Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 521: Thời kỳ mới




Phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân có thể từ chối, nhưng từ chối thì chính là thừa nhận mình thất bại, hơn nữa không khác gì chống đối bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa. Cho nên Giang Thượng Vân phải xuống thân phận, dù cho trong lòng khó chịu như thế nào cũng phải đến.
Dương Phàm mặt nở nụ cười đi tới trước nghênh đón, bắt tay Giang Thượng Vân vừa xuống xe mà nói:
- Chào mừng phó bí thư Giang đến thành phố Hải Tân thị sát và chỉ đạo công việc.
Lễ phép vừa phải, nhiệt tình mà không hề kiêu ngạo là thái độ của Dương Phàm lúc này.
Trên thế giới này thứ khó coi nhất là vẻ mặt đắc ý của người thắng. Giang Thượng Vân cũng đã chuẩn bị sẵn về tâm lý từ trước. Trên thực tế trong lòng Giang Thượng Vân đúng là có ý của tiểu nhân. Nhìn thấy Dương Phàm lúc này, Giang Thượng Vân không nhìn thấy Dương Phàm đắc ý quên mọi thứ trong tưởng tượng của mình, ngược lại nhìn thấy một bí thư thị ủy trẻ tuổi trầm ổn và bình tĩnh.
Kết quả này làm cho Giang Thượng Vân rất thất vọng. Hắn càng hy vọng nhìn thấy Dương Phàm trong tưởng tượng của mình. Dương Phàm trước mắt làm cho Giang Thượng Vân có một cảm giác thất bại, điều này dù không muốn thừa nhận nhưng không có biện pháp. Dương Phàm tuy thắng lợi nhưng mặt không chút thay đổi, sự tỉnh táo này quá đáng sợ. Vấn đề quan trọng là Dương Phàm còn trẻ như vậy.
Trong cả quá trình, Giang Thượng Vân vẫn một mực hỏi một vấn đề, nếu vị trí của mình và Dương Phàm đổi nhau, mình có thể tỉnh táo đến như vậy hay không?
- Công việc của thành phố Hải Tân, tôi cũng không tiện chỉ đạo mà.
Giang Thượng Vân có chút không giữ được bình tĩnh mà nói một câu như vậy, khi có phản ứng đã quá muộn. Cũng may Giang Thượng Vân phản ứng nhanh nhạy, vội vàng bổ sung một câu:
- Lần này thành phố Hải Tân làm rất tốt, tôi đến để học tập.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Phó bí thư Giang quá khen rồi.
Vừa nói Dương Phàm liền buông tay Giang Thượng Vân ra, đi lên nghênh đón Đinh Duệ. Đinh Duệ và Dương Phàm đối mắt nhìn nhau, ý là vừa nãy Giang Thượng Vân không giữ được bình tĩnh. Hai người nhìn nhau cười, khách khí vài câu. Khi Dương Phàm bắt tay Miêu Hằng Sinh, Miêu Hằng Sinh có chút cảm khái cười nói:
- Thành phố Hải Tân có đồng chí Dương Phàm, phát triển nhanh chóng chỉ còn chờ đợi mà thôi.
Lời này của Miêu Hằng Sinh mặc dù là nói thật, nhưng người có ý gì đó nghe vào lại nghi ngờ là dụng tâm kín đáo. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Miêu, thành phố Hải Tân đạt được thành tích là nhờ sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy mà.
Miêu Hằng Sinh lập tức biết mình đã lỡ lời, vội vàng cười cười nói một câu:
- Đúng vậy, đồng chí Dương Phàm nói rất đúng.
Vừa nói Miêu Hằng Sinh còn dùng mắt len lén nhìn xung quanh. Lời này nếu bị người khác hiểu lầm và truyền ra ngoài thì rất không tốt.
Trong hội nghị chào mừng các đồng chí mới, Dương Phàm phát biểu rất dạt dào như lãnh đạo tỉnh ủy chỉ đạo chính xác, cổ vũ toàn thể cán bộ thành phố Hải Tân tiếp tục cố gắng, nắm lấy cơ hội phát triển lịch sở, đây là tư tưởng trung tâm của hội nghị.
Dương Phàm nói chuyện cũng ngắn ngọn như bình thường, không cần bài viết chuẩn bị trước, nói trong vòng năm phút không nói nhảm một câu, nói xong liền giao micro cho Giang Thượng Vân.
Giang Thượng Vân ngồi ở bàn chủ tịch giờ phút này có chút hoảng hốt. Nếu không phải Miêu Hằng Sinh ở bên cạnh dùng chân nhẹ nhàng đá đá một chút, Giang Thượng Vân có lẽ còn phải ngồi đó một lát.
Giang Thượng Vân thật ra đã được thư ký chuẩn bị bài phát biểu từ trước, đứng lên đài đọc từ từ không có điểm nhấn. Rất rõ ràng Giang Thượng Vân đọc như vậy làm cho người nghe bên dưới mất tập trung, lén lén lút lút nói chuyện. Dương Phàm ngồi trên bàn chủ tịch nhíu mày nhìn một vòng xuống bên dưới, đám người bên dưới đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Lần này Giang Thượng Vân coi như đã lấy lại bình tĩnh. Giang Thượng Vân thầm nghĩ mình xuống là đã chuẩn bị về tư tưởng, sao chuyện xảy ra trước mặt lại thất thần như vậy chứ, đây không phải là làm cho mình mất mặt sao? Giang Thượng Vân lấy lại tinh thần, bỏ bài phát biểu sang một bên, lớn tiếng tiếp tục nói việc xây dựng đảng là công tác trung tâm trong thời kỳ mới.
Giang Thượng Vân rất có trình độ, một khi lấy lại tinh thần thì nói rất sinh động. Biểu hiện này của Giang Thượng Vân rời vào trong mắt Dương Phàm, hắn không khỏi thầm khen một tiếng, phó bí thư tỉnh ủy quả nhiên không phải ngồi không, có thể giữ được vị trí trong chấn động lần này, đầu tiên có lợi là nhờ sự liêm khiết nổi tiếng của mình.
Giang Thượng Vân sau khi nói xong là đến lượt Đinh Duệ chính thức công bố kết quả điều chỉnh nhân sự. Đinh Duệ ở trên sân khấu mặt không chút thay đổi, người bên dưới sân khấu nghe được đều suy nghĩ không giống nhau.
Trầm Ninh sớm biết kết quả mặt không đổi sắc, Phương Viên mặt lại tái nhợt, Tống Đại Thành, Lưu Đông Ba mặt mày buồn bã, Chương Vũ Ninh cúi đầu không nhìn thấy mặt như thế nào.
Ăn trưa xong, Giang Thượng Vân liền vội vàng cáo từ rời đi, chuyện lớn này bề ngoài thì là bình tĩnh. Đây là mấy nhà sung sướng, mấy nhà buồn, cái này không cần nỏi a làm gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bí thư thị ủy Dương Phàm sau khi cất bước các người ở trên tỉnh xong không quay về văn phòng mà đến biệt thự cạnh bờ biển, ngồi trên ban công tự rót cho mình một chén rượu vang. Thời tiết rất được, biển rất xanh, đưa mắt ra nhìn chỉ thấy biển xanh và bầu trời trong xanh. Không ai đến quấy rầy, cũng không ai đến chia sẻ tâm trạng của Dương Phàm giờ phút này.
Dương Phàm rõ ràng biết được về tinh thần mình cô đơn như thế nào. Loại cô đơn này là bởi vì quyết định lựa chọn con đường này. Loại cô đơn này làm cho Dương Phàm nghĩ đến những cỗ kiệu thời xưa, chỉ bởi vì làm quan lớn nên được người ta chào mừng khi có kiệu đi ngang qua sao?
Không biết từ lúc nào một chai rượu vang đã được uống cạn. Dương Phàm nằm trên ghế ở ban công mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một thời kỳ mới của thành phố Hải Tân đã lặng lẽ bắt đầu khi ánh hoàng hôn nhiễm đỏ bầu trời và mặt biển.
Thời gian trong nháy mắt đã nửa năm trôi qua. Công trình khu giải trí dưới nước do tập đoàn Thiên Mỹ đầu tư đã hoàn thành, sắp tiến hành kinh doanh. Chính quyền thành phố Hải Tân và tập đoàn Thiên Mỹ bàn bạc quyết định khai trường vào ngày lễ du lịch. Thành phố Hải Tân cứ hai năm tổ chức lễ du lịch một lần, đây vẫn là một hạng mục mà chính quyền thành phố coi trọng nhất.
Hàng năm cứ đến mùa đông là lúc du lịch của thành phố Hải Tân thu hút nhiều khách nhất, cũng là kết thúc một năm bận rộn.
Sáng sớm Dương Phàm thức giấc đi lại một hồi trong sân. Dương Phàm chỉ vào nhà khi Trương Tư Tề gọi ăn sáng. Giống như bình thường, hai người ngồi đối diện ăn sáng thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên.
- Ừ, đồng chí Dĩnh Nguyên à, dậy sớm vậy.
Tâm trạng của Dương Phàm rất được, có chút ân cần thăm hỏi một câu.
- Chào Bí thư Dương, không có quấy rầy ngài dùng bữa sáng chứ?
Giọng nói của Tào Dĩnh Nguyên nghe qua thì dễ dàng. Quan hệ của hai người bây giờ rất hòa hợp, trải qua mấy đợt nhiễu loạn, Tào Dĩnh Nguyên dường như đã học được cách nên ở chung với Dương Phàm như thế nào. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần dồn tâm sức vào trong công việc, cho dù là chuyện gì cũng xuất phát từ góc độ công việc, thì bên phía Dương Phàm tuyệt đối sẽ không đưa tay ra ngăn cản.
- Không có việc gì, bàn công việc thì lúc nào cũng có thể.
Dương Phàm cười nói làm Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn đầy khinh thường. Trương Tư Tề còn nhỏ giọng cười nói:
- Tối lúc làm việc cũng như vậy sao?
Trương Tư Tề nói rất nhỏ, nói xong chính mình cũng có chút cảm thấy xấu hổ che miệng cười duyên. Trương Tư Tề chăm sóc mình rất tốt, thoạt nhìn không có gì biến hoá, chỉ là thân hình đẫy đà hơn trước một chút mà thôi, nhưng thật ra càng gợi cảm hơn so với trước kia.
Dương Phàm trong lúc nhất thời không nói gì, không ngờ Trương Tư Tề bây giờ lại nói đùa với mình như vậy, trước kia thật sự là dù nghĩ cũng không dám nghĩ. Xem ra phụ nữ sau khi sinh con thay đổi đúng là quá lớn.
- Sáng nay nếu Bí thư Dương không có lịch gì, tôi muốn đến nói chuyện về các khâu chuẩn bị cho lễ du lịch.
Tào Dĩnh Nguyên giải thích nguyên nhân cuộc điện thoại. Dương Phàm nghe xong tự nhiên không có ý từ chối:
- Được, tôi thấy khoảng 9 rưỡi chúng ta gặp nhau đi.
Dập máy xong, Dương Phàm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Trương Tư Tề. Mặc dù là vợ chồng mấy năm, nhưng bị Dương Phàm nhìn như vậy, Trương Tư Tề vẫn như thường ngượng ngùng mà đỏ mặt.
- Làm gì mà nhìn em thế. Em chỉ đùa một chút thôi mà, mấy bà bác gái, bà chị trong cơ quan còn lợi hại hơn nhiều.
Dương Phàm im lặng nhìn một lát nữa, đột nhiên cười nói:
- Anh tính thời gian rồi, hôm nay em sẽ sạch, tối tắm xong nằm ở trên giường chờ anh về.
Vừa nói Dương Phàm bỏ bát xuống, cầm lấy cặp cười ha hả.
- Đáng ghét.
Trương Tư Tề bị Dương Phàm nói thế đỏ ửng cả mặt và tai, cười cười một tiếng mắng một câu, vội vàng đi lấy giày da cho Dương Phàm. Giúp Dương Phàm đi giày, Trương Tư Tề đứng dậy sửa lại quần áo cho Dương Phàm, sau khi làm xong động tác quan thuộc này, Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:
- Không được xấu.
Dương Phàm sửng sốt một chút, vốn tưởng rằng Trương Tư Tề sẽ không đề cập đến việc này, nhưng không ngờ quả nhiên là khác. Dương Phàm cười ha hả một trận, đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mông người phụ nữ mà nói:
- Nói lời giữ lời.