Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 499: Tự mình làm chủ




Dương Phàm trong lúc nhất thời liền hiểu rõ. Tiễn Trình nhất định là điều chỉnh tên kia, sau đó mới có chuyện tên kia đến đây thăm Đàm Tuyết Ba.
- Sau này đừng nói mấy chuyện ghê tởm đó với tôi.
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, nhẹ nhàng ngả đầu ra sau giống như muốn vứt chuyện này ra khỏi đầu vậy.
Đêm hôm đó Dương Phàm vô cùng dũng mãnh, Tùng Lệ Lệ đầy gợi cảm có sức chiến đấu tự nhiên mạnh mẽ, chủ động khơi mào ngọn lửa chiến tranh nhưng lại bị làm cho kêu gào thảm thiết, mấy lần trợn trừng mắt lên. Sau khi làm xong một trận, Dương Phàm vào toilet dội nước lạnh lên người, Tùng Lệ Lệ giãy dụa đứng lên, ga trải giường bên dưới đã ẩm ướt không chịu nổi, ướt át rất khó chịu. Nếu không thể đổi thì không thể ngủ được.
Sau một phen rửa ráy, hai người nằm cạnh nhau ở trên giường không có ý nói chuyện, chỉ là hai cơ thể trần truồng quấn chật lấy nhau. Sau khi phát tiết dục vọng, còn lại chỉ là hai cơ thể đang dựa vào nhau mà thưởng thức.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, biết lúc này nói chuyện sẽ không thích hợp. Tùng Lệ Lệ lúc hưng phấn vữa nãy còn có thể nói ra vài câu, nhưng bây giờ cô đang hưởng thụ cảm giác an toàn và ấm áp mà lồng ngực người đàn ông này mang lại.
Trong bóng tối cảm thấy tay người đàn ông lướt nhẹ trên chỗ riêng tư của mình, Tùng Lệ Lệ rất nhanh liền ẩm ướt. Tùng Lệ Lệ theo bản năng giãy dụa, hương thơm như lan nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Đừng mà, mai anh còn phải đến Bắc Kinh nữa đó.
Ý của Tùng Lệ Lệ đó là ở Bắc Kinh còn có Trương Tư Tề lâu không được cày, chuyến đi lần này kiểu gì cũng phải nộp thuế nhiều. Tùng Lệ Lệ đây là chừa chút đạn dược cho Dương Phàm.
- Thừa thãi.
Trong bóng tối Dương Phàm vươn tay ra, tách một tiếng bật đèn lên. Hắn đưa tay vỗ vỗ mông người phụ nữ. Tùng Lệ Lệ ngầm hiểu ý nhảy lên nằm như con chó, ừ một tiếng rồi chổng mông thật mạnh, phần mông không ngừng hẩy hẩy ra sau, thừa nhận từng đợt đánh sâu vào của người đàn ông.
Tùng Lệ Lệ biết Dương Phàm thích vị trí nào trên cơ thể mình, vì thế càng ra sức đẩy mạnh về phía sau?
Dương Phàm thực ra không hề thích về Bắc Kinh. Nguyên nhân không vì gì khác, nơi này dưới chân thiên tử. Người ở đây mặc dù thoạt nhìn nhiệt tình hiếu khách, nhưng trên thực tế trong lòng đều có vẻ kiêu ngạo và tự đại.
Đứng ở cửa ra không thấy ai đến đón mình, Dương Phàm ít nhiều có chút nhàm chán. Hắn tùy tiện tìm một chỗ đứng nhìn một đội tiếp viên hàng không đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua mặt mình.
Một đôi tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy eo Dương Phàm. Dương Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần sau giây phút ngẩn ra. Bên tai truyền đến làn hơi nóng cùng với giọng nói quen thuộc:
- Sao thế? Anh thích đồng phục tiếp viên hàng không sao?
Dương Phàm không hề quay đầu lại mà cười nói:
- Sao thế? Em định thỏa mãn sở thích này của anh sao?
Từ phía sau lộ ra khuôn mặt tươi cười của Trương Tư Tề, nàng vươn đôi tay trắng nõn như em bé chỉ nhẹ vào trán Dương Phàm rồi nói:
- Vừa xuống máy bay đã nghĩ đến chuyện tốt này, bình thường thì nhắn hai ba tin đã đuổi em đi. Làm người ta ở Bắc Kinh vất vả nuôi con cho anh.
Trương Tư Tề còn đang trong thời kỳ cho con bú, bộ ngực trước đây không quá lớn bây giờ thoạt nhìn lớn hơn vài phân. Dương Phàm liếc mắt nhìn một chút, chậc chậc rồi nói:
- Tiện nghi con của anh rồi.
Khì khì một tiếng, nụ cười này của Trương Tư Tề có thể nói nghiêng nước nghiêng thành, đủ để hấp dẫn các ánh mắt. Điều này làm cho hai ba tên đang nhìn lén mất hồn lạc phách, trong đó có một người va vào người đi ở đối diện mình.
- Ghen với cả con nữa chứ, đúng là thua anh.
Hai vợ chồng khoác tay đi ra ngoài. Một mình Trương Tư Tề đến đón Dương Phàm, con còn quá nhỏ nên không thể mang đi.
Trương Tư Tề ngồi ở vị trí tay lái phụ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, trên mặt luôn nở nụ cười. Trương Tư Tề do dự một chút rồi nói:
- Em muốn về thành phố Hải Tân làm. Mẹ muốn lưu hai con lại, em muốn mang theo. Chuyện này anh phải ủng hộ em đó.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Anh thấy rất khó. Em đầu tiên thuyết phục ông nội em, còn có cả ông lão ở biệt viện dưới chân núi Tây Sơn kia.
Trương Tư Tề có chút không cam lòng mà nói:
- Xong rồi, ông nội em, em còn không có biện pháp thuyết phục. Ông nội vừa mở miệng đã nói "Chính cháu còn là một đứa trẻ" Lão gia tử nhà anh, em lại không dám đi tìm ông. Hai đứa bé nếu một ngày ông không thấy liền nói cơm cũng không thể ăn. Còn có bố, mẹ anh nữa, đều có cái tật xấu này.
Nói thì nói như vậy, nhưng vừa nói trên mặt Trương Tư Tề lại hiện ra nụ cười đầy tự hào. Con của mình được mọi người yêu thương, trong lòng có ai là mất hứng cơ chứ. Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Anh phải chăm chú lái xe thôi. Em sao không mang theo một lái xe đến đây cơ chứ. Như vậy anh cũng không dám phân thân, nếu không một xe hai mạng đó.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người về đến Trần gia. Dương Lệ Ảnh ôm Bảo Bảo đứng ở trên bậc thang đợi. Dương Phàm không nói gi đầu tiên ôm hai con đẹp như ngọc thạch thân thiết một phen, sau đó mới ôm mẹ một chút.
Sau một phen thân thiết hỏi han, Dương Lệ Ảnh không ngừng nháy nháy mắt với Dương Phàm. Dương Phàm lại coi như không thấy gì. Ở trong lòng Dương Phàm cũng rất yêu con, đương nhiên hy vọng con ở bên cạnh mình. Chẳng qua tình huống Trần gia có chút đặc biệt. Lão Đại Trần Xương Khoa kết hôn nhưng chết sống không chịu có con. Trần Xương Khoa thì kiên quyết tỏ thái độ chơi đến năm 40 tuổi. Ba nhà có mỗi hai đứa cháu, không yêu mới là lạ.
Nhân lúc Trương Tư Tề vào toilet, Dương Lệ Ảnh đi đến gần Dương Phàm đang ôm con gái, nhỏ giọng nói:
- Tư Tề không nói chuyện kia với con sao?
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, gãi đầu mà nói:
- Nói nhưng mẹ đầu tiên phải thuyết phục được con. Theo ý của con, con sẽ do con mang đi là tốt nhất. Nhất là thằng bé, con không hy vọng có đứa con ăn chơi trác táng.
Trương Tư Tề thực ra đang trốn trong một góc mà nghe trộm. Nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Nói linh tinh, con không phải do một tay mẹ nuôi lớn sao, sao không thấy con thành kẻ ăn chơi trác táng?
Dương Lệ Ảnh rất khó chịu hỏi lại một câu. Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Con nghĩ xem nào.
Dương Lệ Ảnh nghe Dương Phàm nói thế đành ngậm miệng, trong miệng lẩm bẩm: "Thằng bé không lương tâm" sau đó ôm cháu lẩm bẩm đi lên lầu. Dương Lệ Ảnh đi được nửa đường mới đưa ra đòn sát thủ mà nói:
- Chuyện này do Lão gia tử nói mới được.
Đang khi hai mẹ con nói chuyện thì xe Hồng Kỳ của lão gia tử đi vào trong sân. Trên xe có Trần Lão Gia tử cùng Trương Đại tướng. Trương Tư Tề như quỷ mị xuất hiện, ôm lấy con gái trong lòng Dương Phàm. Dương Lệ Ảnh thấy quân tiếp viện xuất hiện, cười hì hì ôm cháu không lên lầu nữa.
Hai lão già hoàn toàn coi như không thấy sự tồn tại của Dương Phàm, một lòng một dạ chơi với hai đứa bé. Chơi một trận thoải mái, cho đến khi hai đứa bé khóc lớn, hai lão già mới rất không cam lòng để cho Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề ôm bé đi.
Trong phòng khách trở nên yên tĩnh, trà cũng đã được pha, hai già một trẻ ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách. Dương Phàm cung kính rót trà mời hai lão già, sau đó ngồi ở bên cạnh không nói chuyện.
- Có muốn đổi địa điểm hay không?
Trần Lão Gia tử từ từ nhấp một miếng trà, bỏ chén xuống rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Dương Phàm mà hỏi.
Việc đột nhiên bị tập kích như vậy đối với Dương Phàm bây giờ mà nói đã quá quen rồi. Dương Phàm không hề hoang mang, vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại một câu:
- Tại sao? Có cần thiết không ạ? Nhất là vào lúc này.
Trần Lão Gia tử lạnh nhạt quay đầu lại nhìn Trương Đại tướng, có ý dừng lại đổi người. Trương Đại tướng mặc dù đi đường cũng phải chống gậy, nhưng trong đôi mắt có thể phát ra sát khí mãnh liệt bất cứ lúc nào.
- Cháu lão Khương bị thiệt, vì thế chạy đến biệt viện Tây Sơn kêu khổ, chúng ta nói rõ xe mã pháo mới có thể trấn áp lão ta. Khương gia có một người nối nghiệp như vậy mà thôi, mặc dù không ra gì nhưng nếu không ảnh hưởng đến tình cảm thì cố gắng không ảnh hưởng.
Trương Đại tướng nói tuy dễ nghe, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia hưng phấn, giống như đánh thắng một trận chiến vậy.
Trần Lão Gia tử lúc này thản nhiên nói tiếp:
- Đáng đời, xuống dưới kiếm chiến tích thì nên an phận làm việc. Tôi cũng không tin thằng ranh Khương gia kia không biết lai lịch của Dương Phàm.
Có lời này của Trần Lão Gia tử, Dương Phàm coi như đã hiểu rõ. Vừa nãy Trần Lão Gia tử hỏi có muốn đổi địa điểm hay không thực ra là đang khích tướng.
Thật lòng mà nói Dương Phàm cảm thấy nói chuyện với mấy lão già này thật quá mệt, vừa nãy chơi với cháu thì trông như trẻ nhỏ, nhưng trong nháy mắt liền có khí thế sát phạt kinh người, lúc nói chuyện cũng đều là nói một nửa, một nửa cho mày tự hiểu.
Lúc này Trần Chính Hòa cũng vừa vặn về. Dương Phàm nghe thấy tiếng xe ô tô vội vàng đứng lên nói:
- Cháu ra đón một chút.
Hai bố con nhìn nhau ở cửa, Trần Chính Hòa đến gần liền nhỏ giọng nói:
- Ông lão tới sao?
Dương Phàm giơ hai ngón tay lên, Trần Chính Hòa cau mày nhỏ giọng nói:
- Hàng ngày cứ vào lúc này đều đến chơi với cháu, dù mưa gió cũng không chậm trễ.
Dương Phàm nhạy cảm chú ý đến vẻ giảo hoạt hiện lên trong mắt Trần Chính Hòa, lầm bầm hai tiếng không nói gì. Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, đừng nghĩ lấy mấy ông lão đè con.
Không thể hoàn thành mục tiêu chiến lược như suy nghĩ, Trần Chính Hòa cười hắc hắc đi vào trong chào hỏi hai ông lão rồi ngồi xuống.
Ngồi xung quanh đều là trưởng bối, thật lòng mà nói cái cảm giác này Dương Phàm có chút không quen. Ba vị trưởng bối nhìn như tùy ý nói chuyện, nhưng chủ yếu là hai lão già đang hỏi, Trần Chính Hòa trả lời, nội dung đều là các chuyện xảy ra gần đây. Ví dụ như công văn chỉnh sửa về mỏ than ở Sơn Tây được đưa ra là một chủ đề chính.
Vấn đề năng lượng ở trong nước là vấn đề rất mẫn cảm. Nhưng phàm là có chút gió thổi cỏ lay đều dẫn đến một loạt phản ứng liên tiếp. Dương Phàm ngồi bên cẩn thận vểnh tai nghe, phương diện này đối với Dương Phàm mà nói là tương đối xa lạ. Có một điểm Dương Phàm hiểu rất rõ. Khi mình ở đây, đề tài các trưởng bối nhắc đến thường thường có một ẩn ý nào đó. Loại trò chơi này thực ra từ lúc bắt đầu Dương Phàm đi theo Chu Minh Đạo đã diễn ra, các lão già này nhiều lần dùng đến. Dù sao điều bọn họ nói, Dương Phàm hiểu được bao nhiêu thì hiểu bấy nhiêu. Dùng lời của Chu Minh Đạo mà giải thích, đó chính là xem ngộ tính của từng người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một mỏ quặng dù nhỏ cũng đã là con số hàng tỷ, nhưng thái độ của ba người này thật ra rất nhẹ nhàng, dường như đang nói một ít chuyện bình thường vậy.
Là người nghe, Dương Phàm nghe được đại khái một chuyện. Một lão già thường xuyên chiếm cứ Sơn Tây, gần đây trung ương muốn điều đến bộ Khoáng sản. Chẳng qua vị đại lão này có chút không muốn đổi địa phương, đang kéo dài với trung ương. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương đưa ra công văn về việc chỉnh đốn thị trường khoáng sản có lẽ là bắt đầu hồi còi tiến công của bên trên.
Đi một vòng, Trần Chính Hòa rốt cuộc nói một câu có liên quan đến Dương Phàm:
- Giới kinh doanh tỉnh Giang Nam lần này cũng bị tổn thất nặng nề khi thị trường khoáng sản Sơn Tây sửa đổi. Phó bí thư tỉnh ủy tự mình dẫn đội đến tranh thủ phối hợp, kết quả cũng đụng phải cái đinh.
Trần lão gia tử nghe được những lời này không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, trên mặt đầy vết nhăn nheo, ho khan một tiếng rồi mới dừng lại được. Trần Chính Hòa ở bên vội vàng đi tới vuốt vuốt lưng, Dương Phàm cũng đưa một chén trà tới, Trần lão gia tử nhấp một ngụm.
- Một mũi tên trúng ba đích. Đám tài phiệt ở Sơn Tây, các kho giữ tiền lén lút lâu nay ở tỉnh Giang Nam, công văn kia vừa phát ra, mông của hai nhà liền ngồi không yên. Biết rõ tâm tư của bên trên, vì ổn định lợi ích của bản thân, bọn họ vẫn phải đấu một trận. Loại sách lược cao nhất này không phải là mấy lão già ở trong đại nội kia không thể nghĩ ra.
Trần lão gia tử khi nói lời này có chút hả hê. Trần Chính Hòa cười cười nói tiếp:
- Mỏ quặng đúng là chuyện nóng bỏng tay, nếu làm một chút thì còn có thể. Lúc trước bố khuyên đúng thật, không xen vào vũng nước đục đó là hành động sáng suốt.
Dương Phàm nghe không hiểu rõ cho lắm, chẳng qua mơ hồ có chút cảm giác, chỉ là không xác định mà thôi. Thấy Dương Phàm có vẻ đang suy nghĩ, Trương Đại tướng ở bên cạnh không mở miệng nói gì, lúc này lại cười nói:
- Cháu rể yêu quý, cháu đang nghĩ gì thế.
Dương Phàm bị Trương Đại tướng gọi như vậy không khỏi nổi da gà, nhất là trong mắt Trương Đại tướng lộ ra một tia giảo hoạt, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi vậy, lại giống như con chó chơi đùa con chuột vậy, vần cho kiệt sức.
Trương Đại tướng quả nhiên thành công chuyển sự chú ý của mọi người lên người Dương Phàm. Trần lão gia tử híp mắt lại, trong đôi mắt âm u kia có cảm giác rất thâm thúy, trong nháy mắt lộ ra ánh sáng vô cùng lợi hại. Trần Chính Hòa thì cười cười nhìn tới, một bộ xem náo nhiệt. Đương nhiên trong ánh mắt của Trần Chính Hòa cũng mang theo vẻ chờ mong.
Trong tiềm thức Dương Phàm cảm thấy chuyện này có quan hệ với mình. Đây là kinh nghiệm nói chuyện sau mấy năm ngồi với các lão già này.
- Cháu có thể giải thích như vậy hay không. Tài phiệt Sơn Tây mặc dù có tiền, nhưng mười năm gần đây do trung ương không ngừng thay đổi chính sách nên đã bị thương khá nặng, kết quả làm cho đám người có tiền mới nhớ thương. Sau nhiều năm thẩm thấu, tài chính tư nhân Giang Nam đã chiếm được một mảnh đất nho nhỏ ở Sơn Tây. Không đợi bọn họ đứng vững gót chân, công văn kia đột nhiên phát xuống, một lần nữa đánh sâu vào căn cứ lợi ích từ trên xuống dưới của Sơn Tây. Kết quả này làm cho các tài phiệt Sơn Tây vì giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất đã phải giơ đao lên với tài chính Giang Nam. Một phương diện là muốn dựa vào công văn kia cùng sức mạnh người chủ đất để thôn tính, một phương diện khác đó là không chịu hạ đao chia thịt.
Dương Phàm thực ra vẫn suy nghĩ vấn đề này, suy nghĩ nửa ngày mới đưa ra kết luận mơ hồ.
Bình thường trên khuôn mặt của Trần lão gia tử hiếm khi xuất hiện nụ cười, lúc này lại đột nhiên cười cười, cẩn thận nhìn chằm chằm Dương Phàm một chút rồi từ từ nói:
- Không sai, cháu ở tỉnh Thiên Nhai mà có thể nhìn thấy như vậy đã là rất tốt rồi. Đúng thế, lần trước lão Nhị đề nghị cháu vào Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương, vì sao cháu không đồng ý? Nếu là ông, vào Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương có thể học được rất nhiều thứ. Ít nhất có thể học tập được cách đứng ở vị trí toàn cục mà nhìn nhận vấn đề.
Đối mặt với câu hỏi này của Trần lão gia tử, Dương Phàm không trực tiếp trả lời mà là khẽ cúi đầu suy nghĩ một phen, sau đó ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:
- Lần trước cháu đã nói với bác hai, trước đây có Nội đình trong triều Hán Vũ Đế, mà bây giờ có Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương. Mỗi một chính sách được Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương đưa ra đều ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của toàn Trung Quốc. Cháu cảm thấy rằng nếu như không phải người trường kỳ công tác ở cơ sở, khi đưa ra các chính sách thì rất khó có thể lo lắng từ thực tế vấn đề. Ngoài ra con người cháu có một tật xấu, đó là thà làm đầu con gà, chứ không làm đuôi con trâu.
Dương Phàm nói đến cuối cùng đột nhiên lớn tiếng hơn trước, thái độ cũng vô cùng kiên định.
Ba lão già cùng im lặng, đều một lần nữa dùng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Lời nói này của Dương Phàm, thực ra đây là Dương Phàm đang muốn chống lại một chút. Nếu như nói trước kia Dương Phàm không hề có tự tin để phản kháng. Dương Phàm hôm nay đã là cánh chim bay lên, kinh doanh ở thành phố Hải Tân khiến cho Dương Phàm có tiền vốn để ngồi thẳng lưng lên. Nói tóm lại, ba người bây giờ chỉ có một lựa chọn là Dương Phàm. Dương Phàm thể hiện nguyện vọng của mình, đó chính là dựa theo phương thức của mình mà đi tới trước. Điểm này ba người cần phải suy nghĩ, bởi vì đã đến lúc.
- Xem ra, chúng ta đã già rồi.
Trần lão gia tử đột nhiên thở dài một tiếng, nói một câu như vậy rồi từ từ đứng lên. Trần Chính Hòa đưa tay ra đỡ, Trần lão gia tử xua đi rồi nói:
- Tôi còn chưa già đến mức không thể đi nổi nữa.
Trương Đại tướng cười cười đứng lên cùng Trần lão gia tử rồi nói:
- Già thì là già, phải thừa nhận thằng bé này có khí phách.
Nói xong hai người cùng nhau đi ra ngoài, không buồn nói một câu.
Dương Lệ Ảnh gọi với theo:
- Bố không ở lại ăn cơm sao?
Trần lão gia tử không nói gì chỉ hơi dừng một chút, sau đó chui vào xe Hồng Kỳ rời khỏi hiện trường. Trần Chính Hòa đứng ở mắt nhìn chiếc xe đi về phía xa xa với vẻ phức tạp. Sau đó Trần Chính Hòa quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút, cười khổ một tiếng mà nói:
- Có can đảm. Cả đời này bố chưa từng có ý chống lại ông cụ. Con thì hay rồi, ông chưa mở miệng nói đã phải nuốt vào trong bụng.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, trong lòng không khỏi như có sóng dậy. Giọng điệu của Trần Chính Hòa mặc dù không nặng, nhưng trong đó mang theo ý trách cứ mãnh liệt. Dương Phàm ý thức được các ông lão đang một lần nữa định đưa mình vào cuộc giao dịch chính trị có lợi, Dương Phàm theo bản năng liền lộ ra một tâm trạng bất mãn.
- Con biết bọn họ muốn nói gì mà. Khương gia xuất thân từ tỉnh Giang Nam, điều này con biết.
Dương Phàm cứng ngắc nói một câu, Trần Chính Hòa liền trợn mắt há mồm, các lời đã chuẩn bị từ trước đều không thể dùng tới câu nào nữa. Không sai, Trần Chính Hòa nhắc đến việc chỉnh đốn thị trường khoáng sản trước mặt Dương Phàm là có mưu đồ từ trước. Hai ông lão xuất hiện ở đây cũng không phải là trùng hợp.
Hai bố con Dương Phàm lần đầu tiên mặt đỏ nhìn nhau, không ai chịu nhường bước. Người này trừng mắt nhìn người kia, người này đợi người kia, hai mắt mở to có ý chết sống cũng không chịu nhượng bộ.
Cũng may Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề kịp thời xuất hiện, một người kéo một người. Dương Lệ Ảnh còn nhỏ giọng nói đầy oán giận:
- Làm gì thế? Con trai khó khăn lắm về nhà. Bình thường anh nhắc con suốt ngày, vừa gặp mặt nói được một hai câu đã gây chuyện rồi.
Xảy ra chuyện vừa rồi nên không khí trên bàn ăn nặng nề hơn nhiều. Người đầu tiên ăn xong và buông đũa chính là Trần Chính Hòa. Trần Chính Hòa đứng lên trầm giọng nói:
- Ăn xong vào trong phòng.
Không nói đích danh, nhưng ai cũng biết Trần Chính Hòa đang nói với ai. Dương Phàm có hứng ăn cơm, vùi đầu với cái bát, chỉ khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ đã nghe thấy. Ăn no uống đủ, Dương Phàm vỗ vỗ cái bụng đi vào phòng làm việc. Trên bàn có một ấm trà, Trần Chính Hòa vẻ mặt bình tĩnh cầm chén trà không nói gì. Dương Phàm từ từ ngồi xuống vị trí đối diện.
- Con biết đưa con vào Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương là ý của ai không?
Trần Chính Hòa đột nhiên hỏi một câu như vậy. Dương Phàm sửng sốt một chút, theo bản năng suy nghĩ, trong lúc nhất thời cả người hơi chấn động. Dương Phàm không trả lời mà cứ như vậy nhìn Trần Chính Hòa.
Dương Phàm có phản ứng này làm cho Trần Chính Hòa mỉm cười hài lòng, giống như hai bố con chưa từng đấu với nhau vậy.
- Chu lão nhiều lần đề cử, bác hai của con lại sắp đến tuổi, cấp trên mới thả lỏng một chút. Con phải biết rằng, bao nhiêu người muốn chui vào trong đó, nội đình mà.
Trần Chính Hòa vừa nói liền thở dài một tiếng, lắc đầu rồi cười khổ nói:
- Tất cả đều có đạo lý, người thành đạt từ cổ chí kim lo lắng tuyệt đối không chỉ có hai chữ "đạo lý". Phải biết rằng mỗi một chính sách mà quốc gia đưa ra, thường thường là do suy nghĩ đến lợi ích khắp nơi mới quyết định. Thế cờ trong đó rất lớn, không ở trong đó thì không thể nào lĩnh hội được. Ông lão khổ tâm cũng ở điểm này, bố nghĩ con phải nên hiểu ra mới đúng chứ.
- Điều bố nói con hiểu rất rõ. Tình hình chính trị trước mắt ở tỉnh Thiên Nhai con cũng có thể thấy rõ ràng. Sở dĩ con không muốn đến Bắc Kinh chính là không muốn lún quá sâu vào vòng xoáy, dính quá nhiều sẽ có vấn đề.
Dương Phàm nói rất chậm, gần như nói mỗi một từ đều suy nghĩ rất kỹ, có vẻ vô cùng trịnh trọng.
Trần Chính Hòa không nhịn được cười, ánh mắt đầy khen ngợi đưa mắt nhìn Dương Phàm một cái, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cũng được, chẳng qua bố nói trước, một khi vào thường vụ tỉnh ủy thì phải biết cách ẩn mình, ở ẩn ba đến năm năm mà học tập.
Dương Phàm hơi nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp khi Trần Chính Hòa nhìn tới, lẳng lặng chờ đợi.
Trần Chính Hòa trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Lão gia tử năm đó từ bên dưới đi lên, từ từ làm thành, trong lòng lão gia tử cũng không muốn thấy những chuyện như ngày hôm nay. Khởi điểm cao mặc dù tốt, nhưng đến địa phương ba năm cũng chỉ có thể làm chút chuyện, làm ra được chút thành tích bề ngoài. Hôm nay con đã sớm đổ lỗ hổng đó lại, bố thấy không phải chuyện gì xấu.
Trần Chính Hòa không có ý thuyết phục Dương Phàm, Dương Phàm cũng theo đó mà chuồn xuống. hắn đứng lên cung kính nói:
- Nếu không có chuyện gì thì con xuống đây.
Con trai không thân với mình, trong lòng Trần Chính Hòa mặc dù không hài lòng mấy, nhưng không thể làm gì khác là giấu ở trong lòng. Trong ba anh em Trần gia, Dương Phàm mặc dù có tiền đồ nhất nhưng lại rất kiêu ngạo, Trần Chính Hòa ít nhiều có chút lo lắng Trần lão gia tử không thích.
- Nếu như đã về thì ở vài ngày đi. Lấy lý do, nói ở Bắc Kinh chờ tin tức. Bên phía thành phố Hải Tân cũng không mất khống chế chứ? Nếu thật sự không được thì bị bệnh là được mà.
Trần Chính Hòa cười cười nói một câu như vậy, sau đó nhìn Dương Phàm với vẻ khiêu khích.
Là bố, Trần Chính Hòa cần thể hiện một chút cũng phải thể hiện. Trần Chính Hòa vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ có ý kiến một chút. Nhưng không ngờ Dương Phàm mặt chỉ hơi cứng lại một chút, không hề do dự từ từ nói:
- Con biết rồi, cứ như vậy đi.
Nhìn bóng lưng Dương Phàm đi khuất, Trần Chính Hòa đúng là có cảm giác dùng quyền mạnh đánh vào bị bông. Chẳng qua rất nhanh Trần Chính Hòa đã cười cười, trong lòng cẩn thận suy nghĩ thì biết Dương Phàm nhìn thấu tâm tư của mình nên mới có phản ứng nyv. Về phần tạm thời không quay về, mục đích của Trần Chính Hòa là hy vọng Dương Phàm tạm thời tránh khỏi cục diện trước mắt ở tỉnh Thiên Nhai. Lúc trước Triệu Việt là đột nhiên hạ xuống, tỉnh Thiên Nhai mặc dù là nhỏ, nhưng đột nhiên hạ xuống một cán bộ cấp bộ, có thể thấy được lai lịch của Triệu Việt. Nhưng Hầu Tiếu Thiên chẳng những sống chết chặn lại được, hơn nữa còn hơi chiếm thượng phong. Ngoại trừ nguyên nhân là kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Thiên Nhai, còn có cả vấn đề ở trên nội bộ Bắc Kinh.
Do Hầu Tiếu Thiên nghiêm mật phòng ngự, nên Triệu Việt rất khó có thể khống chế toàn bộ trong tay, lúc này mới có lý do điều Dương Phàm đến tỉnh Thiên Nhai. Nói trắng ra Triệu Việt là coi trọng bản lĩnh quấy rối của Dương Phàm, ý định dựa vào bối cảnh phía sau Dương Phàm. Đáng tiếc Dương Phàm lại không thích làm tay chân cho người ta. Triệu Việt giàu kinh nghiệm xuôi dòng đẩy thuyền, túm được tên Khương Thanh Bình của Khương gia nóng lòng muốn nối nghiệp ông cha, tạo ra va chạm ngắn ngủi. Về phần Hầu Tiếu Thiên lần này cũng coi như nhìn nhầm. Hầu Tiếu Thiên quá tự tin. Đương nhiên ở trong này cũng có nguyên nhân là do Dương Phàm dưới sự chu toàn của lão Nhị Trần gia nên đã thu súng lại.