Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 497: Người đi trà lạnh




Trên mặt Tùng Lệ Lệ lộ ra một tia tức giận, trầm giọng nói:
- Đúng là không còn gì để nói nữa, khi Đàm Tuyết Ba mới phát bệnh gọi điện thoại kêu xe, lái xe không ngờ lại nói không còn xe. Trời tối trong nhà Đàm Tuyết Ba chỉ có hai vợ chồng già, cũng may vợ Đàm Tuyết Ba tìm được sổ điện thoại rồi gọi điện cho tôi. Tôi lập tức sai thư ký lái xe đến đó. Trên đường đi tới thì nghe nói người đã đến bệnh viện, bệnh tình nghiêm trọng đang được cấp cứu.
- Người đi trà lạnh, thế giới này quá lạnh giá. Xưa này đều là như vậy cả.
Trầm Ninh thật ra lại lạnh lùng nói một câu như vậy. Chẳng qua rất nhanh hắn đã cười khổ nói:
- Tôi đang suy nghĩ nếu có một ngày nào đó chúng ta rút lui, không ngồi trên vị trí sẽ như thế nào đây.
Đàm Tuyết Ba xuống đài, người khởi xướng là Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ và Trầm Ninh là cánh tay phải, cánh tay trái của Dương Phàm có biểu hiện này, những người khác có lẽ cũng không ngoài ý muốn. Chẳng qua Dương Phàm không cảm thấy không đúng một chút nào. Tùng Lệ Lệ cũng tốt, Trầm Ninh cũng được, đều thuộc những người chính trực, đều là người muốn làm nên sự nghiệp khi còn đang ở vị trí.
Đúng là bởi vì bản chất cho nên đối với đám mắt chó thấp không thấy người, đối với đám người thấy tường đổ liền bỏ đá xuống giếng, mọi người mới không có cảm tình gì tốt.
Dương Phàm đưa mắt nhìn Tùng Lệ Lệ một chút, ý của Dương Phàm rất rõ ràng. Việc này ở thị ủy là do cô quản, cần điều chỉnh thì điều chỉnh, tiểu nhân tuyệt đối không thể sử dụng.
- Tôi bây giờ sẽ đến bệnh viện xem một chút, nếu không lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tùng Lệ Lệ vừa nói liền nhìn Dương Phàm một chút.
- Cùng đi đi, Đàm Tuyết Ba ngoại trừ vấn đề tính cách ra thì cũng là đồng chí tốt.
Dương Phàm dẫn đầu bước ra ngoài.
Đến bệnh viện không thấy chuyện làm người ta lo lắng xảy ra. Thư ký của Tùng Lệ Lệ đưa người tới, sau đó đưa ra cái tên trưởng ban thư ký tỉnh ủy nên bệnh viện tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cấp cứu. Đàm Tuyết Ba tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, chẳng qua bây giờ đang trong phòng cách ly để quan sát.
Dương Phàm thấy vợ và con của Đàm Tuyết Ba liền an ủi vài câu, tỏ vẻ tiền chữa bệnh của Đàm Tuyết Ba thì người nhà không cần lo lắng. Ngoài ra có khó khăn gì cũng có thể phản ánh với tổ chức. Người nhà Đàm Tuyết Ba rất cảm kích với việc này, nhưng không hề nói ra vấn đề gì, thái độ với Dương Phàm vô cùng cung kính.
Trải qua chuyện lần này, Dương Phàm có thể cảm nhận được Đàm Tuyết Ba mặc dù đi xuống, nhưng ở trong nhà có lẽ không hề oán giận câu nào. Chỉ là sau khi xuống đài khiến tâm lý không cân bằng, đây là điều bình thường của con người mà.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dương Phàm ít nhiều có chút hối hận. Lúc đầu xử lý chuyện Đàm Tuyết Ba không hề đơn giản chút nào, xem ra lời đồn mình là Nam Phách Thiên của xã hội mới cũng không phải không có nguyên nhân.
Chẳng qua nói đi lại nói lại, Dương Phàm vẫn còn trẻ nhưng hết lần này đến lần khác lại ngồi trên vị trí cao, có rất nhiều người không phục hắn. Ở vào vị trí của Dương Phàm, một khi gặp phải khiêu chiến tự nhiên không thể nhân nhượng, nếu không hậu quả chính là đánh mất uy tín của mình, sau này công việc cũng không có biện pháp triển khai. Làm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, không làm được nói một là một, nói hai là hai, từ góc độ nào đó chính là thất bại. Dương Phàm không thể thất bại. Trên vai Dương Phàm gánh vác rất nhiều thứ, một khi thất bại có lẽ không còn sức mà bò lên nữa.
Trở lại nhà khách thị ủy đã là tối, Tùng Lệ Lệ do dự một chút phát hiện Trầm Ninh không có ý rời đi, cô ta không thể làm gì khác là chào rồi ra về. Trong lòng Dương Phàm có chút không thoải mái nên cũng không có tâm trạng nghỉ ngơi. Vì thế gọi nhân viên phục vụ mang mấy chai bia vào, sau đó kéo Trầm Ninh cùng uống rượu nói chuyện, mãi cho đến khi uống say ngã xuống mới thôi.
Vừa tỉnh lại thì đã là 10 giờ sáng, không thể đi làm được nữa rồi. Dương Phàm là bí thư thị ủy thi thoảng phóng túng một chút thì vẫn có cái quyền này. Dương Phàm cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ sau này không thể uống say như vậy nữa.
Lại nằm một lát nữa, trong đầu Dương Phàm đang suy nghĩ một vấn đề, vì sao người trong chốn quan trường đều thích uống rượu. Có lẽ thích uống là một phương diện, mặt khác là áp lực công việc quá lớn. Áp lực công việc không nói, vấn đề quan trọng là việc ở chung giữa các đồng nghiệp trong đơn vị, áp lực ở phương diện này thường lớn hơn nữa. Trong hoàn cảnh lợi ích có được là do mọi người tranh đấu mà ra, mặc dù không mang theo thái độ trộn lẫn vào đó thì cũng phải biết cách tự bảo vệ mình.
Buổi chiều Dương Phàm vừa đến phòng làm việc, Tống Đại Thành không ngờ đã tìm tới, vừa thấy Dương Phàm liền báo cáo:
- Chánh văn phòng cục Thuế đã bị bắt. Về phần 400 ngàn kia đúng là tiền kịch bản. Đây là kết quả phối hợp điều tra với cục Thuế tỉnh.
Dương Phàm không có nói gì nhiều, cũng không đưa ra chỉ thị rõ ràng, lạnh nhạt nói:
- Tôi đã biết, đồng chí về làm việc đi.
Tống Đại Thành mặt đầy nghi hoặc rời đi. Trước khi đến đây trong lòng Tống Đại Thành vô cùng lo lắng bất an. Tống Đại Thành ở trên tỉnh thành uống nhiều nên oán giận vài câu, kết quả bị người ta truyền đi rất khó nghe. Chuyện này Tống Đại Thành biết, còn tưởng rằng Dương Phàm ít nhất cũng phải mắng mình một hai câu, không ngờ lại gió êm sóng lặng như vậy. Vụ án ở cục Thuế, Dương Phàm cũng không có ý truy cứu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Càng là như vậy, trong lòng Tống Đại Thành càng thêm lo lắng. Dưới dáng vẻ bình tĩnh kia của Bí thư Dương không biết ẩn giấu những gì, đó mới là điều đáng sợ nhất. Bình thường Tống Đại Thành luôn nghiêm mặt sa sầm, nhưng sau khi ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm thì mặt có chút tái nhợt, cảnh này thật là khó gặp.
Dương Phàm cần chính là hiệu quả này. Chuyện Cục Thuế nhất định có liên quan đến Cục Thuế tỉnh, điểm này là không thể nghi ngờ. Chẳng qua khi làm chuyện này Dương Phàm cũng không nghĩ nhiều, nhất là sau khi nghĩ đến lời đồn đoán kia, Dương Phàm càng thêm cẩn thận. Bây giờ không tìm chuyện, không phải là tương lai không tìm. Còn tính cách đa nghi của Tống Đại Thành, sau khi về nhất định ăn không ngon ngủ không yên. Tôi không động anh không phải là không thu thập anh. Tôi không thể hiện gì làm cho anh ăn không ngủ không yên, đây mới thật sự là tàn nhẫn.
Quả nhiên Tống Đại Thành vừa mới rời đi, Tùng Lệ Lệ đã cười cười đi vào. Vừa thấy Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ liền nói:
- Tống Đại Thành làm sao vậy? Bước đi hơi lảo đảo, mặt lại trắng đến dọa người, vẻ mặt hoảng hốt.
Dương Phàm cười cười không nói gì, Tùng Lệ Lệ thấy hắn ta không giải thích, lẩm bẩm một câu rồi nói:
- Tối qua anh không có việc gì chứ. Sáng sớm nghe nói anh không đi làm, em đến đó xem một chút. Nhân viên phục vụ nói hai người các anh uống đến hơn 4 giờ, ba người tốn nhiều sức lực mới mang được hai người lên giường.
- Thằng ranh Trầm Ninh này khôi phục nhanh hơn tôi, lúc tôi dậy thì nó đã đi mất rồi.
Dương Phàm cười cười tự giễu mình một câu. Kết quả Tùng Lệ Lệ che miệng cười nói:
- Cái gì chứ, người này ngủ ở trong một phòng khác. Vừa nãy nhân viên phục vụ gọi điện cho em, nói là Trầm Ninh mới dậy.
Tùng Lệ Lệ nói chuyện thì Dương Phàm lại cau mày nói:
- Sau này không thể uống say, đầu đến bi vẫn còn đau.
Tùng Lệ Lệ cười cười đầy quyến rũ, đến gần Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Hay là đến chỗ em, tắm nước nóng rồi xoa bóp cho anh một chút.
Tùng Lệ Lệ mặc bộ đồ công sở mà lại có thái độ này đúng là vô cùng quyến rũ người khác. Nhất là mông của người phụ nữ này đang cùng với eo nhỏ không ngừng lắc lư một chút, càng hấp dẫn ánh mắt của người ta.
- Bỏ đi, còn có một đống chuyện không xử lý mà.
Dương Phàm cố áp chế một chút lửa dục trong lòng. Tùng Lệ Lệ không dám dây dưa, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Bên phía lái xe, em đã yêu cầu Tiễn Trình đi xử lý. Đã đưa ra quy định mới, sau này các cán bộ cấp cao về hưu lại bị bệnh, chỉ cần gọi đến ban lái xe thì phải phái xe.
Dương Phàm nghe xong có chút kỳ quái hỏi:
- Chuyện này không phải là việc của cục Cựu cán bộ sao?
Tùng Lệ Lệ nghe xong chu miệng lên nói:
- Xong rồi, cục Cựu cán bộ kia có mấy chiếc xe chứ? Ngày hôm qua người nhà của Đàm Tuyết Ba thực ra cũng đã điện thoại cho cục Cựu cán bộ, nhưng nửa ngày không ai nghe điện. Bọn họ sốt ruột nên mới gọi cho tổ Lái xe thị ủy, kết quả lại gặp phải cái đinh.
Vẻ mặt Dương Phàm thoạt nhìn trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Tùng Lệ Lệ không nói lời nào. Tùng Lệ Lệ thấy vậy không khỏi có chút khẩn trương, vội vàng giải thích nói:
- cục Cựu cán bộ là người của Ngô Địa Kim làm, em không tiện nói gì.
- Cô đi hỏi một chút xem sao, xem tài chính có làm khó cục Cựu cán bộ hay không, nếu có thì tôi còn có thể tha cho. Ngoài ra gọi lão Ngô đến đây, bỏ đi, tôi tự mình xuống là được rồi.
Dương Phàm nói xong liền đứng lên. Tùng Lệ Lệ vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Đừng kích động, em đi hỏi rõ một chút rổi anh hãy xuống.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi đâu có kích động, ra ngoài đi lại một chút không được hay sao?
- Nói dối, chuyện này nếu anh yên tâm thì để em làm. Sống mặt đen em thay anh sẽ tiện hơn.
Tùng Lệ Lệ rất hàm súc ám chỉ một chút. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của Tùng Lệ Lệ. Lúc này thành phố Hải Tân đang ở thời khắc mấu chốt, thật sự không thể làm loạn quá lớn. Nếu thật sự muốn túm một cục trưởng thì cũng phải đợi thăng cấp xong đã rồi tính.