Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 493: Bảo vệ môi trường




Trong xe đang phát bài hát quốc tế khá phù hợp với tâm trạng. Dương Phàm lái xe mà mặt mày có chút kỳ quái. Câu chuyện xưa mà Lâm Sơ Ảnh kể, Dương Phàm không coi là thật mấy. Hắn tiện tay mở đài lên thì nghe thấy bài hát này. Dương Phàm ấn điện thoại di động gọi một số sau đó đặt ống nói ở cạnh đài. Sâu trong lòng, Dương Phàm muốn tin rằng chuyện mà Lâm Sơ Ảnh kể có vấn đề. Không cần biết thật giả, Dương Phàm đã cho Lâm Sơ Ảnh một câu trả lời rõ ràng, chuyện này mình sẽ đối phó.
Về phần công trình, bề ngoài là Dương Phàm để Lâm Sơ Ảnh không nói ra, trên thực tế có chuyện không thể nào giấu được người, như lửa không giấu được khói. Trong quá trình tiếp xúc với Lâm Sơ Ảnh, Dương Phàm có một cảm giác rất khó hiểu, cụ thể như thế nào thì không thể nói ra. Nhưng điều này càng khiến cho Dương Phàm thêm cẩn thận hơn nữa.
Nếu Lâm Sơ Ảnh nói dối, vậy động cơ là gì?
Đứng ở lập trường của Dương Phàm, hắn theo bản năng liền suy nghĩ vấn đề này. Đáng tiếc Dương Phàm không có địa phương để chứng thực, dù sao cũng không thể nào đi tìm Hầu Tiếu Thiên mà hỏi: "Lão có vấn đề gì ở đầu không?" Không tìm được động cơ Lâm Sơ Ảnh nói dối, Dương Phàm chỉ có thể tạm thời tin tưởng lời Lâm Sơ Ảnh nói, nhưng như trước vẫn khoanh tay đứng nhìn. Từ khi nhận được cuộc điện mời ăn cơm của Dư Phi Vũ, Dương Phàm đã không có ý gì tốt. Một người không có ý đồ tốt sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Dù cho Lâm Sơ Ảnh nói giống sự thật đi chăng nữa, Dương Phàm cũng không định tin vào điều này.
Rốt cuộc trong đó có mối thù quá lớn nào? Dương Phàm đang đau đầu vì vấn đề này. Lâm Sơ Ảnh ơi Lâm Sơ Ảnh, cô rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào? Lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Sơ Ảnh lộ ra vẻ lạnh nhạt, có vẻ rất thân mật với Hầu Phương Minh như hai vợ chồng mới cưới. Lần đầu tiên một mình ăn cơm thì thể hiện vô cùng linh động, đầu tiên là dụ dỗ về sắc, sau đó lại ra vẻ như có thù oán thâm sâu.
Ba bộ mặt, đâu mới là khuôn mặt thật của Lâm Sơ Ảnh? Nếu như đều không phải là thật thì sao? Trong đầu Dương Phàm đột nhiên có suy nghĩ này, hắn không khỏi lạnh tóc gáy. Dương Phàm bắt đầu cảm thấy thương thay cho Hầu Phương Minh. Tên Hầu Phương Minh này mặc dù chán ghét nhưng vẫn thuộc phạm vi có thể chịu đựng.
Một đêm khó ngủ.
Trong hội nghị giữa bí thư thị ủy và các phó bí thư thị ủy buổi sáng, Tào Dĩnh Nguyên gần đây rất vui vẻ đang đề cập vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh.
- Trong quá trình cải cách các công ty nhà nước đúng là có rất nhiều điểm không triệt để. Tôi cảm thấy tư tưởng của đồng chí Thang Nhân Minh phù hợp với tình hình phát triển trước mắt của thành phố Hải Tân chúng ta, nhất là về phương diện bảo vệ môi trường. Chúng ta cần phải một lần nữa nhấn mạnh vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng vùng biển xung quanh thành phố.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói vừa đưa ra một bản báo cáo cho Dương Phàm và Ngô Địa Kim.
Dương Phàm cầm báo cáo không vội vàng xem ngay, nhẹ nhàng đặt trên bàn trong khi trong lòng đang không khỏi suy nghĩ một chút. Thang Nhân Minh quả nhiên là nhân tài, có thể lĩnh hội được ý trong lời nói của Dương Phàm, đầu tiên là kéo Tào Dĩnh Nguyên xuống nước.
Liên quan đến vấn đề cải cách một loạt các nhà máy cao su tư nhân, Dương Phàm tự nhiên không dễ dàng tỏ thái độ, dù sao đây cũng là thuộc phạm vi quyền hạn của Tào Dĩnh Nguyên. Nhưng trong lòng Tào Dĩnh Nguyên lại hiểu rất rõ sự ủng hộ của Dương Phàm dành cho Thang Nhân Minh, cho nên trong việc điều chỉnh nền công nghiệp cao su, Tào Dĩnh Nguyên xem như rõ ràng đứng bên phía Dương Phàm. Mặc dù Dương Phàm không có nói rõ ràng, nhưng Tào Dĩnh Nguyên cũng có thể lĩnh hội được suy nghĩ của Dương Phàm.
Gần đây trong hội nghị giữa các bí thư, Dương Phàm bắt đầu cố ý nhấn mạnh tầm quan trong của hội nghị này, hầu hết các quyết định quan trọng đều được bàn bạc trong hội nghị này trước, hai vị phó bí thư cũng rõ ràng cảm nhận được điểm này. Hội nghị bí thư thăng cấp, điều này chỉ gói gọn ba người biết trong lòng, không nói ra. Chuyện quan trọng hội nghị bí thư không tiện nói rõ, Dương Phàm cũng sẽ không đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Trung tâm quyền lực thành phố Hải Tân theo thao tác của Dương Phàm, gần đây đã bắt đầu có xu thế đoàn kết.
Cuối cùng vẫn là hiệu quả do việc Dương Phàm thả quyền sinh ra. Mặc dù việc thả quyền này là có chừng mực, nhưng làm bí thư thị ủy có thể nhường đến mức độ như thế này, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim tự nhiên biết rõ Dương Phàm phải rộng lượng như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngô Địa Kim nghe Tào Dĩnh Nguyên nói xong liền cầm báo cáo giở giở một chút, phát hiện trong đó có rất nhiều số liệu mà cục bảo vệ môi trường cung cấp, không khỏi cười nói:
- Cục bảo vệ môi trường đúng là dồn khá nhiều tâm sức. Nghe nói xí nghiệp Hồng Tinh vì những số liệu này đã tốn rất nhiều tâm tư.
Lời này của Ngô Địa Kim có ý là cục bảo vệ môi trường và xí nghiệp Hồng Tinh đang lợi dụng lẫn nhau. Ba người ngồi đây đều là kẻ thông minh, vì thế Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:
- Cục bảo vệ môi trường thường xuyên ở trong trạng thái yếu một chút, có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Dương Phàm đã đưa ra ý kiến, Tào Dĩnh Nguyên lập tức biết ý bổ sung một câu:
- Đúng thế, dịch vụ chính của thành phố Hải Tân là du lịch, vấn đề bảo vệ môi trường trong thời gian dài không được coi trọng, đây không phải hiện tượng tốt.
Ngô Địa Kim lập tức nói theo:
- Tôi thấy trong hội nghị thường ủy lần tới có thể do thị trưởng Tào nhấn mạnh một chút vấn đề bảo vệ môi trường.
Bề ngoài là ba người đang nói chuyện về vấn đề bảo vệ môi trường, nhưng trên thực tế coi như đã thông qua báo cáo của xí nghiệp Hồng Tinh. Phương thức này thật to gia tăng dự cảm của Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim.
- Đồng chí Dĩnh Nguyên gần đây rất nhiều chuyện, đồng chí Địa Kim cũng nên dành chút thời gian và tinh lực đi xem xí nghiệp Hồng Tinh một chút. Chính quyền thành phố gần đây có áp lực công việc rất lớn, thị ủy phải hỗ trợ chính quyền thành phố nhiều hơn. Về chủ nghĩa bảo hộ địa phương gì gì đó vẫn luôn tồn tại, là người đưa ra quyết sách của thành phố Hải Tân, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ sự nghiệp và bảo vệ môi trường của cả thành phố.
Dương Phàm cười cười nói một câu, trên mặt Ngô Địa Kim liền lộ ra vẻ tươi cười ngầm hiểu ý.
- Sau khi về tôi lập tức triệu tập hội nghị thị trưởng, chính thức quyết định việc cải cách xí nghiệp Hồng Tinh và nền công nghiệp cao su, kết hợp với tình hình nghiêm trọng của bảo vệ môi trường, để các đồng chí phó thị trưởng nhận thức rõ ràng sự quan trọng của vấn đề.
Tào Dĩnh Nguyên đương nhiên sẽ không ăn một mình, có thành tích thì mọi người đều được hưởng, đây nói rõ thành phố Hải Tân là của tập thể.
- Chiều nay tôi sẽ đến cục Bảo vệ môi trường một chuyến xem sao.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy, trong lòng hai người Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim không khỏi ngẩn ra một chút. Bọn họ có thể nhìn ra sự ủng hộ của Dương Phàm đối với xí nghiệp Hồng Tinh. Cục Bảo vệ môi trường lần này xem như mượn được gió đông rồi, có lẽ sắp tới sẽ bận chết được.
- Công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố mới có tiến độ rất nhanh, ngày hôm qua tôi vừa đi nhìn một chút. Công trình tiếp theo cũng đã ở ngay trước mắt, bên phía cục Quy hoạch kiến trúc đã đưa ra phương án chi tiết cụ thể. Tôi sẽ đưa ra thảo luận một chút trong hội nghị công tác thị trưởng.
Tào Dĩnh Nguyên tiếp tục báo cáo công việc. Dương Phàm nghe xong không tỏ thái độ gì mà chuyển đề tài:
- Về công việc sửa đường huyện thị do sở Giao thông tỉnh đưa ra, thị trưởng Tào phải chú ý một chút, nhất định phải tôn trọng lẫn nhau, mau chóng triển khai công việc.
- Chuyện này do đồng chí Liễu Diệp phụ trách, lát nữa tôi sẽ để đồng chí đó đến báo cáo với Bí thư Dương.
Tào Dĩnh Nguyên ngầm hiểu liền lập tức có phản ứng. Ngô Địa Kim ngồi bên không có phản ứng gì mà nói:
- Đúng, chuyện này đã kéo một thời gian dài, chỉ thị của Bí thư Dương rất quan trọng.
Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên có chút tiếc nuối. Dương Phàm muốn tôn trọng sở Giao thông tỉnh, ý trong lời này rất rõ ràng. Ngô Địa Kim lại nhắc nhở một câu là chuyện này không thể kéo dài nữa, như vậy là có ý tốt nhắc nhở chuyện này rất mẫn cảm. Nói cách khác, Dương Phàm không định tiếp tục đấu nữa, về việc sửa đường thì kiếm được một chút lợi ích là được rồi, đừng quá tham lam.
Lại một đề nghị được thông qua, Tào Dĩnh Nguyên mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn lấy đại cuộc làm trọng. Mọi người đều là như vậy, khi đối đầu với ai đó là vì muốn có chỗ tốt. Bây giờ người ta không đối đầu nhau nữa, chỗ tốt không có lại làm cho tâm lý không được thăng bằng.
- Về chuyện giải quyết chế độ cho các giáo viên hợp đồng vùng núi, dưới sự quan tâm của Bí thư Dương nên chúng tôi đã thuận lợi đưa ra phương án giải quyết. Tôi nghĩ chuyện này có nên tuyên truyền một chút hay không?
Tào Dĩnh Nguyên cẩn thận thông báo đề tài này một chút, điều này lập tức làm cho Ngô Địa Kim chú ý. Chẳng qua Ngô Địa Kim không hiểu quá rõ, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Dương Phàm giống như biết tâm trạng của Ngô Địa Kim là gì, lập tức cười nói:
- Chuyện này vừa vặn được tôi gặp phải, cho nên hỏi một câu mà thôi. Các giáo viên hợp đồng là sản phẩm của lịch sử, nhưng chúng ta xử lý quá đơn giản. Như vậy sẽ giết chết thành tích trong sự nghiệp giáo dục của các đồng chí đó, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn trước đây. Cho nên tôi mới đề nghị cần phải hợp lý hóa. Tôi thấy chuyện này thị ủy cũng cần tỏ thái độ ủng hộ một cách thích hợp. Đồng chí Địa Kim lúc rảnh rỗi cũng đến cục Giáo dục xem một chút, đây cũng không phải là vượt thẩm quyền mà.
Tào Dĩnh Nguyên không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Dương Phàm nói không vượt quyền là không sai, nhưng rõ ràng đang ủng hộ Ngô Địa Kim đi cướp đoạt công lao. Có trời mới biết vì sao Dương Phàm lại thấy không vừa mắt với tên Nguyễn Bình Hòa kia. Làm ra chút thành tích không ngờ Dương Phàm lại để cho Ngô Địa Kim xen vào bên trong nữa chứ.
Ngô Địa Kim không khỏi vui mừng trong lòng, chẳng qua ngoài mặt lại không thể hiện như vậy mà nói:
- Tôi sẽ tìm hiểu tình hình trước một chút. Chuyện này tôi cũng biết một chút, đây là do sở Giáo dục tỉnh thống nhất thanh toán. Nếu tài chính thành phố Hải Tân có dư dả thì có thể làm thêm một chút, kinh nghiệm này rất đáng giá để tổng kết. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với đồng chí u Trung Chương bên ban Tuyên giáo, yêu cầu tòa soạn báo chú ý một chút chuyện này.
Việc này vốn là nằm trong địa bàn của Nguyễn Bình Hòa, Tào Dĩnh Nguyên không cần thiết phải ra mặt vì hắn ta. Chuyện này Tào Dĩnh Nguyên chẳng qua chỉ nhằm vào xem có nên tiến hành tổng kết kinh nghiệm hay không mà thôi, đây là xuất phát từ tính cách cẩn thận của lão. Nhưng bây giờ Dương Phàm muốn xử lý như vậy, Tào Dĩnh Nguyên tự nhiên không có lời gì để nói. Hơn nữa người bên dưới làm ra một chút thành tích, sao thiếu được một phần của lãnh đạo cơ chứ. Lui một vạn bước mà nói, chuyện này nếu Dương Phàm không can thiệp một chút, thì giống như cũng không có câu nói tổng kết kinh nghiệm phải không? Nói đến cuối cùng, bên phía chính quyền thành phố vẫn là chiếm được chỗ tốt, mặc dù bỏ ra chút tiền nhưng lại được phép tổng kết kinh nghiệm, không biết chừng còn có thể đẩy mạnh ra trong toàn tỉnh, thậm chí là cả nước. Đương nhiên cách nói tổng kết kinh nghiệm nếu không có sự cho phép của bí thư thị ủy Dương Phàm, bên phía chính quyền thành phố dù có muốn cũng không dám tuyên truyền. Vì sao? Thành phố Hải Tân làm như vậy, như thế sở Giáo dục tỉnh và phó chủ tịch tỉnh chủ quản để ở đâu?
Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy nhất định cần phải nhắc nhở Dương Phàm một chút, ít nhất thái độ cũng phải tỏ ra. Vì thế Tào Dĩnh Nguyên nhẹ nhàng bỏ ấm trà xuống, ho khan một tiếng rồi nói:
- Chuyện tổng kết kinh nghiệm có phải quá gấp hay không? Có nên để đồng chí Bình Hòa lên chỗ phó chủ tịch tỉnh Trần một chuyến, báo cáo một chút chuyện này. Đương nhiên tôi đề nghị phải nhấn mạnh một chút, thành phố Hải Tân không có ý tự mình hành động, chỉ là ở tình huống tài chính cho phép nên đã thích hợp đưa ra điều chỉnh mà thôi.
Ngô Địa Kim vừa nghe thấy thế hai mắt liền mở lớn, thầm nói chuyện này Dương Phàm nếu không đứng ra mặt thì có lẽ phải cẩn thận một chút mới được.
- Đề nghị của đồng chí Dĩnh Nguyên rất cần thiết. Bí thư Dương, ngài xem có phải nên như vậy hay không, tốt nhất là nên do cục Giáo dục chỉnh sửa đưa ra phương án, sau đó báo cáo lên sở Giáo dục tỉnh.
Ngô Địa Kim cũng là vì có ý tốt. Phó chủ tịch tỉnh Trần Khiết mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng chị ta lại là nữ. Bị phụ nữ ghi thù cũng không phải chuyện gì tốt. Hơn nữa trước đây Dương Phàm đã từng có hành động chống đối Trần Khiết, hiểu lầm này có thể làm sâu sắc nên hay không?
- Ừ, phó chủ tịch tỉnh Trần là người rất thông tình đạt lý.
Dương Phàm đưa ra một kết luận. Hắn thầm nói tôi chính đang chờ hai người nhắc nhở đó. Thành tích đạt được thì là của tất cả mọi người, thái độ này đã rất rõ ràng.
- Được, tôi sẽ về nói chuyện này với đồng chí Nguyễn Bình Hòa. Thực ra tài liệu thì bên cục Giáo dục đã có sẵn.
Tào Dĩnh Nguyên yên tâm rồi. Nguyễn Bình Hòa ra mặt có ba chỗ tốt. Thứ nhất, phó chủ tịch tỉnh Trần Khiết không thể tính nợ lên đầu mình. Thứ hai Trần Khiết có thể không kiêng kỵ phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú sao? Thứ ba, nếu Trần Khiết là người thông minh đương nhiên có thể hiểu rõ tình hình chính trị ở thành phố Hải Tân hiện nay.
Các chuyện quan trọng bàn xong liền tan họp, ba người chia nhau hành động.
Dương Phàm về phòng làm việc liền nói với Lý Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, cậu bảo Tiểu Liêu chuẩn bị xe, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đến cục Bảo vệ môi trường, không có chuyện gì quan trọng cả, không cần báo trước.
Lý Thắng Lợi nghe xong không khỏi ngẩn ra một chút, thầm nói đi đến cục Bảo vệ môi trường không thông báo trước cũng không kỳ quái. Nhưng có một điều là xe của Liêu Chính Vũ lúc nào cũng có thể xuất phát, vì sao muốn nửa tiếng nữa chứ? Lý Thắng Lợi rất muốn hỏi một câu, nhưng cậu ta lại không dám hỏi. Sau khi gọi điện cho Liêu Chính Vũ chuẩn bị xe, Lý Thắng Lợi cẩn thận trở về báo cáo.
Dương Phàm đang cầm một tờ báo cáo trong tay mà xem, đầu cũng không ngẩng lên. Dương Phàm nói một câu:
- Thắng Lợi, vợ cậu không phải đang làm ở cục Bảo vệ môi trường sao?
Lý Thắng Lợi trợn mắt há mồm, hả một tiếng rồi nói:
- Đúng vậy, Bí thư Dương nghĩ như thế nào mà lại hỏi đến việc này?
- Ha ha, thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Cậu đi làm việc đi.
Dương Phàm vẫn không ngẩng đầu lên, chẳng qua trên miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Sau khi Lý Thắng Lợi đi ra liền ngồi xuống bàn làm việc, chẳng qua cậu ta ngồi có chút không yên. Lý Thắng Lợi đột nhiên vỗ đùi sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn phòng trong một chút. Cũng may không làm kinh động Bí thư Dương.
Mã Hủy nhận được điện thoại của Lý Thắng Lợi thì đang ngồi trong phòng làm việc, hôm nay Mã Hủy rất bận. Mã Hủy thầm nói Lý Thắng Lợi nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho mình vào lúc này. Mã Hủy lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó ấn phím nghe.
- Bà xã, mau đi báo cáo với cục trưởng của các người, nửa tiếng sau Bí thư Dương sẽ đến. Nhớ kỹ, phải làm cho lão Tôn ra vẻ không biết chuyện này, tất cả phải thể hiện vô cùng bình tĩnh.
Lý Thắng Lợi nói xong liền lập tức dập máy, Mã Hủy trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần.
Vấn đề này không phải là Mã Hủy có thể hiểu rõ, cho nên cô ta cũng không suy nghĩ. Vì thế trực tiếp đi đến phòng làm việc của cục trưởng Tôn Hữu Đạo.
- cục trưởng Tôn, đang làm việc sao?
Tôn Hữu Đạo thấy là Mã Hủy đi vào liền nhiệt tình đứng lên, hơn nữa còn tự mình cầm lấy ấm trà muốn đi pha. Mã Hủy tự nhiên sẽ không thể để lãnh đạo đi pha trà, vội vàng nói:
- Ngài đừng làm vậy, tôi đến nói một chuyện.
Mã Hủy nói xong liền cẩn thận quay đầu lại nhìn xung quanh một chút. Thái độ này của Mã Hủy làm cho Tôn Hữu Đạo không khỏi chấn động, thầm nói không phải là cục Bảo vệ môi trường bị người ta nhìn trúng đó chứ?
- 20 phút nữa Bí thư Dương sẽ xuất phát, đến cục Bảo vệ môi trường thị sát công việc. Cục trưởng Tôn, tôi không có đến chỗ ngài đâu đó.
Mã Hủy nhỏ giọng nói xong, lập tức cười cười xoay người rời đi.
Mã Hủy đi rất nhanh giống như một kẻ trộm vậy. Tôn Hữu Đạo vỗ mạnh vào đầu mình, thầm nói thật nguy hiểm. Cục Bảo vệ môi trường bình thường cũng không bận rộn gì, đơn vị yếu mà nên quản lý tương đối lỏng lẻo một chút. Vì việc này khiến cho rất nhiều người thoải mái, thường hay sang bên đường uống trà đá, chơi bài. Sao lại nói như vậy chứ? Cục Bảo vệ môi trường có nhiều người địa phương, người địa phương chiếm hơn 90 %, người địa phương đều có tật xấu này. Cơ quan không có việc gì bận, không có việc gì đương nhiên là sẽ thả lỏng mình rồi.
Trong lòng Tôn Hữu Đạo tự nhiên là biết rõ hiện tượng này, nhưng mà bình thường cũng không quản nhiều lắm. Sao lại nói như vậy chứ? Khi lãnh đạo không coi trọng, cục Bảo vệ môi trường còn không bằng các cục kém nhất thành phố. Nếu quản quá nghiêm ngặt, lòng người sẽ ly tán, mấu chốt là không có việc gì cho mọi người làm, đội ngũ cũng khó mà khống chế. Tùy tiện tìm một người nào đó trong cục mà hỏi, người nào không nghĩ điều đến cục Bảo vệ môi trường không phải là con là cháu của kẻ khác.
Tôn Hữu Đạo một bên vội vàng chạy ra ngoài, trong đầu lại đang suy nghĩ thật nhanh. Làm như thế nào mới có thể ra vẻ gió yên sóng lặng, làm như thế nào để lãnh đạo không nhìn ra sơ hở? Mã Hủy đã rất có ý tứ báo trước cho mình, không thể nào hại người ta được, đúng không?
Tôn Hữu Đạo trực tiếp đi đến văn phòng. Bình thường có việc gì Tôn Hữu Đạo đều gọi chánh văn phòng lên phòng làm việc của mình, hôm nay coi như là phá lệ.
- Lão Liễu, lão làm ăn như thế nào vậy hả. Còn hơn tiếng nữa mới hết giờ làm, sao trong phòng làm việc lại không có một ai. Tôi cho lão 10 phút, bảo đám chết tiệt đó cút về cho tôi. Đừng có nói gì hết. Lão là chánh văn phòng quản lý như thế nào vậy hả? Còn muốn làm chánh văn phòng nữa hay không?
Cục trưởng Tôn đột nhiên tức giận, đột nhiên có cơn lửa vô căn cứ, làm cho chánh văn phòng bị mắng mà không hiểu gì cả. Chánh văn phòng chưa kịp giải thích thì cục trưởng Tôn đã đi ra ngoài.
Khi đến phòng làm việc của Mã Hủy, phát hiện bên trong có một cô gái đang gọi điện:
- Anh mau về ngay, trưởng phòng Mã đang rất tức giận, về nhanh lên một chút, trong vòng năm phút phải lập tức trở về.
Thấy cục trưởng Tôn đi vào, cô bé lập tức tươi cười đầy mặt. Mã Hủy ngồi trong phóng viên nhưng thấy rõ cục trưởng Tôn đi vào, lập tức cười cười đi tới đón cục trưởng Tôn.
- Tiểu Mã, lần trước các đồng chí tiến hành kiểm tra xí nghiệp Hồng Tinh kia, bây giờ phải tăng cường, các chuẩn bị cục chúng ta ở đó tạm thời không nên rút về, trong cục quyết định tăng thêm kinh phí. Chuyện này, Tiểu Mã, chị nói với mọi người một chút.
Cục trưởng Tôn quả nhiên không phải người ngu, rất nhanh nghĩ ra mấu chốt của vấn đề là ở đâu, lập tức có sắp xếp cụ thể. Gần đây chuyện mà cục Bảo vệ môi trường có thể lấy ra nói chuyện, hình như cũng chỉ có chuyện này. Bình thường cũng không có cơ hội nói chuyện mà.
Mã Hủy không kịp nói gì thì cục trưởng Tôn đã cười cười một tiếng đi ra ngoài, có vẻ rất kích động. Đi ra khỏi phòng Mã Hủy, cục trưởng Tôn nghe thấy chánh văn phòng Liễu đang lớn tiếng mắng người:
- Làm cái gì thế hả, thật quá đáng. Trong văn phòng không có một ai hết là sao, lập tức cút hết về cho tôi.
Quyền uy của cục trưởng Tôn được thi hành một cách triệt để. Cục trưởng Tôn hài lòng gật đầu từ từ đi ra đến cửa lớn, cười lạnh một tiếng đứng đó chờ. Không lâu sau đám người túm năm tụm ba đi về, thấy cục trưởng Tôn đang đứng chờ ở cửa, dưới chân như giẫm bánh xe, động tác không khỏi nhanh hơn mấy lần. Nếu nói lúc trước là đi, bây giờ lại là chạy gấp.
Thời gian không đến năm phút, cục trưởng Tôn trở lại phòng làm việc, chánh văn phòng Liễu lập tức tìm tới.
- cục trưởng Tôn, phó cục trưởng Lý nói đang ở bên ngoài có việc, không có chuyện quan trọng sẽ không về.
Tôn Hữu Đạo vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, không thèm để ý gật đầu nói:
- Nếu không về cũng không cần.
Chánh văn phòng Liễu mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng qua hắn là người thân tín của cục trưởng Tôn, đối với việc phó chủ tịch Lý ỷ vào có phó thị trưởng chủ quản làm chỗ dựa, không coi cục trưởng Tôn vào đâu, điều này chánh văn phòng Liễu hiểu rất rõ. Hắn ta tưởng rằng cục trưởng Tôn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ rằng cục trưởng Tôn lại có vẻ vui mừng. Điều này thật là kỳ quái.
Chánh văn phòng Liễu không hiểu có chuyện gì nhưng không dám hỏi. Một phó cục trưởng khác là Tiếu Minh xuất hiện, thấy Tôn Hữu Đạo liền cười nói:
- cục trưởng Tôn, sao lại làm lớn chuyện như vậy hả? Có phải là phó thị trưởng Nguyễn lại mất hứng không?
Cục Bảo vệ môi trường bình thường như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, kinh doanh không tốt nên chẳng ai quản làm gì. Bình thường khi cục trưởng Tôn bị người trong chính quyền thành phố mắng mới làm như vậy. Nhưng không ngờ hôm nay thoạt nhìn tâm trạng của cục trưởng Tôn tốt lắm, sao lại có chuyện như thế này nhỉ.
Không phải là Tôn Hữu Đạo bị phó thị trưởng Nguyễn dọa đến choáng váng đó chứ? Phó cục trưởng Tiếu không khỏi ác ý nghĩ như vậy.
Tôn Hữu Đạo cũng không coi lời nói đùa của Tiếu Minh là thật, quan hệ của hai người cũng được, ít nhất Tiếu Minh không thể hiện mình là người có dã tâm, trước sau như một vẫn tôn trọng cục trưởng Tôn. Cho nên Tôn Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói:
- Bảo chánh văn phòng Liễu triệu tập hội nghị cán bộ cấp trưởng phòng trở nên, anh mau chóng lấy tài liệu xí nghiệp Hồng Tinh xem một chút, lát nữa trong hội nghị anh đứng lên phát biểu.
Tiếu Minh có thể làm đến chức phó cục trưởng tự nhiên không phải kẻ ngu, ừ một tiếng lập tức gật đầu rời đi.
Hội nghị được diễn ra, có hai người không tham gia. Một người là phó cục trưởng Lý, một người là trưởng phòng tài chính Trương Cảnh.
- Trương Cảnh sao lại không tới?
Cục trưởng Tôn cố ý hỏi một câu. Tiếu Minh đi đến gần nhỏ giọng nói:
- Nghe nói đang đánh mạt chược với phó cục trưởng Lý trong một quán trà nào đó.
Lúc này cửa phòng hội nghị đẩy ra, một người đi vào khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm.
- Ha ha, đang họp à, tôi đến không đúng lúc rồi.
Người lên tiếng tự nhiên chính là Dương Phàm, bên cạnh còn có một cô bé đang vô cùng kích động, đây chính là cấp dưới của Mã Hủy. Vừa nãy cô gái trùng hợp gặp phải chồng của trưởng phòng Mã Hủy – Lý Thắng Lợi ở dưới lầu, sau đó dẫn đường lên phòng họp.
- Ồ, Bí thư Dương, cơn gió nào thổi ngài đến cục chúng tôi vậy.
Cục trưởng Tôn lập tức nhảy dựng lên. Cục trưởng Tôn là người đã hơn năm mươi tuổi nhưng động tác có thể so sánh với con khỉ.
Dương Phàm cười cười bắt tay cục trưởng Tôn rồi nói:
- Tôi thuận đường đi ngang qua, nghe nói gần đây cục Bảo vệ môi trường công tác rất tốt liền tiến vào, cơm trưa còn chưa kịp ăn. Lão Tôn không được kêu nghèo đó.
Dương Phàm gọi thân thiết lão Tôn một tiếng, gọi làm cho xương cốt trên người Tôn Hữu Đạo nhẹ đi vài cân. Tôn Hữu Đạo kích động hai tay nắm chặt tay Dương Phàm mà nói:
- Công việc của cục Bảo vệ môi trường được lãnh đạo thị ủy coi trọng, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực làm thật tốt.