Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 490: Bất đắc dị cúi đầu




Dư Phi Vũ vốn đầu tiên nói chuyện gì đó khiến không khí hòa hoãn. Chẳng qua bị ánh mắt sắc bén của Dương Phàm nhìn tới, Dư Phi Vũ có cảm giác không thể thở nổi. Mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình tình, nhưng trong lòng lại đang thầm giật mình. Rất rõ ràng, Dư Phi Vũ rõ ràng mình không có bao nhiêu tiền vốn. Cảm nhận được áp lực cực lớn, trong mắt Dư Phi Vũ hiện ra một tia bối rối. Rất may là ánh mắt của Dương Phàm không có ý thừa thắng truy kích, chỉ hơi lộ chút sắc bén và dữ tợn liền thu lại.
"Ai" khẽ thở dài một tiếng, Dư Phi Vũ lộ ra một tia ai oán nhàn nhạt. Vẻ mặt này đối phó đàn ông từ trước đến nay đều có hôm qua. Khương Thanh Bình đã từng nói khi Dư Phi Vũ thở dài ai oán sẽ làm người đàn ông thương xót.
Dương Phàm quả thật bị vẻ mặt này của Dư Phi Vũ đả động, chẳng qua một cuộc điện thoại kịp thời gọi tới đã làm cho tâm trí Dương Phàm chuyển đi. Dư Phi Vũ thấy Dương Phàm rút điện thoại di động ra, trong lòng không khỏi thầm căm hận tên chết tiệt nào phá hỏng chuyện của mình.
- Bí thư Dương, tôi là Lâm Sơ Ảnh, ngài có tiện cùng nhau ăn tối không?
Giọng nói của Lâm Sơ Ảnh trong điện thoại không khác gì so với lúc bình thường, tiếng nói luôn mang theo vị như ca hát vậy.
Nói thật lòng, Lâm Sơ Ảnh gọi điện tới làm cho Dương Phàm rất ngạc nhiên. Dương Phàm rất có cảm tình với người phụ nữ này. Lâm Sơ Ảnh đúng là một người đẹp có khí chất hiếm có.
Phụ nữ có tài không ít, nhưng vừa xinh đẹp vừa có tài lại rất ít. Nguyên nhân rất đơn giản, phụ nữ xinh đẹp thường thường đã đủ để đối phó với mọi thứ.
- Ừ, có thể, tôi đang ở tỉnh thành, đến lúc đó cô nói địa điểm. Tôi bây giờ còn có chút việc, dập máy đây.
Dương Phàm vội vàng nói một câu rồi dập máy. Quay đầu lại Dương Phàm còn không quên nói với Dư Phi Vũ:
- Xin lỗi đã làm cô phải đợi.
Đây chẳng qua chỉ là theo bản năng của Dương Phàm mà thôi, nhưng rơi vào trong mắt Dư Phi Vũ lại có một ý khác hẳn. Dư Phi Vũ theo bản năng nghĩ rằng nếu tên Dương Phàm này nói xin lỗi, sao không nói trước khi nghe điện cơ chứ? Đúng là giả dối.
Nói như thế nào nhỉ? Thực ra Dương Phàm nói xin lỗi xong cũng có chút hối hận, thầm nói mình khó khăn lắm mới khách khí với người phụ nữ này, nhưng trước khi nghe điện lại không khách khí, thói quen đúng là ...
Thấy một tia tức giận nhàn nhạt hiện lên trong mắt Dư Phi Vũ, Dương Phàm cười cười, từ từ nâng chung trà lên rồi nói:
- Chúng ta nói tiếp đi.
- Được, tôi nếu đã tới liền tỏ vẻ có thể đại biểu cho Thanh Bình. Bí thư Dương ra giá đi.
Dư Phi Vũ không khỏi cảm thấy tức giận, giọng điệu cũng trở nên cứng ngắc. Sau khi nói xong lời này, Dư Phi Vũ liền cảm thấy hối hận. Dư Phi Vũ thầm nói sao mình chỉ một chút đã giận thế?
Dương Phàm nghe xong cười cười không nói gì, chỉ nhìn Dư Phi Vũ với ánh mắt lạnh nhạt. Thái độ này mang theo vẻ khinh thường rõ ràng. Dư Phi Vũ bị nhìn như vậy đầu tiên là có chút căm tức, chẳng qua rất nhanh lại hơi luống cuống, trong lòng co rút lại. Chỗ dựa lớn nhất của Dư Phi Vũ chẳng qua chỉ là Khương Thanh Bình. Đáng tiếc trước đó Dương Phàm đã nói ra lời khó nghe là Khương Thanh Bình chỉ biết núp váy đàn bà, chẳng lẽ còn sợ cô Dư Phi Vũ sao? Lại nói lúc trước Dương Phàm đã nói rất rõ ràng, nói Dư Phi Vũ không có tư cách mời Dương Phàm ăn cơm.
Dư Phi Vũ ở trong lòng Dương Phàm chỉ có địa vị là người chuyển lời. Dương Phàm không nói gì chính là đang nhắc nhở Dư Phi Vũ: "Cô phải biết rõ vị trí của mình"
- Xin lỗi, tôi hơi kích động một chút.
Dư Phi Vũ vội vàng bù đắp, chẳng qua hơi thiếu gì đó, nói cũng coi như không nói.
- Bảo Khương Thanh Bình bày một bàn, sau đó mời rượu nhận tội, chuyện này coi như xong. Tiếp theo mọi người cứ theo quy củ mà làm, không có quy củ thì không thể làm được trò trống gì. Con người của tôi luôn có thái độ đấu tranh đến cùng với người không biết quy củ.
Dương Phàm nói thêm một câu sau đó đưa tay vẫy nhân viên phục vụ. Dương Phàm bỏ lại tờ 200 tệ rồi nói:
- Thanh toán, không cần trả tiền thừa.
Nói xong Dương Phàm đứng dậy rời khỏi hiện trường, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói ra.
Dư Phi Vũ bình tĩnh ngồi im tại chỗ. Lúc này Dư Phi Vũ đã không có tâm trạng mà tức giận. Lời Dương Phàm nói rốt cuộc là có ý gì? Đầu tiên, nhận sai không thể không có. Tiếp theo những thứ của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình không nên thò tay ra. Cuối cùng Khương Thanh Bình mặc dù là lãnh đạo nhưng làm chuyện lại không theo quy củ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dư Phi Vũ đang ngồi ngay ngắn lại khẽ lung lay một chút, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực của cô ta. Dư Phi Vũ cắn chặt môi, trên mặt lộ ra một tia đau đớn và do dự. Cuối cùng Dư Phi Vũ vẫn rút điện thoại di động ra, run run ấn một số máy.
- Lão gia tử, có một chuyện con cảm thấy cần phải báo cáo với ngài.
Vừa nói nước mắt trên mặt Dư Phi Vũ không bị khống chế mà rơi xuống. Có một chuyện mà bên ngoài đồn đãi không chính xác. Từ trước đến nay Dư Phi Vũ chỉ theo một người đàn ông, đó chính là Khương Thanh Bình. Trước khi đó Dư Phi Vũ là bảo mẫu bên cạnh Khương lão gia tử.
Khương lão gia tử đức cao vọng trọng nên đối xử rất tốt với người bên cạnh mình. Sau khi Khương Thanh Bình kết hôn thì quen biết Dư Phi Vũ, sau đó bắt đầu mạnh mẽ tiến công. Dư Phi Vũ năm đó mới hai mươi tuổi bị Khương Thanh Bình đẹp trai thuận lợi bắt đến tay. Sau đó Khương lão gia tử biết chuyện này liền thở dài một tiếng mang Dư Phi Vũ vào trong phòng làm việc mà nói:
- Xin lỗi, Tiểu Dư.
Tại sao Khương lão gia tử lại nói xin lỗi, trong lòng Dư Phi Vũ hiểu rất rõ, chẳng qua có chuyện Dư Phi Vũ không dám hy vọng xa vời. Sau khi theo Khương Thanh Bình, Dư Phi Vũ không làm bảo mẫu nữa, mà là đến đại học học, sau đó vẫn đi theo Khương Thanh Bình. Khương Thanh Bình chính mình có một vòng tròn, công ty của Dư Phi Vũ còn có một tác dụng khác đó chính là tẩy trắng một ít tiền có lai lịch không rõ của Khương Thanh Bình.
Khi Dư Phi Vũ gọi cuộc điện thoại này, trên thực tế là tâm lực đã đến bên bờ giới hạn. Năm đó Khương lão gia tử đã từng nói với Dư Phi Vũ, đi theo Khương Thanh Bình thì luôn phải chuẩn bị sẵn về tư tưởng. Khương lão gia tử cũng không xem trọng Khương Thanh Bình. Đáng tiếc Khương gia chỉ có một mình Khương Thanh Bình là con trai, không xem trọng thì có thể làm được gì chứ? Dư Phi Vũ hiểu rõ ý của Khương lão gia tử, một mực cố gắng giúp Khương Thanh Bình, vẫn không hề gọi điện cầu cứu.
Nhưng chuyện lần này hoàn toàn là vì Khương Thanh Bình tham lam và tự cho mình là đúng gây ra. Nếu như không gặp Dương Phàm một lần, Dư Phi Vũ vẫn không hạ quyết tâm gọi cuộc điện thoại này. Sau khi gặp mặt Dương Phàm, Dư Phi Vũ rõ ràng nhận ra Dương Phàm là một nhân vật mạnh mẽ như thế nào. Một bí thư thị ủy cấp dưới làm cho phó chủ tịch thường trực tỉnh chủ động bày tiệc nhận tội, mặc dù là lén lút thì điều này cũng cần phải có thực lực mạnh hơn làm bối cảnh mới được.
Dư Phi Vũ cảm thấy rất sợ hãi, cảm thấy vô lực. Nguyên nhân không phải gì khác, xa không nói, Khương Thanh Bình lần này kiếm được một món tiền từ Bắc Kinh đưa xuống tỉnh Thiên Nhai sẽ phân phối như thế nào, trong lòng Dư Phi Vũ hiểu rất rõ. Một khi mâu thuẫn của Khương Thanh Bình và Dương Phàm lớn lên đến mức không thể cứu vãn, mọi người sẽ dùng hết các thủ đoạn có thể dùng. Khương lão gia tử còn ở vị trí thì có lẽ giúp Khương Thanh Bình toàn thân trở ra, nhưng ở trong chốn quan trường này đừng mong có chỗ đứng nữa.
Địa điểm ăn cơm được Lâm Sơ Ảnh chọn ở quán ăn tây. Không thể nói vì sao chọn địa điểm này, thực ra Lâm Sơ Ảnh cũng không thích ăn đồ tây. Chẳng qua Lâm Sơ Ảnh thích không khí nơi này mà thôi.
Món thịt bò nướng đã nguội, tâm trạng hai người không đặt vào việc ăn uống nên chưa từng động dao động dĩa. Lâm Sơ Ảnh bưng một chén rượu vang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã nhá nhem tối, bên ngoài cửa sổ đã có ánh đèn.
Dương Phàm lấy thuốc ra cười nói:
- Có thể chứ?
Không đợi Lâm Sơ Ảnh trả lời, Dương Phàm đã châm thuốc. Lâm Sơ Ảnh thấy thế không khỏi mỉm cười, không nói gì. Hai người đang so nhau về sự kiên nhẫn.
- Cho tôi một điếu thuốc.
Lâm Sơ Ảnh đưa tay ra, cánh tay thon dài trắng nõn dưới ánh đèn như tỏa sáng, trắng như tuyết vậy, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, lúc này Lâm Sơ Ảnh đã đứng lên hơi chúi về phía trước, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trên miệng Dương Phàm, sau đó dùng một tư thế vô cùng quyến rũ hút một hơi. Động tác hút thuốc của Lâm Sơ Ảnh rất thành thục, xem ra đã hút không ít thuốc.
Dương Phàm cười cười, rất rõ ràng đây là một cử động đầy vẻ khiêu khích, xem như gián tiếp hôn nhau đúng không? Hôm nay Dương Phàm gặp được hai người phụ nữ có khí chất rất được. So sánh với Dư Phi Vũ, Lâm Sơ Ảnh thêm vài phần lạnh nhạt.
Lâm Sơ Ảnh đặt tay phải ở trên bàn, tay chống cằm, ngón tay cầm điếu thuốc, đôi mắt mở to đầy quyến rũ. Khói lượn lờ bay lên, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt Dương Phàm.
Chiếc đàn piano giữa phòng ăn vang lên, đây là một bài hát mà Dương Phàm chưa nghe lần nào truyền đến. Dương Phàm giống như bị bài hát này hấp dẫn, vểnh tai mà nghe. Dương Phàm nghiêng mặt về phía Lâm Sơ Ảnh.
- Miêu hoa đường, anh biết bài hát này sao?
Lâm Sơ Ảnh có chút kinh ngạc hỏi một câu. Dương Phàm quay đầu lại cười nói:
- Tôi đã từng ăn kẹo đường (miêu hoa đường)
Lâm Sơ Ảnh chợt cười cười một tiếng, mặt vốn bình tĩnh trong nháy mắt cười tươi như hoa. Dương Phàm lúc này mới phát hiện vẻ mặt của người phụ nữ này rất phong phú.
- Về mặt này tôi là người ngoài ngành. Chẳng qua người ngoài ngành cũng không ngại tôi thưởng thức một chút chứ?
Dương Phàm cười cười tự biện minh một câu. Lâm Sơ Ảnh lắc đầu cười nói:
- Anh có thích một bài hát nào không?
- Không có, thời gian trước ngồi trong xe của bàn nghe thấy một bài "Không chịu cô đơn" cảm thấy bài hát này rất được.
Lúc nói lời này, Dương Phàm cũng không biết mình có tâm trạng gì nữa. Giống như hắn đang ngồi đối mặt với một người bạn lâu năm vậy. Hai người chỉ cần dùng ánh mắt là có thể cảm nhận được sự ăn ý của nhau.
- Anh chờ chút.
Lâm Sơ Ảnh cười cười đứng lên, yểu điệu đi đến cây đàn piano giữa phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đánh đàn. Người đánh đàn cười cười đứng lên, đưa tay ra mời đầy nho nhã. Dương Phàm lúc này mới chú ý tới người đánh đàn là một lão già nước ngoài tóc bạc rất đẹp trai. Lâm Sơ Ảnh ngồi xuống vị đánh đàn, quay đầu lại cười cười một tiếng với Dương Phàm. Ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, âm nhạc du dương như tiếng nước chảy vang lên.
Một khúc "Không chịu cô đơn" vang lên trong không trung phòng ăn, giống như đốm lửa lập lờ trên bầu trời, xuyên thấu tâm linh đã được phòng ngự cẩn mật của Dương Phàm, tim hắn cũng từ từ ăn nhịp với tiết tấu bài hát. Lâm Sơ Ảnh vừa đánh đàn, vừa quay đầu lại cười cười với Dương Phàm. Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Sơ Ảnh lại như kẻ trộm bị bắt vội vàng nhìn sang chỗ khác.
- Tôi nói nhưng anh đâu có nghe
Nhưng anh đâu có tin những gì tôi nói đâu
Tôi khuyên nhưng anh bỏ ngoài tai
Anh cứ cho lời tôi như không có chuyện gì.
Cô ấy tôi đã quen cô ấy tôi đã quen
Trước anh nên hiểu nhiều hơn anh
Cô ấy tôi đã yêu cô ấy
Không như anh nghĩ đâu tôi đắng cay ê chề.
Nhưng dù tôi có nói anh cũng không chịu hiểu
Anh cứ nghĩ rằng tôi đang muốn xen vào đời anh
Bởi vì tôi cũng thế cũng đã từng như anh
Khi ở bên cô ấy là quên hết cả mọi thứ.
Tội nghiệp anh quá anh ơi
Tội nghiệp anh quá đáng thương
Cứ lao vào yêu nhưng không biết yêu người nào.
Tội nghiệp tôi quá tôi ơi
Tội nghiệp tôi quá đáng thương
Nói ra làm chi để rồi em hờn ghét tôi.
Tội nghiệp anh quá anh ơi
Tội nghiệp anh quá đáng thương
Trước sau gì anh cũng sẽ giống tôi giờ đây.
Tội nghiệp hai chúng ta đây
Vì đời ta giống như nhau
Biết bao người khuyên nhưng ta chẳng tin một ai
Nói rồi không chịu nghe.
Bài hát đến cuối cùng, trong phòng ăn vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Lâm Sơ Ảnh mỉm cười đứng lên hơi cúi đầu với mọi người vỗ tay ủng hộ mình. Sau đó Lâm Sơ Ảnh từ từ đi về bên cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm đứng lên đi tới đối diện kéo ghế ra mời. Đổi lại Dương Phàm nhận được nụ cười tươi như hoa của Lâm Sơ Ảnh. Lâm Sơ Ảnh ưu nhã ngồi xuống rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn.
Dương Phàm về lại vị trí hai tay đặt song song trên bàn, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đưa hai tay lên, nhưng không ngẩng đầu mà nói:
- Được rồi, về với thực tại đi. Rất cảm ơn cô đã tạo ra một buổi tối như mơ này.
Lâm Sơ Ảnh không khỏi ngạc nhiên, lập tức có chút xấu hổ cười nói:
- Tôi có phải là chạy nhầm chủ đề không?
- Ừ, tôi cảm thấy như vậy.
Dương Phàm ngẩng đầu lên thì phát hiện mình thực ra rất muốn nghiêm túc. Nhưng đối mặt với nụ cười tươi như hoa của Lâm Sơ Ảnh, Dương Phàm lại không thể nào nghiêm túc được, ngược lại cảm thấy trong lòng mình như nhẹ nhàng đi rất nhiều.
- Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh. Hầu Tiếu Thiên bây giờ rất khó xử, nhưng ông ấy không tiện tìm anh, đây là vấn đề mặt mũi. Thực ra ông ta vẫn một mực chờ anh đến tìm mình. Tôi có thể giải thích như vậy được không, Khương Thanh Bình làm quá kém cỏi. Dù là Khương Thanh Bình không nói một lời, một chút động tác cũng không có, nhưng kết quả cũng không tốt hơn bây giờ bao nhiêu đúng không?
Lâm Sơ Ảnh thu hồi vẻ tươi cười, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có.
Dương Phàm hơi nghiêng mặt suy nghĩ một chút, sau đó cười cười một tiếng lạnh nhạt nói:
- Cô phân tích rất đúng, thực ra Khương Thanh Bình chỉ cần không cẩn thận bị chút bệnh, tất cả đều sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua khả năng này không hề lớn. Tên Khương Thanh Bình rất thích thể hiện sự tồn tại của mình. Mặc dù bây giờ hắn ta đã khó có thể thu thập công việc, nhưng chết sống vẫn muốn mặt mũi. Tôi không biết nên hình dung người này như thế nào, cố chấp ư. Đây là một loại cố chấp mù quáng.
- Ừ, tôi đã hiểu. Tôi cũng không giấu gì hết, tôi bây giờ muốn sống vì bản thân mình, thuận tiện trả lại chút nợ cũ. Xin hỏi tôi nên làm như thế nào? Nói thật lòng trước mặt anh, tôi không có một chút tự tin nào cả.
Lâm Sơ Ảnh lại cười, vẻ tươi cười của nàng như có thể lây mọi người xung quanh vậy, một khi đã lan ra Dương Phàm không ngờ có cảm giác không thể chống cự.
Đương nhiên trước mặt Lâm Sơ Ảnh, Dương Phàm không có bất cứ suy nghĩ tình dục nào, bởi vì đó là một cảm giác khinh nhờn.
- Tôi có thể cho rằng cô đang khen tôi hay không?
Dương Phàm cũng cười cười, chẳng qua đây là cười khổ.
Lâm Sơ Ảnh hơi nhún nhún vai, sau đó từ từ lắc đầu nói:
- Anh hiểu lầm rồi. Lực lượng giữa chúng ta cách nhau quá lớn. Anh hẳn là hiểu rõ, bề ngoài tôi là đại biểu cho người khác mà tới, nhưng trên thực tế tôi đại biểu cho một người lúc nào cũng có thể qua sông chặt cầu. Cho nên tôi chỉ có tác dụng là người chuyển lời mà thôi, đây là tôi đặt vị trí cho mình như vậy. Đương nhiên nếu anh cảm thấy tay lỏng ra một chút, không ngại cho tôi một chút chỗ tốt.
Dương Phàm lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
- Cô quá thông minh, cô thấy được bản chất của vấn đề. Chuyện này bề ngoài thoạt nhìn thì mâu thuẫn chủ yếu là giữa tôi và Khương Thanh Bình. Nhưng trên thực tế nếu đổi lại nhìn ở góc độ khác thì mâu thuẫn chủ yếu nên là Khương Thanh Bình ở ủy ban nhân dân tỉnh rốt cuộc có bao nhiêu quyền khống chế. Nếu như không phải là như vậy, Hầu Tiếu Thiên sẽ không cho cô đến đây.
Lâm Sơ Ảnh im lặng không nói. Một câu nói này của Dương Phàm đã vạch tấm khăn che mặt lên, đồng thời Dương Phàm cũng ám chỉ: "Tôi sẽ không làm súng cho người khác đâu" Lâm Sơ Ảnh mặc dù thông minh nhưng lúc này đang hơi luống cuống một chút. Người đàn ông trước mặt, ánh mắt từ bình thường trở nên sắc bén dường như rất nhẹ nhàng xuyên qua hàng phòng ngự của mình, làm cho người ta có cảm giác không chỗ ẩn nấp.
Lâm Sơ Ảnh lộ ra một tia buồn bã, cúi đầu cầm chén rượu trong tay mà nghịch nghịch. Sau khi buông xuống Lâm Sơ Ảnh đưa tay về phía Dương Phàm rồi nói:
- Cho tôi thêm điếu thuốc nữa.
Dương Phàm sửng sốt một chút, châm một điếu thuốc rồi đưa tới cho Lâm Sơ Ảnh:
- Có thể chứ?
Trong nháy mắt Lâm Sơ Ảnh lộ ra một tia ngượng ngùng, nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nhỏ giọng nói như rên rỉ:
- Đồ đáng ghét.
Ý chính là anh rõ ràng đã biết còn hỏi.
Lâm Sơ Ảnh cầm lấy điếu thuốc hít sâu một hơi, nét đỏ trên mặt dần dần tan đi, cười hì hì rồi thản nhiên nói:
- Tôi không có tiền vốn gì hết. Anh muốn gì, tôi sẽ không từ chối. Tôi rất thích cảm giác được ở bên cạnh anh. Chẳng qua tôi có thể cảm thấy được anh không hề suy nghĩ về phương diện đó. Là không muốn phá vỡ cảm giác sao? Hay là vì gì khác? E ngại?
Vừa nói Lâm Sơ Ảnh liền nghiêng nghiêng đầu cười hì hì nhìn Dương Phàm, lập tức liền sửa lại suy nghĩ của mình mà nói:
- Không phải, anh nhất định không phải vì e ngại. Này, anh nói đáp án đi, tôi có chút mơ hồ.
Dương Phàm cười cười giơ chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Cô không nên bị quấn vào trong đó. Về phần đáp án, cô trở về hơi suy nghĩ một chút là ra mà.
Nói đến đây vẻ mặt Dương Phàm liền ngưng lại một chút, nhỏ giọng nói:
- Một tuần đi, một tuần sau tất cả sẽ trở về bụi bặm. Về phần thứ mà cô muốn, đến lúc đó cứ đến thành phố Hải Tân tìm tôi là được. Chúng ta làm bạn được mà.
Dương Phàm nói xong liền đứng lên, nói thêm một câu:
- Ở bên cạnh cô thật là thoải mái, hôm nay cô thanh toán nhé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dương Phàm nói xong liền xoay người rời đi. Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Sơ Ảnh trong nháy mắt hiện ra, hai mắt trở nên mơ hồ một chút. Dương Phàm cách đó không xa hóa thành mấy hình bóng. Một câu nói ngắn ngủi: "Chúng ta làm bạn được mà" giống như chiếc búa lớn gõ vào trong lòng Lâm Sơ Ảnh. Về phần thanh toán đó là Dương Phàm tỏ vẻ mình nhìn trúng Lâm Sơ Ảnh, coi Lâm Sơ Ảnh như bạn.
Dương Phàm thực ra đang chạy trốn. Sức quyến rũ của người phụ nữ Lâm Sơ Ảnh này quá đặc biệt, mỗi một động tác dù nhỏ nhất cũng làm cho Dương Phàm không thể chống cự. Cuộc nói chuyện hôm nay nếu là một người khác thì kết quả tự nhiên sẽ không phải như vậy. Ít nhất Dương Phàm sẽ đưa ra giá tiền cao hơn nhiều. Mà không phải như bây giờ, Dương Phàm đã cho Hầu Tiếu Thiên thêm một tuần nữa.
Tại sao phải đợi một tuần nữa, Hầu Tiếu Thiên sau khi nhận được điện thoại của Lâm Sơ Ảnh không khỏi cười cười một tiếng. Dương Phàm không đưa ra yêu cầu quá đáng, không phải là không có yêu cầu.
Hầu Tiếu Thiên đứng dậy suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Trần gia có người nối nghiệp rồi.
48 tiếng sau, Khương Thanh Bình lên máy bay khi trời vừa nhá nhem tối. Khương Thanh Bình đi rất vội vàng.
Dư Phi Vũ đứng ngoài sân bay vẻ mặt rất hình tĩnh, kết quả này có ý nghĩa gì không còn quan trọng nữa. Quan trọng là Dương Phàm đã có phản ứng. Điện thoại đổ chuông hai hồi, Dương Phàm nghe điện, bên trong truyền đến giọng nói bình tĩnh của Dương Phàm:
- Giám đốc Du, chào cô.
- Bí thư Dương, Thanh bình lên Bắc Kinh khám bệnh, có thể vào viện một thời gian, ngài xem bao lâu là hợp lý?
Dư Phi Vũ cố khống chế tâm trạng mình, cố gắng nói thật rõ ràng cho Dương Phàm nghe.
Dương Phàm ngây ra một chút. Giờ phút này Dương Phàm đang ngồi trong phòng làm việc làm thêm, trên đầu còn hai tờ báo cáo phải xử lý. Cuộc điện thoại này của Dư Phi Vũ tạo ra hiệu quả rất quỷ dị. Bởi vì theo Dương Phàm thấy kết quả này không phù hợp với tính cách của Khương Thanh Bình.
- Ừ, tôi biết rồi, để sau rồi nói.
Dương Phàm nói một câu rất đơn gian rồi dập máy. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi rút sổ điện thoại ra tìm số máy của Cao Lỵ. Dương Phàm gọi điện, đầu bên kia nghe, hắn liền nói:
- Giám đốc Cao, chị có thể ra viện được rồi.
Dương Phàm nói xong liền dập máy, đặt điện thoại di động lên mặt bàn, cầm lấy tờ báo cáo tiếp tục xử lý. Nửa tiếng sau trong nháy mắt khi Dương Phàm xử lý hết báo cáo, điện thoại di động lại vang lên. Dương Phàm nhìn số máy hiển thị không khỏi cười cười một tiếng, quả nhiên là như vậy.
- Dương Phàm à, không sai biệt là được rồi. Bố và lão Khương ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, bình thường cũng không có thù oán gì.
Trần Chính Hòa trong điện thoại nói với giọng đắc ý một chút, rõ ràng là ở tư thế người thắng.
- Vâng, con biết rồi. Bộ trưởng Khương tìm bố sao?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Trần Chính Hòa ở đầu bên kia đang ngồi trong một căn phòng, mà ngồi đối diện chính là bố con Khương gia.
- Cứ như vậy đi, bố đang ăn cơm.
Trần Chính Hòa nói xong liền dập máy, sau đó quay đầu lại nói với hai cha con Khương gia trước mặt:
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Khương Thanh Bình không phải chiến đấu một mình, Dương Phàm cũng như vậy. Bộ trưởng Khương cũng là một người rất mạnh, có thể làm cho lão ta cúi đầu, dù chỉ là hơi cúi một chút điều này đối với Trần Chính Hòa cũng là một thắng lợi rất lớn. Nói như thế nào nhỉ? Chuyện này là do đối phương gây sự trước, bên tôi chỉ bị động ứng chiến, kết quả cuối cùng đối phương lại giơ cờ trắng đầu hàng và xin giảng hòa.
Thắng lợi này mặc dù thoạt nhìn chỉ là thắng lợi cục bộ của Dương Phàm ở tỉnh Thiên Nhai, nhưng đối với Trần Chính Hòa mà nói khiến cho uy vọng của lão thoáng cái đề cao lên rất nhiều. Đồng thời Trần Chính Hòa cũng thuận tay làm cho đối thủ nợ một ân tình rất lớn.
- Cảm ơn nhiều. n tình này tôi nhớ kỹ. Thanh Bình làm việc không có quy củ, đây là do tôi dạy con không tốt.
Bộ trưởng Khương cười cười khiêm tốn một câu. Sau đó lão ta có chút bất đắc dĩ nhìn thằng con mặt tái nhợt ngồi bên cạnh.
Dương Phàm thu dọn mọi thứ rồi ngồi xe ra khỏi trụ sở thị ủy về nhà. Trên đường đi thì nhận được tin nhắn của Trần Chính Hòa:
- Cứ theo quy củ mà làm.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng bao hàm rất nhiều ý.
Dương Phàm đọc hết tin nhắn không khỏi vui mừng trong lòng, kết quả này có lẽ là tốt nhất.
Cao Lỵ đã khỏi bệnh, phó chủ tịch tỉnh Khương lại đổ bệnh lên bệnh viện vào viện, bao giờ ra viện khó mà nói.
Phương án mới được Cao Lỵ ủng hộ đã thuận lợi xuất hiện. Bề ngoài thoạt nhìn không có gì khác so với phương án mà Khương Thanh Bình đưa ra lúc trước, sở Giao thông tỉnh và địa phương đều bỏ ra một nửa tài chính. Nhưng chỉ có một điểm khác nhau duy nhất, đó là việc thi công do địa phương và sở Giao thông tỉnh liên hợp lập tổ giám sát. Nói trắng ra là mấy chữ "Lợi ích cùng hưởng". Kẻ nào muốn ăn một mình sẽ bị trời đánh.
Chỉ có một người bất mãn là chủ tịch tỉnh Hầu. Kết quả này làm chủ tịch tỉnh Hầu có được thu hoạch duy nhất là vị trí phó giám đốc thường trực sở Giao thông tỉnh. Hơn nữa việc đề cử người ở vị trí này, chủ tịch tỉnh Hầu cũng rất đau đầu. Bởi vì chủ tịch tỉnh Hầu không có người đề cử thích hợp.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của chủ tịch tỉnh Hầu. Hầu Tiếu Thiên nhẹ nhàng đẩy tờ báo cáo mà sở Giao thông tỉnh trình lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
- Là Bí thư Dương thành phố Hải Tân đến, ngài xem?
Giọng nói của thư ký Tôn có chút do dự, tâm trạng của chủ tịch tỉnh Hầu, thư ký Tôn rất rõ ràng.
- Ha ha, bảo cậu ta vào đi. Dương Phàm là khách quý mà.
Hầu Tiếu Thiên vừa nói liền đứng lên, ngạc nhiên chính là đi đến giữa phòng làm việc mà đứng. Khi Dương Phàm xuất hiện ngoài cửa, chủ tịch tỉnh Hầu chẳng qua chỉ đưa tay lên rồi nói:
- Dương Phàm đến rồi à.
Dương Phàm xông về phía trước, hai tay đưa ra, hai tay nắm chặt tay Hầu Tiếu Thiên rồi nói:
- Chào chủ tịch tỉnh Hầu. Tôi lên báo cáo công việc.
Hầu Tiếu Thiên mặt không đổi sắc mời Dương Phàm ngồi xuống. Sau đó Hầu Tiếu Thiên xoay người cầm lấy tờ báo cáo của sở Giao thông tỉnh đưa tới cho Dương Phàm rồi nói:
- Nếu cần thì xem cái này đi, nếu được thì tôi sẽ ký tên.
Bên trước còn nói thêm ba chữ "Nếu cần thì", Dương Phàm nghe xong không khỏi hơi giật mình một chút. Chủ tịch tỉnh Hầu quả nhiên không phải ngồi không, thích hợp cũng cần phải thị uy. Dương Phàm lập đứng đứng lên, vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn mà nói:
- Cái này tôi xem không thích hợp. Hơn nữa tôi quản lý Đảng ủy, chuyện hành chính nên do chính quyền thành phố quan tâm.
Hầu Tiếu Thiên đúng là rất muốn đánh cho Dương Phàm một trận. Chẳng qua Hầu Tiếu Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy món nợ này không tính được vào đầu Dương Phàm. Khương Thanh Bình bị bệnh, Khương Thanh Bình muốn ngưng chiến, Dương Phàm dù thế nào cũng không thể như con chó cắn mãi không buông chứ? Như vậy không phải là phạm húy sao?
Mệt mỏi bỏ tờ báo cáo xuống, Hầu Tiếu Thiên ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, mình ngồi xuống ở ghế sô pha đối diện, mà không phải là ngồi ở sau bàn làm việc. Hành động này của Hầu Tiếu Thiên là có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua chủ tịch tỉnh Hầu trước sau như một có thể duỗi khi cần thiết.
- Chuyện hành chính đúng là khó mà nói, nhưng vấn đề nhân sự cũng có thể đưa ra đề nghị chứ. Phương Bình có lẽ sẽ được điều khỏi sở Giao thông tỉnh, cậu có người lựa chọn thích hợp không?
Mặc dù Hầu Tiếu Thiên vẫn cười cười, nhưng Dương Phàm lại cảm thấy sát khí trong lời nói.
Đúng, chủ tịch tỉnh Hầu đang tức giận, hơn nữa rất tức giận. Phó chủ tịch tỉnh Khương đều do cậu đứng ra chống đối, cậu còn dám nói mình không quản chuyện hành chính sao? Từ góc độ này mà nói, sở Giao thông tỉnh đưa ra phương án sửa đường, lại có ý kiến của phó chủ tịch thường trực tỉnh, địa phương phải phối hợp mới đúng chứ? Bây giờ thằng ranh Dương Phàm này lại giải quyết hòa bình với người ta, chỗ tốt thật to đã có, chỗ tôi bây giờ có một vấn đề khó, cậu cũng phải giải quyết giúp tôi chứ?
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài đây là làm khó tôi rồi. Hay là ngài trưng cầu ý kiến ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy xem sao?
Hai hàng lông mi của Hầu Tiếu Thiên trong nháy mắt hợp lại làm một. Sau một lúc suy nghĩ, Hầu Tiếu Thiên thản nhiên nói:
- Như vậy cũng tốt.
Nói xong Hầu Tiếu Thiên liền nói sang chuyện khác, mặt lộ rõ vẻ bất mãn mà nói:
- Trong nhà tôi có cả hổ, còn có cả sói hay sao mà bình thường không thấy cậu đến chơi. Tôi là bạn cũ của phó chủ nhiệm Trần, tất cả mọi người không phải người ngoài mà.
Dương Phàm thích hợp cúi đầu đẩy Đinh Duệ ra. Hầu Tiếu Thiên thắng lợi một chút tự nhiên không tiện thừa thắng truy kích. Đương nhiên chủ tịch tỉnh Hầu bất mãn vẫn phải thể hiện ra. Chẳng qua câu nói của Hầu Tiếu Thiên với tư thế của trưởng bối oán giận, tư thế này dường như khá mơ hồ.
- Xem ngài nói kìa, gần đây không phải chuyện rất bận sao?
Dương Phàm cười giải thích một câu, chẳng qua lý do này quá nhợt nhạt. Đương nhiên chủ tịch tỉnh Hầu cũng không coi là thật, chỉ là oán giận một câu mà thôi.
- Chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh Khương lần này bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến công việc, ngài sẽ vất vả hơn nhiều.
Dương Phàm cười cười nói một câu, không một tiếng động nhìn Hầu Tiếu Thiên một chút. Bề ngoài là Dương Phàm đang quan tâm đến sức khỏe của lãnh đạo, trên thực tế Dương Phàm đang nói: "Hầu Tiếu Thiên, có thể, Khương Thanh Bình đã bị bệnh rồi, uy tín của ngài lại được đề cao, cần gì phải như vậy chứ?"
Hầu Tiếu Thiên bị á khẩu không nói được gì, chẳng qua trên mặt không có bất cứ biến hoá nào. Chủ tịch tỉnh Hầu bất mãn chủ yếu là bây giờ không thể mượn chuyện này đạt được mục đích là hoàn trả món nợ với Khương lão. Chuyện này theo chủ tịch tỉnh Hầu thấy kết quả tốt nhất nên là do chính lão ta ra mặt giảng hòa. Mặt ngoài thể hiện hai hổ tranh nhau, sau đó chủ tịch tỉnh Hầu đứng ở giữa hét lớn một hồi, mọi người dừng nổ súng, cứ như vậy các người đều nợ tôi. Nếu như nói Hầu Tiếu Thiên dự định là 100 %, như vậy kết quả bây giờ chỉ đạt được 60 %, miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn.
Cho nên chủ tịch tỉnh Hầu có chút bất mãn, vì thế muốn phát tiết một chút. Chẳng qua Dương Phàm cũng không phải ngồi không, không mềm không rắn đáp trả một câu. Chủ tịch tỉnh Hầu nghe xong mới đầu cũng rất là khó chịu, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ lại thấy không có gì. Trong lời nói của Dương Phàm còn để ẩn một câu đó là:
- Chẳng lẽ ngài không lo lắng nếu chuyện này làm không tốt sẽ đắc tội cả hai bên sao?
Câu ẩn ý này của Dương Phàm có phải là uy hiếp không? Phải không? Hầu Tiếu Thiên nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện mặt Dương Phàm không đổi sắc, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc và rụt rè một chút.
chủ tịch tỉnh Hầu ho khan một tiếng đứng lên, sau đó ngồi xuống phía sau bàn làm việc, lạnh nhạt nói:
- Có thời gian thì đến nhà chơi.
Vừa nói chủ tịch tỉnh Hầu liền cầm tờ báo cáo đặt xuống trước mặt, cầm bút ký tên lên đó.
Dương Phàm rất phối hợp đứng lên, gật đầu cười nói:
- Ngài làm việc.
Trước sau chẳng qua chỉ có năm phút, khi Dương Phàm đi ra lại có cảm giác sức cùng lực kiệt. Vừa nãy nếu Hầu Tiếu Thiên thực sự nói ra thì kết quả đúng là không thể biết trước. Cao Lỵ đúng là giám đốc sở Giao thông tỉnh, nhưng nếu chủ tịch tỉnh Hầu bác bỏ báo cáo này cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Ví dụ như lúc ký tên viết như vậy: "Để đó, châm chước"
Ám chỉ của chủ tịch tỉnh Hầu không thể nói là không mạnh mẽ. Bên phía ủy ban nhân dân tỉnh, tôi nói một là một. Thái độ này Hầu Tiếu Thiên nhất định phải thể hiện ra mới được. Đương nhiên chủ tịch tỉnh Hầu muốn thể hiện thái độ này cũng là muốn biết cho ai nhìn. Người bình thường có đủ tư cách để chủ tịch tỉnh Hầu thể hiện thái độ không? Nói tóm lại, Hầu Tiếu Thiên rất cho Dương Phàm mặt mũi. Đương nhiên, Hầu Tiếu Thiên cho Dương Phàm mặt mũi là bởi vì Dương Phàm hỗ trợ giải quyết vấn đề nhân sự, hai bên không ai nợ ai. Điểm này Dương Phàm cũng đã nhìn ra, vấn đề khác thì phải xem có thể làm hay không đã.
Dương Phàm chân trước vừa đi, chủ tịch tỉnh Hầu chân sau đã gọi điện cho Lâm Sơ Ảnh:
- Dương Phàm đang ở tỉnh thành, con liên lạc với cậu ta một chút.
Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Sơ Ảnh, Dương Phàm không hề ngạc nhiên một chút nào. Lâm Sơ Ảnh trong điện thoại cười nói:
- Bí thư Dương, cùng nhau ăn trưa được chứ?
Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi nói:
- Vẫn còn sớm, tôi đến quán cô uống nước.
Khi đến quán trà của Lâm Sơ Ảnh, Lâm Sơ Ảnh mặc chiếc áo sườn xám màu vàng chấm đỏ đang đứng trên sân khấu ở giữa quán, đang cầm đàn đi lên sân khấu. Lâm Sơ Ảnh cười cười với Dương Phàm, sau đó cô ngồi xuống ghế. Lúc này người trong quán không nhiều cho mấy, túm năm tụm ba ngồi rất phân tán. Một nhân viên phục vụ kịp thời đi tới bưng một ly trà đến cho Dương Phàm. Dương Phàm không gọi mà được mang đến cũng không giật mình, hắn chỉ khẽ cười cười gật đầu với Lâm Sơ Ảnh trên sân khấu.
Tiếng đàn vang lên, một khúc "Thu Cảnh" như tiếng chim quyên vang lên, trong nháy mắt mang người ta tiến vào cơn gió mùa thu se lạnh. Gió thu se lạnh, gió thổi lao xao, thập lý trường đình, rượu một bầu. Rượu lạnh, trái tim dường như cũng lạnh, con người ta đắm chìm trong cảnh sắc thê lương buồn bã.
Hết bài hát, tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên. Lâm Sơ Ảnh bỏ đàn xuống cười hì hì đi đến ngồi trước mặt Dương Phàm.
- Trà cũng được, là trà Mao Tiêm núi cao của Vĩ Huyền Uyển Lăng.
- Trà thì được, nhưng nước lại không phải nước cố hương.
Dương Phàm cười nói, trong mắt mang theo một tia khen ngợi.
- Nước thì tôi không có biện pháp mang tới đây.
Lâm Sơ Ảnh mở to mắt nhìn Dương Phàm một chút, trên mặt lộ ra một tia quyến rũ nhàn nhạt, có thể nói dùng từ vừa đúng không hề quá đáng. Thấy Dương Phàm cười cười không nói gì, Lâm Sơ Ảnh nhận thấy mình hơi thất thố một chút, vì thế ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- nghe nói gần đây thành phố Hải Tân có không ít công trình, tôi nếu như muốn tham gia một chút, anh có thể giúp được không?
- Ha ha, đây không phải vấn đề mà tôi quản. Cô tìm Tào Dĩnh Nguyên đi, lão ta là thị trưởng mà.
Dương Phàm cười nói, Lâm Sơ Ảnh nhướng mày:
- Anh quá giảo hoạt.
Dương Phàm cười cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Cho cô đi, cô cũng đi rất tốt mà.
Giọng điệu của Dương Phàm mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra một tia uy nghiêm, một mùi vị không cho phản bác lại. Lâm Sơ Ảnh vừa định mở miệng nói, Dương Phàm đã đứng lên nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, lời nói đến miệng của Lâm Sơ Ảnh cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
- Bí thư Dương à? Nhắc nhở Cao Lỵ một chút, đừng quá đắc ý như vậy. Vừa nãy tôi gọi điện nói chuyện của Phương Bình, khách khí một câu. Cô ta không ngờ lại nói ra hai cái tên, cái này làm tôi rất khó xử.
Trong giọng của Nguyễn Tú Tú lộ ra một tia bất mãn mơ hồ, ý của chị ta rất rõ ràng.
Dương Phàm đúng là có chút dở khóc dở cười, thầm nói Cao Lỵ này có phải là quá đắc ý nên quên mình là ai không?
- Ừ, cảm ơn phó trưởng ban Nguyễn đã nhắc nhở. Đinh Duệ không giận đó chứ?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Nguyễn Tú Tú cũng lập tức cười cười, khách khí nói:
- Không tức mới là lạ, mặt trưởng ban Đinh rất khó coi.
- Ừ, lát nữa tôi sẽ nói với cô ta.
Dương Phàm cười cười giải thích một câu sau đó dập máy.
Lâm Sơ Ảnh ngồi đối diện không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu. Dương Phàm cũng không nghe ra, muốn hỏi một chút thì điện thoại di động lại vang lên.
- Bí thư Dương, cùng ăn cơm được không? Báo cáo kia đã được thông qua, tôi đang đến chỗ chủ tịch tỉnh Hầu để lấy.
Cao Lỵ trong điện thoại rõ ràng lộ ra một tia hưng phấn. Dương Phàm ở bên này có vẻ lười biếng mà nói:
- Thôi không được, chờ mấy hôm nữa đi, bây giờ không thích hợp.
Cao Lỵ đang ở trong phòng làm việc nghe thấy thế không khỏi giật mình trong lòng. Cao Lỵ thầm nói Bí thư Dương có ý gì đây? Đang nhắc nhở mình không nên quá đắc ý sao? Hình như là có lý này thì phải, gần đây mình quả thật có chút đắc ý. Nghĩ đến đây Cao Lỵ vội vàng nhỏ giọng nói:
- Ha ha, vậy để lần sau đi.
Cao Lỵ bỏ điện thoại xuống không khỏi suy nghĩ một chút. Dương Phàm không để cho mình mặt mũi rốt cuộc là có ý gì. Suy nghĩ một vòng, Cao Lỵ không khỏi do dự. Phương Bình điều đi đã là chuyện hiển nhiên. Vừa nãy phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú gọi điện tới hỏi, hỏi xem có người đề cử thích hợp hay không, mình không phải quá cao hứng nên nói ra hai cái tên là cấp dưới thân tín. Chẳng lẽ nói là?
Cao Lỵ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cao Lỵ ngây ngốc ngồi xuống, cầm lấy khăn tay lau mặt. Cao Lỵ lại nghĩ đến lúc khi Dương Phàm đến bệnh viện Quân khu Dương Thành thăm mình, hình như mình không cho mặt mũi thì phải, cơm cũng không đồng ý cùng ăn. Điều này có lẽ là có nguyên nhân rồi. Cao Lỵ không khỏi có chút khẩn trương, thân hình hơi phát tướng bắt đầu có chút không yên, giãy dụa đầy lo lắng.
Có nên gọi một cuộc điện thoại nữa hay không? Cao Lỵ suy nghĩ một chút cảm thấy cần phải bình tĩnh lại, cái gì cũng không làm là được. Sau khi biết được uy lực của Dương Phàm, tâm trạng của Cao Lỵ về cơ bản đã xảy ra biến hoá. Bên phía Khương Thanh Bình, chủ tịch tỉnh Hầu cũng phải nhường ba phần, nhưng không phải Khương Thanh Bình nói bệnh là bệnh ngay sao? Kết quả này nói ra đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt mà.
Cao Lỵ nhớ tới chuyện đề cử người vào ghế phó giám đốc thường trực vừa nãy với Nguyễn Tú Tú, Cao Lỵ đúng là muốn tát mình mấy cái bạt tai.
Lăn lộn đến bây giờ, mình vẫn không thể coi là người có tổ chức mà, mấy ngày gần đây trôi qua quá thoải mái nên có chút đắc ý, Cao Lỵ không khỏi thầm nghĩ như vậy. Tiếng gõ cửa vang lên, Dư Phi Vũ xuất hiện ngoài cửa. Cao Lỵ vội vàng đứng lên chào đón. Khương Thanh Bình mặc dù là bị bệnh, nhưng không có nghĩa Cao Lỵ có can đảm khiêu chiến phó chủ tịch tỉnh Khương.
- Giám đốc Cao, chuyện hợp tác giữa công ty Phi Vũ cùng sở Giao thông tỉnh, giám đốc thấy nên xử lý như thế nào?
Dư Phi Vũ ở trước mặt Cao Lỵ vẫn duy trì một loại đủ khách khí. Lúc này nếu Dư Phi Vũ nhũn nhặn, như vậy khi Khương Thanh Bình quay về sẽ mất hết mặt mũi.
Cao Lỵ thật ra có ý muốn chống đối một chút, chẳng qua nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy của Dương Phàm, thái độ của Dương Phàm rất không khách khí, vì thế Cao Lỵ rất nhũn nhặn mà nói:
- Cái này có lẽ phải xin chỉ thị của lãnh đạo phụ trách một chút.
- Vậy à?
Dư Phi Vũ cười lạnh một tiếng, rút điện thoại di động ra ấn số, sau đó khách khí nói với đầu bên kia:
- Bí thư Dương sao? Tôi là Dư Phi Vũ, là như thế này, chuyện hợp tác giữa chúng tôi và sở Giao thông tỉnh, chính là chuyện sửa đường đó. Vâng, vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với thị trưởng Tào.
- Cái này ... Bí thư Dương nói như thế nào?
Cao Lỵ nghe thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi mát lạnh một chút.
- Bí thư Dương nói, cụ thể thì đến thành phố Hải Tân là được, công ty Phi Vũ nói chuyện với thị trưởng Tào bên phía chính quyền thành phố.
Dư Phi Vũ hung hăng phát tiết chút buồn bực tích tụ trong lòng mình mấy ngày hôm nay.
Cao Lỵ đột nhiên ý thức được ở chuyện này mình hình như chỉ có quyền báo cáo. Trong lòng Cao Lỵ trong lúc nhất thời hiện ra một tia chua xót. Đây không phải là vì khi dễ mình không có tổ chức sao? Mình phải dựa vào tổ chức mới được.
Lúc này Cao Lỵ cuối cùng đã suy nghĩ rõ ràng một chuyện. Lúc đầu mình xa cách ở Dương Thành là một chuyện quá sai lầm. Lúc ấy cơ hội hiện ra ngay trước mặt, đáng tiếc mình lại giữ tư cách cùng cấp, không chịu đơn giản đồng ý hợp tác. Bây giờ muốn dựa dẫm vào tổ chức dường như khó khăn tăng hơn rất nhiều.
Cao Lỵ hơi cúi đầu xuống ra khỏi phòng làm việc, điều này làm cho Dư Phi Vũ có chút kỳ quái. Dương Phàm như thế nào đột nhiên lại nói chuyện tốt như vậy chứ, chuyện không nên như thế này mới phải chứ. Một chút điều kiện cũng không đưa ra, công trình lớn như vậy mà không hề chiếu cố bất cứ quan hệ nào. Chất béo trong đó đâu có nhỏ, mình có phải nên tự mình đến thành phố Hải Tân chào hỏi Bí thư Dương không? Lúc Dư Phi Vũ đi ra thì suy nghĩ này đột nhiên dấy lên trong đầu.
Dương Phàm không cho Lâm Sơ Ảnh cơ hội nói chuyện, nói xong liền dập máy xoay người. Lên xe, lái xe Liêu Chính Vũ liền hỏi Dương Phàm:
- Bí thư Dương, đi đâu bây giờ?
- Quay về thành phố Hải Tân.
Liêu Chính Vũ sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Dương Phàm vốn định một mình rời đi. Sau khi xe đóng cửa, Lý Thắng Lợi ngồi ở hàng ghế trên cười nói:
- Bí thư Dương, vừa nãy Thang Nhân Minh xí nghiệp Hồng Tinh gọi điện tới, hy vọng ngài đến xí nghiệp Hồng Tinh xem một chút.
- xí nghiệp Hồng Tinh làm sao ư?
Dương Phàm không khỏi cảm thấy tò mò. Lý Thắng Lợi vội vàng cười giải thích:
- Thang Nhân Minh hành động rất nhanh, đã xây dựng xong xưởng sản xuất mới và mua được thiết bị mới, cũng đã bắt đầu tập huấn nhân viên. Vừa nãy trong điện thoại anh ta không nói cụ thể với tôi.
- Lão Thang này không biết lại đang suy nghĩ cái gì nữa đây.
Khi về đến thành phố Hải Tân đã là hơn một giờ trưa. Dương Phàm bảo Liêu Chính Vũ trực tiếp đi đến xí nghiệp Hồng Tinh. Lý Thắng Lợi làm thư ký, kịp thời quan tâm hỏi một câu:
- Tìm một chỗ nào ăn trưa rồi hãy đến đó.
Câu nhắc nhở này của Lý Thắng Lợi rất kịp thời. Dương Phàm mặc dù không thích ăn to uống lớn, trong hội nghị đã mấy lần nhấn mạnh vấn đề này. Chẳng qua bí thư thị ủy đến đâu, có ai dám không tiếp đón cơ chứ?
- Tìm quán nào đó ăn một chút là được rồi.
Dương Phàm đồng ý đề nghị của Lý Thắng Lợi. Ăn nhanh đối với Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ mà nói đã là thói quen rồi. Buổi trưa Dương Phàm thường xuyên ăn phở hoặc ăn mỳ, hoặc là gọi một phần cơm hộp về phòng ăn.
Tùy ý tìm một quán phở dừng lại, ba người ăn một chút rồi tiếp tục lên đường. Khi đến xí nghiệp Hồng Tinh, Thang Nhân Minh liền dẫn theo hai cấp dưới đứng chờ ở cửa.
- Bí thư Dương đến rồi, trông ngài như mong trăng mong sao.
Thang Nhân Minh không ngờ lại nói lời này, điều này làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên, cười nói:
- Cũng may là anh không nói mong chờ núi sâu có ánh mặt trời.
Thang Nhân Minh cười ha hả một chút cũng không hề câu thúc. Trong thời gian quay về xí nghiệp Hồng Tinh này, Thang Nhân Minh coi như đã thấy rõ ràng rồi, Dương Phàm là bí thư thị ủy coi trọng không phải là anh có thể làm quan hay không, mà là có biết làm việc hay không.
Mời Dương Phàm vào phòng làm việc, Thang Nhân Minh cũng không khách khí, cầm lấy một bản tài liệu đặt lên bàn, tiện tay bật máy tính xách tay lên, trên màn hình máy chiếu xuất hiện đồ án cùng chữ viết.
- Bí thư Dương, tôi cũng không khách khí với ngài, đầu tiên nói một chút tư tưởng của tôi.
Thang Nhân Minh vừa nói liền nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện lãnh đạo đang cười liền nói tiếp:
- Gần đây tôi đã khảo sát tất cả các xí nghiệp cao su ở xung quanh, phát hiện bọn họ có vấn đề về quy mô và năng lực, khó có thể đáp ứng được tiêu chuẩn mà trong thị đề ra. Vì thế tôi đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật, đó là lấy chế độ cổ phần, lợi dụng ưu thế công ty nhà nước, ép bọn họ gia nhập tập đoàn Hồng Tinh. CỨ như vậy tất cả tài nguyên đều được thống nhất nắm trong tay, xí nghiệp Hồng Tinh có thể mở rộng quy mô một cách lớn mạnh, các xí nghiệp cao su của thành phố Hải Tân cũng có thể thống nhất chỉnh đốn. Nhưng muốn làm được điểm này khó khăn là rất rõ ràng. Đầu tiên là chủ nghĩa bảo hộ địa phương. Trong thời gian gần đây các xưởng bên dưới căn bản không dừng sản xuất. Bọn họ ban ngày không làm, nhưng lại làm buổi tối, còn có người chuyên môn quan sát, phụ trách báo tin, làm như là ngầm vậy.
Dương Phàm nghe đến đây không khỏi nhíu mày. Kế hoạch mà Thang Nhân Minh đưa ra quả thật là rất to gan, nhưng khó khăn lại còn vượt xa so với Thang Nhân Minh nói. Các xí nghiệp tư nhân này cho đến bây giờ đều là vì lợi ích ngắn hạn, nhất định tồn tại rất nhiều vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất là trong thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền công nghiệp địa phương.
- Cái này, anh đưa ra một kế hoạch đi. Nhưng phải chú ý một điểm, các hộ nông dân hàng ngày đều sản xuất ra một số lượng cao su nhất định, vậy các xí nghiệp cao su dừng sản xuất, bọn họ bán cho ai?
- Vấn đề này tôi đã suy nghĩ đến. Xí nghiệp Hồng Tinh sẽ không ngừng thu mua mủ cao su. Kế hoạch của tôi chính là thiết bị các xí nghiệp giảm thiết bị đi thôi, còn trước đây thu mua mủ cao su như thế nào, vẫn là do bọn họ thu mua. Tương lai bọn họ còn có thể bỏ ra một khoản tiền mua cổ phần, thu mua mủ cao su cũng có thể chuyển thành cổ phần mà.
Thang Nhân Minh cười cười có chút âm hiểm. Dương Phàm thấy rất rõ ràng, vì thế hắn cười khổ nói:
- Anh đừng có mà định lũng đoạn đó. Không được, không thể tổn hại lợi ích của người nông dân, tất cả phải làm theo quy luật thị trường.
Thấy Dương Phàm không gật đầu, Thang Nhân Minh có chút sốt ruột cầm tay Dương Phàm mà nói:
- Bí thư Dương, dựa theo kế hoạch của tôi mà làm, tôi tin rằng chỉ trong vòng 3 năm sẽ vào thị trường chứng khoán. Cao su tự nhiên bây giờ một ngày một giá tiền, chỉ cần chỉnh hợp tài nguyên cao su cả thành phố Hải Tân thật tốt, rất nhanh là có thể hình thành sản xuất trên quy mô lớn. Đồng thời về vấn đề bảo vệ môi trường cũng có thể tránh xây dựng các nhà máy khác, đỡ lãng phí tài nguyên.
- Vấn đề này anh đi tìm thị trưởng Tào mà nói, tôi mặc kệ.
Dương Phàm cười cười đứng lên xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn cười nói:
- Đừng tiễn.
Thang Nhân Minh cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, như củ khoai lang nóng vậy. Chẳng qua ý tưởng thì tốt nhưng thực tế lại rất tàn khốc. Thang Nhân Minh vội vàng đuổi theo, đuổi đến bên cạnh Dương Phàm, vội vàng cười nói:
- Bí thư Dương, ngài cũng không thể mặc kệ mà.
Dương Phàm cười cười gật đầu không nói, lên xe rời đi. Thang Nhân Minh không khỏi cười khổ một tiếng đưa mắt nhìn xe đi xa.
Xe vừa ra cửa đột nhiên có một thân hình ngăn đường. Liêu Chính Vũ vội vàng phanh gấp xe lại, thiếu chút nữa đâm vào người kia. Dương Phàm đưa mắt nhìn đường thì thấy một người đàn ông tóc hoa râm đang quỳ gối giữa đường.
Chuyện gì xảy ra thế này? Không đợi Dương Phàm xuống xe, Thang Nhân Minh ở phía sau đã lao tới.
- Bí thư Dương, tôi xuống xem một chút?
Lý Thắng Lợi cẩn thận hỏi một câu. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, Lý Thắng Lợi theo bản năng thử dò xét thái độ của Dương Phàm một chút.
- Nói linh tinh.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Lý Thắng Lợi, mở cửa xuống xe. Đám người Thang Nhân Minh lo lắng xem phản ứng của Dương Phàm, lúc này Dương Phàm đã bước lớn vài bước đến trước mặt người đàn ông tóc hoa râm quỳ trên đường kia.
- Có chuyện gì anh mau đứng lên rồi nói. Một người đàn ông, trên quỳ với trời đất, dưới quỳ với bố mẹ mà thôi.
Giọng điệu của Dương Phàm lúc này rất nghiêm khắc. Người đàn ông đang quỳ sửng sốt một chút, vội vàng bò lên, cúi đầu đầy lo lắng, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm, nhỏ giọng nói đầy khiến sợ:
- Ngài là Bí thư Dương sao?
- Tôi là Dương Phàm. Anh có chuyện gì thì có thể đến thị ủy phản ánh cơ mà. Quỳ gối giữa đường là làm ăn như thế nào vậy? Chẳng may xe không phanh kịp thì sao hả?
Giọng nói của Dương Phàm đã hòa hoãn hơn, ánh mắt cũng trở nên dịu nhẹ hơn. Dương Phàm nói như vậy làm cho người đàn ông càng thêm bối rối. Người đàn ông muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Được rồi, anh đừng có gấp, có việc gì vào trong phòng bảo vệ rồi nói. Hôm nay ánh mặt trời quá độc.
Vừa nói Dương Phàm xoay người đi về, đi vào phòng bảo vệ. Người đàn ông đi theo Dương Phàm vào trong, những người khác đều đứng ở bên cạnh. Dương Phàm tự mình cầm ghế đặt xuống trước mặt người đàn ông rồi nói:
- Ngồi xuống rồi nói. Thắng Lợi đi chuẩn bị nước đi.
Người đàn ông nhìn ghế một chút nhưng không ngồi, há hốc đôi môi khô khốc, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi đứng nói chuyện thôi ạ.
Dương Phàm không cưỡng ép đối phương, gật đầu nói:
- Vậy thì nói đi.
Dương Phàm biết mạnh mẽ ép người này ngồi xuống không biết chừng người đàn ông này không nói được lời nào, như vậy tốt hơn hết là để anh ta đứng nói chuyện. Người Trung Quốc có truyền thống dân sợ quan. Khi còn bé một tên chủ tịch xã đã rất kiêu ngạo hò hét, người trong xã ai thấy đều phải sợ. Chứ không cần phải nói địa vị của Dương Phàm ngày hôm nay. Người này lại còn chặn đường Dương Phàm, trong lòng sợ hãi là tất nhiên.
Lúc này Thang Nhân Minh đã đi vào, nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Người này nhà ở gần xí nghiệp Hồng Tinh, có lẽ là trùng hợp.
Thang Nhân Minh không thể không giải thích, loại chuyện này nếu không biết rõ ràng, lãnh đạo có nghi ngờ thì sao bây giờ?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Thang Nhân Minh, lạnh nhạt nói:
- Lo lắng đâu đâu.
Thang Nhân Minh cười ha hả nói:
- Thần hồn nát thần tính mà thôi.
Dương Phàm nghe xong trong lòng vừa động, thầm nói Thang Nhân Minh này có chuyện xưa đây.
Thang Nhân Minh nói xong liền quay đầu lại nói với người đàn ông kia:
- Anh yên tâm, Bí thư Dương sẽ không trách anh đâu.