Trong phòng vừa nãy, Trương Khiết đang nhỏ giọng nói đầy oán trách với hai người đàn ông:
- Các anh làm cái gì thế hả? Vu Thanh Bình người ta mang bạn đến, các người một chút mặt mũi cũng không cho là sao hả? Cốc Chí Đồng, tôi thấy anh sau này làm sao lăn lộn trong thị ủy nữa chứ? Người ta nếu thấy anh không vừa mắt liền tùy tiện nói một câu với phó trưởng ban thư ký Trang, anh chuẩn bị cút ra khỏi thị ủy đi.
Vừa nói Trương Khiết không nhịn được ôm mặt nấc lên.
Trương Hạo lúc này còn chưa biết rõ chân tướng sự việc, vì thế mở miệng nói:
- Em họ, tên Dương Phàm kia rốt cuộc là ai vậy? Những người vừa nãy rốt cuộc là ai?
Trương Khiết ngừng khóc rồi nói:
- Dương Phàm là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, nhiều nhất chỉ nửa năm nữa sẽ là thường vụ tỉnh ủy. Người đầu tiên vào mời rượu là thư ký của bí thư tỉnh ủy Triệu. Hai người các anh bản lĩnh thì không có, nhưng tên nào tên nấy đầy kiêu ngạo. Vừa nãy tôi đã không ít lần nháy mắt với hai anh, sao hai anh không phát hiện chứ?
- Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, em nghĩ biện pháp nhờ Vu Thanh Bình nói giúp đi.
Cốc Chí Đồng mặt vàng như đất cầm tay Trương Khiết nhỏ giọng nói đầy vẻ nhờ vả. Thức ăn đã được bày lên bàn nhưng không một ai nhìn đến. Hai người phụ nữ kia lúc này đang chụm lại nói chuyện với nhau, chẳng qua trong mắt đầy vẻ ghen ghét.
- Không nhìn ra đó, Vu Thanh Bình hồi còn học đại học là một người phụ nữ nghiêm chỉnh như vậy, nhưng vừa ly hôn đã dựa vào một thường vụ tỉnh ủy.
Một người phụ nữ trong đó ghen tị nói ra. Hai người phụ nữ này cũng là bạn hồi đại học của Vu Thanh Bình.
Trương Khiết nghe thấy thế không khỏi có chút khó chịu, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ rồi nói:
- Im miệng, bị người nghe thấy là chết đó.
Trong phòng rơi vào im lặng khác hẳn với không khí vui vẻ và náo nhiệt của một phòng khác.
Sau một phen náo nhiệt, Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn có chuyện.
Chương Vũ Ninh là người lãnh đạo của mấy vị ở đây, vì thế vội vàng đại biểu mọi người đứng lên đưa Dương Phàm rời đi. Trước khi đi còn bắt tay Dương Phàm thật chặt tỏ vẻ thân thiết. Dương Phàm lúc này nhét một tờ danh thiếp vào tay Chương Vũ Ninh, ngoài miệng còn cười cười một tiếng nhỏ giọng nói:
- Đều là đồng hương, mọi người gần gũi một chút.
Lúc ra ngoài cửa nhà hàng và lên xe Taxi, ông chủ nhà hàng Quách Khai Minh đuổi theo, chết sống nhét một tấm thẻ bạch kim cho Dương Phàm rồi nói:
- Sau này ngài đến đây dùng bữa, tất cả đều được giảm giá.
Sau khi xe Taxi rời đi, Dương Phàm tiện tay đưa chiếc thẻ bạch kim cho Vu Thanh Bình rồi nói:
- Em cầm lấy đi.
Vu Thanh Bình đẩy trả lại rồi nói:
- Người ta đưa cho anh cơ mà, em cầm làm gì chứ?
Dương Phàm không nói gì mà có chút trịnh trọng cầm lấy nhét vào trong lòng bàn tay của Vu Thanh Bình:
- Bảo em cầm thì em cứ cầm. Anh đã đưa thứ gì ra thì không bao giờ thu lại.
Mặt Vu Thanh Bình hơi đỏ lên như nhớ ra chuyện gì đó, một lời hai ý:
- Anh muốn thu hồi cũng không thể.
Chỉ có thể nói suy nghĩ của con người quá xấu, trong lòng Dương Phàm không ngờ nghĩ đến một điểm nào đấy. Người đàn ông lúc uống rượu luôn luôn hưng phấn, Dương Phàm cũng không ngoại lệ. Dương Phàm đưa tay nhẹ nhàng ôm vai Vu Thanh Bình. Hai người dựa vào nhau, mùi hương trên người phụ nữ chui vào trong mũi, cơ thể mềm mại dựa vào nhau, Dương Phàm không khỏi thừ người, có phản ứng sinh lý.
Xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng có vẻ đã cũ, hai người cuối cùng mới tách nhau ra. Đứng trước xe nhìn hoàn cảnh hơi cũ của căn nhà này, Dương Phàm không khỏi có chút chua xót trong lòng:
- Nhà này em thuê sao?
Vu Thanh Bình gật đầu nhỏ giọng nói:
- Nếu không chê nó cũ kỹ thì anh vào uống chén trà. Em có trà Mao tiêm Vĩ Huyền.
Dương Phàm lắc đầu nhưng quay lại đã thấy xe taxi rời đi rồi, không khỏi ngẩn ra một chút. Vu Thanh Bình đi tới gần nhỏ giọng nói:
- Nơi này tối không quá yên bình, thời gian trước xảy ra một chuyện là hai cô gái làm ở quán rượu về khuya bị cướp.
- Ừ, lên thôi.
Vừa nói Dương Phàm liền cất bước đi tới, Vu Thanh Bình không khỏi vui mừng ra mặt, vội vàng đi trước dẫn đường. Vừa đi lên, Dương Phàm vừa nhắn tin cho Lý Thắng Lợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Căn phòng này khá đơn sơ nhưng có đủ các trang thiết bị sinh hoạt bình thường, qua đó có thể thấy Vu Thanh Bình rất chú ý đến chất lượng cuộc sống. Chiếc giường trong phòng ngủ rất lớn, hai người tùy tiện lăn qua lăn lại cũng không sợ bị ngã xuống.
- Có muốn đi tắm một chút không anh?
Vu Thanh Bình nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm có chút mệt mỏi ngã xuống giường, lắc đầu không muốn động. Vu Thanh Bình cầm lấy quần áo đi ra ngoài, sau khi tắm xong về thì thấy Dương Phàm không cởi quần áo mà nằm ngủ ngon lành.
Thấy Dương Phàm như vậy, Vu Thanh Bình không khỏi có chút thất vọng. Chẳng qua người đàn ông này nằm trên giường của mình ngủ rất ngon. Cảnh này làm cho trong lòng Vu Thanh Bình không khỏi cảm thấy ấm áp.
8 giờ sáng hôm sau Lý Thắng Lợi dùng điện thoại di động đánh thức Dương Phàm. Dương Phàm ngủ một giấc rất ngon, không ngờ không nằm mơ. Sau khi tỉnh lại Dương Phàm phát hiện Vu Thanh Bình đang cuộn tròn trong lòng mình. Hắn kinh ngạc vì mình ở một nơi hoàn toàn lạ lại có thể ngủ như chết.
Cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường nói một câu, lúc này Vu Thanh Bình cũng đã dậy mở mắt nhìn Dương Phàm không nói gì. Vu Thanh Bình rất tự nhiên đi vào toilet. Khi Dương Phàm vào toilet thì bàn chải đã được lấy sẵn kem đánh răng, nước nóng cũng đã được lấy.
- Dùng tạm của em, không kịp đi mua cái mới.
Trong toilet chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng đã nói rõ vấn đề.
Sau khi rửa mặt xong, trên bàn đã dọn sẵn sữa và bánh mì. Vu Thanh Bình ở trong bếp đang ốp trứng thò đầu ra nói:
- Xin lỗi, em dậy muộn quá nên không kịp chuẩn bị.
Đêm qua giữa hai người không có quan hệ nam nữ gì, nhưng điều này lại làm Dương Phàm và Vu Thanh Bình thêm tự nhiên hơn. Hiện tượng này có chút kỳ quái, Dương Phàm không giải thích được. Dương Phàm chỉ cảm thấy Vu Thanh Bình rất biết hầu hạ đàn ông, đúng là một người phụ nữ vì gia đình.
Ra khỏi khu nhà yên tĩnh, Vu Thanh Bình không đưa Dương Phàm xuống lầu mà chỉ đứng ở trên ban công vẫy tay. Dương Phàm bắt xe taxi về khách sạn, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến cảnh vừa rồi. Sao mình lại có cảm giác như nhà vậy nhỉ? Tại sao mình lại thích cảm giác này chứ? Đến tận khi về khách sạn Dương Phàm cũng không có được câu trả lời. Có thể nói là căn nhà đơn sơ và nhỏ kia làm cho người ta cảm giác phong phú.
Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ đã sớm đợi ở dưới lầu, đoàn người viv chạy đến ủy ban nhân dân tỉnh, sau đó đến trụ sở tỉnh ủy. Nửa tiếng sau một đoàn người xuất phát đi đến sân bay. Trên đường đi đến sân bay, Dương Phàm nghĩ đến một câu nói trong quyển sách: "Khinh thường ở nhà lớn, lúc chết cũng chỉ chiếm mấy mét vuông mà thôi. Người có nhiều tiền đến đâu khi chết cũng không mang theo được một xu"
Người cuối cùng cũng sẽ chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Cuộc đời con người cuối cùng đều giống nhau, khác nhau chỉ là khi đi đến bước cuối cùng có tiếc nuối gì hay không mà thôi. Mỗi người định vị cuộc đời mình khác nhau. Dương Phàm cảm thấy mình chỉ cần làm tốt các chuyện mình nghĩ, như vậy sẽ không có gì nuối tiếc. Đây là một đáp án rất tùy ý, Dương Phàm nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy mình già rồi, nếu không sẽ không nghĩ đến việc này.
Bởi vì đoàn Khảo sát khá đặc biệt cho nên nghênh đón không phải quá nhiều người, không có mấy ngành liên quan đi theo. Chẳng qua đoàn Khảo sát có nhiều việc, phó chủ nhiệm Trần Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương và viện trưởng Chu Viện khoa học xã hội Bắc Kinh có thân phận cực cao nên tỉnh ủy cũng phải tỏ vẻ coi trọng một chút. Cho nên tuy người đến không nhiều nhưng đồng chí bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều đến sân bay nghênh đón. Bên phía thành phố Hải Tân là bí thư thị ủy Dương Phàm và thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên.
Cạnh tranh danh sách kế hoạch Hoa Đan Liệt rất kịch liệt. Tình hình thành phố Hải Tân thoạt nhìn không quá lạc quan. Nhưng trên thực tế sau cuộc tranh đấu ở tỉnh Nam Việt, chuyện thành phố Hải Tân lọt vào danh sách coi như đã được xác định. Chẳng qua điều này không nói với người ngoài mà thôi. Khảo sát vẫn phải tiến hành. Trong cả đội ngũ đón tiếp chỉ có mình Dương Phàm là biết trước đáp án, những người còn lại đều có chút khẩn trương.
Khương Thanh Bình không ngờ không đến trụ sở tỉnh ủy tập hợp mà trực tiếp xuất phát từ ủy ban nhân dân tỉnh, nửa đường theo kịp đội xe. Đối với chuyện này bề ngoài không ai nói gì, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì khó mà nói.
Vì tỏ vẻ coi trọng nên đoàn Khảo sát 50 người đã thuê riêng một máy bay đi tới. Đương nhiên bỏ tiên ra thì không, đây chính là quy tắc ngầm. Mặc dù đoàn Khảo sát cũng không coi trọng chút tiền này, nhưng vẫn phải nhận mà.
Đội xe đón tiếp trực tiếp lái vào sân bay. Khi mọi người đợi máy bay, Dương Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Khương Thanh Bình. Khương Thanh Bình thoạt nhìn mới hơn 40 tuổi, người cao to và khá đẹp trai, da dẻ được chăm sóc tốt nên khá trắng, trên mặt mang theo chút kiêu ngạo như ẩn như hiện.
Thời gian rất chính xác, đội xe vừa dừng lại, máy bay đã bắt đầu hạ cánh. Nhân lúc mọi người nhìn về phía xa xa, Chương Vũ Ninh lặng lẽ đến sát Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Đang nhìn gì thế?
Dương Phàm cười cười nhìn về phía Khương Thanh Bình