Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 465




Xe rất nhanh đến địa điểm. Đó là một nhà hàng thoạt nhìn cũng được. Lúc xuống xe, dưới lầu có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi rất biết cách anh mặt. Vừa thấy Vu Thanh Bình kéo theo Dương Phàm xuất hiện, người đàn ông có cao không đến mét bảy, mặt mày bình thường đột nhiên sa sầm lại.
- Thanh Bình, đến rồi à, không giới thiệu cho anh chút sao?
Người đàn ông cười cười nhiệt tình với Vu Thanh Bình, kết quả Vu Thanh Bình càng dựa chặt vào người Dương Phàm hơn một chút. Sau đó Vu Thanh Bình còn ra vẻ thẹn thùng nói khẽ với Dương Phàm:
- Vị này là anh Trương, là anh họ bạn hồi đại học của em.
Dương Phàm cảm thấy ánh mắt của tên họ Trương này trong nháy mắt trở nên lợi hại như đao đang cắt trên người mình. Trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não, Dương Phàm thầm nói người đàn ông mềm lòng đúng là dễ dàng bị phụ nữ lợi dụng. Dương Phàm hôm nay đã không quen bị người ta nhìn như vậy, hơn nữa là rất không quen. Cả tỉnh Thiên Nhai này, có lẽ người biết thân phận của Dương Phàm thì không một ai dám nhìn hắn như vậy mà. Đều là do người phụ nữ Vu Thanh Bình này gây họa. Trong lòng mặc dù không cam tâm nhưng lại không thể đánh mất phong độ, vì thế Dương Phàm chỉ có thể tiếp tục đi xuống. Dương Phàm không thèm để ý đến ánh mắt của tên họ Trương. Tay hung hăng véo mạnh vào bộ ngực cao vút của Vu Thanh Bình đang đứng sau lưng mình.
Vu Thanh Bình bị tập kích rất khoa trương rên rỉ một tiếng, tùy ý quay đầu lại nhìn Dương Phàm, lộ ra vẻ mặt tùy cho anh xâm lược, vẻ mặt xấu hổ nhìn Dương Phàm đầy cầu khẩn, nhất là nửa thân trên rất quá đáng dựa vào trong lòng Dương Phàm. Điều này giống hệt như một bộ phim trước đây của Mỹ, một đôi nam nữ đang tỏ tình cảm, âu yếm nhau giữa chốn đông người.
Hai mắt tên họ Trương như đang bốc lửa. Cũng may Dương Phàm thật ra không phối hợp với Vu Thanh Bình, không có làm ra động tác hôn mãnh liệt, mà là cười cười đưa tay ra, trông rất phong độ.
- Dương Phàm, làm quen một chút.
Mặc dù tên họ Trương rất muốn bóp nát tay Dương Phàm, nhưng lại nhìn thân hình của Dương Phàm. Tên họ Trương rất rõ ràng trước mặt tên Dương Phàm cao lớn kia, tên họ Trương đúng là không có bao nhiêu phần thắng.
Mang theo một vẻ ghen tị giống như người vợ bị oan uổng nhưng không dám nói, tên họ Trương rất nhanh chạm nhẹ vào tay Dương Phàm rồi nói:
- Trương Hạo.
- Tôi đã đặt phòng, Thanh Bình, anh nhớ nơi này có món mà em thích ăn nhất.
Lời Trương Hạo nói đổi lấy vẻ lo lắng trên mặt Vu Thanh Bình, sau đó Vu Thanh Bình nắm chặt tay Dương Phàm. Vu Thanh Bình nhìn thoáng qua Trương Hạo, sau đó ánh mắt không rời khỏi mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Trương Hạo, giữa chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, anh tốt nhất là gọi đầy đủ tên của tôi.
Mặc dù Vu Thanh Bình không nói rõ quan hệ với Dương Phàm, nhưng cho dù là ai thấy cảnh này đều biết mỗi một câu nói của Vu Thanh Bình dường như đều lo lắng suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh. Cái cảnh này giống như một cô gái rơi vào bể tình vậy.
Trương Hạo không có gì để mà nói chỉ có thể đi trước dẫn đường, dẫn Dương Phàm và Vu Thanh Bình vào trong một căn phòng. Vu Thanh Bình thấy ở trong này không có ai khác liền cười nói:
- Trương Hạo, mấy người Trương Khiết chưa đến sao?
Ý của Vu Thanh Bình chính là nếu bọn họ không tới thì tôi đi. Bên cạnh tôi còn có bạn trai, mọi người chỉ là bạn bè bình thường, tôi không hy vọng bạn trai tôi hiểu lầm.
- Bọn họ hả, lập tức sẽ đến.
Mặt Trương Hạo lúc này đã vàng như mỡ, chẳng qua vẫn cố gắng giữ phong độ. Sau một phen cẩn thận đánh giá Dương Phàm, Trương Hạo phát hiện người đàn ông này ăn mặc rất bình thường, nhất là điện thoại di động rẻ tiền tiện tay đặt lên bàn kia, Trương Hạo đã lấy lại sự tự tin trên mặt mình.
Ừ, đây chẳng qua chỉ là một thằng mặt trắng mà thôi, tao có đủ năng lực làm cho mày tự ti mặc cảm. Trương Hạo cảm thấy mình rất tốt, trên mặt liền nở nụ cười khoan dung. Trương Hạo rút tờ danh thiếp trong túi ra đưa cho Dương Phàm rồi nói:
- Xin chỉ giáo nhiều.
Dương Phàm có vẻ không quá lễ phép chỉ dùng một tay nhận tờ danh thiếp, nhìn lướt qua thì thấy giám đốc công ty con tập đoàn Đại Hoa tỉnh Thiên Nhai.
Khi nhìn thấy bốn chữ tập đoàn Đại Hoa, Dương Phàm rất kinh ngạc bởi vì quá trùng hợp. Dương Phàm không phải mới kiếm được sáu triệu tiền lãi từ tập đoàn Đại Hoa sao? Dương Phàm có chút giật mình nhìn Trương Hạo, ánh mắt đánh giá đối phương hoàn toàn mang một nghĩa khác.
"Thằng ranh, sợ rồi hả?"
Trương Hạo không khỏi có chút đắc ý nghĩ như vậy, trong lòng rất mong thấy vẻ giật mình trên mặt Dương Phàm càng rõ ràng hơn. Trương Hạo thậm chí còn cảm thấy có thể nhìn ra vẻ tươi cười nịnh nọt của Dương Phàm. Chẳng qua vẻ mặt của Dương Phàm đã khôi phục bình thường, tùy ý nhét tờ danh thiếp vào trong túi, không hề coi trọng chút nào. Nói như thế nào nhỉ? Giống như nhét một tờ giấy nháp vào trong túi vậy. Tự tôn của Trương Hạo lại một lần nữa bị khiêu chiến.
- Xin lỗi, tôi chưa bao giờ mang theo danh thiếp.
Dương Phàm rất thành thật nói một câu. Đương nhiên lời này tuyệt đối là nói thật, ở tình huống bình thường thì ví của Dương Phàm luôn nằm trong tay Lý Thắng Lợi, càng đừng nói trong lời của Dương Phàm còn có một ý khác:
- Danh thiếp của tôi, người bình thường không đủ tư cách nhận.
Nhưng thời buổi bây giờ người nói thật lại càng không được tin. Dương Phàm rõ ràng là nói thật, nhưng người ta hết lần này đến lần khác lại thầm nghĩ trong lòng:
- Thằng ranh mày đang giả vờ hả, đợi lát nữa tao cho mày lộ nguyên hình.
Trương Hạo đang thầm hò hét trong lòng, ngay khi chiến đấu đang chuẩn bị diễn ra thì Vu Thanh Bình chu đôi môi đỏ ửng kề vào tai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Hắn ta sắp phát điên lên rồi.
Dương Phàm rất không khách khí đưa tay xuống, vén váy lên túm được chiếc thắt lưng co giãn co mạnh ra ngoài, một tiếng động không quá rõ ràng vang lên. Chẳng qua Trương Hạo vẫn có thể nghe thấy.
Thủ đoạn báo thù hạ lưu này chỉ có thể nói rõ tên Dương Phàm là kẻ thô tục, ít nhất Trương Hạo nghĩ như vậy. Vu Thanh Bình mặc dù có chút xấu hổ nhưng lại cảm thấy rất kích thích, rất vui vẻ.
- Dương Phàm làm gì vậy? Lương bao nhiêu?
Trương Hạo không nhịn được hỏi một câu. Trương Hạo muốn mở miệng nói cắt ngang động tác thân thiết không coi ai ra gì của đôi nam nữ kia. Mặc dù mới làm chuyện rất hạ lưu nhưng trên mặt Dương Phàm vẫn rất nghiêm trang rồi nói:
- Tôi à? Thu nhập không thể sánh bằng anh. Tôi chỉ là một nhân viên hành chính, nhận chút tiền lương mà thôi.
Trương Hạo có khoái cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng. Người đàn ông so sánh với nhau không phải là quyền thế và tài sản sao? Đương nhiên còn so sánh xem ai có người phụ nữ đẹp hơn. Vế cuối cùng này thì Trương Hạo rõ ràng không có biện pháp so sánh với Dương Phàm, ít nhất là ngay bây giờ.
Vu Thanh Bình lúc này không ngờ lại càng dán sát vào người Dương Phàm, bộ ngực đầy đặn đẩy đẩy ma sát vào vai Dương Phàm. Vu Thanh Bình mặt đầy quyến rũ nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Anh thật là xấu, đừng có lừa người như vậy chứ. Nếu không em không nhịn được kéo anh vào toilet đó.
Vu Thanh Bình làm như vậy khiến cho chút cảm giác khoái cảm của Trương Hạo như bị dội chậu nước đá, chút hưng phấn vừa rồi đã tan thành mây khói. Cảm giác mất mát mãnh liệt này làm Trương Hạo quyết định tạm thời tránh khỏi mũi nhọn của kẻ địch. Trương Hạo vội vàng đứng lên nói:
- Hai người nói chuyện, tôi xuống lầu chờ mấy người Trương Khiết.
Sau khi Trương Hạo ra bên ngoài, trong phòng lập tức khôi phục nghiêm chỉnh. Dương Phàm có chút xấu hổ cười cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Sao vậy? Có hài lòng hay không? Anh nói trước đó, giá anh ra trận cao lắm đấy.
Vu Thanh Bình rõ ràng phối hợp với Dương Phàm, hai tay ôm lấy ngực ra vẻ sợ hãi rồi nói:
- Cao như thế nào? Quá nhiều thì em không trả nổi đâu. Nếu không như vậy đi, tiền diễn trả bằng thịt, có được không?
A, người phụ nữ phóng túng đúng là thiên hạ vô địch!
Dương Phàm đang lo lắng có nên lấy khoản thù lao này không thì đột nhiên có một người đi ngang qua phòng. Phòng Dương Phàm ngồi đang không đóng cửa, người kia mắt sáng rực lên bắn ngược trở lại.
- Bí thư Dương, đúng là ngài rồi.
A, gặp phải người quen rồi, hơn nữa cũng không phải người bình thường gì. Vị này chính là thư ký Chương Vũ Ninh của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, cũng chính là chánh văn phòng tỉnh ủy.
- Ha ha, chánh văn phòng Chương.
Dương Phàm vội vàng giữ khoảng cách với Vu Thanh Bình. Chẳng qua ánh mắt của thư ký Chương Vũ Ninh quá sắc, nhìn thấy váy của Vu Thanh Bình đang bị vén lên tận ghế, lập tức cười cười đầy mờ ám.
- Ha ha, như vậy đi, hôm nay để tôi được xin phép thanh toán. Không quấy rầy ngài nữa, tôi xin phép ra ngoài. Bí thư Dương.
Thư ký Chương Vũ Ninh đúng là một người nhanh nhạy, sau khi lui ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Nhưng trong nháy mắt đó Vu Thanh Bình đã đỏ mặt, vừa nãy ít nhiều có mấy phần đóng kịch. Ai biết Trương Hạo đáng chết không ngờ lại không đóng cửa. Bây giờ bị người thấy rồi, hình như còn là người trong chốn quan trường.
- Ai vậy?
Vu Thanh Bình ít nhiều có chút lo lắng. Dù sao thân phận Dương Phàm đã lộ ra, nếu như bị ảnh hưởng thì không tốt rồi.
- Thư ký của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, không có gì đâu.
Dương Phàm thuận miệng an ủi một câu, không ngờ lại làm cho Vu Thanh Bình sợ hãi. Thư ký của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, đừng nhìn cấp bậc không cao, nhưng quan trọng người ta luôn ở sát bên cạnh bí thư tỉnh ủy mà.
Thấy mặt Vu Thanh Bình trong nháy mắt trở nên trắng bệch, Dương Phàm lại nở nụ cười;
- Em sao thế? Đừng nói chúng ta không làm gì, cho dù đang trên giường làm gì đó, Chương Vũ Ninh thấy cũng coi như không phát hiện.
Lời này của Dương Phàm mặc dù có chút khó nghe nhưng lại là thật.
Dương Phàm đang nói thì ba người phụ nữ đi vào, vừa đi vừa líu ríu nói chuyện với nhau. Phía sau còn có một người đàn ông tuổi tương đương Dương Phàm, tên này ăn mặc rất cẩn thận, chải vuốt tốt. Thoạt nhìn thấy giống người đàn ông thành đạt.
- Ha ha, đây chính là Dương Phàm mà Trương Hạo nói sao?
Người đàn ông này ngồi xuống ghế, tay trái đặt lên ghế lộ ra chiếc đồng hồ chói mắt.
Trong ba người phụ nữ đi vào có một người vừa thấy Dương Phàm liền choáng váng. Vì sao, vì cô ta nhận ra Dương Phàm. Dương Phàm không nhận ra cô ta là ai. Vị này chính là Trương Khiết. Trương Khiết là ai, là người phụ nữ nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Dương Phàm và Đinh Duệ.
- Cái này, ông xã, anh chú ý một chút.
Trương Khiết rất cẩn thận kéo kéo ống tay áo ông chồng che đi chiếc đồng hồ vàng, sau đó tươi cười lấy lòng Dương Phàm, trong miệng lại nói với Vu Thanh Bình:
- Thanh Bình, bà rất quá đáng đó, tìm một người bạn trai anh tuấn như vậy mà không sớm nói với mọi người.
Rất rõ ràng Trương Khiết đã nhận ra Dương Phàm căn bản không thể nào nhận ra một người phụ nữ làm việc vặt ở trụ sở tỉnh ủy như mình.
Trương Khiết có thể đi vào làm tạp vụ trong ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy hoàn toàn là bởi vì ông chồng có quan hệ bạn học với chánh văn phòng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cùng với bỏ chút tiền ra. Đáng chết chính là chồng Trương Khiết hình như không nhận ra vẻ ám chỉ của vợ, không nhận ra người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lại là một quan to với vai vế rất lớn ở tỉnh Thiên Nhai này.
- Ha ha, tôi chính là Dương Phàm, anh tên gì vậy?
Dương Phàm vẫn rất khách khí. Hai người phụ nữ khác cùng vào với Trương Khiết đã kéo Vu Thanh Bình sang bên thẩm vấn. Hai người phụ nữ này một bên hỏi, một bên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dương Phàm. Phụ nữ mà, dường như đều có một bệnh chung, thích anh chàng đẹp trai. Quy tắc phổ biến này phù hợp với giới nữ từ 8 đến 80 tuổi
Tục ngữ nói không ai vung tay tát người đang tươi cười. Chồng Trương Khiết không ngờ Dương Phàm bị mình nói đầy vẻ gây sự lại còn bình tĩnh và ung dung như vậy, không ngờ còn có thể cười rất tự nhiên như thế.
- Trưởng phòng tổng hợp văn phòng thị ủy tỉnh thành – Cốc Chí Đồng. Anh Dương đang công tác ở đâu?
Dương Phàm rất buồn bực, thầm nói ông bạn này không ngờ là người trong nhà nước, sao hắn ta không quan tâm một chút chuyện lớn trong tỉnh chứ? Nếu không có việc gì chẳng lẽ không thể xem một chút tin tức để tăng cường học tập sao, không học tập thì sao có thể theo kịp tình hình chứ?
Trương Khiết thật ra rất muốn nhắc nhở chồng một chút, nhưng không ngờ có ba người phụ nữ khác lại gọi:
- Trương Khiết, cô lại đây.
Trương Khiết bất đắc dĩ không biết làm gì khác hơn là đi tới, chẳng qua mặt lúc trắng lúc đỏ, rất miễn cưỡng giữ bình tĩnh. Cốc Chí Đồng có chút bất mãn vì Trương Khiết duỗi tay kéo ống tay áo của mình, quay đầu lại trừng mắt nhìn bà xã một chút, sau đó khẽ giựt tay một chút.
- Cao thì không dám nói, phục vụ nhân dân ở thành phố Hải Tân.
Dương Phàm cảm thấy làm người thành thật sẽ tốt hơn một chút, như vậy sẽ không áy náy lương tâm.
Cốc Chí Đồng đang định hỏi cấp bậc của Dương Phàm thì Trương Hạo ở bên ngoài gọi món ăn xong quay vào, cười nói:
- Lão Cốc, cũng là lão mặt mũi lớn. Tôi vừa mới gọi món xong, người phục vụ nói cho tôi biết hôm nay được miễn phí, còn bảo chúng ta tùy tiện chọn.
Lời này là như thế nào nhỉ? Quán ăn khuya này chính là quán tốt nhất quanh khu vực này. Bình thường Cốc Chí Đồng và bạn không ít lần đến đây, giảm chút phần trăm là rất dễ dàng, nhưng muốn nói tùy tiện chọn và miễn phí, Cốc Chí Đồng biết bản thân mình, tự biết mình không đến mức như vậy.
- Anh không nghe nhầm đó chứ?
Cốc Chí Đồng thuận miệng hỏi một câu. Trương Hạo nghe xong vô cùng đắc ý nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:
- Tuyệt đối không nghe sai. Lão Cốc xem ra lăn lộn được đó. Nơi này không rẻ đâu.
Không biết có đáng chết hay không, lúc này Dương Phàm cười ha hả nói:
- Nếu đã miễn phí thì mọi người đừng khách khí, đầu tiên gọi hai chai Mao Đài 50 năm đi.
Lời này nói đầy tự tin, rất có phong thái ăn đồ của người khác mà không đau lưng. Ít nhất theo hai người Vu Thanh Bình và Trương Hạo thấy chính là như vậy.
- Tên này rất đẹp trai, sao lại như vậy chứ? Ha ha.... hai chai Mao Đài 50 năm lại coi là nước lã sao?
Nói chuyện là một người phụ nữ. Người này Vu Thanh Bình đúng là không kịp giới thiệu. Chẳng qua nghe giọng nói của người phụ nữ này hình như đang muốn xả giận cho Trương Hạo.
Vu Thanh Bình không nhịn được phì cười một tiếng. Trương Khiết lúc này sắp phát khóc đến nơi rồi. Những người khác ít nhiều có chút tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm.
- Các người, các người đừng nói loạn.
Trương Khiết nói đến đây rồi rất cẩn thận nhìn Dương Phàm một cái. Kết quả lại nhận được ánh mắt cao thâm khó lường và uy hiếp mãnh liệt. Trương Khiết lập tức câm miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn Cốc Chí Đồng.
- Ha ha, Trương Khiết em đúng là tốt bụng quá. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Hạo khen em họ một câu, sau đó nhìn lướt qua Dương Phàm với ánh mắt đầy khinh thường, nói với giọng điệu tao chẳng thèm so đo với kẻ kém cỏi như mày:
- Không giống như người nào đó. Ha ha, tất cả mọi người ngồi xuống đi, lập tức món ăn sẽ mang lên, đợi lát nữa khi ăn thì động tác nhanh một chút.
Trương Hạo tự cho mình nói rất hài hước. Kết quả Trương Khiết rên lên một câu:
- Anh, đừng nói nữa.
Hoàn toàn đối lập với Trương Hạo, Dương Phàm cười cười một tiếng, không hề có ý để bụng chuyện này mà lấy thuốc ra. Dương Phàm vừa mới ngậm điếu thuốc thì Trương Khiết đứng bên cạnh đang sẵn sàng phục vụ vội vàng cầm lấy cái bật lửa trên bàn, tay run run châm lửa cho Dương Phàm.
- Cảm ơn.
Dương Phàm rất yên tâm chấp nhận phục vụ của Trương Khiết, điều này làm cho những người khác thấy thế ngây ra. Cốc Chí Đồng thậm chí còn dụi mắt mình, sau đó âm trầm cười lạnh nói:
- Bà xã, em hầu hạ anh cũng không ân cần như vậy thì phải?
Trương Khiết rốt cuộc đã nóng nảy, trừng mắt nhìn Cốc Chí Đồng, hét lớn:
- Câm miệng, về nhà tính sổ với anh.
Trương Khiết như sư tử Hà Đông hét lên làm cho Cốc Chí Đồng vốn rất kiêu ngạo lập tức mặt đỏ ửng như Quan Công. Nhưng thật ra Trương Hạo vốn hiểu rõ tính cách của em họ lại cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Trương Hạo cẩn thận nhìn Dương Phàm một chút. Thấy tên Dương Phàm này hút thuốc Gấu Mèo, bật lửa hình như cũng loại xịn, nhìn kỹ giống như loại sản xuất có hạn. Quan trọng là một trong ba yếu tố của một người đàn ông thành công là đồng hồ, thì trên tay người đàn ông này không có. Trên bàn tay trống không còn cầm một chiếc điện thoại di động loại rẻ tiền.
Dương Phàm không ngờ rất phối hợp cầm lấy điện thoại di động nhìn thời gian một chút, sau đó cười giỡn nói:
- Đồ ăn mang lên quá chậm, nhân viên phục vụ đâu, mang hai chai Mao Đài 50 năm lên đây.
Dương Phàm bây giờ tự mình gọi.
Vừa lúc người quản lý bị gọi đi vào, vội vàng gật đầu nói:
- Mang lên ngay.
Dương Phàm còn không chịu buông tha, nói:
- tốc độ mang đồ ăn ở quán các người đúng là phải tăng thêm đó.
Nhân viên phục vụ này đã được ông chủ dặn bên trong có nhân vật lớn nên tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Ngài chờ, lập tức mang đồ ăn lên cho ngài. Nhưng mà trong đó có hai món đồ hấp cách thủy, có thể chậm một hai phút đồng hồ.
Dương Phàm phất tay như đuổi một con ruồi, nhân viên phục vụ cười cười đi ra ngoài. Dương Phàm làm như vậy khiến cho Trương Hạo hoàn toàn mất tỉnh táo, nghiêm mặt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Ồ, tôi nói Dương Phàm này, hôm nay do anh trả nhé?
Dương Phàm đang định trả lời: "Anh muốn nghĩ như vậy cũng không có gì?" Thì cánh cửa đã được đẩy ra. Chương Vũ Ninh mặt mày tươi cười đi vào, trong tay còn cầm theo chén rượu.
- Ha ha, Bí thư Dương, rất xin lỗi. Mấy người bạn nhất định phải vào mời rượu ngài. Ngài cho chút mặt mũi chứ?
Đi theo phía sau Chương Vũ Ninh còn có một phó trưởng ban thư ký thị ủy. Không khéo chính là người này vừa lúc là lãnh đạo trực tiếp của Cốc Chí Đồng. Những người khác đều là lãnh đạo cấp sở trở nên. Bình thường Cốc Chí Đồng muốn có cơ hội biểu hiện trước mặt người ta cũng không có.
- Ha ha, chánh văn phòng Chương tôi đương nhiên phải nể mặt rồi. Chẳng qua ở chỗ tôi chưa được mang rượu lên.
Dương Phàm cười cười đứng lên, bất đắc dĩ đưa hai tay ra.
Chương Vũ Ninh thật ra nhìn xung quanh một chút, không phát hiện khuôn mặt nào quen thuộc. Chương Vũ Ninh rất tự nhiên cho rằng những người này là đi theo Bí thư Dương. Bây giờ chỉ cần nói chuyện với Dương Phàm là được, tạm thời không để ý mấy người kia. Nhưng người phụ nữ vừa nãy lát nữa tìm cơ hội mời rượu. Ha ha, gối đầu bên cạnh Bí thư Dương đúng là phải đề phòng một chút.
Người đàn ông đi theo phía sau Chương Vũ Ninh đột nhiên sa sầm mặt, quay đầu lại lớn tiếng hét ra bên ngoài:
- Sao lại như thế này? Tiểu Triệu, anh còn muốn làm nữa không hả? Có khách quý như vậy ở đây không ngờ dám chậm trễ.
Người này không ngờ lại thể hiện như vậy, Dương Phàm nghe xong cố lắm mới nhịn được cười.
Nhân viên phục vụ vừa nãy tự mình bưng hai chai Mao Đài vào, vừa vội vàng chạy vào vừa giải thích:
- Đến rồi đến rồi, vừa nãy trên quầy không có rượu Mao Đài 50 năm.
- Hồ đồ, trên quầy không phải còn có hai chai Mao Đài 60 năm hay sao? Làm cái gì thế hả? Không ai là biết làm ăn cả.
Tổng cộng có năm người, người vừa nói chuyện có lẽ là chủ nhà hàng này. Nhân viên phục vụ đáng thương mặc bộ sườn xám tuy chạy không nhanh nhưng lúc gấp gáp dùng sức quá mạnh nên mọi người nghe thấy một tiếng vải rách nhỏ, sườn xám càng cao hơn một chút. Mọi người đã có thể nhìn thấy chút màu hồng nhạt bên dưới tất chân.
Chi tiết nhỏ này cũng không làm mấy người vốn ở trong phòng chú ý đến. Nhưng mấy người đàn ông từ ngoài mới vào lại không tự chủ theo bản năng nhìn theo vệt tất chân đó. Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, từ từ liếc nhìn Vu Thanh Bình. Ý của Dương Phàm chính là chúng ta đi thôi.
Cốc Chí Đồng đã đứng lên, cũng đã giấu chiếc đồng hồ Thụy Sĩ bằng vàng không biết thật giả vào trong ống tay áo. Cốc Chí Đồng sợ hãi là bởi vì nhìn thấy lãnh đạo. Trương Khiết lúc này vẫn đang lo lắng xem phản ứng của Dương Phàm. Dù sao thái độ của Cốc Chí Đồng và Trương Hạo vừa nãy nếu gặp một lãnh đạo có lòng dạ hẹp hòi thì sau này bị chỉnh đến chết cũng không biết được. Trương Hạo còn chưa kịp có phản ứng đã bị Cốc Chí Đồng kéo đến đứng bên cạnh. Trương Khiết kịp thời đến gần rất nhanh nhỏ giọng nói vào tai, mặt Trương Hạo cũng tái nhợt đi.
Một người đàn ông đi cùng Chương Vũ Ninh vào mời rượu thấy Cốc Chí Đồng không khỏi có chút sửng sốt, chẳng qua không lập tức tỏ thái độ.
- Thư ký Chương, ở đây nhiều người quá, anh không ngại tôi đến phòng anh kiếm chỗ chứ?
Dương Phàm cười cười nói với Chương Vũ Ninh. Chương Vũ Ninh sửng sốt một chút rồi nhìn những người khác, sau đó trao đổi ánh mắt với Dương Phàm; hắn gật đầu nói:
- Muốn còn không được, vừa lúc mấy người bạn cũng ở đây. Tất cả mọi người đều muốn thân thiết thân thiết với Bí thư Dương.
- Ha ha, ở đây do tôi trả, các người cứ từ từ dùng.
Dương Phàm cười rồi nhìn quanh một vòng, cuối cùng nói với Vu Thanh Bình:
- Đi.
Rời khỏi chiến trường đến một phòng khác. Dương Phàm thấy ở đây không có một người nào, xem ra vừa nãy đám Chương Vũ Ninh đã dốc hết lực lượng.
Dương Phàm vào trong phòng liền cười nói:
- Đây Vu Thanh Bình, bạn hồi cấp ba của tôi.
Dương Phàm không có giải thích gì, tự nhiên mọi người cũng sẽ không đi mà hỏi. Lúc này mà nói loạn chính là muốn đắc tội với người.
Chương Vũ Ninh lúc này mới giới thiệu mấy người với Dương Phàm. Đầu tiên là phó trưởng ban thư ký thị ủy tỉnh thành Trang Hà, phó giám đốc ngân hàng Công thương tỉnh Trường Lê Thăng, trưởng phòng văn phòng tỉnh ủy Phù Lực, ông chủ nhà hàng này - Quách Khai Minh.
- Mấy người này là bạn rất tốt của tôi khi còn học ở trường Đảng tỉnh. Khai Minh là bạn học hồi đại học của tôi, là người thành phố Giang Hoài tỉnh Giang Nam. Nghe nói Bí thư Dương là người thành phố Uyển Lăng. Tôi là người Vu Thành.
Chương Vũ Ninh nói mấy lời này bằng giọng Vu Thành, giống như làm quan hệ giữa mọi người kéo gần nhau hơn một chút.
Sau một phen mời rượu đầy khách khí, Dương Phàm từ từ mới biết những người ở đây đều là người tỉnh Giang Nam. Đây có lẽ là thuộc vòng tròn tư nhân của Chương Vũ Ninh. Đều là người tỉnh Giang Nam nên khi nói chuyện cũng gần gũi hơn vài phần.
- Cốc Chí Đồng rất quen với Bí thư Dương sao?
Trang Hà giống như tùy ý hỏi một câu. Nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế là người ta đang tỏ vẻ tôn trọng và thận trọng.
- Đây là lần đầu tiên Dương Phàm gặp mặt bọn họ. Cốc Chí Đồng là chồng của bạn hồi đại học của tôi.
Vu Thanh Bình cười cười cướp lời giải thích một câu, sau đó lộ ra vẻ áy náy mà nói:
- Xin lỗi đã làm anh thêm phiền phức.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Bạn học cũ với nhau mà, nói như vậy không nên.
Hai người nói chuyện với nhau làm cho mọi người cần biết gì cũng đã biết. Có thể thấy Vu Thanh Bình là một người phụ nữ thông minh, chủ động giải thích cho Dương Phàm. Mấy người Chương Vũ Ninh tự nhiên biết quan hệ giữa Dương Phàm và Vu Thanh Bình khá thân mật. Không biết chừng bên trong còn có ý gì khác nữa.
Rượu Mao Đài (chữ Hán (phồn thể và giản thể): 茅台酒, bính âm: Máotái jiǔ, phiên âm Hán - Việt: Mao Đài tửu) là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.
Rượu Mao Đài là rượu trưng cất từ cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là 65%, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ 35 đến 47%).
Rượu Mao Đài có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu n Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới.