Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 460: Mọi việc đều có thể thương lượng




Lái xe được một đoạn, Tùng Lệ Lệ rất nhanh nhìn thấy xe của Dương Phàm đang đứng dưới tán cây, chị ta vội vàng đi tới bên cạnh và dừng lại. Dương Phàm từ trên xe đi xuống, dặn Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ:
- Chiều các cậu ở nhà nghỉ đi, mai đến thị ủy chờ tôi, tôi phải lên tỉnh thành một chuyến.
Dương Phàm nói như vậy với Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ thể hiện rõ sự tin tưởng, hai người không khỏi lộ ra một tia cảm kích. Nhất là Lý Thắng Lợi thấy tấm gương của Lâm Đốn. Về phần Liêu Chính Vũ càng không cần phải nói. công việc của bạn gái đã được giải quyết, vấn đề nhà ở thì Tùng Lệ Lệ cũng đã bố trí theo ý của Dương Phàm.
- Bí thư Dương, tháng sau tôi kết hôn.
Liêu Chính Vũ thật ra biết học tật xấu nói chuyện một nửa, dừng rất kịp thời. Dương Phàm không khỏi thầm than một tiếng trong lòng, nghĩ thầm những người bên cạnh đã bị mình ảnh hưởng không ít.
- ha ha, có gì cần thì cứ nói với Thắng Lợi, đến ngày đó tôi sẽ đi.
Dương Phàm nói xong liền lên xe của Tùng Lệ Lệ.
Tùng Lệ Lệ lái xe mà tâm trạng không yên, Dương Phàm đã nói rõ mình muốn đuổi Tống Đại Thành đi, có lẽ chuyện này muốn hoàn thành trước khi kế hoạch Hoa Đan Liệt thành công. Làm như vậy có ý rất rõ ràng là chặt đứt chuyện tốt làm cho Tống Đại Thành miễn phí tăng lên một cấp. Lại nói loại chuyện này là rất thiếu đức trong chốn quan trường, làm như vậy sẽ bị người ta căm hận.
- Lãnh đạo, chuyện hôm nay có thể giải thích một chút không?
Tùng Lệ Lệ vừa lái xe vừa cười nói. Lúc ăn cơm Tùng Lệ Lệ rất nghi hoặc vì Dương Phàm không tỏ rõ thái độ với Lý Hùng cùng Hướng Hoành, hơn nữa còn giữ một thái độ xa cách nhất định. Chuyện này nếu không làm rõ, Tùng Lệ Lệ sẽ không thể yên tâm.
Đừng nhìn quan hệ của hai người bây giờ đã vượt qua phạm vi bình thường, nhưng vấn đề cần chú ý ở trong đó vẫn phải chú ý. Nếu không người ta đâu có nói hầu hạ lãnh đạo là rất khó. Nhất là Dương Phàm bề ngoài nhìn như vô hại, nhưng trên thực tế lại là một lãnh đạo khi ra tay sẽ rất quyết đoán và tàn độc.
- Chị nghĩ cái gì thế?
Dương Phàm đang lo lắng về chuyện ngày mai lên tỉnh thành sẽ như thế nào, bị Tùng Lệ Lệ cắt ngang nên có chút không hài lòng. Chẳng qua thấy vẻ mặt lo lắng bất an của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm trong lúc nhất thời liền hiểu rõ:
- Yên tâm lái xe đi, đến nơi tôi sẽ từ từ nói ra với chị.
Xe ra khỏi nội thành, chuyển đến một con đường thông lên núi. Thành phố Hải Tân có bờ biển dài và không có nhiều núi cao. Bởi vì có biển nên trên các ngọn núi được xây dựng rất nhiều biệt thự, chuyên môn bán cho người có tiền dùng làm nơi nghỉ mát.
Tùng Lệ Lệ lái xe vào trong sân một biệt thự, xe vừa dừng lại thì Tùng Lệ Lệ giải thích:
- Biệt thự này là do Hồ Gia Anh mua, em mượn ở mấy ngày.
Giải thích như Tùng Lệ Lệ rất có vấn đề nhưng Dương Phàm chẳng buồn vạch trần. Người làm quan luôn phải có chỗ tốt mới có thể giúp người khác. Trên thế giới này không có mấy người một lòng vì quần chúng nhân dân mà dấn thân vào trong chốn quan trường.
Phát hiện vẻ mặt Dương Phàm muốn cười nhưng lại cố nhịn, Tùng Lệ Lệ có tật giật mình vội vàng đi mở cửa. Ngôi biệt thự này do Hồ Gia Anh đứng tên mà mua, nhưng trong két bảo hiểm ngân hàng của Tùng Lệ Lệ lại có một phần giấy chuyển nhượng quyền sử dụng đất. Lúc nào muốn chuyển cũng được, lúc đó biệt thự này sẽ là của Tùng Lệ Lệ.
Xung quanh biệt thự là những cây cối tươi tốt, vị trí lại cao, mở cửa sổ ra là gió tiến vào, ngay cả điều hòa cũng thành thừa. Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha làm bằng da thật, hắn ngồi hút thuốc rồi đợi Tùng Lệ Lệ đi pha trà.
Không lâu sau Tùng Lệ Lệ bưng chén trà về đặt xuống trước mặt Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ ngồi xuống, lúc này vẻ mặt đã bình thường hơn nhiều.
- Ngồi đi, hỏi chị một vấn đề.
Dương Phàm chủ động mở miệng nói, đồng thời tay cũng ôm vai Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ thuận thế dựa đầu vào vai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vâng, anh hỏi đi, em cái gì cũng nói cho anh.
Mặt Dương Phàm hơi cương cứng lại, thầm nói chẳng lẽ người phụ nữ này còn có rất nhiều chuyện giấu mình sao? Chẳng qua Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút lại cảm thấy chỉ cần Tùng Lệ Lệ không làm loạn sau lưng mình là được, còn ai chẳng có bí mật.
- Chị đã từng nghĩ đến mấy năm sau tôi sẽ rời khỏi thành phố Hải Tân không?
Dương Phàm bỏ mối nghi ngờ trong lòng đi, giọng nói cũng dịu dàng hơn. Tùng Lệ Lệ hình như không nghe rõ, rất thích cảm giác được dựa vào trong lòng Dương Phàm như thế này, mắt cũng không buồn mở ra, nhỏ giọng nói:
- Không nghĩ tới, anh bây giờ không phải vẫn ở thành phố Hải Tân sao, nghĩ xa như vậy làm gì?
Dương Phàm vui vẻ, thầm nói lời này của Tùng Lệ Lệ có lẽ là không giả. Một người phụ nữ dù có dã tâm và năng lực đến đâu thì ánh mắt cũng không thể nhìn xa được. nghĩ đến đây, Dương Phàm càng thêm tin vào nhận định của mình.
- Cô thật sự không nhìn ra được rằng tôi đang trả đường cho sự phát triển sau này của cô ở thành phố Hải Tân này sao?
Những lời này Dương Phàm nói rất hời hợt nhưng lại làm Tùng Lệ Lệ sợ hãi. Tùng Lệ Lệ viv ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh đừng nghĩ gì đó, gần đây về vấn đề nhân sự em đều hỏi ý kiến anh mà.
Dương Phàm không ngờ người phụ nữ này lại mẫn cảm đến thế, không khỏi cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Cô cảm thấy tôi có cần thiết nói khác với ý cô không? Tôi chẳng lẽ làm cô không yên tâm như vậy sao?
Tùng Lệ Lệ ngẩn ra một chút nhìn Dương Phàm, ánh mắt từ khiếp sợ dần dần chuyển thành vui mừng, sau đó biến thành ánh mắt yêu thương.
Dương Phàm cười cười không nói gì nhìn vào mắt Tùng Lệ Lệ, nhìn làm cho Tùng Lệ Lệ có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Sau đó Tùng Lệ Lệ ngẩng đầu lên bá lấy cổ Dương Phàm, một trận mưa hôn rơi lên mặt Dương Phàm.
Sau khi chủ động hôn mãnh liệt Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ mặt đỏ ửng đầy kích động không nhịn được nữa, người thuận thế tuột xuống, quỳ gối trước mặt Dương Phàm, tay liền đặt trên đũng quần. Chẳng qua lúc này trong lòng Dương Phàm còn có chuyện chính muốn nói, liền vội vàng đưa tay ngăn Tùng Lệ Lệ lại.
- Đừng có gấp, chiều không đi làm mà. Trước hết nói chuyện công việc đã, nếu không lát nữa cô còn tâm trí đâu mà ..
Lời này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ xấu hổ, theo bản năng cãi lại một câu:
- Người ta đâu có đến mức như vậy?
Người phụ nữ này đúng là đang thời kỳ sung mãn, thân thể và kỹ thuật kết hợp hoàn mỹ với nhau. Tùng Lệ Lệ vừa ngẩng đầu lên liền hờn dỗi kêu một tiếng, hơn nữa tư thế quỳ này cùng với việc chủ động cởi hai khuy áo, làm cho Dương Phàm từ trên cao nhìn xuống thấy rõ hai chiếc bánh bao no tròn trắng muốt. Bên dưới của hắn không khỏi nóng lên.
Nếu như thật sự không phải có chuyện cần bàn, Dương Phàm đúng là phải xử tử người phụ nữ này.
- Đứng lên rồi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dương Phàm cười cười mở miệng nói. Tùng Lệ Lệ bướng bỉnh lắc đầu, còn cố ý thò cái lưỡi đỏ hồng đảo một vòng quanh môi. Động tác này đúng là muốn chết, Dương Phàm lắc đầu cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại ngửa đầu ra sau, không buồn để ý đến Tùng Lệ Lệ đang dùng tay đè đè lên đũng quần mình nữa.
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Đinh Duệ mới được điều tới, sau này Đinh Duệ có lẽ đứng về phía Triệu Việt. Tôi đã gặp Đinh Duệ ở trên Bắc Kinh, quan hệ tốt cũng không có. Có lời nói của Đinh Duệ, bộ máy thành phố Hải Tân muốn điều chỉnh sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn.
Dương Phàm nói đến đây làm cho Tùng Lệ Lệ ngây ra, thầm nghĩ chuyện này cũng có thể nói với mình, như vậy có thể thấy người đàn ông này tin tưởng mình như thế nào. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, như vậy quá là ...
Dừng bàn tay đang làm chuyện xấu lại, Tùng Lệ Lệ không đứng lên, vẫn quỳ gối ngửa mặt lên nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Anh nói đi, em có thể làm gì?
- Lúc mới đến thành phố Hải Tân, bởi vì muốn mau chóng mở được cục diện nên quan hệ với thế lực bản địa khá căng. Tôi muốn làm hòa quan hệ với thế lực bản địa, cô có biện pháp thích hợp không?
Tùng Lệ Lệ lập tức hiểu rõ suy nghĩ giờ phút này của Dương Phàm. Làm tốt quan hệ với thế lực bản địa sẽ có thể tránh được nhiều phiền phức không cần thiết. Tiếp theo nhân vật thủ lĩnh thế lực bản địa bây giờ đang là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh. Ủy ban kỷ luật là một ngành đặc thù, người bình thường ở trong ngành này thì nếu không phải tình huống đặc biệt sẽ rất khó rời khỏi hệ thống này. Dương Phàm muốn nhổ cái đinh Tống Đại Thành trong mắt ra, biện pháp tốt nhất là Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phối hợp một chút. Điều Tống Đại Thành lên Ủy ban kỷ luật tìm một cái ghế mà ngồi.
Cứ như vậy sẽ dẫn đến giao dịch, vấn đề quan trọng là chuyện này không thể do Dương Phàm ra mặt đi làm. Như vậy sẽ khiến cho Triệu Việt bất mãn. Cho nên tác dụng của Tùng Lệ Lệ là rất rõ ràng.
- Dương Phàm, có một câu em nói ra, anh đừng giận.
Tùng Lệ Lệ nói xong do dự một chút, thấy Dương Phàm mặt không hề thay đổi mới nói tiếp:
- Tống Đại Thành phải điều đi, nhưng không nên trong lúc này. Anh bây giờ chuyển tên Tống Đại Thành rời đi, người khác sẽ nghĩ anh như thế nào? Nhất định cho rằng anh là kẻ tiểu nhân, một chút cũng không thể dung người. Cho nên em cảm thấy khiến cho hắn lên chuyến xe rồi hãy đưa Tống Đại Thành rời đi. Người khác cũng hiểu được anh đã tận tình tận nghĩa. Vấn đề quan trọng là không nên có phiền phức không cần thiết.
Lời này của Tùng Lệ Lệ thật tâm suy nghĩ vì lợi ích của Dương Phàm. Nếu không Tùng Lệ Lệ không việc gì phải mạo hiểm chọc tức Dương Phàm. Đầu óc Dương Phàm tự nhiên là đủ dùng, Tùng Lệ Lệ vừa nói ra đã hiểu được.
- ha ha, lời này của cô chỉ là chuyện bề ngoài, nếu có một danh tiếng xấu, sau này muốn gần gũi người khác, người khác cũng sẽ đề phòng phải không?
Dương Phàm vừa nói liền cười cười tự giễu mình. Tùng Lệ Lệ lập tức nhơ mở cờ trong bụng nói:
- Bố em từng làm việc với Miêu Hằng Sinh, lát nữa em nhờ bố nghĩ biện pháp. Em đầu tiên sẽ tạo quan hệ sau đó mới nói ra anh. Như vậy có được không?
Dương Phàm gật đầu, mặt Tùng Lệ Lệ liền cười tươi, nhỏ giọng nói đầy quyến rũ:
- không còn chuyện gì khác nữa chứ?
Dương Phàm lắc đầu, trong mắt Tùng Lệ Lệ tuôn ra một tia nóng bỏng, nhìn Dương Phàm rồi nói một câu:
- Thật sự không có sao?
Dương Phàm nhìn thấy Tùng Lệ Lệ như vậy liền cười cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Cô cũng xấu hổ đó.
Sau một phen trao đổi thể xác, hai người nằm trên ghế sô pha không còn sức mà thu thập tàn cuộc. hai người ôm lấy nhau mà thở hổn hển. Tùng Lệ Lệ đột nhiên nói một câu:
- Ở Tây Ban Nha chơi có vui không?
Dương Phàm nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả nói:
- Cô nghĩ quá nhiều rồi đó, cứ như vậy sẽ không tốt cho đầu óc của mình đâu.
Tùng Lệ Lệ mở to mắt quan sát biến hoá trên mặt Dương Phàm, ít nhiều có chút lo lắng nhỏ giọng nói:
- Chu Giai đẹp hơn em, dáng người cũng không kém bao nhiêu. Người phụ nữ bề ngoài thì nghiêm trong, nhưng em lại hiểu rất rõ người phụ nữ này không đơn giản.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Cô không cần phải nói điều này với tôi. Tôi và Chu Giai không có vấn đề gì hết, tôi đây là có một mục đích khác. Hôm nay tôi cũng sẽ không giấu cô, thông qua chuyện này chị cũng phải học được một điểm, sau này nhìn ra xa một chút.
Tùng Lệ Lệ nghe trong đó còn có mục đích khác, không khỏi ngẩng đầu nhìn Dương Phàm chờ hắn nói tiếp.
- Tôi để Lâm Đốn và Chu Giai cùng xây dựng bộ máy huyện Nhai Sơn, cô cảm thấy đó là việc bình thường sao? Vì sao tôi không cho Lâm Đốn trực tiếp nhận chức bí thư huyện ủy Nhai Sơn? Cô có nghĩ đến vấn đề ở trong đó hay không?
Tùng Lệ Lệ nghe xong lắc đầu nói:
- Em không nghĩ ra việc này là có ý gì.
- Ha ha, cô không rõ thì cẩn thận vểnh tai mà nghe. Chu Giai là người của Lý Hiếu Nghĩa, nghe nói còn có quan hệ bà con gì đó với lão ta. Tôi điều Chu Giai đến huyện Nhai Sơn trước khi Lý Hiếu Nghĩa được điều đi, không phải là muốn mượn lực. Lý Hiếu Nghĩa trước khi đi đã mạnh mẽ đề bạt Chu Giai. Người cũng phải đi, như vậy đề bạt một người thì dù là kẻ đối đầu cũng không đứng ra cản. Khi cùng công tác mọi người là đối thủ cạnh tranh, nhưng điều đi sẽ không có xung đột về ích lợi mà. Ai dám nói mình sau này không bị điều đi? Ai dám nói trước khi mình được điều đi lại không muốn đề bạt ai đó? Mày làm chuyện xấu với người khác, chẳng lẽ không lo lắng sau này cũng sẽ có chuyện như vậy đổ xuống đầu mình sao? Tôi chính là bắt được điểm này nên mới làm cho Chu Giai trở thành thường vụ thị ủy. Huyện Nhai Sơn là nơi trọng điểm về nông nghiệp của thành phố Hải Tân, từ xưa đến nay đã có ưu thế khá lớn về kinh tế. Chu Giai là tiền lệ, cho nên tôi có thể thuận thế chuyển thành thông lệ. Hai năm sau sẽ điều Chu Giai đi, vừa lúc đưa Lâm Đốn lên. Cứ như vậy mặc dù là sau khi tôi điều đi, Lâm Đốn cũng sẽ là đồng minh kiên định của cô.
Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm, chẳng qua năng lực giải thích của cô ta rất mạnh, rất nhanh đã có phản ứng. sau khi thở dài một tiếng, Tùng Lệ Lệ không khỏi than thở:
- Anh nghĩ xa quá.
- Người không lo xa sẽ phải lo gần, không nghĩ xa một chút là không được. Mặc kệ là đi đến đâu, làm lãnh đạo luôn phải làm cho người đi theo mình đạt được chỗ tốt, như vậy quan hệ lệ thuộc mới có thể lâu dài.
Tùng Lệ Lệ lộ ra một tia ảo não:
- Chênh lệnh. Khó trách anh là cấp trên của em.
- Quyền lực bất cứ ai cũng thích, chẳng qua sau này cô nếu trở thành một người quyết định, nhất định phải chú ý không nên dây dưa vào mấy việc nhỏ nhặt. Người lãnh đạo quan trọng là xem cách dùng người, dùng đúng người, dùng tốt cấp dưới. Cô không cần phải là chuyên gia đặc biệt trong một lĩnh vực nào đó, nhưng phải có năng lực nắm bắt bản chất và yếu hại trong miệng của các chuyên gia.
Trong mắt Tùng Lệ Lệ mang theo một tia ngưỡng mộ sâu sắc. Dương Phàm nói đang cao hứng, nên không tự giác nói ra một chút kinh nghiệm.
Dương Phàm đến phòng làm việc báo cáo, suy nghĩ trong lòng Triệu Việt đã xảy ra biến hoá. Mặc dù Dương Phàm vẫn giống như trước kia, cử chỉ lời nói đều lộ ra vẻ tôn kính, nhưng Triệu Việt không thể nào có thái độ từ trên cao nhìn xuống như trước nữa. Trước kia Triệu Việt gặp Dương Phàm đều là ngồi sau bàn làm việc, hôm nay tiếp Dương Phàm cũng đã ngồi song song với nhau.
Sau một phen khách khí, Dương Phàm cười nói:
- Bí thư Triệu, có một số chuyện tôi cảm thấy cần báo cáo với ngài một chút.
Triệu Việt không ra vẻ như trước, tùy ý gật đầu nói:
- Cậu nói đi.
- Gần đây bên ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra một kế hoạch sửa đường, tôi cảm thấy kế hoạch này hơi ép buộc. hôm nay đồng chí Tào Dĩnh Nguyên cũng đến ủy ban nhân dân tỉnh kêu khổ. Tôi cũng thế, đến đây xin lãnh đạo giải thích.
Giọng nói của Dương Phàm vẫn cung kính như trước, Triệu Việt nghe xong không khỏi thầm nghi hoặc. Đảng và chính quyền quan hệ bề ngoài mặc dù là hài hòa, nhưng sâu bên trong đều là đấu đá nhau. Triệu Việt tuy mạnh, nhưng Hầu Tiếu Thiên cũng không phải ngồi không. Triệu Việt bản năng nghĩ rằng thằng ranh Dương Phàm này có phải định lấy mình ra làm tấm bia đỡ đạn? Thằng này đúng là quá xấu, mình phải đề phòng tên Dương Phàm mới được.
- Cậu nói cụ thể đi.
Triệu Việt không có chút thay đổi nói một câu.
Dương Phàm hơi lộn xộn báo cáo kiệt tác của phó chủ tịch tỉnh Khương ra một chút, sau đó trọng điểm nhấn mạnh khó khăn của các đồng chí bên dưới, cuối cùng còn nhấn mạnh:
- Tỉnh Thiên Nhai không có một thành phố nào đặc biệt giàu có. Thành phố Hải Tân mặc dù tốt một chút nhưng lại có rất nhiều chỗ cần dùng tiền. Chuyện sửa đường lớn như vậy mà lại làm thế, tôi cảm thấy rất không thỏa đáng.
Triệu Việt không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, thầm nói tên này quá khách khí rồi, đây không phải là tên họ Khương kia nghĩ quá đơn giản sao? Đây quả thực là muốn lập danh mục mà cướp đoạt tiền và chiến tích. Tên họ Khương kia trước đây ngồi ở vị trí chủ nhiệm Ủy ban thể dục tỉnh đã không an phận, bây giờ vừa về đã lại hô mưa gọi gió.
Trong lòng mặc dù có chút bất mãn, nhưng Triệu Việt tự nhiên không thể tỏ thái độ quá rõ ràng. Dù sao chuyện này cũng do bên ủy ban nhân dân tỉnh quản mà.
- Có khó khăn thì báo cáo lên cấp trên, tôi tin rằng đồng chí Tiếu Thiên sẽ thông cảm với các đồng chí bên dưới.
Công phu đi đường vòng và đẩy của Triệu Việt đúng là không kém, đầu tiên đẩy vấn đề này ra, sau đó mới nói tiếp:
- Thị ủy thành phố Hải Tân cũng phải có chủ kiến của mình.
Triệu Việt nói đến nước này đã đủ ý. Ý đại khái chính là chuyện này tôi không xen vào, cũng không vì chuyện này mà có vấn đề gì với Hầu Tiếu Thiên. Chẳng qua Dương Phàm, sống lưng của cậu rắn lắm mà, cậu cứ đứng vững với bên kia đi, lúc cần nói chuyện tôi sẽ tỏ vẻ. "Chủ kiến" của các đồng chí thành phố Hải Tân, tỉnh ủy tự nhiên phải ủng hộ.
Đương nhiên nếu là "chủ kiến" thì không có quá nhiều quan hệ với Triệu Việt.
Dương Phàm vốn không hy vọng Triệu Việt có thể kiên quyết ủng hộ mình. Dù sao lai lịch của phó chủ tịch tỉnh Khương không hề nhỏ. Nhưng nói đi lại nói lại, người khác sợ hắn, Dương Phàm không sợ hắn. Chẳng qua bây giờ đang là lúc quan trọng, Dương Phàm không muốn nghĩ quá phức tạp, sách lược duy nhất có thể áp dụng bây giờ là kéo dài. Về phần kéo dài được bao lâu thì phải dùng lý do.
- Bí thư Triệu, tôi xin ghi nhớ chỉ thị của ngài.
Dương Phàm khách khí nói một câu, đứng dậy chào. Trong nháy mắt khi đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Việt, trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ chuyện này lão nghĩ tôi sẽ tin tưởng vào lão sao? Trông mong tôi sẽ ưỡn mình lên mà chống lại ủy ban nhân dân tỉnh sao, chuyện làm lớn để lão có thể đưa tay ra túm người sao?
Dương Phàm đúng là đã nghĩ ra suy nghĩ trong lòng của Triệu Việt lúc này. Giờ phút này Triệu Việt đang có chút đắc ý, trong lòng thầm ước gì quan hệ giữa Dương Phàm và ủy ban nhân dân tỉnh thêm ác liệt. Ai bảo tay của phó chủ tịch tỉnh Khương quá dài? Dương Phàm lại là một bí thư thị ủy mạnh mẽ. mặc dù bây giờ là thân phận cấp dưới. Nhưng chỉ cần kéo thêm hai ba tháng nữa, thành phố Hải Tân thăng cấp được xác định, có lẽ Dương Phàm sẽ vung đao lên.
Triệu Việt nghĩ đúng phân nửa. Dương Phàm mặc dù lên chức nhưng không dễ dàng gì mà vung đao lên. Sau cuộc phong ba mà bề ngoài trông yên lặng ở tỉnh Nam Việt, nhưng thực tế bên trong lại rất tàn khốc làm cho cách suy nghĩ của Dương Phàm đã biến hoá rất lớn. Cách xử lý chuyện này Dương Phàm đã quyết định tiên lễ hậu binh, tận lực để Hầu Tiếu Thiên ra mặt điều hòa một chút. Bên phía phó chủ tịch tỉnh Khương, mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện, mọi việc đều có thể thương lượng mà.
Cũng không trách Triệu Việt lại có tâm trạng muốn đứng trên đỉnh núi mà ngắm cảnh này. Hoàn toàn là do đồng chí Dương Phàm có những án tích quá nổi trội. Nhớ năm đó khi Dương Phàm ở tỉnh Giang Nam, Triệu Việt đã phải tìm hiểu rất kỹ về Dương Phàm. Hác Nam là tên mạnh như vậy mà khi nhắc đến tên Dương Phàm cũng đều lắc đầu cười khổ. Khi đến tỉnh Thiên Nhai mặc dù đã bớt đi không ít, nhưng chỉ riêng chuyện đối phó với Giang Thượng Vân, mâu thuẫn sâu với thế lực bản địa thì bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng thấy rõ ràng.
Tên Dương Phàm này gây án quá nhiều, Triệu Việt cũng không tin tên họ Khương làm quá đáng như vậy mà Dương Phàm có thể chịu được. trong lòng Triệu Việt chính là nghĩ như vậy, nên nghĩ thế là hoàn toàn chính xác. Chỉ là Triệu Việt không nghĩ đến Dương Phàm bây giờ mọi việc đều dùng phương pháp giải quyết là lấy hòa bình xử lý trước.
Chẳng qua giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Dương Phàm vẫn chưa xác định được một khi không đạt được mục tiêu trong dự đoán có thể vì vậy mà đối đầu với tên Phó chủ tịch tỉnh Khương kia không. Chuyện này đúng là khó nói. Con người ta quý ở chỗ tự biết bản thân mình, tính cách của mình là như thế nào thì Dương Phàm lại hiểu rất rõ.
Lúc xuống lầu Dương Phàm vừa suy nghĩ vừa thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Hy vọng có thể gặp một người mắt sáng.
Không sai, Dương Phàm hy vọng Phó chủ tịch tỉnh Khương là người sáng mắt. Hắn lắc đầu bỏ mấy suy nghĩ này ra. Ở trong trụ sở tỉnh ủy này tự nhiên là tai mắt khắp nơi, suy nghĩ miên man đến thất thần chẳng may có người nào đến mà không bắt chuyện chào hỏi sẽ đắc tội người. Người trong trụ sở tỉnh ủy có thể không đắc tội thì không đắc tội.
Dương Phàm đang từ trên lầu ba đi xuống thì trên hành lang xuất hiện Đinh Duệ. Mắt người này rất sáng, liếc mắt một cái là nhìn ra Dương Phàm.
- Dương Phàm, ha ha, đúng là cậu.
Sau khi kêu lên một tiếng, Đinh Duệ đi tới trước, cách ngoài năm bước đã chủ động đưa tay ra. Người trong trụ sở tỉnh ủy đều biết Dương Phàm là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Chẳng qua Đinh Duệ nhiệt tình như vậy lại làm cho một người phụ nữ ở trên lầu giật mình hoảng sợ.
- Chào trưởng ban Đinh, chào Bí thư Dương.
Người phụ nữ đi ngang qua vội vàng ân cần chào hỏi. Đinh Duệ đâu để một người qua đường vào trong mắt, gật đầu coi như đáp lại. Dương Phàm lại rất khách khí cười cười, lúc này mới nói chuyện với Đinh Duệ.
- Lãnh đạo, đã chính thức nhận chức rồi sao?
Dương Phàm khách khí nói như vậy, Đinh Duệ nghe vào trong tai rất thoải mái. lần này có thể đi xuống là do Trần Chính Hòa giúp đỡ rất nhiều. Vì thế trước mặt Dương Phàm, Đinh Duệ không dám ra vẻ ta đây. Đinh Duệ cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nói:
- Cậu quá khách khí rồi, nếu xem trọng tôi thì gọi tôi một tiếng Đinh ca.
Dương Phàm có chút kỳ quái, nếu Đinh Duệ đã cẩn thận nhìn xung quanh một chút thì vì sao lúc nói chuyện không giảm giọng đi?
Dương Phàm có suy nghĩ này liền dùng dư quang của ánh mắt liếc nhìn xung quanh, kết quả phát hiện không có bất cứ ai nghe lén. Trong lòng không khỏi có chút buồn bực, Dương Phàm trong lúc nhất thời thật đúng là không thể tin nghi ngờ của mình là chính xác hay không?
Đinh Duệ ở Bắc Kinh gần mười năm, có thể tiến đến chức phó bí thư Đoàn thanh niên cộng sản Trung Quốc thì cũng không phải nhân vật bình thường. Mới đầu Dương Phàm còn nghi ngờ Đinh Duệ có quan hệ gì đó với Đinh gia, hơn nữa còn là vật giao dịch giữa Đinh Dược Nan và Chúc Đông Phong. Nhưng sau đó Dương Phàm đã nghe Trần Chính Hòa nói một chút, lúc này hắn mới biết Đinh Duệ chẳng qua chỉ có họ Đinh mà thôi.
- Ha ha, vậy hình như không tiện cho lắm.
Dương Phàm khách khí một chút. Đinh Duệ thấy Dương Phàm không có ý đó, vội vàng nói:
- Không có gì mà không tiện. Đi, đến phòng làm việc của tôi ngồi.
Đinh Duệ nói xong liền kéo Dương Phàm rời đi.
Hai người đi dọc theo hành lang đến phòng làm việc ở tận trong cùng. Khi đi qua một ban công không ngờ người phụ nữ lúc nãy đang trốn ở đó. Lời hai người vừa nói lúc nãy, người phụ nữ này đã nghe thấy hết.
- Mình đúng là may mắn.
Người phụ nữ này vuốt vuốt ngực đầy sợ hãi. Vừa lúc thư ký Tiểu Lệ của Nguyễn Tú Tú đi tới, thấy chị ta như vậy liền cười nói:
- Chị Trương sao thế? Giữa ban ngày mà gặp quỷ sao?