- Dương Phàm không thích Hạ Bình Nam, chẳng lẽ anh không nhìn ra? Thành phố Hải Tân muốn lọt vào danh sách của kế hoạch Hoa Đan Liệt, anh biết ai là người đứng sau lưng ủng hộ Dương Phàm không? Là Chúc Đông Phong.
Hà Tiểu Mai bình tĩnh nói một câu, điều này như một quả bom làm cho Quế Thanh Hoa biến sắc. Xe từ từ dừng ở ven đường, Hà Tiểu Mai mới nói tiếp:
- Anh ghen tị sao, anh cho rằng giữa em và Dương Phàm có quan hệ gì sao? Em nói cho anh, em cho dù cởi hết, Dương Phàm cũng không có bất cứ phản ứng sinh lý gì.
- Vô nghĩa, trừ phi tên Dương Phàm đó không phải là đàn ông.
Quế Thanh Hoa không cần suy nghĩ đã phản bác một câu. Kết quả Hà Tiểu Mai bình tĩnh nhìn sang, Quế Thanh Hoa do dự một chút rồi nói:
- Em thực sự đã làm như vậy sao?
- Coi như đã làm như vậy, đáng tiếc anh ta không nhìn trúng em.
Hà Tiểu Mai rất thẳng thắn nói một câu, Quế Thanh Hoa lập tức ngậm miệng lại không nói được gì.
Trong phòng bật điều hòa, tiếng ong ong như ẩn như hiện, Tần Hinh như một pho tượng ngọc thạch rúc vào bên cạnh người nọ không nói gì, một bàn tay vô ý thức hoạt động trên ngực người đàn ông. Trạng thái này cứ thế duy trì nửa tiếng, Dương Phàm vẫn không có ý tiến thêm một bước nữa, dường như căn bản không để ý đến sự tồn tại của người phụ nữ bên cạnh, người mà hàng vạn người để ý tới. Đôi mắt đầy thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, giống như keo kiệt không nhìn vào người phụ nữ bên cạnh vậy.
Tần Hinh thông minh biết Dương Phàm không yên lòng, cho nên sau khi chui vào trong chăn liền nằm im không nhúc nhích, không muốn quấy rối Dương Phàm suy nghĩ. Dương Phàm đang xâu chuỗi những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Từ sự xuất hiện của Cao Thắng, Dương Phàm đã nhận ra vẻ không đúng rồi. Liên lạc với chuyện Chúc Đông Phong không có ở Dương Thành, Dương Phàm cuối cùng không khỏi thở dài một tiếng, không suy nghĩ chút nào nữa. Có người đang muốn tính toán thời gian, một kích không trúng tự nhiên sẽ lui ra, nghĩ nhiều cũng lãng phí tinh lực, điều này không ngờ lại làm cho họ Trữ được lợi. Cao Thắng rút súng, ân tình này coi như đã nợ xuống, ý của Trữ trung tướng đó là, Dương Phàm à, cháu rể của Trương thủ trưởng, vì ngài mà tôi đã nổ súng ở nội thành, việc này không dễ lau chùi đâu đó.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, tuyệt sắc trước mặt chưa từng có tâm trạng mà nhận.
Chẳng qua lúc này trong nhà phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam phi thật ra rất náo nhiệt. Nam Trân Trân đang khóc lóc kể chuyện tối xảy ra ngày hôm nay, đương nhiên cô ta không nói thật, chỗ này giấu đi, chỗ kia tăng thêm một chút, chuyện xưa diễn biến thành không cẩn thận, nói rằng mình nhỏ giọng xin lỗi nhưng tên binh sĩ kia đã nổ súng. Thực ra Nam Trân Trân làm như vậy cũng không cao cho lắm, chẳng qua chỉ cần lừa gạt trong lúc nhất thời, chỉ cần Nam Phi tin rồi có phản ứng là được, như vậy chút tức giận là đủ. Chờ sau đó tra ra rõ ràng thì Nam Phi muốn thoát khỏi liên quan cũng không quá dễ dàng. Đây là thủ pháp từ trước đến nay của Nam Trân Trân, Nam Phi thực ra cũng hiểu rất rõ. Chẳng qua hai anh em từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, Nam Phi không yêu em gái mình sao?
Người bình thường luôn mong Nam Trân Trân gặp vấn đề, Nam Phi cũng chỉ coi như không biết, bất công giúp một chút thì thôi. Nhưng tối hôm nay lại có người nổ súng, như vậy chuyện này lại khác rồi.
Cho nên sau khi Nam Trân Trân vừa khóc vừa kể lể xong, trên mặt Nam Phi không hề có bất cứ biến hóa nào, đưa tay lên vuốt vuốt đầu. chuyện này đúng là hơi nặng, cho nên sau khi vuốt tóc xong trên mặt Nam Phi đã nhăn lại.
- Người trong quân đội? Gọi là Dương Phàm?
Nam Phi bình tĩnh xác định lại một câu. Nam Trân Trân gật đầu như con gà mổ thóc, Nam Phi thở dài một tiếng rồi nói:
- Để anh hỏi thăm một chút xem sao.
Vừa nói Nam Phi liền gọi vợ đi tới, Nam Phi chậm như rùa đi về phòng làm việc của mình.
- Chị dâu, xe của chị đi hơi lạc hậu rồi đó thì phải. Em mới mua một chiếc ...
Trong nháy mắt khi Nam Phi đóng cửa thì nghe thấy Nam Trân Trân nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ.
Nửa tiếng sau Nam Phi từ trong phòng làm việc đi ra, mặt mày xanh mét đi tới trước mặt em gái đang nói chuyện vui vẻ với bà xã. Nam Phi không nói một lời vung tay lên tát mạnh, tát làm cho Nam Trân Trân ngã xuống sàn nhà. Nam Phi còn chưa hết giận, xông lên nhấc chân đá loạn. Vợ Nam Phi sợ hãi vội vàng ôm lấy, giữ chặt thì Nam Phi mới thôi.
Nam Trân Trân bị đánh ngây ra. Nam Trân Trân lớn như vậy mà anh trai Nam Phi chưa đụng tay với mình một lần. Hôm nay sao lại động? Dù nói như thế nào thì bây giờ Nam Trân Trân đã bình tĩnh lại, biết chuyện rất phiền phức, biết nhận lỗi không phải thời cơ. Cho nên Nam Trân Trân bò đến cạnh chân anh trai, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Nam Phi.
- Anh hai, là do em gây phiền phức cho anh. Vậy anh đánh chết em đi, nếu không em làm chậm tiền đồ của anh, ảnh hưởng đến cả nhà.
Lời này là đúng là rất làm người ta động lòng, nước mắt trên mặt rơi ra như bôi hành, trang điểm trên mặt bị nước mắt làm nhòa đi. Nhìn em gái một lúc, trong lòng Nam Phi đau như dao cắt.
- Trân Trân.
Nam Phi đau lòng đến độ nước mắt sắp rơi ra nhưng không đưa tay kéo em gái dậy mà thở dài một tiếng ngồi xuống rồi nói:
- Em đi đi, sau khi về thì suy nghĩ xem tại sao hôm nay anh đánh em. Em đừng làm người như vậy nữa, sống yên ổn cho anh.
Nam Trân Trân thấy tình hình này thì thầm nói lưu lại cũng chưa chắc phải chuyện tốt. Nam Phi có nói cũng không thể nói quá rõ ràng. Từ nhỏ Nam Trân Trân chỉ biết anh trai mình suy nghĩ sâu xa, nói với ai cũng lưu ba phần. Chuyện hôm nay làm cho Nam Phi thất thố đến độ đánh Nam Trân Trân, coi như là ngu cũng biết chuyện không ổn, hơn nữa rất không ổn.
- Ồ, em về trước, anh hai, anh nghỉ sớm.
Nam Trân Trân ra vẻ ăn năn, không buồn lau nước mắt trên mặt đi ra ngoài cửa. Nam Phi đột nhiên nói:
- Tối mai em đến đây đợi tin tức đi.
Nam Trân Trân ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại, trên mặt Nam Phi đột nhiên lộ ra một tia tức giận. Bà xã Khâu Quỳnh thấy thế không khỏi sợ hãi.
- Nam Phi, trông anh bây giờ thật đáng sợ.
Nam Phi sa sầm mặt lại, quay đầu lại nhìn Khâu Quỳnh rồi cười lạnh nói:
- Phụ nữ lo gia đình, quản nhiều như vậy làm gì?
Vệ Biên coi như rất biết hưởng thụ, giường trong nhà rất được, hai người dù lăn qua lăn lại cũng không sợ ngã xuống đất. Cao Thắng mang rượu thuốc đến cho Dương Phàm cũng rất được, mới bôi một lúc mà chân đã không còn đau nữa. Tâm trạng Dương Phàm dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng hắn đã chuyển ánh mắt tập trung vào người Tần Hinh.
Tần Hinh đang rất kiên nhẫn lúc này không khỏi có chút khẩn trương, chủ động dâng môi thơm, ánh mắt nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, cười cười nhỏ giọng nói:
- Anh nghĩ xong hết chưa?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Có chuyện trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được, vì thế anh không thèm nghĩ đến nữa.
Vừa nói Dương Phàm liền đặt tay lên trước ngực người phụ nữ, cúi đầu thưởng thức hai điểm màu hồng. Thời gian thật là vô tình, mặc dù được chăm sóc cẩn thận nên vẫn cao vút như trước, nhưng đã bắt đầu hơi mềm đi, ánh sáng đã không còn lộng lẫy như lúc mới đầu nữa.
Đầu ngón tay đang quanh quẩn quanh quẩn một vòng, Tần Hinh không nhịn được ưỡn ẽo vòng eo, cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên. Bàn tay mềm mại nhỏ bé chui xuống, thuần thục tìm được bảo bối cứng ngắc của người đàn ông, cảm nhận nhiệt độ và độ cứng, Tần Hinh mới hoàn toàn yên tâm:
- Em vẫn còn quyến rũ đó chứ.
Lời nói này làm cho lửa nóng trong lòng Dương Phàm dâng lên. Tần Hinh đang cần thận khống chế lực tay, khi còn trẻ có thể dựa vào thanh xuân mà trói chặt người đàn ông, nhưng người phụ nữ sắp ba mươi lại dựa vào kỹ xảo. Người đàn ông như Dương Phàm sẽ không thiếu phụ nữ. Nếu muốn thường xuyên ở bên cạnh nhất định phải dựa vào bản thân cố gắng học tập cách hầu hạ người đàn ông đó. Dương Phàm là người nghĩ tình cũ là đúng, nhưng không phải người phụ nữ thường xuyên ở bên cạnh, mưa móc có hạn. Vì thế mọi người phải cố tranh nhau.
Ưỡn người chui vào trong chăn, lúc Tần Hinh mở cái miệng nhỏ nhắn ra, trong đầu nàng hiện ra một suy nghĩ. Năm đó nếu không theo đuổi danh tiếng thì tốt rồi, sinh con cho người đàn ông này, tìm một nơi yên tĩnh mà chờ đợi. Như vậy còn tốt hơn bây giờ một mình ở nước ngoài cô đơn nhiều. lúc trẻ tuổi thật khờ khạo, đến khi vầng hào quang chìm xuống suy nghĩ lại thì tất cả đã chậm.
Sau một phen tình cảm mãnh liệt, thân hình từ từ mềm đi, Tần Hinh người đầy mồ hôi dựa vào trong lòng Dương Phàm không nhúc nhích, lí nhí nói:
- Em hối hận muốn chết, em hối hận nếu lúc trước không nổi tiếng thì tốt biết bao.
Tay Dương Phàm không ngừng vuốt ve lưng Tần Hinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại của nàng, cười nói:
- Nghĩ như thế nào mà lại hối hận vậy? Bao nhiêu người cầu còn không được. Biết rõ vào trong làng giải trí là như vậy, nhưng có biết bao cô gái trẻ tuổi đang nhảy vào trong đó như con thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Trên mặt Tần Hinh xuất hiện nụ cười tự giễu, nghiêng người cầm lấy chiếc khăn che bên dưới của mình, nhỏ giọng nói:
- Anh nói rất đúng, khi các cô gái trẻ tuổi nhảy vào trong biển lửa vậy mà bọn họ vẫn vui mừng.
Sau khi lau cho mình xong, Tần Hinh xoay người tiến vào trong chăn, không lâu sau Dương Phàm liền hừ một tiếng, từ từ thở ra một hơi.
Tần Hinh vào trong toilet một lát, một lát sau mới đi ra nằm xuống bên cạnh Tần Hinh. Cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn về phía mình, Tần Hinh có chút bối rối nhìn Dương Phàm mà nói:
- Sao thế?
- Em hôm nay rất mãnh liệt, đáng nghi lắm đó, nói đi.
Dương Phàm nói như vậy nhưng trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, trong mắt có một tia cổ vũ.
- Em quen một bác sĩ ở nước ngoài, làm trong thụ tinh nhân tạo, có thể không?
Trong mắt Tần Hinh lộ ra một tia mong muốn, Dương Phàm thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Tần Hinh là một người phụ nữ rất đặc biệt trong cuộc đời Dương Phàm. Lúc ở cạnh nàng có thể cảm nhận được sự tự hào, phấn khích khi dẫm nát người phụ nữ nổi tiếng trên màn ảnh dưới chân mình.
Trầm ngâm một chút, Dương Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Chờ mấy năm nữa đi.
Dương Phàm nói vậy xong không nói gì nữa. Nhưng trong lòng Tần Hinh không khỏi cảm thấy nóng bỏng, nửa thân trên ghé vào người đàn ông nhẹ nhàng nhúc nhích, từng ngón tay nắm lấy bảo bối đã hơi mềm mại mà vuốt ve. Dương Phàm từ trên nhìn xuống có thể thấy hai bờ mông đẫy đà bên dưới chiếc lưng nóng bỏng kia.
Ở trong làng giải trí một thời gian dài, người phụ nữ trong ấn tượng của Tần Hinh chỉ là vật bị người đàn ông dùng để đưa tặng cho nhau, không ai coi người phụ nữ trong làng giải trí là một người phụ nữ sống cuộc sống bình thường. biến hoá có đôi khi là vì lợi ích, có khi là vì cuốn vào vòng tròn đó nên không thể làm gì khác. Tần Hinh vẫn cảm thấy may mắn vì lựa chọn năm nào của mình. Người đàn ông trước mắt dường như chưa bao giờ coi mình là một người phụ nữ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cảm thấy tay người đàn ông đưa xuống dưới, Tần Hinh phối hợp giãy dụa ưỡn lên trên, ôm lấy đầu người đàn ông mà hôn như gà mổ thóc. Tần Hinh đang hạnh phúc nên không ngừng ưỡn ẽo cơ thể, thuận tiện cho ngón tay của người đàn ông thăm dò vào sâu trong hang động ẩm ướt. Dương Phàm đã rất quen thuộc với thân hình mẫn cảm này, hơi đâm sâu một chút làm cho cả người Tần Hinh bắt đầu run lên, tiếng nhóc nhách như trẻ con mút sữa, đang không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay của hắn.
Người phụ nữ đang động tình là quyến rũ nhất, hai má đỏ ửng, mắt hơi nhắm lại, chiếc miệng nhỏ nhắn rời khỏi miệng người đàn ông, trong miệng không tự giác phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Mây mưa mãnh liệt, trời bắt đầu giông tố trở lại thì điện thoại di động ở trên bàn đột nhiên vang lên.
Tay Dương Phàm dừng lại, Tần Hinh không muốn dừng lại nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người lấy điện thoại di động cho người đàn ông đó. Khi Dương Phàm nghe điện, người phụ nữ trước mặt ưỡn người dậy rồi nhỏ giọng nói:
- Lưu Xảo Nhi là một y tá, em có thể mặc quần áo của cô ta.
Dương Phàm đang định ấn phím nghe không khỏi sửng sốt một chút, lập tức cười cười gật đầu.
Số điện thoại gọi tới không lạ, chẳng qua số này đã hơn hai năm qua chỉ khi dịp lễ tết là nhắn tin chúc mừng nhau mà thôi.
- Nghĩ như thế nào mà gọi điện cho em?
Dương Phàm cười hì hì hỏi một câu. Ngô Yến ở đầu bên kia không khỏi lộ ra một vẻ yêu thương, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy hưng phấn của Hiểu Vân và Bộ Yên, cười cười nhỏ giọng nói:
- Hiểu Vân và Bộ Yên đang ở chỗ chị. Mọi người đột nhiên nói đến em, nên gọi điện cho em.
- Ồ, các cô ấy vẫn khỏe chứ?
Trong lòng Dương Phàm có chút áy náy. Ba người phụ nữ này dường như đã lâu rồi mình không ở bên cạnh.
- Vẫn tốt, bây giờ đều là các quý bà có hàng mấy chục triệu.
Ngô Yến vừa nói xong thì điện thoại đã bị hổ trắng Bộ Yên đoạt lấy.
- Vậy à? Em yên tâm rồi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, cảm thấy trong điện thoại có tiếng thở dốc, không khỏi mỉm cười nói:
- Em nghe thấy rồi đó, ba người đang làm cái gì đó?
- Bọn em đang 3P, muốn gia nhập hay không?
Bộ Yên to gan nên cái gì cũng dám nói, tính cách từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi. Bộ Yên nói xong liền đắc ý cười lớn.
Nhưng trong tiếng cười đó Dương Phàm lại cảm thấy được sự cô đơn. Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Muốn tìm người kết hôn thì tìm đi, tôi không ngăn cản mọi người.
Điện thoại đã bị Ngô Yến đoạt lấy. Ngô Yến nói như khóc mà mắng:
- Thối lắm, bà không nhịn được thì dùng tay vẫn có thể mà.
Dứt lời Ngô Yến liền sờ sờ điện thoại, mặt đỏ ửng như uống say. Vừa nãy hét lớn một tiếng nên bây giờ Ngô Yến đang có chút xấu hổ.
Dương Phàm cầm điện thoại không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng hắn hiểu rất rõ ba người phụ nữ này là những người đã thất vọng về đàn ông, tâm lý bài xích rất lớn. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nhắn một tin:
- Lúc nào cô đơn không chịu được nữa thì có thể đến tìm em.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm ngẩng đầu lên thì thấy Tần Hinh đang mặc một bộ đồ y tá màu đỏ, đang lắc lư theo điệu nhạc, eo nhỏ ưỡn ẽo như rắn. Trong đầu Dương Phàm không khỏi hiện ra ba người phụ nữ với thân hình gợi cảm quấn lấy nhau, lửa nóng trong lòng lại dâng lên. Dương Phàm nâng tay vẫy vẫy một chút, Tần Hinh lập tức biết ý bò lên giường, đưa lưng về phía Dương Phàm, mông nhếch lên.
Một tiếng kêu dồn dập vang lên.
Đoàn Khảo sát thành đoàn du lịch, sáng hôm sau Vệ Biên bố trí cho đoàn Khảo sát đi quanh Dương Thành. mặc dù có nhiều người không tận hứng, nhưng hôm qua Dương Phàm nhiều lần nhấn mạnh giữ kỷ luật. Vì thế tối qua không có ai dám làm loạn cả.
Lúc giữa trưa Dương Phàm đang nằm trên giường chưa muốn dậy thì nhận được điện thoại của Mạnh Quang Viễn thông báo Chúc Đông Phong đã về nhà. Dương Phàm bỏ điện thoại xuống nhìn quần áo đã được giặt khô trên đầu giường, lại nhìn Tần Hinh đang tươi cười từ trong toilet đi ra. Dương Phàm xuống giường bế Tần Hinh rồi nói:
- Anh phải đi.
Tần Hinh không hề có ý quấn lấy Dương Phàm, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Anh đi làm việc đi. Nơi em ở không có ai biết cả.
Lời này của Tần Hinh rất hàm súc nhưng ý rất rõ ràng. Dương Phàm gật đầu nói:
- Có thể muộn một chút, hôm nay rất bận.
Sau khi liên lạc với Mạnh Quang Viễn, Dương Phàm mới biết Chúc Đông Phong không ở cơ quan cũng không có ở nhà. Dương Phàm theo địa chỉ do Mạnh Quang Viễn cung cấp mà lái xe đi đến trước một căn biệt thự ở núi Hoa Sơn. Mạnh Quang Viễn sớm chờ ở bên ngoài mặt mày tươi cười đi tới, chủ động đưa tay ra bắt.
Mạnh Quang Viễn nhiệt tình như vậy đã nói rõ vấn đề, nhưng Dương Phàm cũng không cứ kiêu ngạo mà nhận. sau khi xuống xe bắt tay Mạnh Quang Viễn, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Sao lại làm phiền chánh văn phòng Mạnh tự mình ra đón thế này.
Mạnh Quang Viễn nhìn Cao Thắng đang mở cửa đi xuống, bắt chặt tay Dương Phàm rồi nói:
- Đừng nói mấy lời khách khí như vậy làm gì, bí thư Chúc đang chờ cậu.
Lúc đi vào bên trong, Mạnh Quang Viễn nhỏ giọng nói:
- Cậu tìm được lái xe từ đâu đó?
Dương Phàm hơi đi chậm lại một chút, Mạnh Quang Viễn ăn ý dừng lại:
- Trữ tham mưu trưởng Quân khu phía Nam phái tới, từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là dùng thôi.
Mạnh Quang Viễn không tiếp tục nói gì nữa, đi tới cửa mới đẩy ra và nhỏ giọng nói:
- mời vào.
Dương Phàm gật đầu cất bước đi vào. Trong phòng khách đang có ba người ngồi, tuổi khoảng chừng 50, 60. Người ngồi chính giữa không động đậy chính là Chúc Đông Phong. Thấy Dương Phàm đi vào, Chúc Đông Phong không đứng lên mà chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn mà nói:
- Đến rồi à.
Chúc Đông Phong không hề có ý khách khí nhưng hai người ngồi cùng lại đứng lên. Trong đó có một người Dương Phàm nhận ra – phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt Kỷ Cương. Mãi cho đến khi Dương Phàm đi tới trước mặt, Chúc Đông Phong mới từ từ đứng lên rồi nói:
- Kỷ Cương thì cậu biết rồi đó. Vị này là trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Phó Hạc Niên. Đoàn Khảo sát của cán bộ thành phố Hải Tân do ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy phụ trách tiếp đón.
Bản thân Chúc Đông Phong hơi có khí chất nho nhã, Kỷ Cương và Phó Hạc Niên đều có khí chất văn nhân, lúc bắt tay lực lượng hơi nhẹ một chút, mang theo cảm giác cách xa chút ít. Từ việc hai người này xuất hiện ở đây, Dương Phàm có thể nhìn ra được hai vị này chính là cánh tay phải và cánh tay trái của Chúc Đông Phong ở tỉnh Nam Việt này.
- Đồng chí Hạc Niên nói tiếp đi.
Sau khi Chúc Đông Phong ngồi xuống liền lạnh nhạt nói một câu như vậy. Lần này mặt Kỷ Cương và Phó Hạc Niên đều hơi đổi một chút, không hẹn mà cùng liếc nhìn Dương Phàm một cái. Chúc Đông Phong dường như không để ý đến vẻ mặt của hai cấp dưới đáng tin cậy đã biến hoá, từ từ châm điếu thuốc hít sâu một hơi rồi lộ ra một tia không hài lòng.
- Ồ, bí thư Chúc, ban Tổ chức cán bộ đã có ý tưởng như sau ...
Phó Hạc Niên vội vàng nói tiếp công việc. Dương Phàm ngồi im lặng lẽ lắng nghe mọi người nói. Ba người đang bàn về vấn đề nhân sự. Phó Hạc Niên vừa nói vừa len lén nhìn Dương Phàm. An bài nhân sự ở tỉnh Nam Việt không ngờ lại để cho thằng ranh Dương Phàm này nghe, mùi vị này hơi quái quái một chút. Trong lòng Phó Hạc Niên có chút hối hận, vừa nãy khi nắm tay sao không thể hiện nhiệt tình một chút.
Gần một tiếng sau hai người đã báo cáo xong, đứng dậy cáo từ. Chúc Đông Phong để Mạnh Quang Viễn tiễn hai người bọn họ ra ngoài. Đám người này sau khi ra trên mặt Chúc Đông Phong đều lộ ra một tia mỉm cười giảo hoạt, nhìn Dương Phàm rồi nói:
- cảm giác ở đầu sóng ngọn gió thế nào?
Chúc Đông Phong hỏi gì trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ. Kế hoạch Hoa Đan Liệt không thể nghi ngờ đã xúc động rất nhiều dây thần kinh lợi ích, việc này liên lụy rất nhiều thứ, mà tiêu điểm không thể nghi ngờ là bản thân mình. Vì vậy có thể thấy lực khống chế của Chúc Đông Phong ở tỉnh Nam Việt đang bị khiêu khích.
Rất nhiều thứ Dương Phàm cũng không muốn mở miệng nói, một khi hỏi thì vị trí của hắn ở trong mắt mấy lão già ở Bắc Kinh sẽ giảm đi vài phần, đây là chuyện rất đau đầu.
- Cảm giác không tốt lắm. Con bây giờ giống như là một miếng mỡ trong chảo vậy, không cẩn thận một chút là bị nổ bắn bay ra ngoài.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói. Chúc Đông Phong nghe xong không khỏi cười ha hả.
- Thằng bé này thật là giảo hoạt. Khi chính trị không thuận lợi thì lại chuyển sang con bài kinh tế, hoàn toàn xúc động dây thần kinh lợi ích của đối thủ, vì thế làm tan rã căn cơ của một quần thể lợi ích khổng lồ. Đúng là không hổ học kinh tế, suy nghĩ rất giống tôi.
Chúc Đông Phong cảm khái than thở một câu. Dương Phàm nghe thấy thế nhưng không hề cảm thấy đắc ý. Chuyện ra tay với tập đoàn Đại Hoa nguyên nhân là do Du Nhã Ny mà không phải là Dương Phàm thấy rõ toàn cục. Bên trong có vài phần may mắn, chẳng qua hành động ngoài ý muốn này lại kéo theo một tập đoàn lợi ích rất lớn. Sớm biết kết quả sẽ là như vậy thì Dương Phàm đã không thò đầu ra làm gì. Cảm giác này đúng là không thoải mái, nó giống như đã lên kế hoạch phục kích thì đột nhiên lại chuyển thành đại chiến trực diện.
- Ngài đừng khen con, con bây giờ là cưỡi hổ khó xuống. Ngài không phát hiện con vừa mới xuống máy bay đã có người nhìn chằm chằm sao?
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Chúc Đông Phong là ai, Dương Phàm hiểu rất rõ, trước mặt Chúc Đông Phong, Dương Phàm thật đúng không dám phóng túng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Tập đoàn Đại Hoa là trụ cột kinh tế của Đinh gia. Chỉ cần làm bị thương lợi ích của tập đoàn Đại Hoa, đội hình của Đinh Dược Nan sẽ bị rối loạn. thành phố Hải Tân sắp thừa nhận những đợt pháo hỏa dày đặc nhất của đối thủ, cậu phải chuẩn bị đầy đủ về tâm lý với kết quả trong tương lai. Thắng, căn cơ của Đinh gia ở tỉnh Nam Việt sẽ bị động hết. Thất bại thì cậu ít nhất phải ngồi ở vị trí này năm đến tám năm. Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn rời đi, nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu đã thất bại.
Chúc Đông Phong dân trở nên nghiêm túc, ánh mắt của Dương Phàm cũng từ từ trở nên thận trọng.
- Con không có sự lựa chọn nào khác.
Dương Phàm lớn tiếng nói, hắn cố gắng ưỡn ngực lên.
Chúc Đông Phong gật đầu hài lòng mà nói:
- Tháng sau sẽ diễn ra một hoạt động chuyên nghiệp đả kích tài chính tư nhân, tôi ảnh hưởng cũng chỉ có thể đến đó mà thôi. Rất khó.
Chúc Đông Phong nói thẳng ra như vậy đúng với những gì Dương Phàm suy nghĩ. Dương Phàm sớm chuẩn bị tâm lý nên cười cười một tiếng rồi nói:
- Con sẽ dùng hết toàn lực.
Chúc Đông Phong thản nhiên nói:
- Tiểu Vũ và mẹ nó về nhà cũ thăm ông bà ngoại, có lẽ phải ở lại đó cả tháng. Có chuyện gì cậu cứ liên lạc với Mạnh Quang Viễn. Những điều cần nói tôi đã nói với cậu ta.
Lời này đúng là bưng trà tiễn khách, Dương Phàm cười cười đứng lên nói:
- Con xin về trước.
Chúc Đông Phong vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ gật đầu cầm lấy tờ công văn trên bàn. Trong nháy mắt khi Dương Phàm xoay người, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất, vẻ mặt nặng nề đi ra khỏi cửa. Mạnh Quang Viễn đang chờ ở cửa vội vàng đuổi theo.
- Chỗ Hạ Bình Nam, cậu bao giờ rảnh thì gặp một chút chứ?
Mạnh Quang Viễn cười cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói. Dương Phàm đứng ở trong sân quay đầu lại nhìn căn biệt thự một chút rồi cười cười hỏi ngược:
- Tôi muốn tài liệu chi tiết về Hạ Bình Nam. Còn gặp mặt thì thôi, chẳng qua chánh văn phòng Mạnh tốt nhất bố trí một người liên lạc.
Mạnh Quang Viễn mỉm cười nói:
- Bí thư Chúc nói không sai, cậu quả nhiên là không trực tiếp tiếp xúc với Hạ Bình Nam. Yên tâm đi làm chuyện của cậu đi, tất cả tôi đều sẽ bố trí thỏa đáng.
Sau khi bắt tay chào tạm biệt, Dương Phàm lên xe nhắm mắt lại rồi nói:
- Về khách sạn.
Lúc vào trong đại sảnh khách sạn, Lý Thắng Lợi đứng ngồi không yên thấy Dương Phàm liền đứng bật dậy, đi tới trước mà đón:
- Bí thư Dương đã về rồi sao?
Dương Phàm có chút kỳ quái hỏi:
- Sao cậu lại không đi ra ngoài chơi thế? Chúng ta có hai ngày nghỉ cơ mà.