Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 437: Cho nhớ




Dương Phàm vừa nhìn là biết Tùng Lệ Lệ có chuyện gì muốn mở miệng nhờ mình. Dương Phàm mặt không chút cảm tình nói:
- lại nhìn trúng cái gì rồi?
Tùng Lệ Lệ nghe xong hai mắt mở to ra, trong lòng có chút giật mình, vội vàng xua tay nói:
- Không phải chuyện như anh nghĩ, mà là chuyện ở cục Công an. Em muốn nhờ Trầm Ninh giúp một chút. Nhưng sợ anh nói em nhiều chuyện nên hỏi ý kiến trước.
Dương Phàm nghe thấy Tùng Lệ Lệ nói như vậy, trên mặt lập tức liền tươi cười, chẳng qua trong lòng cũng hơi trầm xuống. Dương Phàm thầm nói Tùng Lệ Lệ cũng sợ mình, vậy còn những người khác còn không phải sợ hơn nữa sao? Cũng may Tùng Lệ Lệ là người của mình, Dương Phàm không hề do dự mà nói:
- Làm cái gì thế? Cô cũng như vậy thì người khác còn không coi tôi là hung thần ác sát sao?
Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi che miệng nhỏ giọng cười cười, một lúc lâu sau mới nói:
- Xem anh nói nghiêm trọng vậy kìa. Em gần đây không phải là đưa tay ra quá dài sao. Hai ban bệ thị ủy và chính quyền thành phố đều lén lút bàn bạc về anh, đều nói anh là bí thư tốt, là người can đảm dám nghĩ dám làm, rộng lượng, có thể nhường quyền lực không giống bí thư Bạch trước đây. Cái gì cũng chộp vào trong tay, còn ngại không đủ.
Câu nói nịnh bợ này của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm cũng có chút tin tưởng. Bên phía chính quyền thành phố không cần nói. Đề xuất vấn đề nhân sự gì, Dương Phàm chưa bao giờ nói câu nào nữa. Bên trong thị ủy, công việc cụ thể về cơ bản Dương Phàm không nhúng tay. Nếu chuyện gì cũng xen vào, cũng để ý không mệt chết người sao.
- Đừng có vuốt mông ngựa như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Cô cũng biết tay mình dài sao. Vấn đề nhà ở của Lý Thắng Lợi, thị ủy dù như thế nào cũng phải giải quyết một chút chứ?
Giọng Dương Phàm hơi đề cao một chút. Lý Thắng Lợi ở gian ngoài có thể nghe thấy rõ ràng, mắt hắn không khỏi nhòa đi. Chuyện này Lý Thắng Lợi còn chưa đi tìm Tùng Lệ Lệ.
Tùng Lệ Lệ mặt mày nhăn nhó, vỗ vỗ gáy rồi nói:
- Xem ra em phải học khôn mới được.
Vừa nói Tùng Lệ Lệ vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho một số rồi nói:
- Tiểu Tuyết à, chìa khóa tôi để chỗ cô, cô cầm lấy mang đến phòng làm việc của Bí thư Dương, trực tiếp giao cho thư ký Lý.
Nói xong Tùng Lệ Lệ cười hì hì dập máy, đóng cửa gian trong lại, đi tới gần Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Phòng Sự cố đội Cảnh sát giao thông đó, chuyện chỉ định bệnh viện cấp cứu em muốn Trầm Ninh giúp giúp một chút, anh thấy có thể không?
Dương Phàm nghe xong không khỏi có chút khó hiểu, vội vàng khoát tay nói:
- Cô chờ một chút, tôi không hiểu cái này mấy.
Tùng Lệ Lệ cục Giao thông:
- Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, là như thế này, thành phố chúng ta có hai bệnh viện lớn. Một là bệnh viện trung tâm thành phố, một là bệnh viện nông nghiệp.
- Phòng Sự cố đội Cảnh sát giao thông khi cấp cứu người bị thương đều đưa đến bệnh viện Trung tâm, cho nên lão Tiếu viện trưởng Bệnh viện trung tâm có tìm em giúp. Nhờ em xem có thể làm hai bệnh viện luân lưu hay không. Vấn đề phí sự cố thường xuyên xuất hiện hiện tượng chây ì không trả, ảnh hưởng đến trật tự công việc của bệnh viện. Còn có những người gặp sự cố dù bán xe cũng chưa chắc đã trả tiền viện phí, thường xuyên xuất hiện tình trạng trốn viện để không phải trả tiền.
Dương Phàm đúng là có chút dở khóc dở cười. Loại chuyện này mà cũng đi tìm bí thư thị ủy, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì thấy đây là Tùng Lệ Lệ ngại Trầm Ninh sẽ mở miệng nói với Dương Phàm:
- Trưởng ban thư ký Tùng quản rất rộng đó.
Hậu quả này kiểu gì cũng có. Quan hệ giữa Trầm Ninh và Dương Phàm là như thế nào, Tùng Lệ Lệ sao không biết. Nên Tùng Lệ Lệ sợ bị phản đạn.
- Cô quản đúng là rất rộng đó nhỉ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dương Phàm cười cười mắng một câu, Tùng Lệ Lệ biết chuyện này coi như đã được Dương Phàm cho phép, vội vàng cười nói:
- Bên phía cục Tài chính đã bố trí xong hết, bây giờ sang đó trước hay đợi một chút.
Dương Phàm ngẩn ra thầm nói Tùng Lệ Lệ sao lại hỏi như vậy, đúng thời điểm rồi cùng đến là được. Trong lòng có chút khó hiểu, Dương Phàm nhìn Tùng Lệ Lệ một chút rồi nói:
- Cô nhiệt tình quá nhỉ, rất quen Lâm Mục sao?
Trên mặt Tùng Lệ Lệ lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng lập tức đã hiểu ra ý trong lời nói của Dương Phàm, vội vàng đi tới dùng cái mông đụng đụng vào vai Dương Phàm một chút, lí nhí nói:
- Anh nghĩ cái gì thế? Lâm Mục hơi sợ phong cách làm việc của anh. Người trong tỉnh đã mấy lần có ý với anh. Lâm Mục chỉ là phó giám đốc thường trực chẳng lẽ không phải cẩn thận sao? Cho nên Lâm Mục tìm chút quan hệ rồi đến chỗ em, nhờ em nói giúp một chút. Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, Lâm Mục không hy vọng làm lớn chuyện, thời kỳ nhạy cảm này có ai là không phải cẩn thận vài phần chứ?
Tùng Lệ Lệ nói như vậy, Dương Phàm hừ một tiếng trừng mắt nhìn cô ả rồi nói:
- Muốn thu thập hả? Biết cách ngậm cát bắn bóng rồi sao?
Tùng Lệ Lệ cười cười mà không nói, cầm lấy điện thoại đưa cho Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ đúng là rất thông minh, đã nhìn ra quyết định của Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy điện thoại có chút tức giận trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ. Dương Phàm gọi đến phòng làm việc của Trầm Ninh mà nói:
- Trầm Ninh, mấy thằng Lâm Giai Sơn phê bình giáo dục một chút, phạt chút tiền rồi thả ra.
Tùng Lệ Lệ dù không nói những lời này, Dương Phàm cũng làm như vậy trước khi gặp Lâm Mục. Chuyện Trữ Kiếm Nam, Dương Phàm không muốn đau đầu, chuyện quân đội do quân đội tự giải quyết nội bộ. Từ mặt mũi mà nói, đây là vụ án an ninh trật tự.
Trầm Ninh nghe xong Dương Phàm nói cũng không dị nghị gì, chẳng qua vẫn cười nói:
- Còn một chuyện, tiền sinh hoạt mấy hôm nay thì tính thế nào?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, cười mắng:
- Mày đó, đúng là tham tiền đến chết. Cứ tính theo tiêu chuẩn năm sao đi.
Trầm Ninh không ra mặt thả người mà bảo một nữ đồng chí trung tuổi trong văn phòng cầm lấy tờ khai của đám người Lâm Giai Sơn rồi xuống phòng họp nhỏ đang nhốt mấy tên này, tuyên bố quyết định xử phạt hành chính. Đám Lâm Giai Sơn bị nhốt ở đây mấy ngày mặc dù không bị ngược đãi gì. Hơn nữa ba người còn thi thoảng đánh bạc với nhau, cuộc sống cũng rất thoải mái, muốn ăn gì uống gì đều có thể bảo cảnh sát đi mua. Kết quả tính toán là bia muốn mua 50 chai, bộ bài thì 10 tệ một bộ, vấn đề là bây giờ trên người không có tiền mặt, ví các thứ cũng đã mất.
Không còn cách nào khác Lâm Giai Sơn bất đắc dĩ tìm đồng chí nữ cảnh sát mượn điện thoại. Người ta cũng khách khí cho mượn. Lâm Giai Sơn vội vàng gọi điện cho ông bố. Đầu bên kia nghe điện Lâm Giai Sơn liền dụi dụi mắt bịt mũi giả vờ khóc lóc mà nói:
- Bố, công an muốn phạt tiền mới thả người. Bọn con không có tiền.
Lâm Mục bên này đang cùng cục Tài chính thành phố Hải Tân đến nhà hàng Nam Cương đợi được vài phút rồi. Dương Phàm không kịp thời xuất hiện, điều này Lâm Mục cũng không để ở trong lòng.
Điện thoại di động vang lên làm Lâm Mục có chút kỳ quái, đó là số máy xa lạ nhưng Lâm Mục vẫn nghe. Nghe thấy con mình khóc trong điện thoại đòi tiền, Lâm Mục lập tức cảm thấy thư thái.
"Dương Phàm rất biết làm người mà? Cố ý đến muộn vài phút là cho mình thời gian nhận cuộc điện thoại này" Lâm Mục thầm nghĩ như vậy rồi cầm điện thoại đứng lên, gật đầu với những người khác ra hiệu mình ra ngoài hành lang nghe điện.
- Bố biết rồi, bố sẽ phái người tới.
Lâm Mục vừa dập máy, đúng lúc này Dương Phàm đã xuất hiện. Ánh mắt Lâm Mục rắt sắc bén, liếc mắt một cái đã nhận ra, vội vàng cất điện thoại đi nhanh chóng đến đón, từ xa đã chủ động chào và đưa tay.
- Chào Bí thư Dương.
- Chào phó giám đốc Lâm.
Hai người bắt tay rồi nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói nhưng vẫn để lộ ra. Lâm Mục đương nhiên không quên Tùng Lệ Lệ đi cùng, vội vàng chủ động đưa tay ra nói:
- Lệ Lệ càng lúc càng xinh đẹp.
Tùng Lệ Lệ yêu kiều cười cười một tiếng rồi bắt tay, ánh mắt liếc nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Lâm đại ca khách khí quá.
Bắt tay nhỏ bé mà mềm mại của Lâm Mục, bị sức hấp dẫn của người phụ nữ này lung lạc một chút. Lâm Mục thầm nói khó trách cô ả Tùng Lệ Lệ này có thể quyến rũ được Dương Phàm, càng lúc càng có mùi vị.
Dương Phàm cả người đầy mùi rượu được Lý Thắng Lợi đỡ xuống xe, Tiểu Trương ở bên trong vội vàng dìu lên lầu và để nằm xuống ghế sô pha. Trương Tư Tề và Dương Lệ Ảnh từ trong phòng đi ra nhìn Dương Phàm đang nằm trên sô pha, Dương Lệ Ảnh không khỏi oán giận:
- Thằng bé này, có gì mà uống nhiều rượu như vậy chứ. Uống nhiều thì chết là mình chứ ai khác?
Trương Tư Tề vội vàng đi chuẩn bị khăn nóng, Dương Lệ Ảnh xuống lầu nấu canh giã rượu. Trương Tư Tề dùng khăn nóng lau một chút, rượu trên người Dương Phàm coi như đã bay biến phần nào. Thực ra đây chủ yếu là do cuộc điện thoại của Nguyễn Tú Tú làm cho trong lòng Dương Phàm có chút không yên tâm. Dương Phàm được lau mặt cho liền lấy lại tỉnh táo, ngồi dậy cầm tay Trương Tư Tề mà nói:
- Xin lỗi bà xã, còn cần em giúp thế này.
Ý của Dương Phàm là Trương Tư Tề đang có thai. Trương Tư Tề đương nhiên nghe ra, cười nói:
- Vợ chồng với nhau mà còn khách khí như vậy sao? Mà hôm nay sao anh uống nhiều như vậy?