Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 421: Kết quả phản kích




- Tối nay không có kế hoạch gì chứ. Ăn một bữa cơm được không?
Tào Ny Ny mời trong lòng Dương Phàm dù không muốn nhưng cố kìm nén không được. Càng quan hệ nhiều với Tào Ny Ny thì lại càng không có lợi cho Dương Phàm làm việc ở Hải Tân.
- E là không được. Đúng rồi, có một câu nhờ em chuyển tới thị trưởng Tào. Bảo ông ấy cứ quản chuyện của bản thân đi, đừng nghĩ gì nhiều. Không còn việc gì nữa. Anh cúp máy đây.
Dương Phàm nói xong kiên quyết tắt điện thoại. Tào Ny Ny nhận thấy sự vội vàng qua điện thoại, trong lòng đau nhói. Mở ngăn kéo bên trong lấy một tờ khai báo, Ny Ny do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn đặt bút ghi.
- Ba. Dương Phàm nói…Ngoài ra bản khai du học theo nguồn vốn nhà nước con đã điền xong rồi. Phiền ba lo các chuyện sau.
Tào Ny Ny nói xong liền cúp điện thoại, gục xuống bàn nghẹn ngào, nức nở một hồi.
Tào Dĩnh Nguyên tới văn phòng, cảm giác được áp lực trong lòng. Đứng ở cửa sổ rít mạnh điếu thuốc. Quyết định của con gái đương nhiên phải hết sức làm hài lòng. Lời nói của Dương Phàm mang theo ý uy hiếp mạnh mẽ. Chuyên này là vì quan hệ đến ông, đừng có lẫn lộn vào nhau. Tào Dĩnh Nguyên cảm giác được Dương Phàm đang kìm nén ý tứ muốn tuyên bố một con đường đi. Qua tiếp cận trước là một hành động không sáng suốt. Nhưng lại không báo cáo vừa mắt lãnh đạo.
Bí thư Dương đến đội bóng thị sát. Thị trưởng dẫn theo người trong Ủy ban thể dục ra cửa nghênh đón. Chuyện này thị trưởng Liễu cũng không thoải mái lắm. Tuy nhiên chuyện gì không nên quản thì thị trưởng Liễu tự nhiên sẽ không quản. Dù sao cuối cùng thì báo cáo cũng phải mời lãnh đạo thị ủy thẩm duyệt qua. Theo trình tự thì trước tiên đưa lên Ủy ban thể dục, chuyện còn lại thì còn phải xem Ủy ban thể dục tỉnh xử lý như thế nào. Trong chuyện này phó thị trưởng Liễu chẳng qua chỉ sắm vai một nhân vật chuyển giao. Nếu thực sự xảy ra vấn đề thì bên trên đã có lãnh đạo che gió che mưa, còn bên dưới có Ủy ban thể dục chết thay. Như thế thì dù có không chu đáo cũng không bị tính lên đầu mình.
Bí thư thị ủy đã đến làm cho tổng giám đốc Vạn Tú Phong của đội bóng hết sức bất ngờ. Không phải là Dương Phàm vẫn không quan tâm đến chuyện này sao? Xem ra người này vẫn như cũ, ngoài mặt thì lạnh trong lòng thì nóng. Tình nghĩa đồng học xem ra vẫn rất nặng. Trong khi Vạn Tú Phong muôn vàn cảm khái, một chiếc xe tiến vào khu huấn luyện.
Trên các báo ngày hôm sau đều đưa tin lãnh đạo thị ủy thị sát đội bóng đá thành phố Hải Tân (trang đầu báo Hải Tân buổi sáng). Bí thư Dương và phó thị trưởng Liễu bắt tay thân mật với các cầu thủ.
Cầm tờ báo đi vào phòng làm việc của Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ cười đặt lên bàn, ôm bụng nói:
- Em buồn cười chết mất. Cái tên phóng viên này làm quá thật. Lại còn nói anh cười rất hiền lành, rất thân thiết.
- Hiền lành?
Dương Phàm nghe mà cảm thấy muốn đánh người. Cầm tờ báo cẩn thận tìm được cái từ vừa rồi. Ném bộp tờ báo lên bàn nói:
- Tên phóng viên này cần phải quay về học tiếng Trung vài năm nữa! Ai là thân thích nhà hắn chứ?
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Anh xem đủ chưa. Trên tờ báo không có viết nhầm là anh đã mừng thầm rồi.
Nhìn bộ dạng Dương Phàm vẫn còn rất chăm chú. Tùng Lệ Lệ bĩu môi nói:
- Được rồi. Em đi nghe ngóng một chút. Xử lý như thế nào?
Dương Phàm nhướng mày lên nói:
- Đương nhiên là sa thải. Tôi cũng hiền lành mà. Còn không cuốn xéo đi sao?
Tùng Lệ Lệ ngẫm nghĩ một chút, khồng ngờ khẽ khuyên giải:
- Hiện tượng như này nơi nào cũng không thể tránh khỏi. Điều sang ngành khác nhé.
Dương Phàm gật gật đầu. Lúc này chưa đến mùa!
Báo cáo của Ủy ban thể dục thành phố đã lên trên tỉnh. Sau đó chia ra gửi bản sao tới tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh. Bên Ủy ban thể dục tỉnh cũng rất buồn bực. Có người thậm chí còn nghĩ, đội bóng đá của tỉnh vừa mới bị thu mua không ngờ lại mời chủ tịch tỉnh Hầu tới xem bóng đá. Đây không phải là muốn xát muối vào miệng vết thương người ta hay sao?
Chủ tịch tỉnh Hầu sau khi xem báo cáo không kìm nổi mà cười thành tiếng. Đứng lên chắp tay sau đít đi bộ một vòng. Sau đó vẫy tay với thư ký nói:
- Sắp xếp một chút. Thứ bảy này tôi xuống thành phố Hải Tân xem bóng đá!
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra bên tỉnh ủy. Triệu Việt đầu tiên là hơi sửng sốt rồi lập tức hừ hừ hai tiếng theo thói quen. Bí thư Triệu lắc đầu có phần bất đắc dĩ. Thủ đoạn của tên Dương Phàm này quá khéo léo. Hay là cứ quên đi vậy. Thằng nhãi này mười phần thì chín phần đang muốn chơi cầu thăng bằng. Thật sự là một chàng trai gây khó dễ khiến cho người ta không cam lòng. Ép chặt quá cũng không phải là chuyện tốt!
Giang Thượng Vân xem báo cáo liền gọi điện thoại hỏi Dĩnh Nguyên một chút. Thị trưởng Tào lắp ba lắp bắp, nói chung là giải thích một vài mấu chốt trong đó. Phó bí thư Giang hạ điện thoại xuống mà tức giận không thể kìm được. Trực tiến đi vòng qua thị chính, điều này không phải rõ ràng không coi chính quyền thành phố vào đâu hay sao? Nếu suy rộng ra chút nữa thì ý tứ rõ rành rành.
Nửa giờ sau, nhận được điện thoại từ văn phòng chủ tịch tỉnh gọi tới, biết Hầu Tiếu Thiên sẽ đi xem trận đấu bóng đá. Cơn tức giận của phó bí thư Giang lắng xuống. Sau đó cảm thấy răng đau buốt! Phảng phất như đang thấy Dương Phàm với nụ cười đáng ghét đứng ở trước mặt nói:
- Đừng ép tôi!
Cũng giống như vậy, Triệu Việt sau khi biết chuyện cũng không tức giận mà coi tin tức này như không khí. Đối mặt với vẻ mặt u ám của Giang Thượng Vân lại cười thản nhiên, nói:
- Thằng nhãi này. Không biết lãnh đạo tỉnh ủy bề bộn nhiều việc sao? Còn cả lão Hầu nữa, cái tật xấu thích xem bóng đá vẫn không sửa được.
Sau khi nói xong, Triệu Việt cũng không nói nốt câu dưới. Thượng Vân do dự nửa ngày trời ngẫm lại đành xin cáo từ.
Trận đấu ngày thứ bảy. Đội bóng đá thành phố Hải Tân đại thắng 4-0 trước đội khiêu chiến XX. (Trang chuyên đề báo Hải Tân buổi sáng đăng như sau). Lãnh đạo tỉnh ủy và thị ủy cùng nhau xuống đôn đốc tác chiến. Đội bóng… ý chí chiến đấu sục sôi….đoạn sau chém gió một ngàn chữ!
Thu thập xong hành lý Dương Phàm bước lên đường đi châu u. Từ chối bố trí khoang hạng nhất, Dương Phàm tìm được vị trí liền ngồi xuống. Chu Giai không hề có bộ dáng tươi cười cầm vé ngồi bước tới ngồi xuống cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm nhớ tới lời đánh giá của Tùng Lệ Lệ về Chu Giai…Sự quyết đoán. Tác phong mạnh mẽ. Bổ sung thêm một điều… tửu lượng tốt lắm!
- Xin chào bí thư Dương!
Chu Giai bỗng nhiên mỉm cười chào. Dương Phàm đứng lên để Chu Giai ngồi vào vị trí bên trong. Nghĩ đến lại thấy thấm thía lời nói của Tùng Lệ Lệ. Dương Phàm mỉm cười sau khi giúp cất hành lý liền đeo tai nghe và bịt mắt.
Ngủ mơ mơ màng màng được một lúc. Chu Giai ở bên cạnh gọi dậy vì tới bữa tối. Dương Phàm cười gật gật đầu. Đến toilet rửa mặt, chải đầu, vẩy chim trở về thì thấy Chu Giai đang giao tiếp lưu loát bằng ngoại ngữ với tiếp viên hàng không. Dương Phàm nghe một câu cũng không hiểu. Hiển nhiên không phải là tiếng Anh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dựa vào vốn tiếng Tây Ban Nha lưu loát, Chu Giai trở thành phiên dịch viên đặc biệt cho Dương Phàm trong suốt toàn bộ chặng đường. Nói tóm lại, Chu Giai vẫn giữ đúng chừng mực, tạo cho Dương Phàm ấn tượng khá tốt.
Trong lúc Dương Phàm đi công tác, Lưu Đông Ba lên kế nhiệm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân. Ở phía bên bờ đại dương xa xôi, Dương Phàm khi nhận được tin tức thì đang dạo chơi trên một con phố cổ ở Madrid.
- Tiền điện thoại rất đắt!
Tắt cuộc điện thoại Tùng Lệ Lệ gọi tới. Nhìn nhìn một lát những cửa hàng mang phong cách cổ xưa xung quanh. Đuổi theo Chu Giai đang cò kè mặc cả ở phía trước.
- Bí thư Dương! Điện thoại ở nhà gọi tới đúng không?
Chu Giai tùy ý hỏi một câu. Lúc này ở quê nhà đã là 9h tối. Dương Phàm nhìn xung quanh rồi ngẩn người nói:
- Hình như chúng ta tụt lại phía sau.
- Vừa rồi ngài nghe điện thoại. Người dẫn đường có dặn tôi là mọi người cứ tự đi lại. Sau đó sẽ tập trung ở đầu phố.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm nhìn kỹ Chu Giai. Dáng người cô gái này so ra còn nóng bỏng hơn cả Tùng Lệ Lệ. Hình như phụ nữ Hải Tân đều có đặc điểm này, phong cách khá giống nhau.
Gật gật đầu, Dương Phàm chậm rãi bước về phía trước không hề có ý nói chuyện với nhau. Trên thực tế lúc này tâm tình Dương Phàm khá tốt. Sáng sớm trên đường phố người qua lại không nhiều lắm. Từ từ bước đi ngắm nghía phong tình nước khác khá là thích thú. Vấn đề mấu chốt chính là bí thư không hề gây chiến phản kích lại mình. Dễ dàng tha thứ cho mình một cách khó hiểu rõ ràng là tỏ thái độ đứng chung chiến tuyến.
Xét đến cùng, bí thư Triệu hiểu một việc. Dương Phàm cuối cùng cũng chỉ là một khách qua đường của tỉnh Thiên Nhai. Sau tất cả mọi chuyện cũng cần phải bình tĩnh không? Có một kết quả như vậy nên tâm tình Dương Phàm hiển nhiên là thả lỏng rất nhiều.
Tuy rằng Dương Phàm không có ý muốn nói chuyện nhưng Chu Giai dựa vào cảm giác của phụ nữ lại phát hiện ra tâm tình Dương Phàm khá tốt. Dương Phàm nhìn thấy một món đồ chơi hấp dẫn. Cảnh tượng sau đó ông nói gà bà nói vịt.
Chu Giai nhìn thấy mỉm cười đi tới.
Nói như thế nào đây. Cú phản kích của Dương Phàm đã đạt được kết quả không tệ.