Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 417: Đều giả vờ




Một câu này đã khiến tất cả mọi người phải ngây ngẩn. Sau đó La Thành có vẻ rất hoạt kê, vội vàng chạy tới trước mặt Dương Phàm, hỏi rất cung kính:
- Lão đại, có gì phân phó?
Trong khi tất cả mọi người còn đang há hốc mồm thì Dương Phàm rất bình tĩnh nói với La Thành:
- Phim mới của anh cho cô bé này làm diễn viên chính nhé. Đồng thời gọi điện thoại cho Trang Tiểu Lục tới đây làm quen với nữ diễn viên chính.
Mặc dù La Thành hơi béo bụng, tuy nhiên sau khi Dương Phàm nói xong, y liền cúi người một cách vất vả nói:
- Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay.
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Dương Phàm hiểu trong lòng La Thành đang nghĩ gì, tuy nhiên cũng chẳng sao cả. Không phải chỉ là một nữ diễn viên thôi sao? Nếu đã học điện ảnh, ai mà không muốn diễn chứ? Quan trọng là phải phối hợp với Dương Phàm để câu gái.
Vu Phân Ny thiếu chút nữa khóc luôn tại chỗ. Tối nay khổ tâm chuẩn bị hết thảy để có thể trở nên nổi bật, ai ngờ còn chưa bắt đầu dã bị người ta đè ép không thở nổi. Lúc này, ở cửa chợt một người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện. Vu Phân Ny vừa nhìn thấy y liền tỉnh táo tinh thần, lắc mông đi tới.
- Siêu Quần, anh phải giúp em được làm nữ diễn viên chính.
Vu Phân Ny tức giận cầu xin.
Long Siêu Quần hơi không kiên nhẫn nói:
- Tiệc sinh nhật, em nói chuyện đó làm gì? Để lát nữa anh tìm lão La cho em là được.
Lúc này Hàn Na và Tiếu Uyển Dung đều quây lấy Dương Phàm và Triệu Tuyết. Hai người cùng hạ giọng hỏi to hỏi nhỏ.
- Dương Phàm, anh thật sự là lão đại của tổng giám đốc La à? Anh không phải người nhà nước sao?
Triệu Tuyết hỏi một câu mà mọi người quan tâm nhất.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Cũng không khác là mấy. Anh ta làm việc phải nhìn sắc mặt của anh. Có sao không?
- Sao anh không nói sớm anh là người của bộ Văn hóa? Triệu Tuyết, bồ quá đáng thế, cất giấu bạn trai như vậy, giờ mới lấy ra.
Tiếu Uyển Dung dậm chân, ôm lấy Triệu Tuyết nói:
- Mình phải làm diễn viên cấp B. Bất kể bồ dùng biện pháp gì, nếu không mình sẽ mật báo cho Dương Phàm. Nói bồ…
- Muốn chết…
Triệu Tuyết lập tức bịt miệng Tiếu Uyển Dung.
Hàn Na ở bên cạnh cũng cười hì hì nói:
- Mình cũng muốn có một vai. Đừng để mình nói lung tung đó, thậm chí còn đục tường nữa cơ.
Lúc này, Vu Phân Ny đã ngọt nhạt một trận bên tai Long Siêu Quần, sau đó chỉ về phía Dương Phàm. Dương Phàm thấy thế ngẩng đầu, mặc kệ ba cô gái náo loạn. Long Siêu Quần mang theo vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi đi tới sau lưng Dương Phàm, cẩn thận hỏi:
- Anh bạn, tôi thấy bóng dáng của anh rất quen. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm cười hì hì quay đầu lại. Vu Phân Ny đi lên, kéo tay Long Siêu Quần nói:
- Siêu Quần, chính là người này nói rằng người kinh doanh chẳng có gì tốt cả, còn châm chọc là như ruồi bọ.
Trước mặt Long Siêu Quần, ba cô gái có vẻ hơi khẩn trương. Bố của Long Siêu Quần là thường vụ phó thị trưởng. Vu Phân Ny vẫn luôn rêu rao nên tất cả mọi người đều biết.
- Ha ha, cô thông minh đó, còn biết tôi nói cô là ruồi bọ. Tôi muốn sửa một chút, cô là ruồi mẹ.
Nói với Vu Phân Ny xong, Dương Phàm lại nói với Long Siêu Quần:
- Siêu Quần, tôi bao toàn bộ các vai nữ trong phim của La Thành. Anh đi tìm chỗ khác nhé.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Long Siêu Quần gật đầu rất cung kính:
- Tuân mệnh.
Tất cả mọi người đều ồ lên. Dương Phàm cười giơ tay nói:
- Đã lâu không gặp.
Long Siêu Quần cười ha hả giống nhìn thấy bạn cũ, bắt tay Dương Phàm nói:
- Lâu ngày không gặp. Tìm chỗ ngồi đi.
Hôm nay Dương Phàm có thể chủ động giơ tay, coi như là hết thảy cũng không so đo nữa. Chỉ điểm này thôi cũng khiến Long Siêu Quần cảm thấy mình vừa rồi cấp mặt mũi cho Dương Phàm là rất đáng giá. Vu Phân Ny đáng thương không còn có vẻ kiêu ngạo như trước nữa mà ngoan ngoãn đi theo phía sau. Triệu Tuyết thì nắm tay Dương Phàm càng chặt hơn, ngoan ngoãn và tò mò không ngừng đánh giá Dương Phàm.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Dương Phàm liếc Vu Phân Ny một cái, nâng chén cười nói với Long Siêu Quần:
- Anh vẫn bộ dạng như vậy, không có gì thay đổi cả.
Long Siêu Quần liếc Triệu Tuyết một cái, cười ha hả nói:
- Anh cũng không có gì thay đổi. Không phải nói tới phía nam nhận chức à? Sao giờ trở lại thế?
- Trở lại có chuyện riêng.
Dương Phàm không trả lời, tuy nhiên Long Siêu Quần nhìn Triệu Tuyết một cách rất tự nhiên, mỉm cười vẻ hơi mờ ám, nói:
- Anh được đấy. Triệu Tuyết là cô gái thanh cao nhất trong lớp học của các cô ấy, bao nhiêu anh em theo đuổi đều đâm đầu phải đá.
Nhìn ý tứ này là biết y nghĩ gì. Dương Phàm hơi cười nói:
- Cô bé của anh cũng không tồi, dáng người rất tuyệt. Để cho Trang Tiểu Lục đến đây, tôi bảo hắn quan tâm thêm một chút, sau này sẽ còn nhiều cơ hội. Lần này rất xin lỗi.
Có câu nói này, Long Siêu Quần cảm thấy lấy lại có được mặt mũi, lập tức vui vẻ vỗ mông Vu Phân Ny, cười nói:
- Tới đây, kính Dương đại ca một ly rượu.
Loại con gái như Vu Phân Ny rất có nhãn lực, biết anh chàng đẹp trai này còn hoành tráng hơn cả Long Siêu Quần, liếc Triệu Tuyết ở bên cạnh với vẻ hơi ghen tị rồi nâng chén cười duyên với Dương Phàm:
- Đại ca, Triệu Tuyết, hai người đừng so đo chuyện lúc trước với em nhé. Em là người mau miệng mà. Xin kính một ly này, còn ngài tùy ý.
Dương Phàm cười nhấp một ngụm, ý tứ đại khái là được rồi. Lúc này Trang Tất Phàm mồ hôi đầy đầu đi vào, làm gì có bộ dạng đạo diễn nổi tiếng gì chứ. Từ rất xa, y đã cười hì hì lớn tiếng nói:
- Bí thư Dương, nhận được điện thoại của tổng giám đốc La, tôi còn tưởng anh ta chơi tôi, hóa ra là ngài thật.
Thấy Long Siêu Quần đã ở đây, Trang Tiểu Lục vội vàng cười nói:
- Long đại thiếu gia cũng ở đây à?
La Thành lắc lư đi tới, một đám người ngồi vây quanh lấy nhau, lập tức trở nên náo nhiệt. Những nữ sinh tới dự sinh nhật cũng muốn tới nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng vây xem ở rất xa.
Dương Phàm cười ha hả nói với Triệu Tuyết:
- Bọn em đi chơi đi.
Quả thật, Dương Phàm vẫn rất khách khí với Triệu Tuyết.
Vu Phân Ny và Triệu Tuyết đều đi rồi, Long Siêu Quần mới cười hạ giọng nói:
- Bội phục, cô bé kiêu ngạo như thế mà cũng thu phục được.
Trang Tiểu Lục rất không nguyên tắc nịnh hót theo:
- Cô bé Triệu Tuyết kia đó, lần trước có một đạo diễn muốn… kết quả là vừa mới sờ được vào tay cô ta thì đã bị ăn một bạt tai của cô ấy.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Thằng ranh đó còn gặp may đấy.
La Thành gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói:
- Đúng thế. Chẳng lẽ không nhìn xem là bạn gái của ai à?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Cái gì chứ? Con gái của bí thư tỉnh ủy Triệu tỉnh Thiên Nhai, các người nghĩ đó là bạn gái của tôi sao? Tôi thúc ngựa chạy theo còn không kịp đâu.
- A!... ....
Dưới lầu của tiểu khu, Tiếu Uyển Dung và Hàn Na đã đi lên, Triệu Tuyết vẫn đứng ở cạnh xe, hơi nhăn nhó hạ giọng nói:
- Anh không xuống ngồi một chút sao?
Dương Phàm cười trêu ghẹo:
- Không sợ anh gây họa cho em à?
Triệu Tuyết cũng không tức giận, hé miệng mỉm cười nói:
- Coi như hết, cả buổi tối không thèm nhìn người ta mà còn gọi là bạn trai sao?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Anh không dám nhìn em thì có. Hình thức của em hại nước hại dân như vậy, hơn nữa anh cũng đã có gia đình. Anh sợ không ngăn nổi sự hấp dẫn của em, phạm vào sai lầm trong tác phong sinh hoạt.
Dương Phàm dứt lời cười ha ha, lái xe đi luôn. Triệu Tuyết đứng một mình ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt dõi theo chiếc xe biến mất trong màn đêm, cuối cùng thở dài một tiếng, cười khổ lắc đầu đi lên lầu. Vừa vào cửa, Tiếu Uyển Dung và Hàn Na liền cười xông tới trêu ghẹo.
Sau một phen đùa giỡn, ba cô gái ngã lên giường Triệu Tuyết thở hổn hển.
- Giấu kỹ nhỉ! Có bạn trai bản lĩnh như vậy mà vẫn giả bộ trước mặt bọn mình. Hôm nay mà không khai báo rõ ràng thì tối nay đừng có ngủ. Bọn này phải điều tra thật kỹ.
Hàn Na là người Đông Bắc, vốn tính cách ngay thẳng. Tiếu Uyển Dung giơ tay sờ soạng trên mặt Triệu Tuyết, bắt chước đặc vụ quốc dân đảng dụ dỗ nữ chiến sĩ cách mạng bất khuất:
- Mỹ nữ, sao phải khổ sở như vậy? Cứ nói ra đi sẽ có rất nhiều tiền mà.
Triệu Tuyết giơ hai tay lên làm ra vẻ đầu hàng, nói:
- Tôi xin hàng, tôi xin hàng được chưa? Dung Dung đừng sờ loạn nữa... ....
Biệt thự ở Bắc Kinh trống rỗng, không có một ai. Chỉ ở một mình trong căn biệt thự lớn thế này, Dương Phàm cảm thấy rất không quen. Khi xe dừng lại ở cửa, Dương Phàm hơi do dự, có nên quay về Trần gia hay không? Thấy đã muộn, Dương Phàm đang định mở cửa đi vào thì tiếng chuông di động chói tai vang lên trong đêm.
Vừa mở di động ra, thấy không ngờ là Triệu Tuyết gọi tới.
- Vẫn chưa nghỉ à?
Dương Phàm cười hỏi.
Bên kia truyền đến tiếng hít thở của ba người, đúnglà ba người đang cùng chu lại chiếc di động của Triệu Tuyết.
- Này, ngày mai mời bọn em ăn cơm nhé, nếu không tố nay em sẽ… mấy cô ấy muốn em…
Triệu Tuyết vừa nói không kìm nổi cười.
Dương Phàm nghe vậy đành phải lắc đầu, thầm nói con gái bây giờ đều như vậy. Mặc dù Triệu Tuyết đã được gia đình quản lý rất nghiêm nhưng cũng rất nghịch ngợm.
- Ha hả. Không thành vấn đề. Còn có việc gì khác không?
- Không có việc gì thì không gọi cho anh được sao? Không có chút tình cảm gì cả! Cắt!
Triệu Tuyết nói xong liền treo điện thoại, hai tay ôm ngực nói với hai cô bạn gái:
- Bị mấy bồ hại chết mất… xấu hổ với người ta quá.
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Dương Phàm lái xe đi tới viện khoa học, tìm tới phòng làm việc của Chu Minh Đạo.
- Đến đây, đọc qua bản thảo này một chút. Sau đó cứ thế nói theo là được.
Chu Minh Đạo cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể đoán được là ai. Dương Phàm cầm lấy tập luận án tiến sĩ trên bàn trà mở ra xem. Quả thật đã có người viết rất tốt rồi.
Bận rộn một ngày, việc bảo vệ luận án cũng xem như hoàn thành, Trước khi đi, Chu Minh Đạo giơ tay ra nói:
- Xe thầy đâu?
Lắc lư chiếc chìa khóa xe, Dương Phàm mặt dày mày dạn nói:
- Đừng mà thầy, em còn định ở thêm vài ngày, tiếp tục trưng dụng.
Nói xong Dương Phàm bỏ chạy liền.
Chu Minh Đạo nhìn bóng dáng hắn cười mắng:
- Tiểu thổ phỉ!
Đắm chìm trong trời chiều, Bắc Kinh có một khí độ đoan trang kết hợp giữa cổ điển và hiện đại một cách rất không rõ ràng. Dương Phàm đột nhiên phát hiện một vấn đề: mình cũng không quen thuộc thành phố này. Lúc trước có bao nhiêu thời gian đều dành hết cho việc học tập.
Xe dừng ở dưới lầu của tiểu khu, Dương Phàm lấy di động ra lười biếng nói:
- Anh ở dưới lầu, không lên đâu.
Chỉ một lát sau, ba cô gái dắt tay nhau đi xuống. Dương Phàm mở cửa xe thò đầu ra nhìn, phe phẩy điếu thuốc lá. Trong ánh hoàng hôn, ba cô gái rõ ràng là rất quan tâm tới việc ăn mặc, mỗi người xinh đẹp một vẻ. Hàn Na dáng người cao nhất, rất có dáng người mẫu. Tiếu Uyển Dung con gái Thượng Hải thì quyến rũ từ trong cốt tủy. Triệu Tuyết là con gái Giang Nam thì rất duyên dáng, tuy nhiên khuôn mặt mang theo vẻ hơi nghiêm túc. Đây là ảnh hưởng của giáo dục gia đình.
Một chiếc xe thể thao mà Dương Phàm không nhận ra được của hãng nào chợt mạnh mẽ lao tới, dừng lại cách mười thước. Tiếp theo, một thanh niên từ trên xe nhảy xuống, tay cầm một bó hoa lớn tiếng nói:
- Em yêu, tối nay cùng ăn tối nhé.
Triệu Tuyết vừa thấy gã này, lập tức biến sắc, vội vàng ngồi lên vị trí cạnh người lái trên xe Dương Phàm. Hàn Na và Tiếu Uyển Dung thấy thế, mỉm cười vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi đi lên xe của Dương Phàm.
- Mấy bồ nhanh lên chút nào!
Triệu Tuyết rõ ràng nóng nảy. Tuy nhiên hai cô bạn học rất không hợp tác, tiếp tục lề rề lên xe một cách rất chậm chạp
Kết quả rất rõ ràng, thanh niên cầm hoa đuổi theo, nhìn Dương Phàm từ trên xuống, nói:
- Người anh em, đi Audi mà cũng không biết xấu hổ vẫn theo đuổi Triệu Tuyết à?
Dương Phàm trả lời rất bình tĩnh:
- Anh nhầm rồi, tôi chỉ là một lái xe.
Nói xong Dương Phàm liền nhấn ga, xe liền lao đi, suýt nữa thì đụng phải thằng nhóc đó. Ra khỏi tiểu khu, vẫn còn thấy thằng nhóc đó dậm chân quát mắng, Dương Phàm quay đầu mỉm cười nhìn Triệu Tuyết.
- Đừng nhìn em, em và hắn không có quan hệ gì. Loại con ông cháu cha chỉ ỷ vào chút tiền dơ bẩn. Em chẳng lạ gì loại này.
Triệu Tuyết nhìn Dương Phàm vẻ hơi lo lắng, nói.
Hai nữ sinh ngồi sau mỉm cười, Hàn Na rất không trượng nghĩa nói:
- Dương ca. Anh cần phải trông chừng Triệu Tuyết thật kỹ đó. Có nhiều người đang theo đuổi cô ấy lắm.
Dương Phàm nghe xong nhìn lướt qua gương mặt hơi xấu hổ của Triệu Tuyết, mỉm cười nhìn vào gương chiếu hậu:
- Anh thấy rồi. Không phải đang có người đuổi theo sao?
Triệu Tuyết vừa nhìn vào gương chiếu hậu, lập tức trầm mặt xuống, hạ giọng nói:
- Đồ chết tiệt. m hồn không tiêu tan.
Giẫy mãi không ra.
Câu nói này có tính đa nghĩa. Trong lòng Dương Phàm chợt động, nhớ tới câu nói "em yêu" của gã kia. Liệu trong đó có ý gì không nhỉ? Quan trọng là ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của hai cô gái kia. Với sự lõi đời của Dương Phàm liền không khó khăn để nhận ra, có lẽ Triệu Tuyết không chỉ thoạt nhìn như bề ngoài, dù sao cô cũng học biểu diễn chuyên nghiệp.
Dương Phàm đột nhiên cảm giác thích chơi đùa. Tuy nhiên vừa mới nghĩ có nên đùa nghịch một chút không thì như thấy khuôn mặt tức giận của Bí thư Tỉnh ủy đang nhìn mình chằm chằm, không còn dũng khí nữa.
- Người ta đi xe thể thao đó, nhìn rõ rồi.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói. Triệu Tuyết lập tức đỏ mặt, hung hăng dậm chân không nói gì.
Tiếu Uyển Dung lúc này không âm không dương nói:
- Xe Audi sao chạy lại được xe thể thao. Nếu không Dương đại ca cứ dừng lại. Mọi người nói chuyện cho rõ ràng.
Ý tứ này chính là nhằm vào câu nói "tôi là lái xe" vừa rồi của Dương Phàm. Tuy nhiên, rất có thể ý tứ của cô bé này là nhằm vào Triệu Tuyết. Đều là con gái trường điện ảnh cả, đóng kịch rất giỏi.
Đảo mắt nhìn giấy thông hành trên xe, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Anh có biện pháp rồi, tuy nhiên nếu xảy ra chuyện gì thì anh không chịu trách nhiệm đâu nhé. Triệu Tuyết, em thấy sao?
Triệu Tuyết sáng mắt lên, nói:
- Được, chỉ cần có thể thoát được hắn ta, thế nào cũng được cả.
Lại một câu hai ý nghĩa.
Dương Phàm nhìn Triệu Tuyết một cái đầy ẩn ý. Triệu Tuyết nhìn lại không chút yếu thế, trong ánh mắt không hề có chút che giấu. Trong lòng mọi người đều hiểu rằng tiếp tục giả bộ chẳng có gì thú vị cả.
Lúc này đúng là dòng xe cộ như nước. Dương Phàm nhìn lối rẽ phía trước liền chuyển tay lái. Chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo không rời, tuy nhiên đây không phải đường cao tốc nên ưu thế của xe thể thao không thể phát huy được.
Dương Phàm vừa lái xe vừa đùa giỡn với mấy cô gái để hóa giải không khí. Đột nhiên con đường phía trước trở nên rộng hơn, dòng xe cộ dần dần giảm bớt. Ba cô gái còn chưa kịp phản ứng thì xe đã dừng lại trước một lối vào có binh lính canh gác.
- Chiếc xe thể thao phía sau vẫn đi theo tôi, tôi nghi ngờ hắn có hành động gì đó mờ ám. Giữ người lại tra hỏi cho rõ ràng. Hỏi xong cho kỹ thì mới thả người.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, cảnh vệ lập tức cúi chào. Nhìn thấy rõ ràng Dương Phàm trong xe, cảnh vệ lập tức nói:
- Xin thủ trưởng yên tâm. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Dương Phàm cười quay đầu xe. Hai binh lính đã vọt tới trước mặt chiếc xe thể thao, lớn tiếng hô:
- Xuống xe!
- Làm gì thế?
Gã thanh niên vẫn không chịu xuống xe, kết quả bị họng súng đen ngòm chĩa vào, lập tức trở nên thành thật.
Một người lính giơ tay lên khám xét. Gã đó giơ tay lên ngăn lại theo bản năng, lập tức bị một báng súng nện trúng, liền kêu thảm một tiếng, ngồi thụp xuống. Dương Phàm cố ý dừng xe lại bên cạnh, hạ kính xuống nhìn. Triệu Tuyết ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, muốn nói nhưng lại nhịn trở về. Dương Phàm thầm cười lạnh, buông phanh, nhấn ga.
- Triệu Tuyết, em nói rõ với bọn họ đi. Anh…
Tiếng kêu gào của gã thanh niên xa dần phía sau rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Xe tiếp tục đi ra, tuy nhiên trong xe trở nên im lặng. Triệu Tuyết còn đỡ một chút, nhưng hai cô gái còn lại thì nhìn Dương Phàm đầy vẻ kính sợ. Vừa rồi Dương Phàm nói không chịu trách nhiệm rõ là nói đùa. Chỉ cần nhìn đám lính canh cửa vừa rồi nói Dương Phàm là "thủ trưởng", đồ ngốc cũng biết Dương Phàm căn bản chẳng cần quan tâm tới trách nhiệm gì cả.
Xe đi cũng không nhanh, Dương Phàm vẫn không ngừng quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười hơi khác lạ, thỉnh thoảng lại nhìn thái độ Triệu Tuyết. Triệu Tuyết đang không ngừng cắn môi, hơi cúi đầu, nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt hô lên với Dương Phàm:
- Anh mau đi về.
Dứt lời, cô gục đầu xuống khóc rống lên.
Giấu đầu lòi đuôi. Rốt cục lộ ra rồi.
Dương Phàm mỉm cười thắng lợi, thản nhiên nói:
- Như em mong muốn!
Dứt lời liền quay đầu xe, trở lại cửa đại viện. Lúc này, gã thanh niên kia vẫn đang ngồi xổm, một binh sĩ cầm súng nhìn gã.
Triệu Tuyết lao xuống xe, bổ nhào vào trước mặt y khóc lớn:
- A Bưu, anh không sao chứ?
Dương Phàm châm một điếu thuốc, Tiếu Uyển Dung ở phía sau đi lên, hạ giọng thì thầm bên tai Dương Phàm:
- Dương đại ca, xét em một chút này. Triệu Tuyết là hoa đã có chủ, tuy nhiên cô ấy giấu rất kỹ, cũng chỉ có hai bọn em biết chuyện của cô ấy và Bưu công tử.
Dương Phàm mỉm cười, sờ mặt Tiếu Uyển Dung, lại nhìn Hàn Na đang thay đổi sắc mặt liên tục, cười ha hả nói:
- Được. Tuy nhiên anh thích chơi cùng mới vui.
Lời này nói rất thiếu đạo đức hai cô gái dù vẻ mặt hơi xấu hổ nhưng vẫn không có ý xuống xe. Tiếu Uyển Dung quay đầu lại nhìn Hàn Na. Hàn Na quay mặt sang phía khác, không nói gì.
Thế này tính là gì? Cam chịu!
Tiếu Uyển Dung rõ ràng biết bạn mình đang nghĩ gì, nở một nụ cười quyến rũ, giơ tay đấm nhẹ lên vai Dương Phàm, cười nói:
- Anh xấu lắm.
Dương Phàm cười cười. Rất nhiều chuyện chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận toàn bộ, trong lòng cũng trở nên kiên định. Dương Phàm mở cửa xuống xe, cười nói với người lính:
- Vừa rồi là hiểu lầm. Thả người nhé.
Nói xong Dương Phàm nhìn Triệu Tuyết rồi quay người đi lên xe, châm một điếu thuốc, chờ rất kiên nhẫn. Rốt cục Triệu Tuyết cũng bước tới, đứng ở bên kính xe, hạ giọng nói:
- Dương Phàm, cảm ơn anh. Tối nay anh mời cơm các cô ấy đi. Còn nữa, em bỏ vai nữ chính đó.
Dương Phàm nghe xong mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Tuyết, thản nhiên nói:
- Anh đã nói thì giữ lời. Nói của em tức là của em. Khẩn trương mang người tới bệnh viện đi. Về sau đừng có đùa như vậy.
Nói xong Dương Phàm đánh xe đi. A Bưu lúc này đã bị đánh xanh mặt, trong mắt mang theo một chút oán giận nhìn chiếc xe rời đi, sau đó quay sang hạ giọng hỏi Triệu Tuyết:
- Ai vậy? Sao tinh tướng thế?
Triệu Tuyết không trả lời thẳng mà cười lạnh nói:
- Anh có bản lĩnh thì tìm đứa con gái khác tới cứu đi. Nếu hôm nay không nhìn anh đuổi theo thì em cũng không thèm quản sự sống chết của anh. Đừng tưởng rằng nhà anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi. Quốc gia này có rất nhiều người muốn giết anh chỉ là chuyện nhấc tay, nhấc chân.
Chiếc Audi cứ đi lặng lẽ trong bóng đêm. Hai cô gái ngồi phía sau ghé sát vào nhau thì thầm, cũng không biết đang nói gì. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ của Hàn Na là Dương Phàm có thể đoán được đại khái nội dung. Trong lúc nhất thời Dương Phàm hơi lười biếng không thể cao hứng nổi, nghĩ tìm chỗ nào đó ăn cơm lại nhất thời không có đáp án.
- Các em muốn đi ăn ở đâu?
Thừa dịp đèn đỏ, Dương Phàm quay đầu lại hỏi khiến hai cô giật mình tách nhau ra, nhìn Dương Phàm vẻ bất an.
- À, anh cứ quyết định đi, bọn em ăn gì cũng được.
Tiếu Uyển Dung hơi trấn định một chút, đáp.
Dương Phàm lúc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh thật chẳng biết chỗ nào hay ở Bắc Kinh cả. Thế này đi, cứ đi thẳng về phía trước, gặp nhà hàng nào đầu tiên là vào luôn.
- Hay là tìm chỗ nào quen một chút rồi ăn. Ăn xong thì bọn em chơi với anh một lúc luôn.
Hàn Na vốn không nói chuyện chợt nói một câu với vẻ rất cẩn thận.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- OK.
Xe đi thẳng tới hội sở của La Thành. Dương Phàm vừa lái xe vừa lấy di động ra, bấm số La Thành, nói:
- Anh nói hội sở chuẩn bị cơm, tôi muốn một phòng.
Treo điện thoại, Dương Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Na đang hơi không khống chế được vẻ mặt của mình. Đột nhiên Dương Phàm nhớ tới một câu nói: đàn bà miệng rộng thì bên dưới cũng lỏng. Nếu thật vậy, Hàn Na miệng hơi rộng, Tiếu Uyển Dung thì miệng rất nhỏ. Liệu tối nay có nên thử kiểm tra thực tế có đúng như lý thuyết không?
Xe chạy đến trước mặt hội sở, vừa dừng lại thì bên trong La Thành bụng bự đã đi ra.
- Hãi, anh cũng quá trắng trợn đó nhỉ?
La Thành nhìn hai cô gái phía sau, hơi giật mình hỏi.
- Đổi nhanh thế? Triệu Tuyết không phải là con gái của bí thư tỉnh ủy sao?
La Thành hỏi nhưng có ý khuyên khá hàm súc.
Dương Phàm lười giải thích, vỗ vai La Thành nói:
- Dẫn đường đi.
Hai cô gái cũng đi vào theo. Dương Phàm không biết nên nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Hắn thầm tự niệm "Trẻ con hư hỏng!". Sau khi tự thôi miên bản thân, Dương Phàm đi theo La Thành vào thang máy. Hai cô gái tiến vào. Dương Phàm lúc này hai tay ôm cả hai cô. La Thành chậc chậc hai tiếng quay đầu làm ra vẻ không phát hiện. Tiếu Uyển Dung thuận thế ngả vào người Dương Phàm. Hàn Na thì hơi ngượng ngùng, tuy nhiên vẫn tùy ý để Dương Phàm ôm lấy mình.
Trong một phòng riêng ở tầng trên cùng, một cửa sổ lớn rộng chừng hai thước vuông hướng ra ngoài phố, bên ngoài thành phố đã bắt đầu lên đèn.
- Ăn cơm Tây nhé. Hôm nay bò bít tết khá ngon.
La Thành cười hỏi. Dương Phàm gật đầu buông hai cô ra, ngồi xuống ghế, quay đầu lại nhìn thành phố lên đèn. Chỉ trong chớp mắt, Dương Phàm đột nhiên biến thành tịch mịch, thần thái trên mặt không hề hòa hợp chút nào với không khí náo nhiệt của thành phố.
La Thành không nói gì nữa, quay người đi ra. Hai cô gái hơi không biết nên làm gì, lần lượt ngồi xuống, lại cảm thấy có vẻ không thích hợp. Vẻ mặt yên lặng của Dương Phàm đắm chìm trong không khí uy nghiêm, dường như không phải là con người ngả ngớn lúc nãy nữa. Khí chất này tuy rằng biến hóa không rõ ràng nhưng hai cô gái này đã quen nhìn mặt người khác để ăn cơm, bị biến hóa này khiến cho không biết nên làm gì.
Cũng may, Dương Phàm không duy trì như vậy lâu lắm. Hắn quay đầu lại, vỗ tay xuống hai bên ghế nói:
- Sao vậy? Còn muốn anh mời hai em ngồi xuống nữa à?
Cơm Tây không hợp khẩu vị Dương Phàm lắm. Ở Trung Quốc, cơm tây rất dễ bị suy diễn thành một hệ tư tưởng.
Lại nói tiếp, Dương Phàm cảm thấy khái niệm đó rất vô nghĩa. Mục đích cuối cùng của cơm Trung Quốc và cơm tây đều là để lấp đầy cái bụng, đưa lên thành tư tưởng này nọ đều chỉ là thủ đoạn chính trị mà thôi.
- Bò bít tết cắt miếng, đưa hai đôi đũa tới đây.
Sau khi đồ ăn được đưa lên xong, Dương Phàm lại bổ sung hai câu khiến nhân viên phục vụ suýt nữa ngã vì giật mình. Cô bé đáng thương cúi đầu cố nén cười. Thái độ cung kính vừa rồi của La Thành đối với Dương Phàm khiến cô không dám.
- Đừng nín cười thế. Có mệt không?
Dương Phàm thản nhiên nói. Nhân viên phục vụ hốt hoảng lùi ra, không dám cười tại chỗ. Tuy nhiên Hàn Na không kìm nổi bật cười rồi lập tức quay đầu ra cửa sổ nhìn cảnh thành phố ban đêm.
Tiếu Uyển Dung thì thoải mãi cười nói:
- Dương đại ca thực hài hước.
Dương Phàm rất không nể tình cười nói:
- Không phải, anh không quen dùng dao nĩa