Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 415: Bạn trai tạm thời




- Tin tức có đáng tin không?
Trong mắt Tùng Lệ Lệ lộ ra một tia lo lắng, Dương Phàm lặng lẽ gật đầu nói:
- Nên là sự thật. Tôi cũng đoán được bí thư Triệu sẽ có động tác này, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Tập đoàn Thiên Mỹ hợp tác với thế lực của Hầu Tiếu Thiên, gần đây vì áp chế thế lực bản địa quấy nhiễu nên tôi đã đi sai một nước cờ. Đáng lẽ tôi nên chủ động đến chỗ bí thư Triệu oán giận vài câu, mà không phải lợi dụng chuyện Hầu Đình để nhờ Hầu Tiếu Thiên. Kết quả chuyện này bị người bắt được, vì thế mới đưa đẩy ra hậu quả này.
Tùng Lệ Lệ nhíu đôi mày thanh tú, nhỏ giọng nói:
- Thái độ tiếp theo của bí thư Triệu là rất quan trọng. Bây giờ lão ta chỉ hơi lắc lư, cho nên mới có động tác này. Bây giờ anh thu thập Cửa hàng ô tô Hồng Phát, lại khua chiêng gióng trống như vậy, chính là muốn làm cho người ta xem. Có lẽ tin tức rất nhanh sẽ truyền vào tai bí thư Triệu. Nếu như đạt hiệu quả, tiếp theo ở Đại hội đại biểu nhân dân thì bí thư Triệu sẽ bồi thường cho anh?
Dương Phàm không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tùng Lệ Lệ mà nói:
- Thông minh, đáng tiếc cô lại là một người phụ nữ. Tôi nghĩ bố cô cả đời này nuối tiếc nhất là chuyện này.
Tùng Lệ Lệ trừng mắt nhìn Dương Phàm, tức giận nói:
- Phụ nữ thì làm sao chứ? Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời đó.
Dương Phàm nhìn Tùng Lệ Lệ cười cười không nói, Tùng Lệ Lệ chột dạ hừ một tiếng, quay đầu lại cầm lấy chai bia trên mặt đất, không ngờ một bàn tay xấu xa từ phía sau đã chạm vào mông. Cả người Tùng Lệ Lệ cứng đờ lại, bỏ chai bia, xoay người lại, trong mắt như muốn chảy nước, nhỏ giọng nói:
- ăn cơm đi, không lát lại không có sức.
Dương Phàm cười hắc hắc thu tay lại, lấy ra điếu thuốc châm. Tùng Lệ Lệ rót đầy cốc bia cho Dương Phàm. Dương Phàm đột nhiên cười nói:
- Sao tôi vẫn cảm thấy ra tay với Cửa hàng ô tô Hồng Phát chưa đủ mạnh nhỉ? Luôn cảm thấy lực không đủ.
Lúc Dương Phàm nói một câu như vậy thì bên phía Hà Mẫn và Hà Nghị không còn tâm trạng đâu mà ăn một bữa cơm rất tuyệt. Ánh mắt hai người đang nhìn vào điện thoại di động trên bàn. Lúc này Hà Kính Học đang ăn cơm cùng với Hầu Tiếu Thiên ở phòng 1080.
Hà Kính Học rất cẩn thận thể hiện hy vọng rằng Hầu Tiếu Thiên có thể ra mặt nói giúp, đồng thời cũng hung hăng kiểm điểm bản thân mình.
Hầu Tiếu Thiên vẫn không tỏ thái độ gì, cứ cặm cụi mà ăn. Hà Kính Học đầu đầy mồ hôi liền lau, lau hết lại ra mồ hôi, lại lau. Hà Kính Học vô cùng cẩn thận quan sát chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên.
- Để cho bọn họ bị thiệt một chút cũng không phải việc gì quá xấu, không thể nuông chiều con quá, nếu không ngày sau sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Hầu Tiếu Thiên vừa nói liền buông đũa, từ từ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Hà Kính Học vội vàng đi theo, cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Hầu Tiếu Thiên. Hà Kính Học có chút không cam tâm nhỏ giọng nói:
- Nếu không tôi ra mặt gọi một cuộc điện thoại? Dương Phàm bên kia nể mặt ngài sẽ ...
- Ở chuyện này Phương Minh đại biểu cho tôi. Cậu thật ra không tiến bộ chút nào, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được. Tôi đề nghị cậu tốt nhất là hiểu rõ các chuyện bên dưới, đừng để đến lúc nào đó mình bị ngã cũng không biết tại sao.
Hầu Tiếu Thiên rất không khách khí cắt ngang lời Hà Kính Học nói. Ý của Hầu Tiếu Thiên rất rõ ràng là không xen vào, cũng không làm tấm cờ cho Hà Kính Học lấy ra mà dùng.
Thái độ Hầu Tiếu Thiên rõ ràng như vậy, Hà Kính Học mà không rõ nữa thì đừng lăn lộn làm gì. Chẳng qua việc này quan hệ đến lợi ích cá nhân của Hà Kính Học, cho nên hắn không thể tỉnh táo đối phó chuyện này. Hầu Tiếu Thiên có thể mơ hồ cảm nhận được Dương Phàm làm như thế không hề đơn giản. Đây là động tác lấy lại tinh thần sau chuyện áp chế thế lực bản địa lần trước.
Chuyện Hầu Đình lần trước trên thực tế là Hầu Tiếu Thiên đã không một tiếng động ly gián quan hệ giữa Dương Phàm và Triệu Việt một chút. Quan hệ giữa Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Quan hệ giữa hai bên vừa kiêng kỵ vừa hợp tác lẫn nhau, đây là điều kiện tiên quyết. Thái độ của một bí thư thị ủy đối với hai bên mà nói là rất mẫn cảm. Thành phố Hải Tân chính là chiến trường tranh đoạt ác liệt nhất giữa Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên sau tỉnh thành.
- Nực cười, tôi còn tưởng rằng mượn chuyện Hầu Đình để chơi một chiêu thật đẹp. Không ngờ lại cho người ta cơ hội thuận nước đẩy thuyền, mình còn rơi vào một tình cảnh đáng xấu hổ. Đúng là bài học đắt giá.
Dương Phàm từ từ nói, ngửa mặt uống cạn một cốc bia.
Tùng Lệ Lệ cũng hiểu rất rõ tâm trạng của Dương Phàm giờ phút này, cười cười một tiếng an ủi:
- Con người kiểu gì cũng phạm phải sai lầm. Chuyện này vốn cũng không có gì là lớn, chẳng qua có kẻ tiểu nhân châm lửa thổi gió. Em cảm thấy việc này tốt nhất là phải tìm được kẻ châm lửa, xem bên trong tỉnh ủy ai là người có thái độ đối với anh.
Lời nhắc nhở này thực ra hơi thừa, Dương Phàm tự nhiên đã sớm hỏi qua vấn đề này rồi.
- Cô cảm thấy phó bí thư Giang Thượng Vân là người như thế nào?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Tùng Lệ Lệ thông minh lập tức rõ ràng Dương Phàm nghi ngờ đối phương. Tùng Lệ Lệ cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói:
- Bố em từng nói rằng Giang Thượng Vân có năng lực rất mạnh, nhưng rất hẹp hòi. Người này làm phó thì không có gì, nhưng một khi làm lãnh đạo tuyệt đối sẽ không chấp nhận người không cùng ý kiến với mình.
Dương Phàm cầm cốc bia trong tay, nhìn nhìn một lát, bia đang bốc lên, rất chói mắt.
- Chính là tên đó, chắc chắn không sia.
Dương Phàm nhỏ giọng nói một câu, sau đó vỗ vỗ gáy mà nói:
- Cho tôi bát cơm.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười, biết trong lòng Dương Phàm đã nghĩ rõ ràng một điều gì đó, không khỏi thầm bội phục trong lòng. Tùng Lệ Lệ cười cười một tiếng thản nhiên nói:
- Có ngay ạ.
Tùng Lệ Lệ ăn cơm xong vào toilet định rửa mặt một phen thì thấy điểm đỏ.
- Đáng chết, sao lại sớm hơn một ngày cơ chứ?
Tùng Lệ Lệ kêu lên một tiếng, khó khăn lắm mới được cơ hội này, không ngờ cứ như vậy mà biến mất.
Tùng Lệ Lệ ra khỏi cửa mặt mày nhăn nhó ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ rất xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi .... em đến cái kia.
Tâm tư Dương Phàm đang đặt vào việc làm thế nào mạnh tay hơn với công ty của Hà Mẫn, nên không để ý tới mà nói:
- Gì tới cơ?
- Chính là ... tháng nào cũng có mấy ngày đó.
Tùng Lệ Lệ có chút tức giận, đàn ông không chú tâm gì hết.
Dương Phàm phản ứng lại không khỏi cười cười một tiếng, vỗ vỗ bờ mông căng tròn trước mặt:
- Được rồi, thân thể quan trọng hơn.
Tùng Lệ Lệ ừ một tiếng, quay đầu lại có chút tiếc nuối mà nhỏ giọng nói:
- Muốn em ... em làm cái kia với anh không?
- Cái kia là cái gì?
- Anh thật đáng ghét. Biết rõ còn hỏi, muốn trêu người ta.
Chuyện âu yếm kịch liệt trong dự định coi như bốc hơi. Sau khi hết giờ buổi chiều Dương Phàm về nhà. Chúc Vũ Hàm đi tới cầm cặp cho Dương Phàm rồi nói:
- Có một chuyện chị quên nói với em. Chị bố trí một chút.
Chúc Vũ Hàm nói lại những chuyện mình đã làm ra. Dương Phàm nghe xong trong lúc nhất thời không nhịn được ôm Chúc Vũ Hàm, hôn mạnh lên mặt Chúc Vũ Hàm mà nói:
- Chị, chiêu này của chị rất kịp thời.
Chờ Dương Phàm kể chi tiết mọi chuyện ra, Chúc Vũ Hàm phản ứng lại liền biết Dương Phàm đang suy nghĩ cái gì. Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút tức giận giơ tay lên chỉ vào trán Dương Phàm mà nói:
- Bây giờ em như chim tung cánh rồi hả? Có chuyện gì cũng không nói trước một câu.
Dương Phàm tâm trạng rất vui vẻ thấy trong nhà không có ai khác liền ôm chầm lấy Chúc Vũ Hàm cười ha hả nói:
- Em thế nào tối sẽ cho chị biết.
Dương Phàm vừa nói ra lời này thì Trương Tư Tề và Chu Dĩnh vừa vặn đi ra bờ biển đi dạo về nghe thấy. Hai nàng bất đắc dĩ nhìn nhau cười cười một tiếng.
Vào cửa thấy Dương Phàm đang ôm chặt lấy Chúc Vũ Hàm, Trương Tư Tề coi như không phát hiện ra, trực tiếp đi vào ngồi xuống sô pha mà nói:
- Trên lầu có phòng trống đó, đừng có lăn qua lăn lại ở đây.
Dương Phàm buông Chúc Vũ Hàm ra, ngồi trên ghế sô pha rồi nói với mọi người một câu:
- Từ sau khi làm bí thư thị ủy, quyền lợi mặc dù lớn nhưng trách nhiệm cũng lớn. Anh đến đây là muốn làm một chút chuyện. Chẳng qua thời buổi bây giờ muốn làm chút chuyện cũng không dễ dàng gì. Lấy trên tỉnh mà nói, làm thế nào để quan hệ tốt với lãnh đạo cũng là một vấn đề rất khó. Không được lãnh đạo bên trên giải thích và ủng hộ, anh rất khó làm tốt chức bí thư thị ủy này. Phải ứng phó được với tất cả. Cho nên anh hy vọng trong nhà không có lửa cháy. Anh xin em đó.
Trương Tư Tề cười cười dựa đầu vào vai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vấn đề công việc của anh từ trước đến nay em vẫn không bao giờ hỏi. Điều này anh cũng biết mà. Cho nên anh cũng đừng nói với em. Nhà mới của chúng ta đã bố trí xong, có lẽ một tháng nữa là có thể vào đó ở.
Chúc Vũ Hàm cười cười rồi nói:
- Công ty đã bố trí nhà khác cho chị. Chị quyết định một thời gian nữa sẽ chuyển đến đó.
Chu Dĩnh đưa tay ra nắm tay Dương Phàm rồi nói:
- Em thích một căn nhà gần bờ biển, anh cho em tiền nhà đi.
Dương Phàm híp mắt nhìn ba người rồi nói:
- Ở cùng nhà đi mà, anh lười đi lắm.
- Tốt nhỉ, mơ đi.
Ba người phụ nữ đồng thanh, ba cánh tay đưa ra đẩy Dương Phàm một chút, mọi người tan đi.
Dương Phàm thành người cô đơn liền cười cười một tiếng, từ từ đi ra khỏi phòng, dọc theo bậc thềm đi về phía bờ biển. Mặt trời đang ngả về tây, mặt biển đỏ rực lên, từng cơn sóng đánh vào bờ. Dương Phàm đi dép lê trên bãi cát lưu lại một chuỗi vết chân, rất nhanh đã bị sóng biển xóa đi.
Không biết Chúc Vũ Hàm đã lặng lẽ ra theo từ bây giờ, đuổi theo kịp Dương Phàm, nàng nhỏ giọng nói:
- Có phải là em đang gặp khó khăn hay không?
- Chưa nói đến cái này, chỉ là lãnh đạo trong tỉnh có cái nhìn với em, lo lắng thành phố Hải Tân xuất hiện tình cảnh lời nói một người, hơn nữa còn liên lụy đến không ít thế lực tranh đấu. bí thư tỉnh ủy Triệu Việt lo lắng em đi lại quá gần chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên.
Trước mặt Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm không bao giờ có ý giấu gì hết, mà từ từ nói ra tất cả những gì đã xảy ra sau khi đi tới thành phố Hải Tân này với nàng.
- Cũng khó trách, đạo lý cân bằng từ trước đến nay đều như vậy. Tỉnh Thiên Nhai bởi vì có vị trí địa lý đặc biệt nên phái hệ chính trị càng thêm phức tạp. Quan hệ giữa bí thư tỉnh ủy Triệu Việt và chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng rất vi diệu. đối với bí thư tỉnh ủy Triệu Việt mà nói, là không thể chấp nhận em ngã về phía chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Bây giờ em cần làm là tăng cường mật độ lên báo cáo công việc. Chuyện cửa hàng ô tô Hồng Phát lần này thật ra một lý do khá hữu hiệu.
- Em xử lý như vậy là rất đúng. Chẳng qua có một điểm làm chị rất lo lắng. Công ty như công ty Hà Mẫn, một khi xảy ra chuyện, rất có thể liên quan đến Hà Kính Học. Cho nên không thể đuổi tận giết tuyệt.
Vẻ mặt Chúc Vũ Hàm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong giọng nói đã có chút biến hoá.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng vậy. Chẳng qua công ty Hà Mẫn chịu đựng một tháng cũng không phải vấn đề gì. Chiêu bên phía ngân hàng nông nghiệp của chị là rất độc, em thấy lúc quan trọng thả lỏng tay một chút để cho bọn họ nhận một bài học. Em thấy làm đủ là được rồi.
- Lo lắng không lấy lòng được cả hai bên hả.
Chúc Vũ Hàm trêu chọc một câu. Dương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Em cũng không có biện pháp mà. Ép em quá, em không thèm để ý gì hết.
- Lời lẽ trẻ con. Trong chốn quan trường không có gì là tuyệt đối cả.
Chúc Vũ Hàm cười nói. Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Em cũng chỉ nói như vậy trước mặt chị thôi mà. Em cuối cùng cảm thấy có thể giữ được thăng bằng vi diệu. Em muốn làm điểm thăng bằng đó.
Chúc Vũ Hàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- suy nghĩ này của em rất đúng, quan trọng là phải nắm chắc khoảng cách nhất định, xa dễ dàng sinh ra oán hận, vào gần lại thành người bị khống chế, không tự làm chủ mình.
- Người hiểu em chính là chị. Nếu không phải là ở bên ngoài em thật muốn ôm chị thật chặt.
Một đêm không nói chuyện!
Lễ ký kết hợp đồng giữa chính quyền thành phố Hải Tân và tập đoàn Thiên Mỹ rốt cuộc đã tiến hành trước Quốc khánh. Vì thế chính quyền thành phố đã tổ chức một nghi thức long trọng. Tào Dĩnh Nguyên có thể nói là lấy hết danh tiếng trong buổi lễ khai mạc này.
Đầu tiên là đáp ứng nhu cầu của những người thu nhập thấp bằng các căn hộ giá phải chăng. Hơn nữa trong lễ khai mạc còn tuyên bố một tin tức, thành phố Hải Tân chính thức có một câu lạc bộ bóng đá tham gia giải ngoại hạng.
Buổi lễ khai mạc không thấy Thu Vũ Yến đâu, nhưng thật ra phó chủ tịch tập đoàn Thiên Mỹ Vương Siêu cũng có mặt trong nghi thức. bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm không xuất hiện. Mà đồng chí Dương Phàm đang ở trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt.
Chiếc Tv LCD trên tường trong phòng làm việc đang truyền hình trực tiếp lễ ký hợp đồng.
- Đến rồi à. Ngồi đi.
Triệu Việt nói một câu, tiếp tục xem Tv.
Dương Phàm ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vẫn cung kính như trước. Triệu Việt từ mặt Dương Phàm đúng là không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì? Chẳng lẽ vẻ mặt cung kính của cậu ta là giả vờ? Triệu Việt không khỏi suy nghĩ như vậy. Chẳng qua rất nhanh Triệu Việt có thể đứng ở góc độ của Dương Phàm, hiểu được những điều Dương Phàm đang phải suy nghĩ.
Thời gian từng giây một trôi qua, mấy người đến muốn báo cáo đều bị thư ký nghiêm mặt đuổi đi. Dương Phàm trước khi đi vào bí thư tỉnh ủy Triệu Việt đã dặn bất cứ ai cũng không gặp, điện thoại cũng không nghe. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lễ ký kết hợp đồng, Tào Dĩnh Nguyên nói nước miếng tung bay. So sánh với vẻ hăng hái của Triệu Việt, Dương Phàm xem lại cảm thấy có chút buồn ngủ. Triệu Việt thấy thế không khỏi buồn cười trong lòng, không nhịn được đưa tay lên tắt Tv.
- Lễ ký hợp đồng này sao cậu không tham gia. Tôi thấy cậu hình như rất bận rộn thì phải, ngủ cũng không đủ.
Triệu Việt đưa bao thuốc tới, Dương Phàm vội vàng rút lấy một điếu rồi nói:
- Loại chuyện hình thức này không làm là tốt nhất, tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Triệu Việt không khỏi ngây ra, suy nghĩ một chút không nhịn được cười thành tiếng rồi nói:
- Xem ra áp lực bên dưới của cậu đúng là không nhỏ.
Dương Phàm cười cười một tiếng rất chân thành rồi nói:
- Cảm ơn bí thư Triệu đã hiểu. Thực ra tình huống ở thành phố Hải Tân ngài cũng hiểu rất rõ. Tôi ...
Triệu Việt nghe xong liền giơ tay lên nói:
- Đừng nói như vậy. Tôi không rõ ràng lắm. Trong thời gian một tháng cậu đến làm bí thư thị ủy, đến phòng làm việc của tôi dùng năm đầu ngón tay cũng đếm hết.
Dương Phàm cười hắc hắc một tiếng rồi nói:
- Nếu vậy tôi sẽ luôn báo cáo công việc với ngài. Chẳng qua nếu thật sự làm như vậy, thời gian một ngày cũng chưa chắc đã đủ. Công việc của ngài rất bận rộn, tôi cũng không tiện quấy rầy ngài nhiều.
Triệu Việt không ngờ tên Dương Phàm này lại mặt dày như vậy, tức giận đến độ không khỏi cười cười một tiếng:
- Thằng ranh này chứ, khó trách lão Hác cũng không làm gì được cậu, nói năng đúng là ...
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi mới đến tỉnh Thiên Nhai này nên rất nhiều chuyện đúng là mắt đen mắt trắng, muốn làm được quan hệ cả trên và dưới thì thủ đoạn chính trị là không thể thiếu. Kết quả tự nhiên là phải chạm đến lợi ích của một số người nào đó. Có thể là do cách thức làm việc của tôi có vấn đề. Có vài lãnh đạo trên tỉnh có cái nhìn với tôi. Tôi là một bí thư thị ủy mà ngài đưa về tỉnh Thiên Nhai. Tôi không thể có chuyện gì cũng tìm ngài giải quyết chứ? Nếu thực sự là như vậy, tôi thấy mười ngài cũng mệt chết mà. Hơn nữa còn cần tôi là bí thư thị ủy làm gì chứ? Cho nên có chuyện tôi chỉ có thể làm xong rồi mới báo cáo. Còn có một việc làm tôi không tiện báo cáo với ngài.
Triệu Việt nghe đến đây lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Cậu còn biết tôi mang cậu về tỉnh Thiên Nhai này đó nhỉ?
Dương Phàm ngồi thẳng lưng nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của Triệu Việt, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề động đậy.
Triệu Việt thở dài một tiếng phất tay rồi nói:
- Coi như thằng bé này biết nói. Hai tháng nữa hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân sẽ diễn ra, nhất định phải làm tốt hội nghị lần này.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Các công tác chuẩn bị đã bắt đầu. Chẳng qua gần đây tôi có thể về Bắc Kinh một chuyến, tham gia bảo vệ luận án tiến sĩ.
Triệu Việt trầm ngâm một chút, lạnh nhạt nói:
- bao giờ thì đi?
Dương Phàm nói:
- Đợt nghỉ quốc khánh, lợi dụng mấy ngày nghỉ về thăm nhà một chút.
Triệu Việt ừ một tiếng rồi nói:
- Trước khi đi thì đến nhà tôi một chuyến, mang chút đồ lên cho Triệu Tuyết nhà tôi. Triệu Tuyết nó đang học ở Đại học Điện ảnh.
Bắc Kinh cuối mùa thu mưa càng lúc càng ít, trời màu xám, trong không khí có những hạt bụi nhỏ và lơ đãng. Dương Phàm lái xe trên đường, ông trời xám xịt một ngày cuối cùng đã rơi xuống cơn mưa phùn.
Dương Phàm lái vẫn là chiếc Audi như trước đây, chẳng qua đây không phải là xe như trước đây, mà là một chiếc Audi Q7. Lại nói tiếp đi xe của Chu Minh Đạo đúng là rất tiện, đi đến đâu cũng không bị ngăn cản.
Cửa Đại học Điện ảnh đỗ không ít xe xịn, chẳng qua hình như không có tư cách đi vào. Dương Phàm không có ý ra vẻ ta đây nên lặng lẽ dừng xe ở gần đó. Ông trời keo kiệt không ngờ lại dừng mưa. Chẳng qua mưa phùn hơn tiếng làm cho không khí sạch sẽ hơn nhiều.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi theo số mà Triệu Việt đưa cho. Dương Phàm gọi tới rồi nói:
- Triệu Tuyết à. Tôi tên là Dương Phàm. Bố cô bảo tôi mang đồ đến cho cô. Ra đây lấy đi. Ừ, cô nhớ một chút, xe Audi màu đen, biển số xe là QQQQ. Đi khoảng hai mươi mét, đồ cũng không ít, tìm mấy người giúp đi.
- Này, anh trực tiếp lái đến cửa đi. Tôi ...
Triệu Tuyết không ngờ người ở đầu bên kia trực tiếp dập máy. Triệu Tuyết tức giận dậm chân, thầm nói ông già phái ai đến đây thế này?
Dương Phàm đứng bên cạnh xe Audi hút thuốc lá, thật lâu sau thấy một cô gái mặc áo màu trắng sữa, tóc tết ngang vai đi tới. Người đến chính là Triệu Tuyết. Triệu Tuyết đi một vòng quanh xe Audi của Dương Phàm, sau đó lạnh nhạt nói với Dương Phàm:
- Anh đến đưa đồ sao? Tôi là Triệu Tuyết.
Dương Phàm vứt điếu thuốc trong tay ra, lặng lẽ mở cốp xe rồi nói:
- Đồ không ít đâu, cô đưa vào thế nào?
Trời mới biết bà xã Triệu Việt nghĩ như thế nào mà trực tiếp coi Dương Phàm làm tay cửu vạn, nhét đầy sau xe Dương Phàm, lên máy bay cũng phải trả không ít tiền vận chuyển. Cũng may Dương Phàm đi hay đến đều có người đón, cũng không quá phiền phức.
- Anh là lái xe của bí thư thị ủy à? Đồ nhiều như vậy, anh mang giúp tôi đi, tôi ở bên ngoài.
Triệu Tuyết tức giận nói một câu. Bà xã Triệu Việt đã gọi điện cho Triệu Tuyết trước, nói bí thư thị ủy thành phố Hải Tân mang đồ tới. Triệu Tuyết nhìn như thế nào cũng thấy Dương Phàm không giống bí thư thị ủy, nhất là cảnh dựa vào thành xe mà hút thuốc lá như vừa rồi, trông khá là bôi bác. Dương Phàm trông rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc có lẽ là lái xe cho lãnh đạo mà thôi.
Chuyện nhận nhầm này Dương Phàm đã thấy tê dại rồi, chép miệng nói:
- Được rồi, lên xe đi, tôi đưa cô đi.
Triệu Tuyết thuê nhà ở gần trường học. Cùng thuê với ba bạn học một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách. Dương Phàm thầm nghĩ mau chóng làm xong chuyện này rồi rời đi. Dương Phàm chẳng có tâm tư đâu mà nhìn Triệu Tuyết. Đương nhiên vừa nãy lúc mới gặp thì thấy Triệu Tuyết đúng là cũng xinh. Chẳng qua so sánh với Thu Vũ Yến hay Tần Hinh thì đúng là không bằng.
- Anh cũng hiểu quy củ đó chứ? Làm lái xe cho lãnh đạo nào vậy?
Triệu Tuyết ngồi ở vị trí tay lái phụ thấy Dương Phàm thủy chung không nhìn mình, trong lòng có chút cảm tình tốt, càng thêm tin tưởng vào nhận định Dương Phàm là lái xe cho lãnh đạo nào đó.
- Xe này của viện trưởng Chu Viện khoa học xã hội Bắc Kinh.
Lời này của Dương Phàm là thật. Xe lái vào một tiểu khu, Triệu Tuyết chỉ đường cho xe dừng dưới một khu nhà. Triệu Tuyết vừa xuống xe liền rụt về, cười hì hì nói:
- Nhớ là lát bạn học của tôi có hỏi, anh phải nói là bạn trai của tôi.
- Tôi là người thành thật mà.
Dương Phàm thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Thầm nói đây là chuyện gì thế này? Triệu Tuyết cười hì hì nói:
- Cho anh một cơ hội làm diễn viên quần chúng. Chờ lát nữa nhất định phải giả làm người có tiền hoặc quan chức. Nếu không tôi tìm lãnh đạo của anh tố cáo anh quấy rối tôi.
Mẹ nó chứ. Dương Phàm thầm nói con gái bây giờ sao toàn như vậy?
- Tôi không phải diễn viên. Cho dù cô muốn tôi diễn thì ít nhiều cũng phải cho một kịch bản chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, thấy trò này khá thú vị. Triệu Tuyết cười cười nhỏ giọng nói:
- Hôm nay một người bạn học của tôi sinh nhật, tối nay tụ tập ở câu lạc bộ Hoàng Thiên, nghe nói là mọi người đều phải mang bạn trai theo. Anh coi như đen đủi bị coi làm cửu vạn. Trông anh cũng khá đẹp trai, ăn mặc cũng được. Chắc không phải làm lái xe đúng không. Là thư ký của lãnh đạo hả?
Dương Phàm cũng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu.
- Nếu là thư ký của lãnh đạo thì ít nhiều cũng gặp mặt vài cảnh tượng lớn, như vậy tôi an tâm rồi. Được rồi, xuống xe mang đồ lên đi. Ở nhà B, tầng 3. Anh nhanh chút, tôi đi bắt thang máy.
Triệu Tuyết vừa nói liền vội vàng liền chạy đi, không buồn mang giúp cái gì. Dương Phàm không hề tức giận, ai bảo Triệu Tuyết là con gái của bí thư tỉnh ủy chứ?
Đo ba chuyến liền coi như mới chuyển được ba chiếc hộp đóng gói tốt vào trong thang máy. Dương Phàm coi như may mắn là không có ai đi thang máy, không bị người ta mắng.
Đến tầng 3, Triệu Tuyết vẫn không hề động tay như trước, cười cười chặn thang máy để Dương Phàm một mình làm việc. Xem cảnh này đã biết Triệu Tuyết quen sai người khác. Dương Phàm chỉ có thể thầm than mình số khổ, nghĩ như thế nào lại tự mình đến đây chứ. Tìm hai thành viên cảnh vệ đi một chuyến không phải xong sao?
Đồ được đưa vào trong phòng. Hai cô gái mặc váy ngủ từ trong phòng đi ra, vừa nhìn là biết mới ngủ dậy. Một cô gái trong cao gầy da dẻ trắng nõn dựa cửa cười nói:
- Triệu Tuyết, đây là bạn trai của bà à? Được đó.
Cô gái còn lại lùn hơn chút, trông như người phía nam lại trêu chọc:
- không nhìn ra đó, Triệu Tuyết không ngờ lại tìm được bạn trai tuấn tú như vậy. Chẳng qua bà cũng không thể sai người ta như lừa vậy chứ?
Dương Phàm cười cười với hai người, chuyển đồ vào trong phòng cho Triệu Tuyết. Đi ra không biết Triệu Tuyết lấy khăn mặt từ đâu ra, ngâm nước nóng rồi gọi Dương Phàm:
- Dương Phàm, vào đây rửa mặt.
Dương Phàm đi tới rửa tay thì cô gái cao hơn kia cười nói:
- Dương Phàm à? Làm gì vậy?
- Nhân viên công chức, làm chân chạy cho lãnh đạo.
Dương Phàm rất khiêm tốn nói một câu, lập tức nhận được ánh mắt oán giận của Triệu Tuyết.
- Không đúng mà. Triệu Tuyết nói là bạn trai của cô ấy ít nhất là giám đốc sở.
Cô gái có giọng người miền nam cười cười nói, trêu chọc một câu