Lam Hòa bị hỏi như vậy không khỏi có chút xấu hổ. Chẳng qua hắn dựa vào cha vợ mà lập nghiệp nên có chút kính sợ, ở nhà nên khá tôn trọng bà xã.
Đúng lúc này đồ ăn được mang lên, Lam Hòa vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đồ ăn mang lên rồi, ngồi vào bàn thôi.
Bởi vì là tiếp đón Dương Phàm nên mặc dù chỉ có hai người nhưng cũng có sáu bảy món. Lam Hòa đã muốn nịnh bợ mình như vậy, Dương Phàm cũng cảm thấy rất bình thường. Dương Phàm chỉ cười nói:
- Lái xe và thư ký bố trí rồi chứ?
Gặp mặt hôm nay Dương Phàm đã nói rõ không muốn người ngoài biết, Lam Hòa hiển nhiên ngầm hiểu rồi nói:
- Việc này xin ngài yên tâm, tôi cũng đã dặn Tiểu Trịnh. Hôm nay tôi xin mời Bí thư Dương hai chén, cảm ơn Bí thư Dương đã nể mặt.
Lam Hòa nếu đã mở miệng nói trước, Dương Phàm cũng nhận lấy chén rượu mà hắn rót cho, giơ chén lên rồi cười nói:
- Cảm ơn thịnh tình của phó thị trưởng Lam, con người tôi không thích nói nhiều, chỉ xem trọng việc làm. Chén rượu này uống xong, phó thị trưởng Lam có gì cần cứ nói ra, tuyệt đối không nên khách khí. Nếu anh quá khách khí, tôi cũng không biết nên làm như thế nào.
Những lời này của Dương Phàm khá hàm hồ, nhưng Lam Hòa lại nghe ra rất rõ ràng, trong lòng tự nhiên càng yên tâm:
- Bí thư Dương, xin mời bí thư uống hết chén này.
Lam Hòa nói xong ngửa cổ uống cạn, Dương Phàm cũng uống cạn. Nữ nhân viên phục vụ bên cạnh rót đầy hai chén, lúc này Lam Hòa thở dài một tiếng rồi nói:
- Tình hình của tôi Bí thư Dương có thể rõ ràng, bây giờ muốn làm chút thành tích quá khó khăn. Tôi phụ trách mảng công nghiệp. Nhưng công nghiệp ở thành phố Hải Tân gần như bằng không. Nói thật lòng đừng nhìn tôi là thường vụ thị ủy, người tinh mắt một chút đều biết tôi bị đẩy ra khỏi sở Xây dựng.
Lam Hòa nói xong giơ chén lên rồi nói:
- Tôi mời Bí thư Dương một chén.
Hai người lại cạn một chén. Bỏ chén xuống và ăn chút đồ ăn, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Chính quyền thành phố cần điều chỉnh phân công anh cũng đã biết. Chuyện này tôi đoán thị trưởng Tào sẽ lo lắng tăng thêm trọng trách của anh. Đến lúc đó anh cần làm như thế nào thì làm như vậy, coi như chuyện hôm nay chưa từng diễn ra, coi như chúng ta chưa từng gặp mặt. Tập đoàn Thiên Mỹ muốn đầu tư mạnh ở thành phố Hải Tân, nên bên xây dựng sẽ do anh nắm lấy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Phàm cũng không định giấu diếm, coi như rất ẩn ý nói ra ý của mình. Lam Hòa nghe xong không khỏi hơi biến sắc, lập tức giơ chén lên rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi đã biết. Tôi xin uống cạn ba chén, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.
Lam Hòa cũng uống khá tốt, hai người uống hết một chai Ngũ Lương Dịch, Lam Hòa còn định gọi thêm, Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Không cần nữa, buổi chiều còn phải đi làm.
Hai người cũng chỉ uống vài chén rượu mà thôi, thời tiết khá nóng nên đổi sang bia uống tiếp.
Thấy thời gian cũng đủ, Lam Hòa cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, phía sau có suối nước nóng ngài có muốn đi ngâm mình một lát không, thuận tiện bảo người mát xa một chút.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phó thị trưởng Lam, tôi không thích mấy cái chuyện trăng gió này.
Bên trong lời này có ý cảnh cáo, cả người Lam Hòa hơi run lên, vội vàng nói:
- Ngài hiểu lầm rồi, chỉ là mát xa bình thường mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng trên thực tế Lam Hòa đã chuẩn bị việc khác, chỉ cần Dương Phàm không phản đối thì một cặp sinh đôi sẽ chuẩn bị dâng cho hắn.
Dương Phàm thật ra muốn lập tức rời đi, chẳng qua lại suy nghĩ một chút nếu chẳng may mình rời đi thì trong lòng Lam Hòa sẽ có bóng ma, như vậy sẽ không tốt. Vì thế Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Nếu là nghiêm chỉnh tôi cũng không khách khí. Nói thật ra gần đây làm rất mệt, cũng muốn ngâm nước nóng và mát xa một chút.
Lam Hòa lập tức cười cười một tiếng rồi vỗ vỗ tay. Hai cô gái 17, 18 tuổi đi vào. Hai cô gái trông giống hệt nhau, cười tươi như hoa đứng ở đó, Dương Phàm cũng không phân biệt được bất cứ ai.
Nếu là ở thành phố Uyển Lăng, Trầm Ninh nếu có thể chuẩn bị đôi chị em song sinh như vậy, Dương Phàm tuyệt đối sẽ không từ chối. Chẳng qua bây giờ là Lam Hòa mời khách nên Dương Phàm chỉ chấp nhận ngâm nước nóng và mát sa một chút mà thôi. Có chuyện chính là như vậy, người bên dưới đã sắp xếp, mày không nhận thì người ta sẽ suy nghĩ lệch lạc, không yên tâm. Nhất là Lam Hòa mới đầu nhập vào thế lực của mình, càng phải làm cho hắn yên tâm.
- Ha ha, rất được.
Dương Phàm gật đầu. Lam Hòa yên tâm cười cười một tiếng rồi nói với hai chị em:
- Nhất định phải làm lãnh đạo hài lòng.
Theo hai chị em đi vào trong một căn phòng, bên trong bố trí gồm một cái giường lớn, một cái phòng lớn, ở giữa còn một bức tường bằng kính, bên trên có bức tranh cô gái trần truồng đang tắm. Phía sau cửa thủy tinh là một bồn nước đang bốc hơi nước ngùn ngụt.
Lam Hòa có lẽ đã dặn dò từ trước nên khi hai chị em sinh đôi thay quần áo cho Dương Phàm rất quy củ. Lúc còn chiếc quần lót, Dương Phàm khoát tay bảo hai cô gái ra ngoài, sau đó mởi cởi sạch mà đi vào bồn tắm.
Nằm ngâm mình trong nước một lát, Dương Phàm mặc quần áo đi ra nằm trên giường lớn ở gian ngoài. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Dương Phàm bảo vào đi, hai chị em song sinh cùng nhau đi vào.
Theo cách nói của hai chị em, sau đây sẽ đến tiến mục xoa bóp. Được đấm bóp một lát Dương Phàm cảm thấy rất dễ chịu. Hai chị em một trước một sau không ngừng ra sức, trên trán đầy mồ hôi. Dương Phàm nhắm mắt hưởng thụ phục vụ, mấy lần cảm thấy có đôi bánh bao mềm mại áp vào đầu, hắn mở mắt ra nhìn thì thấy hai điểm rõ ràng trên quần áo, giống củ lạc vậy.
Dương Phàm hiểu chỉ cần mình tỏ vẻ một chút là được ngay. Chẳng qua ở sâu trong lòng Dương Phàm vẫn có chút mâu thuẫn, thầm thở dài một tiếng đáng tiếc vì không tận hưởng đôi chị em song sinh này, không mở mắt ra nữa. Bởi vậy có thể thấy được Lam Hòa đã tốn khá nhiều tâm tư chuyện này.
Dương Phàm mơ mơ màng màng mà ngủ khi hai chị em xoa đầu và đấm bóp. Dương Phàm tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy đã là 4 giờ chiều. Hôm nay xem ra không đi làm được nữa rồi. Dương Phàm cười khổ một tiếng đứng dậy đi vào wc rửa mặt. Hai cô gái song sinh đứng chờ ở cửa lập tức cười cười đi tới, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo đã dậy? Lãnh đạo có hài lòng với phục vụ của bọn em không?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Rất được, những người khác đâu?
Lê Quý và Liêu Chính Vũ đã sớm chờ ở trong một căn phòng khác. Dương Phàm vừa mới đi ra, Lê Quý đã đứng ở hành lang:
- Bí thư Dương nghỉ ngơi tốt không? Tiểu Liêu đã xuống bãi đỗ xe. Trời rất nóng, ngài chờ chút đợi điều hòa bật một lát rồi hãy ra ngoài.
Hai người Lê Quý và Liêu Chính Vũ bắt đầu dần dần tiến vào nhịp điệu mà Dương Phàm mong muốn. Dương Phàm gật đầu không khen ngợi. Ý thức này mà cũng không có thì còn làm thư ký và lái xe của lãnh đạo làm gì nữa. Dương Phàm ra đại sảnh hút thuốc lá, Trịnh Đại Hùng mặt mày tươi cười đi tới ân cần thăm hỏi:
- Bí thư Dương đã dậy, ngài nghỉ ngơi có tốt không? Có ý kiến gì ngài cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến.
- Rất được, sau này sẽ thường tới đây.
Dương Phàm cười cười nói một câu lấy lệ. Trịnh Đại Hùng vui mừng ra mặt mà nói:
- Phó thị trưởng Lam đã đi trước, trước khi đi đã dặn dò phải chiêu đãi ngài thật tốt.
Lam Hòa không ngờ đã đi trước, Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Dương Phàm đang định hỏi một câu thì Lê Quý cầm điện thoại di động đến rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, điện thoại của phó thị trưởng Lam.
Dương Phàm cầm điện thoại ừ một tiếng, Lam Hòa nhỏ giọng nói trong điện thoại:
- Bí thư Dương, thị trưởng Tào đã về và tìm tôi nói chuyện.
Dương Phàm không khỏi có chút đắc ý trong lòng, xem ra mình ra tay sớm rất lợi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì lát nữa Tào Dĩnh Nguyên sẽ gọi điện tới nói chuyện này. Điều chỉnh công việc nhất định phải đưa ra hội nghị thường ủy. Chuyện này có lẽ là cách ném đá dò đường tốt nhất của Tào Dĩnh Nguyên xem có thể tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác hay là Dương Phàm sẽ lộ ra vẻ dữ tợn. Tào Dĩnh Nguyên cũng cần phải thông qua việc cải tổ này mà biết được kết quả.
Trịnh Đại Hùng tiễn Dương Phàm lên tận xe, đứng bãi đỗ xe vẫy vẫy tay chào. Xe ra ngoài, điện thoại di động của Lê Quý lại vang lên, Lê Quý cầm lên thì đúng như những gì Dương Phàm đoán trước. Đúng là do Tào Dĩnh Nguyên gọi tới.
- Bí thư Dương, là tôi – Tào Dĩnh Nguyên. Về vấn đề điều chỉnh công việc của chính quyền thành phố, ngài xem có cần bàn bạc một chút không?
Nghe được vẻ khẩn trương trong giọng của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không cần, trong hội nghị thường ủy sáng mai, lão cứ nói ra, tôi ủng hộ.
Dương Phàm nói xong lập tức dập máy, thái độ này rất thích hợp thể hiện mình có chút tức giận, nhưng lại thể hiện mình vẫn có thể chịu được. Tào Dĩnh Nguyên hơi thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế. Lúc này khuôn mặt tái nhợt của lão mới lấy lại chút máu.
Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên không khỏi thầm cảm thấy may mắn, Dương Phàm không vì chuyện đó mà trở mặt