Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 388: Khúc mắc trong lòng




Thư ký Trần đưa Dương Phàm xuống lầu, hành động này nói như thế nào nhỉ? Hầu Tiếu Thiên dù như thế nào cũng là một chủ tịch tỉnh mà.
Gọi Tùng Lệ Lệ lên xe, Trần Xương Khoa gọi điện tới cười nói:
- Lão Tứ, anh có một căn biệt thự gần bờ biển, chú tới đây hay tìm nơi khác?
Có đôi khi Dương Phàm rất hâm mộ sự lựa chọn của Trần Xương Khoa, chạy trốn khỏi dòng nước ngầm tranh đoạt quyền lực mà đi làm một tên nhà giàu sung sướng, đây là sự lựa chọn sáng suốt. Hâm mộ là hâm mộ, sự lựa chọn của Trần Xương Khoa khác hẳn so với thái độ làm người của Dương Phàm. Cho nên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất.
- Nói địa điểm, tôi đến đó.
Dương Phàm trực tiếp nói ra câu trả lời. Thu Vũ Yến muốn tìm một nơi yên tĩnh mà ở, khách sạn tuyệt đối không đáng tin cậy.
Xe đi trên đường, Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy lúc ở dưới đại sảnh Hầu Phương Minh tìm tôi hỏi chuyện.
Dương Phàm không khỏi cười một tiếng trong lòng, nói:
- Trong dự tính.
Dương Phàm không nói gì nữa, hình như cũng không quan tâm Hầu Phương Minh muốn biết gì.
Tùng Lệ Lệ có chút thất vọng, cảm thấy Dương Phàm không cho mình cơ hội thể hiện lập trường kiên định. Tùng Lệ Lệ lập tức cười cười tự giễu mình, thầm nói không hỏi không phải là cách khen ngợi tốt nhất sao? Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, bản tính luôn thích ra vẻ một chút.
Dương Phàm cảm thấy Trần Xương Khoa lúc này gọi điện tới không có ý đồ gì khác. Khi xe đến nơi thì thấy Trần Xương Khoa và La Thành đang nhàn nhã đi bộ dưới ánh mặt trời. Dương Phàm không thể không căm tức, nắn nắn tay một chút.
- Tôi ở ngoài mệt gần chết, hai anh thì tốt rồi.
Rất không khách khí oán giận một câu sau đó nằm xuống ghế, thuận tay cầm lấy chai bia lạnh của một cô bé đưa tới, uống một hớp lớn.
Nhìn xung quanh khắp nơi thì thấy đây là một ngôi biệt thự khá vắng vẻ, cách ngoài 200 mét mới có nhà người khác. Trong sân còn có mấy cô gái mặc bikini đang cười hì hì tắm nắng, tay, chân lộ hết ra.
La Thành cười cười đứng lên nói:
- Tôi đi bơi đây.
Vừa nói liền kéo mấy cô gái trong sân đi xuống biển bên cạnh. Trần Xương Khoa chờ La Thành đi xa, mặt hơi sa sầm lại nói:
- Lão Tứ.
Nói xong lại nhìn Tùng Lệ Lệ đang đi tới phía này.
- Người của tôi, tôi tin tưởng.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy. Trần Xương Khoa nhíu mày nhỏ giọng nói:
- Tốt nhất nên tránh một chút. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thái độ này làm Dương Phàm thầm giật mình trong lòng, khẽ gật đầu rồi cười nói với Tùng Lệ Lệ:
- Chị đi dọn phòng đi, tối chúng ta chiếm nơi này của lão Nhị.
Trần Xương Khoa thu ánh mắt hâm mộ khi thấy cảnh này lại, rồi nói:
- Lão Tứ, sau khi chú rời khỏi Uyển Lăng, việc kinh doanh than của chúng ta không dễ làm nữa.
Mặt Dương Phàm cũng thay đổi theo, thản nhiên nói:
- Là Hác Nam hay là Hà Thiếu Hoa?
Trần Xương Khoa sửng sốt một chút rồi nói:
- Sao chú lại kéo cả Hà Thiếu Hoa vào?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Hác Nam chỉ là không yên tâm về tôi nên mới phải đẩy tôi đi đến tỉnh Thiên Nhai này. Hà Thiếu Hoa là do tôi ép phải hợp tác, tôi đi rồi lão già này không thu thập người khác cho hả giận mới là lạ. Chẳng qua với tính cách của Hà Thiếu Hoa sẽ không làm như vậy, trừ phi có ý của người bên trên.
Trần Xương Khoa không thể giơ ngón tay cái lên nói:
- Đầu óc của chú đúng là đủ để dùng, mặc dù không trúng cũng không còn xa sự thật mấy. Có người thấy Trần gia chúng ta sống quá dễ chịu nên gần đây không ngừng làm ra mấy động tác nhỏ, thật đáng ghét. Nếu không phải vậy ông cụ cũng không ngừng tỏ vẻ thận trọng ở vấn đề của chú. Dù sao chú là đại biểu cho ích lợi của thế hệ chúng ta.
- Hác Nam và Hà Thiếu Hoa chỉ khoanh tay đứng nhìn thì vấn đề cũng không lớn. Các lão già khác muốn đối phó ư, không dễ vậy đâu. Tôi không phải chỉ buông tha 5 năm thôi sao? Tôi cũng muốn làm ra cái gì đó ở thành phố Hải Tân này.
Trên mặt Dương Phàm rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rõ ràng biết đấu tranh ở Bắc Kinh. Giống như dòng sông đang chảy vậy, bề ngoài không có dấu hiệu gì nhưng bên trong lại đầy đá ngầm và nguy hiểm. Trần Xương Khoa vội vàng đến nhắc nhở mình mà thôi. Chuyện đại cục bây giờ Dương Phàm cũng có tư cách biết. Chẳng qua xuất phát từ mục đích nào đó nên người đời trước sẽ không nói quá rõ ràng, điểm này cũng có ý kiểm tra năng lực.
- Ha ha, quả nhiên như Chu lão gia tử đoán trước. Chu lão nói chú lập tức hiểu ngay. Còn nhớ tên La Đạt Cương kia chứ? La gia gần đây rất náo nhiệt, không thấy La Thành nói ít hay sao?
Trần Xương Khoa lại chỉ một chút, Dương Phàm coi như rõ ràng nguyên nhân chuyện này, không khỏi cười lạnh nói:
- Sớm muộn gì cũng sẽ cho bọn chúng chút việc để làm.
Trần Xương Khoa nói tiếp:
- Trong tài khoản của chú còn bao tiền, cho anh mượn một chút.
Dương Phàm vừa nghe liền thản nhiên nói:
- Thiếu tiền thì tìm chị mà lấy đi. Trong tài khoản còn bao tiền tôi cũng không rõ ràng lắm.
Trần Xương Khoa lắc đầu cười khổ nói:
- Cô ba không cho, nói phải được chú gật đầu. Tôi định đầu tư một khu giải trí, tất cả tài chính đều dồn vào đó nhưng vẫn thiếu một chút.
Dương Phàm cười mắng:
- Còn giả nghèo giả khổ với tôi sao, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho chị. Nói thật nếu không có chị quản tiền, tôi thật không yên tâm với anh và Lão Đại. Anh còn đỡ một chút, cũng còn làm ăn buôn bán chân chính. Lão Đại thì suốt ngày lăn lộn với đám người đua xe, đó là hoạt động đốt tiền đó.
Trần Xương Khoa nói:
- Chú không biết Lão Đại rồi, Lão Đại bây giờ đang đi theo hướng cao cấp đó, làm khu giải trí gì đó, người có tiền đều thích vào đó chơi như đua xe, golf, tennis, tất cả đều là các thứ đốt tiền. Nhưng người có tiền đều thích chui vào đó. Chẳng qua ông cụ rất không thích làm mấy cái này nên khó chịu, quản lý rất chặt. Người ở Bắc Kinh có tiền nhưng có ai là dễ đối phó đâu, cho nên ...
Dương Phàm xua tay nói:
- Đừng nói, tôi có khuyên cũng không được.
Trần Xương Khoa mỉm cười nói:
- Không phải bảo chú khuyên, chỉ bảo chú đi quan tâm một chút.
Chào hỏi trước hay sao? Dương Phàm híp mắt nhìn Trần Xương Khoa, cuối cùng hừ một tiếng rồi nói:
- Ừ, tôi biết rồi. Chờ tôi có năng lực đó đã.
Đây coi như một lời hứa hẹn của Dương Phàm. Trần Xương Khoa cười cười an tâm mà nói:
- Người một nhà đúng là người một nhà, tôi đúng là hơi thừa rồi.
Dương Phàm không nói gì mà cười cười một tiếng. Trần Xương Khoa đột nhiên bật cười nói:
- La gia đúng là đen đủi, vừa định ra tay với chú, ở Vĩ Huyền còn chưa nghe thấy tiếng gì thì Chúc Đông Phong ở phía Nam đã cho nhà bọn chúng một quả, lập tức cách chức một tên giám đốc sở. Anh thật bội phục chú đó, một đám người thầm tra xét một tháng mà không thấy chú có vấn đề về tiền nong, dù chỉ là một đồng.
Dương Phàm thế mới biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, xem ra đây là di chứng sau khi tỉnh Giang Nam có điều chỉnh lớn. Nhưng hành động của Chúc Đông Phong làm Dương Phàm cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa những tên có ý đồ cũng phải suy nghĩ một phen. Chẳng qua quả thật là thế giới này quá vô tình. Người vừa rời đi đã có người muốn ra đao. Những người ở tỉnh Giang Nam còn đứng ở trên tường thành xem cảnh đẹp đó. Có lẽ rất nhiều người ước gì mình gặp chuyện không may, tốt nhất là Trần gia đánh với người khác đến độ đầu rơi máu chảy.
Việc này Trần Xương Khoa đến bây giờ nói khá nhẹ nhàng, trong lòng Dương Phàm không nhịn được mà rét lên. Một suy nghĩ khó có thể chấp nhận hiện lên trong đầu, chẳng lẽ nói mình một lần nữa sẽ buông tha sao? Trong mắt Dương Phàm đột nhiên hiện ra một tia lạnh lùng, nhìn Trần Xương Khoa một cái. Trần Xương Khoa đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng dù trời đang nắng to.
Mấp máy môi, Trần Xương Khoa không nói gì, bất cứ giải thích nào cũng là vô nghĩa, lúc này càng giải thích sẽ càng khó coi hơn. Thực ra Trần Xương Khoa cũng hiểu các làm việc của cha ông có đôi khi quá linh tinh. Chẳng qua lời này Trần Xương Khoa không thể nói.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến một điều, chuyện này trong mắt trưởng bối căn bản không có gì quan trọng. Chúc Đông Phong vừa ra tay, chuyện tự nhiên biến mất. Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng Dương Phàm dựa lưng nằm xuống ghế nhìn ra biển rộng trước mặt.
- Mệt, quá mệt óc.
Hung hăng nói ra một câu như vậy, Dương Phàm đứng lên rồi nói:
- Tôi đi thay quần áo.
Tùng Lệ Lệ đang ngồi ở trên giường, rất nhiều chuyện đã xảy ra, quá trình mặc dù không giống như mình phán đoán nhưng kết quả chính là như vậy. Nghe thấy tiếng bước chân, Tùng Lệ Lệ không tự giác quay đầu lại thấy Dương Phàm mặt mày âm trầm đi vào. Tùng Lệ Lệ cẩn thận hỏi một câu, Dương Phàm nhìn thoáng qua người phụ nữ đang thu dọn quần áo, ngồi xuống ghế sô pha. Trong nháy mắt vừa nãy, Dương Phàm cảm thấy sợ hãi, một cảm giác sợ hãi bị phản bội. Loại cảm giác này mặc dù không quá chân thật, nhưng có thể đã tồn tại.
- Chị đã bị phản bội bao giờ chưa?
Dương Phàm theo bản năng hỏi một câu, ánh mắt cũng không nhìn vào người Tùng Lệ Lệ.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút không khỏi suy nghĩ tại sao Dương Phàm lại hỏi vấn đề này. Dương Phàm ngồi trên sô pha co hai chân lên, co thành một vòng, hình như đang đề phòng cái gì đó. Dương Phàm như vậy làm Tùng Lệ Lệ có cảm giác như một con nhím vậy.