Dương Phàm cười cười đẩy trả lại rồi lấy điếu thuốc Gấu Mèo của mình ra, vừa cầm trên tay đã bị Tần Hinh đứng bên đoạt lấy. Tần Hinh đưa lên đôi môi không cần đánh son cũng đỏ chót, nhẹ nhàng châm lửa hít vào một hơi, một làn khó nhẹ nhàng được phun ra từ cái miệng làm mê đắm hàng vạn người đàn ông, sau đó tay ngọc đưa điếu thuốc lá đến bên miệng Dương Phàm.
Thấy cảnh này mọi người xung quanh đền trợn mắt há mồm. Mấy cô diễn viên mới vào nghề kia càng cảm thấy đây không còn là trái đất nữa. Tần Hinh ở bất cứ trường hợp nào cũng cao quý như hoàng hậu không ngờ lại làm như vậy. Phối hợp với ánh mắt đầy mê hồn và yêu mị kia, Tần Hinh lúc này là một người phụ nữ hoàn toàn khác.
- Xem ra Tần Hinh thực sự muốn rút lui khỏi làng giải trí rồi.
Trần Xương Khoa có chút tiếc nuối cười nói, sau đó quay đầu lại thản nhiên nói với mấy người liên quan:
- Đã đến thì chơi cho thoải mái, sau khi về thì quên chuyện đã thấy hôm nay đi. Năm nay công ty sẽ toàn lực bồi dưỡng người mới.
Lời Trần Xương Khoa làm cho mọi người hoan hô nhiệt liệt, lại bắt đầu bận rộn lên. Nói ra cũng buồn cười, người trong chốn quan trường nếu tính thứ nhất, vậy người trong làng giải trí phải đứng thứ hai. Mấy cô gái có thể đến nơi nay, Trần Xương Khoa chắc chắn có thể đối phó dễ dàng. Dù bọn họ về mở miệng nói ra cũng không có chứng cứ cơ mà. Trước khi đến đây, điện thoại di động đâu thể được mang vào.
Kỹ thuật của Tùng Lệ Lệ rất được, kỹ thuật của Tần Hinh cũng rất được, nướng một chiếc cánh gà vàng ươm, bên trên còn phết ít mật mong. Tùng Lệ Lệ làm đồ ăn đúng là rất được, Tần Hinh nướng thịt dê lại cho không ít hạt tiêu, điều này càng hợp khẩu vị của Dương Phàm. Nếu không người ta đâu có nói người mới không bằng người cũ trong một số việc.
Trần Xương Khoa thấy Dương Phàm thi thoảng lại nhăn mày nhăn mặt, có vẻ không hăng hái cho lắm. Trần Xương Khoa liền cầm chai bia đi tới ngồi cạnh Dương Phàm. Lúc này người hơi có ánh mắt đều không đi tới. Dù là Tần Hinh và Tùng Lệ Lệ cũng đều biết ý ngồi ở ngoài năm bước.
- Sao vậy chú em? Đang đau đầu không biết nên nói như thế nào với Triệu Việt hả?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Trần Xương Khoa mà nói:
- Biết rõ còn hỏi nhiều.
Trần Xương Khoa cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nói thẳng ra là xong mà. Không cần biết Triệu Việt mạnh đến đâu nhưng mặt mũi Trần gia chúng ta, lão ấy chắc chắn không thể vứt đi được. Chỉ cần tỏ thái độ, Triệu Việt hiển nhiên càng rõ ý của chú.
Đạo lý này Dương Phàm sớm đã nghĩ ra, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Chỉ mang một Trần gia ra là có thể tiêu trừ bóng ma trong lòng Triệu Việt sao? Nực cười, nhưng Trần Xương Khoa lại nói vậy, còn ý gì khác không?
Có lời nhắc của Trần Xương Khoa, Dương Phàm rất dễ dàng nghĩ thông suốt mọi chuyện. Dương Phàm đứng lên ưỡn ưỡn lưng mà nói:
- Anh đến để chuyển lời hả? Là ý của ông cụ hay là những người khác.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Chú đã tương đương cấp giám đốc sở, thêm năm tuổi nữa tăng lên một bậc cũng thích hợp.
Không nói rõ là ý của ai nhưng Dương Phàm rất dễ dàng đoán được đây là biện pháp bảo vệ của mấy lão già ở Bắc Kinh đang bảo vệ mình, nếu không mình đã thành mục tiêu chửi bới và công kích của bao người rồi.
- Không sớm nữa, bố trí nghỉ ngơi đi.
Dương Phàm không nói gì nữa, mặc dù có thể thấy rõ khổ tâm của mấy lão già ở Bắc Kinh, nhưng Dương Phàm cảm thấy có chút tức giận vì không được thông báo trước về chuyện này.
Khu nghỉ dưỡng này cũng có cả nhà hàng, khách sạn, chẳng qua tất cả các kiến trúc được kết hợp lại thành một quần thể. Nơi đây trồng rất nhiều cây cối, trồng cả nho, bên dưới dàn nho còn có bàn ghế bằng đá.
Phía xa xa tiếp tục bữa tiệc nướng, Dương Phàm rời đi trước. Nhìn thấy chiếc ghế tựa bằng gỗ dưới tán cây, Dương Phàm rất tự nhiên đi tới đó mà ngồi, ánh trăng chiếu qua lá cây rơi vào miệng đang nhếch lên một chút của Dương Phàm. Đây là Dương Phàm đang tức mà không có chỗ trút ra. Năm năm, ít nhất phải ở lại thành phố Hải Tân năm năm, kết quả này có hơi khác so với tính toán là ba năm của Dương Phàm.
Làm Dương Phàm tức tối không phải là ý này, mà Trần Chính Hòa không ngờ khi gọi điện cho hắn lại không nói rõ ràng. Mà làm cho Dương Phàm cứ bị vấn đề này làm cho đau đầu, mấy lần định buông chuyện bắt tay với Hầu Tiếu Thiên. Bây giờ xem ra áp lực ở Bắc Kinh của ông bố cũng không nhỏ, nếu không đâu có làm như vậy. Nhưng ông có áp lực không thể nói rõ hay sao? Cứ quanh co lòng vòng, có thể làm người ta không tức được sao?
Khi hai người phụ nữ lén lút đi tới, Dương Phàm đột nhiên hiểu rõ một chuyện, mình tức giận là do ông bố không có tỏ rõ thái độ, có cảm giác như bị người ngoài nắm giữ. Tâm trạng bất an khi còn bé ở Uyển Lăng bây giờ như đang muốn sống dậy từ đống tro tàn. Không phải mình bị coi là một quân cờ đó chứ? Sni này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Dương Phàm vô tình bóp nát. Rất rõ ràng mình đây là ngồi một chỗ mà lo chuyện bao đồng. Hiểu rõ là hiểu rõ, nhưng chút oán niệm và khó chịu vẫn còn tồn tại, chẳng qua đã nhạt đi rất nhiều.
- Chiếc ghế này chắc lắm đó.
Tần Hinh cuối cùng ngồi ở trên ghế đá bên cạnh, chu miệng cười nói.
- Tôi đi lấy nước tắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tùng Lệ Lệ cầm một chiếc túi đi tới, một lần nữa chạy trốn.
- Định ra nước ngoài mấy năm?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy, chút ấm ức trong lòng Tần Hinh dồn nén từ chiều đến giờ lập tức bay biến mất. Tần Hinh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm, thở dài một tiếng rồi nói:
- Em còn tưởng anh không hỏi cái này cơ.
- Ngốc quá. Ra ngoài chơi chán rồi về, không cho phép linh tinh với ai khác đâu dó
Một câu nói đã giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng Tần Hinh, ánh mắt đầy yêu thương và ngọt ngào trong nháy mắt lộ ra. Tần Hinh đưa tay túm lấy khóa quần của Dương Phàm mà kéo xuống, nàng nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế đá, ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông này.
- Nước ....
Ba chữ mà Tùng Lệ Lệ muốn nói bị nuốt vào trong bùng. Cảnh trước mắt làm Tùng Lệ Lệ không nói thành lời. Tần Hinh có khuôn mặt cao quý như nữ thần đang ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông kia ra sức phun ra nuốt vào biểu diễn kỹ thuật miệng lưỡi. Giờ phút này Tùng Lệ Lệ cảm thấy dưới chân như đang có động đất, chấn động không gì sánh bằng. Mặc dù Tùng Lệ Lệ đã đoán ra được bản chất của sự việc, nhưng đối với trưởng ban thư ký thị ủy có lòng ăn trộm mà không có gan ăn trộm thì đúng là không quá sự thật.
Tần Hinh đứng lên trông vẫn cao quý và không thể xâm phạm lại đang từ từ cởi hết nút thắt trong chiếc sườn xám, chiếc quần lót bên trong được đẩy ra, đôi chân thon dài mở rộng ra. Ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống, nữ thần ngồi lên người đàn ông đó, thậm chí ngay cả đạo tấm chắn cuối cùng bên trong cũng không gạt ra, cứ như vậy tự mình dùng tay nhẹ nhàng vén ra một chút, sau đó ngồi xuống.
"A" một tiếng rên nhè nhẹ vang lên, Tần Hinh nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ đứng không vững phải vịn tay vào cột, bắt đầu dao động, đầu lưỡi tham lam liếm liếm môi, thánh khiết và dâm đãng kết hợp với nhau quá hoàn mỹ tạo thành một bức tranh thác loạn như ảo mộng.
Ánh trăng mê người.
Tùng Lệ Lệ không biết làm gì khác là xoay người bỏ chạy, vào trong phòng, ngồi trên sô pha mà trong tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ đầy dâm đãng của Tần Hinh, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông. Lại nhìn thiết kế trong phòng này, Tùng Lệ Lệ đúng là muốn đánh cho tên thiết kế một trận. Căn phòng đáng chết này chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ. Mà phòng ngủ đáng chết lại có chiếc giường to quá đáng, ba bốn người ngủ trên đó cũng chẳng hề khó khăn.
Tùng Lệ Lệ muốn rời khỏi đây. Mặc dù trong lòng có suy nghĩ đó nhưng tất cả những gì diễn ra nằm ngoài dự tính của Tùng Lệ Lệ. Nếu như hôm nay Tần Hinh không xuất hiện, Tùng Lệ Lệ sẽ ca ngợi người thiết kế nơi này. Bây giờ nghe tiếng thở hổn hển ở bên ngoài, trong lòng Tùng Lệ Lệ rối bời, lao vào giường vùi đầu dưới gối, muốn làm như vậy để không phải nghe âm thanh khiến người ta muốn phạm tội, làm cho hai chân không tự chủ mà cọ cọ vào nhau, cũng làm cho bên dưới đang dần dần ẩm ướt.
Càng không muốn nghe, Tùng Lệ Lệ càng có thể rõ ràng nghe thấy tất cả những gì ở bên ngoài, khi mọi chuyện trở nên yên tĩnh lại, Tùng Lệ Lệ lại cảm thấy hơi lạnh, cửa sổ đáng chết không ngờ chưa đóng, một cơn gió đêm thổi vào, thổi vào dưới chân đã mở rộng ra, phản ứng nước bốc hơi đã phát huy tác dụng.
Mặt đỏ ửng rút ra khỏi gối, đưa đồng hồ lên xem thì thấy đã là 40 phút trôi qua, thời gian qua nhanh thật. Tùng Lệ Lệ giật mình, vội vàng lấy quần áo ở tủ cạnh đầu giường lao vào trong wc, khóa trái cửa lại.
Cố trấn tĩnh lại một chút, Tùng Lệ Lệ nhắm mắt ngâm mình trong làn nước lạnh, cả người trên dưới đều nóng bức cuối cùng cũng dần dần trở lại bình thường. Rốt cuộc Tùng Lệ Lệ đã lấy can đảm mở mắt ra, cảm thấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì. Tùng Lệ Lệ thầm giật mình, thầm nói không phải đôi nam nữ đó không ở đây chứ?