Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 383: Không cho mặt mũi




Cũng trầm tư suy nghĩ như vậy còn có Hà Kính Học. Phải nói cái ghế thị trưởng này rất dễ bố trí. Lãnh đạo tỉnh ủy ngồi chồm hỗm ngày trên đầu nên càng phải cẩn thận hơn khi phục vụ. Nhắc tới ngọn nguồn cái câu lạc bộ bóng đá này, Hà Kính Học đúng thật là có khổ mà nói không ra lời. Lão bằng hữu chủ tịch tỉnh Hầu là con trai một vị quan to ở trên Bắc Kinh. Ba năm trước đây làm chủ nhiệm ủy ban thể thao tỉnh Thiên Nhai. Tới cái ghế chủ nhiệm này là để đánh bóng. Hắn muốn thành tích. Kết quả là đề xuất muốn tổ chức một câu lạc bộ bóng đá. Chuyện này là do Hà Kính Học bày mưu đặt kế cho Hầu Tiếu Thiên. Không muốn làm cũng phải làm. Năm ngoái lại thay đổi toàn bộ, tên công tử này dựa vào thành tích nổi bật đổi đến cái ghế địa phương. Đến một tỉnh nào đó đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh. Nhưng thật ra lại để lại cho Hà Kính Học một cục diện rối rắm.
Hà Kính Học là người đã từng qua nhiều thế hệ. Cho nên trong điện thoại chủ tịch tỉnh Hầu có thể coi như lễ phép. Trước tiên là chào hỏi Hà Kính Học rồi nhắc nhở cơ hội một chút. Khẩn trương đem củ khoai nóng bỏng tay ra bên ngoài giải quyết. Cũng không hề thương lượng gì cả. Nhưng chủ tịch tỉnh Hầu của chúng ta lại không có nói rõ. Hà Kính Học suy nghĩ cả nửa giờ cũng không nghĩ ra đạo lý.
Lúc này điện thoại vang lên. Hà Kính Học. Thư ký của Hà Kính Học từ bên ngoài thò đầu vào nói:
- Thị trưởng Hà, thị trưởng Tào bên thành phố Hải Tân gọi điện thoại tới. Tôi để ngài tiếp nhé?
Hà Kính Học vừa nghe vậy trong lòng giật mình. Tự nhủ lãnh đạo gọi điện sẽ không có liên quan đến cái người họ Tào kia chứ? Oai nghiêm gật gật đầu. Chờ điện thoại kêu lên ba tiếng, Hà Kính Học mới cầm lấy điện thoại.
Ha ha. Đồng chí Dĩnh Nguyên! Tôi là Hà Kính Học.
Trong lòng nghi ngờ cú điện thoại của chủ tịch tỉnh. Giọng điệu của Hà Kính Học vô vùng khách khí. Tào Dĩnh Nguyên có thể cảm nhận được điều này qua điện thoại.
Tào Dĩnh Nguyên cẩn thận nói một chút về việc thành phố Hải Tân muốn làm câu lạc bộ bóng đá. Hà Kính Học vừa nghe trong lòng liền biết rõ đây là chuyện báo đáp. Đây là lãnh đạo đang chiếu cố mình, tạo cho mình một cơ hội.
- Ôi kìa, lão Tào à. Mọi người lên tỉnh ròi sao không qua đây ngồi một chút? Trưa nay tôi mời khách. Không được thoái thác đâu đấy!
Bên này Dương Phàm yên lặng theo dõi kỳ biến. Ở trong phòng làm việc bận rộn tới tận trưa. Nghĩ đến tiểu Chúc Dương trong biệt thự là tinh thần Dương Phàm lại phấn chấn tự mình lái xe đi. Ăn cơm trưa rồi chơi đùa với con trai là một cách giải trí trước khi vào làm buổi chiều.
Sau bữa cơm trưa, Hà Kính Học tự mình đến phòng nghỉ của Tào Dĩnh Nguyên. Một cán bộ cấp phó của tỉnh lại nể mặt một thị trưởng như vậy là một việc rất hiếm gặp. Sau một hồi khách khí, Hà Kính Học khéo léo cười cười nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Lão Tào à. Tôi có một chuyện muốn thương lượng với lão một chút.
Tào Dĩnh Nguyên chờ chính là lúc này. Tự nhủ buổi sáng chủ tịch tỉnh Hầu đã ám chỉ điều này đây. Tôi cũng nhiệt tình tiếp đãi. Có chuyện thì khẩn trương nói mau. Tôi còn đang chờ báo cáo với thái thượng hoàng ở Hải Tân đây.
- Ha ha, thị trưởng Hà quá khách khí rồi. Có chuyện thì ngài nói đi.
Tào Dĩnh Nguyên hít một hơi cho an tâm. Chuẩn bị chịu đựng áp lực.
- Ha ha, chuyện là như thế này. Nghe nói thị trưởng Tào muốn tổ chức câu lạc bộ bóng đá.
Hà Kính Học nói hết sức khéo lóe nhưng ý tứ hết sức rõ ràng. Đại ý chính là hai câu lạc bộ bóng đá có thể sát nhập vào hay không. Áp dụng hình thức đầu tư cổ phần. Sau đó thì thi đấu luân phiên trên sân nhà. Câu lạc bộ bóng đá có thể thăng cấp một chút thì sẽ trở thành đối tượng trọng điểm để ủy ban thể thao tỉnh giúp đỡ.
Tào Dĩnh Nguyên rốt cuộc đã hiểu. Cảm tình chính là muốn nhét cái cục rối rắm này sang đây. Còn muốn chia một nửa gia sản. Ý niệm đầu tiên trong đầu Tào Dĩnh Nguyên chính là cự tuyệt. Trong lòng thầm nói mày ăn một bữa cơm bồi bổ của tao thì quay về là được. Tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ muốn làm câu lạc bộ bóng đá là chuyện mà thái thượng hoàng gật đầu mới có thể làm được. Tôi nếu đáp ứng thì trở về biết tính ra sao.
- Thị trưởng Hà, không phải tôi không nể mặt anh. Mấu chốt là câu lạc bộ bóng đá này chỉ có duy nhất tập đoàn Tập đoàn Thiên Mỹ kinh doanh. Chính quyền thành phố chẳng qua chỉ có cái danh dự mà thôi. Mượn một cái sân vận động bị đập phá, còn không có một chút tiền chính sách. Cái việc thuyết phục này khó khăn là rất lớn!
Tào Dĩnh Nguyên châm chước câu từ. Cẩn thận tỏ vẻ hết sức khó khăn. Chờ tới khi sắc mặt Hà Kính Học hơi khó coi, Tào Dĩnh Nguyên mỉm cười nói tiếp:
- Tuy nhiên ....
Đều là người tinh ranh trong chốn quan trường, Hà Kính Học nghe đến đó tự nhiên hiểu không phải là không có đường thương lượng. Tinh thần chấn động nói:
- Lão Tào à, lão cũng đừng thừa nước đục thả câu chứ. Có khó khăn gì cứ nói ra rồi mọi người cùng bàn bạc, xử lý. Nếu thật sự không xử lý được thì không phải còn có lãnh đạo tỉnh ủy làm hậu thuẫn mạnh mẽ cho chúng ta sao?
Tào Dĩnh Nguyên không có gì để nói, Hà Kính Học có cấp bậc cao, bây giờ còn mang chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên ra, đó không phải là rõ ràng muốn ăn Tào Dĩnh Nguyên sao? Chỉ có một ý, có đáp ứng hay không?
Cũng may Tào Dĩnh Nguyên sớm đã có đối sách, trong lòng hận không thể dùng gạch đập vỡ đầu Hà Kính Học, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười một tiếng nói:
- Thị trưởng Hà, chuyện câu lạc bộ bóng đá nói khó cũng không phải khó, mấu chốt là thao tác như thế nào. Chuyện này chỉ cần Bí thư Dương thành phố Hải Tân nói một câu, tập đoàn Thiên Mỹ nhất định không có ý kiến gì. Chẳng qua Bí thư Dương không dễ nói chuyện.
Lời nói này của Tào Dĩnh Nguyên quá âm hiểm. Tào Dĩnh Nguyên biết tính cách của Dương Phàm là gì, chuyện này làm cho Hà Kính Học đi thương lượng với Dương Phàm, rõ ràng là Tào Dĩnh Nguyên có ý chơi xấu đẩy Hà Kính Học đâm đầu vào bức tường, cuối cùng còn có ý tốt nói ra một câu, nói cái gì mà Dương Phàm không dễ bắt chuyện. Chờ mày đâm trúng cái đinh đừng có nói tôi không nhắc nhở. Tóm lại đây là đã đào một cái hố chờ Hà Kính Học nhảy vào bên trong.
Hà Kính Học không hiểu gì về Dương Phàm, thầm nói không phải chỉ là một bí thư thị ủy thành phố Hải Tân hay sao? Trong lòng Hà Kính Học cũng không thèm để ý mấy, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì thấy sao lúc này Tào Dĩnh Nguyên lại đẩy Dương Phàm ra, không phải là chôn quả lựu đạn gì chứ? Lẽ ra chuyện câu lạc bộ bóng đá là của chính quyền thành phố, sao lại liên quan đến bí thư thị ủy thành phố Hải Tân chứ?
- Sao thế, câu lạc bộ bóng đá là do đồng chí Dương Phàm xử lý sao?
Hà Kính Học ra vẻ lơ đãng hỏi một câu, mắt đang nhìn chéo Tào Dĩnh Nguyên. Ý đó là không phải mày đang đào hố hại tao đấy chứ, nói rõ ràng xem sao?
Tào Dĩnh Nguyên không khỏi nhăn nhó một chút rồi nói:
- Câu lạc bộ bóng đá này là do bạn hồi đại học của Bí thư Dương quản lý, bây giờ kinh doanh không tốt nên đến nương tựa. Tập đoàn Thiên Mỹ từ trước đến nay luôn nghe theo lời Bí thư Dương. Chuyện này nói thẳng ra là lời của tôi không có tác dụng gì.
Hà Kính Học nghe xong không khỏi giật mình trong lòng, thầm nói chuyện này có điểm không đúng. Ở chuyện này Tào Dĩnh Nguyên nhất định không dám nói láo. Nếu như là thật vậy nhất định phải đả thông cửa của Dương Phàm.
- Ừ ừ, tôi đã biết. Cảm ơn lão Tào đã nhắc nhở, lão nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Hà Kính Học nói xong liền đứng dậy cáo từ, đi ra cửa bắt đầu thầm tính toán trong lòng. Hà Kính Học đã nghe nói qua về lai lịch của Dương Phàm, nhưng rốt cuộc như thế nào lại không biết. Hà Kính Học không biết nhưng không ngại hắn đi hỏi thăm một chút. Hà Kính Học suy nghĩ một lát trong đầu rồi rút điện thoại di động cá nhân ra.
- Lãnh đạo, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đó chứ?
Nếu Hầu Tiếu Thiên gọi điện thoại nhắc nhở, như vậy Hà Kính Học đương nhiên biết cần hỏi ai.
- Ừ, có chuyện gì vậy?
Hầu Tiếu Thiên rất uy nghiêm hỏi một câu?
- Là như thế này ...
Sau khi chuyển đạt lại ý của Tào Dĩnh Nguyên, Hà Kính Học chờ chỉ thị của lãnh đạo Hầu Tiếu Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đồng chí Dương Phàm này tôi biết, rất có năng lực. Tôi thấy đồng chí Tào Dĩnh Nguyên nói khá chính xác. Chuyện câu lạc bộ bóng đá phải giải quyết nhưng phải chú ý cách nói chuyện. Các đồng chí thành phố Hải Tân sẽ chiếu cố đến tình cảm đơn vị anh em, điểm này là chắc chắn. Cứ như vậy đi, dập máy đây.
"Bịch" một tiếng dập máy, Hà Kính Học không khỏi khó hiểu. Hầu Tiếu Thiên nói chuyện từ trước đến nay đều không rõ ràng. Bây giờ việc xử lý chuyện câu lạc bộ bóng đá như lửa cháy sau mông, Hầu Tiếu Thiên nói như vậy làm cho Hà Kính Học rất mệt mỏi trong lòng. Tóm lại có một điểm là rõ ràng, chính là tình hình này phải thu thập.
Hà Kính Học vừa rời đi, Tào Dĩnh Nguyên đã gọi điện cho Dương Phàm, giọng rất khách khí mà nói:
- Bí thư Dương, tôi đã nói chuyện với thị trưởng Hà, ý của anh là như thế này ... cái này làm tôi thấy rất khó xử. Công tác với tập đoàn Thiên Mỹ, tôi không tiện làm. Cho nên tôi thấy để ngài ra mặt là tiện hơn cả.
Tào Dĩnh Nguyên khéo léo đẩy Dương Phàm ra mặt. Điều này làm cho Dương Phàm rất khó chịu, thầm nói lão già này đúng là không biết chịu trách nhiệm gì hết, đúng là thịt chó không lên bàn tiệc được.
Dương Phàm vừa đi làm liền nhận được điện thoại này của Tào Dĩnh Nguyên. Dương Phàm sa sầm mặt lại mà nói:
- Lão Tào, chuyện này là do chính quyền thành phố làm, lão trực tiếp tìm tập đoàn Thiên Mỹ thương lượng đi, không phải việc gì cũng cần tôi ra mặt.
Lời này của Dương Phàm rất nặng, chẳng khác nào đang mắng người. Lão làm thị trưởng như thế nào thế hả? Tôi đã che chở đến mức đó rồi còn không thấy đủ sao? Tào Dĩnh Nguyên đương nhiên nghe ra ý này, mặt già hơi đỏ lên, nhưng lúc quan trọng này chỉ có thể mặt dầy đi xuống.
- Bí thư Dương, giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ không nể mặt tôi. Tôi lo lắng chuyện này làm quá cứng, chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên sẽ bất mãn.
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Chuyện này tôi không cần biết. Lão bảo bọn họ đi tìm giám đốc Thu đi. Tôi mời người đến là vì thành phố Hải Tân, không phải vì lau đít cho thành phố Quỳnh.
Dương Phàm nói rất dứt khoát, chủ yếu là bởi vì Hà Kính Học đưa ra điều kiện đã muốn chiếm được chỗ tốt, trên đời có chuyện này sao? Nếu như Hà Kính Học ăn nói lễ phép, Dương Phàm lại có tính ăn mềm không ăn cứng thì còn có thể thương lượng. Bây giờ Hà Kính Học mang chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên ra hù dọa Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm là bí thư thị ủy sao có thể nuốt trôi chứ. Nếu không sau này người khác không đạp lên mũi mình sao?
Tào Dĩnh Nguyên vừa thấy Dương Phàm có thái độ này, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại ăn nói khép nép:
- Bí thư Dương, tôi sẽ cố gắng truyền đạt với giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ, tranh thủ thuyết phục cô ấy.
Tào Dĩnh Nguyên dập máy không khỏi thầm đắc ý trong lòng, thầm nói hai người bọn mày đánh nhau di, tao đứng xem trò hay là được.
Trong lòng Dương Phàm hiểu rõ Tào Dĩnh Nguyên đang tính cái gì. Chẳng qua chuyện này cũng chỉ có thể kiên trì mà đi tới, nếu không sau này sao có thể đặt chân ở tỉnh Thiên Nhai chứ? Hợp nhất câu lạc bộ bóng đá có thể bàn, nhưng phải dựa theo suy nghĩ của Dương Phàm mới được.
Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút liền đưa ra một kết luận. Tào Dĩnh Nguyên nhất định là đang giả vờ, sau đó đẩy chuyện này đi. Mông Hà Kính Học đang có nửa nên nhất định sẽ chủ động liên lạc. Có Hầu Tiếu Thiên ở bên trong nên rất có thể sẽ hợp nhất hai câu lạc bộ bóng đá, về phần hợp nhất như thế nào thì không phải do Hà Kính Học. Người có thể thu nhận, tên có thể đổi thành câu lạc bộ bóng đá tỉnh Thiên Nhai, sân vận động có thể thay phiên nhau. Nhưng những thứ khác đừng hy vọng, có thể chấp nhận đám hỗn độn, rác rưởi đó đã là tốt lắm rồi
Dương Phàm lúc này đang rất khó chịu, đề nghị của Hà Kính Học thật quá đáng, đúng là có ý muốn ăn thịt người không chừa một khúc xương, Nếu thật sự làm theo phương án của Hà Kính Học đưa ra, làm không tốt thì ba năm câu lạc bộ bóng đá sẽ trở thành như trước đây, bán độ khắp nơi, sĩ khí giảm sút. Ý của lãnh đạo là nhất định phải giải quyết vấn đề câu lạc bộ bóng đá. Ý này không cần phải nghi ngờ. Nhưng giải quyết như thế nào lại phải nói chuyện với Dương Phàm. Mà phương thức chú ý cũng rất nghệ thuật.
Tình huống bình thường thì có hai biện pháp. Một là tới nhà khách khí nói chuyện, thái độ ngoan ngoãn một chút, đây là nhờ người làm việc mà. Thứ hai tự nhiên là ra vẻ ta đây gọi điện tới, nói ra ý của lãnh đạo. Khả năng này có thích hợp không? Chuyện câu lạc bộ bóng đá như lửa cháy sau mông, lãnh đạo lại không tỏ thái độ quá rõ ràng mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Kính Học tự giác mình chỉ là thị trưởng nên ăn nói khép nép là việc không thể làm, nhưng lại không thể quá cứng rắn. Như vậy Dương Phàm có thể ngoài mặt là đáp ứng Hà Kính Học, nhưng sau lưng lại kéo dài thời gian.
Hà Kính Học do dự rất lâu cuối cùng vẫn không thể bỏ bộ mặt mình xuống. Hà Kính Học bảo thư ký gọi điện đến phòng làm việc của Dương Phàm, sau khi điện thoại bên kia có người nghe, Hà Kính Học cầm điện thoại rụt rè nói:
- Đồng chí bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm sao? Tôi là Hà Kính Học – thị trưởng thành phố Quỳnh.
Dương Phàm vừa mới dập máy với Tào Dĩnh Nguyên xong, trong lòng đang rất buồn bực khó chịu, Hà Kính Học không ngờ lại gọi điện tới.
- Ừ, thị trưởng Hà à, có chuyện gì thế?
Dương Phàm ra vẻ không biết gì hết, trong lòng đang thầm tính toán. Hà Kính Học tự mình đến nói chuyện, mọi người có thể thương lượng. Hà Kính Học nghĩ rằng gọi một cuộc điện thoại là xong chuyện, không có cửa đâu.
Hà Kính Học sau một phen khách khí rồi nói:
- Đồng chí Dương Phàm, bây giờ tình hình câu lạc bộ Thiên Nhai Vĩnh Thái không được tốt, công ty dược không tỏ ý tiếp tục tham gia xây dựng câu lạc bộ bóng đá nữa. Tôi là thị trưởng cũng vì chuyện này mà đau đầu.
Dương Phàm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Vậy sao, rất đau đầu đó. Chẳng qua chuyện câu lạc bộ bóng đá là do thị trưởng Tào xử lý, tôi không tiện can thiệp vào công việc bên chính quyền thành phố. Như vậy đi. Thị trưởng Tào đang lên tỉnh thành báo cáo công việc, tôi bảo thị trưởng Tào liên lạc với đồng chí?
Hà Kính Học thiếu chút nữa trào máu, thầm nói thằng ranh này mày cũng giỏi giả vờ đó chứ nhỉ. Tào Dĩnh Nguyên đã nói đến nước đó, mặt mũi thị trưởng Tào cũng không cần, còn không thể nói với mày sao? Bây giờ thái độ này của này của mày rõ ràng là không cho tao mặt mũi.
Trong lòng Hà Kính Học không khỏi tức giận nhưng lại không tiện nói Dương Phàm không được giả vờ nữa. Hà Kính Học cố nhịn một hơi rồi cười nói:
- Đồng chí bí thư Dương, câu lạc bộ bóng đá thành phố Quỳnh chúng tôi được chủ tịch tỉnh Hầu rất quan tâm.
Dương Phàm mỉm cười, thầm nói lấy Hầu Tiếu Thiên ra là tôi sợ sao? Tên Hà Kính Học này trước khi gọi điện sao không hỏi thăm rõ ràng những chuyện mà tôi đã trải qua trước đây?
- Ha ha, nếu là như vậy, thị trưởng Hà, tôi cho đồng chí một chủ ý. Trong tỉnh nhiều công ty, tập đoàn như vậy, không bằng nhờ chủ tịch tỉnh Hầu ra mặt tìm một nhà tài trợ cho câu lạc bộ bóng đá là xong. Tôi thấy chuyện làm như vậy nhiều khả năng thành công.
Hà Kính Học liền câm miệng lại, Dương Phàm nói tiếp:
- Thị trưởng Hà, tôi còn có chút việc cần xử lý, không nói chuyện được nữa rồi.
Vừa nói Dương Phàm liền dập máy. Tùng Lệ Lệ lúc này đang đứng ngoài cửa che miệng cười trộm.
- Cười gì thế. Nghe lén lãnh đạo nói chuyện không phải thói quen tốt đâu đó.
Dương Phàm đâm Hà Kính Học một nhát nên tâm trạng khá vui vẻ mà cười cười. Tùng Lệ Lệ đi vào, Dương Phàm lúc này mới chú ý người phụ nữ này buổi chiều đã thay một bộ đồ khác. Sáng sớm mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, buổi chiều lại là một chiếc váy màu trắng. Quan trọng là chiếc váy được cắt quá vừa người. Tùng Lệ Lệ mặc lên trông càng thêm nóng bỏng, như ma quỷ muốn giết người.
Tùng Lệ Lệ đặt công văn cần Dương Phàm ký tên lên bàn, sau đó cầm lấy ấm trà nghiêng người rót nước cho Dương Phàm. Từ góc ngồi của Dương Phàm nhìn tới thì thấy thân hình Tùng Lệ Lệ hiện ra chữ S rất rõ ràng.
- Lãnh đạo, tôi thật ra không có ý nghe lén. Chẳng qua ngài lớn tiếng như vậy, tôi ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Có phải là thị trưởng Hà muốn thành phố Hải Tân ký hợp đồng không công bằng?
Tùng Lệ Lệ thấy tâm trạng của Dương Phàm khá vui vẻ nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
Dương Phàm thản nhiên hừ lạnh một tiếng, gật đầu nói:
- Một cục diện hỗn độn không ngờ còn định há miệng cá mập, đúng là tên này không biết xấu hổ.
Sau đó Dương Phàm nói ra ý của Hà Kính Học. Khi nói đến chuyện Hà Kính Học mang Hầu Tiếu Thiên ra, Dương Phàm không khỏi cười lạnh nói:
- Chủ tịch tỉnh Hầu rất quan tâm ư. Nếu thật sự quan tâm thì sẽ không thể không có ai tài trợ câu lạc bộ bóng đá này. Tên Hà Kính Học là một thị trưởng mà chuyện này cũng không làm được, vậy mà còn không biết xấu hổ đến đào tường nhà tôi.
Tùng Lệ Lệ chờ Dương Phàm ký tên vào văn bản song, mắt đảo đảo rồi nói:
- Hà Kính Học là người của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên đó.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Thành phố Hải Tân không phải là nơi tên Hà Kính Học này muốn chỉ tay chỉ chân thế nào cũng được. Tôi sẽ cho chủ tịch tỉnh Hầu mặt mũi, nhưng phải có một lý do hợp lý. Làm một câu lạc bộ bóng đá mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sớm biết vậy đã không đồng ý cho tập đoàn Thiên Mỹ làm.
Dương Phàm vừa nói liền tức giận đứng lên, không cẩn thận làm đổ chén trà.
Tùng Lệ Lệ nhanh tay nhanh mắt vội vàng cầm lấy tập công văn lên, sau đó thành thạo lấy khăn lau dưới gầm bàn lau nước đổ. Lúc này Dương Phàm đang đứng ở trước mặt, mỗi lần Tùng Lệ Lệ khom lưng, Dương Phàm lại có thể nhìn thấy hai chiếc bánh bao đầy đặn kia. Dương Phàm đứng ở trước ghế giơ chén trà lên không khỏi nhìn thêm một chút. Tùng Lệ Lệ vừa lau dọn, vừa cười cười lẻn đến trước mặt Dương Phàm, cái mông tròn lẳn khe khẽ lướt lướt trên cậu bé của Dương Phàm.
Dương Phàm thật thất bại có phản ứng nên hắn vội vàng đi vào bên trong, tranh cho Tùng Lệ Lệ lại tiếp tục làm như vậy. Thật quá thất bại, Dương Phàm có thể xác định cái mông của Tùng Lệ Lệ mà đè xuống thì sẽ rất sướng. Mông vừa co dãn vừa có hình cong hoàn hảo. Đây có thể nói là cái mông hoàn mỹ nhất mà Dương Phàm từng gặp.
Chuyện này chỉ hơi suy nghĩ một chút mà thôi, Dương Phàm cũng không có suy nghĩ nào quá đáng.
Hà Kính Học không ngờ Dương Phàm lại đột nhiên dập máy như vậy, điều này không khác gì tát thẳng vào mặt mình. Hà Kính Học tức giận cầm máy dập xuống, cầm chén trà lên định ném xuống đất nhưng nhịn không làm như vậy. Dù sao cũng là lão đồng chí, chuyện này về tình về lý đúng là mình không đúng.
Dương Phàm có thể đợi nhưng Hà Kính Học không thể chờ nổi. Chuyện này phải làm nếu không sẽ không có biện pháp giao phó với lãnh đạo.
Hà Kính Học suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Hầu Tiếu Thiên cầu cứu. Nếu không Dương Phàm nhất định không nể mặt, Tào Dĩnh Nguyên càng đừng hy vọng. Tên Tào Dĩnh Nguyên chỉ biết đẩy đưa.
Hà Kính Học gọi tới phòng làm việc của chủ tịch tỉnh, Hà Kính Học nói thái độ của Dương Phàm ra. Hầu Tiếu Thiên trầm ngâm một chút trong điện thoại, một lúc sau mới nói:
- Cậu đến phòng 1808 khách sạn Thiên Tân đợi đi, lát nữa tôi đến đó.
Phòng này là phòng chuyên môn của Hầu Tiếu Thiên, những chuyện bình thường đều gặp mặt nói chuyện ở đây. Hà Kính Học vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến nơi. Nhân viên phục vụ ở khách sạn nhận ra hắn nên mở cửa cho vào trong chờ. Không đầy 10 phút sau, Hầu Tiếu Thiên đi vào, quay đầu lại dặn thư ký:
- Chiều không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Hầu Tiếu Thiên thở dài một tiếng, một tay đặt trên trán. Hầu Tiếu Thiên không có ý cho Hà Kính Học ngồi xuống. Hà Kính Học chỉ có thể ngoan ngoãn mà đứng chờ lãnh đạo mở miệng nói. Thói quen này của Hầu Tiếu Thiên, Hà Kính Học biết rất rõ, lãnh đạo mà khó chịu với ai sẽ bắt đứng đợi.
- Cậu muốn tôi nói cậu như thế nào đây? Bây giờ là cậu nhờ người? NGhĩ như thế nào mà lại gọi điện thoại tới nói chuyện? Muốn gọi điện thoại cũng chỉ là hẹn thời gian rồi tự mình đến chào hỏi không được sao? Đồng chí đó, trước kia làm việc rất chững chạc, sao bây giờ lại hồ đô như vậy chứ? Còn có Chu Kiến Khang kia nữa, không nên hơi tý là ra vẻ mình là lãnh đạo trên sở được không?
Hà Kính Học nghe xong không khỏi sợ hãi trong lòng. Hầu Tiếu Thiên là người như thế nào, Hà Kính Học hiểu rất rõ. Ở tỉnh Thiên Nhai này có bí thư tỉnh ủy Triệu Việt mạnh như vậy mà chủ tịch tỉnh cũng vẫn chống lại được, không quá thất thế. Sao lại kiêng kỵ một bí thư thị ủy như vậy chứ?
Vấn đề quan trọng là Hầu Tiếu Thiên lại đột nhiên nhắc đến Chu Kiến Khang. Lần trước lúc ăn cơm với Chu Kiến Khang, Chu Kiến Khang còn kheo rằng sẽ lau sạch mông đít của Hầu Phương Minh với Hà Kính Học. Hà Kính Học rất nhanh nghĩ đến hai hải đảo kia. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Dương Phàm?
Hà Kính Học không dám nói gì, kiên nhẫn chờ Hầu Tiếu Thiên nói tiếp. Kết quả Hầu Tiếu Thiên cười khổ một tiếng rồi nói:
- Cậu ngồi xuống đi, không biết tình huống thì có thể hỏi từ nhiều mặt mà. Lần này tập đoàn Thiên Mỹ xuống tỉnh Thiên Nhai chúng ta, phó chủ nhiệm Trần – Ủy ban kỷ luật Trung Quốc đã điện thoại nhấn mạnh phải tận dụng cơ hội này. Cậu thấy thành phố Hải Tân người ta đã lợi dụng tốt cơ hội này. Đồng chí Dương Phàm, tôi hiểu một chút, năng lực rất mạnh. Tôi cũng nhắc nhở cậu phải chú ý cách giao tiếp, nói chuyện, thái độ phải nghiêm chỉnh. Hôm nay không thể so sánh với trước đây, đồng chí Hà Kính Học đã biết chưa.
Hầu Tiếu Thiên nói đến nước này làm cho Hà Kính Học hiểu rõ mình đã làm sai, hơn nữa còn là quá sai. Rất hiển nhiên là chủ tịch tỉnh Hầu cũng không dám quá đáng với bí thư thị ủy kia, nếu không gọi một cuộc điện thoại xuống là được mà. Bây giờ Hầu Tiếu Thiên đưa ra thái độ này rõ ràng là làm cho Hà Kính Học ăn nói khép nép đi nhờ người.
- Lãnh đạo, tôi sai rồi, tôi suy nghĩ vấn đề không chu đáo nên đưa ra yêu cầu quá đáng ảnh hưởng đến tình cảm các đơn vị anh em.
Hà Kính Học vội vàng nhận sai, vội vàng tìm cách sửa lỗi.
Hầu Tiếu Thiên lúc này mới gật đầu trầm giọng nói:
- Chuyện này chắc vẫn còn cứu vãn được, nghĩ biện pháp đi.
Trong phòng bật điều hòa nhưng trên trán Hà Kính Học lúc này toàn mồ hôi. Ở tình huống bình thường Hầu Tiếu Thiên bảo người ta đứng đó là rất bất mãn và khó chịu. Hà Kính Học đứng hơn mười phút, xem ra lãnh đạo rất rất khó chịu.
- Tôi đã biết, ngày mai tôi sẽ đến thành phố Hải Tân một chuyến, đến xin gặp đồng chí Dương Phàm.
Hầu Tiếu Thiên lúc này mới khẽ gật đầu, chỉ chỉ vào khăn tay trên bàn rồi nói:
- Lau mồ hôi đi, đừng khẩn trương như vậy.
Trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương bình thường rất hiếm khi vào phòng làm việc của Dương Phàm. Đừng nhìn hắn là bí thư thị ủy nhưng trên thực tế lại rất im hơi lặng tiếng, trên cơ bản chỉ trông coi phần đất của mình, không thích đi làm loạn.
u Trung Chương cầm tài liệu tuyên truyền mà bên chính quyền thành phố đưa tới, hắn cười cười gõ cửa đi vào. Thấy Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ liền cười nói:
- Kính chào Bí thư Dương. Trưởng ban thư ký Tùng cũng có ở đây sao?
Tâm trạng Dương Phàm đang khá vui, cười cười bắt chuyện:
- Đồng chí ngồi xuống đi