Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 381: Kẻ lừa đảo




Lúc này gã đàn ông lúc trước vẫn còn đang cố làm ra vẻ, chắp tay sau đít ra điều tôi là quan rất lớn. Ở nơi này không thể xảy ra trường hợp như nay, ở trong trụ sở thị ủy lại không nhận ra hắn là bí thư thị ủy chứ.
- Sao cô dám đánh người hả? Có còn luật pháp hay không!
Lại một gã đàn ông khác nói. Cũng là một gã đeo kính, tuy nhiên hơi già một chút, khoảng hơn 40 tuổi. Mới vừa mở miệng liền bị Tiểu Trương hung tợn nói:
- Câm miệng!
- Tôi không…
Lần này người xông lên bạt tai là Chu Dĩnh. Một cô gái trẻ đẹp mà tát một cái khiến cho nạn nhân chảy cả máu miệng.
- Ông cũng không tự soi lại gương xem, có người thủ trưởng nào như ông không?
Chu Dĩnh hung dữ mắng. Chỉ có hai cô gái mà đã hung hãn như thế mà đằng sau còn có ba gã đàn ông. Mấy người ở phía đối diện hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Lúc này ông chủ khu giải trí đầu đầy mồ hôi xuất hiện. Liên tục chắp tay vái hai bên:
- Mọi người đừng động thủ nữa. Xin hãy cho tôi chút thể diện với.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Ông chủ đó hả? Ông tốt nhất là tìm một chỗ nào đó ngồi im đi. Bằng không ngày mai khu giải trí này của ông đừng mở nữa.
Người nào mà nói chuyện ngưu như vậy? Ông chủ khu giải trí ngắm nhìn Dương Phàm một lát mặt liền biến sắc. Nói nhỏ:
- Nhìn quen ghê. Hình như giống một bức ảnh trên trang web chính phủ thì phải.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói:
- Trả lời đúng. Cho 10 điểm.
- Các huynh đệ nghe cho kỹ nhé. Mấy tên khốn khiếp này nhìn lại cho kỹ. Vị này chính là….
Ông chủ khu giải trí kích động hô lên. Kết quả thấy Dương Phàm cười tủm tỉm lắc đầu liền lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này người phía đối diện nhìn ra có điểm bất thường. Người lớn tuổi nhất vừa kêu vừa định ra ngoài:
- Mấy người tránh ra. Tôi còn có chuyện quan trọng phải xử lý….
Tiểu Trương và Chu Dĩnh đồng thời đứng ra chính giữa. Bên phía đối diện liền câm miệng ngay tức khắc.
Dương Phàm quay lại hỏi cô gái hướng dẫn viên du lịch lúc này đã mặc tạm một bộ quần áo nhân viên phục vụ:
- Bọn họ là ai?
- Không biết. Thần thần bí bí. Mở miệng là đồng chí rồi thằng ranh kia. Bộ dạng giống như quan lớn vậy.
Cô gái hướng dẫn viên du lịch lộ ra vẻ mặt bất an. Khẩn trương nói thêm một câu:
- Mấy người khác thì mở miệng ra cũng gọi lão đó là thủ trưởng.
Cảnh sát cuối cùng đã tới. Dẫn đầu là một cảnh sát ba gạch. Nhìn thấy Dương Phàm liền ngây cả người. Một người bước nhanh lên trước cúi chào nói:
- Báo cáo! Trương Chính chỉ đạo viên đồn công an Hà Tây xin chào ngài.
Vốn muốn gọi chức vụ nhưng Trương Chính nhanh trí bỏ bớt đi nên nhận được nụ cười khen ngợi của Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Mấy người này giả thần giả quỷ. Điều tra lai lịch của bọn họ.
Mấy cảnh sát thuộc hạ của Trương Chính vừa xuất hiện. Những người này đều trở nên thành thật, không dám nói một câu nào. Chỉ có lão già kia vẫn còn kêu la:
- Các anh làm gì thế? Trong mắt còn có lãnh đạo hay không!
Trương Chính nhanh chóng cầm hai tờ giấy chứng nhận tới. Cũng đều là giấy chứng nhận sĩ quan.
- Bí thư Dương, đây là giấy tờ của bọn họ.
Dương Phàm cầm lấy nhìn qua thì lại càng hoảng sợ. Một là đại tá, một là thượng úy. Số hiệu đơn vị là 8341!
Chu Dĩnh ở bên cạnh vừa thấy liền vui vẻ cười nói:
- Đơn vị 8341 này em biết. Chẳng qua đã sớm bỏ đi rồi. Không ngờ bọn họ lại dám giả mạo. Tiểu Trương cũng là bộ đội, trước đây chính là ở 8341. Thật thú vị, Lý Quỷ gặp Lý Quỳ.
Chu Dĩnh vừa nói như vậy Dương Phàm liền vui vẻ. Thản nhiên cười nói với Trương Chính:
- Những người này chắc chắn là kẻ lừa đảo. Bắt về tra xét rõ ràng. Lát nữa tôi sẽ qua xem.
Trương Chính yên tâm điều thuộc hạ bắt người về. Dọc đường đi lão già đó còn kêu la:
- Bảo bí thư thị ủy mấy người đến nói chuyện với tôi. Tôi từ trung ương tới.
Dương Phàm đi đến trước mặt lão già. Cười chìa tay ra nói:
- Làm quen một chút. Tôi là Dương Phàm, bí thư thị ủy thành phố Hải Tân.
Lão già kia trợn mắt há hốc mồm. Sau khi bắt tay theo bản năng với Dương Phàm. Dương Phàm cười xoay người bước vào trong rạp.
Chu Dĩnh không chịu yên bước tới bỏ đá xuống giếng thêm. Vỗ vỗ vai lão già nói:
- Lão quả thật rất gan dạ. Ngay cả đơn vị 8341 mà cũng dám giả mạo. Đi vào trong khai báo cho gọn gàng đi.
Nói xong Chu Dĩnh chỉ chỉ Tiểu Trương nói:
- Có nhìn thấy không. Cô ấy mới chính là bộ đội xuất thân từ 8341. Trông cái thân thủ của lão có thể đánh một trăm người như lão. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vào trong lô ghế đã thấy Thu Vũ Yến ở đó. Dương Phàm bất giác cười khổ. Quay lại nhìn Vạn Tú Phong. Thu Vũ Yến bất mãn khẽ nói:
- Đừng nhìn. Là tôi sau khi biết tự tới đó.
Ngả Vân khẩn trương tới hòa giải:
- Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì thế. Sao náo nhiệt vậy?
Nói tới việc này, Dương Phàm mỉm cười. Chỉ vào Chu Dĩnh vừa mới vào cửa nói:
- Em giải thích một chút đi. Đơn vị 8341 là thế nào?
Chu Dĩnh thấy Thu Vũ Yến ở bên trong, liền không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Ngồi giữa ngăn cách hai người. Chờ tất cả mọi người ngồi xuống mới cười nói:
- Việc này có hai cách nói. Một là thái tổ năm xưa ở trên thảo nguyên. Có một Lạt Ma xem cho một quẻ, không hề nói gì chỉ viết xuống bốn số 8341. Một cách nói khác là ở trong Nam Hải có một đại sư chuyên coi số mệnh. Lão cũng viết cho thái tổ bốn con số này. Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Sau khi bắt đầu học nghệ, một huấn luyện viên về hưu nói cho tôi biết. Về sau thái tổ liền gắn cái số hiệu này cho đội quân cảnh giới. Những điều này đều là nghe đồn, chưa đủ để tin.
Chu Dĩnh nói rất tự nhiên. Ánh mắt mấy người khác đều mất tự nhiên. Thu Vũ Yến thì còn tạm một chút, ánh mắt bọn Đái Quân đều hướng thẳng ra phía trước. Không ngừng nhìn về phía Tiểu Trương đang ngồi ở cửa.
Đề tài nhanh chóng lại vòng về Thiên Mỹ và chính quyền thành phố, còn có cả việc mở rộng câu lạc bộ bóng đá. Dương Phàm có thể tới cũng xuất phát từ việc quan tâm tới chuyện này. Dương Phàm cũng chẳng quan tâm việc làm câu lạc bộ bóng đá. Nhưng Dương Phàm đành phải chấp nhận cái đống rối tinh rối mù này. Vạn Tú Phong rất tinh thông, cười cười rồi cẩn thận trình bày việc kiến thiết câu lạc bộ bóng đá. Tổng thể mà nói thì là chú trọng bồi dưỡng một đội bóng có tính kế thừa và Phùng Tinh Nhiên liên tục. Trong thời gian trước mắt không phải là tính toán chỗ được chỗ mất. Sắp tới cho dù thành tích kém một chút cũng không lo lắng.
Sau khi Vạn Tú Phong truyền đạt ý tứ của Tào Dĩnh Nguyên. Dương Phàm có phần bất ngờ. Tào Dĩnh Nguyên không có ý vì cái lợi trước mắt e là nguyên nhân cũng bởi vì mình.
Sau một hồi tán gẫu, quan hệ mọi người dường như được kéo gần hơn một chút. Chu Dĩnh bớt châm chích luôn luôn trò chuyện cùng Thu Vũ Yến. Cũng không biết hai người nói những gì nhưng thỉnh thoảng lại cùng liếc nhìn kỳ quái về Dương Phàm.
Khi Trương Chính đi vào, Dương Phàm đứng lên cười nói:
- Không còn sớm nữa. Giải tán thôi.
Đi theo Trương Chính ra cửa, trên hành lang Trương Chính báo cáo đơn giản một lúc. Trong đám người quả thật có hai kẻ lừa đảo. Kỳ thật mánh khóe lừa bịp cũng chẳng cao minh chút nào. Chỉ là giả mạo cán bộ cấp cao. Nói cái gì nào là có con đường trợ giúp con gái tiến vào trường quân đội. Sáu người bên trong có bốn người là đối tượng bị lừa. Là cán bộ cơ sở của Tây Hải, bọn họ đưa hai tên lừa đảo này đến thành phố Hải Tân vui chơi. Mời một hướng dẫn viên du lịch. Ở KTV một tên lừa đảo cưỡng ép hướng dẫn viên du lịch vui vẻ.
- Cái tên lừa đảo kia khá xui xẻo. Kỳ thật mấy người làm hướng dẫn du lịch kiểu này khá tùy tiện, phóng đáng. Ai dè lần này bọn họ mời đúng hướng dẫn viên du lịch là một cô gái vừa ra trường.
Trương Chính nói xong câu cuối cùng, Dương Phàm cười cười có phần chua xót. Rất nhiều chuyện người thì chịu đựng, người thì phản kháng. Ai có thể nói rõ ràng được chứ? Tuy nhiên tên lừa đảo này cũng thật là xui xẻo.
Biết rõ ràng sự việc, Dương Phàm và mọi người liền cáo biệt đi. Chuyện mấy kẻ lừa đảo kia có công an xử lý, cũng không cần hao tâm tốn sức.
Trở lại biệt thự, Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm cũng chưa ngủ, còn đang ở nói chuyện phiếm ở trong phòng khách. Bộ dáng hai người trông vô cùng thân thiết. Thấy Dương Phàm trở về đều cùng đứng lên.
- Tôi đi xả nước. Tắm rửa một chút rồi đi ngủ sớm.
Chúc Vũ Hàm nói theo thói quen. Trương Tư Tề cười nói tiếp:
- Em về đi ngủ, tối nay em ngủ cùng Chu Dĩnh.
Tâm tình Dương Phàm đang vui, trêu đùa một câu:
- Giường cũng đủ lớn, cùng nhau ngủ đi.
Chúc Vũ Hàm lườm Dương Phàm một cái nói:
- Sướng chết em đó!
Cô bảo mẫu trẻ đã sớm cho tiểu Chúc Dương đi ngủ. Dương Phàm sau khi tắm rửa xong xuôi liền trở lại phòng ngủ. Chúc Vũ Hàm nằm trên giường đã ngủ trước. Dương Phàm nằm xuống bên cạnh, tay vừa đưa qua đã bị tóm chặt.
- Đừng. Thân thể của em quan trọng hơn. Nhiều người như vậy, nếu không biết hạn chế một chút thì dù người có làm bằng sắt cũng sẽ bị ép khô.
Chúc Vũ Hàm nói xong không khỏi mỉm cười. Chìa tay vuốt ve mặt Dương Phàm lấy lòng vài cái tỏ vẻ trấn an.