Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 376: Cơn thịnh nộ




Sau một phen khách khí mọi người ngồi ở mái vòm, Trương Tư Tề & Chu Dĩnh lúc này cũng từ phòng đi ra đây góp vui.
Vạn Tú Phong nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh như nước của Dương Phàm, có chút lo lắng nhỏ giọng nói:
- Ông bạn, lần này tới tìm ông xin cứu mạng đây. Sau khi Ngả Vân rời khỏi tập đoàn Vĩnh Thái, đội bóng năm trước bị xuống hạng nên bên phía tập đoàn Vĩnh Thái tỏ vẻ không ký hợp đồng tài trợ nữa.
Dương Phàm nghe xong mới hiểu thì ra còn có chuyện này cơ đấy. Nghĩ đến lão già hồ ly Hoàng Tử Vinh, Dương Phàm không khỏi cười một tiếng rồi nói:
- Là ý của Hoàng Tử Vinh hả? Sao ông không nói với tôi từ trước?
Ngả Vân ở bên cạnh cười giải thích:
- Ông chủ Hoàng năm trước mới rút lui, tập đoàn bây giờ do ba người con trai của ông ta quản lý. Ba người không đồng lòng, thường xuyên làm loạn việc của nhau. Em rời khỏi tập đoàn Vĩnh Thái cũng có nguyên nhân là như vậy.
Đái Quân cười khổ nói:
- Đội bóng vốn có kết quả tốt nhưng bởi vì lão Nhị nhà họ Hoàng thích cá độ nên làm cho sĩ khí thấp đi, rơi vào tốp xuống hạng đã không còn kịp. Lão Đại nhà bọn họ nhìn chằm chằm chuyện này không tha, cuối cùng câu lạc bộ bóng đá đen đủi.
Dương Phàm nghe đến đây không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Còn hy vọng vào nền bóng đá Trung Quốc sao? Ông tốt nhất là rời khỏi vòng tròn đó đi. Với bằng tốt nghiệp đại học B của ông, tìm một công việc nuôi sống gia đình đâu có gì khó? Nếu ông nguyện ý rời đi, tôi có thể nói chuyện với tập đoàn Thiên Mỹ một tiếng, lúc nào cũng có thể đi vào làm chức trưởng phòng hay gì đó.
- Dương Phàm, mọi người là bạn học cũ nên tôi nói thật. Đúng là nền bóng đá bây giờ nạn cá độ tràn lan, nên làm cho người ta rất đau lòng, rất nhiều người không muốn tham gia. Nhưng lấy tôi mà nói, dù chỉ còn một phần vạn hy vọng, tôi cũng sẽ không buông bỏ. Tôi nghĩ cả đời này mình không thể rời khỏi bóng đá.
Vạn Tú Phong nói.
Dương Phàm thấy Vạn Tú Phong cố chấp như vậy không khỏi ngây ra một chút. Trước kia sao mình không nhìn ra thằng ranh này lại như vậy nhỉ. Dương Phàm suy nghĩ cẩn thận cũng thấy Vạn Tú Phong trước đây rất nhiệt tình với hoạt động xã hội, đối với mọi người đều tốt. Khi còn đi học Vạn Tú Phong chưa bao giờ tỏ vẻ phân biệt hay khinh thường Dương Phàm vì hắn nghèo khó cả.
Dương Phàm không muốn tập đoàn Thiên Mỹ bị hại là bởi vì nền bóng đó Trung Quốc quá ô uế. Nhưng tình cảnh của Vạn Tú Phong bây giờ làm cho Dương Phàm muốn giúp một chút. Vì thế Dương Phàm đúng là cảm thấy khó xử. Hắn trầm ngâm không nói.
- Có thể nói thành phố Hải Tân thật ra làm một đội bóng sạch cũng tốt mà.
Chu Dĩnh rất cẩn thận xen vào một câu. Dương Phàm lập tức có chút khó chịu trừng mắt nhìn Chu Dĩnh một cái:
- Sạch sẽ? Sạch sẽ là như thế nào? Anh trước kia cũng thích xem bóng đá. Em thấy bây giờ anh có quan tâm đến bóng đá nữa không?
Vạn Tú Phong lộ ra một tia tuyệt vọng, khẽ cắn môi nhỏ giọng nói:
- Ông bạn, nếu như đủ tài chính, ông lại không cần thứ hạng, tôi cam đoan có thể làm một câu lạc bộ bóng đá sạch. Người khác bẩn hay không tôi mặc kệ.
Dương Phàm một lần nữa im lặng, một lúc lâu mới đứng lên, từ từ nói:
- Ông đi tiếp xúc với tập đoàn Thiên Mỹ một chút đi. Xem tập đoàn Thiên Mỹ có ý tưởng và yêu cầu cụ thể gì. Câu lạc bộ bóng đá về thành phố Hải Tân chủ yếu phải xem ý của bọn họ.
Dương Phàm cuối cùng cũng nói ra một câu làm mọi người vui vẻ. Nhưng trong lòng Dương Phàm đang tính toán gì thì không ai đoán được. Dương Phàm không định để tập đoàn Thiên Mỹ nỗ lực quá nhiều vì câu lạc bộ bóng đá này. Mà là nghĩ tới có nên lợi dụng chuyện câu lạc bộ bóng đá mà làm cho tập đoàn Thiên Mỹ có nhiều lợi ích hơn nữa ở thành phố Hải Tân. Làm cho người khác bỏ tiền và mình lấy được chiến tích, Dương Phàm không làm được.
Xa không nói, Dương Phàm đầu tiên là nghĩ đến có thể thuyết phục Tào Dĩnh Nguyên giảm thuế ba năm cho tập đoàn Thiên Mỹ hay không.
Xe đi trên đường cao tốc, Tùng Lệ Lệ ngồi bên cạnh đang ngắm Dương Phàm lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không dám lên tiếng quấy rầy lãnh đạo. Có trời mới biết bí thư thị ủy mặt mày bình tĩnh đang nghĩ gì.
Tâm trạng Dương Phàm bây giờ cũng không quá tốt. Tối qua lặng lẽ đến căn biệt thự mà tổ chuyên án đang ở, Dương Phàm nghe báo cáo về vụ án làm cho tâm trạng không thể vui được. Tên Ngưu Bì Tinh kia trốn ở nước Y, cũng đã phát hiện ra tung tích của hắn. Chẳng qua nước Y gần đây đang tranh chấp vài hòn đảo nhỏ ở Hải Nam với Trung Quốc, kết quả muốn bắt người khá khó khăn.
Dương Phàm không phải lãnh đạo quốc gia nên không có quyền lên tiếng ở chính sách đối ngoại này. Nhưng có rất nhiều chuyện Dương Phàm có thể thấy rõ. Một ít phương châm của trung ương, Dương Phàm mặc dù khá khó chịu nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Xe ra khỏi cao tốc thì tỉnh thành đã ở ngay trước mặt. Dương Phàm mở mắt ra nhìn. Lái xe Liêu Chính Vũ tìm một trạm xăng để đổ, Dương Phàm xuống vào toilet một chút. Sau khi đi ra, Tùng Lệ Lệ đã cầm sẵn khăn mặt đưa tới. Dương Phàm cười cười nhận lấy.
Ở tỉnh Thiên Nhai, ở thành phố Hải Tân, tất cả mọi việc không thể gấp gáp, chỉ có thể từ từ tiến tới. Sau khi sửa sang lại quần áo, Dương Phàm một lần nữa vào trong xe ngồi. Trong đầu đang nghĩ như vậy.
- Cái gì? Bí thư Triệu bận việc đột xuất, phải chiều mới có thời gian à?
Nhận được điện thoại từ thư ký của Triệu Việt, Dương Phàm hỏi vuốt một câu hơi tiếc nuối, sau khi xác định đành phải cười khổ lắc đầu nói với Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh:
- Trước hết tìm một chỗ nghỉ lại đã.
Gần đây, tâm tình Hồ Gia Anh rất không tồi. Việc kinh doanh của nhà hàng càng ngày càng tốt, số tiền trong tài khoản ngân hàng càng ngày càng tăng lên vù vù, quả thật là rất thích thú. Trong đầu mỗi người đều có cuộc sống của chính mình. Hồ Gia Anh cũng không yêu cầu gì cao đối với cuộc sống của mình, có một công việc làm ăn của bản thân, làm việc bận rộn mà không cần phải để ý tới sắc mặt của đàn ông khi ăn cơm.
Giữa trưa, tất cả các phòng riêng đều đã được đặt hết. Đại sảnh ở lầu một cũng đã đặt hơn nửa số bàn. Hồ Gia Anh mặt mày tươi cười nhẹ nhàng đi về phòng muốn nghỉ ngơi một chút. Hồ Gia Anh nằm lên sô pha, duỗi thân, thả lỏng toàn bộ người, tháo giàu cao gót ra, xoa bóp bàn chân.
"Nên tìm bạn trai thôi!" Hồ Gia Anh mỉm cười tự giễu. Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
- Vào đi.
Hồ Gia Anh vội vàng ngồi thẳng dậy, lộ ra khí thế uy nghiêm của bà chủ.
- Cô chủ, không tốt, ở phòng lầu hai có khách gây rối.
Nữ quản lý Đại Đường lao vào kêu thất thanh.
Hồ Gia Anh nghe thấy liền quýnh lên hô:
- Khẩn trương báo cảnh sát!
Nói xong, Hồ Gia Anh vội vàng lao xuống lầu. Tới lầu hai, thấy mấy nữ nhân viên phục vụ bị dọa không nhẹ. Mấy cô gái đó đều là từ nông thôn tới làm thuê.
Đi vào phòng, Hồ Gia Anh thấy khách đang xé rách quần áo một nữ nhân viên. Cô gái đáng thương đó bị xé rách hết quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần lót, đang bị mấy gã đàn ông dâm loạn xô đẩy, chỉ biết hai tay ôm ngực bất lực khóc. Điều khiến người ta phẫn nộ chính là trong căn phòng này có bảy, tám người, tất cả bọn họ đều rất tươi cười vui vẻ, thậm chí còn có mấy người đập bàn hô to cố lên, ủng hộ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lúc này Hồ Gia Anh thấy mấy đầu bếp lao tới, không hề nghĩ ngợi liền đoạt một con dao bếp.
- Đừng hết cả lại!
Hồ Gia Anh giận dữ lao vào phòng, một tay cầm dao bếp trông bộ dạng khá buồn cười, chỉ có điều nhìn có vẻ chẳng xâm phạm nổi ai. Thừa dịp mấy gã đàn ông đang ngây người, Hồ Gia Anh tiến lên giơ tay muốn kéo cô bé nhân viên ra. Không ngờ một tên đàn ông mặt mũi đỏ bừng lẩm bẩm mấy câu gì đó, có lẽ là do Hồ Gia Anh xinh đẹp hơn rất nhiều so với mấy cô bé nhân viên kia, y giơ tay chộp lên ngực Hồ Gia Anh. Hồ Gia Anh không chút do dự đưa dao bếp ra, tuy rằng tên khách kia định rụt tay về rất nhanh nhưng vẫn không kịp, máu tươi liền chảy xuống. Đến lúc này thì không thể cản được nữa, bà chủ đã động thủ rồi, toàn bộ đầu bếp đều lao vào, sắp sửa đại khai sát giới.
- Dừng tay lại!
Hồ Gia Anh quát lên, tuy nhiên chỉ cần hơi chú ý một chút sẽ thấy hai chân cô đang run run. Vừa rồi chỉ là cô hăng máu nhất thời, giờ thấy tay người khách kia chảy máu liền run sợ.
Toàn bộ khách trong phòng đều ngơ ngẩn, Hồ Gia Anh nhìn gã khách hàng đang dùng tay bịt miệng vết thương, cười lạnh, hừ một tiếng nói:
- Dám tới đây gây rối, bà mày phải kiện chúng mày ra tòa mới được.
Mười mấy đầu bếp lập tức tỉnh táo, chia nhau ra tóm lấy mấy gã đàn ông xung quanh cô bé nhân viên kia. Các đầu bếp và nhân viên nam chen chúc nhau đi vào phòng, Hồ Gia Anh cầm dao bếp đằng đằng sát khí đứng ở cửa nhìn.
Hình tượng này khiến tất cả các nữ nhân viên ở phía sau nhìn thấy đều phải cảm thán. Bà chủ vốn như một cô gái yếu ớt, sao lại đột nhiên biến thành hung hãn như vậy? Lúc này bên trong đã trở nên hỗn loạn. Trừ hai người đàn bà không bị ăn đòn, toàn bộ đám đàn ông đều được thăm hỏi, mỗi tên đều được ít nhất hai đầu bếp, nhân viên tiếp đón, không ngừng tay đấm, chân đá giáng xuống.
- Cảnh sát đến rồi!
Nữ quản lý kêu lên, lúc này Hồ Gia Anh mới hô lên bên trong:
- Đều dừng lại đi, nơi này giao cho tôi.
Buổi sáng không gặp được Triệu Việt, Dương Phàm nghĩ lại lần trước không thấy Hầu Tiếu Thiên, liền sinh ra một ý niệm trong đầu.
- Đi, tới ủy ban tỉnh.
Dương Phàm nói với lái xe Tiểu Liêu.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh hạ giọng cười nói:
- Bí thư Dương, ở lại một đêm cũng không sao. Để ngày mai gặp chủ tỉnh tỉnh Hầu cũng được.
Dương Phàm hơi ngưng lại, lập tức lắc đầu cười khổ, thầm nói mang theo Tùng Lệ Lệ này khá là có ích. Cô ta nói không nhiều lắm nhưng thời khắc mấu chốt đều có nhắc nhở. Dương Phàm vẫn mang theo thói quen làm việc khi ở tỉnh Giang Nam trước kia, giờ tới tỉnh Thiên Nhai vẫn có nhiều thói quen không đổi. Hiện giờ hoàn cảnh thay đổi, địa vị thay đổi, rất nhiều thói quen cũng nên sửa lại.
Trước cửa tòa nhà tỉnh ủy, Dương Phàm cười hạ giọng nói với Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh:
- Tôi đi một mình vào ban Tổ chức, mọi người tự bố trí ổn thỏa việc liên lạc cho tôi.
Thư ký của Nguyễn Tú Tú vừa mới đi ra ngoài làm việc thì Dương Phàm đi tới. Thấy bên trong không có ai, Dương Phàm suy nghĩ một chút liền lịch sự đứng ngoài gõ cửa. Ở bên trong, Nguyễn Tú Tú nghe tiếng gõ cửa liền nói ra với giọng điệu rất uy nghiêm:
- Vào đi.
Có thể là không quen nghe giọng điệu này nên Dương Phàm hơi sửng sốt một chút, lập tức cười khổ lắc đầu đi vào. Đứng ở cửa phòng, Dương Phàm cũng không vào ngay mà dừng lại, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đứng tại chỗ tủm tỉm cười nhìn vào. Tốt xấu gì tôi cũng có cấp bậc cao hơn cô, như thế nào cũng nên nghênh đón một chút chứ.
Nguyễn Tú Tú vẫn không ngẩng đầu lên, hỏi vẻ không vui:
- Có chuyện gì?
Đợi một hồi, phát hiện người mới vào vẫn không hề nói chuyện, Nguyễn Tú Tú rất mất hứng ngẩng đầu lên nói:
- Như thế nào…
- Ôi chao! Bí thư Dương! Như thế nào là ngài vậy?
Biểu tình của Nguyễn Tú Tú đột ngột biến đổi chỉ trong nháy mắt. Cô ta lập tức đứng lên, phút cuối cùng vẫn không quên sửa sang lại chút váy của mình, sau đó mới tiến nhanh tới. Lúc này Dương Phàm mới chậm rãi bước vào trong phòng.
Lúc này thư ký của Nguyễn Tú Tú đã trở lại, gọi Dương Phàm từ phía sau. Nguyễn Tú Tú nghe kêu liền vừa bắt tay Dương Phàm vừa nói vội ra ngoài:
- Đi làm việc đi.
Nói xong, Nguyễn Tú Tú khách khí mời Dương Phàm ngồi xuống. Nguyễn Tú Tú tự mình đi pha trà khiến nữ thư ký không ngừng quay đầu lại lén nhìn người bên trong. Nguyễn Tú Tú mỉm cười nói với cô bé thư ký mới tới làm việc được một hai ngày này:
- Bí thư Dương thành phố Hải Tân. Nhìn cho rõ đi, sau này đừng nhìn lầm nha
Dương Phàm nhận lấy chén trà của Nguyễn Tú Tú, cười nhìn ra bên ngoài nói:
- Đổi thư ký à?
Nguyễn Tú Tú cười nói:
- Con gái của một lão đồng chí, mới tốt nghiệp không lâu, nhờ tôi giúp đỡ một chút.
Lúc này Dương Phàm mới mỉm cười hạ giọng nói:
- Đã xem báo cáo của Bình Hòa rồi chứ? Trưởng ban Lý có yêu cầu chị tránh ra hay không?
Nguyễn Tú Tú nghe xong tỏ vẻ giật mình, liếc nhìn Dương Phàm một cái rồi hạ giọng nói:
- Bí thư Dương, nếu anh muốn nắm lấy trưởng Ban tổ chức thì tôi sẽ khó đó.
Ngụ ý là Nguyễn Tú Tú cam chịu sự phán đoán của Dương Phàm
- Thằng em tôi thế nào? Tôi lo lắng sẽ mang thêm phiền toái cho ngài.
Nguyễn Tú Tú thở dài nói tiếp. Nguyễn Tú Tú biết rất rõ tính tình thằng em mình. Hôm trước vừa đi gặp Dương Phàm xong liền điện thoại tới nói lắp bắp, còn không ngừng nói rằng bên cạnh Dương Phàm có một cô gái rất xinh đẹp. Nguyễn Tú Tú nghe vậy cực kỳ sốt ruột, hiện giờ Dương Phàm xuất hiện mới xem như hơi an tâm một chút.
- Ha ha… trình tự đề bạt cán bộ bình thường thế nào thì cứ thế mà sử dụng. Tôi cũng không tiện nhúng tay vào việc của bên chính quyền. Trước mặt thị trưởng Tào cũng còn rất nhiều chuyện cần e dè.
Dương Phàm thản nhiên tỏ vẻ mình cũng có chút khó xử, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú biến hóa của Nguyễn Tú Tú. Nếu Nguyễn Tú Tú nghe không hiểu lời nói này, vậy không còn biện pháp nào nữa. Cũng không thể nói là tôi không vừa mắt thằng em cô chứ không phải hồ sơ nó có vấn đề.
Nguyễn Tú Tú nghe ra chút gì đó, chắc hẳn hôm trước Nguyễn Bình Hòa tới gặp Dương Phàm đã không lưu được ấn tượng gì tốt đẹp cả.
- Thực ra… quên đi, không nói tới nó nữa. Dù sao tôi là chị cũng đã cố hết sức, con người ta phải tự dựa vào bản thân thôi.
Nguyễn Tú Tú đành phải bày tỏ thái độ, tuy nhiên trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cực kỳ rõ ràng.
Lúc này bên ngoài nữ thư ký tiến vào hỏi:
- Phó trưởng ban Nguyễn, trưa nay ăn cơm bố trí thế nào?
Nguyễn Tú Tú nhìn lên đồng hồ, thấy đã mười một giờ liền cười nói:
- Theo tiêu chuẩn cấp một mà bố trí.
Nói xong, Nguyễn Tú Tú đi tới trước bàn, rút từ trong ngăn kéo ra một bao gấu trúc nói:
- Quên mất không mời ngài hút thuốc.
Dương Phàm cười xua tay nói:
- Cất đi, tôi không hút thuốc trong phòng làm việc của các nữ đồng chí.
Nguyễn Tú Tú hơi sửng sốt, mỉm cười tùy ý đặt bao thuốc sang bên cạnh, cười nói tán gẫu với Dương Phàm một lúc. Hết giờ làm việc, Nguyễn Tú Tú cười nói:
- Người của Bí thư Dương đâu rồi? Gọi lên cùng ăn luôn.
Trong lòng Dương Phàm cũng cảm thấy kỳ quái, thầm nhủ Tùng Lệ Lệ đi lâu như vậy mà vẫn không hề tới. Dương Phàm đang suy nghĩ thì Tùng Lệ Lệ thở hổn hển hiện ra ở cửa, vừa thấy Dương Phàm liền đi vào luôn quên cả gõ cửa. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm biết ngay là có phiền toái, trên mặt lộ vẻ không vui nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng. Bình tĩnh một chút!
Tùng Lệ Lệ ổn định một chút cảm xúc, hạ giọng kể lại một chút chuyện xảy ra ở khách sạn Nam Cương, cuối cùng cười khổ nói:
- Cũng may là cảnh sát tới đúng lúc, tuy nhiên người bị đánh là du khách Hàn Quốc. Sự kiện ngoại giao thật là đau đầu. Tôi lo rằng…
Sắc mặt Dương Phàm cũng âm trầm hẳn lên, một tay không ngừng đập bàn, một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Lo lắng cái gì? Không phải cảnh sát có pháp viện sao? Bề ngoài cứ xử lý theo pháp luật, nên xử lý thế nào thì xử lý. Trước hết chị gọi điện cho bên cục Công an, bảo họ là tôi nói: trước hết ổn định cục diện, nên tìm chứng cớ, sau đó chờ tôi trở về rồi nói tiếp.
Dương Phàm phân phó xong, Tùng Lệ Lệ lập tức ra ngoài gọi điện thoại. Dương Phàm sắc mặt âm trầm nói với Nguyễn Tú Tú:
- Phó trưởng ban Nguyễn, trưa nay không ăn cơm được rồi, tôi phải lập tức trở về ngay. Phiền chị giải thích với bí thư Triệu một chút. Tình huống cụ thể chờ sau khi tôi trở về sẽ tự mình gọi điện thoại báo cáo bí thư Triệu.
Chuyến đi tới tỉnh thành cả đi và về đều rất vội vàng, ngay cả cơm trưa cũng là thư ký Lê Quý vội vàng mua bánh mì, sữa và nước khoáng ở ven đường. Đã có việc đổ máu, lại còn dính tới người ngoại quốc, Dương Phàm bắt buộc phải coi trọng. Đi được nửa đường, Dương Phàm nhận được điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên, nghe thấy Tào Dĩnh Nguyên nói vẻ rất vội vàng:
- Bí thư Dương, tôi đã tới hiện trường rồi, xin ngài cứ yên tâm, Tôi nhất định ổn định cục diện.
Xe tiến vào thành phố Hải Tân, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, xe đi thẳng tới cục Công an. Trương Hạc chủ trì công tác đứng ở cửa chờ, Dương Phàm vừa xuống xe, thấy Trương Hạc liền hỏi:
- Nói cụ thể đi.
- Bị thương tám người. Vấn đề cũng không lớn, đang điều trị ở bệnh viện. Chủ quán là Hồ Gia Anh đã bị mang về cục. Thị trưởng Tào hạ lệnh tạm giam.
Dương Phàm lập tức đứng lại, lộ ra thái độ không thể tin nổi:
- Sao lại bắt Hồ Gia Anh? Không phải nói du khách ngoại quốc say rượu dâm loạn nữ tiếp viên rồi mới bị đồng sự trong nhà hàng đánh à?
Nghe thấy giọng điệu của Dương Phàm có vẻ không tốt, Trương Hạc vội vàng giải thích:
- Giam Hồ Gia Anh là ý tứ của thị trưởng Tào. Tôi... ....
- Tôi cái gì? Vì sao anh không cố gắng đấu tranh cho lẽ phải? Anh là một cảnh sát nhân dân mà lương tri vứt đâu rồi? Rõ ràng là bọn họ có lỗi, vì cái gì mà lại bắt người của chúng ta? Hiện tại tôi chờ ở đây, cho anh nửa giờ, bắt toàn bộ những kẻ nghi phạm dâm ô nữ nhân viên phụ vụ về đây. Còn nữa, đem Hồ Gia Anh tới phòng cục trưởng cho tôi.
Dương Phàm càng nói, thanh âm càng lớn, đến cuối cùng, gần như là gầm lên giận dữ.
Ba phút sau, Dương Phàm đứng ở trong phòng làm việc, thấy Hồ Gia Anh cười lạnh được mang vào.
- Bí thư Dương, tính toán xử lý tôi tội gì nào?
Hồ Gia Anh nói chuyện với giọng điệu lạnh dọa người, trên tay vẫn còn mang còng số tám.
Dương Phàm thấy tay Hồ Gia Anh bị còng có dấu đỏ hồng, có chỗ còn rách da, không khỏi cười lạnh liên tục nói:
- Giỏi. Cảnh sát nhân dân đối nhân xử thế giỏi nhỉ.
Dương Phàm hung hăng đập bàn, gầm lên giận dữ với nữ cảnh sát phía sau:
- Các người có còn là người Trung Quốc nữa hay không? Phụ nữ Trung Quốc bị người ngoại quốc làm nhục ngay trên lãnh thổ Trung Quốc, không ngờ các người còn bắt người một nhà. Trương Hạc, ông mày phải cách chức mày!
Bí thư thị ủy Dương Phàm nổi trận lôi đình, dọa cho hai nữ cảnh sát sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống tháo còng cho Hồ Gia Anh. Hồ Gia Anh vẻ mặt tái nhợt nhìn Dương Phàm hạ giọng nói:
- Học đệ, cậu thật sự làm vậy vì tôi sao?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Vô nghĩa. Tôi là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, không phải tổng tổng Hàn Quốc. Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà không ngờ chúng có ý đồ dâm loạn. Tôi phải thiến chúng nó mới được.
Khuôn mặt Hồ Gia Anh lập tức đỏ lên, Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh cũng đang lén lau nước mắt. Hồ Gia Anh nghẹn ngào cố ngăn nước mắt hồi lâu, rốt cục không kìm nổi, mạnh mẽ ôm chầm lấy Dương Phàm gào lên thất thanh.
Trương Hạc bố trí xong nhiệm vụ lúc này mới đi lên, cúi đầu hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi xin lỗi đã phụ kỳ vọng của ngài. Ngài cách chức tôi chứ?
Dương Phàm cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hồ Gia Anh. Tùng Lệ Lệ vội vàng kéo Hồ Gia Anh ngồi xuống một bên. Lúc này Dương Phàm mới nhìn Trương Hạc âm trầm nói:
- Thị trưởng Tào dặn dò thế nào?
Trương Hạc nhìn quanh, do dự một chút mới hạ giọng nói:
- Thị trưởng Tào lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của thành phố chúng ta trong mắt du khách nước ngoài, dặn tạm thời không nên làm khó du khách quốc tế. Cho nên…
- Cho nên anh liền thả người mà không cần biết đúng sai phải không? Hậu quả của việc xử lý thế này là sao? Vì sao lúc trước anh không điện thoại báo cáo?
Sắc mặt Dương Phàm lúc này chỉ có thể dùng từ đáy nồi để hình dung, đôi mắt đỏ lên dọa người.
Trương Hạc chỉ có thể kiên trì nói:
- Lúc ấy thị trưởng Tào cũng ở đây, dặn dò tôi cứ xử lý. Trước kia xuất hiện sự kiện ngoại giao tương tự đều xử lý như vậy. Lúc ấy Thị trưởng Tào không tỏ thái độ, nói còn có việc khác đang bận, liền vội vã đi luôn.
Sắc mặt Dương Phàm cũng dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt lạnh thấu xương, chậm rãi ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, thản nhiên nói:
- Các người cũng xứng làm người Trung Quốc sao? Ngoại giao thì làm sao chứ? Ngoại giao có thể vi phạm pháp luật, làm rét lạnh tấm lòng toàn bộ mấy mươi vạn nhân dân thành phố à? Tôi nói cho anh Trương Hạc, đất dưới chân anh là Trung Quốc. Mặc kệ người có quốc tịch gì mà phạm pháp trên mảnh đất này đều phải theo chế tài pháp luật của Trung Quốc. Nếu không trị được bọn khốn khiếp đó, ông cũng đếch cần chức Bí thư thị ủy này.
Càng nói, giọng điệu Dương Phàm càng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức mang theo một vẻ thản nhiên khinh thường.
Mặt Trương Hạc đỏ như gà chọi, ngay cả cái cổ thô to cũng đỏ bừng, một hồi lâu mới nói:
- Bí thư Dương, hôm nay có ngài nói những lời này, tôi đã nắm chắc chuyện này trong lòng. Ngài cũng đừng vội cắt chức tôi, chờ tôi xử lý xong vụ án này, ngài cắt chức tôi cũng không muộn.
Lúc này vẻ mặt Dương Phàm mới khôi phục lại bình thường một chút. Dương Phàm phất tay vẻ không kiên nhẫn, nói:
- Cút đi. Trong vòng ba giờ mà không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, ông phải cho lũ khốn khiếp này ngồi tù.
Có thể là lần đầu tiên thấy Dương Phàm như vậy, ngay cả Tùng Lệ Lệ và Hồ Gia Anh đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Hóa ra Dương Phàm cũng biết mắng chửi thô tục như vậy. Tuy nhiên những lời thô tục này rất có khí vị đàn ông.
Toàn bộ mọi người trong cục Công an đều nghe thấy Bí thư Dương mắng chửi. Mọi người thấy Trương Hạc vội vàng đi xuống lầu đều né tránh không kịp, ai nấy đều cố gắng đi lại thật nhẹ nhàng, tuy nhiên vẻ mặt mỗi người đều rất kích động. Mọi người đều hưng phấn tới mức đỏ mặt tía tai, thậm chí còn muốn được gào to lên.
Dương Phàm ra lệnh nửa giờ sau phải bắt người trở về, lúc này hành động của công an nhanh hơn rất nhiều. Chỉ một lúc sau, một chiếc xe cảnh sát đã gào rú trở về. Tám gã du khách Hàn Quốc, không thiếu một ai, đều bị bắt trở về.
- Chúng ta là du khách quốc tế. Các người không thể đối xử như vậy…
Một tên có lẽ là phiên dịch, ương ngạnh hô lên. Vừa nói tới đó, đùi y đã trúng một đá kèm theo một tiếng răn dạy:
- Thành thật một chút đi.
Lúc này thư ký Lê Quý cầm lấy di động vội vàng tiến vào, trao điện thoại cho Dương Phàm nói:
- Điện thoại của Thị trưởng Tào.
Dương Phàm nhận lấy điện thoại, thản nhiên nói:
- Ừ, là tôi.
- Bí thư Dương, những người đó là du khách Hàn Quốc. Việc này chúng ta phải suy xét tới ảnh hưởng quốc tế.
Tào Dĩnh Nguyên tự nhận là kẻ lão luyện, thành thục, nhắc nhở Dương Phàm.
Dương Phàm nghe liền hiểu ngay là ông nhắc tôi không nên ra mặt, cứ mặc kệ chuyện này, liền trả lời:
- Du khách Hàn Quốc thì sao chứ? Năm xưa ông nội tôi mang người lẻn vào Seoul, người Hàn Quốc cũng không hề làm gì được họ cả.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng hạ giọng nói:
- Bí thư Dương, nếu chẳng may bên trên…
- Không có chẳng may gì cả. Nếu bên trên truy hỏi, tôi sẽ một mình giải quyết. Ai dám thả rắm chó gì mà tổn hại bạn bè quốc tế… Ông đây theo hắn lên tới tận tòa án Trung Nam Hải!
Dương Phàm quả quyết nói vậy rồi ngắt điện thoại sau đó đưa cho Lê Quý nói:
- Trừ lãnh đạo tỉnh ủy, ai gọi điện thoại cũng không tiếp. Có việc phải báo cáo thì cho bọn họ tới đây. Hôm nay tôi sẽ ở đây xem, ai dám làm cẩu nô tài cho người ngoại quốc.
Hơn ba giờ sau, Trương Hạc đi vào phòng làm việc của cục trưởng, nhẹ nhàng đặt một tập tài liệu dài lên bàn nói:
- Đây là toàn bộ tài liệu, cam đoan là không có bất cứ vấn đề gì. Chiếu pháp luật hoàn toàn có thể phán hai người hiếp dâm chưa đạt, ba người tham gia dâm ô thiếu nữ.