Thế giới này chính là thực tế phũ phàng như vậy. Ở văn phòng thị ủy một năm đầu, Lê Quý mặc dù phi thường cố gắng làm tốt mỗi công việc được giao nhưng bởi vì không có quan hệ, lại không biết nịnh bợ khi đối nhân xử thế, cho nên quan hệ với lãnh đạo rất bình thường.
Nguyên nhân Lâm Đốn coi trọng Lê Quý cũng không phức tạp, văn phòng thị ủy tổng hợp lại chỉ có một mình Lê Quý có bằng thạc sĩ, lại là người dân tộc Lê. Mấu chốt nhất chính là, Lê Quý ngồi ở vị trí heo hút nhất trong văn phòng rộng lớn, mỗi ngày chịu trách nhiệm tổng hợp hơn nửa lượng công văn tài liệu của toàn phòng, vậy mà từ sau khi Lâm Đốn tới văn phòng thị ủy, Lê Quý chưa từng chủ động tìm lãnh đạo báo cáo công tác.
Từ trên người Lê Quý, Lâm Đốn thấy bóng dáng của chính mình năm đó. Nếu không có con mắt tinh tường của Dương Phàm, hiện giờ Lâm Đốn vẫn chỉ là một chuyên viên bình thường trong phòng mà thôi. Bởi vậy Lâm Đốn cực kỳ coi trọng việc Dương Phàm tuyển thư ký.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm, vẻ kích động trên mặt Lê Quý đã tan đi mà thay vào đó là vẻ hơi buồn bã. Bí thư Dương nói chuyện tổng cộng không đến năm phút đồng hồ, kết quả này không thể nghi ngờ khiến Lê Quý phi thường thất vọng. Một đứa con nhà bố mẹ là người đánh cá, hơn nữa lại là người dân tộc thiểu số, muốn thăng tiến trên con đường làm quan bằng năng lực của chính mình là rất khó khăn. Tuy nhiên Lê Quý cũng chỉ hơi thất vọng một chút mà thôi. Đối với hắn mà nói, cuộc sống hiện giờ đã tốt hơn so với ngày xưa ở làng chài rất nhiều.
Trở lại vị trí, Lê Quý bình ổn tâm tình một chút, cầm lấy tài liệu trước mặt, lại bắt đầu chăm chỉ làm việc. Lê Quý làm việc rất tập trung, Lâm Đốn đi tới bên cạnh cũng không biết.
Thấy người nhân viên chuyên chú này, Lâm Đốn không khỏi nhếch miệng hơi cười, giơ tay lên gõ nhẹ trên bàn. Lúc này Lê Quý mới phát hiện Lâm Đốn tới, vội vàng đứng lên nói:
- Chánh văn phòng Lâm.
Lâm Đốn cười trêu ghẹo một câu:
- Người khác đều kêu tôi là Phó trưởng ban thư ký Lâm, sao anh lại gọi tôi là Chánh văn phòng Lâm?
Lê Quý lúc này mới nhớ tới, Lâm Đốn còn có cả chức danh Phó trưởng ban thư ký. Hơi khó xử nên Lê Quý không biết nên nói như thế nào, Lâm Đốn cười ha hả khẩn trương nói:
- Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Nói xong Lâm Đốn liền đi ngay, tránh cho đồng chí nhân viên con nhà ngư dân, vốn rất giản dị, phải khó xử.
Lê Quý nhiều ít hơi không yên tâm đi vào phòng làm việc của Lâm Đốn. Mặc dù hắn nhận thấy có thể có sự việc gì to tát sắp phát sinh trên người mình nhưng đã quen với việc làm tròn bổn phận của mình, Lê Quý cũng không suy nghĩ lung tung nhiều lắm. Quả thật, Lê Quý không phải một kẻ ngu, kẻ ngu thì không thể trở thành một thạc sĩ được (nếu không có ô dù).
- Ngồi đi, có một chuyện chính thức thông báo với anh. Bí thư Dương đã quyết định cho anh làm thư ký của anh ấy. Hiện tại tôi nói với anh mấy hạng mục công việc cần chú ý.
Lâm Đốn dứt lời, mỉm cười nhìn Lê Quý đang có biểu tình ngây dại vì quá hạnh phúc.
Sự việc tương tự cũng đã từng phát sinh trên người Lâm Đốn cho nên Lâm Đốn cực kỳ rõ tâm tình của Lê Quý lúc này. Kiên nhẫn đợi hai phút, chờ sắc mặt đang ửng đỏ của Lê Quý dần dần hồi phục lại bình thường, Lâm Đốn mới nói tiếp:
- Nhìn bộ dạng của anh lúc này, tôi như thấy lại mình lúc trước được Bí thư Dương chọn làm thư ký.
- A.
Lê Quý kích động đứng lên, Lâm Đốn vội vàng cười nói:
- Ngồi xuống, đừng khẩn trương. Tôi dặn dò vài câu liền để anh đi. Bí thư Dương còn đang chờ anh tới đó.
Lê Quý chậm rãi ngồi xuống, Lâm Đốn nói tiếp:
- Lê Quý, hôm nay tôi đã nghe được đoạn nói chuyện của anh với Bí thư Dương. Tốt lắm, anh trả lời tốt lắm. Là một thư ký của bí thư thị ủy, việc quản lý tốt hai mắt và cái miệng của mình là cực kỳ quan trọng. Không được tư lợi cá nhân. Đương nhiên, chỉ tự kiềm chế bản thân cho tốt cũng vẫn là chưa đủ. Giờ tôi sẽ nói cho anh một ít kinh nghiệm của tôi. Là một thư ký, đầu tiên là trong công tác thì tai phải nghe, mắt phải mở. Vừa rồi cậu làm việc rất tập trung, tôi tới bên cạnh cũng không biết. Nếu ở bên cạnh lãnh đạo mà cũng như vậy là không được. Ánh mắt phải quản lý cho tốt, nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác. Tiếp theo…
Lâm Đốn dường như muốn truyền hết cảm thụ của mình cho Lê Quý, nói ước chừng nửa giờ. Lê Quý lắng nghe rất cẩn thận, nhìn Lâm Đốn không chuyển mắt.
Đi ra từ phòng làm việc của Lâm Đốn, khi ngnag qua hành lang, Lê Quý cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều nhìn mình đầy hâm mộ. Có thể trở thành thư ký của bí thư thị ủy là niềm mơ ước của rất nhiều người trẻ tuổi. Vậy mà giờ phút này, việc tốt đó lại rơi xuống đầu mình, một nhân viên công vụ bình thường không hề có chút bối cảnh nào. Lê Quý trong lòng âm thầm tự đánh thức bản thân, cơ hội là lãnh đạo cấp, sau này nhất định phải dùng hành động thực tế để hồi báo.
Dẫn Lê Quý đi vào trong phòng, Lâm Đốn cười nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi đã dặn dò xong rồi. Ngài còn có gì cần dặn dò không?
Dương Phàm nhìn lướt qua Lê Quý đang cung kính đứng ở bên cạnh Lâm Đốn, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Lê Quý, từ khi tôi đi làm tới giờ mới chỉ dùng một thư ký là Lâm Đốn. Được rồi, giờ anh ngồi vào vị trí đi.
Lê Quý hiểu được ý tứ mà Dương Phàm muốn biểu đạt, ra sức gật gật đầu. Sau này chỉ có cố gắng trở thành giống như Lâm Đốn, làm một thư ký mà lãnh đạo tuyệt đối tín nhiệm.
Sau khi chọn lựa được lái xe và thư ký, cuối cùng Dương Phàm cũng thở phào một hơi. Sau khi Lê Quý rời đi, Lâm Đốn cười hạ giọng nói:
- Lãnh đạo còn có gì phân phó?
Dương Phàm chỉ chiếc chìa khóa nằm trên bàn nói:
- Anh tới nhà khách thị ủy, giao chiếc chìa khóa này cho Chu Dĩnh, nói rằng giờ là phòng của cô ấy.
Đang nói chuyện thì có tiếng Tùng Lệ Lệ nói với Lê Quý. Lâm Đốn thu chìa khóa nói:
- Tôi đi đây.
Tùng Lệ Lệ cầm một bản fax đi vào, mỉm cười nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, trường Đảng của tỉnh gửi fax tới. Người của văn phòng không tìm thấy chánh văn phòng Lâm. Tôi đây cũng không phải là vượt quyền đâu nha.
Dương Phàm thản nhiên cầm lấy bản fax. Tùng Lệ Lệ đứng đối diện chiếc bàn không hề có ý rời đi. Vừa đọc công văn mà trường Đảng của tỉnh gửi tới, trong lòng Dương Phàm vừa do dự. Tuy rằng người phụ nữ này là học tỷ nhưng cũng không thể đã hoàn toàn yên tâm. Từ chuyện hôm nay có thể hiểu được, Tùng Lệ Lệ khẳng định là đã nhận thấy cần phải làm gì đó nên mới tự mình tới đây. Về phần vượt quyền hay không vượt quyền, đó chỉ là tiểu kỹ xảo bịt tai trộm chuông (tự lừa dối mình, không lừa dối được người)
mà thôi. Tùng Lệ Lệ tỏ thái độ thế này chính là muốn trở thành người của bí thư thị ủy. Trưởng ban thư ký thị ủy là thị ủy thường ủy, tương đương với đại quản gia của thị ủy. Đối với Dương Phàm thì vị trí này quá mức trọng yếu. Mới đến nên Dương Phàm hoàn toàn chưa thể tín nhiệm được ai, trừ Lâm Đốn và Trầm Ninh.
Không tín nhiệm là không tín nhiệm, nhưng là trước mắt dường như cũng chỉ có thể duy trì hiện trạng, chỉ có thể có thái độ chờ đợi và hy vọng ở Tùng Lệ Lệ. Bình thường mà nói, Dương Phàm rất có hảo cảm với thân phận bạn học cùng trường cũ của Tùng Lệ Lệ. Nếu không phải mình đang ngồi ở vị trí bí thư thị ủy, Dương Phàm sẽ nhiệt tình mời uống vài cốc và nói chuyện rất vui vẻ.
- Không cần nói rộng cho nhiều người về bản fax này, cô tự mình đi gặp thị trưởng Tào đi.
Nói xong Dương Phàm rút danh sách mà Tào Dĩnh Nguyên đưa tới cho Tùng Lệ Lệ, dặn dò:
- Xử lý việc học tập này, cô cứ thương lượng với thị trưởng Tào.
Tùng Lệ Lệ không ngờ Dương Phàm lại bố trí như vậy, trong lòng cảm giác hơi chua xót, lập tức lại chợt lạnh, thầm nói vị học đệ này quá lợi hại, không ngờ bất động thanh sắc thử mình.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười, tiếp nhận hai tờ giấy, hạ giọng nói:
- Tôi sẽ phi thường thị trưởng Tào.
Nói xong Tùng Lệ Lệ nhiều ít hơi đắc ý thản nhiên cười. Phụ nữ vẫn là phụ nữ, khi tỏ vẻ quyến rũ vẫn không nhịn được lộ ra chút manh mối. Nói xong Tùng Lệ Lệ xoay người liếc Dương Phàm một cái rồi bước đi, để lại một bóng dáng thanh thoát.
Dương Phàm không khỏi nín cười. Chờ sau khi tiếng bước chân của Tùng Lệ Lệ tắt hẳn, khuôn mặt mới chậm rãi nở nụ cười. Người đàn bà này rất thông minh, chỉ một chút vậy đã đoán được ý đồ của mình. Nhưng cô ta lại biểu lộ một chút ngả ngớn không hợp thời, khiến người ta phải đề phòng và cảm thấy chán ghét. Chắc chắn cô ta đã nhiều lần sử dụng chiêu thức này nên mới thuần thục như vậy. Trước mặt lãnh đạo mà tỏ vẻ mình là người nông cạn, đối với một phụ nữ thì không hề ảnh hưởng tới toàn cục.
Rất rõ ràng, nếu sử dụng tốt thì người phụ nữ này chính là một trợ thủ rất tốt.
Ngô Địa Kim nhìn Tân Cầu Quân vẻ mặt đau khổ ngồi ở phía đối diện, trong lòng không khỏi âm thầm khoái trá. Người này và Lữ Ngọc Phương đi lại với nhau rất chặt chẽ, Ngô Địa Kim vẫn không thích hắn.
Trên bàn là một bản kiểm điểm dài hơn ba ngàn chữ, Tân Cầu Quân đang cúi đầu đầy vẻ giác ngộ sai lầm. Trên thực tế Ngô Địa Kim cũng không kiên nhẫn nhìn hắn ta. Loại thái độ này chẳng có gì có thể giả tạo hơn được nữa. Tân Cầu Quân tìm đến chính mình, là bởi vì mình quản lý Đảng và quần chúng. Suy xét đến việc Tân Cầu Quân bình thường vẫn khá cung kính với mình, Ngô Địa Kim cũng không muốn quá khó xử hắn, tuy nhiên nếu muốn hỗ trợ nói tốt thì đừng nghĩ đến.
- Anh chờ chút, tôi đi tìm Bí thư Dương.
Ngô Địa Kim hờ hững đứng lên đi ra ngoài.
Tân Cầu Quân vội vàng gật đầu liên tục nói:
- Phó bí thư Ngô, xin ngài hỗ trợ nói tốt vài câu, tôi nhất định sẽ không quên ngài.
- Ừ.
Trong mũi hơi ầm ừ một cái, Ngô Địa Kim đi ra khỏi phòng làm việc. Nhìn thấy Lê Quý ngồi ở gian ngoài, Ngô Địa Kim hơi sửng sốt, lập tức trong lòng âm thầm tán thưởng: "Đúng thật, sao mình không nghĩ tới việc dùng một người dân tộc thiểu số làm thư ký chứ?"
Lê Quý vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt quanh năm tuyết phủ của Ngô Địa Kim không ngờ nở rộ nụ cười tươi tắn giống như kỳ tích, cảm giác cực kỳ cổ quái.
- Chào phó bí thư Ngô.
Cũng may Lê Quý là một người vững vàng, liền khẩn trương đứng lên cung kính tiếp đón.
- Tiểu Lê không tồi nhỉ, làm cho tốt nhé. Bí thư Dương có bận gì à?
Nhìn thái độ này, toàn bộ mọi người trong tòa nhà thị ủy ai dám tin đây là vị phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim. Lê Quý cũng không tin, cho nên có vẻ hơi bối rối nói:
- Ngài chờ chút.
Dương Phàm đã nghe thấy giọng của Ngô Địa Kim, lại nhìn biểu tình của Lê Quý, trong lòng không kìm nổi âm thầm cười khổ. Thế mới biết tại sao lãnh đạo luôn yêu cầu rất cao ở thư ký riêng? Đây là thể chế quốc gia quyết định nhân tình ấm lạnh.
Dương Phàm viết hai chữ "trấn định" lên giấy, giơ lên cho Lê Quý xem. Sau khi nhìn thấy, Lê Quý hơi sửng sốt, lập tức lộ ra một tia xấu hổ, hạ giọng nói:
- Phó bí thư Ngô tới.
- Ừ, cho anh ta vào đi.
Khi nói những lời này, Dương Phàm bất giác so sánh Ngô Địa Kim với Tùng Lệ Lệ. Thoạt nhìn thì Ngô Địa Kim có vẻ hiểu quy củ hơn Tùng Lệ Lệ, trên thực tế đây là một loại tư thế duy trì khoảng cách. Đương nhiên trong đó còn có một chút khác biệt nam nữ, phụ nữ xinh đẹp đôi khi có quyền tùy tiện một chút.
- Lão Ngô, có việc gì thế?
Dương Phàm không ngờ không xưng hô chức vụ, điều này khiến Ngô Địa Kim hơi không kịp phản ứng, nhưng ngay lập tức cười nói:
- Bí thư Dương, sáng sớm nay Tân Cầu Quân tới chỗ tôi ngồi không đi, còn nộp một bản kiểm điểm.
- Ha hả, ngồi xuống nói đi. Anh cảm thấy nên xử lý như thế nào?
Dương Phàm ra hiệu cho Ngô Địa Kim ngồi xuống, tùy ý đưa một điếu thuốc tới.
Ngô Địa Kim vội vàng nhận lấy, sau khi hút một hơi thì trong lòng từ bỏ luôn ý niệm ném đá xuống giếng.
- Tân Cầu Quân là l đồng chí kỳ cựu, đã công tác ở cục giao thông đã nhiều năm. Ý kiến của tôi là nếu lãnh đạo cảm thấy anh ta không thích hợp ngồi ở vị trí đó nữa thì điều chuyển đi cũng được.
Ngô Địa Kim xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bằng không sẽ không nói kiểu "nhẹ nhàng" như vậy. Cụ thể thế nào thì phải xem vận may của Tân Cầu Quân.
Dương Phàm không quá quen thuộc tình hình của Tân Cầu Quân – cục trưởng cục Giao thông này, tuy nhiên hắn ta và Lữ Ngọc Phương cùng đi tới cửa câu lạc bộ Hoa Thiên, vô hình trung khiến Dương Phàm phi thường không thích. Lữ Ngọc Phương là thường vụ phó thị trưởng nhưng cũng không biết rằng, bởi vì quan hệ với Trầm Ninh nên ấn tượng về hắn trong mắt Dương Phàm không tốt chút nào. Thái độ của Lữ Ngọc Phương trong sự việc ở xã Dương Mã là cực kỳ mờ ám. Kết hợp hai việc này lại gần như Lữ Ngọc Phương đã bị kết án tử hình trong mắt Dương Phàm. Việc người của cục Giao thông làm việc bạo lực, Dương Phàm phi thường căm tức. Việc này quả thực là bôi nhọ bộ mặt chính quyền, là phá hỏng hình tượng thành phố du lịch nổi tiếng cả nước.
Trong lòng tuy rằng căm tức, nhưng Dương Phàm lại phân tích phi thường bình tĩnh. Là cục trưởng cục Giao thông, nịnh bợ phó thị trưởng chủ quản cũng là bình thường. Tuy nhiên khi Lâm Đốn phản ứng về việc bố trí xe, hơn nữa có thêm việc người của cục Giao thông đánh người, mỗi việc thêm vào một tí, vị trí cục trưởng của Tân Cầu Quân cơ bản là không thể ngồi được nữa rồi.
Dương Phàm không thể không suy xét cẩn thận đề nghị của Ngô Địa Kim. Tuy nói người này là cấp dưới của mình nhưng trong vấn đề nhân sự, Ngô Địa Kim vẫn có quyền lực khá lớn. Nếu hắn đã mở miệng như vậy, mình là bí thư thị ủy cũng cần phải coi trọng một chút. Thành phố Hải Tân nhiều đơn vị như vậy, đại bộ phận đều là dân bản xứ. Nếu cách chức Tân Cầu Quân thì rất dễ, nhưng sẽ khiến tâm lý các cán bộ bản địa nguội lạnh. Về phần Tân Cầu Quân có vấn đề gì khác không thì không cần nói tới.
Trong khi Dương Phàm đang suy nghĩ, Ngô Địa Kim cảm thấy có chút hối hận, thầm nhủ có phải mình quá lỗ mãng hay không? Nếu sớm biết vậy thì đừng phát biểu ý kiến làm gì, nếu chẳng may Dương Phàm nghĩ gì đó về mình thì quả là thiệt thòi lớn. Tuy nhiên đã là phó bí thư thị ủy, nếu không có chút chủ kiến trong vấn đề này, có lẽ cũng không được. Làm người có thể dối trá nhưng làm việc thì không thể dối trá được. Là một cấp dưới không chỉ đơn giản biết nhắm mắt lại, nếu không đưa ra được câu trả lời cho các vấn đề thì chỉ sợ lãnh đạo sẽ thay đổi cái nhìn rất nhanh.
- Lão Ngô, như vậy đi, anh và đồng chí bên ban Tổ chức cán bộ thương lượng một chút, sau khi có kết quả thì nói sau.
Nhắc tới ban Tổ chức cán bộ, rất tự nhiên Ngô Địa Kim liền nghĩ đến trưởng ban Tổ chức cán bộ Đàm Tuyết Ba. Người này là cán bộ kỳ cựu lâu năm, hè sang năm sẽ nghỉ hưu. Nghe nói Đàm Tuyết Ba đối nhân xử thế chính trực liêm khiết, từ một chiến sĩ bộ đội chuyên nghiệp trở về, chưa bao giờ rời khỏi thành phố Hải Tân.
- Nếu trưởng ban Đàm có ý kiến gì thì sao?
Ngô Địa Kim khẩn trương hỏi một câu dự phòng. Lời nói vừa rồi của Dương Phàm tương đương với việc chấp nhận đề nghị của Ngô Địa Kim, lúc này mình là cấp dưới phải nhắc nhở lãnh đạo một chút. Nếu không đến lúc đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy, trưởng ban Tổ chức cán bộ lại làm ngược lại thì không ổn.
Nhắc tới Đàm Tuyết Ba, trong lòng Dương Phàm hơi ngạc nhiên. Lão già này thật là kỳ quái, từ khi Dương Phàm nhận chức tới này, lão chưa từng chủ động tới tìm Dương Phàm nói chuyện. Nói dễ nghe một chút chính là đối nhân xử thế thanh cao, nói khó nghe một chút chính là tỏ vẻ ta đây, thậm chí là nghi ngờ lãnh đạo. Ngô Địa Kim nhắc nhở chính là là ám chỉ Dương Phàm, lão già này khó mà nói được, để Dương Phàm sớm có chuẩn bị.
Dương Phàm thoáng nhìn Ngô Địa Kim một cái rồi lập tức gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, anh đi làm đi.
Ngô Địa Kim vừa mới bước đi, Dương Phàm liền cân nhắc. Là một bí thư thị ủy mà trưởng ban Tổ chức cán bộ lại không phải người của mình, việc này cực kỳ quan trọng. Đảng ủy quản lý nhân sự, làm bí thư thị ủy mà ngay cả một trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng không khống chế nổi thì còn làm ăn cái quái gì nữa.
Sau khi cân nhắc một hồi, Dương Phàm cảm thấy có lẽ trước hết phải hiểu biết chi tiết về Đàm Tuyết Ba rồi mới nói được. Tìm ai để hiểu biết chi tiết đó cũng là mấu chốt. Tuy nhiên hiện tại dường như không có nhiều người để lựa chọn lắm. Ngô Địa Kim thì không cần phải suy xét, thư ký Lê Quý có lẽ hỏi cũng không ra được gì, còn lại chỉ có một mình Tùng Lệ Lệ. Tuy nhiên người phụ nữ này rất thông minh, từ đáy lòng, Dương Phàm rất không muốn quá thân cận với cô ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Phàm dường như cũng không lựa chọn được gì, liền gọi Lê Quý:
- Lê Quý, đánh điện thoại cho trưởng ban thư ký Tùng cho tôi.
Cho thư ký gọi điện thoại, như vậy Tùng Lệ Lệ hẳn là hiểu được ý tứ. Mọi người đều là làm việc công mà thôi.
Rất nhanh Lê Quý nói:
- Bí thư Dương, điện thoại đã thông, để tôi nối máy cho ngài.
- Trưởng ban thư ký Tùng, nếu xong việc bên chính quyền thành phố rồi thì sang chỗ tôi một chút.
Tùng Lệ Lệ đang ở phòng làm việc của Tào Dĩnh Nguyên. Từ nụ cười trên mặt Tào Dĩnh Nguyên, Tùng Lệ Lệ có thể phán đoán được hai vị lãnh đạo khẳng định đã đạt thành một giao dịch bí mật nào đó, nếu không lão già Tào Dĩnh Nguyên đã không thể tươi cười như vậy được. Nghe nói Tào Dĩnh Nguyên trước kia có khúc mắc gì đó với Dương Phàm, không biết cụ thể tình huống là như thế nào?
Tùng Lệ Lệ còn đang miên man suy nghĩ thì di động vang lên. Vừa thấy là dãy số từ phòng làm việc của Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ lập tức đứng lên cáo lỗi với Tào Dĩnh Nguyên:
- Thị trưởng Tào, tôi xin ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Sau khi nghe điện thoại xong, trong lòng Tùng Lệ Lệ bắt đầu suy nghĩ đủ thứ. Dương Phàm gọi điện thoại là có mục đích gì? "nếu xong việc bên chính quyền thành phố rồi thì sang chỗ tôi một chút" là sao? Trong đầu chợt lóe lên, Tùng Lệ Lệ vốn thông minh chợt nảy sinh một chủ ý.
Thấy sắp sửa hết giờ, Tùng Lệ Lệ dáng vẻ bận rộn vội vàng xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Dương Phàm. Sau khi tiến vào, Tùng Lệ Lệ mỉm cười nói:
- Bí thư Dương, thật sự ngượng ngùng, thị trưởng Tào vừa mới xác định danh sách cuối cùng.
Nói xong Tùng Lệ Lệ đặt bản danh sách đã thương lượng với Tào Dĩnh Nguyên lên trên bàn. Trên thực tế, trong quá trình đàm luận về bản danh sách này, Tùng Lệ Lệ cố ý kỳ kèo một chút, cho nên đến tận lúc này mới trở về. Đương nhiên Dương Phàm cũng sẽ không hoài nghi cái gì, bởi vì bên phía Tào Dĩnh Nguyên khẳng định sẽ cực kỳ cẩn thận bởi vì có Tùng Lệ Lệ tới thương lượng. Dù sao cuối cùng vẫn phải là bí thư thị ủy ký tên lên bản danh sách này mới có thể gửi lên trường Đảng của tỉnh được.
- thị trưởng Tào còn có ý kiến gì nữa không?
Dương Phàm hỏi một câu có vẻ rất tùy ý. Tùng Lệ Lệ lập tức nghĩ rằng đây là hỏi mình có ý gì bí mật nữa không.
- Hì hì… sau khi thị trưởng Tào xét duyệt một lần, tôi hỏi anh ấy có vấn đề gì nữa không, kết quả là anh ấy lại nhìn một lần nữa.
Tùng Lệ Lệ nói lời này là hoàn toàn thật, lúc đó quả là như vậy. Tào Dĩnh Nguyên phát hiện Dương Phàm trả lại nguyên trạng bản danh sách nhưng lại phái tới một trưởng ban thư ký thị ủy, chính là dấu hiệu của thương lượng, cho nên cân nhắc rất cẩn thận một phen. Đương nhiên không phải cân nhắc danh sách mà là cân nhắc mục đích Dương Phàm phái người phụ nữ này tới. Sau khi cân nhắc, phát hiện chuyện này hình như không quan hệ gì lớn với mình cho nên giả bộ sửa vài cái tên, sau đó trưng cầu ý kiến của Tùng Lệ Lệ. Kết quả Tùng Lệ Lệ chỉ nhìn đại khái rồi hỏi một câu:
- Đã xác định cuối cùng rồi chứ?
Vừa nghe hỏi như vậy, Tào Dĩnh Nguyên lại vắt óc suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới phát hiện nhiều lúc mình suy nghĩ hơi quá, đã bị Tùng Lệ Lệ lợi dụng xong rồi.
Sau khi hao tốn thời gian đạt được thắng lợi, Tùng Lệ Lệ mới mỉm cười cáo từ rời đi, trong lòng cảm thấy hơi đắc ý, nghĩ rằng chờ khi hết giờ làm việc, phải làm thế nào mở miệng mời được lãnh đạo cùng ăn trưa.
Không thể không nói Tùng Lệ Lệ là một dạng phụ nữ cực kỳ thông minh, ngay cả Dương Phàm cũng không phát hiện được thủ đoạn nhỏ đó của cô ta. Tuy nhiên cảm thấy Tùng Lệ Lệ dường như là đang khá vui vẻ, Dương Phàm còn tưởng rằng Tùng Lệ Lệ vui vẻ vì cảm thấy được mình trọng dụng, trong lòng không kìm nổi hơi tự cảm thấy thỏa mãn. Nhất là câu giải thích cuối cùng của Tùng Lệ Lệ, thứ nhất là Tào Dĩnh Nguyên bị sự xuất hiện của Tùng Lệ Lệ làm cho hơi khẩn trương, thứ hai là Tùng Lệ Lệ tỏ vẻ không có cài cắm gì trong đó. Hai nhân tố tổng hợp lại khiến trong lòng Dương Phàm rất hài lòng với thủ đoạn của mình.
- Ừ, buổi chiều gửi lên trường Đảng của tỉnh. Đúng rồi, trưa nay cùng ăn cơm nhé, vừa lúc có việc muốn nói với cô.
Dương Phàm ký tên xong liền đưa cho Tùng Lệ Lệ, không hề phát hiện được một tia đắc ý trong khóe mắt của người phụ nữ này.
- Hì hì, cực kỳ vinh hạnh. Ai dám ăn cơm của lãnh đạo mời chứ?
Tùng Lệ Lệ âm thầm vui vẻ vì âm mưu của mình đã thành công. Napoléon nói đàn bà là thông qua chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Hôm nay có phải một chuyến chinh phục được bắt đầu không?
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ không để cho Trương Tư Tề thấy mình và Tùng Lệ Lệ cùng một chỗ thì tốt hơn. Đêm qua đi dạo phố với Chu Dĩnh về khá muộn, tuy rằng Trương Tư Tề không nói gì nhưng nhìn ánh mắt thấy có rất nhiều ý vị khiến Dương Phàm chẳng biết nên nói gì, mặc dù Chu Dĩnh đi cùng với sự cho phép của Trương Tư Tề. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Cô bố trí đi.
Dương Phàm nhìn như rất tùy ý.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười gật đầu nói:
- Tôi có một người bạn mở một nhà hàng cũng không tệ lắm, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy.
Ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ không khỏi cực kỳ vui mưng, cảm giác đắc ý trong lòng không biết để đâu cho hết. Hết thảy đều tiến hành đúng như kịch bản mình đã biên soạn, tận dụng triệt để ưu thế bạn học cùng trường cũ.
Bà chủ Hồ Gia Anh của khách sạn Nam Cương cũng tốt nghiệp từ đại học B, cao hơn một lớp so với Dương Phàm. Những sinh viên tốt nghiệp năm đó ra đời cũng có không ít người làm ông chủ, không có mấy người thành công, kẻ thất bại lại càng nhiều. Hai năm trước, sau khi kết nối được quan hệ với Tùng Lệ Lệ, Hồ Gia Anh làm quen được với lãnh đạo cục Du lịch, sau đó rất nhiều đoàn khách du lịch nườm nượp tới khách sạn, công việc làm ăn càng ngày càng tốt.
Nghe nói Tùng Lệ Lệ muốn mời khách, Hồ Gia Anh tự nhiên là phi thường để bụng chiếu cố. Tầm mắt của vị học tỷ này rất cao, cô ta mời khách tự nhiên không thể là khách thường được.
Mặc dù trong lòng chuẩn bị rất đầy đủ nhưng khi nhìn thấy Dương Phàm xuất hiện trước mặt, được Tùng Lệ Lệ giới thiệu đây là bí thư thị ủy mới nhận chức, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Dương Phàm, Hồ Gia Anh bị chấn động nhấp nháy mắt mấy cái, giơ tay che miệng, hồi lâu sau mới nói:
- Ôi trời ơi, không ngờ băng Nam Cực cũng có ngày tan. Để tôi nhìn rõ ràng một chút, tránh cho tôi tưởng mình đang nằm mơ.