- Tìm hai người đến đây, tôi có một mục đích chính đó là bàn về vấn đề tuyên truyền. Thị trưởng Tào, ý kiến của tôi rất rõ ràng. Báo chí, TV là miệng lưỡi của nhà nước, nhất định phải tăng cường tuyên truyền cục Công an thành phố Hải Tân mạnh mẽ xuất kích, rất nhanh đã hóa giải được hành động phạm pháp có tổ chức và quy mô lớn. Trong quá trình cục Công an chấp pháp, những người này một lần nữa dùng bạo lực chống lại. Thái độ của thị ủy rất rõ ràng, nhất định phải làm cho toàn bộ nhân dân thành phố và du khách từ bên ngoài đến tin tưởng một điều, đó là thị ủy và ủy ban thành phố có năng lực có quyết tâm đả kích tất cả các hành vi phạm tội, phạm pháp ảnh hưởng đến đoàn kết, yên ổn của thành phố Hải Tân.
Dương Phàm vừa mở miệng đã xác định chuyện lần này. Hành vi vây công công ty Nam Lĩnh được chụp cho cái mũ là hành vi phạm tội có tổ chức, lập tức vận dụng thủ đoạn tuyên truyền công bố với bên ngoài, sau đó mới nói đến vấn đề của bản thân chính quyền. Giọng nói của Dương Phàm rất kiên quyết, một thằng ngu cũng có thể nhận ra.
Tào Dĩnh Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi kiên quyết chấp hành quyết định của thị ủy. Sau khi về ủy ban sẽ yêu cầu ban Tuyên giáo lập tức hành động, tiến hành hoạt động tuyên truyền trên quy mô lớn, kịp thời truyền đạt quyết định của thị ủy và quyết tâm của ủy ban thành phố đến nhân dân. Trưởng ban u, đồng chí có gì muốn nói không?
Lời nói của Tào Dĩnh Nguyên rất đúng mực. Cái gì mà chấp hành quyết định của thị ủy, nhất định là muốn cho mình đứng ra ngoài xa xa một chút. Trò khôn vặt này Dương Phàm thấy rõ ràng. Chẳng qua Dương Phàm cũng yên tâm hơn nhiều. Một thị trưởng thành phố vừa trầm ổn lại không dám tự quyết sẽ không gây quá nhiều ảnh hưởng đến việc tạo dựng uy quyền của Dương Phàm. Nguồn: http://truyenfull.vn
u Trung Chương có vẻ rất cẩn thận, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu hút thuốc. Sau khi Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên tỏ thái độ, u Trung Chương liền bỏ điếu thuốc và lớn tiếng nói:
- Kiên quyết chấp hành quyết định của thị ủy. Sau khi trở về tôi sẽ bố trí các ngành liên quan hành động. Tối nay tin tức sẽ lên TV, ngày mai sẽ lên báo. Mạnh mẽ tuyên truyền hành vi trấn áp hành động phạm pháp của thị ủy, quyết tâm giữ gìn ổn định của thành phố.
Cuối cùng vẫn là trưởng ban Tuyên giáo, lời từ miệng hắn nói ra đúng là khác người. Có thể nói u Trung Chương đã hiểu được những gì Dương Phàm cần. Nhìn ánh mắt không ngừng lóe lên của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm bình tĩnh từ từ nói:
- Chuyện xảy ra ở xã Dương Mã, tôi đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Triệu. Sau khi ban Tuyên giáo khởi động, bên công an cũng không được thư giãn, nhất định phải tăng cường giám sát đề phòng có người nhân cơ hội làm to chuyện.
Những lời này của Dương Phàm chẳng khác gì nhắc nhở Tào Dĩnh Nguyên rằng mình đã đề phòng hết mọi chuyện. Hôm nay đuổi đám người dân tộc thiểu số kia đi. Có người có thể tổ chức người tấn công công ty Nam Lĩnh, thì tôi cũng có thể nhân cơ hội công an mạnh mẽ thi hành pháp luật mà tạo dựng chỗ đứng.
Thái độ này cũng coi như nói cho Tào Dĩnh Nguyên biết rằng không nên suy tính được mất. Bản thân lão dù có thói quen trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện tôi muốn thì lão phải làm cho tốt.
Lữ Ngọc Phương về đến ủy ban thành phố liền tìm đến phòng làm việc của Tào Dĩnh Nguyên chuẩn bị báo cáo công việc. Sau khi biết Tào Dĩnh Nguyên đến chỗ bí thư thị ủy Dương Phàm, tâm trạng vốn đã không tốt của Lữ Ngọc Phương lập tức rơi xuống đáy vực. Suy nghĩ đến chuyện của bí thư đảng ủy và chủ tịch xã Dương Mã, điều này làm cho Lữ Ngọc Phương rất bị động. Vấn đề quan trọng chính là tiền bồi thường của công ty Nam Lĩnh đã trả cho xã Dương Mã hơn một nửa. Số tiền này cũng không phải được phát hết cho người dân mà chỉ phát có một nửa. Điều này làm cho người dân đến yêu cầu chính quyền xã có câu trả lời hợp lý. Lúc ấy chủ tịch xã Dương Mã lấy lý do công ty Nam Lĩnh mới chi trả từng đó tiền để làm người dân không chú ý đến.
Chuyện về công ty Nam Lĩnh, buổi sáng Ngô Địa Kim đã biết. Chẳng qua đây là chuyện mà bên ủy ban thành phố quan tâm, phó bí thư thị ủy tốt nhất là làm người đứng ngoài mà xem. Tình hình phát triển theo một cách không ngờ đến, khi phó cục trưởng Ngô phụ trách đội cảnh sát hình sự và đội cảnh sát kinh tế gọi điện tới báo cáo, Ngô Địa Kim chút nữa đánh rơi điện thoại di động xuống đất.
Chỉ cần liên quan đến vấn đề dân tộc thiểu số, thái độ của bất cứ chính quyền địa phương phương cấp nào cũng phải khống chế và nhẫn nhịn. Dương Phàm đột nhiên mạnh mẽ ra tay đã truyền lại một tin tức khá mờ mịt. Kết hợp chuyện trên bờ biển ngày hôm qua, Ngô Địa Kim rõ ràng hiểu được Dương Phàm đang muốn ra tay chỉnh đốn cục Công an thành phố Hải Tân. Chuyện này vốn chẳng có gì là lạ, nhưng Ngô Địa Kim không ngờ nó lại diễn ra nhanh như vậy mà thôi.
Phó cục trưởng Ngô thấy chuyện này có nguy cơ tiềm tàng nên mới len lén gọi điện cho Ngô Địa Kim. Hai người là anh em họ hàng xa. Hơn nữa không mấy người biết mối quan hệ này.
- Phó bí thư Ngô, ngài phải nói giúp tôi mấy lời. Bên phía Bí thư Dương, tôi không thể nói.
Phó cục trưởng Ngô ra vẻ mình bất đắc dĩ và lo lắng. Sau hành động lần này, Trầm Ninh không cho phó cục trưởng Tôn chút mặt mũi nào. Người có chút đầu óc liền biết về mặt này nếu không có lãnh đạo ủng hộ mới là việc lạ. Từ lúc Trầm Ninh lên nhận chức đến nay đều không có ý động đến trong cục. Bây giờ Trầm Ninh đột nhiên lợi dụng chuyện của công ty Nam Lĩnh, nhất định là không hề sợ hãi. Cho nên Trầm Ninh có chỗ dựa là ai chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?
- Chỉ riêng tôi nói thì có tác dụng gì chứ? Chính anh cũng phải chủ động một chút. Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, bây giờ đang là thời buổi rất rối ren.
Bởi vì có quan hệ họ hàng nên Ngô Địa Kim nói thêm một câu nhắc nhở phó cục trưởng Ngô một chút. Tóm lại nếu mày muốn giữ được vị trí hiện tại thì phải nhận biết tình hình. Dương Phàm tạo cho Ngô Địa Kim một cảm giác giống như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, không cho phép chống cự và né tránh.
Ngô Địa Kim dập máy xong không cần biết hôm nay là ngày chủ nhật, là ngày nghỉ mà lập tức từ trong nhà đi ra, lao thẳng đến nhà khách thị ủy. Ngô Địa Kim vốn không muốn quấy rầy bí thư thị ủy nghỉ ngơi, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với lãnh đạo. Chẳng qua từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, Dương Phàm không ngờ lại không thông báo một chút gì. Điều này cần phải suy nghĩ cẩn thận. Chuyện lớn như vậy, phó bí thư thị ủy không chủ động một chút, chẳng lẽ còn cần lãnh đạo mời.
Rất nhiều chuyện vốn là như vậy, nhìn từ một góc độ khác thì mùi vị sẽ khác hẳn nhau. Ngô Địa Kim cẩn thận cả đời, hôm nay coi như cũng là biểu tượng của một thế lực ở thành phố Hải Tân. Ngô Địa Kim cũng không muốn trở thành một kẻ bị người khinh bỉ.
Đến nhà khách thị ủy, đầu tiên hỏi quầy lễ tân một chút. Đáng tiếc người phụ trách ở đây không biết nhiều, chỉ nói Bí thư Dương đang rất bận rộn, đã gọi tới không ít người. Còn cụ thể là những ai thì người này không rõ ràng cho lắm.
Rất nhiều người trong đó lại không có mình, điều này làm cho Ngô Địa Kim càng thêm lo lắng. Ngô Địa Kim vốn định giữ thái độ rụt rè với khoảng cách nhất định, bây giờ xem ra không hợp thời rồi. Đi đến hành lang thì thấy trưởng ban thư ký chính quyền Từ Bình Bình. Ngô Địa Kim cười cười đi tới bắt chuyện.
- Trưởng ban thư ký Từ, sao còn chưa vào thế?
Ngô Địa Kim không có ấn tượng quá nhiều với Từ Bình Bình. Chỉ nhớ người phụ nữ này da hơi ngăm đen, miệng lớn, còn không có eo. Người phụ nữ mà cũng có thể lăn lộn đến chức trưởng ban thư ký đúng là chuyện khác thường. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ thì phụ nữ địa phương vốn chẳng có mấy người đẹp. Không biết chừng lúc trẻ trưởng ban thư ký Từ Bình Bình rất đẹp thì sao?
Suy nghĩ này của Ngô Địa Kim mà để cho Từ Bình Bình biết thì có lẽ chị ta tức hộc máu mồm. Từ Bình Bình đi lên được cũng là có tính ngẫu nhiên. Chị ta có bằng cấp chính quy nghiêm chỉnh, hơn nữa lại là nữ. Mà trong đội ngũ lãnh đạo các cấp nhất định phải có nữ. Mặc dù việc này chỉ là cho có nhưng lại là một quy định. Ví dụ như thành phố Hải Tân lúc này không phải có một phó thị trưởng là nữ phụ trách mảng văn hóa xã hội sao? Từ Bình Bình là trưởng ban thư ký chủ yếu là dựa vào năng lực cá nhân và hiểu quy tắc. Chứ chị ta không phải là loại người dựa vào quần lót lỏng lẻo mà lập nghiệp.
- Phó bí thư Ngô đến rồi. Bí thư Dương đang nói chuyện với thị trưởng Tào và trưởng ban Tuyên giáo u, tôi đến đây chỉ là chân chạy mà thôi.
Từ Bình Bình khách khí nói một câu.
- Ồ.
Ngô Địa Kim kêu lên một tiếng rồi lấy thuốc ra châm mà hút, không nói lời nào. Trong lòng Ngô Địa Kim đang suy nghĩ bước tiếp theo Dương Phàm sẽ làm gì. Nếu là mình, nhất định phải lợi dụng truyền thông để tuyên truyền chủ trương của thị ủy, thuận tiện cũng phải tăng lên một cấp độ. Đầu tiên là xác định việc vây công công ty Nam Lĩnh là hành động phạm pháp có tổ chức, như vậy có thể danh chính ngôn thuận dựng ngọn cờ đả kích.
Cửa phòng rốt cuộc đã mở ra, hai người từ bên trong đi ra thấy Ngô Địa Kim đã đến, bọn họ cũng không hề ngạc nhiên. Nếu như lúc này mà Ngô Địa Kim không chủ động xuất hiện thì hắn đúng là thằng ngu. Hai người đang nghĩ như vậy thì trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ đang đi giày cao gót gần như chạy thục mạng đến đây. Trước khi chính trị thành phố Hải Tân xảy ra động đất, Tùng Lệ Lệ có xin phép lên Bắc Kinh thăm người thân. Cũng không biết nguyên nhân gì mà khi tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân, Tùng Lệ Lệ cũng không kịp thời xuất hiện mà là đợi đến khi chuyện được xác định hết mới vội vàng trở về. Nhìn bộ dạng của Tùng Lệ Lệ là biết vừa từ sân bay xuống.
Trưởng ban thư ký 33 tuổi, nghe nói là người đẹp nhất trong hai bộ máy. Chồng chị ta hình như là cán bộ cao cấp nào đó của bộ ngành trung ương.
Tào Dĩnh Nguyên không nhận ra Tùng Lệ Lệ nhưng ba người còn lại đều khách khí đi lên chào hỏi. Tùng Lệ Lệ đi tới trước mặt Tào Dĩnh Nguyên, đưa tay ra rồi nói:
- Chào thị trưởng Tào, tôi là Tùng Lệ Lệ.
Tào Dĩnh Nguyên đang khá tò mò về việc trưởng ban thư ký thị ủy và ủy ban đều là nữ. hôm nay được gặp người đẹp nhất thị ủy, nhìn qua khí chất là có thể đoán được bối cảnh của trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ này không hề đơn giản.
Dương Phàm đang dặn hết công việc liền ngồi dựa lưng vào sô pha nhằm mắt nghỉ ngơi. Lâm Đốn một lần nữa đi vào nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, phó bí thư Ngô và trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ cùng đến.
Hai vị thường vụ thị ủy vừa đi, bây giờ lại có hai người nữa đến, Dương Phàm không khỏi có chút đắc ý, bí thư thị ủy vẫn là bí thư thị ủy.
- Ừ, cho bọn họ vào.
Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ cùng nhau vào. Dương Phàm vẫn như bình thường đứng im tại chỗ, sau khi chờ hai người chủ động đi lên bắt tay. Vẻ mặt Dương Phàm lúc này bình tĩnh như nước. người phụ nữ xinh đẹp luôn thích người chú ý đến mình, không cần biết người nhìn có thích mình hay không. Dù sao người phụ nữ xinh đẹp luôn kiêu ngạo. Tùng Lệ Lệ rất tự tin vào sắc đẹp và khí chất của mình. Vừa nãy Tào Dĩnh Nguyên cũng không nhịn được mà nhìn một chút.
Trong nháy mắt khi thấy Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ không khỏi ngây người ra. Cậu sinh viên khóa dưới này, Tùng Lệ Lệ có ấn tượng rất sâu. Lúc đó Tùng Lệ Lệ là chủ tịch hội sinh viên, mà Dương Phàm lúc đó là sinh viên chăm chỉ, tối nào cũng cầm chổi đi quét cầu thang.
Dương Phàm vốn không nên có bất cứ quan hệ gì với Tùng Lệ Lệ có bối cảnh hiển hách. Chẳng qua một sinh viên mấy năm liền luôn đạt được học bổng, lại đứng đầu trong toàn khóa đã khiến chủ tịch hội sinh viên Tùng Lệ Lệ chú ý. Hơn nữa Tùng Lệ Lệ còn tự mình phát học bổng cho Dương Phàm mấy lần.
Tùng Lệ Lệ có thể ngồi vào vị trí trưởng ban thư ký thị ủy, ngoại trừ có chỗ dựa của gia đình ra, chủ yếu là dựa vào nỗ lực của bản thân. Là trưởng ban thư ký thị ủy, khi Tùng Lệ Lệ thấy tình hình cục trưởng thành phố Hải Tân không ổn liền chọn cách né tránh. Đương nhiên Tùng Lệ Lệ đã hỏi thăm qua lai lịch của bí thư thị ủy mới nhận chức. Đáng tiếc ông cụ trong nhà đã xuống nhiều năm, trước đây lại ít quan hệ với bạn bè, muốn nghe cũng không có cửa. Hơn nữa lãnh đạo trên tỉnh chú ý đến Tùng Lệ Lệ cũng bị ảnh hưởng của vụ động đất mà lui về. Cho nên Tùng Lệ Lệ biết rất ít về Dương Phàm. Cái tên Dương Phàm làm Tùng Lệ Lệ cảm thấy quen quen. Chẳng qua tên này rất phổ biến.
Dương Phàm không có nhiều ấn tượng mấy đối với Tùng Lệ Lệ, cho nên sau khi bắt tay thấy Tùng Lệ Lệ ngây ra, Dương Phàm không khỏi nhíu mày trầm giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng.
Tùng Lệ Lệ thầm thở dài một tiếng trong lòng, thầm nói đúng là chuyện đời không lường trước được. Tùng Lệ Lệ nói:
- Bí thư Dương, ngài đúng là đã quên tôi rồi.
Dương Phàm có chút không hài lòng sa sầm mặt nói:
- Chẳng lẽ trưởng ban thư ký Tùng thấy chúng ta đã quen biết từ trước? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng gì?
Tùng Lệ Lệ không hề lo lắng mà cười một tiếng rồi nói:
- Đúng là quý nhân hay quên, năm đó tôi còn tự mình cấp học bổng cho ngài mà.
Tùng Lệ Lệ vừa nhắc như vậy, Dương Phàm liền nghĩ ra điều gì đó. Hắn vỗ gáy rồi nói:
- Tôi nhớ ra rồi, quả thật có một học tỷ (chị khóa trên) là chủ tịch hội sinh viên đã phát học bổng cho tôi mấy lần. Chẳng lẽ nói ...
Tùng Lệ Lệ nhoẻn miệng cười nói:
- Đúng là tôi.
Lời nói này làm Tùng Lệ Lệ không khỏi thầm than trong lòng. Bí thư Dương bây giờ không thay đổi gì mấy so với trước kia. Chẳng qua Dương Phàm lúc này thành thục, chững chạc hơn chút. Nhưng khi đối mặt với người đẹp thì Dương Phàm vẫn như cũ, ánh mắt rất bình tĩnh.
- Ha ha, thì ra là Tùng học tỷ, thật không ngờ ở tỉnh Thiên Nhai này cũng gặp được người quen cũ.
Dương Phàm có chút than thở một câu, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra một tia khó có thể nắm bắt.
Trong nháy mắt khi nhớ ra Tùng Lệ Lệ là ai, trong đầu Dương Phàm lại hiện lên hình bóng của Trang Tiểu Điệp. Bởi vì công việc bận rộn nên Dương Phàm không đi thăm mộ nàng thường xuyên. Chỉ khi nào đến ngày mất của nàng hắn mới dành chút thời gian mà đi. Trong lòng lại nhói lên, Dương Phàm thầm tự cảnh cáo mình nhất định phải dành thời gian đi đến tỉnh Xuyên thăm mộ Trang Tiểu Điệp. Trang Tiểu Điệp đã dùng tính mạng của mình tạo thành một dấu vết không thể xóa nhòa trong trái tim Dương Phàm. Điều này làm Dương Phàm có chút cảm tình với Tùng Lệ Lệ, vì cùng là bạn học cũ.
Sau khi hai người Tùng Lệ Lệ và Dương Phàm nhận biết nhau, Ngô Địa Kim rất thức thời nói một câu:
- Thì ra Bí thư Dương và trưởng ban thư ký Tùng là bạn học cũ.
Tùng Lệ Lệ kịp thời nói một câu:
- Bạn học cũ là bạn học cũ, nhưng tôi hôm nay ở trước mặt học đệ (cậu sinh viên khóa dưới) lại có tư cách là cấp dưới. Hôm nay đến để trình diện với Bí thư Dương.
Tùng Lệ Lệ thích hợp tỏ thái độ của mình, Dương Phàm rất thoải mái nhận lời nịnh bợ này của Tùng Lệ Lệ.
- Hai vị tới vừa lúc, chuyện xảy ra hôm nay có lẽ phó bí thư Ngô đã biết. Còn trưởng ban thư ký Tùng thì sao?
Dương Phàm nói với giọng rất bình tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm với hai người Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ.
Trong đầu Tùng Lệ Lệ vẫn còn nhớ lại cảnh một cậu sinh viên mặt đầy mồ hôi đang quét dọn cầu thang trong ánh đèn tăm tối vì 300 tệ tiền phí vệ sinh hàng tháng. Đáng tiếc Dương Phàm hỏi một câu như vậy đã kéo Tùng Lệ Lệ trở lại thực tế, một cảm giác không thật từ từ trào ra.
- Ồ, tôi vừa xuống máy bay nên không hiểu rõ cho lắm, nhưng cũng đã biết là có chuyện này.
Tùng Lệ Lệ theo bản năng đáp lại một câu, lúc này nếu giả vờ không biết thì chẳng khác gì muốn ăn chửi. Sau khi Tùng Lệ Lệ nói xong không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, thầm nói cậu học đệ (cậu sinh viên khóa dưới) vào chuyện chính nhanh thật.
- Tôi đã gọi điện sang hỏi cục Công an, quá trình cụ thể vẫn chưa được biết. Nhưng Bí thư Dương hạ lệnh mạnh mẽ thi hành pháp luật thì tôi biết.
Ngô Địa Kim ma xui quỷ khiến thế nào mà nói ra một câu như vậy. Sau khi nói xong Ngô Địa Kim không khỏi thầm hối hận, có chút lo lắng nhìn Dương Phàm. Thầm mắng mình là đồ con lợn, làm sao dám nói ra những lời này chứ?
- Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của thị ủy.
Ngô Địa Kim vội vàng bù đắp một câu, xem như cố gắng lấp chỗ trống.
Tùng Lệ Lệ thấy rõ chuyện này không khỏi thầm nghĩ sao Ngô Địa Kim lại có vẻ sợ Dương Phàm như vậy chứ? Dương Phàm mới đến có hơn một ngày mà đã làm phó bí thư thị ủy sợ như vậy rồi sao? Vậy mình là trưởng ban thư ký sau này không phải càng cẩn thận hơn nhiều lần sao? Tùng Lệ Lệ không khỏi một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình không về muộn, nếu không nhất định sẽ bị cuốn vào trong đó.
Dương Phàm mỉm cười ra vẻ không thèm để ý.
- Các đồng chí biết là được rồi. Tôi đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Triệu. Tôi từ trước đến nay luôn chủ trương pháp luật bình đẳng với tất cả mọi người. Chính sách dân tộc mặc dù có những quy định ưu đãi người dân tộc thiểu số, nhưng phạm pháp nhất định sẽ bị xử lý. Điểm này tôi tuyệt đối không bỏ qua. Hôm nay là ngày nghỉ, hai vị nếu không có chuyện gì khác cần nói thì xin mời trở về.
Dương Phàm dứt lời liền bình tĩnh nhìn Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ. Hắn nhìn như vậy làm hai người kia không khỏi run lên trong lòng. Rất rõ ràng tôi cho các người cơ hội né tránh, còn muốn thế nào thì các người tự quyết định.
Nói thật lòng, Tùng Lệ Lệ vẫn luôn lên án về vấn đề dân tộc thiểu số ở thành phố Hải Tân này. Mấy năm nay tỷ lệ phá án liên quan đến người dân tộc thiểu số của thành phố rất thấp. Hơn nữa thanh niên dân tộc thiểu số hay hút thuốc phiện cùng với hiện tượng buôn lậu rất phổ biến. Tất cả làm cho Tùng Lệ Lệ rất đau lòng. Nói khó nghe một chút, xã Dương Mã gần như là một chiếc gai độc trên người thành phố Hải Tân. Rất nhiều chuyện là như vậy, mọi người đều biết nhưng không ai đi quản nó. Mấy năm nay giá đất đai tăng mạnh, giá nhà như ngồi tên lửa mà tăng lên, bộ máy thị ủy và ủy ban trước đều dồn hết vào việc bán được bao nhiêu mảnh đất, bao nhiêu ngôi nhà, kiếm được bao nhiêu phần trăm.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, có ý nếu xảy ra chuyện gì một mình tôi gánh chịu. Tùng Lệ Lệ cũng không biết làm thế nào cho đúng, nhiệt huyết đột nhiên dâng lên liền nói với Dương Phàm:
- Tôi thấy không cần để ý là ngày nghỉ gì hết, triệu tập một hội nghị thường ủy đột xuất, mọi người cùng bàn bạc chuyện này. Tôi là trưởng ban thư ký thị ủy sao có thể để một mình Bí thư Dương bận rộn mà tôi lại nghỉ ngơi được.
Ý của Tùng Lệ Lệ rất rõ ràng là ủng hộ quyết định của Dương Phàm, đồng thời cũng đề nghị kéo mọi người xuống nước. Ngô Địa Kim lặng lẽ liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một cái. Thầm nói vừa là đến gần, hơn nữa còn kéo mọi người cùng xuống nước, cô có phải là nhìn trúng Bí thư Dương rồi không?
Ý tốt của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm sao không đoán được, chẳng qua hắn chỉ là thử một lần mà thôi.
- Tôi ủng hộ ý kiến của trưởng ban thư ký Tùng.
Ngô Địa Kim cũng chỉ có thể kiên trì ủng hộ. Nếu không để Dương Phàm có ấn tượng không tốt với mình, như vậy sau này Dương Phàm sẽ đặc biệt chiếu cố với tên phó là mình. Ngô Địa Kim nhìn như thế nào cũng không thấy Dương Phàm là tên bí thư yếu đuối, hơn nữa còn rất mạnh, rất rất mạnh.
Dương Phàm vung tay rồi nói:
- Không cần thiết phải triệu tập hội nghị thường ủy. Chuyện này là ý của cá nhân tôi. Tôi đã giải thích với bí thư tỉnh ủy Triệu. Mọi người về nghỉ ngơi đi, hội nghị thường ủy sáng thứ hai sẽ đưa chuyện này ra thảo luận.
Quyết định này làm Tùng Lệ Lệ có chút mất mát, lại làm cho Ngô Địa Kim có chút ngạc nhiên. Cảm giác mất mát của Tùng Lệ Lệ là do lòng tốt không được coi trọng, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu không có lương tâm. Chẳng qua nghĩ lại thấy cũng đúng, năm đó mình nhiều lần phát học bổng cho hắn mà hắn không nhận ra mình, tốt xấu gì năm đó mình cũng là người đẹp mà.
Lòng dạ phụ nữ rất kỳ quái. Ngô Địa Kim không phải là phụ nữ nên hắn suy nghĩ một vấn đề luôn rất trực tiếp và thực tế. Dương Phàm bác bỏ ý của Tùng Lệ Lệ, định một mình gánh chịu chuyện này, điều này làm Ngô Địa Kim chấn động rất mạnh. Ở tình hình bình thường, chuyện lớn như vậy xảy ra trước mắt, bí thư thị ủy nhất định sẽ triệu tập hội nghị thường ủy hỏi ý kiến mọi người. Nhưng Dương Phàm lại nói như vậy, không cần họp. Chỉ riêng khí phách như vậy người bình thường đã không thể nào có được.
Nghĩ đến đây Ngô Địa Kim liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt tôn kính hơn nhiều.
Đuổi hai thường vụ thị ủy này đi, Dương Phàm thật sự cảm thấy rất mệt liền nặng nề ngã người xuống ghế sô pha. Quan trọng nhất bây giờ là phải xem Trầm Ninh làm như thế nào? Chỉnh đốn hàng ngũ công an là điểm mấu chốt để Dương Phàm đột phá tình hình bây giờ.
Đang muốn yên tĩnh thì điện thoại di động lại vang lên. Tào Dĩnh Nguyên rất khách khí nói:
- Bí thư Dương, giám đốc Chu sở Du lịch tỉnh trực tiếp đáp máy bay đến thành phố Hải Tân chúng ta, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng. Ngài thấy có cần ...
Sở Du lịch tỉnh chạy đến đây xem náo nhiệt ư? Dương Phàm không khỏi thầm suy nghĩ trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Thị trưởng Tào cứ lo việc của mình đi. Tôi đi gặp một chút. Cụ thể đồng chí có thể bảo người báo cho Lâm Đốn.
Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ cơm tối, Dương Phàm thở dài một tiếng thầm nói ngày nghỉ coi như bốc hơi.
Gọi điện liên hệ một phen, Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Chu Kiến Khang này là gì nhỉ, không ngờ dùng danh nghĩa một doanh nghiệp địa phương mà mời mình. Chẳng lẽ không coi bí thư thị ủy vào đâu sao? Cẩn thận suy nghĩ một chút, Dương Phàm liền hiểu rõ. Tỉnh Thiên Nhai mạnh nhất là du lịch, sở Du lịch có tiếng nói lớn có thể hiểu được. Chẳng qua việc ra vẻ ta đây ở nơi này rất không đúng chỗ, làm cho Dương Phàm có ấn tượng rất không tốt. Muốn mời khách thì là do tao mời. Đâu đến lượt mày thay tao làm chủ mời một doanh nghiệp chứ?
Khang Hà, tên này do Chu Kiến Khang nói với Dương Phàm.
- Lâm Đốn, lập tức đi thăm dò xem Khang Hà là ai.
Dặn Lâm Đốn một câu, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, thầm tính toán có phải ra vẻ một chút cho thằng nào đó biết lợi hại. Mày nghĩ ông là bí thư thị ủy dễ ăn hiếp sao?
Trương Tư Tề vào trong phòng thấy Dương Phàm đang sa sầm mặt, nàng thầm thở dài một tiếng trong lòng. Trương Tư Tề đi lên cầm tay trái Dương Phàm rồi nói:
- Làm sao thế? Có người làm anh giận hay sao?
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Giám đốc sở Du lịch tỉnh – Chu Kiến Khang đến thành phố Hải Tân. Một doanh nghiệp địa phương mời khách, cái gì mà phó chủ tịch hội doanh nghiệp thành phố Hải Tân, không ngờ muốn anh tới tham gia.
Trương Tư Tề mỉm cười nói:
- Anh đã đáp ứng rồi còn tức giận cái gì? Đi nhìn một chút là được mà.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Hắn không tôn trọng anh, anh còn phải tôn trọng hắn sao? Nực cười, hắn nghĩ mình là ai chứ.