Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 319: Tôi tin tưởng anh




Dương Phàm cười nói:
- Khó xử thì chưa nói tới, chỉ có điều tôi tự mở miệng ra thì không tiện. Chỉ cần có cơ hội, tôi khẳng định sẽ nghĩ tới anh trước tiên. Năm đó anh hỗ trợ tôi, tôi cũng không dám quên.
Chu Phàm vốn là kẻ cáo già trong vòng xoáy này đã nhiều năm, sao không biết quy củ trong đó chứ? Hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhẹ nhàng nói:
- Tôi cũng có đủ kiên nhẫn.
Lời nói có vẻ hơi thê lương bởi hắn nghĩ tới 2 năm lãng phí vừa rồi.
Nói xong Chu Phàm không khỏi đột nhiên cười cười nói:
- Mấy người vừa rồi biểu tình rất kỳ lạ. Sảng khoái thật.
Dương Phàm cười nói:
- Không tiền đồ gì cả, chính quyền thành phố có tới sáu phó thị trưởng cơ.
Chu Phàm vừa nghe vậy, lập tức cười ha ha, cười thật là vui sướng
Lúc này Dương Phàm mới nói tiếp:
- Mẫn Kiến gọi điện thoại cho tôi. Anh ta phải đi kiểm tra công tác đột xuất, nếu không cũng đã tới đón anh.
Chu Phàm mỉm cười nói:
- Tôi không phải chiến đấu một mình rồi.
-------------------------
Trong phòng họp nhỏ của thị ủy, người của sở Công an tỉnh đang thông báo kết quả khám nghiệm tử thi. Hết thảy giống như Dương Phàm đoán trước, trừ việc bộ phận sinh dục của người chết có tình tiết mới, toàn bộ phương diện khác không hề có tiến triển gì quá lớn. Hiện tại vấn đề mấu chốt chính là dù có thể xác định người đã chết bị người khác cưỡng bức trước khi chết, vậy cũng phải tìm được là ai đã làm chuyện đó. Đương nhiên sở Công an tỉnh có một điểm rất cẩn thận là trước khi chết, người đã chết không tắm mà là bị người khác tắm cho sau khi chết.
Căn cứ kết quả kiểm tra tử thi, không loại trừ kết luận người đã chết tự sát vì nghĩ quẩn sau khi bị cưỡng bức.
Dương Phàm không phải chuyên nghiệp, cũng không quá hiểu các cách nhìn lúc trước nhưng kết luận về khả năng này khiến Dương Phàm nhất thời không kìm nổi, vỗ bàn đứng lên.
- Tự sát vì nghĩ quẩn sau khi bị cưỡng bức?
Dương Phàm lạnh lùng nhìn người phụ trách nhóm người của sở Công an tỉnh là trưởng phòng hình sự Tần. Thiếu chút nữa Dương Phàm nói nốt mấy câu sau "Phỏng đoán này quả thật là buồn cười".
- Trên cổ người chết quả thật có vết dây rất rõ ràng. Khả năng tự sát quả thật là có.
Trưởng phòng Tần hơi bị mất hứng. Một phó bí thư mà dám đập bàn trước mặt mình. Dù chức vụ của mày cao hơn nhưng tao lại là người của tỉnh.
Tuy nhiên là một người chuyên nghiệp, trưởng phòng Tần biết chân tướng của vụ án này không hề khó chút nào, chỉ là miễn cưỡng nói ra giả thiết vừa rồi mà thôi. Ai bảo trước khi hắn xuống đây, Giám đốc sở Vương đã ân cần dặn dò một phen chứ? Thật là khó xử quá. Một bên là lương tri và trách nhiệm của công an, một bên là thủ trưởng có ân dẫn dắt mình. Còn vị phó bí thư trước mặt này hình như cũng là người tâm phúc của bí thư tỉnh ủy Hác Nam, đồng thời nghe nói chủ tịch tỉnh Hà cũng rất thưởng thức hắn.
Nguyên Chấn nghe nói Dương Phàm tự mình đi tiếp Chu Phàm, vẻ mặt hơi chấn động, hai tay đan lại nhau theo quán tính. Đây liệu có phải là một tín hiệu không? Nguyên Chấn đang vui vẻ vì dứt ra khỏi được vụ án này chợt biến đổi tâm tình thành không vui.
La Đạt Cương xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Nguyên Chấn, thấy biểu tình của Nguyên Chấn, trong lòng liên tục cười lạnh. Xem ra Nguyên Chấn cũng đã biết, vậy là tốt rồi, mình cũng không đến không.
La Đạt Cương tới là để nói về công tác phá dỡ và di dời để thi công công trình nhà ở cho người thu nhập thấp (công trình an cư). La Đạt Cương đột nhiên chuyển đề tài nói:
- Mấy hôm trước tôi đến khảo sát thực địa ở thành Bắc xem một chút, phát hiện có một vấn đề đáng để coi trọng.
Nguyên Chấn hơi không yên lòng, tùy ý hỏi:
- Vấn đề gì?
- Thành bắc có một giáo đường Cơ Đốc giáo, tuy rằng không lớn nhưng nghe nói mấy năm nay ở nông thôn phát triển không ít giáo đồ. Tôi hơi lo lắng, một khi phá bỏ và dời đi nơi khác, liệu bọn họ có phối hợp hay không? Anh cũng biết là trong nội thành làm gì có nơi nào cho họ xây dựng giáo đường nữa chứ? Huống chi bọn họ đề xuất chính là dùng tiền của những nhà đầu tư để xây dựng.
- A?
La Đạt Cương vừa dứt lời, hai mày Nguyên Chấn không những không nhíu chặt mà ngược lại còn giãn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiền của những nhà đầu tư dễ lấy vậy sao? Một đám toàn là lòng tham không đáy.
Nguyên Chấn mắng, lại nhớ tới Tề Quốc Viễn là do thư ký Tạ Trường Thuận của Bí thư Tỉnh ủy giới thiệu. Liệu có nên tận dụng điểm này để kết nối vào đường dây của Hác Nam hay không?
Tôn giáo, tôn giáo. Cơ Đốc giáo.
Đầu óc xoay chuyển như chong chóng, Nguyên Chấn đột nhiên cảm thấy dường như hơi không thích hợp, liền liếc nhìn vị lãnh đạo cao thứ nhì của chính quyền thành phố gần đây vẫn luôn tỏ vẻ cực kỳ phối hợp công tác với mình: "Chu Phàm vừa mới nhận chức, hắn đã tới nói chuyện này là sao?" Vừa nghĩ tới đây, tim Nguyên Chấn không khỏi đập nhanh hẳn lên, thầm nói chẳng lẽ là như vậy? Mặc kệ là cố ý hay không, từ chuyện này hẳn là có thể thử ra được suy nghĩ thật sự của Dương Phàm. Nếu hắn thực sự muốn nhúng tay vào công tác của chính quyền thành phố, vậy thật đúng là đau đầu. Tuy nói rằng trong khoảng thời gian trước, với cương vị phó bí thư thị ủy, Dương Phàm luôn nhất quán ủng hộ công tác của chính quyền thành phố, nhưng vẫn không loại trừ các khả năng khác. Một Mẫn Kiến đã đủ khiến Nguyên Chấn phải lo lắng đề phòng, giờ có thêm Chu Phàm này. Nếu chẳng may La Đạt Cương cũng có tình hình gì khác, vết xe đổ của Đổng Trung Hoa vẫn còn ngay đây.
Trong lòng Nguyên Chấn cực kỳ không thoải mái. Hắn hơi quay người, hàng lông mày nhíu lại.
- Chuyện này quả thật phải thận trọng. Như vậy đi, anh tới gặp đồng chí phó thị trưởng Chu Phàm mới tới, xem đồng chí ấy có thể ra mặt phối hợp một chút hay không. Nếu thực sự khó xử thì quên đi. Tuy nhiên cũng cần biết rằng, đồng chí Chu Phàm trước kia đã công tác ở Uyển Lăng nhiều năm, cũng không xa lạ gì tình huống ở Uyển Lăng.
Nguyên Chấn cuối cùng cũng vẫn quyết định thử một lần. Nếu chẳng may Phó bí thư Dương thật sự muốn tiến quân vào chính quyền thành phố trên quy mô lớn, cũng chỉ còn cách tới bên bí thư tỉnh ủy Hác khóc lóc kể lể một phen mà thôi.
Đã đạt được mục đích, La Đạt Cương lộ vẻ ngưng trọng gật gật đầu nói:
- Để tôi đi xem sao.
Ra khỏi phòng làm việc của Nguyên Chấn, La Đạt Cương âm thầm đắc ý trong lòng. Thủ đoạn này rất nhỏ nhưng hiệu quả lại rất lớn. Hôm nay Nguyên Chấn đã bị việc Dương Phàm tiếp đón Chu Phàm dọa cho một trận. Đừng nói là chỉ riêng Nguyên Chấn, toàn bộ chính quyền thành phố đều giật nảy mình. Mấy vị phó thị trưởng hiện giờ chỉ sợ cũng đều đang bồn chồn trong lòng. Mỗi phó thị trưởng thành phố đều quản lý một phần việc, ai chịu để người khác cắt bớt miếng bánh của mình chứ?
Vấn đề mấu chốt là Dương Phàm rất uy mãnh. Ký ức của mọi người về sự việc với Bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa vẫn còn rất mới mẻ. Đoạn thời gian đó, Đổng Trung Hoa cả ngày cúi gầm mặt, không hề nhìn ai cả. Nếu Dương Phàm không để ý quy củ, hoa tay múa chân trong hội nghị thường ủy về phân công của chính quyền thành phố, vậy ai có thể làm gì được hắn? Hơn nữa, Dương Phàm không nói còn có thể khiến Đổng Trung Hoa nói mà. Mấy vị phó thị trưởng bắt đầu âm thầm hối hận trong lòng, biết vậy thì đã đừng e dè làm gì mà cứ đi tiếp đón Chu Phàm một lần thì có phải tốt hơn không. Mặc dù hôm nay nhận nhiệm vụ đi tiếp đón Chu Phàm nhưng trong lòng nữ phó thị trưởng Lưu Tuệ Mẫn vẫn âm thầm lo lắng. Trong các phó thị trưởng thì chỉ có một mình cô ta là nữ, điều chỉnh đến phụ trách mảng tôn giáo là rất có khả năng. Mấy món tôn giáo, công đoàn, v.v… đều rất thích hợp để các đồng chí nữ phát huy mà.
Người khởi xướng mạch nước ngầm trong lòng chính quyền thành phố là Dương Phàm lúc này đang ngồi trong phòng làm việc, lặng lẽ không nói câu nào. Thái độ của trưởng phòng Tần rất mờ ám, rất có ý tứ đưa vụ án lệch khỏi quỹ đạo. Thậm chí khi nhắc tới việc thi thể có thể đã bị động tay động chân, hắn cũng chỉ nói rất hàm hồ. Dương Phàm nghĩ thầm, các người đều là kẻ chuyên nghiệp, chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy cũng không rõ sao? Chỉ dùng mấy kết luận qua loa tắc trách, hàm hồ bước đầu như vậy mà cũng dám nói với mình. Vì sao nói không loại trừ khả năng thông dâm? Như vậy chẳng phải càng rõ ràng sao? Không phải càng có lợi sao?
Dương Phàm đột nhiên có cảm giác kích động chỉ muốn tìm ai đó đánh cho một trận để giải phóng những căm giận tích tụ trong lòng. Không thể ngồi yên được, Dương Phàm lái xe ra ngoài, đi ra ngoại thành rồi chạy về phía đông, tới bờ sông mới dừng lại. Dương Phàm đi bộ dọc theo con đê một lúc, hướng về phía con sông trống trải không người hô lên thật to:
- A…. ….
Sau khi hô lớn, trong lòng Dương Phàm cảm thấy thoải mái lên một chút, vừa mới quay đầu liền thấy một người phụ nữ đeo kính râm đang nhìn mình với vẻ bất an. Vừa thấy Dương Phàm quay đầu lại, cô ta liền nhẹ nhàng nói:
- Phó bí thư Dương.
- Hồ Lam Lam?
Dương Phàm xác định được người kia xong, không khỏi thất thanh kêu lên. Rất nhanh Dương Phàm liền liên tưởng đến điều gì đó, không khỏi mừng rỡ như điên, vội vàng đi tới, nắm lấy tay Hồ Lam Lam nói:
- Tôi biết mà, chắc chắn người phụ nữ chỉ điểm cho hai vợ chồng kia chính là cô.
Trong nháy mắt này, ánh mắt Hồ Lam Lam lập tức trở nên mơ hồ, có cảm giác hạnh phúc vì được thừa nhận. Hồ Lam Lam nắm chặt tay Dương Phàm, ra sức gật đầu, muốn nói lại không nói nên lời. Công mình chờ đợi suốt cả ngày ở đối diện văn phòng thị ủy cuối cùng cũng không uổng.
Hai người tới dưới một gốc cây bên bờ sông. Hồ Lam Lam lau nước mắt, lúc này mới kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nói xong một mạch, những buồn khổ trong lòng Hồ Lam Lam cũng được giải phóng.
- Đây là chiếc di động mà tôi đã dùng để ghi âm, còn cả máy ghi âm mà tôi ghi lại được bọn họ thương lượng làm thế nào để ứng đối. Sự tình là Cao Thiên và Cố Đồng làm, Hầu Đại Dũng giúp đỡ.
Sau khi giao máy ghi âm và di động cho Dương Phàm xong, trên mặt Hồ Lam Lam trở nên thoải mái. Dương Phàm tiếp nhận mấy thứ đó, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn Hồ Lam Lam nói:
- Cô tin tưởng tôi như vậy sao?
Hồ Lam Lam thản nhiên cười nói:
- Hiểu Nguyệt rất sùng bái anh, cũng rất tín nhiệm anh. Tôi tin tưởng nó cũng như tin tưởng ánh mắt của mình.