Thu Vũ Yến làm nũng nói:
- Cậu. Cậu đừng nói trực tiếp như vậy có được không. Dương Phàm nói ra một điều kiện đó, cái khác chắc là chưa kịp nói?
Thu Vũ Yến cảm thấy đột nhiên là như vậy. Thầm nói ngoài miệng Dương Phàm không nói, chờ lát nữa mình chủ động làm chút là xong thôi. Đàn ông mà, bọn họ luôn muốn ba thứ là quyền lực, tiền tài và gái đẹp.
- Ừ, cậu đã biết. Cháu đồng ý với Dương Phàm đi. Cậu vẫn có câu nói đó, muốn gì thì cho cái đó. Chuyện đã đến nước này không thể xảy ra sai lầm.
Sau khi dập máy, Vương Siêu có thể nói đã thở dài một tiếng. Đời người như một vở kịch. Mắt thấy cả đời mình vất vả mới gây dựng được một tập đoàn hàng đầu Trung Quốc mà người ta chỉ khẽ đâm một cái mà gần như sụp đổ. Bây giờ lại có người nhẹ nhàng đỡ lấy, tập đoàn lại trở nên vững vàng. Đây là sức hấp dẫn của quyền lực. Cho nên người ta nói làm một người giàu vừa phải sẽ rất hạnh phúc. Làm người giàu nhiều tiền sẽ rất khó, rất khổ cực. Nhưng con người là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Đàn ông chỉ cần đạt đến một độ cao sẽ nghĩ đến điểm càng cao hơn. Trong chốn quan trường là như vậy, trên thương trường cũng là như vậy.
Thu Vũ Yến dập máy xong về ngồi cạnh Dương Phàm vẫn đang lặng lẽ hút thuốc. Thu Vũ Yến thân thiết khoác tay Dương Phàm, dán sát ngực mình vào, cố ý khẽ ma sát và nói:
- Điều kiện vừa rồi của anh không có vấn đề gì. Anh còn có điều kiện gì khác thì cứ nói, em đồng ý hết.
Dương Phàm đâu phải thằng ngu, sao không biết suy nghĩ của Thu Vũ Yến chứ?
Khẽ rút tay ra, Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ có một điều kiện đó mà thôi.
Thu Vũ Yến nghe xong cũng không gấp, nhẹ nhàng cười cười một tiếng, đưa tay lên vai gạt nhẹ, một bên dây váy rơi xuống, lộ ra một bên ngực cao vút trắng nõn và đầy đặn. Dương Phàm không khỏi ngây ngẩn cả người. Thu Vũ Yến lại nghiêng một bên kia xuống, chiếc váy tuột xuống, cả người không một mảnh vải che thân hiện ra trước mặt Dương Phàm.
- Cơ thể này của em rất sạch sẽ, trong trắng. Em đã bảo vệ tốt cơ thể mình, em chưa từng để một người đàn ông nào nhìn thấy chứ đừng nói đến chạm vào. Bây giờ em là của anh, anh lấy đi.
Vừa nói Thu Vũ Yến khẽ nhắm mắt lại, nhịp hô hấp cũng trở nên run nhè nhẹ.
Yên tĩnh. Quá yên tĩnh.
Đợi mấy phút mà không thấy Dương Phàm lao lên, Thu Vũ Yến mở mắt ra thấy Dương Phàm vẫn đang nhìn mình.
- Cơ thể em là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho một người đàn ông. Nói thật anh không động tâm chính là nói láo.
Dương Phàm thở dài một tiếng đưa tay ra vuốt mặt Thu Vũ Yến một chút.
Thu Vũ Yến ôm lấy tay Dương Phàm, từ từ đặt lên bộ ngực co dãn và mềm mại của mình. Vẻ mặt nàng lúc này khiến ai cũng phải động lòng:
- Anh chạm vào nó đi .
Mềm mại, nhẵn nhị, no đủ, thật hấp dẫn giống như một hố đen vũ trụ vậy. Nó có thể làm bất cứ người đàn ông bình thường nào rơi vào trong đó.
Nhẹ nhàng thu tay về, hai ngón tay đưa xuống dưới mũi ngửi ngửi, sau đó Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng đứng lên. Dương Phàm nhìn Thu Vũ Yến đang thừ ra, cười nói:
- Mặc vào đi, tôi đến là để giao dịch, mua bán xong hết rồi, tôi cũng nên đi đây.
- Anh xem thường em?
Thu Vũ Yến hơi biến sắc, thay đổi nhanh hơn lật bàn tay. Bộ ngực có thể nói là cực phẩm đang phập phồng. Có thể thấy tâm trạng của nàng lúc này như thế nào.
Dương Phàm lắc đầu, từ từ đưa đến trước mặt Thu Vũ Yến, nhẹ nhàng xách váy lên, khoác lại vào vai nàng. Một tay vuốt lên chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần như thiên nga của nàng, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Nói về thân hình và sắc đẹp, cô không hề kém bất cứ người phụ nữ nào của tôi. Nói thật ra là không ai có thể sánh bằng cô. Tình hình của tôi, cô không thể nào hiểu được, cũng không thể giải thích với cô. Trên lưng tôi đã gánh rất nhiều thứ, nên không muốn tạo thêm ác nghiệt nữa.
Vừa nãy, Thu Vũ Yến có cảm giác rất nhục. Cảm giác này làm Thu Vũ Yến xấu hổ gần chết. Nói thật nàng rất muốn cắn chét Dương Phàm. Nhưng lời tiếp theo của Dương Phàm lại như làm sạch lông con gà, đã quét sạch sự bất mãn và tức tối trong lòng Thu Vũ Yến. Ngược lại nàng lại cảm thấy tò mò với chuyện của người đàn ông này. Nếu nói Thu Vũ Yến yêu Dương Phàm đến độ chết đi sống lại thì không phải, cùng lắm chỉ là hơi thích mà thôi. Có thể quyết định giao cơ thể mình cho Dương Phàm, chủ yếu là do cảm kích hoặc là do xuất phát từ giao dịch mà thôi. Thân thể không trao được cho hắn, điều này giống như một viên kim cương rất đẹp đặt trong chiếc hộp, kết quả người mua hàng không lấy kim cương đi. Người ta chỉ mua chiếc hộp mà bỏ viên kim cương sang một bên.
Theo Thu Vũ Yến thấy, cuộc giao dịch để tập đoàn Thiên Mỹ đặt chân ở Uyển Lăng đó chính là một chiếc hộp, mà mình chính là viên kim cương đặt trong chiếc hộp đó.
Lời giải thích của Dương Phàm mặc dù hơi mơ hồ, còn có chút giống như giả vờ. Nhưng Thu Vũ Yến vẫn có thể chấp nhận. Trong đầu nàng, người đàn ông như Dương Phàm sẽ có rất nhiều vấn đề cần phải e ngại, nhất là về việc liên quan đến phụ nữ. Trên thực tế Dương Phàm vừa nãy cũng rất sợ hãi. Cơ thể Thu Vũ Yến quá hoàn hảo, giống một bức tượng bằng bạch ngọc làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào trong lòng. Đàn ông luôn khát vọng với thứ mà mình không có. Nhưng sau lần mạo hiểm này, tính cách của Dương Phàm đã lặng lẽ thay đổi một chút. Thay đổi này mang tới kết quả đó là miễn dịch với sức hấp dẫn. Hoặc là nói Dương Phàm càng thêm cẩn thận với hấp dẫn rất lớn bày ra trước mặt. Từ trong lời nói của một loạt người như Trần lão, Dương Phàm không khỏi đưa ra một kết luận, nếu mình không có bối cảnh cường đại sau lưng, như vậy trên con đường này sẽ không có sự che chở và giúp đỡ, như vậy mình không thể nào được như ngày hôm nay, mà chỉ là một thứ cặn bã mà thôi.
Thu Vũ Yến gật đầu mặc dù không hiểu cho mấy. Nàng nhìn Dương Phàm với vẻ kính sợ, cầm tay người đàn ông này mà nhỏ giọng nói:
- Em hiểu anh. Hôm nay anh mặc dù không cần em, nhưng em đảm bảo với anh, cơ thể này của em chỉ cho mình anh em, lúc nào cũng đợi anh đến lấy. Một ngày nào đó nếu gặp kẻ nào muốn cưỡng hiếp mình, em dù liều chết cũng giữ tròn sự trinh trắng dành cho anh.
Thu Vũ Yến nói như vậy làm Dương Phàm toát mồ hôi lạnh. Thầm nói không ngờ cô bé này còn có tính cách như vậy. Không cần biết lời này là thật hay là giả, nhưng dù người đàn ông nào nghe thấy cũng dễ chịu và thoải mái. Về phần việc giữ tròn trinh tiết, Dương Phàm tin rằng thời buổi hôm nay đã không còn tồn tại. Nói thì có thể được, nghe cũng được nhưng đừng tin là thật.
- Cậu của cô đâu?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Thu Vũ Yến nhỏ giọng nói:
- Cậu đến Nam Kinh rồi, có rất nhiều chuyện chờ cậu đi xử lý.
- Thay quần áo đi, tôi dẫn cô đi gặp một người.
Dương Phàm cười nói. Thu Vũ Yến thực ra cũng không muốn đi. Dương Phàm vốn định dẫn Vương Siêu đi gặp Chu Minh Đạo, bây giờ xem ra chỉ có thể mang theo Thu Vũ Yến đi. Mang Thu Vũ Yến đi gặp Chu Minh Đạo, Dương Phàm tự nhiên có suy nghĩ của mình. Tập đoàn Thiên Mỹ chuyển nhà đến Uyển Lăng, sẽ trở thành tập đoàn duy nhất trên thị trường chứng khoán ở Uyển Lăng, mà lại là tập đoàn tư nhân. Một việc lớn như vậy cần phải có lý do, cho nên cần phải có các nhà khoa học ở viện khoa học xã hội phát biểu một chút, mà phải làm rất tuyệt. Cần phải để quần chúng không hiểu rõ vụ việc tiếp tục không hiểu. Tiếp tục giữ cổ phiếu của tập đoàn Thiên Mỹ.
Đương nhiên nếu hôm nay Thu Vũ Yến không chấp nhận cử động của Dương Phàm, như vậy chuyện gặp Chu Minh Đạo, Dương Phàm cũng không nhắc đến. Một cô gái không biết tiến biết lui thì dù là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Thiên Mỹ, Dương Phàm cũng không mang cô ta đi. Dương Phàm thà ở Bắc Kinh chờ thêm hai ngày, chờ Vương Siêu đến rồi nói.
Chuyện này còn một bước nữa mà Dương Phàm phải tự mình làm. Đó là dẫn Thu Vũ Yến đi gặp Hác Nam. Sau khi gặp bí thư tỉnh ủy thì phải lên báo chí phát biểu. Sau đó còn phải đến Nam Kinh gặp mặt Điền Trọng. Thiên Mỹ di chuyển đến Uyển Lăng, bề ngoài là hoạt động kinh doanh của một tập đoàn, nhưng trên thực tế ảnh hưởng đến chén cơm của hơn ngàn người, Lúc này nếu không được Điền Trọng ủng hộ sẽ không dễ đi.
Chu Minh Đạo hiếm khi tiếp khách ở trong phòng làm việc của mình. Đương nhiên cũng không phải khách, bởi vì Thu Vũ Yến không có tư cách làm khách. Dẫn Thu Vũ Yến đến đây, Dương Phàm tự nhiên muốn cho Thu Vũ Yến biết phòng viện trưởng Viện khoa học xã hội Bắc Kinh mình có thể tùy tiện ra vào. Sau đó thông qua Thu Vũ Yến để cho mấy người ở tập đoàn Thiên Mỹ cứ yên tâm lớn mật mà làm.
Đây là lần đầu tiên Thu Vũ Yến gặp quan chức cấp bậc như Chu Minh Đạo. Lúc gặp Chu Minh Đạo, nàng có chút lo lắng. Dương Phàm lại cười hì hì làm thay nhiệm vụ của thư ký, rót nước cho mọi người rồi ngồi một bên nghe Chu Minh Đạo và Thu Vũ Yến nói chuyện.
Trên cơ bản chính là Chu Minh Đạo hỏi một câu, Thu Vũ Yến đáp một câu, cứ như vậy khoảng nửa tiếng. Chu Minh Đạo đưa mắt ra hiệu, Dương Phàm dẫn Thu Vũ Yến đứng dậy xin về. Đi xuống dưới lầu, Thu Vũ Yến vỗ vỗ ngực nói:
- Tim em bây giờ vẫn còn đang đập mạnh. Em lớn như thế này mà lần đầu tiên gặp quan lớn như vậy.
Đưa Thu Vũ Yến về khách sạn, hẹn thời gian cùng đến tỉnh Giang Nam, Dương Phàm lái xe đến bệnh viện. Lúc này mọi người trong nhà đều đã đến đông đủ. Lúc này Trần lão đã cho con cháu đi vào. Người một nhà cũng không nói gì mấy, chỉ lặng lẽ nhìn Trần lão bị đưa vào phòng phẫu thuật.
- Đi theo bố một chút.
Trần Chính Hòa vỗ vỗ Dương Phàm đứng ở cuối cùng, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
- Bố đã gọi điện ân cần thăm hỏi lão Chúc và lão Điền. Lão Chúc không nói rõ gì hết, chẳng qua giọng rất khách khí. Lão ta đúng là có chú ý đến con. Sau này làm chuyện này nhất định phải cẩn thận. Lão Điền thì trực tiếp một chút. Lão nói con đang đập vỡ chén cơm của người khác. Hiểu ý của lão Điền không?
Trần Chính Hòa hiếm khi nghiêm túc nói với Dương Phàm như vậy. Vẻ mặt của Trần Chính Hòa nghiêm lại như vậy làm Dương Phàm cảm thấy có rất nhiều thứ càng sâu hơn.
Dương Phàm không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Trần Chính Hòa thở dài một tiếng nói:
- Trần gia trong mắt nhiều người rất cường đại, nhưng trong mắt một vài người nào đó lại không có trọng lượng mấy. Chúc Đông Phong chính là một ví dụ điển hình. Lúc này lão ta có thể im lặng là do kiệt tác của con đó. Hôm nay Trần lão đã lui về tuyến hai, bố cũng chỉ là một thành viên dự khuyết của bộ Chính trị mà thôi. Nói nghiêm khắc một chút đó chính là Trần gia không còn ông cụ chống lưng, sau này phải đi cẩn thận một chút. Tỉnh Giang Nam có Hác Nam ở đó, giúp lão ta nắm được Uyển Lăng, lão ta sẽ không dám bạc đãi con. Chẳng qua sau chuyện này có lẽ con nhiều nhất chỉ ngồi ở Uyển Lăng được hai năm. Hác Nam sẽ điều chỉnh công tác của con, nhưng có thể khẳng định không thể để con thành lãnh đạo một phương, nếu không con không phải làm loạn hết sao. Dù cho con giúp Hác Nam nắm được Uyển Lăng, Hác Nam cũng cần con giúp lão hoàn thành việc quá độ quyền lực. Đến khi bước lên một bước có lẽ con đã hoàn toàn rời khỏi Uyển Lăng. Trên tỉnh, Bắc Kinh hoặc một tỉnh nào đó đều có thể. Ông cụ đưa con đến Giang Nam, bề ngoài là muốn rèn luyện con một chút, trên thực tế là hy vọng con có thể làm tốt trụ cột. Hôm nay nói những điều này là hơi sớm. Chẳng qua bố sợ ông con chẳng may xảy ra chuyện gì, sau này con phải dựa vào chính bản thân mình.
Đây là lần đầu tiên Trần Chính Hòa nói nhiều với Dương Phàm như vậy. Có thể do Trần lão phải làm phẫu thuật nên Trần Chính Hòa gặp áp lực rất lớn. Nếu không sao mấy hôm nay chỉ có một mình Trần Chính Hòa ở bên Trần lão? Hai ông anh đã ruột, một người đã 60 tuổi, một người cũng gần 60, không gian bay lên đã không còn. Trên vai bố con Trần Chính Hòa chính là sự hưng suy của cả một gia tộc. Đây cũng là truyền thống của mọi gia tộc ở Trung Quốc.
Lo lắng chờ đợi hơn bốn tiếng, Trần lão trong trại thái hôn mê đã được đưa ra ngoài phòng phẫu thuật.
Nam Kinh, Thu Trường Thiên từ bên trong đi ra chuyện đầu tiên làm chính là ngủ. Trời hơi tối, Thu Trường Thiên mới tỉnh lại. Từ trong phòng ngủ đi ra phát hiện Vương Siêu và vợ đang đợi ở bên ngoài. Thu Trường Thiên không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Năm đó Thu Trường Thiên là một cậu bé từ nông thôn đi ra, có được hôm nay hoàn toàn là dựa vào Vương gia. Tính cách của bà xã mặc dù hơi kiêu căng một chút nhưng lại rất tốt với Thu Trường Thiên. Vương Siêu – em vợ bà xã mặc dù không quá tài giỏi nhưng được cái khiêm nhường chững chạc, quan hệ rất rộng. Không có một người như vậy làm trụ cột, tập đoàn Thiên Mỹ của Thu Trường Thiên không thể nào lớn mạnh như ngày hôm nay.
- Vất vả mọi người rồi.
Thu Trường Thiên cầm lấy điếu thuốc lá mà Vương Siêu đưa cho, châm lửa rồi hít sâu một hơi. Thu Trường Thiên cảm nhận được không khí tự do, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Anh rể, anh đã suy nghĩ chuyện kia chưa?
Vương Siêu cười cười hỏi một câu. Thu Trường Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Có cậu ở đây, tập đoàn Thiên Mỹ sẽ không thể loạn. Cho dù anh không ra được, luật sự cũng sẽ cầm giấy tờ ủy quyền và chuyển hết cổ phiếu của anh cho cậu. Anh không thể để cho tập đoàn Thiên Mỹ ngã xuống.
Vương Siêu nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng:
- Anh rể, cho dù anh chuyển hết cổ phần sang cho em, anh không ra được thì Thiên Mỹ cùng lắm chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi. Lần này có thể toàn thân thoát nạn, em thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Thu Trường Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Anh ở bên trong cũng không ngủ được, do bọn họ có cho anh ngủ đâu. Nhưng anh một chữ cũng không nói. Giữa lợi và hại, anh hiểu rất rõ. Có chuyện gì anh tự nhận hết. Anh chỉ không ngờ được lại thay đổi nhanh như vậy. Nói như vậy cậu đã gặp cơ hội ở Bắc Kinh.
Vương Siêu nghe xong không khỏi thở dài một tiếng, cảm thán nói:
- Cơ hội, đúng là gặp cơ hội ở Bắc Kinh. Nhắc lại hôm đó em định mời một tên thiếu gia đến dùng bữa. Hắn không phải có ý với Niếp Niếp sao? Nói ra không sợ anh mắng em, lúc ấy em đã nói với Niếp Niếp, chỉ cần hắn ta đồng ý, Niếp Niếp sẽ đi theo hắn. Không ngờ em khổ tâm chuẩn bị đều không dùng đến. Người ta căn bản không đến, gọi điện thoại di động cũng không nghe. Đời này đúng là quá giá lạnh.
Thu Trường Thiên nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Không có gì là lạ cả. Tập đoàn Thiên Mỹ lớn như vậy, hắn mặc dù đỏ mắt nhưng không thể ăn nổi. Nếu không đã sớm ăn rồi. Sau đó thì sao?
- Sau đó? Em không nhịn được nên ra ngoài hút thuốc. Không ngờ em gặp được La Thành. Hắn thấy em liền nhiệt tình kéo em vào một căn phòng, muốn giới thiệu một người bạn cho em. Anh đoán xem đó là ai?
Vương Siêu vừa nói như vậy liền làm cho vợ chồng Thu Trường Thiên cảm thấy hứng thú. Thu Trường Thiên ngồi thẳng lưng, biết đây là điểm quan trọng nhất. Vương Hi rõ ràng là sốt ruột hơn chồng, hỏi trước:
- Gặp ai vậy cậu?
- Một người là kẻ thù của chúng ta. Lúc ấy em hơi động tâm nên mặt dày ra vẻ thân thiết. Trước đây em cảm thấy người thanh niên này rất rộng lượng cho nên ôm một tia hy vọng. Đương nhiên ngựa chết cũng coi là ngựa sống... nhưng không ngờ....
Vương Siêu từ từ nói ra. Hai vợ chồng Thu Trường Thiên cẩn thận lắng nghe giống như một chuyện cổ tích vậy.
- Đến hôm nay khi người này gọi điện tới bảo em đi đón anh rể, em lên máy bay vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ. Chỉ trong một đêm mà tất cả đã thay đổi. Quyền lực thật là đáng sợ.
Thu Trường Thiên nghe vậy rất lâu không nói gì, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả. Chúng ta cứ đợi người ta mở miệng đi.
Vương Siêu cười cười lắc đầu nói:
- Chỉ có một điều kiện chính là chuyển tập đoàn Thiên Mỹ đến Uyển Lăng.
Thu Trường Thiên run lên một chút, điếu thuốc trong tay rơi xuống mặt thảm.
- Thiên Mỹ chuyển đi không khó, khó khăn chính là quan chức ở tỉnh đó, bọn họ có thể đồng ý không?
Thu Trường Thiên cũng cảm thấy khó có thể tin. Một công ty trên thị trường chứng khoán muốn chuyển đến tỉnh khác là chuyện rất lớn.
Vương Siêu mỉm cười nói:
- Đây không phải chuyện chúng ta cần quan tâm. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Niếp Niếp gọi điện tới, Dương Phàm kia không hề chạm vào nó, còn dẫn nó đi gặp một quan chức cao cấp ở Bắc Kinh. Bước tiếp theo là dẫn đi gặp bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam – Hác Nam. Ý của Niếp Niếp đó là chúng ta mau đến tỉnh Giang Nam gặp mặt. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Thủ đoạn hơn trời.
Thu Trường Thiên thở dài một tiếng đứng lên, đi đến trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài không nói gì. Một lúc sau Thu Trường Thiên quay đầu lại nghiêm giọng nói:
- Lập tức chọn một đám người đáng tin cậy, để bọn họ đến Uyển Lăng trước. Sau đó chúng ta thu thập hành lý đi thẳng đến tỉnh thành tỉnh Giang Nam.
Vương Hi đứng lên nói:
- Em cũng muốn đi. Em muốn đi gặp Niếp Niếp.
Trần lão phẫu thuật rất thành công. Ý của bác sĩ là sáng mai sẽ tỉnh lại, nhiều nhất nửa tháng là có thể xuất viện. Tin tức này làm người một nhà thở phào nhẹ nhõm, nụ cười đã xuất hiện trở lại trên gương mặt.
Bàn bạc một phen, Trần Chính Hòa quyết định ngày mai khi Trần lão tỉnh lại sẽ trở về. Một bí thư tỉnh ủy rời đi quá lâu cũng không tốt cho lắm. Mai Dương Phàm gặp Trần lão rồi cũng sẽ về Uyển Lăng.
Bởi vì còn một vài thủ tục cần làm, còn có bố trí nhà mới cần phải tiến hành nên Trương Tư Tề không thể đi cùng Dương Phàm. Nhưng Dương Phàm cũng không phải đi một mình. Bên cạnh hắn còn có Thu Vũ Yến. Mặc dù Dương Phàm và Thu Vũ Yến không phải là một đôi tình nhân, nhưng Thu Vũ Yến càng thêm thân thiết với Dương Phàm. Chẳng qua cô bé này cũng thức thời, trên đường đi luôn ngậm miệng, nói nhảm cũng không nhiều. Đối với Dương Phàm mà nói, trên đường có một người đẹp như thế này đi cùng, thi thoảng buồn chán thì xoay sang nhìn cũng không phải chuyện gì xấu.
Đối với Dương Phàm mà nói, sau khi tập đoàn Thiên Mỹ đặt chân ở Uyển Lăng, người phụ nữ này tốt nhất đừng xuất hiện nữa. Thu Vũ Yến mỉm cười ngồi bên cạnh Dương Phàm, nàng nghĩ đến đây chính là mối tình đầu của mình. Hai người ngồi cùng ghế có thể nói là cùng máy bay nhưng suy nghĩ khác nhau.
Ra khỏi sân bay, Thu Vũ Yến thấy Thu Trường Thiên liền bỏ hành lý lại lao tới. Dương Phàm cười khổ kéo cả hành lý của Thu Vũ Yến từ từ đi ra.
Hai mẹ con ôm nhau, Vương Siêu cười cười đi đến nhận lấy hành lý.
- Phó bí thư Dương, vất vả cho ngài.
Một câu nói của Vương Siêu lập tức làm cho Dương Phàm không còn khó chịu nữa. Thu Vũ Yến vẫn còn hơi non, chẳng qua vẫn có thể châm chước cho nàng.
Thu Trường Thiên rất nhanh thoát khỏi Thu Vũ Yến, cười rất chân thành đi đến trước mặt Dương Phàm. Thu Trường Thiên bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Phó bí thư Dương, sau này tôi sẽ đi theo ngài.
Lời này nói ra mặc dù hơi ghê ghê nhưng lại rất chân thành. Đây cũng là kết quả mà Dương Phàm hy vọng nhìn thấy. Trong tay có một nguồn tài chính khổng lồ như vậy, ngày sau đi đâu cũng là một con bài rất tuyệt.
- Không nói chuyện này, hai bên cùng có lợi.
Dương Phàm đơn giản nói một câu hơi khó nghe. Nhưng lời này cũng là thật, đồng thời cũng ám chỉ Thu Trường Thiên phải biết giữ khoảng cách một chút. Dùng tốt thì đó là quân bài tẩy, nếu dùng không tốt thì khó nói.
Thu Trường Thiên không phải chưa từng qua lại với người trong chốn quan trường. Dương Phàm vừa nói như vậy cũng còn tốt chán. Không giống một số người, trước mặt thì toàn nói lời dễ nghe nhưng đến lúc quan trọng thì vẫn thu thập mày như thường. Thu Trường Thiên cũng không ngu đến độ cho rằng Dương Phàm ra tay giúp tập đoàn Thiên Mỹ, sau này mọi người sẽ buộc chặt với nhau về lợi ích. Đừng nói Dương Phàm không ngủ với Thu Vũ Yến, mà dù có ngủ có cưới con gái mình, vậy thì có sao chứ? Người trong chốn quan trường lúc nào cần phải buông bỏ đều không nương tay.
Dương Phàm nói mấy câu khách khí làm cho Thu Trường Thiên khá yên tâm. Có thể nói như vậy, ít nhất đảm bảo trong tương lai khá dài, Dương Phàm sẽ toàn lực bảo vệ tập đoàn Thiên Mỹ, nếu không việc chuyển nhà đến Uyển Lăng cũng không có ý nghĩa thực tế. Từ trong lời nói của Vương Siêu, Thu Trường Thiên cũng nhìn ra được Dương Phàm là người như thế nào. Người như vậy làm chuyện gì đều không nói trước, luôn phải nắm chắc bảy tám phần rồi mới có thể nói ra. Có những lời này của Dương Phàm, Thu Trường Thiên cũng biết kiếp nạn lần này coi như qua. Nếu không Dương Phàm cũng không đưa mình đi gặp Hác Nam. Bí thư tỉnh ủy dễ gặp như vậy sao?
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi cười cười đi tới, đưa tay ra với Dương Phàm:
- Là phó bí thư Dương – Uyển Lăng sao? Tôi là Tạ Trường Thuận – thư ký của bí thư Hác. Bí thư Hác bảo tôi đến đón ngài.
Thư ký của Hác Nam, Dương Phàm đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cười cười bắt tay:
- Tôi là Dương Phàm, vất vả cho thư ký Tạ rồi. Trước kia mặc dù đã gặp thư ký Tạ nhưng vẫn không có cơ hội làm quen.
- Phó bí thư Dương khách khí rồi. Đây chắc là người của tập đoàn Thiên Mỹ?
Tạ Trường Thuận vừa nói như vậy, Dương Phàm liền vội vàng giới thiệu một chút. Tạ Trường Thuận cười cười nói:
- Chỗ ở đã được bố trí. Sáng nay bí thư Hác xuống bên dưới kiểm tra công việc, mai mới có thể về. Cho nên phải làm phiền phó bí thư Dương chờ một ngày rồi.
Lúc này Lâm Đốn và Tiểu Vương thở hồng hộc chạy đến. Thấy Dương Phàm đã đến nơi liền nói:
- Phó bí thư Dương, chúng tôi không làm tròn chức trách, phó bí thư phê bình chúng tôi.
Trước mặt Tạ Trường Thuận, Dương Phàm cũng không tiện hỏi có chuyện gì. Lâm Đốn và Tiểu Vương là ai, trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rất rõ. Lẽ ra hôm qua bọn họ đã lên tỉnh thành chờ đón mình, sao bây giờ mới đến.
Dương Phàm có chút bất mãn nhìn Lâm Đốn, quay đầu lại nói với Tạ Trường Thuận:
- Đến chỗ ở rồi nói vậy, chờ một ngày cũng tốt, vừa lúc làm quen với thư ký Tạ.
Tạ Trường Thuận rất khách khí với Dương Phàm nhưng với người của tập đoàn Thiên Mỹ thì không. Cho nên cả quá trình đám người Thu Trường Thiên chỉ biết cười cười.
Lúc lên xe, Dương Phàm mới trầm giọng nói với Lâm Đốn:
- Sao lại làm ăn như vậy?
Lâm Đốn cười khổ giải thích:
- Phó bí thư Dương, chuyện xảy ra quá đột ngột. Tối qua lúc chúng tôi chuẩn bị lên đường thì một cô gái tên Khoa Nghiên ở cục Thuế tới tìm tôi. Cô ta nói cục Thuế sẽ tiến hành hoạt động lớn trong phạm vi toàn thành phố. Cô ấy còn cho tôi một bản kế hoạch. Tôi nhìn mà không khỏi kinh hãi. Thì ra cục Thuế Uyển Lăng muốn xuống tay với khu công nghiệp Vĩ Huyền. Phó bí thư cũng biết, các công ty trong Khẽ cười hầu hết đều đang được ưu đãi về thuế. Bây giờ có rất nhiều công ty đang đàm phán với huyện để muốn thêm thời gian ưu đãi nữa. Đàm phán chuyện này đâu phải ngày một ngày hai là giải quyết được. Cho nên thuế vẫn chưa giao hết. Hơn nữa đúng là còn có một số hành vi không hợp quy định. Mà cục Thuế lại định ra tay vào lúc này. Sau khi tôi xem tài liệu liền gọi cho anh, nhưng điện thoại của anh tắt máy. Không có cách nào tôi chỉ có thể tự quyết định, suốt đêm dẫn Tiểu Vương chạy xuống Vĩ Huyền tìm bí thư Tô, bận rộn đến hơn nửa đêm. Vốn định về trong đêm thì Vĩ Huyền có mưa lớn, không thể làm gì khác hơn là ở lại đó. Sáng sớm hôm nay tôi liền lập tức chạy lên tỉnh thành. Tôi đã gọi cho anh hơn mười cuộc nhưng đều không được. Cho nên...