Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 242: Nỗi buồn phiền của Tiểu Nguyệt




Theo dòng người đi ra ngoài, liếc nhìn lơ đãng thấy Dương Phàm ven đường, Tiểu Nguyệt không ghìm nổi run rẩy, cảm giác đầu tiên chính là mình nhìn lầm rồi. Sau khi tiến thêm vài bước về phía Dương Phàm, Tiểu Nguyệt rốt cục xác định không nhìn lầm, là người anh hai luôn luôn đối xử tốt với mình, cũng không yêu cầu báo đáp, mà thật tâm che chở cho mình.
Tiểu Nguyệt chạy không tự chủ. Tuy rằng khoảng cách hai bên chỉ khoảng mười mét, nhưng Tiểu Nguyệt cảm thấy thời gian chạy đến bên Dương Phàm rất lâu.
- Anh hai!
Một tiếng gọi lớn đầy tình cảm, ánh mắt Dương Phàm bị hấp dẫn sang phía đối diện. Lập tức Dương Phàm mỉm cười thân thiết, dang rộng vòng tay làm ra tư thế muốn ôm một cái.
Dưới vô số ánh mắt hâm mộ, Tiểu Nguyệt vui vẻ như chim non về tổ, mở rộng vòng tay nhào về phía Dương Phàm. Sau một lúc ôm nhau cười vui, Dương Phàm hơi đẩy Tiểu Nguyệt vẫn còn đang ngất ngây ra, cười nói:
- Đã lớn hơn rất nhiều, thành một cô thiếu nữ rồi.
Tiểu Nguyệt cười ngượng ngùng, vẻ mặt ửng hồng vì xúc động. Lớn tiếng nói:
- Anh hai. Anh đã trở về rồi à? Còn đi nữa không?
Giọng nói khá lớn, dường như muốn thông báo với mọi người đây là anh trai của mình.
Dương Phàm mỉm cười, chìa tay vuốt ve đầu Tiểu Nguyệt. Cười nói:
- Việc này không biết chắc chắn được. Chiến sĩ cách mạng là một viên gạch. Nơi nào cần nơi nào mang đi. Anh đều phải nghe theo tổ chức. Tuy nhiên trong 3, 5 năm tới chắc sẽ không rời khỏi Uyển Lăng.
Tiểu Nguyệt vừa nghe vậy có phần hơi tiếc nuối nói:
- Ôi! Em còn hạ quyết tâm phải dự thi vào Đại học B. Không ngờ anh lại trở về.
Dương Phàm cười nói:
- Có chí khí! Chỉ cần em có thể thi vào Đại học B. Anh cam đoan mỗi năm sẽ thăm em ít nhất hai lần.
Tiểu Nguyệt lập tức lại vui vẻ lên. Đối với nàng mà nói, một năm hai lần không ít. Hơn nữa, nghỉ đông và nghỉ hè không phải còn có thể trở về sao? Dương Phàm không biết ý nghĩ trong lòng thiếu nữ, hài lòng dắt Tiểu Nguyệt lên xe.
Chở Tiểu Nguyệt đi tới nhà hàng được xưng là xa hoa nhất Uyển Lăng "Nam Hải Ngư Thông". Hải sản đối với Tiểu Nguyệt còn hết sức hiếm lạ. Dương Phàm cũng là cố ý làm vậy để cô bé đáng yêu này có thể được thưởng thức thực phẩm tươi sống ngon nhất.
Vừa mới bước vào đại sảnh dưới lầu, một thanh niên bảnh bao ưa nhìn dẫn theo một tiểu mỹ nữ mặc đồng phục học sinh dù thế nào cũng rất hấp dẫn ánh mắt.
Hai người ăn cũng không được bao nhiêu, Dương Phàm khống chế hai cân tôm biển, một con cá Thạch Ban hấp, hai cân cua bể. Còn gọi một ít bào ngư. Sau khi gọi đồ ăn, Dương Phàm hỏi Tiểu Nguyệt đầy thân thiết:
- Muốn uống chút gì đó không?
Tiểu Nguyệt thẹn thùng nhưng vẫn cả gan cười hỏi:
- Anh hai, hôm nay em rất vui, có thể uống chút rượu được không? Chỉ một chút thôi!
Dương Phàm vừa nghe xong liền vui vẻ, cười nói:
- Có gì mà không được? Phục vụ, cho hai chai bia!
Tiểu Nguyệt….cái này, coi như là uống rượu sao, có chút miễn cưỡng.
Tiểu Nguyệt ăn uống rất vui vẻ, Dương Phàm giống như một người anh cả vậy. Không hề động đũa mà liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Nguyệt. Nói thật, Dương Phàm lúc này có cảm giác, thật tình quan tâm một cô em gái thông minh, đáng yêu cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Khi hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện, ngoài cửa có một đám người tiến vào nhìn qua hết sức thô lỗ. Người dẫn đầu đeo một sợi dây chuyền vàng to trên cổ, quần áo hoàn toàn giống trang phục của dân giang hồ trên phim ảnh.
- Đại ca, cô bé này không tồi!
Người đàn ông cầm đầu liếc mắt một cái đã bị Tiểu Nguyệt hấp dẫn, một thằng con trai trông như con ngựa ở bên cạnh phán một câu.
Vừa đúng lúc này Dương Phàm cười nói với Tiểu Nguyệt:
- Ăn nó chưa, ăn xong chúng ta đi mua quần áo.
- Phì! Công tử bột lừa gạt cô gái nhỏ!
Tên kia nhổ một ngụm nước bọt, cất bước tiếp tục đi vào trong, sau khi đi lên lầu liền dừng bước lại, lấy di động trong túi ra, bấm một dãy số.
- Chị ba, con gái của chị đang ở "Nam hải ngư thôn" ăn cơm cùng với một người, chị mà không tới trông nom là sẽ bị người bắt cóc đó.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông quay đầu lại khẽ nói với hai tên đàn em:
- Đi, bao vây bọn chúng.
Tiểu Nguyệt đang ăn, đột nhiên ngại ngùng nói với Dương Phàm:
- Anh, có một chuyện em quên nói cho anh.
Dương Phàm cũng không để ý, cười hỏi:
- Chuyện gì? Giờ nói cũng còn kịp mà.
Tiểu Nguyệt nói:
- Mẹ em buôn bán lãi lớn nên đã trở về, muốn em qua ở cùng, em không bằng lòng.
Dương Phàm hơi do dự hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Nguyệt lộ ra ánh mắt kinh thường, cười lạnh lùng nói:
- Tiền của bà ấy không sạch sẽ, có nhiều hơn nữa em cũng không kỳ lạ.
Nói xong Tiểu Nguyệt đem sự tình đại khái kể một chút, lúc này Dương Phàm mới hiểu được, sáu năm trước mẹ Tiểu Nguyệt bỏ đi lấy chồng khác, tháng trước đột nhiên xuất hiện. Ăn mặc đẹp đẽ, rất là huênh hoang. Mới đầu Tiểu Nguyệt còn vui vẻ gặp mặt vài lần, nhưng sau có người nói với Tiểu Nguyệt, mẹ cô sau khi trở về Uyển Lăng liền mở một hộp đêm lớn nhất, còn sai thủ hạ đi tìm mấy cô gái trẻ.
Lúc ấy Tiểu Nguyệt mới hiểu được mẹ mình đang làm cái gì. Điều này khiến trong lòng Tiểu Nguyệt buồn bã rất lâu. Hiện giờ ở cùng Dương Phàm như thế này, tâm tình Tiểu Nguyệt đã tốt lên rất nhiều.
Hồ Lam Lam sau khi nhận được điện thoại của Hắc Tử, trong lòng có phần phẫn nộ. Nguyên nhân phẫn nộ không phải vì Tiểu Nguyệt yêu sớm, mà là Hồ Lam Lam lo lắng kế hoạch của mình sẽ hỏng mất. Gần đây Hồ Lam Lam đang dựa vào phó bí thư thị ủy Triệu Đức Minh, nên định lợi dụng mối quan hệ này, để kinh doanh giải trí trăng gió ở Uyển Lăng.
Vấn đề ở chỗ, Triệu Đức Minh là một lão già lưu manh, sau khi lên giường với Hồ Lam Lam liền bỏ lại một câu rất khó nghe:
- Quá rộng!
Sau đó trực tiếp bỏ đi, vài ngày sau, một lần Hồ Lam Lam và Tiểu Nguyệt ăn cơm, trùng hợp gặp Triệu Đức Minh. Lão già lưu manh này lập tức tỏ vẻ hứng thú rất lớn, vài lần nói bóng gió với Hồ Lam Lam.
Hồ Lam Lam vừa thấy giao con gái ra là có thể giành được phó bí thư thị ủy làm chỗ dựa vững chắc, mặc dù trong lòng có chút luyến tiếc, lúc không có ai cũng chửi ầm lên suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn vì lợi ích trước mắt nên quyết định vứt bỏ con gái.
Gần đây Hồ Lam Lam trăm phương nghìn kế tìm cơ hội nói với con gái. Lại còn lén lút chuẩn bị một ít thuốc, khi cần thiết buộc lòng phải hạ độc thủ. Hồ Lam Lam năm xưa đi theo bố của Tiểu Nguyệt đơn giản là bởi vì vẻ đẹp trai của hắn, lại đang làm công nhân xí nghiệp quốc doanh, công ăn việc làm ổn định. Mụ này vốn là tuýp phụ nữ hiện thực cực đoan, làm ra quyết định ích kỷ như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Nghe nói Tiểu Nguyệt và một tên công tử bột ăn cơm cùng nhau, lại là ở nhà hàng xa hoa nhất Uyển Lăng, Hồ Lam Lam lập tức lái xe thẳng tới đây. Vừa lái xe vừa gọi điện cho Hắc Tử:
- Hắc Tử, chuẩn bị cho tốt nhé, nếu như thằng ranh kia không biết điều thì động thủ luôn.
Dương Phàm nghe Tiểu Nguyệt nói xong, trong lòng cũng không khỏi cảm khái vì sự cương trực của Tiểu Nguyệt. Lúc trước cô bé này vì ông bà già, vì để có thể tiếp tục đến trường, không tiếc bán thân. Bây giờ nhìn lại, bản thân Tiểu Nguyệt rất mâu thuẫn. Sự tình lúc trước coi như là dồn đến đường cùng, nếu như không gặp Dương Phàm, Tiểu Nguyệt đã sớm lún sâu vào đống bùn rồi. Nguyên nhân chính là vì như thế, Tiểu Nguyệt hết sức căm hận loại người xấu xa chuyên dụ dỗ các thiếu nữ vô tri, không ngờ chính mẹ mình lại làm như vậy. Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tiểu Nguyệt khổ sở vô cùng. Gần đây mấy lần Hồ Lam Lam hẹn Tiểu Nguyệt ra ngoài ăn cơm. Tiểu Nguyệt đều lấy cơ bận học nên từ chối. Hồ Lam Lam gọi điện đến cũng không chịu nghe. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy nhiên Tiểu Nguyệt may mắn chính là vào thời khắc mấu chốt, người anh trai thân thiết của mình đã trở lại, điều này khiến Tiểu Nguyệt cảm kích từ sâu trong nội tâm, cũng có ôm lấy ảo tưởng về sự xuất hiện của một chàng thanh niên anh tuấn, làm cho trong lòng Tiểu Nguyệt có một cảm giác kiên định.
- Không thích cũng đừng đi theo bà ấy là được, anh nuôi em, tạo điều kiện để em có thể học trường đại học tốt nhất.
Dương Phàm mặc kệ mẹ Tiểu Nguyệt là ai, nhưng tuyệt đối không thể để người khác xúc phạm tới Tiểu Nguyệt.
- Ừm, em nhớ rồi. Em nghe anh!
Đám mây đen quấy rối Tiểu Nguyệt liền bay đi, cô bé tiếp tục vui vẻ và vật lộn với đống hải sản trước mặt. Ăn uống một cách thỏa thê.
Hồ Lam Lam vội vội vàng vàng chạy tới Nam hải ngư thôn, phát hiện quả nhiên là Tiểu Nguyệt đang ăn cơm cùng một thanh niên đẹp trai, theo Hồ Lam Lam thấy, tên thanh niênn này không đi làm trai bao quả đáng tiếc. Nếu tên này mà là thủ hạ của mình, nhất định là mình sẽ bao.
Dương Phàm nếu biết Hồ Lam Lam coi mình như vậy, khỏi cần nói cũng biết là một chai bia đi trước bắt chuyện rồi sẽ giải quyết sau.
- Tiểu Nguyệt!
Hồ Lam Lam thấy Hắc Tử và mấy thằng đàn em ngồi ở bạn gần đó, lập tức xé cổ quát.
Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng quát của Hồ Lam Lam, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau lập tức quay nhanh đi, ra vẻ không muốn để ý tới. Dương Phàm nhìn lướt qua Hồ Lam Lam, mụ đàn bà này có vài phần sắc, đáng tiếc năm tháng vô tình đã để lại dấu vết rõ ràng trên mặt Hồ Lam Lam, cho dù mụ cố trát phấn cũng không thể che dấu hoàn toàn những nếp nhăn nơi khóe mắt. Hồ Lam Lam thấy Tiểu Nguyệt không thèm nhìn mình, ngược lại còn quay sang nhìn thanh niên kia, còn tên thanh niên kia sau khi liếc nhìn mình một cái lại cố tình tỏ ra hờ hững, quay sang nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tiểu Nguyệt.
- Không có việc gì! Có anh ở đây rồi!
Dương Phàm vừa nói như vậy, Hồ Lam Lam phát hiện vấn đến đã lớn hơn nhiều, rõ ràng là Tiểu Nguyệt hết sức ỷ lại vào tên công tử bột này. Là một người mẹ, Hồ Lam Lam ngoại trừ hơi ghen tị ra, phần nhiều là tức giận.
- Đi với mẹ!
Hồ Lam Lam lao vọt đến túm lấy tay phải Tiểu Nguyệt. Dương Phàm nhướn mày, vung một chiếc đũa lên, đánh mạnh lên cánh tay Hồ Lam Lam.
- Buông cái tay bẩn của bà ra!
Tiểu Nguyệt dường như giật mình, nhảy dựng lên hét một tiếng chói tai, thừa dịp khi tay Hồ Lam Lam trúng đòn, vì đau nên lỏng tay, liền chạy vọt ra phía sau Dương Phàm.
- Anh. Em không muốn đi cùng bà ấy!
Tiểu Nguyệt cầu xin, Dương Phàm nghe xong cười trấn an nói:
- Không có việc gì, mọi chuyện có anh lo. Ở Uyển Lăng này còn chưa có người nào có thể cướp người khỏi tay anh.
- Hắc Tử!
Hồ Lam Lam thét một tiếng chói tai, Hắc Tử vẫn luôn ở gần đó xem náo nhiệt, lúc này cười âm hiểm tới gần.
- Người anh em này, thân là một công tử bột thì phải tự biết mình. Ngươi có thể đi lừa gạt một cô bé, nhưng đừng khoe khoang trước mặt anh đây. Miễn cho bị người chê cười, nói người là con cóc ngáp, khẩu khí không nhỏ.
Hắc Tử vừa nói, tay đã xuất hiện một con dao găm sáng như tuyết, cầm vung vẩy. Dương Phàm cười cười thản nhiên, quay người lại dịu dàng sờ sờ trán Tiểu Nguyệt, sau khi trấn an một chút. Quay đầu lại bình tĩnh nói:
- Tôi khuyên anh tốt nhất là thu hồi mấy người này lại, tránh cho khi gặp chuyện thì anh không khiêng dậy nổi. Ngoài ra nhắc nhở anh một câu, Uyển Lăng còn có rất nhiều người mà anh không thể trêu vào. Kẻ hèn này là một trong số đó!
Hắc Tử nghe xong cười hô hố, rõ ràng hắn cho rằng Dương Phàm đang khoác lác, lăn lộn ở Uyển Lăng ba bốn năm nay, cũng chưa từng thấy qua người nào như này cả.
- Ha ha, tuyệt vời! Chém bão vãi lúa!
Hắc Tử vừa nói lại còn vỗ tay với Dương Phàm:
- Nếu người anh em khủng như vậy, nhờ người anh em gọi điện thoại mời cục trưởng phân cục Thành Tây đến đây, Hắc Tử này liền dập đầu xin lỗi người anh em.
Hồ Lam Lam lúc này có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Hắc Tử! Cứ nói lăng nhăng với hắn làm gì thế? Đưa Tiểu Nguyệt đi, sửa thằng ranh này một trận cho xong chuyện.
Hắc Tử cười nói với Hồ Lam Lam:
- Chị ba, có trò vui như vậy, chị không muốn chơi một chút sao? Cứ yên tâm ngồi xuống xem kịch đi! Hôm nay thằng em này sẽ cho chị xem một màn trình diễn xuất sắc, hoàng tử hóa ếch!
Nói xong Hắc Tử quay sang Dương Phàm cười lạnh lùng:
- Nếu mày không mời được cục trưởng phân cục Thành Tây, hoặc cục trưởng phân cục khác cũng được. Lúc đó bò ba vòng trên mặt đất, kêu "Tôi là con rùa đen", thì anh đây có thể bỏ qua cho mày.
Dương Phàm mỉm cười, có vẻ cười rất tươi, Hắc Tử cũng cười không hề tức giận. Bởi vì một người có thể cười lúc này, không phải thần kinh thì là có chỗ dựa vững chắc:
- Cục trưởng phân cục hơi bé một chút? Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện kêu Hầu Đại Dũng tới được không?
Hắc Tử ngây ngẩn cả người, Hồ Lam Lam cũng có phần khẩn trương. Hắc Tử là bởi vì giọng điệu nói chuyện của Dương Phàm rất tự tin, còn Hồ Lam Lam là bởi vì phát hiện con gái mình đang nhìn Dương Phàm với vẻ mặt sùng bái.
Phát hiện Dương Phàm đang nhìn mình với vẻ mặt châm biếm, Hắc Tử không kìm nổi tức giận nói:
- Được, mày gọi được Hầu Đại Dũng tới, tao sẽ bò ba vòng dưới đất.
Hắc Tử lúc này xem như là vẫn giữ được tâm tư. Trung Quốc không có xã hội đen, cùng lắm thì chỉ có nhiều tập thể mang tính xã hội đen thôi. Hắc Tử là loại người đi ra từ đó, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chính quyền. Ở trước mặt một quốc gia có sức mạnh quân sự khổng lồ thì bất luận là loại người xã hội đen nào cũng đều không có khả năng chống cự.
Hắc Tử không thể nghi ngờ là một kẻ thông minh, hắn cũng không muốn vì kích động nhất thời, mà từ nay về sau phải chạy trốn lưu vong, sống qua từng ngày lo lắng hãi hùng.
Dương Phàm cười nói:
- OK! Một lời đã định!
Nói rồi lấy điện thoại ra, tìm tới số điện thoại của Hầu Đại Dũng, sau khi nối máy cười nói:
- Bí thư Hầu sao? Tôi là Dương Phàm đây, đang ở Nam hải ngư thôn. Có một bằng hữu muốn xác định một chút, xem tôi có thể gọi điện mời ngài đến hay không. Ha ha, không có gì ghê gớm cả, chỉ một tên côn đồ nhỏ mà thôi, không cần phải huy động nhân lực làm gì. Ha ha, quyết định như vậy, tôi chờ ngài.
Nói xong, Dương Phàm buông điện thoại xuống, nhìn Hắc Tử và Hồ Lam Lam cười tủm tỉm. Còn không quên quay lại đằng sau vỗ về Tiểu Nguyệt nói:
- Yên tâm, không ai có thể bắt em gái của anh cả.
Lúc này Hồ Lam Lam và Hắc Tử đã có 5 phần tin tưởng Dương Phàm không phải đang giả bộ. Người giả bộ cũng không thể có vẻ trấn định như vậy, trừ khi là Oscar, Ảnh Đế (ND: tên 1 giải thưởng điện ảnh lớn của TQ). Nhưng, người thanh niên này, hai người thật sự là không hề có chút ấn tượng nào. Hai người lăn lộn Uyển Lăng khá lâu, từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật số 1 như vậy? Quan trọng là, lại còn quen thân với Tiểu Nguyệt nữa.
Bởi vì Tiểu Nguyệt không thích việc làm của Hồ Lam Lam nên chưa kịp nói chuyện của Dương Phàm, sau lại không muốn nói. Hồ Lam Lam không biết sự tồn tại của Dương Phàm, chỉ cho rằng đây chỉ là một tên công tử bột bình thường mà thôi. Vấn đề mấu chốt, Dương Phàm trông quá trẻ, trang phục cũng không giống lãnh đạo gì cả. Trong số lãnh đạo của Uyển Lăng, cũng không ai có con như này cả.
Chưa đầy mười phút đồng hồ, hơn mười cảnh sát mặc thường phục tay cầm vũ khí xông vào cửa. Hầu Đại Dũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Phàm, phỏng chừng Dương Phàm gặp phiền toái. Ở Uyển Lăng, một phó chủ tịch thường trực nếu xảy ra vấn đề gì, bản thân hắn là một Bí thư Đảng ủy kiêm cục trưởng Cục công an có thể nói là khó tránh khỏi liên quan. Không hề nghĩ ngợi, dập điện thoại xuống, Hầu Đại Dũng điều đội cảnh sát mặc thường phục tới địa điểm trước để khống chế cục diện.
Đám thủ hạ của Hắc Tử ít nhiều cũng có vết đen, vừa nhìn thấy tình cảnh này đều muốn chạy trốn, nhưng đội cảnh sát sớm có chuẩn bị trước nên đã trà trộn được mấy người. Dàn hàng ngăn chặn, chưa đầy hai phút đã khống chế tất cả mọi người. Hắc Tử thì thảm hơn một chút, bị hai cảnh sát đè xuống sàn. Hồ Lam Lam là phụ nữ nên chỉ có một cảnh sát đứng trông giữ mà thôi.
Dương Phàm vẫn mỉm cười nhìn cục diện biến hóa, sau khi mọi người được khống chế, bóng dáng Hầu Đại Dũng xuất hiện ở cửa. Từ xa đã lớn tiếng nói:
- Phó thị trưởng Dương, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi chưa làm tốt nhiệm vụ, đã khiến anh sợ hãi rồi.
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Không có gì đáng ngại. Tôi thấy các đồng chí hành động rất nhanh chóng mà.
Nói xong Dương Phàm đi tới trước mặt Hắc Tử và Hồ Lam Lam cười liếc mắt nhìn hai người một cái, thản nhiên nói với Hồ Lam Lam:
- Tiểu Nguyệt là em gái của tôi, bất cứ kẻ nào muốn làm hại cô bé. Hoặc là dám cả gan xúc phạm cô bé đều sẽ bị tiêu diệt. Nếu bà là mẹ cô bé, tôi tin bà là vì muốn tốt cho cô bé nên mới tức giận. Tuy nhiên, nếu Tiểu Nguyệt không muốn đi theo bà, như vậy tôi sẽ không thể đáp ứng bà mang cô bé đi. Nhắc bà một câu cuối cùng, tôi chỉ nhận Tiểu Nguyệt này là em!
Hồ Lam Lam không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như này, một người trẻ tuổi như vậy mà đã thành phó chủ tịch. Đường đường là Bí thư Đảng ủy Hầu Đại Dũng, không ngờ lại còn cung kính với thanh niên này như thế. Hồ Lam Lam liên tục gật đầu theo bản năng. Dương Phàm cũng không thèm đếm xỉa tới mụ này, đi đến trước mặt Hắc Tử, vẫy tay với hai cảnh sát thường phục nói:
- Buông hắn ra!
Hai cảnh sát thường phục ngây ra một lúc, sau khi nhìn sang Hầu Đại Dũng liền cùng nhau buông tay. Dương Phàm cười đưa cho Hắc Tử một điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao cạo nhìn Hắc Tử nói:
- Sự tình hôm nay vốn không quan hệ gì tới ngươi. Ngươi lại muốn ra tay cứng rắn, điều này không tốt, rất không tốt. Còn nữam sau này đừng có tùy tiện đánh đố với người không quen biết, có đôi khi ngươi thua không dậy nổi đâu.
Nói xong, Dương Phàm tự châm cho mình một điếu thuốc lá, sau khi hút một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Hắc Tử.
Hắc Tử lập tức đỏ bừng mặt, nhắm chặt mắt lại, cắn răng, rồi nằm xuống đất, bò ba vòng quanh cái bàn. Sau khi hoàn thành Hắc Tử nhìn Dương Phàm với vẻ mặt giận dữ và xấu hổ.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Còn muốn tôi đưa tiễn sao?
Hắc Tử như được đại xá, quay đầu bước đi. Hai cảnh sát thường phục vọt lên chắn trước mặt Hắc Tử. Hắc Tử sợ ngây người, quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm hướng về Hầu Đại Dũng cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là đánh đố thôi.
Hầu Đại Dũng mỉm cười hài lòng, vung tay lên, hai cảnh sát liền thả người. Lúc này Dương Phàm mới cười nói:
- Đều thả hết đi.
Hắc Tử và đám thủ hạ giống như chó nhà có tang, chạy vội ra ngoài, hôm nay Dương Phàm nếu độc một chút, bắt Hắc Tử vô khám bóc lịch nửa tháng cũng không phải là yêu cầu cao gì. Dù sao Hắc Tử mang theo dao găm thì lại càng đen hơn, tùy tiện tìm một cái cớ, giam giữ nửa năm cũng không phải là chuyện không làm được.
Hồ Lam Lam cũng muốn đi, Dương Phàm lên tiếng gọi lại nói:
- Ai cho bà đi?
Hồ Lam Lam đứng lại, mặt lộ vẻ kinh hoảng, quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyệt cầu xin. Tiểu Nguyệt có phần không đành lòng, đi đến bên cạnh Dương Phàm, khẽ gọi:
- Anh hai!
Dương Phàm cười vỗ vỗ vai Tiểu Nguyệt, quay lại nói với Hồ Lam Lam:
- Ngay cả con gái ruột cũng không muốn để ý tới bà, bà không cảm thấy cần tự kiểm điểm lại mình hay sao?
Câu nói làm cho vẻ mặt Hồ Lam Lam xẩu hổ, hết lần này tới lần khác không thể nói được lời nào, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu, người hơi run lên, phấn trên mặt rơi lất phất xuống dưới.
Dương Phàm thở dài nói:
- Bà đi đi, khôn được sự cho phép của Tiểu Nguyệt, bà không được cưỡng ép cô bé làm bất cứ chuyện gì. Nếu không, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trừng phạt bà, so với bóp chết một con kiến cũng chẳng khó hơn là bao!
Hồ Lam Lam loạng choạng chạy ra ngoài, lúc ra tới cửa, bởi vì khẩn trương, người không đứng vững, giày cao gót lệch đi một chút, kêu lên ái ôi, tuy nhiên giống như không bị thương, đứng dậy tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Hồ Lam Lam không phải không bị thương, mà là bởi vì sợ hãi quên cả đau… Sau khi lên xe, run rẩy lấy một điếu thuốc ra rít một hơi, lúc này mới cảm giác được cơn đau ở cổ chân không khỏi lại kêu ôi chao một tiếng!