Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 239




Về nhà trong dịp tết là suy nghĩ của bất cứ người dân Trung Quốc nào. Nhưng Dương Phàm lại hơi chán nản, có cảm giác không có nhà mà về. Dương Phàm biết đây là do tâm lý mình gây ra, nhưng quan niệm bao năm nay đâu phải nói sửa là sửa ngay được.
Trời càng thêm âm u, một bông tuyết rơi xuống cửa kính, bầu trời xa xa đã xám đen.
Tuyết rơi. Đây là lần đầu tiên Bắc Kinh có tuyết trong năm nay.
Lúc Dương Phàm về nhà, tuyết đã bay đầy trời. Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, Dương Phàm không thể nhìn thấy vùng ven đô xa xa trong làn mưa tuyết. Bắc Kinh như trong tù, rất buồn chán.
Vô thức nhìn lịch, còn ba ngày nữa là tết.
Điện thoại di động ghê tởm lúc này lại vang lên.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên phát hiện thích nghe bài hát mà Hứa Ngụy hát mấy năm trước, cho nên đổi nhạc chuông của điện thoại di động thành bài này:
- Không ai có thể ngăn cản tôi đi về phía tự do.
- Phó cục trưởng Dương, trong cục phát quà năm mới, anh có đến lấy không?
Giọng Tiểu Tạ có vẻ căng thằng. Sau chuyện lần trước, Dương Phàm không xuất hiện trong phòng Tài liệu. Tiểu Tạ biết Dương Phàm đang khó chịu, nếu không phó cục trưởng trẻ tuổi này sẽ không ẩn mình.
Nghĩ đến Tiểu Tạ chắc đang rất lo lắng, Dương Phàm không khỏi cười. Lần trước Tiểu Tạ nói Bụng bia mình là người ở cục Giám sát chứng khoán, trong lòng Dương Phàm có chút tức tối. Người miệng nhanh rất phiền phức. Chẳng qua Dương Phàm trong lòng vừa động, hắn còn một tin tức cần phải nói với Bụng bia.
- Nói nghe xem nào?
Tâm trạng Dương Phàm bởi vì cảm thấy Tiểu Tạ đang khẩn trương mà thoải mái hơn nhiều. Thế giới này có rất nhiều người mệt hơn mình nhiều, cần gì phải tính toán chứ.
Cảm thấy vẻ tươi cười trong giọng Dương Phàm, Tiểu Tạ đã bớt lo lắng, vội vàng nói:
- Đồ không ít, có lịch, hoa quả. Đúng, phòng Tài vụ còn báo anh lấy tiền lương.
Dương Phàm không nhịn được mà cười. Viện khoa học xã hội trả lương, đây không phải là được hai phần lương? Hai phần thì hai phần.
- Tiền lương sang năm tôi đi lĩnh. Đồ thì cô cầm về, tôi chỉ có một mình, lấy mấy cái đó cũng chẳng tác dụng gì.
Trời đổ tuyết đến tận chiều, Dương Phàm không có tâm trạng ra ngoài.
Dập máy, nhìn tuyết đang không ngừng rơi ngoài cửa sổ, nóc một số nhà đã có tuyết đọng. Nhiều tuyết sẽ khiến vẻ dơ bẩn của thành phố bị bao phủ, không thấy, nhưng thực sự vẫn rất bẩn.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, ai lại đến đây chứ. Hình như không có mấy người biết nơi này.
Dương Phàm đầu tiên là loại bỏ Chu Dĩnh. Cô bé này không bao giờ gõ cửa, đều dùng chân đạp để gọi. Trương Tư Tề cũng không thể, bởi vì Trương Tư Tề đều ấn chuông cửa, là ai chứ?
Dương Phàm ra mở cửa, ngoài cửa xuất hiện một khuôn mặt già nua, nhưng ánh mắt rất lợi hại. Từ trong đôi mắt đó Dương Phàm thậm chí còn có thể thấy được một tia sát khí.
Lão già mặc quân phục không có quân hàm. Chẳng qua hai binh lính phía sau đều có quân hàm.
- Xin hỏi ông là?
Dương Phàm hỏi một câu.
Lão già cười ha hả nói:
- Lão là Trương Đại Pháo, nghe nói cậu đánh cờ vây rất được, cố ý đến tìm cậu đánh cờ.
Trương Đại Pháo đến tận cửa, Dương Phàm đúng là hoảng sợ.
Thực ra Dương Phàm đã sớm muốn đến nhà thăm, chẳng qua hắn ngại sau khi về Bắc Kinh mà chưa đến Trần gia một lần, cho nên quyết định không đến Trương gia. Không ngờ Trương Đại Pháo lại chủ động đến nhà chơi.
- A. Làm sao cháu dám. Chết cháu mất. Thực ra chỉ cần ông gọi điện một cái, cháu lập tức đến ngay.
Dương Phàm cười cười đứng sang một bên, mời Trương Đại Pháo đi vào.
Trương Đại Pháo vào, hai binh lính đứng ngoài cửa, không có ý định đi vào. Dương Phàm do dự nhìn ra cửa, Trương Đại Pháo khoát tay nói:
- Cứ để mặc bọn họ.
Dương Phàm nghĩ đến mấy chữ "chức trách" thầm nể phục hai binh sĩ, gật đầu nói:
- Có ảnh hưởng gì không?
Quả thật hai binh sĩ giữ cửa đúng là quá dọa người. Nhà này đâu phải mình Dương Phàm ở đâu.
Trương Đại Pháo cởi mũ, gãi gãi mái tóc, nói với hai binh sĩ ngoài cửa:
- Đứng ngoài cửa dọa người lắm hả? Vào cho tôi.
Căn hộ của Dương Phàm lớn cũng không phải là lớn, ở giữa đặt một bàn uống nước và hai chiếc ghế. Trương Đại Pháo liếc mắt một cái là thấy bàn cờ đặt bên dưới gầm bàn. Đây là bàn cờ mà Dương Phàm đi đâu cũng mang theo, là bảo bối mà ông ngoại lưu lại cho Dương Phàm.
Có phải bảo bối với Dương Phàm hay không, không phải do giá tiền, mà là ý nghĩa trong lòng hắn.
Trương Đại Pháo thấy bàn cờ này, mắt không khỏi sáng lên, vội vàng đi tới, cầm bàn cờ lên, đặt lên bàn.
- Hắc hắc, dùng túi bóng phủ à, giữ rất tốt.
Dương Phàm giữ bàn cờ rất tốt, bên trên còn dùng giấy bóng bọc lại. Mở hộp cờ ra, bên trong là từng quân cờ được lau chùi sáng bóng.
- Nếu lão già này nhớ không sai, quân đen chỉ có 178 quân.
Trương Đại Pháo ngồi xuống ghế, cầm một quân đen, nhìn đi nhìn lại.
Dương Phàm cười cười ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng mở giấy bóng, cầm lấy một miếng vải trắng trong đó khẽ lau bàn cờ. Đây là một loại lễ phép, chẳng qua bây giờ không có bao nhiêu người làm. Mặc dù kỳ thủ chuyên nghiệp cũng còn quên chuyện này.
- Sao ông lại biết chỉ có 178 quân cờ đen?
Dương Phàm lau xong bàn cờ, cười nói.
Trương Đại Pháo nói:
- Thiếu ba quân đen đều do lão làm vỡ. Năm đó ông ngoại cậu có thể nói đức cao vọng trọng ở Uyển Lăng. Đám người đứng đầu trong cuộc cải cách hầu hết đều là học trò của ông ngoại cậu. Vì bảo vệ mấy lão già chúng ta, ông ngoại cậu bảo mấy người chúng ta mỗi ngày đều đi chăn trâu. Tối dùng quân cờ này giết thời gian.
- Chăn trâu?
Dương Phàm không khỏi cười cười hỏi một câu.
- Đúng vậy, tiếp nhận giáo dục nông thôn. Ha ha, những năm tháng vô vị. Mấy người chúng ta rất may mắn đã gặp ông ngoại cậu. Không nói nữa, đánh cờ đi, lão đánh cờ hơi kém, đừng khách khí.
Trương Đại Pháo vừa nói liền cầm quân đen, đập mạnh lên bàn. Đập mạnh đến độ làm Dương Phàm giật mình, sợ quân cờ bị vỡ.
Thế cờ của Trương Đại Pháo chính là chém giết, không để ý mấy lợi ích và thủ đoạn nhỏ. Lúc bắt đầu tốc độ đặt cờ quá nhanh, thế cờ tiến triển rất tốt, Trương Đại Pháo đưa ra một thế cờ khổng lồ. Đặt một quân đen xuống, bù đắp các chỗ sơ hở. Trương Đại Pháo nhìn thoáng qua Dương Phàm. Lúc này Dương Phàm có chút đắc ý, bởi vì từ lúc đánh cờ đến giờ, Dương Phàm hoàn toàn đánh theo ý của lão. Điều này càng khiến Trương Đại Pháo thêm đắc ý. Chẳng qua vẻ mặt Dương Phàm không hề đổi sắc, lão già không khỏi ngẩn ra.
Một lần nữa đánh giá thế cờ, Trương Đại Pháo đột nhiên phát hiện một sự thật không thể chối cãi. Dương Phàm chiếm cứ các điểm mấu chốt của bàn cờ, mỗi một quân đều rất chắc chắn.
Thấy thế cờ như vậy, Trương Đại Pháo đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, chẳng lẽ thằng bé này cố ý theo ý mình? Là cố ý nhường mình? Hay là muốn lúc mình đắc ý nhất, thằng bé sẽ phản kích? Hay là có chiêu thức mà mình không đoán được?
Trương Đại Pháo dù sao cũng là Trương Đại Pháo, tâm trạng đột nhiên có chút không yên, cẩn thận quan sát vẻ mặt Dương Phàm, cố gắng muốn phát hiện gì đó. Kết quả vẻ mặt Dương Phàm không có biến hoá gì, Trương Đại Pháo có cảm giác không có chút kết quả.
Bộp, lúc này đến lượt Dương Phàm hạ cờ, một quân trắng tiến vào thế trận quân đen. Trương Đại Pháo thấy thế không khỏi vui mừng. Thầm nghĩ thanh niên cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn, không ngờ xâm nhập thế trận địch, đây không phải là đưa thịt lên cửa sao?
Trương Đại Pháo không hề suy nghĩ, đặt một quân đen trấn áp. Dương Phàm rất nhanh đặt một quân đen nữa, không ngờ tạo thành thế phòng ngự, tấn công. Trương Đại Pháo đương nhiên muốn cắt đứt liên lạc giữa hai quân này.
Có ba đường, Dương Phàm đi ở hai phía, Trương Đại Pháo hiển nhiên muốn cắt đứt liên lạc. Lúc này Dương Phàm không hề do dự đánh ngược lại. Trương Đại Pháo đang định ăn hai quân trắng không khỏi do dự một chút, cẩn thận tính toán một phen, lập tức bỏ quân cờ vào hộp.
Dương Phàm chính là muốn đánh cướp, giết cho quân đen không còn một mảnh. Đây là điều mà Trương Đại Pháo không tính trước được, nhưng chiêu này vô cùng tàn nhẫn. Thế cờ của Dương Phàm rất chắc chắn, không tìm được cách để ăn mạnh. Mà quân đen ít nhất có hơn 32 quân có giá trị bị giết. Bởi vì còn có cửa sau, cho nên cướp giết đối với Dương Phàm mà nói, gần như không có gì khó khăn.
Cuộc đánh cướp này là điều Trương Đại Pháo không ngờ. Cậu thanh niên này không ngờ bề ngoài hòa hoãn mà lại có chiêu thức tàn nhẫn như vậy. Làm thế nào bây giờ?
Trương Đại Pháo do dự một chút, nghĩ đến cục diện còn đang mở rộng ra, quyết định thỏa hiệp.
Càng đáng chết chính là kết quả của cuộc thỏa hiệp mặc dù đã phong tỏa hoàn toàn đường ra của quân trắng, nhưng thế cờ trước của Dương Phàm đã phát huy tác dụng.
Bộp. Một quân cờ trắng nhẹ nhàng dừng lại ở bên ngoài thế trận mới thành lập của quân đen, tiến lui rất tự nhiên.
Thế trận tiếp theo hoàn toàn nằm trong tay Dương Phàm. Dương Phàm mặt không hề thay đổi lúc thì vào, lúc thì ra để dò xét. Tiến thì tấn công mạnh, lui lại nhằm trúng thế trận mới thành lập của quân đen.
Trương Đại Pháo cảm thấy như pháo bắn muỗi vậy, bị khiêu khích xung quanh, có hại khắp nơi. Trương Đại Pháo đưa mắt nhìn bàn cờ, phát hiện thế trận đã mất.
Trương Đại Pháo nhẹ nhàng đưa tay xoa bàn cờ, thở dài một tiếng:
- Rất giỏi, giỏi cho một chiêu rút củi đáy nồi. Khó trách Tư Tề lại nhìn trúng cậu.
Dương Phàm không vội vàng nói chuyện, mà nhặt từng quân cờ lên, sau đó nói:
- Ông muốn đánh tiếp không?
Trương Đại Pháo xua tay nói:
- Không, có một chuyện nói với cậu.
Dương Phàm ngổi thẳng lưng, cung kính nói:
- Ông nói ạ.
Trương Đại Pháo nói:
- Chuyện giữa cậu và Tư Tề, ý của lão là sang năm đính hôn trước, đừng ra vẻ gì trước. Cậu cũng đã 26, sắp 27 rồi, không còn nhỏ nữa.
Dương Phàm hơi cúi người, gật đầu nói:
- Theo lời ông nói.
Trương Đại Pháo có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, không phải nói thằng nhóc này rất khó nói chuyện sao? Trương Đại Pháo cười cười hài lòng, đứng lên vỗ vỗ mông nói:
- Lão đi tìm lão Trần thương lượng. Chào.
Vội vàng tiễn Trương Đại Pháo xuống, Dương Phàm đưa xuống cửa khu nhà, đưa mắt nhìn xe biến mất trong trời đầy tuyết. Lúc vào phòng, Trương Tư Tề gọi điện tới.
- Ông nội em đến chỗ anh chứ?
Biết rõ rồi còn hỏi, Dương Phàm cười cười quỷ dị, thản nhiên nói:
- Đúng thế, đến đánh ván cờ rồi đi.
- Không nói gì khác sao?
Trương Tư Tề có chút khẩn trương, Dương Phàm cười phá lên, cười một lúc mới nhỏ giọng nói:
- Muốn biết ông nói gì, em đi hỏi ông.
- Hừ, không nói phải không? Đừng ép em mang cảnh vệ đến nhà làm khách.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Em nếu xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ, anh sẽ nói cho em.
Trương Tư Tề vội vàng nói:
- Đây là anh nói đó, anh quay đầu lại nhìn đi.
Dương Phàm kinh ngạc quay đầu lại nhìn, một xe Jeep, Trương Tư Tề đang đứng trong tuyết, giơ máy lên vẫy vẫy Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm có cảm giác được vợ như vậy, chồng còn cần gì nữa?
Cuối năm, mọi người trên đường đều trở nên vội vã, khắp nơi đều vui vẻ, hân hoan. Tết âm lịch là tết quan trọng nhất với người Trung Quốc, có rất nhiều điều phải để ý.
Chiều 30 tết, Trương Tư Tề đứng trước mặt Dương Phàm, giơ mấy món đồ mới mua lên, nói:
- Cái này đẹp, hay cái này đẹp.
Dương Phàm đang đọc báo trên mạng, quay đầu lại cười nói:
- Không mặc gì là tốt nhất.
- Xấu xa.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại, lộ ra ánh mắt mập mờ:
- Em xác định?
Trương Tư Tề đã ở đây hai ngày không đi. Do Trương Tư Tề vẫn do dự nên hai người không có quan hệ cuối cùng. Phải nói Dương Phàm đang bị kiểm tra tính nhẫn nại.
Trương Tư Tề cười cười xấu hổ, đi đến trước mặt Dương Phàm, ôm lấy cổ hắn, nói:
- Được rồi, được rồi, em nhận sai là được chứ gì? Anh rất đứng đắn, không hề xấu xa. Đến đây, chọn giúp người ta coi.
Dương Phàm thuận thế ôm eo nàng, đầu tiên hôn một chút, triền miên một lát thì thấy đã hơn 2h chiều, Trương Tư Tề lúc này mới vội vàng cầm lấy áo ngoài, mặc vào.
- Đều tại anh, đến muộn cho coi.
Dương Phàm cuối cùng đã đáp ứng đến Trần gia ăn tất niên. Đây là một kết luận khiến nhiều người ngạc nhiên, nhưng cũng lại trong tình và lý.
Xe Audi vừa đến cửa, người lính đứng cửa đứng nghiêm chào.
Tuyết trong Trần gia đã sớm được dọn sạch, trong viện rất yên tĩnh. Dương Phàm dừng xe, Trần Tuyết Oánh đã cười cười xuất hiện ngoài cửa, đứng trên bậc thềm cười nói:
- Đến rồi à, đợi mình chú đó.
Dương Phàm nhìn lướt qua các xe đang đỗ trong việc, không khỏi bật cười. Xe tốt nhất ở đây không ngờ là Audi của mình.
Trần Xương Khoa lúc này mới từ từ đi ra, thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Đừng cười, ông cụ hôm nay mặc dù không có nhà, nhưng bọn anh đều lo lắng trong lòng. Chú còn đỡ một chút. Anh vì mượn chiếc Aotuo đã tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng mua một cái.
Dương Phàm và Trương Tư Tề dắt tay vào phòng khách, phát hiện bên trong không có trưởng bối nào. Dương Phàm ít nhiều có chút ngạc nhiên. Trần Xương Bình đeo tạp dề từ dưới bếp đi ra cười nói:
- Đừng tìm, mấy chúng ta ăn tất niên với nhau. Ông cụ phải 10h tối mới về. Những người khác đều bận việc cả.
Dương Phàm cười nói:
- Sao? Hai bác gái cũng không đến?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Chú nghĩ thế nào? Hai người đó đều là lãnh đạo chủ yếu của cơ quan, cũng rất bận đợt tết này. Nếu không mẹ chú sao chỉ muốn làm giáo viên môn sinh, để làm giáo viên chủ nhiệm cũng không làm.
Tính Dương Lệ Ảnh rất giống ông ngoại Dương Phàm, trời sinh đã ngại việc, lựa chọn như vậy cũng là hợp lý.
- Lão Đại, sao anh lại tự mình xuống bếp?
Dương Phàm cười cười cởi áo khoác, Trương Tư Tề vội vàng cầm lấy, treo cho hắn.
Trần Xương Bình bất đắc dĩ nói:
- Theo ý của ông cụ, người giúp việc đã về. Thực ra theo ý của anh, cứ ra ngoài mà ăn tất niên. Nhưng ông cụ không đáp ứng, nói bữa tất niên phải ăn ở nhà. Lão Nhị, Tam là những kẻ từ nhỏ đã há mồm ăn cơm, không có cách nào đành phải tự mình xuống bếp.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Quen rồi mà, năm nào cũng như vậy. Đồ ăn Lão Đại làm khá khó ăn, ăn tạm.
Trần Xương Bình lộ ra vẻ bất mãn:
- Tam, không thì cô xuống làm đi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Thôi để tôi làm.
Ba anh em nhà này có chút ngạc nhiên nhìn nhau cười, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Chuyện ngoài ý muốn khi Dương Phàm xuống bếp, đồ ăn đã được rửa, chỉ cần bỏ xuống nước lần nữa là được. Dương Phàm làm cũng tiện hơn.
Xe của Trần Chính Thuận vào viện, ba anh em ngạc nhiên đứng dậy, ra cửa đón. Trần Chính Thuận và vợ vào cửa, cười nói:
- Dương Phàm đâu?
Vừa dứt lời, một chiếc xe khác cũng đến, Trần Chính Minh xuống.
- Lão Đại đến rồi à, thằng bé Dương Phàm đâu?
Trần Chính Minh mở miệng hỏi như vậy, làm cho đám con cháu nhìn nhau, cảm thấy không được coi trọng.
Đêm 30 năm nay, mọi người ở Trần gia đều thấy điểm khác so với trước kia. Lão Đại và lão Nhị Trần gia xuất hiện đã chứng minh điểm này. Mặc dù năm giờ hai người rời đi, nhưng vợ ở lại.
Mọi người ở Trần gia rất hòa hợp với nhau, đây có thể do vinh nhục cùng hưởng. Các trưởng bối đối xử rất nhiệt tình với Dương Phàm. Dương Phàm cảm thấy như về nhà.
Bởi vì mấy bác gái về, Dương Phàm bị đuổi ra khỏi bếp, nói chuyện với hai ông bác ở ngoài phòng khách.
4h chiều bắt đầu ăn, hai ông bác trai vội vàng rời đi.
Đối với Dương Phàm mà nói, năm nay có một ý nghĩa khác. Đây không chỉ là trở về, còn có nghĩa là thừa nhận.
Chín giờ Trần lão về, nhìn đám cháu một vòng, cuối cùng nhìn Dương Phàm, có chút kích động nói:
- Đến rồi à. Tốt, tốt, tốt.
Trần lão nói vài câu với Dương Phàm rồi lên lầu. Hai bác gái cũng tự thu xếp về phòng nghỉ ngơi. Đám cháu phải đợi đến giao thừa, đây là quy định mà Trần lão đặt ra.
Bày bàn mạt chược trong phòng khách, bốn anh chị em ngồi xuống. Bên cạnh Dương Phàm có thêm Trương Tư Tề, vừa là người xem, vừa giúp đỡ. Chẳng qua cô bé này chơi quá kém, kết hợp với Dương Phàm gần như không bao giờ chơi, muốn không thua là chuyện rất khó khăn.
Cầm bảy quân bài trong tay, Dương Phàm quay đầu lại hỏi Trương Tư Tề:
- Đánh quân nào?
Trương Tư Tề - cẩu đầu quân sư không phụ trách chỉ vào quân ngũ vạn, nói:
- Đánh nó.
Dương Phàm vừa đánh quân ngũ vạn ra, ba người bên ngoài cùng đáp bài xuống:
- Ù.
Một pháo nổ ba tiếng. Dương Phàm cười khổ quay đầu lại, Trương Tư Tề vội vàng xấu hổ lè lưỡi ra cười. Dương Phàm chỉ chỉ vào mặt, Trương Tư Tề có chút xấu hổ, vội vàng hôn nhanh bồi thường.
- Đáng ghét.
Ba người đồng thanh nói.
Tiếng chuông báo năm mới, một năm mới bắt đầu. Dương Phàm ôm Trương Tư Tề, đứng cạnh nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn pháo hoa chói mắt phía xa xa, Trương Tư Tề lúc này lại im lặng. Dương Phàm thấy khác hẳn cô bé hay nhảy nhót, hiếu động Trương Tư Tề lúc trước, đây có lẽ là do lực lượng của tình yêu.
Ngày mồng 8 tháng một, Trần Chính Hòa và Dương Lệ Ảnh mới về đến nhà. Trần gia lập tức trở nên náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đến, bao gồm cả Dương Phàm. Sau đợt tết, mọi việc trở lại bình thường.
Sang năm mới, tập đoàn Thiên Mỹ quả nhiên liên tục làm mấy vụ lớn, mua mấy chục khu đất ở các thành phố lớn. Tập đoàn Thiên Mỹ đoán giá đất năm nay sẽ tăng lên, quả thực làm cho các nhà kinh doanh địa ốc một vốn bốn lời. Giá đất ở Bắc Kinh cũng đạt đến mức đỉnh điểm. Mặc dù là như vậy, giá vẫn không ngừng tăng lên.
Giảm nhiệt. Giảm nhiệt. Giảm nhiệt.
Ngân hàng nhà nước liên tục có các biện pháp điều chỉnh.
Các chuyên gia và nhà tri thức ăn mặc lịch sự lên báo phát biểu về suy nghĩ của mình, hấp dẫn ánh mắt của người dân. Chính xác là ông nói của ông, tôi nói của tôi, không cần hợp lý, chỉ cần nghe được là OK.
Giá đất bắt đầu ngừng tăng, thị trường chứng khoán sau khi bị điều chỉnh, bắt đầu giảm nhẹ.
Trong phòng họp của Hiệp hội giám sát chứng khoán, Dương Phàm giấu mình ở một vị trí không bắt mắt, híp mắt nhìn phó chủ tịch Lý chủ trì cuộc họp.
- Là cơ quan chủ quản, dù là ai, dù có bối cảnh như thế nào, chỉ cần có chuyện, chúng ta đều phải tra xét rõ ràng.
Cả cuộc họp, Dương Phàm không nói một lời, cẩn thận đánh giá.
Trong một ngôi biệt thự ở Bắc Kinh.
Thu Trường Thiên đang tức tối mắng cấp dưới. Không ngờ có người tố cáo lên Hiệp hội giám sát chứng khoán về vụ án mấy năm trước. Vụ việc này thực ra rất bí mật, không phải tầng lớp cao cấp không thể tiếp xúc được.
Vấn đề chính là mấy năm nay tập đoàn Thiên Mỹ có mấy chục nhân vật cao cấp từ chức. Vấn đề là do ai nói ra, Thu Trường Thiên không thể biết. Xảy ra chuyện này cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách bản thân Thu Trường Thiên. Những năm gần đây, Thu Trường Thiên dần dần phân công cho kẻ thân tín đảm nhiệm quản lý, đẩy các tay chân thân tín nhiều công lao ra khỏi trung tâm quyền lực của tập đoàn. Đây chỉ có thể nói Thu Trường Thiên tin vào tay chân của mình hơn.
Một tuần liền, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn liên tục bị cục Giám sát gọi lên nói chuyện, điều này không ngờ bị người đưa lên mạng, lần này coi như xuất hiện một cơn sóng gió lớn.
Cổ phiếu của tập đoàn Thiên Mỹ trong vòng một tuần giảm hơn 5%, có ba ngày liên tiếp không ngừng giảm mạnh.
- Điều tra, nhất định phải điều tra cho tôi xem chuyện này là ai làm?
Thu Trường Thiên lửa giận ngập trời hét lớn, đám cấp dưới ai cũng hoảng sợ. Dù chuyện này có phải do mình làm hay không, nhưng đều lo lắng Thu Trường Thiên nghi ngờ mình.
Thu Vũ Yến lạnh như băng xuất hiện trước cửa, Thu Trường Thiên đang tức giận chuyển sang tươi cười, cười cười lấy lòng con gái:
- Niếp Niếp đã về rồi sao?
Nói xong phất tay đuổi đám cấp dưới rời đi. Chỉ còn lại em vợ Thu Trường Thiên – chính là phó tổng giám đốc tập đoàn – Vương Siêu.
Thu Vũ Yến cười cười với ông cậu:
- Cậu cũng ở đây.
Vương Siêu sờ sờ đầu Thu Vũ Yến, nói:
- Niếp Niếp, tốt nghiệp rồi đến giúp bố cháu.
Thu Trường Thiên lộ ra vẻ âu yếm, phất tay nói:
- Nó còn nhỏ, tốt nghiệp cũng chưa chắc giúp được gì nhiều.
Thu Vũ Yến ngồi xuống cạnh bố, nhỏ giọng nói:
- Con đọc tin tức trên mạng, nói chiều nay cục Giám sát chứng khoán muốn gọi bố, có chuyện này không?
Vương Siêu ở bên cười nói:
- Không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là hỏi mấy vấn đề, nếu xảy ra chuyện lớn, người của cục Giám sát chứng khoán đã sớm vào tập đoàn điều tra.
Thu Vũ Yến đảo đảo mắt, cười nói với Thu Trường Thiên:
- Chiều con đi với bố.
Lúc này vợ Thu Trường Thiên – Vương Hi từ trên tầng đi xuống, nghe thấy thế liền cười nói:
- Niếp Niếp, con đừng có mà đi theo, cậu con đi cùng bố con.
Thu Vũ Yến lắc đầu nói:
- Con muốn đi mà.
Thu Trường Thiên vội vàng cười nói:
- Được. Được. Bố mang con đi là được chứ gì?
Thu Vũ Yến và Thu Trường Thiên ngồi ở trong phòng họp một lát, vụ trưởng Cung vẫn không có ý muốn nói chuyện, liên tục xem đồng hồ.
Cửa phòng rốt cuộc đã mở ra, Dương Phàm đi vào. Vụ trưởng Cung lập tức đứng lên, khom người cười nói với Dương Phàm:
- phó cục trưởng Dương, chờ anh đến mới bắt đầu.
Dương Phàm ra vẻ cấp trên, bình tĩnh thừa nhận lời nịnh nọt của vụ trưởng Cung, bình tĩnh nói:
- Vậy bắt đầu đi.
Đến muộn mà không giải thích gì, đây là quyền của cấp trên.
Người kinh ngạc nhất trong phòng chính là Thu Vũ Yến. Vụ va chạm xe lần trước Thu Vũ Yến không coi vào đâu. Không phải là bồi thường tiền sao? Trong nhà có rất nhiều tiền. Thu Vũ Yến thừa nhận Dương Phàm rất đẹp trai, nhưng trên thế giới này có một hàng dài đám đàn ông theo đuổi mình. Hiển nhiên không cần quan tâm đối tượng mình đâm xe vào.
Sau khi kinh ngạc, Thu Vũ Yến có chút khẩn trương, vội vàng tránh ánh mắt của Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn lướt qua Thu Vũ Yến, ra vẻ không nhận ra Thu Vũ Yến. Dương Phàm cau mày nói với vụ trưởng Cung:
- Mời người không liên quan ra ngoài.
Vụ trưởng Cung lập tức cười nói:
- Đây là sơ sót của chúng tôi. Phó cục trưởng Dương nói đúng.
Thu Vũ Yến bị mời ra phòng, vẻ mặt Dương Phàm không chút thay đổi. Ngồi bên trên mở sổ ra. Thu Vũ Yến mặc dù không cam lòng nhưng vẫn ra khỏi phòng. Chẳng qua vẫn được phép đứng trước cửa sổ nhìn vào trong.
Tâm trạng Thu Vũ Yến lúc này rất phức tạp. Người thanh niên đó sao lại là lãnh đạo ở đây? Thu Vũ Yến có chút hối hận vì mình đã đi theo. Chẳng may người ta nhận ra mình, sẽ ra tay với tập đoàn Thiên Mỹ thì sao?
Cuộc hỏi đáp diễn ra gần tiếng, rốt cuộc hỏi điều gì, Thu Vũ Yến không nghe thấy. Chẳng qua nàng có thể rõ ràng nhìn thấy Dương Phàm ngồi vững vàng bên trên, thi thoảng viết viết gì đó trong sổ.
Thu Trường Thiên biết người thanh niên này. Bởi vì mỗi khi lãnh đạo cao cấp của tập đoàn bị gọi lên; sau khi về Thu Trường Thiên đều hỏi rõ quá trình. Những người đó đều nhắc đến một thanh niên. Hơn nữa còn khẳng định thanh niên tên Dương Phàm chính là phó cục trưởng cục Giám sát chứng khoán.
Dương Phàm rốt cuộc gập sổ lại. Vụ trưởng Cung liền cười nói với Dương Phàm:
- phó cục trưởng Dương, anh còn gì cần hỏi không?
Dương Phàm không thèm nhìn Thu Trường Thiên một cái, thản nhiên nói:
- Vì không ảnh hưởng đến công việc của lãnh đạo cao cấp tập đoàn Thiên Mỹ, phái một tổ công tác đến tập đoàn Thiên Mỹ.
Lời nói này thực ra đã được quyết định từ trước ở cuộc họp. Dương Phàm nói ra ở đây tự nhiên là có dụng tâm của mình. Mãi đến lúc này Dương Phàm mới ra vẻ lơ đãng nhìn lướt qua Thu Vũ Yến ngoài cửa sổ. Cô gái kiêu ngạo đến cực điểm không khỏi run lên, chân cũng run lên.
Dương Phàm nói xong liền đeo túi máy tính xách tay lên, đi ra hành lang. Thu Vũ Yến đột nhiên cản đường hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Phàm.
- Anh còn nhớ tôi không?
Thu Vũ Yến cười lạnh nói. Dương Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô gái này luôn cho mình là đúng, là giỏi, không nhìn xem nơi đây là đâu. Cho nên mới dám dùng giọng điệu hưng sư vấn tội này với mình.
- Nói nhảm. Nhờ ơn của cô, tôi thiếu chút nữa mất mạng. Cô nói tôi có thể quên được sao?
Dương Phàm cười cười lạnh lùng, ánh mắt rất lạnh. Vừa lúc một cơn gió lạnh thổi qua, chui vào cổ áo Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến run lên:
- Nếu nhớ, tôi hy vọng anh không lấy việc công vào việc tư. Chuyện giữa chúng ta đã được giải quyết xong.
Thu Vũ Yến có chút sợ hãi, vì gia tăng khí thế nên giọng cũng lớn hơn.
- Cô là cái gì chứ? Dám ở đây chỉ này chỉ nọ sao?
Dương Phàm lạnh lùng nói, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, quay đầu lại với phía sau:
- Con cái nhà ai mà đến đây thế này? Người đâu, đưa ra ngoài.
Vương Siêu ở cách đó không xa thấy thế liền đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến túm Thu Vũ Yến:
- Niếp Niếp, không được hồ đồ.
Thu Vũ Yến lúc này bị Dương Phàm nói đến độ không còn lý trí, không ngờ vung chân lên đạp Dương Phàm một cái. Dương Phàm bị đá lảo đảo, lui về sau vài bước. Lúc này hai nhân viên vừa đi lên lầu, thấy cảnh này. Thấy người bị đá là Dương Phàm, hai người không hề do dự lao lên, túm tay Thu Vũ Yến bẻ ra sau lưng.
- A.
Thu Vũ Yến hét thảm một tiếng. Người ở cục Giám sát chứng khoán lúc này không hề thương hương tiếc ngọc. Thấy mà không để ý đến, lãnh đạo cục sẽ nghĩ gì? Thậm chí còn mạnh tay hơn bình thường. Thu Vũ Yến đau đến độ chảy nước mắt.
- Báo cảnh sát. Lý do ảnh hưởng đến công việc của cơ quan nhà nước.
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, từ từ đi xuống lầu. Đi đến cầu thang, Dương Phàm xoay người lại, lạnh lùng nói:
- Nhất định phải theo luật.
Thu Trường Thiên vừa mới ký tên vào biên bản, ra cửa, thấy hai người đang ngoặt tay Thu Vũ Yến ra sau. Vương Siêu ở bên cạnh khẩn trương không biết làm sao, đầu đầy mồ hôi. Thu Trường Thiên tức giận lao tới, lớn tiếng nói:
- Thả nó ra.
Dương Phàm đứng ở cầu thang lạnh lùng nói:
- Thu Trường Thiên, ông tốt nhất dạy bảo con gái mình một chút. Nói cho cô hay, đây là cơ quan nhà nước, không phải là biệt thự nhà ông. Còn có, đừng dùng giọng điệu ra lệnh ở đây.
Thu Trường Thiên bị nói sửng sốt một chút. Vương Siêu vội vàng đi đến, nói tình hình với Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên lộ ra vẻ xấu hổ, ảo não nhìn Thu Vũ Yến, đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- phó cục trưởng Dương, trẻ con không hiểu chuyện, tất cả là trách nhiệm của tôi.
Dương Phàm phất tay ra hiệu cho hai người kia. Hai người thả Thu Vũ Yến ra, Dương Phàm lúc này mới lạnh lùng nói:
- Lần sau chú ý. Về nhà dạy con ông cho tốt, dạy cô ta biết cách làm người.
Nói xong Dương Phàm trực tiếp xuống lầu. Thu Trường Thiên vội vàng nhìn con gái, phát hiện không có chuyện gì, không khỏi tức giận nhỏ giọng nói:
- Niếp Niếp, bố đang rất phiền phức, xin con đừng gây chuyện ở đây.
Trên đường về nhà, Thu Vũ Yến không dám giấu diếm, nói vụ va xe ra. Sau khi nghe con gái kể, Thu Trường Thiên thở dài một tiếng, không tỏ thái độ gì. Chuyện đầu tiên sau khi về nhà, Thu Trường Thiên kéo vợ vào thư phòng, vừa vào liền tức giận nói:
- Bà dạy con gái tốt nhỉ.
Một tuần sau tổ công tác cục Giám sát chứng khoán rút khỏi tập đoàn Thiên Mỹ. Nguyên nhân rút đi là một nhân vật vô cùng quan trọng ra mặt nói một câu. Cục Giám sát chứng khoán kết luận không tìm được chứng cứ, vụ việc không giải quyết được.
Trong vòng nửa tháng, cổ phiếu của tập đoàn Thiên Mỹ như ngồi xe lửa xuống núi, giảm liên tục mười ngày mới bắt đầu tăng lên. Cả đợt kéo dài một tháng, cổ phiếu tập đoàn Thiên Mỹ liên tục tăng trở lại. Đám người Dương Phàm ngồi trong một quán, tụ họp nhau.
Tâm trạng mọi người đang rất vui vẻ.
Trần Tuyết Oánh cười hì hì nói:
- Sau chuyện này có chuyện tốt nhất định phải nhớ bà chị này đó. Một tháng lãi 30%, đâu ra chỗ tốt như vậy chứ.
Trần Xương Khoa có chút bất mãn nói:
- Cũng được, đủ dùng.
Trần Xương Khoa cười nói với Dương Phàm:
- Tháng sau chú và Tư Tề đính hôn, muốn quà gì?
Dương Phàm cười nói:
- Không cần quà, tôi và Tư Tề đã bàn với nhau, bày hai bàn người nhà ăn uống, tuyên bố một chút là xong, không nên quá phô trương.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Tâm ý thì phải có. Ba anh chị định mua một ngôi biệt thự tặng chú.
Dương Phàm cười nói:
- Thôi không cần. Tôi bây giờ không thiếu chỗ ở. Sắp khai giảng trường Đảng rồi, một năm sau kết thúc còn không biết được phân đi đâu. Trong túi có nhiều tiền như vậy, tôi lo lắng.
Mọi người cùng cười cười, không khí rất vui vẻ.
Thời gian như điện, một năm trôi qua rất nhanh. Thời gian nhàn nhã ở Bắc Kinh đã qua, học ở trường Đảng cũng đã xong. Thời gian này, Dương Phàm may mắn gặp mấy vị thủ trưởng. Mặc dù chỉ là gặp qua, nhưng đây là cơ hội vô số người mong có. Cơ hội này xuất hiện trước khi ông cụ rút lui, Dương Phàm hiểu nó có ý nghĩa gì.
Máy bay trên chín tầng mây, Dương Phàm trông rất nhàn nhã, máy bay hạ cánh, đi ra ngoài, Chu Tử Dương đã đứng ngoài giơ tay ra chào đón.
Dương Phàm cười cười đi lên, ôm nhau. Tề Quốc Viễn phía sau Chu Tử Dương thò đầu ra, cười cười với Dương Phàm:
- Có gì muốn phát biểu không?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Hồ Hán Tam tôi đã trở về.
Ba người ra bãi đỗ xe, một xe BMW đã đứng ở đó, cửa xe mở ra, bên trong là Chúc Vũ Hàm.
Dương Phàm cười cười đi lên ôm nàng, Chúc Vũ Hàm mỉm cười đáp lại:
- Chào mừng đã về.
Chu Tử Dương lúc này cười nói:
- Thằng ranh này coi như rất phong cách, không ngờ Chúc thường vụ của Vu Thành đến sân bay đón. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm cười cười, huých Chu Tử Dương nói:
- Nghe nói anh là tổng giám đốc của tập đoàn.
Chu Tử Dương ưỡn ngực cười nói:
- Làm cũng được.
Chúc Vũ Hàm ở bên cau mày nói:
- Đừng giả vờ. Trời không tha cho kẻ nói dối.
- Uỳnh.
Vừa dứt câu, trời đã có sấm. Mọi người nhìn nhau cười. Dương Phàm đã về Uyển Lăng.