Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 230: Gặp lại ở Bắc Kinh




Dương Phàm quả nhiên đúng như Vạn Tú Phong đoán, vẻ mặt rất bình tĩnh nói:
- Vương Chí trước kia đã là một nhân vật chói mắt trong trường, mỗi khi chạy trên sân bóng, rất nhiều cô gái đều hét tên hắn. Không ngờ người này lại không theo nghề bóng đá. Thằng đội trưởng này không ngờ lại chơi chứng khoán.
Vạn Tú Phong có chút chán nản:
- Đúng thế, bóng đá Trung Quốc bây giờ chán lắm, năm sau không bằng năm trước. Tôi làm quản lý cũng chẳng sung sướng gì. Đâu giống Vương Chí, ở trong hiệp hội Giám sát chứng khoán, biết chút tin tức là kiếm được rất nhiều tiền. Người với người đúng là.
Dương Phàm cười nói:
- Xem ra ông và hắn rất quen, sao không lấy chút tin tức nội bộ từ hắn?
Vạn Tú Phong vừa nghe thấy thế mặt liền trở nên chán nản. Khuôn mặt trông khá đẹp trai bây giờ lại có một tầng sương đen, cái mũi bắt đầu đổ mồ hôi. Dương Phàm vừa nhìn là biết thằng ranh này ăn thiệt hại từ Vương Chí rồi.
- Hừ hừ, thằng đó bây giờ rất ngưu, còn có thể nhớ bạn học cũ sao? Tôi tìm hắn mấy lần, kết quả chỉ nói có ba câu. Câu đầu tiên là "Bạn học, tôi rất bận, không có thời gian ăn cơm cùng ông" Nói xong liền cùng cấp dưới chính là một nữ thư ký liếc mắt đưa tình. Câu thứ hai: "Bạn học, ông thấy tôi bận chưa?" Nói xong câu này liền đứng lên nhìn đồng hồ nói câu thứ ba: "Không còn sớm nữa, trưa tôi còn hẹn người ăn cơm, không thể nói chuyện với ông. Không có cách nào mà, bạn học".
Nói đến đây Vạn Tú Phong tức giận nói tiếp:
- Mồm thì nói bận rộn, trên thực tế tôi đứng ở cửa một lát thì thấy hắn và nữ thư ký lên xe. Sau khi lên xe thằng ranh đó còn sờ sờ mông cô gái. Bận mà hắn nói không phải là bận đi bắn pháo đó chứ?
Dương Phàm nghe đến đây, lại nhìn vẻ mặt của Vạn Tú Phong lúc này, không khỏi mỉm cười nói:
- Chú ý cách dùng từ, đừng để người ta nghe thấy. Chúng tôi tốt nghiệp đại học B cơ mà.
Quả nhiên lúc này có hai người tiếp viên hàng không đang nhìn về phía này, trên mặt có chút kinh ngạc.
Trong chuyến bay, bởi vì Vạn Tú Phong xuất hiện khiến kế hoạch ngủ của Dương Phàm phá sản. Không còn cách nào khác, hắn đành phải nghe Vạn Tú Phong luôn miệng nói về chuyện sau tốt nghiệp, hôm nay làm ăn như thế nào. Lúc thì nói thằng này làm ăn được, lúc nói thằng kia thất vọng ra sao. Đám bạn học của Dương Phàm có hơn 20 người lưu lại ở Bắc Kinh. Không ngờ đám người này vẫn liên lạc với nhau. Dương Phàm không thể bội phục tên Vạn Tú Phong này, không ngờ tin tức lại tinh thông như vậy. Dương Phàm rất nghi hoặc thằng ranh này kiếp trước là đàn bà, nếu không sao nói luôn miệng không hết.
Máy bay hạ cánh, lúc xách vali đi xuống, Vạn Tú Phong còn khách khí nói:
- Lát cùng nhau ăn cơm, tôi mời khách.
Bởi vì câu này khiến Dương Phàm cảm thấy Vạn Tú Phong mặc dù lắm chuyện nhưng không phải người xấu.
- Không cần khách khí, tôi còn phải đến cơ quan.
Dương Phàm tìm một lý do bình thường để từ chối. Vạn Tú Phong có chút tiếc nuối nói:
- Như vậy à, thật đáng tiếc. Hay là ông cho tôi số điện thoại, mấy hôm nữa đám bạn học cũ ở Bắc Kinh sẽ tụ tập gặp mặt. Lại nói nhưng bạn học ở Bắc Kinh cũng không có số điện thoại của ông.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Như vậy đi, ông cho tôi số điện thoại của ông, tôi không cầm theo điện thoại di động, lát nữa tôi nhắn tin cho ông, như vậy có được không?
Thực ra Dương Phàm muốn đổi số điện thoại, nhưng không tiện giải thích rõ ràng với Vạn Tú Phong, cho nên chỉ nói như vậy.
Vạn Tú Phong có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy danh thiếp ra đưa cho Dương Phàm:
- Đây là danh thiếp của tôi. Ông đến viện Khoa học xã hội, đi xe tôi.
Lúc này hai người đã đi ra ngoài. Ra khỏi cửa thì thấy một cô gái trẻ tuổi giơ một tấm biển lên, bên trên viết hai chữ "Dương Phàm"
- Ông xem, người của cơ quan đến đón tôi.
Dương Phàm nói như vậy, Vạn Tú Phong cũng đành thôi, một lần nữa dặn phải liên lạc với nhau. Lúc này mới hưng phấn đi đến bãi đỗ xe.
Dương Phàm nhìn cô gái trước cửa hành khách đi ra, trong lòng có chút kỳ quái. Mình bay hôm nay không nói cho mấy người mà? Dương Phàm nghĩ có lẽ là Trần Tuyết Oánh, chỉ có chị ta mới gọi điện hỏi mình về chuyện này.
- Chào cô, tôi là Dương Phàm.
Đi đến trước mặt cô gái, Dương Phàm cười nói.
Cô gái cầm bức ảnh trong tay cẩn thận nhìn một chút, sau đó đưa tay về phía Dương Phàm:
- Chào anh, em tên Tiểu Nha, đưa vali cho em.
Tiểu Nha còn muốn giúp Dương Phàm xách vali. Dương Phàm sao có thể để một cô gái làm như vậy, vội vàng khách khí nói:
- Không cần, tự tôi cầm.
- Vậy mời đi theo em.
Tiểu Nha vừa nói vừa đi trước dẫn đường. Dương Phàm lúc này mới để ý thấy Tiểu Nha đi đôi giày cao gót, vẻ mặt thông minh. Lúc này trời hơi tối, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi làm cho người ta phấn chấn. Dương Phàm quen với phương nam ấm áp không khỏi run lên.
Đi ra bãi đỗ xe, đứng trước mặt một chiếc xe, Tiểu Nha mở cửa sau cho Dương Phàm rồi cười nói:
- Mời lên xe.
Vừa nói Tiểu Nha cầm vali của Dương Phàm đi ra phía sau.
Đèn đường đã được bật lên, Dương Phàm mơ hồ cảm thấy trong xe có người. Đang khi hắn do dự, một bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi từ trong xe túm Dương Phàm vào.
Dương Phàm giật mình, đang định đẩy tay ra, chủ nhân cánh tay bên trong đột nhiên nói.
- Là em. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm sửng sốt một chút, người đã bị kéo vào trong xe. Sau đó một thân hình ấm áp nhào vào lòng hắn, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu hắn, cơn mưa hôn nóng bỏng rơi lên mặt Dương Phàm.
- Nhớ chết em, anh yêu.
Tần Hinh ôm chặt lấy Dương Phàm, không nhịn được hôn lên mặt Dương Phàm, một lúc sau mới nhỏ giọng nói.
Phía trước xe có tấm kính chắn, lái xe đằng trước không thấy những việc diễn ra phía sau. Thông qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chiếu vào, Dương Phàm mơ hồ nhìn thấy Tần Hinh đang giơ cái miệng nhỏ nhắn lên, ngây ngốc nhìn mình.
- Sao lại là em ra đón anh?
Dương Phàm rất ngạc nhiên nên hỏi như vậy. Tần Hinh cười ngọt ngào, ôm thắt lưng Dương Phàm, dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh không thích sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ có chút ngạc nhiên, anh không nói cho ai biết hôm nay mình sẽ đến mà.
Tần Hinh lúc này mới cười giải thích:
- Là chị anh nói với ông chủ. Ông chủ lại nói với em, cho em ra đón anh.
Dương Phàm liền hiểu nguyên nhân, không khỏi thầm cười khổ một tiếng. Mấy năm nay Dương Phàm cũng khá chú ý Tần Hinh. Cô gái này vì đóng vai nữ chính trong hai bộ phim ăn khách, dần dần trở thành ngôi sao trong giới điện ảnh. Hai năm nay liên tục đóng hai bộ phim, với vẻ xinh đẹp, tươi trẻ và hồn nhiên, chỉ trong hai năm đã thành thần tượng cả nước. Nàng là thần tượng trong mắt vô số thanh niên. Nhưng theo Dương Phàm thấy diễn xuất của Tần Hinh không tiến bộ bao nhiêu. Nhưng sắc đẹp và tươi trẻ của Tần Hinh khiến đám hâm mộ phát cuồng.
- Ha ha, em không sợ đám săn ảnh sao?
Dương Phàm cười trêu một câu. Tần Hinh thở dài một hơi nói:
- Ai không sợ chứ? Không sợ sao có thể mặc quần áo đặc biệt thế này, đến sân bay còn không dám xuống xe. Em cũng không muốn anh gặp phiền phức, nếu bị đám săn ảnh chụp được, anh muốn không nổi tiếng cũng khó.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng thế, chụp đến rồi đưa một bài tít: "Ngọc nữ Tần Hinh đến sân bay gặp tình nhân".
Xe lăn bánh, Tần Hinh không khỏi cười hì hì nói:
- Không ngờ anh rất thích hợp làm phóng viên đó. Cái tít này sẽ rất rung động.
Vừa nói Tần Hinh đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tối quá, em không thấy rõ anh.
Vừa nói Tần Hinh nhào vào lòng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Em biết thực ra mình không nên đến, nhưng em nhớ anh không nhịn được. Hai năm qua, tất cả những thứ của em đều do anh ban cho, nhưng em không có cách nào báo đáp lại anh, còn sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, nên cũng không dám đến tìm anh. Mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, em chỉ có một mình, cô đơn gặm nhấm nỗi đau.
Sau một phen thổ lộ, nàng làm Dương Phàm cảm thấy mình đúng là có tội. Đều nói đàn ông chỉ dùng nửa người bên dưới mà tự hỏi. Xem ra ở vấn đề phụ nữ, mình vẫn không thể thoát khỏi phạm trù cầm thú.
Lúc này nghe Tần Hinh nói, Dương Phàm chỉ có thể lặng lẽ dùng tay vuốt tóc Tần Hinh. Tần Hinh nhờ mái tóc nay nên đã quảng cáo cho một công ty dầu gội đầu. Dương Phàm đã xem Tv tiết mục đó nhiều lần. Tần Hinh trên Tv rất xinh đẹp và tự tin, nhưng Tần Hinh trong lòng hắn bây giờ lại yếu ớt như vậy.
Tần Hinh vừa nói liền nhào vào lòng Dương Phàm mà khóc. Dương Phàm khẽ vuốt lưng nàng nói:
- Em sao thế? Gặp rồi còn khóc? Có phải không thích thấy anh?
Dương Phàm nói như vậy, Tần Hinh có chút xấu hổ giãy dụa trong lòng Dương Phàm vài cái, sau đó đẩy Dương Phàm ra, lau nước mắt nói:
- Người ta đang cao hứng, vậy mà không hiểu người ta.
Dương Phàm giơ tay lên đầu, nói:
- Được, anh sai rồi.
Tần Hinh ấn chốt, ghế lập tức chuyển thành nằm ngang. Dương Phàm lúc này mới chú ý thấy không gian trong xe đúng là không nhỏ, chỗ ngồi lập tức thành giường nhỏ. Trong bóng tối, Tần Hinh lao tới, Dương Phàm thuận thế nằm xuống. Nằm trên người Dương Phàm, Tần Hinh cúi đầu xuống, tìm được miệng Dương Phàm, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong.
Xe chạy đến một khu biệt thự, dừng trước một ngôi biệt thự, hai người xuống xe. Tần Hinh quần áo hơi rối bời kéo Dương Phàm vào trong, trực tiếp đi lên lầu. Tiểu Nha xách vali của Dương Phàm, đợi một chút rồi mới tiến vào.
Hai người lên phòng ngủ, Dương Phàm theo quán tính đi tới cửa sổ, nhìn thấy Tiểu Nha lái xe rời đi. Tần Hinh từ phía sau đi lên ôm eo Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đừng lo lắng, Tiểu Nha là chị em thân thiết nhất của em, căn biệt thự này cũng chỉ có em và cô ấy biết.
Điều hòa nhiệt độ trong lòng lập tức có tác dụng, đứng không lâu đã bắt đầu nóng lên. Tần Hinh nhìn Dương Phàm mặc áo lông trông giống nhà quê, không khỏi cười cười, cởi ra cho Dương Phàm:
- Anh đường đường là một bí thư huyện ủy, mặc đơn giản như vậy sao?
Cởi áo khoác ra, cả người thoải mái hơn nhiều, Dương Phàm cười cười ngồi xuống ghế sô pha:
- Ăn mặc, không phải ăn no, mặc ấm sao?
Tần Hinh nghe xong liền cười, treo quần áo lên rồi ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm, giọng ngọt ngào, nhỏ giọng nói:
- Em biết anh là quan thanh liêm. Bây giờ anh ngồi nghỉ, em đi nấu cơm cho anh ăn.
Vừa nói Tần Hinh liền ưỡn ẹo đi xuống lầu. Điểm gợi cảm nhất của phụ nữ chính là vòng eo, mông, những bộ phận lồi lõm hiện ra. Tần Hinh thường xuyên tập luyện nên mông hơi vểnh lên trông đầy gợi cảm.
Dương Phàm ngồi trên ghế nhìn Tần Hinh biến mất ngoài cửa, cúi đầu thấy trên bàn có một bao Gấu Mèo. Hắn thuận tay cầm lên thấy còn chưa bóc túi bóng. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nhìn thoáng qua bàn trang điểm, quả nhiên có một bao đã bóc vỏ. Đây là một người phụ nữ cẩn thận, Dương Phàm không khỏi nghĩ như vậy. Châm điếu thuốc, nhìn làn khói lượn lờ trước mặt, nhìn ánh đèn bên ngoài, Dương Phàm không khỏi lo lắng một chút.
Tiểu Nha kia nhất định phải cho người đi điều tra cô ta. Nghĩ đến đây, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nhắn tin cho Trần Xương Khoa:
- Tôi tới rồi, điều tra Tiểu Nha rõ ràng.
Trần Xương Khoa rất nhanh nhắn lại một tin:
- Biết, thoải mái đi.
Dương Phàm cẩn thận xóa tin nhắn đi và đến, lúc này mới xuống lầu. Bếp đang sáng đèn, Tần Hinh đang bận rộn ở bên trong. Dương Phàm cười cười đi vào. Tần Hinh đang mặc một bộ đồ giữ ấm bó sát người, bên dưới là một chiếc quần jean, từ chỗ Dương Phàm mà nhìn, có thể thấy đường cong gợi cảm của nàng.
Ngay khi Dương Phàm đi đến, Tần Hinh cười đầy quyến rũ:
- Anh chờ chút, em làm bánh bao cho anh, em tốn rất nhiều thời gian mới học được đó.
Vừa nói Tiểu Nha linh hoạt làm bánh, sau đó lại lấy thêm cái khác để làm.
Bờ lưng và mông gợi cảm, Tần Hinh quay đầu lại, bộ ngực hình như đầy đặn hơn trước một ít. Lửa dục trong lòng Dương Phàm lập tức bốc lên, đến gần, ôm Tần Hinh từ phía sau, hai tay đặt lên hai chiếc bánh bao mềm mại, khẽ véo véo vài cái nói:
- Anh đói quá.
- Em biết, em đang làm cho anh đây này.
Tần Hinh quay đầu lại hôn nhẹ Dương Phàm tiếp tục làm bánh. Đột nhiên phát hiện tay vuốt ve qua áo còn chưa đủ, bắt đầu luồn từ bên dưới áo lên trên, chạm vào hai điểm đỏ hồng, Tần Hinh không khỏi rên lên một tiếng, một lần nữa quay đầu lại nói:
- Em không thể làm bánh bao cho anh ăn được nữa.
Hai điểm đỏ của Tần Hinh bị tay Dương Phàm làm cho lớn lên, cứng lại. Đầu ngón tay hắn không ngừng quanh quẩn nghịch ngợm, Tần Hinh không khỏi run lên, tay đang cầm bánh cũng run lên. Mấy lần liền vẫn không thể nhét nhân vào bánh, còn bị rơi xuống bàn.
"Anh không phải đói bụng" Dương Phàm cười cười trêu nàng một tiếng. Hơn tháng qua, Dương Phàm còn chưa được chính thức tiến vào cơ thể một người phụ nữ.
Tần Hinh ngừng tay, quay đầu lại hôn Dương Phàm, một lát sau tách ra:
- Vậy anh nhanh một chút đi, hôm nay em để anh hành hạ thoải mái.
Dương Phàm đưa tay xuống, bị khuy quần chặn lại. Dương Phàm thành thạo tháo nút ra, quần Tần Hinh theo khóa bị kéo xuống tận đầu gối. Dương Phàm ngồi xuống, nhìn khe rãnh màu đỏ kia. Hắn không nhịn được hôn lên bờ mông của nàng một cái. Tần Hinh ưỡn ẽo mông, nhỏ giọng nói:
- Đừng, bẩn, còn chưa tắm.
Dương Phàm đứng lên, từ đằng sau dán sát vào. Tần Hinh đưa tay ra giúp hắn, Dương Phàm từ chui vào khe hở, tiến vào vùng dung nham nóng bỏng và đầy ắp đó.
"A" Tần Hinh khẽ kêu một tiếng, đã lâu không được tận hưởng cảm giác đầy ắp này, nàng không tự giác đẩy về phía sau phối hợp với hắn, truy tìm khoái cảm làm mình lên tận mây xanh.
Trong phòng bếp rất nhanh là cảnh nguyên thủy nhất của loài người. Tần Hinh nằm trên bàn ăn không ngừng rên rỉ đầy sung sướng, phối hợp với người đàn ông cường đại kia. Dương Phàm nhìn chằm chằm vị trí gợi cảm nhất của người phụ nữ này, vòng eo thon nhỏ, cái mông vểnh cao, không ngừng lắc lư trước mặt mình.
Lúc được ăn cơm đã là 9h tối. Sau khi ăn xong, Tần Hinh để Dương Phàm ngồi trong phòng khách, mình vội vàng vào xả nước nóng vào bồn và thu dọn chén bát. Sau khi Tần Hinh làm xong liền đi đến trước mặt Dương Phàm, kéo Dương Phàm vào trong toilet. Tắm chung với một người đẹp như thế này chính là điều mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Khi tắm, Dương Phàm chạm vào da thịt trơn mịn của Tần Hinh, bản năng nguyên thủy lại thức tỉnh. Không hề do dự, Dương Phàm cúi đầu vào khe rãnh ướt đẫm đó. Tần Hinh trong phòng tắm càng thêm phóng đãng, liều mạng ưỡn ẽo vòng eo nghênh đón Dương Phàm. Thi thoảng lại đổi tư thế với hắn, làm cho Dương Phàm chui vào tiện hơn nữa, càng đỡ phải dùng sức.
Khi người đàn ông và người phụ nữ có tiếp xúc nguyên thủy nhất, sự e dè, kiêng kỵ sẽ không còn tồn tại. Lúc Dương Phàm trần truồng nằm trên giường hút thuốc, Tần Hinh cũng trần như nhộng dọn đồ cho Dương Phàm.
Thực ra đồ của Dương Phàm cũng không cần dọn dẹp lại, các thứ rất chỉnh tề, giống như chưa từng động đến. Nhưng Tần Hinh giống như tìm được để làm, loay hoay làm chỗ này một ít, chỗ kia một ít. Da dẻ Tần Hinh trắng như bạch ngọc, đầy lộng lẫy. Dương Phàm thậm chí hoài nghi Tần Hinh có phải cố ý dùng da thịt và đường cong làm người ta ghen ghét để đạt được mục đích gì đó không?
Dương Phàm không thể không thừa nhận, Tần Hinh làm quá thành công. Bờ lưng trần của người phụ nữ này đã khắc sâu trong đùa Dương Phàm, cả đời này sợ không thể nào quên. Hai chân thon dài khi chụm lại không có khe hở, cùng với bờ mông vểnh lên, cả người Tần Hinh thật bốc lửa và quyến rũ.
Tần Hinh bận bịu một lát, cuối cùng đã mò lên giường, động tác đầu tiên đó là đặt tay vào bảo bối của Dương Phàm, lúc này nó đã cứng lên. Nàng không khỏi đắc ý cười hì hì một tiếng, xoay người ngồi xuống. Nàng căn bản không cần Dương Phàm làm bất cứ động tác gì. Sau khi bảo bối Dương Phàm và chỗ kín của mình nằm trong nhau, Tần Hinh bắt đầu lắc lư như bị điên lên.
Sáng hôm sau Tiểu Nha đi xe đến đưa Dương Phàm đến trước cổng viên Khoa học xã hội. Trước khi đi, Dương Phàm quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện xung quanh ngôi biệt thự không có chỗ khả nghi, lúc này mới yên tâm một chút.
Lão bảo vệ già canh cửa viên Khoa học xã hội đang ngủ gà ngủ gật. Dương Phàm lén chuồn vào phòng bảo vệ, đặt hai bao thuốc và một hộp trè xuống, lão già đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, cười nói:
- Tôi biết cậu nhóc này, chỉ có cậu mới có thể làm như vậy.
Dương Phàm cười cười không nói gì, xoay người đi ra ngoài, phất tay đi vào trong. Tấm biển bên ngoài vẫn cũ kỹ như vậy, kiến trúc theo phong cách cổ xưa. Đứng trong đại sảnh không lớn, Dương Phàm đưa mắt nhìn quanh, thấy đám dây leo trên tường rất chói mắt.
Văn phòng của Chu Minh Đạo là trên tầng ba, là tầng cao nhất trong viện. Đứng trên hành lang dài này mặc dù không thấy rõ thành phố, nhưng có thể thấy rõ khắp mọi ngõ ngách trước mắt viện.
"Cốc cốc cốc" Dương Phàm vẫn giống như trước kia, gõ ba tiếng. Chu Minh Đạo không thích chuông cửa, cảm thấy không có tiếng gõ cửa sẽ không có sinh khí, cho nên cả nơi này không có chuông cửa.
- Cậu nhóc này, vào đi.
Chu Minh Đạo nói. Dương Phàm cười khổ lấy thìa khóa trong túi ra, mở cửa, cười cười đi vào trong.
Thấy Dương Phàm, trong mắt Chu Minh Đạo không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, cẩn thận nhìn một lát, Chu Minh Đạo đột nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Cháu gái bảo bối của thầy tố cáo, nói em khi dễ nó, có chuyện này không?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Có trời đất chứng giám. Với thân thủ của cô ấy, một người đánh ba thằng em cũng là chuyện nhỏ. Thầy nói xem khả năng ai ăn hiếp ai là lớn hơn?
Vẻ nghiêm túc của Chu Minh Đạo trong nháy mắt biết mất, cười cười đã hiểu. Vẫn bình tĩnh, gật đầu nói:
- Thầy thấy điều này cũng có lý. Con bé này, thầy cũng không có cách nào với nó. Quên nói với em, nó đã được điều lên Bắc Kinh. Nó đi chuyến bay lúc 4h chiều ngày thứ sáu. Đến lúc đó em ra sân bay đón nó.
Dương Phàm hỏi:
- Có thể không đi không?
Chu Minh Đạo sa sầm mặt, nói:
- Không được.
Vừa nói liền đưa một chiếc chìa khóa cho Dương Phàm:
- Em vẫn ở phòng đó. Nơi đó vẫn giữ lại cho em, không cho người khác vào ở. Mỗi tuần có người vào quét dọn hai lần.
Dương Phàm nhận lấy chìa khóa cười nói:
- Em có phải nên đi làm thủ tục nhận việc trước không?
Chu Minh Đạo cười cười lấy chìa khóa xe ra, nói:
- Đi thôi.
Dương Phàm nhìn thoáng qua chìa khóa, cảm thấy khá quen mắt, không khỏi cười nói:
- Đây không phải chìa khóa xe của thầy sao?
Chu Minh Đạo gật đầu nói:
- Đúng vậy, thầy đổi xe, em đi xe này đi.
Dương Phàm không nói nhiều, cười cười gật đầu nói:
- Em đi vậy.
Phòng Nhân sự ở tầng hai. Dương Phàm trước kia ở đây mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng ai cũng biết thằng ranh này có thể tùy tiện vào phòng viện trưởng, người của phòng Nhân sự đều rất khách khí với Dương Phàm. Thủ tục tiến hành rất thuận lợi, không đầy tiếng sau, Dương Phàm bắt đầu nhận được thẻ công tác mới, trở thành phó giám đốc viện Kinh tế trực thuộc viên Khoa học xã hội.
Dương Phàm xuống lầu, tìm xe AudiA6, bỏ vali lên xe, chạy đến nhà cũ năm đó, trong một tiểu khu cách đó không xa. Nơi đây vẫn sạch sẽ như trước kia, chắc là gần đây mới được dọn dẹp. Nhìn thấy nơi đây, trong lòng Dương Phàm không khỏi có cảm giác ấm áp về nhà. Chu Minh Đạo luôn nói ít làm người, lão luôn quan tâm cẩn thận đến Dương Phàm.
Dương Phàm không có nhiều thời gian cảm khái, bỏ hành lý, dọn lại phòng một chút, lái xe về viên Khoa học xã hội. Lên phòng Chu Minh Đạo, theo lệ gõ cửa, chờ Chu Minh Đạo bảo mời vào, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Thấy Dương Phàm đi vào, Chu Minh Đạo chỉ vào bàn uống nước nói:
- Trên bàn có tài liệu, em đọc một chút. Gần đây tốc độ tăng trưởng kinh tế của nước ta quá nhanh, vì vậy có hiện tượng bong bóng. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nhờ viên Khoa học xã hội tiến hành điều tra, chủ yếu là nhằm vào thị trường chứng khoán. Tổ điều tra này, thầy đề cử em phụ trách.
Chu Minh Đạo không nói nhiều, chỉ nói tóm tắt ý chính. Dương Phàm đã quen với cách nói chuyện của lão, cầm tài liệu lên đọc. Từng giây trôi qua, rất nhanh đã sắp hết giờ. Chu Minh Đạo tháo kính ra dụi mắt. Động tác này làm cho Dương Phàm biết lão già muốn nhân lúc trước khi hết giờ muốn nói chuyện với mình.
- Có suy nghĩ gì?
Chu Minh Đạo hỏi rất ngắn gọn. Dương Phàm cười khổ nói:
- Em chưa xem hết mà.
- Xem bao nhiêu nói từng ý.
Chu Minh Đạo vẫn có cách nói chuyện như vậy. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
- Cảm thấy không tốt, mặc dù còn một thời gian nữa, nhưng em cảm thấy sẽ có chuyện lớn.
Chu Minh Đạo "ồ" một tiếng, mắt sáng lên, thản nhiên nói:
- Nói xem nào.
Dương Phàm sửa lại ý nghĩ của mình, xâu chuỗi những nội dung mình đã đọc, trình bày:
- Cổ phiếu quá nóng, nhất là cổ phiếu liên quan đến địa ốc, điều này rất không bình thường. Thầy nhìn mấy thành phố phát triển hiện nay như Bắc Kinh, Thượng Hải xem, rất nhiều ngươi khổ sở cả đời cũng không thể mua được một căn phòng.
- Ý của em là đã đến lúc cho một gáo nước lạnh?
- Cổ phiếu địa ốc mấy năm gần đây bắt mắt nhất trong thị trường chứng khoán, khiến cho giá cổ phiếu mấy loại nguyên liệu cũng tăng lên theo nước. Em có thói quen quan sát thị trường chứng khoán mỗi ngày, phát hiện thị trường chứng khoán thời gian gần đây thường xuất hiện những mã tăng lên mấy lần, bây giờ rất có thể tăng lên một hai ngàn điểm. Có lẽ đột phá 6000 điểm cũng không quá. Thầy nói xem thế có bình thường không? Một khi tài chính quốc tế có chút biến động, em sợ thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là giảm nhiệt.
Dương Phàm đưa ra một kết luận. Chu Minh Đạo nghe xong liền lập tức trầm ngâm suy nghĩ.
- thị trường chứng khoán nóng bỏng có một nguyên nhân khách quan đó là kinh tế trong nước tăng trưởng, đây cũng có thể do thao tác vận hành. Các cơ quan chuyên môn thời gian gần đây vẫn điều tra mấy công ty chứng khoán. Bọn họ muốn thầy tìm nhân tài chuyên nghiệp nhưng lại lạ mặt để hỗ trợ. Thầy liền đề cử em – một phó giám đốc Viện nghiên cứu kinh tế. Bắt đầu từ tuần sau, em trực tiếp lấy thân phận tổ trưởng tổ điều tra tiến vào Hiệp hội giám sát chứng khoán, xem có phát hiện ra gì không. Tổ điều tra của em có tổng cộng bốn người, đều là chuyên gia nhiều kinh nghiệm, dễ phối hợp với nhau.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Thầy, hai bên đều bận rộn, em năng lực có hạn, em sợ mình không làm nổi.
Chu Minh Đạo cười cười quỷ dị, nhìn Dương Phàm với ánh mắt có thể xuyên thủng tất cả. Dương Phàm cười cười nghênh đón, không có ý thỏa hiệp. Cuối cùng Chu Minh Đạo cười nói:
- Tổ công tác, trên danh nghĩa em là người phụ trách, nhưng về thực tế em chỉ huy chung là được. Mấy chuyên gia có kết luận gì, em phụ trách chuyển cho thầy là được. Công việc chủ yếu của em chính là phối hợp với các cơ quan liên quan tiến hành điều tra mấy công ty chứng khoán và Hiệp hội giám sát chứng khoán.
Dương Phàm không bỏ qua, hỏi tiếp:
- Nếu em phát hiện ra cái gì đó, vậy sẽ làm như thế nào?
Chu Minh Đạo nhướng mày, bất mãn nhìn Dương Phàm, nói:
- Thằng bé xấu xa này, lúc nào học được cái bệnh không chịu trách nhiệm thế? Chỉ biết cò kẹ mặc cả với thầy.
Dương Phàm không hề hoang mang nói:
- Không phải em không chịu trách nhiệm. Mà tình hình thị trường chứng khoán Trung Quốc hiện nay thầy rõ hơn em. Nói thật, nếu thực sự muốn điều tra, em xem ra không có mông ai sạch sẽ cả. Trong đó có vô số quan hệ, thầy nói em có cần thận trọng một chút không?
Trên mặt Chu Minh Đạo rõ ràng hiện lên một tia xấu hổ, hơi hít hít mũi, cuối cùng trầm giọng nói:
- Phát hiện điều gì nói với thầy trước, miễn cho xảy ra chuyện gì đó không ổn. Em ở chỗ thầy chỉ là quá độ một chút, đừng có chuyện gì ảnh hưởng đến sự Phùng Tinh Nhiên sau này.
Lão già bị ép đến mức này mới nói thật. Dương Phàm không khỏi thầm may mắn, chút nữa bị lão già này lừa dối. Xem ra Chu Minh Đạo nhất định đã bố trí người. Mình đến Hiệp hội giám sát chứng khoán chỉ là làm con dê mà thôi, chứ thịt chó là có một con khác ở đằng sau. (Treo đầu dê bán thịt chó)
- Đến đó, ừ ừ, chịu khó học tập, khiêm tốn một chút. Ba tháng sau thì cút đến trường Đảng học cho thầy.
Chu Minh Đạo có chút khó chịu. Thằng bé xấu xa Dương Phàm này không ngờ thấy rõ những gì mình bố trí. Lão đúng là cảm thấy thất bại.
Dương Phàm cười cười đứng lên, lấy thẻ công tác trong túi ra, sau đó nói:
- Vậy bắt đầu từ ngày mai em sẽ làm công việc cưỡi ngựa xem hoa, có phải như vậy không ạ?
Chu Minh Đạo rốt cuộc không nhịn được, phì cươi, chỉ vào mặt Dương Phàm cười nói:
- Thằng bé xấu xa này, lăn lộn ở cơ sở mấy năm mà học được toàn thứ xấu xa. Chẳng qua như vậy cũng tốt, thầy đỡ phải lo lắng em bị thiệt. Buổi chiều cứ 6h là hết giờ. Mỗi ngày đến một lần là được. Trong phòng làm việc của em sẽ có người đưa tài liệu đến. Em yên tâm, không cần em tự mình xử lý, em chỉ cần xem là được. Hơn nữa đừng phát biểu ý kiến với bất cứ ai, có gì cần thì nói với thầy.
Dương Phàm nghe thấy thế, hòn đá trong lòng liền rơi xuống, cười hì hì đứng dậy nói:
- Cũng không còn sớm nữa, trưa em mời thầy hai chén?
Chu Minh Đạo trừng mắt nói:
- Cút ngay, ai muốn ăn cơm em mời. Cho em hai ngày nghỉ phép, cùng với hai ngày cuối tuần, em có bốn ngày nghỉ. Cuối tuần chịu khó nghỉ ngơi, sau đó đến Hiệp hội giám sát chứng khoán cho thầy.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia giảo hoạt. Hắn đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Điều em về gấp như vậy, có phải có nguyên nhân nào khác?
Chu Minh Đạo lập tức cười cười tán thưởng, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình thường, thản nhiên nói:
- Muốn biết hả? Đi hỏi ông cụ của em đi.
Dương Phàm nghe thấy thế, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:
- Thích nói thì nói, em cũng chưa chắc đã muốn nghe.
Vừa nói liền mở cửa đi ra ngoài. Cả hôm nay Chu Minh Đạo bị Dương Phàm ép, nghe thấy câu này nên cũng vui vẻ lại, cười hắc hắc đầy đắc ý, lẩm bẩm một câu:
- Thằng bé xấu xa, em cũng có tử huyệt đấy.
Ra khỏi văn phòng Chu Minh Đạo, Dương Phàm xuống lầu, đi đến toàn nhà phía sau. Viện nghiên cứu kinh tế nằm ở bên trong. Ở Bắc Kinh bây giờ không dễ dàng gì thấy kiến trúc như vậy. Dương Phàm cũng mơ hồ nghe được ít tiếng gió từ Chu Dĩnh, nói là nhiều lần muốn đoạt lấy mảnh đất Viện khoa học xã hội, đáng tiếc đều bị Chu Minh Đạo đuổi đi.
Cách làm của Chu Minh Đạo khiến cho Dương Phàm thấy được thế hệ trước có những điểm rất kiên quyết, cũng có thể nói là ngoan cố. Bên ngoài viện là một trong những khu thương mại sầm uất nhất Bắc Kinh, bên trong viện lại đầy khí tức khoa học. Đúng là hai thế giới khác nhau.
Tìm được phòng làm việc bên trên có biển phó giám đốc. Lúc Dương Phàm đứng trước cửa, một người đàn ông trung niên ở phòng bên cạnh thấy Dương Phàm liền cười cười đi ra bắt chuyện:
- Ngài chính là phó giám đốc Dương? Đây là chìa khóa phòng ngài.
Vừa nói người này liền đưa một chiếc chìa khóa rồi chui về phòng mình.
Trong Viện khoa học xã hội do Chu Minh Đạo chủ trì có đủ loại quái nhân. Dương Phàm thấy đã quen. Lại nói mình là một thanh niên trẻ tuổi, ở bên trong này đúng là chẳng có gì để mà ra vẻ được.
Mở cửa phòng làm việc ra, Dương Phàm sau khi vào liền ngồi xuống ghế, theo thói quen nói:
- Lâm Đốn...
Nhưng Dương Phàm lập tức cười cười. Mình ở đây hình như không có thư ký. Lâm Đốn bây giờ đã là chánh văn phòng huyện ủy Vĩ Huyền.
Trên bàn công tác đặt một tập tài liệu, có lẽ đây là tài liệu mà Chu Minh Đạo muốn Dương Phàm xem. Từ chỗ làm quan phụ mẫu của mấy trăm ngàn dân, bây giờ thành một phó giám đốc nhàn nhã trong Viện khoa học xã hội, Dương Phàm đúng là không thích ứng.
Lắc đầu cười khổ một chút, Dương Phàm cũng không có tâm trạng xem tài liệu, đi ra ngoài. Đi trên đường, Dương Phàm nhìn dòng người cảm thấy mình lại về xã hội loài người. Bốn ngày nghỉ nên làm gì đây? Dương Phàm đúng là không biết làm gì. Trong lòng nghĩ đến mục đích thật sự của Trần lão khi đưa mình lên Bắc Kinh, chân bắt đầu đi không có mục đích.
Khi đến một cửa hàng điện thoại di động, Dương Phàm cười cười đi vào mua một sim. Sau đó Dương Phàm nhắn một loạt tin:
- Dương Phàm.