Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 228: Công thành




Hiểu Nguyệt gọi nhưng không thấy Dương Phàm đáp lại. Nhưng trên thực tế Dương Phàm cũng nghe thấy, chẳng qua không có sức há mồm đáp lại. Cả người hắn đang run lên, cuộn tròn người vào trong chăn.
Hiểu Nguyệt đi tới thì thấy mặt Dương Phàm đỏ bừng, không khỏi hoảng sợ. Đưa tay sờ thì thấy trán hắn rất nóng. Không biết cô bé lấy đâu ra dũng khí, đi tới ôm đầu Dương Phàm, nói:
- Anh hai, anh nóng lắm, em đưa anh đi bệnh viện.
Dương Phàm cố ngồi lên, mệt nhọc nói:
- Lấy điện thoại di động cho anh, gọi điện cho Lưu Thiết.
Hiểu Nguyệt vội vàng làm theo. Dương Phàm tiếp tục nằm xuống, Hiểu Nguyệt gọi điện xong liền lấy khăn mặt ướt đắp trán cho Dương Phàm. Hiểu Nguyệt cũng rất lo lắng.
Lưu Thiết rất nhanh đã tới, cùng Hiểu Nguyệt đưa Dương Phàm vào bệnh viện. Sau một phen kiểm tra, bác sĩ nói không có gì, chỉ là bị cảm nên sốt. Có thể do gần đây làm việc mệt mỏi, sức đề kháng giảm đi, cũng may là đưa đến kịp, nếu không sẽ bị viêm phổi.
Nằm trên giường, tiếp nước. Dương Phàm một lần nữa thiếp đi. Cô bé Hiểu Nguyệt ngồi cạnh, tay vẫn còn cầm điện thoại di động của Dương Phàm. Điện thoại di động rung lên làm Hiểu Nguyệt sợ hãi. Máy chút nữa rơi xuống đất.
Nhìn Dương Phàm một cái, thấy không đánh thức hắn. Hiểu Nguyệt vội vàng đi ra nghe điện.
- Xin chào, anh trai tôi đang bị bệnh, đang ở bệnh viện Nhân dân.
Người gọi điện tới là Trương Tư Tề. Đây là cuộc gọi điện hỏi thăm thường ngày. Nghe Hiểu Nguyệt nói như vậy, Trương Tư Tề sợ đến độ nhảy bật dậy, vội vàng hỏi:
- Nặng không?
Hiểu Nguyệt nói:
- Không nặng, chỉ bị cảm.
Trương Tư Tề dập máy, vẫn lo lắng, vội vàng mặc quần áo, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài. Đi đến phòng khách, Trương Tư Tề gõ cửa phòng Chu Dĩnh. Chu Dĩnh ra mở cửa, Trương Tư Tề nói:
- Dương Phàm bị bệnh, chị đến Uyển Lăng, thông báo với em một tiếng.
"Hả" Chu Dĩnh kinh ngạc kêu lên, lập tức nhảy dựng lên:
- Chị chờ em chút, em cũng đi.
Trương Tư Tề cũng không buồn cản, đợi một lát hai người lên xe, chạy xuống Uyển Lăng.
Hiểu Nguyệt ngồi trong phòng lo lắng chờ đợi. Y tá bê đi vào, cặp nhiệt độ cho Dương Phàm, cau mày nói:
- Vẫn sốt cao, nhiệt độ không giảm.
Hiểu Nguyệt vội vàng hỏi:
- Không nguy hiểm chứ chị?
Y tá nghiêm túc nói:
- Không hết sốt thì sẽ phiền phức.
Vừa nói y tá liền đi ra ngoài, không lâu sau liền cầm chai cồn và bông đến.
- Em gái, đến giúp chị cởi quần áo của bệnh nhân ra.
Điều hòa trong phòng bật mức to nhất, sau khi cởi áo trên người Dương Phàm ra, Hiểu Nguyệt thấy thân thể đàn ông cường tráng, không khỏi đỏ mặt, quay đầu lại không dám nhìn. Y tá lại thấy nhiều, chậc chậc hai câu:
- Em gái, anh trai em thật đẹp trai, dáng người cũng tuyệt.
Vừa nói y tá nhìn Hiểu Nguyệt đang đỏ mặt, trêu chọc:
- Xấu hổ à? Đây là anh trai của em, xấu hổ gì? Lại đây giúp chị mau.
Hai người dùng cồn lau khắp người Dương Phàm, lau một lát thì nhiệt độ của Dương Phàm mới dần trở nên ổn định. Lúc này y tá cười nói:
- Quần áo anh trai em đã ướt hết, chị đi lấy bộ đồ bệnh nhân, em thay cho anh trai.
Vừa nói y tá rời đi, rồi rất nhanh đã về, cầm theo bộ đồ bệnh nhân. Y tá vén chăn lên, kéo quần Dương Phàm xuống. Hiểu Nguyệt lập tức không dám nhìn. Y tá cười nói:
- Sao thế? Một mình chị không làm được, lại đây giúp chị.
Hiểu Nguyệt cố gắng quay đầu lại, vừa quay đầu đã thấy chỗ khác lớn nhất giữa đàn ông và người phụ nữ.
Hiểu Nguyệt đã thấy không ít bọn con trai mặc đồ lót, nhưng đây là lần đầu tiên người trưởng thành như vậy. Chỉ thấy y tá khoảng 30 tuổi vẻ mặt bình tĩnh cởi quần sịp cho Dương Phàm, còn chậc chậc hai tiếng:
- Không ngờ cậu bé này chẳng những đẹp trai, còn có vốn lớn như vậy. Chị dâu em rất may đó.
Thấy mặt Hiểu Nguyệt càng đỏ hơn, y tá lúc này mới cười nói:
- Quên mất em vẫn là một cô bé, quay đầu lại, đừng nhìn.
Nhưng chuyện này không phải quay đầu lại không nhìn, là không muốn nhìn nữa. Hiểu Nguyệt là cô bé đang tuổi dậy thì, nhìn thấy người đàn ông mà mình đã thầm mến bấy lâu nay, trong lúc quay đầu không nhịn được nhìn thoáng qua bảo bối của hắn, cái bóng đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng.
Trong đầu nghĩ đến, hai chân cô bé chụm lại, khẽ cọ cọ một chút, một cảm giác tê tái thấm thẳng vào trong đầu nàng.
- Có thể quay đầu lại rồi.
Y tá nói, Hiểu Nguyệt quay đầu lại thấy đã mặc quần sịp, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Chẳng qua nhìn dáng người cường tráng của hắn, tim lại đập mạnh.
Thay quần áo cho Dương Phàm, y tá tiếp thêm chai nước nữa, ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua Dương Phàm đang ngủ say. Hiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện y tá lúc trước rất bình tĩnh, hình như cũng đỏ mặt.
Ngồi trên giường, nhìn Dương Phàm đang ngủ say, Hiểu Nguyệt lại đỏ mặt, cái thứ vừa rồi lại hiện lên trong đầu nàng.
Chuyện nam nữ, Hiểu Nguyệt từ Phỉ Phỉ biết được không ít, còn xem cả phim rồi nữa. Lần này còn thấy được vật sống. Ngơ ngác nhìn Dương Phàm một lát, Hiểu Nguyệt không tự giác kẹp tay vào giữa hai chân, ngón tay vô thức ấn vào điểm mẫn cảm. Cô bé không khỏi run lên, vội vàng rút tay ra.
Chuyện này không phải muốn không nghĩ là không nghĩ. Cô gái mới dậy thì, nhìn thấy cơ thể cường tráng của chàng trai, suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong lòng mình.
Khoái cảm trong nháy mắt vừa rồi làm Hiểu Nguyệt không nhịn được mà đưa tay vào trong chăn, khẽ vuốt ve ngực Dương Phàm. Hiểu Nguyệt rất thích cảm giác này, ngực Dương Phàm thật thoải mái.
Không biết từ lúc nào Hiểu Nguyệt cũng không phát hiện tay mình đã từ thắt lưng tiến vào trong quần. ́n cách quần áo đã không thỏa mãn.
"A" theo ngón tay khẽ ấn vào một cái, Hiểu Nguyệt không nhịn được kêu lên một tiếng, cả người đang run run, đầu ngón tay cũng vân vê với tần suất nhanh hơn.
Một cỗ nước nóng bỏng phun ra, cả người Hiểu Nguyệt mệt mỏi dựa vào ghế, hai tay ôm mặt mình. Nàng thầm mắng mình "Hạ lưu, không biết xấu hổ" Nhưng cảm giác tuyệt vời này đúng là quá thoải mái.
Si mê một lát, phát hiện chai nước sắp chảy hết, Hiểu Nguyệt mới giật mình chạy đi tìm y tá. Lúc này cô y tá vừa nãy đi vào, nhanh nhẹn thay chai khác cho Dương Phàm. Chị ta quái dị nhìn Hiểu Nguyệt, nói:
- Sao thế? Còn chưa hết xấu hổ? Chờ em kết hôn sẽ không thấy lạ đâu. Bây giờ đừng nghĩ mấy cái đó, không tốt với em.
Lúc này một bác sĩ đẩy cửa đi vào, nhìn vào bên trong rồi nói với y tá:
- Chuyển người này sang phòng khác, đưa sang phòng bình thường.
Y tá cau mày:
- Không được đâu, người ta trả tiền rồi mà
Bác sĩ cười khổ nói:
- Em nghĩ anh muốn à. Vừa nãy có một thằng đua xe bị thương, gãy chân, đang cấp cứu. Con mẹ nó, há mồm là đòi ở phòng cao cấp. Em không phải không biết, phòng cuối cùng là người này.
Y tá rất bất mãn nói thầm:
- Cái này em không muốn nói, muốn nói thì anh đi nói đi.
Bác sĩ thấy Hiểu Nguyệt vẫn còn nhỏ, đi đến, trừng mắt nhìn, nói:
- Cô bé, đánh thức anh trai cô, phòng này cậu ta không thể ở.
Hiểu Nguyệt giật mình nhìn hắn, lập tức phẫn nộ, hai tay đưa ra chắn như con gà mái bảo vệ con:
- Không được.
Lúc này ở bên ngoài có người nói vào:
- Trưởng khoa Triệu, anh nói với bọn họ làm gì, trực tiếp đưa người ra không phải được sao.
Hiểu Nguyệt hốt hoảng, vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho Lưu Thiết, lắp bắp nói mãi mới xong. Lưu Thiết tức giận, lớn tiếng nói:
- Em đừng sợ, anh đến ngay. Con mẹ nó, muốn chết cũng đừng ngu như vậy chứ.
Hiểu Nguyệt vừa tắt máy, ngoài cửa đã có hai người vào:
- Phòng này có nhường hay không, không nhường cũng phải nhường.
̀m ĩ như vậy đã làm Dương Phàm tỉnh dậy, mở mắt ra, mơ mơ màng màng bất mãn nói:
- Ai đang làm ầm ĩ thế?
Hiểu Nguyệt vội vàng đỡ Dương Phàm, nói:
- Anh hai, có người muốn chiếm phòng bệnh của anh.
Dương Phàm lúc này đã đỡ sốt, người mặc dù vẫn còn mơ hồ nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều. Nghe thấy Hiểu Nguyệt nói, lại nhìn vẻ lo lắng của cô bé, Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nhìn ra cửa.
Ngoài cửa có hai người mặc đồ cảnh sát, phía sau còn có một chiếc xe đẩy, trên xe còn có một thằng không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Hai cảnh sát đi đến trước mặt Dương Phàm, thấy Dương Phàm còn trẻ, lại nhìn Hiểu Nguyệt mặc chiếc áo lông cũ kỹ, đã hơi sần, không khỏi khinh thường nói:
- Người như mày sao không biết thế nào là tiết kiệm? Loại phòng bệnh này mày ở được sao? Mau đi chỗ khác, tiền thuốc men của mày cứ tính cho cậu Mã.
Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, ngồi dậy nói:
- Cái gì mà cậu Mã, cậu Ngưu, tôi không nghe đến. Tiền phòng bệnh này tôi đã trả rồi, ai đến cũng không nhường.
Một cảnh sát đi đến trước mặt Dương Phàm, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Tôi nghi ngờ lai lịch của anh không rõ, xin mời đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận.
Tình hình chung, cảnh sát nói với người bình thường, đủ để làm người đó sợ. Tên cảnh sát này vốn quen dùng cách này, đầu tiên dọa mày, làm mày lo lắng.
Dương Phàm không có sức đâu mà tức giận với bọn họ, thậm chí nhìn thấy khuôn mặt này cũng chẳng buồn để ý đến. Dương Phàm nhắm mắt lại, nói:
- Xin mời đừng làm mất mặt hình tượng cảnh sát nhân dân. Tôi nghi ngờ các anh không phải cảnh sát, mời đưa thẻ ra.
Cảnh sát bị hỏi ngược lại, ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:
- Tôi có thể nói rõ cho anh, bên ngoài là con trai của phó cục trưởng Mã – công an thị. Vết thương của cậu ta rất nặng, cần phòng đặc biệt.
Dương Phàm nhắm mắt lại:
- Tôi không muốn nói nhiều với các anh, không đưa thẻ theo thì về lấy. Sau khi có thẻ, tôi sẽ đưa cho các anh chứng minh thư của tôi.
Cảnh sát đúng là không mang theo thẻ, tạm thời không thể làm gì. Lúc này thằng đang kêu cha gọi mẹ trên xe đẩy đột nhiên mở miệng mắng:
- Đám phế vật bọn mày, một căn phòng cũng không lấy được, gọi viện trưởng ở đây ra nói chuyện, tao không tin không làm gì được.
Một thằng tóc vàng đi vào, nhìn tình hình bên trong thổi phù một hơi vò Hiểu Nguyệt:
- Em bé xinh đó, anh không muốn mạnh tay với em.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Lưu Thiết:
- Ai muốn anh em của tao đổi phòng?
Lưu Thiết không đến một mình, phía sau còn hai chiến hữu của Trần Thái Trung. Ba người chen vào, không thèm nhìn cảnh sát, đi đến cạnh giường Dương Phàm, Lưu Thiết cười nói với Dương Phàm:
- Xem như tao vẫn còn kịp.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không có gì, bảo bọn chúng cút là được.
Tên tóc vàng nghe thấy thế liền chạy vọt đến trước mặt Dương Phàm, túm cổ áo Dương Phàm nói:
- Mày bảo ai...
Chữ "cút" còn chưa kịp nói, thằng này đã kêu thảm một tiếng, bỏ cổ áo Dương Phàm ra. Tay còn lại vung lên định đánh Dương Phàm cũng bị người ngăn lại, một bàn tay đang bóp cổ hắn.
Người làm chuyện này chuyện này chính là chiến hữu của Trần Thái Trung. Một người trông rất bình thường, nhưng tay bóp cổ đối phương lại rất mạnh, giống như chỉ cần hơi mạnh một chút là bóp nát.
Hai cảnh sát lập tức đổi sắc, cùng đi lên:
- Mau thả người ra.
Chiến hữu của Trần Thái Trung coi như không thấy cảnh sát, quay đầu lại nhìn. Dương Phàm phất tay nói:
- Bỏ nó ra.
Lúc này mới thả ra, thằng tóc vàng nằm xụi xuống mặt đất, không ngừng ho khan. Lấy lại sức, thằng này tức giận mắng:
- Hai thằng phế vật bọn mày, sao còn không ra tay bắt người, bọn nó thiếu chút nữa bóp chết tao.
Cảnh sát lập tức biến sắc, đứng tại chỗ hét lên:
- Không được làm loạn. Chúng tôi là cảnh sát, thành thật một chút, tất cả về đồn điều tra.
Hai chiến hữu của Trần Thái Trung không nói một câu, đứng trước giường bệnh của Dương Phàm, không có ý lùi bước.
Lúc này một người đàn ông trung niên béo mập chạy vào, vừa chạy vừa nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này thằng tóc vàng hô lên:
- Viện trưởng Tiền, gọi điện thoại báo cảnh sát, bọn chúng muốn giết tôi.
Cái mũ lớn như vậy chụp xuống làm viện trưởng Tiền giật mình, vội vàng nói:
- Không được nói lung tung, có chuyện gì cũng thương lượng được mà. Không phải chỉ là một phòng bệnh sao?
Thằng tóc vàng không thèm nghe, rút điện thoại di động ra gọi, hét vào điện thoại:
- Bố, con thiếu chút nữa bị người bóp cổ chết. Ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.
Vừa nói, thằng tóc vàng liền cười lạnh nói với Dương Phàm:
- Mày ngưu đó, tao xem mày còn ngưu thế nào.
Dương Phàm cười cười, nhắm mặt lại nằm xuống giường:
- Được, tao chờ mày.
Lúc này ngoài cửa có người đang nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nửa đêm canh ba ngăn trước phòng bệnh của người ta làm gì?
- Ồ, em này non thật. Lại còn hai người, mẹ nó, 2P càng tuyệt.
Dương Phàm nghe thấy hai âm thanh này, thầm nói đúng là có thằng không biết chữ "chết" viết như thế nào. Quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng "bốp bốp bốp". Sau đó là một tràng dài mắng người của Chu Dĩnh:
- Miệng chó, miệng thối, miệng chó, miệng thối.
Mọi người kinh ngạc nhìn ra ngoài. Lúc này Chu Dĩnh tát mấy cái liền, rồi đứng bên Trương Tư Tề nói:
- Đánh gãy chân còn lại của nó.
Vừa dứt câu, một bóng đen chạy ra, nhanh nhẹn cầm lấy chân còn lại của thằng trên xe. Dương Phàm thấy thế vội vàng hét lên:
- Dừng tay. Trương Tư Tề em đừng làm loạn, phải xem đây là đâu chứ. Giữa đêm mà có tiếng lợn chọc tiết, làm ồn người khác thì sao?
Trương Tư Tề lúc này mới đưa tay ra hiệu cho một binh sĩ, sau đó ưỡn cằm không coi ai vào đâu, đi vào, ngồi xuống cạnh Dương Phàm, như chim nhỏ dựa vào người hắn, nhỏ giọng nói:
- Cái này không thể trách em? Muốn trách thì trách thằng kia miệng thối, đáng đánh.
Dương Phàm cười cười:
- Sao em lại đến đây?
Vừa nói, Dương Phàm liền cầm tay Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề đau lòng đặt tay lên trán Dương Phàm, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho hắn, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Em gọi điện cho anh, em gái anh nói anh đang ở bệnh viện, em liền vội vàng chạy đến. Chưa ra khỏi tỉnh thành, xe liền hết xăng, em phải gọi anh phái xe đến. Đây là do mấy ngày nay em bận quá, quên đổ. Xảy ra chuyện gì thế?
Nhìn đám người trong phòng, mặt Trương Tư Tề lập tức sa sầm lại. Chu Dĩnh lúc này đi đến bên cạnh Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm:
- Dương ca, anh sao lại như vậy? Không sao chứ?
Hiểu Nguyệt đi lên, nói chuyện vừa nãy ra. Trương Tư Tề lập tức sa sầm mặt, quay đầu lại hét lên:
- Cát Bân, đánh bọn chúng ra ngoài cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu.
Dương Phàm vội vàng mở miệng nói:
- Hồ đồ.
Vừa nói liền búng tai Trương Tư Tề một cái.
Ngoài cửa lúc này lại thêm náo nhiệt, xuất hiện rất nhiều cảnh sát. Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, thấy thằng tóc vàng liền đi tới hỏi:
- Tiểu Cường? Không phải con vẫn tốt sao? Sao lại nói lung tung trong điện thoại thế?
Một cảnh sát đi tới, nói:
- Cục trưởng Hầu, vừa nãy là như thế này...
Người này nghe cấp dưới nói, vừa nhìn Dương Phàm trên giường, thấy rất quen mặt, lập tức sửng sốt một chút, nói:
- Anh không phải phó bí thư Dương của Vĩ Huyền sao?
Dương Phàm cũng đã nhận ra người này chính là cục trưởng cục Công an Hầu Đại Dũng. Mấy lần đi họp trên thị gần đây hai người đã gặp nhau.
- Chào cục trưởng Hầu.
Hầu Đại Dũng sa sầm mặt, quay đầu lại nói với hai cảnh sát:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các anh nói rõ cho tôi.
Cảnh sát lần này không dám không nói thật, ngoan ngoãn nói chuyện xảy ra. Hầu Đại Dũng mặt đầy gây xanh, lao tới trước mặt thằng con, không nói một câu tát cho hai cái.
- Đua xe, mày tiến bộ không ít nhỉ? Sao không gây tai nạn chết mẹ mày đi? Đến đây làm mất mặt ông.
Bạt tai không giải hận, còn dùng chân đá. Thằng tóc vàng ôm đầu trốn như chuột, vừa chạy vừa gào lên:
- Tôi về nói với mẹ, ông giúp người ngoài đánh tôi.
Cảnh này làm cho Dương Phàm và mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm. Hầu Đại Dũng là do Lý Thụ Đường đề bạt. Về cấp bậc thì hắn hơn Dương Phàm, nghe nói hắn sắp nhận chức bí thư ban Pháp chế. Sao lại có biểu hiện như vậy chứ? Hình như cục trưởng Hầu bình thường rất uy nghiêm mà?
Hầu Đại Dũng thất thố đó là vì lúc vào thấy xe quân đội. Từ biển số là biết cấp bậc của chủ nhân chiếc xe không thấp. Sau đó lại thấy Dương Phàm, lập tức nghĩ đến chuyện Hà Tiểu Mai bị người tát ở trong quán bar. Hà Tiểu Mai là con gái của phó bí thư tỉnh ủy, tại sao việc bị người ta tát lại không truyền ra ngoài, hắn là một cục trưởng công an thị cũng phải hiểu. Hơn nữa còn có Dương Phàm, nghe nói lần trước khi Điền Trọng xuống Uyển Lăng, nửa đêm còn kéo Dương Phàm ra ngoài đi dạo. Thư ký Điền Trọng sợ hãi gọi cho Lý Thụ Đường, cục Công an phải bí mật đi tìm. Tìm được thì thấy Điền Trọng và Dương Phàm đang ngồi nói chuyện với nhau, sau đó mới lên xe đi về.
Người có thể nói cười với Điền Trọng, dễ dàng như vậy sao? Huống hồ còn có quân đội nữa, địa phương sợ nhất là trêu vào quân đội. Hà Tiểu Mai bị tát một cái còn phải ngậm miệng. Mình chỉ là một cục trưởng ở Uyển Lăng, có thể trêu chọc người ta sao?
- Phó bí thư Dương, là tôi quản con không tốt, làm kinh động anh. Thằng ranh này vô pháp vô thiên, về tôi sẽ dạy dỗ nó.
Hầu Đại Dũng nhiệt tình cầm tay Dương Phàm, nói rất thành thật.
Lúc này thằng họ Mã ở bên ngoài lớn tiếng nói:
- Bọn nó còn đánh tôi đó. Không thể bỏ qua cho chúng, nhất là con ả kia.
Chu Dĩnh vừa nghe liền cười lạnh nói:
- Anh không buông tha tôi? Được, tôi cho anh biết...
Vừa nói liền xắn tay áo lên, định đi lên đánh người. Dương Phàm vội vàng lớn tiếng nói:
- Chu Dĩnh đừng có làm loạn. Em sáu tuổi đã bắt đầu đến cục Cảnh vệ trung ương tập võ, hắn có thể đánh được em à?
Hầu Đại Dũng lại giật mình, thầm nói sao lại có cục Cảnh vệ trung ương? Người trong phòng này là như thế nào? Nhìn kỹ một chút, hai chiến hữu của Trần Thái Trung giống như hai ngọn núi. Lại nhìn binh sĩ mà Trương Tư Tề mang đến, giống như một con báo săn mồi, như một bóng ma, mắt đằng đằng sát khí. Ba người này rõ ràng đã gặp qua máu, sống lưng thẳng tắp, liếc mắt một cái là biết người đã sống lâu trong quân đội.
Trên mặt Hầu Đại Dũng bắt đầu đầy mồ hôi lạnh. Trong phòng mặc dù có điều hòa, nhưng cửa mở đã lâu khiến bây giờ đã lạnh. Hầu Đại Dũng không phải có mồ hôi nóng, mà là mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng nói với hai cảnh sát:
- Các anh đưa Mã Lực sang phòng khác, tìm viện trưởng Tề bố trí một chút.
Sau khi Mã Lực bị đưa đi, Hầu Đại Dũng mới quay đầu lại cười khổ nói với Dương Phàm:
- Anh thấy đó, trẻ con bây giờ thật khó hầu hạ, được người nhà nuông quá thành quen.
Dương Phàm cười nói:
- Không có việc gì, cục trưởng Hầu đừng nghĩ nhiều. Chuyện cũng qua rồi.
Dương Phàm càng không truy cứu, Hầu Đại Dũng càng thêm lo lắng, thầm nói Dương Phàm mắng một hai câu cũng tốt. Thanh niên sao lại trầm ổn như vậy? Chẳng lẽ còn định để sau tính sổ? Thực ra Hầu Đại Dũng đã nghĩ sai, Dương Phàm đâu phải giống đám trẻ được nuông quen và hay chấp nhặt. Hầu Đại Dũng lại không nghĩ như vậy, thanh niên nào mà không hay tức giận. Chuyện hôm nay là do Mã Lực và Hầu Tiểu Cường tự tìm. Dương Phàm lại nhẫn nại như vậy, đây đâu phải cách làm của người trẻ tuổi?
Hầu Đại Dũng lo lắng đóng cửa lại, bảo đám cảnh sát ngoài cửa rút đi. Lúc này hắn mới quay đầu lại đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Hay là như vậy, tôi đặt một bàn, bảo hai thằng đó xin lỗi anh.
Dương Phàm vừa nghe liền hiểu Hầu Đại Dũng vẫn lo lắng, không khỏi cười khổ nói:
- Được, anh cứ bố trí.
Dương Phàm cũng không muốn giải thích. Việc này không có cách giải thích rõ ràng, không đồng ý, Hầu Đại Dũng sẽ bất an. Quan trường là như vậy, không sợ kết oán ngay lập tức, chỉ sợ người ta nhớ mày cả đời.
Hầu Đại Dũng lúc này mới cười cười, cầm tay Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương nghỉ ngơi, tôi ra trước.
Vừa nói Hầu Đại Dũng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lúc này nhớ đến trong phòng có ba cô gái xinh đẹp, không khỏi thầm hâm mộ Dương Phàm.
Lưu Thiết vừa thấy Hầu Đại Dũng đã đi ra, liền nói với Dương Phàm:
- Tao đi đây.
Ba người rời đi. Trương Tư Tề nói với binh sĩ:
- Anh về doanh trại đi. Nói cho anh tôi, tôi ở đây rất tốt.
Chờ mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba cô gái. Dương Phàm nhăn nhó mặt mày nói với Chu Dĩnh:
- Cô bé này sao không thay đổi vậy, hơi tý là hô đánh hô giết?
Chu Dĩnh chu miệng nói:
- Miệng hắn thối, đáng đánh.
Dương Phàm véo má Chu Dĩnh, thân mật nói:
- Em không phải đã tát hắn mấy cái sao? Như vậy là được rồi, vừa nãy nếu không phải anh cản em, có lẽ em đánh người ta nửa sống nửa chết.
Trương Tư Tề cười cười, nhìn Chu Dĩnh từ trên xuống dưới:
- Không ngờ đó, đã tập rồi cơ à?
Chu Dĩnh đắc ý ưỡn ngực, hừ một tiếng:
- Hiển nhiên.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, thấy đã 12h đêm, không khỏi ngáp một hơi:
- Anh đau đầu, không nói chuyện với mấy người, ngủ trước.
Mã Lực nằm trên giường bện, không khỏi oán giận:
- Hầu thúc, một thằng phó bí thư huyện ủy thôi mà, có gì phải sợ nó?
Hầu Tiểu Cường ngồi trong phòng, trừng mắt nhìn Hầu Đại Dũng:
- Bố, sao bố lại nhát gan như vậy?
Hầu Đại Dũng hừ một tiếng, mặt âm trầm nhìn hai thằng:
- Không biết trời cao đất dầy. Biết binh sĩ mà hai cô gái kia mang theo là từ đâu đến không?
Hai thằng lắc đầu, Hầu Đại Dũng cười lạnh nói:
- Nghe cho rõ đây, đừng có mà sợ. Cục Cảnh vệ trung ương.
Hầu Tiểu Cường không ngồi vững, không khỏi run lên. Mã Lực trên giường cũng không hơn gì. Hầu Đại Dũng nói tiếp:
- Hai thằng bọn mày, không hỏi rõ ràng đã muốn khi dễ người ta, đúng là chết như thế nào cũng không biết.
Dương Phàm vừa tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Nhìn phòng một chút, Hiểu Nguyệt đang gối đầu vào giường ngủ. Trương Tư Tề và Trần lão cũng đang ngủ say. Nói chuyện một lát, người kiên trì đến cuối cùng vẫn là Hiểu Nguyệt.
Ngủ một đêm, Dương Phàm coi như đã đỡ hơn phân nửa, chẳng qua cả người không còn bao nhiêu sức, đầu vẫn còn hơi choáng. Dương Phàm định đi toilet, vừa động một chút đã làm Hiểu Nguyệt bừng tỉnh. Nàng ngồi thẳng dậy, hơi buồn ngủ nhìn Dương Phàm:
- Anh hai, anh dậy rồi.
Dương Phàm âu yếm sờ sờ đầu Hiểu Nguyệt:
- Mệt cho em, em gái của anh.
Hiểu Nguyệt cười cười, nhìn Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, nhỏ giọng nói:
- Hai chị ấy thật đẹp, ai là chị dâu của em?
Dương Phàm sờ sờ mặt Hiểu Nguyệt, thản nhiên nói:
- Cô bé này, sau này em sẽ biết, bây giờ đỡ anh vào toilet.
Hiểu Nguyệt vừa nghe thấy thế, không khỏi đỏ mặt, nhăn nhó nói:
- Em gọi chị dậy đỡ anh.
Dương Phàm cười nói:
- Thôi không cần, anh tự đi.
Vào toilet, trở ra, Dương Phàm nằm xuống giường nói với Hiểu Nguyệt:
- Sao em không ngủ, cả đêm không ngủ sao?
Hiểu Nguyệt ngây thơ lắc đầu, cầm khăn mặt lau mặt cho Dương Phàm:
- Không có gì mà, chăm sóc anh hai là trách nhiệm của em. Thực ra có thể chăm sóc anh, em rất vui.
Lời nói chân thành của Hiểu Nguyệt làm Dương Phàm cảm khái. Đây là một cô gái mà bây giờ không có bao nhiêu. Một cô gái rất đơn thuần, đơn thuần lại là phẩm chất xa hoa quý báu trong thời này.
Nhìn áo lông mà Hiểu Nguyệt đang mặc đã rất cũ, Dương Phàm không khỏi áy náy. Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Anh đúng là vô tâm, đổi mùa rồi còn không biết đi mua áo cho em.
Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ cười cười, ngượng ngùng cúi đầu xuống:
- Không sao ạ, áo này còn mặc được mấy năm nữa, trước đây mẹ mua cho em.
Dương Phàm lúc này mới chú ý đến Hiểu Nguyệt trước kia không dậy thì quá rõ, thời gian này đã cao hơn nhiều, áo lông này đã hơi ngắn, cổ tay cũng dài ra. Dương Phàm không nói nữa, biết khuyên cũng vô ích. Hiểu Nguyệt là cô bé rất kiên cường, nhận định chuyện gì sẽ không thay đổi.
Thấy không còn sớm, Dương Phàm cười cười nói với Hiểu Nguyệt:
- Em lên giường ngủ đi, ngủ một lát.
Hiểu Nguyệt rất xấu hổ nhưng lại có chút mong chờ:
- Không được đâu, làm ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không có gì, anh ngủ một đêm rồi, bây giờ không ngủ nữa. Em nằm đi, lát nữa anh gọi em.
Hiểu Nguyệt đúng là rất mệt, do dự một chút rồi lên giường, lui vào một góc giường, nàng xấu hổ cười cười với Dương Phàm, nhắm mắt lại, không lâu sau là ngủ.
Hiểu Nguyệt ngủ rất ngon, có lẽ vì thấy Dương Phàm đỡ hơn. Dương Phàm lặng lẽ đi đến bên cạnh, đưa Hiểu Nguyệt ra giữa giường, đắp chăn cho nàng. Làm xong, Dương Phàm lại hơi mệt, dựa đầu vào giường mà ngủ.
Khi nắng chiếu vào cửa sổ, Dương Phàm là người đầu tiên tỉnh lại. Buổi sáng mùa đông mà có nắng đúng là hơi ấm áp.
Ngay khi Dương Phàm tỉnh lại, Trương Tư Tề cũng mở mắt ra, ưỡn ẽo lưng, vòng eo và dáng người nóng bỏng làm Dương Phàm không khỏi rung động trong lòng.
Quay đầu lại thấy Dương Phàm đang nhìn mình, Trương Tư Tề không khỏi có chút xấu hổ, lặng lẽ từ trên giường chuồn xuống, nhìn Hiểu Nguyệt đang ngủ say, đi đến, nhỏ giọng nói:
- Cô bé này đã mệt cả đêm rồi.
Dương Phàm cầm tay nàng, nhỏ giọng nói:
- Em cũng mệt rồi, tối qua mấy giờ em ngủ?
Trương Tư Tề cười nói:
- Chắc 3h sáng sau khi y tá vào kiểm tra. Hiểu Nguyệt bảo em và Chu Dĩnh nằm, ai ngờ ngủ say như chết, đúng là xấu hổ.
Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã là 8h sáng, không khỏi đưa tay lên vỗ vỗ mặt Trương Tư Tề, nói:
- Lát nữa giúp anh một việc. Quần áo của Hiểu Nguyệt đã cũ, em mang Hiểu Nguyệt đi mua mấy bộ mới.
Trương Tư Tề gật đầu, lúc này Chu Dĩnh trên giường đang trở mình, lẩm bẩm:
- Dương Phàm xấu xa, đã nói làm bạn trai người ta, vậy mà còn...
Dương Phàm đưa tay lau mồ hôi, Trương Tư Tề cố đưa tay lên miệng ngăn tiếng cười lại.
- Đồ háo sắc, xem anh còn nợ bao nhiêu nữa.
Trương Tư Tề cười nói. Không thấy nàng có ý trách.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Oan cho anh. Lúc đó Chu Dĩnh vẫn còn là học sinh, anh không có ý đó. Chỉ là cô ấy suốt ngày quấn lấy anh, nên lừa Chu Dĩnh mà thôi.
Trương Tư Tề khẽ hôn lên mặt Dương Phàm:
- Em biết.
Vừa nói liền ngồi lên giường, dựa đầu vào lòng Dương Phàm:
- Em không nhịn được rồi, suốt ngày xa nhau như vậy, em không thích.
Dương Phàm cười nói:
- Kiên trì thêm mấy năm, dù sao cũng gần mà, em lúc nào cũng có thể xuống Vĩ Huyền.
Trương Tư Tề đảo mắt:
- Được, em sẽ xuống, nhìn xem anh có người phụ nữ nào khác không?
Dương Phàm nhún vai nói:
- Rất hoan nghênh, giống như sói chào mừng cừu non đến nhà làm khách.
Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Dương Phàm, đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói:
- Em vào toilet.
Vừa nói liền lắc mông rời đi. Dương Phàm nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động trên đầu giường ra, lén gọi cho Lâm Đốn, hạ giọng nói:
- Lâm Đốn hả? Tối qua tôi bị cảm, hơi mệt chút. Anh nói với phó bí thư Tô, bảo chị ấy đừng lộ ra.
Dập máy, Trương Tư Tề cũng vừa đi toilet xong, thấy Dương Phàm mặc đồ bệnh nhân đứng trong phòng, vội vàng đi đến kéo, ấn hắn xuống giường, đắp chăn cho hắn, oán giận nói:
- Mới tốt một chút, đừng để bị lạnh.
Chiều cùng ngày Dương Phàm về Vĩ Huyền, cùng đi còn có Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Hai người nói nếu đã xuống vậy ở lại chơi mấy ngày. Bởi vì chuyện tiếp xúc với các tập đoàn thép nên Dương Phàm rất bận, không có thời gian chơi với hai người. Hai nàng cũng không gấp, gọi điện cho tòa soạn, nói xuống Vĩ Huyền phỏng vấn. Hai nàng mỗi ngày đều đi theo Dương Phàm, bề ngoài nói là phỏng vấn, nhưng trên thực tế là chăm sóc và giám sát Dương Phàm.
Chẳng qua Vĩ Huyền thời gian này không thiếu tin tức để phỏng vấn. Chỉ riêng cuộc đàm phán với các tập đoàn thép đã đủ với hai người.
Ngày thứ ba sau khi về Vĩ Huyền, đoàn đại biểu chính thức của Bảo Cương đã đến, gần như cùng lúc đại biểu của Sa Cương và Bắc Kinh cùng đến. Trong lúc nhất thời Vĩ Huyền trở nên náo nhiệt.
Dương Phàm nhận được mail của Chu Minh Đạo, lúc này mới biết Bắc Kinh và Bảo Cương đang tranh đoạt quyết liệt ở thị trường phương Bắc. Ngọn lửa chiến tranh dần dần lan đến lĩnh vực tài nguyên, khiến hai bên không ngừng đấu đá từ nhiều mặt. Về phần Sa Cương, hiện nay đã khống chế hầu hết thị trường Tô tỉnh, cũng là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Bảo Cương. Đây là do Tô tỉnh ra sức hỗ trợ và ủng hộ Sa Cương. Cho nên Bảo Cương mặc dù cường đại nhưng không có biện pháp gì với Sa Cương. Chu Minh Đạo còn biết một tin tức. Tập đoàn thép Bắc Kinh đang đàm phán một nhà máy luyện than với Sơn Tây đã đến giai đoạn then chốt. Bây giờ đoàn đại biểu của Bắc Kinh lại đến Vĩ Huyền, như vậy đúng là không bình thường.