Dương Phàm lúc này mới nhớ đến ông Tiêu Tiêu đang đứng cách đó không xa nhìn về bên này. Đặt Tiêu Tiêu xuống, dắt đứa bé đi đến trước mặt ông nội Tiêu Tiêu.
- Chào Trần lão.
Dương Phàm cười cười chào lão. Ông nội Tiêu Tiêu gật đầu nói:
- Không dám, lão là Trần Chí Quốc. Anh Dương từ Giang Nam đến có phải là vì triển lãm công nghệ không?
Dương Phàm gật đầu:
- Trần lão nói rất đúng, tôi đến để xem và học tập.
Thấy Dương Phàm nói khiêm tốn như vậy, Trần Chí Quốc lộ ra vẻ thưởng thức, nói:
- Tuổi còn trẻ mà đã là quan phụ mẫu một huyện, cậu không đơn giản. Chẳng qua lập gian hàng trong triển lãm có lẽ không dễ.
Lời này của Trần Chí Quốc coi như đang nói bóng nói gió, thử dò xét. Sau khi từ Giang Nam về, lão đã cẩn thận hỏi cảnh sát về chuyện của Dương Phàm. Bên phía cảnh sát mặc dù nói không rõ, nhưng chức vụ và đơn vị của Dương Phàm lại nói ra. Lúc ấy Dương Phàm vẫn là phó chủ tịch huyện. Nhưng những người tuổi trẻ như hắn làm được như vậy gần như rất hiếm. Là lão giang hồ, Trần Chí Quốc rất dễ dàng nghĩ được Dương Phàm không phải xuất thân gia tộc bình thường.
Dương Phàm cũng không giấu diếm, cười giải thích:
- Cửa hàng là do một người bạn giúp. Tôi cũng nghe nói có mấy hạng mục kỹ thuật mới trong ngành công nghiệp khai khoáng. Cho nên tôi đến thăm quan. Vĩ Huyền chúng tôi mới phát hiện một mỏ than lớn, đến thử vận may xem sao.
Nghe cách nói của Dương Phàm là đến thử vận may, Trần Chí Quốc không khỏi cười ha hả. Lúc này một người giống thư ký vội vàng đi tới, khẽ nói với Trần Chí Quốc:
- Trần tổng, vào thôi ạ, cũng không còn sớm nữa, mọi người đang đợi ngài.
Trần Chí Quốc bất mãn nhìn thư ký, nói:
- Tôi chỉ là một lão già đã lui về tuyến hai, chỉ đến xem một chút mà thôi, phí thời gian với tôi làm gì? Cậu nói cho bọn họ, cần làm gì cứ làm, đừng quản tôi.
Thư ký bị đuổi đi, lúc này Lâm Đốn lại chạy tới. Dương Phàm cười cười xin lỗi Trần Chí Quốc và Tiêu Tiêu, nói:
- Chúng tôi phải vào, có việc trên người, không tiếp tục nói chuyện với Trần lão được.
Tiêu Tiêu nắm chặt tay Dương Phàm không muốn bỏ ra, lắc lắc:
- Không được, em muốn đi theo đại ca ca.
Dương Phàm ngồi xuống, véo má Tiêu Tiêu nói:
- Em đúng là.... Lần trước gọi là chú cơ mà, sao bây giờ lại đổi.
Tiêu Tiêu đi tới trước mặt Dương Phàm, so chiều cao rồi nói:
- Tiêu Tiêu cao lên, chú không cao lên nữa, cho nên gọi như vậy.
Đúng là không có cách nào, một năm không gặp, đứa bé đã cao hơn nửa cái đầu.
Dương Phàm nghe Tiêu Tiêu nói hồn nhiên như vậy, không khỏi cười ha hả nói:
- Được, đại ca ca thì đại ca ca. Tiêu Tiêu lớn hơn, vậy phải hiểu chuyện. Anh còn có việc phải làm, em không thể đi theo, biết không?
Tiêu Tiêu nghe xong có chút khó xử nhìn ông nội. Trần Chí Quốc cười cười, nói:
- Tôi dắt Tiêu Tiêu đi theo cậu là được mà. Dù sao tôi đến đây chỉ là xem náo nhiệt. Đến trưa tôi muốn mời mọi người ăn cơm, coi như cảm ơn chuyện lần trước.
Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh, nói:
- Đúng đúng, đại ca ca yên tâm. Tiêu Tiêu nhất định ngoan ngoãn, không nghịch.
Nếu đã nói như vậy, Dương Phàm cũng không khách khí. Hắn cười nói:
- Trần lão quá khách khí. Vậy Dương Phàm cung kính không bằng tuân lệnh.
Vào trong đại sảnh rất lớn, một loại các cửa hàng hoa cả mắt. Triển lãm lần này chẳng những biểu diễn các kỹ thuật mới, còn có những kỹ thuật muốn tìm người mua. Dương Phàm bởi vì có mục đích mà đến, nên hắn không chú ý mấy đến các kỹ thuật mới. Hắn chú ý nhiều đến các xí nghiệp sắt thép hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Đi một vòng, Dương Phàm có cảm giác không vào được cửa. Ở đây hắn không quen một ai, muốn tìm đại biểu các công ty sắt thép, mày phải biết người ta mới được chứ. Rốt cuộc Dương Phàm cũng thấy một người quen. Trước một gian hàng của công ty nước Đức, Thạch Lỗi đang rất bận rộn. Dương Phàm cười cười đi tới. Thấy Thạch Lỗi đang giới thiệu thành quả kỹ thuật mới nghiên cứu ra với khách một lúc. Một lúc sau Thạch Lỗi quay đầu lại thấy đám Dương Phàm. Lúc này mới cười cười giao chuyện cho người bên cạnh, đi tới.
- Nhìn được một lúc rồi, có cảm giác gì không?
Thạch Lỗi cười nói. Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Không có cảm giác gì, cảm thấy như tìm kim đáy biển.
Thạch Lỗi cười cười nói:
- Xem ra, tôi lại phải về nước Đức.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Đừng mà, ở trong nước lâu thêm chút. Dù sao anh cũng có ngày nghỉ mà.
Thạch Lỗi kéo Dương Phàm đi sang bên cạnh, cười nói:
- Thực ra anh muốn làm công nghiệp, đầu tiên chính là kiếm tiền, sau khi có tiền thì khua chiêng gióng trống mua kỹ thuật của nước ngoài, tuyên truyền cũng rất cần thiết, sau đó dùng mỏ quặng để hấp dẫn các nhà đầu tư.
Dương Phàm giang tay ra nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng đi đâu để kiếm tiền?
Thạch Lỗi cười nói:
- Vậy không phải anh mất công chuyến này sao?
Dương Phàm có chút tự tin, Lâm Đốn nói:
- Nói vậy cũng chưa chắc. Tôi định chiều nay dẫn người đến phát tài liệu tuyên truyền, để cho mọi người đều biết Vĩ Huyền chúng tôi có mỏ quặng lớn, có quặng phẩm chất tốt, là tài liệu tuyệt vời để luyện quặng.
Thạch Lỗi coi như đã hiểu được ý của Dương Phàm, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Biện pháp này cũng được. Đầu tiên là hấp dẫn các công ty sắt thép tới, sau đó từ từ hoàn thiện. Nhưng có một khuyết điểm đó là mới phát triển sẽ mang đến ảnh hưởng khá xấu. Chẳng qua chỉ cần có công ty sắt thép đi vào, các hạng mục của anh tiến hành sẽ có lý do.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này. Thạch Lỗi lại cười nói:
- Thực ra tôi cảm thấy chị của cậu không tốt gì đâu. Ngay cả tôi và cậu đều tính kế. Chỗ mỏ quặng huyện cậu không ít tiền đâu.
Thạch Lỗi nhắc nhở là có ý tốt, Dương Phàm cười cười tỏ vẻ cảm ơn, nhỏ giọng nói:
- Hai mỏ kia nằm trong tay tôi quá lâu cũng không phải chuyện tốt. Muốn làm lớn cũng khó khăn. Giao cho chị tôi, có thể làm lớn. Tôi cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền, giải quyết một bao quần áo trên người, sao lại không làm.
Thạch Lỗi sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Người nhà các người đúng là... mỗi người đều... bỏ đi... không nói nữa.
Lúc này Tiêu Tiêu đi tới, kéo kéo áo Dương Phàm:
- Anh, em đói.
Dương Phàm nhìn tới, thấy Trần Chí Quốc không ở bên cạnh Tiêu Tiêu nữa. Mà Lâm Đốn đang đi sát theo sau. Hắn lại nhìn Hứa Phi, thấy người này đang xem gian hàng.
- Tiêu Tiêu, ông nội em đâu?
Dương Phàm cười nói. Tiêu Tiêu chu miệng, bất mãn nói:
- Bị thư ký Lưu kia dẫn theo một đám người gọi đi. Ông nội đưa em cho Lâm thúc, nói đi một lát rồi về.
Dương Phàm nhìn giờ, thấy sắp đến trưa. Bế Tiêu Tiêu lên, nói:
- Được, chúng ta ra cửa chờ ông em.
Vừa nói Dương Phàm liền quay đầu lại nói với Thạch Lỗi:
- Nếu không bận, trưa cùng nhau ăn.
Thạch Lỗi lắc đầu nói:
- Sao lại không bận, gian hàng này do tôi phụ trách, tôi có thể đi được sao?
Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là thôi. Hắn dẫn Tiêu Tiêu đi tìm quanh một vòng nhưng không thấy Trần Chí Quốc. Cuối cùng chỉ có thể kiên nhẫn ra cửa mà đợi một lúc. Lúc này mới thấy Trần Chí Quốc và thư ký vội vàng đi tới. Thấy đám Dương Phàm liền đi tới, cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền mọi người.
Dương Phàm bế Tiêu Tiêu, cười nói:
- Không có gì, Tiêu Tiêu rất thân với tôi. Tiêu Tiêu vừa nghe lời, vừa hiểu chuyện, không phiền gì cả.
Trần Chí Quốc có chút áy náy nói:
- Dương Phàm, trưa nay có chút việc bận, có lẽ không ăn cơm được với mọi người, đổi sang tối đi. Cậu cho tôi số điện thoại, đến lúc đó tôi phái người đến phái các cậu.
Mặc dù Tiêu Tiêu không vui nhưng vẫn bị Trần Chí Quốc mang đi. Dương Phàm cũng không quá quan tâm với việc đổi bữa ăn. Dẫn Lâm Đốn và Hứa Phi rời đi, gọi điện cho Bộ Yên đang làm việc ở Thượng Hải.
- Sáng nay có thu hoạch gì không?
Bộ Yến cười hì hì hỏi, Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Đúng là vô kế khả thi, đã nấu cơm trưa chưa vậy? Nấu xong, chúng tôi về ăn.
Bộ Yên cười nói:
- Anh đúng là, đi công tác còn muốn bắt mấy người trong văn phòng của em nấu cơm.
Dương Phàm vừa cười vừa nói:
- Không vui à? Vậy cũng được, tôi đi ăn cơm hộp.
Bộ Yên cười hì hì nói:
- Được rồi, em nấu xong rồi. Em thấy thời gian khá gấp, buổi trưa được nghỉ có hơn tiếng, mấy người đừng về, em đưa đến cho mọi người.
Dương Phàm, Lâm Đốn, Hứa Phi và lái xe Tiểu Vương, bốn người đợi ở bãi đỗ xe hơn tiếng thì mới thấy xe của Bộ Yên xuất hiện. Dương Phàm không khỏi oán giận:
- Bộ Yên, cô muốn chúng tôi chết đói à?
Bộ Yên bất mãn nói:
- Anh không nhìn đồng hồ xem, đi xe mất mười phút, nhưng tắc mất 50 phút.
Trời buổi trưa nhưng khá âm u, đám người Dương Phàm lấy mỗi người một hộp, ngồi xuống đất mà ăn. Vừa ăn còn bàn bạc công việc buổi chiều.
Bộ Yên ở bên cạnh đưa mỗi người một chai nước, cười nói:
- Bí thư Dương, làm việc cho anh đúng là đen đủi. Trưa còn phải ăn cơm hộp.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Không phải tôi muốn như vậy. Huyện bây giờ chỗ nào cũng thiếu tiền, còn có một hạng mục rất lớn cần tiến hành. Tôi chỉ muốn tiền chia làm đôi mà sử dụng.
Hứa Phi ở bên cười ha hả nói:
- Như thế này cũng tốt, thế mới ra vẻ làm việc. Những người trong chốn quan trường lúc này nhất định đang ăn to uống lớn. Tiền nhà nước mà, có ai đau lòng đâu. Những kẻ đó đâu phải người vì công việc.
Cách đó không xa, Trần Chí Quốc và một đám người đi vào bãi đỗ xe. Thấy đám người Dương Phàm đang ngồi xổm dưới đất, cầm hộp cơm mà ăn, lão không khỏi sửng sốt một chút. Lúc này một mấy người từ phía sau đi tới gần Trần Chí Quốc. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi cười nói:
- Trần lão, ngài xem gì thế?
Trần Chí Quốc cười nói:
- Không nhìn gì hết, chúng ta lên xe thôi.
Đoàn người đi về phía trước, người đàn ông này vừa đi vừa nhỏ giọng báo cáo:
- Trần tổng, chiều có cuộc đàm phán rất quan trọng. Đối phương một lần nữa muốn quyền khống chế cổ phần, ở vấn đề này chúng ta vẫn chưa đạt được hiệp định.
Trần Chí Quốc dừng lại nói:
- Tại sao lại như vậy?
Người đàn ông này có chút xấu hổ, nói:
- Chúng tôi cũng mới vừa biết được, có một công ty khác coi trọng mỏ quặng của bọn họ, đưa ra yêu cầu hợp tác với bọn họ thành lập một điểm tiêu thụ khổng lồ. Có đối thủ cạnh tranh, cho nên bọn họ muốn tăng giá.
Trần Chí Quốc rất bất mãn, nghiêm giọng nói:
- Các công ty sắt thép trong nước cạnh tranh với nhau là không có lý trí. Điểm này các người đáng ra phải sớm hiểu rõ. Hơn nữa về mặt tình báo, tin tức cũng phải làm từ trước. Bây giờ sắp thành công mà để người ta xen vào, tương lai sẽ làm chậm sự phát triển của công ty. Hôm nay là như vậy. Lúc trước đàm phán nhập khẩu quặng cũng là như vậy. Người trong nước đấu với nhau, như vậy chỉ làm người nước ngoài có lợi. Rõ ràng các công ty sắt thép Trung Quốc chúng ta chiếm ưu thế về nhập khẩu quặng mỏ trên thế giới, nhưng sao lại không có quyền về giá thành? Đám lãnh đạo mới các người đúng là không nhìn ra ở vấn đề này. Đây là không có trách nhiệm với công ty.
Người đàn ông nghe xong, đầu đầy mồ hôi, nói:
- Chúng tôi cũng không nghĩ đến đã đàm phán ba tháng trời, vào giai đoạn cuối cùng rồi, vậy mà công ty đó còn chọc gậy bánh xe. Gần đây còn nghe nói có công ty khác muốn xen vào. Trần lão, ngài là người đức cao vọng trọng trong lĩnh vực này, ngài có thể ra mặt tìm Hiệp hội thép nói chuyện. Tất cả cùng một nhà, không nên đấu đá mãi.
Trần Chí Quốc đứng trước cửa xe, đột nhiên nghĩ ra gì đó. Trần Chí Quốc gọi thư ký đến, nói:
- Tiểu Lưu, cậu sang bên kia hỏi Dương Phàm, bảo bọn họ đưa tài liệu về mỏ quặng ưu chất ở huyện hắn.
Dương Phàm ăn no, vỗ vỗ bụng, hài lòng nói:
- Đồ ăn rất ngon. Bộ Yên, đây là cô làm sao? Đồ ăn cô làm đúng là sẵn muối.
Bộ Yên tức giận thở hổn hển, nhét vào tay Dương Phàm một chai nước, chu miệng nói:
- Vất vả cả buổi sáng làm cho anh ăn, anh còn nói nhảm như vậy. Cả văn phòng của em tổng cộng là năm người. Bao nhiêu việc phải làm, vậy mà anh còn muốn sai người ta. Em đường đường là một quản lý phòng, vậy mà lại thành bảo mẫu...
Dương Phàm vội vàng uống một ngụm nước, nói:
- Ừ, về anh thăng chức cho em một bậc. Em biểu hiện rất tốt, có thể làm trưởng phòng.
Bộ Yên cười mắng:
- Thèm vào, được thêm có mấy đồng tiền lương.
Dương Phàm hừ một tiếng, nói:
- Công tác cách mạng, nói đến tiền đúng là dung tục.
Bộ Yên ra vẻ trợn mắt há mồm nói:
- Em có nghe lầm không? Lời này là anh nói?
Dương Phàm đầy vẻ oai phong lẫm liệt nói:
- Là tôi nói, sao vậy?
Bộ Yên ra vẻ không biết nói gì, lắc lắc đầu, hừ hừ nói:
- Chữ "quan" có hai miệng, dù như thế nào thì lý cũng là ở phía anh.
Dương Phàm nở nụ cười thắng lợi, nhỏ giọng nói:
- Biết là tốt, nếu không thành thật, tôi thu thập cô.
Bộ Yên quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, lắc lắc mông chui lên xe, lấy một túi giấy. Nàng trừng mắt nhìn Dương Phàm lần nữa, rồi vội vàng đi thu dọn.
Lúc này thư ký Tiểu Lưu đã chạy đến, đi đến trước mặt Dương Phàm, liền nói:
- Anh là Dương Phàm?
Dương Phàm gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Thư ký Tiểu Lưu nói tiếp:
- Tài liệu về huyện các người có sẵn không, cho tôi một bản.
Dương Phàm sớm có chuẩn bị từ trước. Nghe hắn nói liền cười cười:
- Anh chờ chút.
Nói xong hắn rất nhanh lấy ba bản tài liệu đưa cho thư ký Tiểu Lưu.
Thư ký Tiểu Lưu cầm lên, cười nói:
- Tôi về trước, Trần tổng đang đợi.
Thư ký Tiểu Lưu rời đi, Bộ Yên rất đau lòng nói:
- Việc gì anh phải hào phóng như vậy. Một bản tài liệu cũng mất mấy chục tệ, anh lại cho hắn ba bản.
Dương Phàm quay đầu lại cười nói:
- Không biết đừng lắm miệng. Trần lão kia, tôi thấy không hề bình thường chút nào. Không biết chừng chuyện của chúng ta sẽ rơi vào đầu lão ấy.
Bộ Yên cười trêu:
- Anh cứ mơ đi.
Buổi chiều, Dương Phàm dẫn theo mấy người bắt đầu phân phát tài liệu ra xung quanh. Làm như thế này đúng là khiến vào công ty đến hỏi thăm tình hình. Chẳng qua chỉ hỏi một câu mà thôi.
Bận cả một ngày, sau khi về khách sạn, Trần Chí Quốc bên kia không gọi điện tới. Lời nói lúc trưa như bay theo gió rồi vậy.
Tắm xong, Dương Phàm mặc áo ngủ ngồi trong phòng nghỉ ngơi, điện thoại di động trên bàn lại vang lên. Hắn cầm lên, thì ra Chu Minh Đạo gọi tới.
- Ừ, Dương Phàm hả? Tình hình như thế nào?
Trong giọng Chu Minh Đạo có vẻ quan tâm, lại có vẻ như chút tức giận. Dương Phàm không biết tức giận từ đâu mà có, cười cười nói:
- Thầy, tình hình không tốt cho lắm. Em cảm thấy mình thật vô dụng.
Chu Minh Đạo trầm giọng nói:
- Hạng mục lớn như vậy, em có thể nghĩ ra, từng bước khởi động. Đó là suy nghĩ rất chính xác. Thành và bại còn phải do may mắn, điều này không có quan hệ quá nhiều với năng lực. Đáng tiếc chuyện này thầy có lẽ không giúp gì được em. Chẳng qua thầy có một đề nghị, em có thể suy nghĩ một chút. Đến tập đoàn Yến Tử, dù sao bọn họ cũng là công ty trong tỉnh Giang Nam.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Em đã suy nghĩ vấn đề này, tập đoàn Yến Tử không phải quá lớn ở trong nước. Nếu thực sự không có biện pháp, bước tiếp theo em cũng chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Chu Minh Đạo cau mày nói:
- Em là bí thư huyện ủy không thể chuyện gì cũng tự mình đi làm, nắm lớn bỏ nhỏ. Một vài chuyện cụ thể phải để người bên dưới phát huy.
Dương Phàm cảm kích cười nói:
- Đạo lý này em hiểu, chẳng qua bây giờ mới là bắt đầu, em phải cẩn thận quan sát, nếu không chẳng yên tâm.
Chu Minh Đạo không nói gì nữa, dập máy. Dương Phàm sớm lên giường đi ngủ.
Đêm đã khuya, trên tầng cao nhất trụ sở Bảo Cương, đèn vẫn sáng. Trong phòng họp, Trần Chí Quốc ngồi trên ghế chủ tịch, lặng lẽ lắng nghe người bên dưới tiến hành thảo luận. Là chủ tịch, mặc dù đã rút về tuyến sau, nhưng Trần Chí Quốc vẫn có tiếng nói tuyệt đối trong Bảo Cương. Cả công ty này từ trên xuống dưới đều do một tay lão đưa lên, hơn nữa người kế nhiệm lão từ danh tiếng đến quan hệ đều còn lâu mới sánh bằng. Cho nên trong một năm mấu chốt khi Trần Chí Quốc rút lui, rất nhiều khi quyết định các chuyện lớn của công ty Bảo Cương đều cần Trần Chí Quốc có mặt.
Lần thảo luận này chính là liên quan đến vấn đề hợp tác với một huyện ở Sơn Tây. Bảo Cương hy vọng có thể lợi dụng mỏ quặng loại tốt, hợp tác xây dựng một nhà máy khổng lồ, để chuẩn bị nguyên liệu tiến hành mở rộng sản xuất của công ty. Không ngờ rằng đến lúc mấu chốt lại có vướng mắc. Một khi không kịp giải quyết vấn đề này, tương lai khi nhà máy mới được hoàn thành sẽ gặp khó khăn về nguyên liệu.
Trong cuộc họp có hai bên, tranh chấp vấn đề không thỏa hiệp hay nhượng bộ. Một bên cho rằng thời gian không đợi người, trong lúc nhất thời rất khó tìm được nơi thích hợp khác, Bảo Cương bị người nắm trúng yếu điểm, không thể không thỏa hiệp. Một bên còn lại cho rằng, Bảo Cương là tập đoàn hàng đầu trong nước, tuyệt đối không thể bị người ép. Mặc dù tương lai có thể khiến sản xuất hơi đình trệ một thời gian, nhưng không thể xuất hiện việc đó.
Trần Chí Quốc vẫn không tỏ thái độ, mà nhìn tài liệu và bản quy hoạch của Dương Phàm, gần như đọc từng chữ một. Trần Chí Quốc lúc này mới xác định thanh niên này quả thực đã viết một quy hoạch chi tiết. Trần Chí Quốc rất coi trọng thái độ làm việc. Từ bề ngoài thì Bảo Cương chỉ cần nguyên liệu. Nhưng từ thực chất của vấn đề, nếu như hợp tác với một nơi chỉ mong một công ty sắt thép đến đầu tư ở địa phương mình, mà không lo lắng ảnh hưởng xấu của ngành sản xuất này, như vậy khu mỏ quặng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bản quy hoạch của Dương Phàm rõ ràng là do chuyên gia viết, các số liệu rất cẩn thận. Dù là những chi tiết nhỏ cũng không sơ hở gì.
Thư ký Lưu cầm một xấp tài liệu đã in xong, đi vào. Trần Chí Quốc ho khan một tiếng, cả hội trường lập tức im lặng. Trần Chí Quốc dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn quanh một vòng nói:
- Trong tay tôi có một bản tài liệu và quy hoạch, mọi người nhìn xem. Ngoài ra, tôi đã đưa vài bản đến bên phòng Kỹ thuật, để bọn họ tính xem số liệu trong đó có phóng đại hoặc là sơ sót điểm nào không. Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc. Phòng Thống kê và phòng Kỹ thuật chịu khó làm suốt đêm tính toán rõ bản quy hoạch này. Các đồng chí khác sau khi về cũng đọc bản quy hoạch này, mai tiếp tục thảo luận.
Một đêm không có gì để nói. Sáng hôm sau Dương Phàm lại dẫn mọi người đến triển lãm, tiếp tục giải truyền đơn. Được Chu Minh Đạo ủng hộ, Dương Phàm đã không còn phải suy nghĩ nhiều như trước nữa, hắn cảm thấy rất tự tin, vững vàng.