Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 220: gặp gỡ bất ngờ




Mọi người lo lắng quả thật không phải là vô lý, kế hoạch lớn như vậy, nếu muốn làm thì khó khăn tới mức nào. Trên quan trường chỉ cầu một chữ "ổn", Dương Phàm rất hiểu tâm tình của mọi người.
Lần hội nghị này, Dương Phàm không tỏ rõ thái độ mà quyết định cứ để hội nghị tiếp tục thảo luận.
Chấm dứt hội nghị, Dương Phàm vừa mới đi vào phòng làm việc, Trầm Ninh đã đi vào theo.
Dương Phàm chờ y ngồi xuống mới cười hỏi:
- Mày tới khuyên tao à?
Trầm Ninh cười, nhận điếu thuốc Dương Phàm đưa, châm lửa xong mới nói:
- Khuyên mày cái gì? Khuyên mày đừng kích động? Không cần thành công vĩ đại?
Trầm Ninh nói xong lắc đầu tiếp tục nói:
- Mày khác với đám người trong hội nghị, tao khuyên cũng vô ích. Chuyện này mày khẳng định là muốn làm. Tao đi theo chỉ là muốn nói với mày, nếu cứ thảo luận mãi không dứt thế này, thà rằng cứ để cấp trên ép xuống còn hơn.
Dương Phàm hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ một chút, lập tức hai mắt sáng lên. Ở trong quan trường, còn có cái gì có tác dụng hơn lời nói của lãnh đạo chứ? Tuy nhiên Dương Phàm vẫn do dự, nhìn Trầm Ninh vẻ hơi lo lắng:
- Kế hoạch lớn như vậy nếu làm không tốt, lãnh đạo cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Trầm Ninh cười lắc đầu nói:
- Loại chuyện này, nếu mày thật sự muốn làm, nhất định phải có cấp trên lên tiếng ủng hộ. Nếu không thì chưa cần nói tới thị, ngay ở Vĩ Huyền đã rất khó thuyết phục người ta. Biện pháp tốt nhất chính là mày làm cho bọn họ phải làm theo những gì mày nói một cách vô điều kiện, như vậy đủ rồi.
Không thể nghi ngờ, những lời Trầm Ninh vừa nói đã cảnh tỉnh Dương Phàm. Chuyện này nói ra ở thường ủy thực tế là không có mấy ý nghĩa. Đầu tư vài tỷ đối với cán bộ Vĩ Huyền đã là những dự án khổng lồ. Bọn họ không có khả năng, dũng khí và năng lực cùng gánh vác. Thực ra Dương Phàm cũng không cần bọn họ gánh vác, chỉ cần bọn họ nghe lời làm việc là được rồi.
Muốn đạt được hiệu quả như Trầm Ninh nói, việc duy nhất là phải có một vị lãnh đạo Uyển Lăng hoặc trong tỉnh có đủ sức nặng ủng hộ kế hoạch này.
Trầm Ninh đi rồi, Dương Phàm suy nghĩ suốt một ngày. Lựa chọn vị lãnh đạo nào để đột phá cửa ải này đây? Dương Phàm nghĩ định gọi điện cho Trần Chính Hòa để thỉnh giáo nhưng lại lập tức phủ định ý nghĩ này. Cẩn thận suy xét một lúc nữa, Dương Phàm vội đi tìm Tô Diệu Nga.
- Phó bí thư Tô, tôi có chuyện phải đi vài ngày. Mấy hôm tới, phiền chị vất vả thêm một chút công tác ở huyện.
Tô Diệu Nga cười nói:
- Không thành vấn đề. Bí thư Dương, là vì kế hoạch kia sao?
Dương Phàm thở dài một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Nếu kế hoạch này có thể được thực hiện, chắc chắn sẽ nâng kinh tế Vĩ Huyền lên một tầng cao mới. Mặc dù có muôn vàn khó khăn nhưng tôi cũng phải cố một lần.
Tô Diệu Nga gật gật đầu nói:
- Bí thư Dương, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Kế hoạch này càng đưa được lên cao thì khả năng thành hiện thực càng cao.
Ý tứ này cũng gần tương đương với ý của Trầm Ninh. Chẳng qua Tô Diệu Nga khác với Trầm Ninh. Trầm Ninh có thể chủ động nói thẳng, Tô Diệu Nga thì không thể, phải đợi khi Dương Phàm tìm tới nơi mới có cơ hội thích hợp để nói.
Dương Phàm suy nghĩ tới những điểm nhỏ nhặt tinh tế này, cảm thấy đâu đâu cũng là học vấn.
Cáo từ Tô Diệu Nga, Dương Phàm mang Lâm Đốn đi tới Vu Thành. Chuyện này Dương Phàm không trông cậy vào thị ủy Uyển Lăng có thể ủng hộ mình. Khi tới Vu Thành, Dương Phàm bảo Lâm Đốn và lái xe Tiểu Vương tìm một nơi để nghỉ ngơi, một mình lái xe tới tòa nhà ủy ban Vu Thành, tìm tới phòng làm việc của Chúc Vũ Hàm.
Buổi chiều, Chúc Vũ Hàm mới đi làm được một hồi, đang xem tài liệu thì thư ký vào thông báo:
- Phó chủ tịch Chúc, ở Uyển Lăng có một vị tên là Dương Phàm muốn tìm ngài.
Chúc Vũ Hàm hơi sửng sốt, thầm nhủ sao Dương Phàm lại tìm tới cơ quan như vậy, vội vàng nói với thư ký:
- Cho anh ta vào.
Dương Phàm đeo cặp máy tính, nhìn kiểu gì cũng không giống một Bí thư huyện ủy mà ngược lại giống một sinh viên còn đang đi học. Sau khi đi vào, Dương Phàm cười nói với Chúc Vũ Hàm:
- Xin chào phó chủ tịch Chúc.
Chúc Vũ Hàm cố nén cười, ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Trước hết cứ ngồi xuống chờ một chút.
Nói xong Chúc Vũ Hàm không kìm nổi hé miệng nở nụ cười, một lát sau mới nói:
- Nghĩ thế nào mà tới văn phòng tìm chị thế? Cần gì liên hệ thì chỉ một cú điện thoại là được mà.
Dương Phàm nhìn phòng làm việc của Chúc Vũ Hàm, cười nói:
- Em muốn đến xem phòng làm việc của chị thế nào?
Nói xong Dương Phàm cũng không kìm nổi cười rộ lên nói:
- Vừa rồi bộ dáng của chị rất uy nghiêm.
Thấy ánh mắt của Dương Phàm có nét tình thú, Chúc Vũ Hàm không kìm nổi đỏ mặt lên, hạ giọng nói:
- Tiểu lưu manh, đừng suy nghĩ lung tung. Cũng phải xem đây là đâu chứ.
Dương Phàm lộ ra biểu tình vô tội, nhún vai nói:
- Em chỉ chỉ suy nghĩ, chị có dám nói rằng, khi cấp dưới của chị đến văn phòng báo cáo công tác, gặp một chủ tịch đại mỹ nữ thế này, trong đầu họ không suy nghĩ lung tung hay không?
Đây chính là nịnh khéo, Chúc Vũ Hàm hơi ngượng ngùng nói:
- Được rồi, nói về em đi. Đến đây chắc là có chuyện gì quan trọng hả? Mau nói đi, chị bận lắm.
Dương Phàm thở dài nói:
- Sự tình không nhỏ đâu, có lẽ trong thời gian ngắn không thể nói xong được.
Chúc Vũ Hàm nghe xong không khỏi cười mắng:
- Biết ngay là em đến thì không phải chuyện tốt mà.
Nói xong, Chúc Vũ Hàm gọi thư ký vào, hỏi kế hoạch buổi chiều. Chúc Vũ Hàm nói buổi chiều có một hội nghị công tác cần phải tham gia. Chúc Vũ Hàm nói:
- Cô gửi giấy, nói chiều nay tôi không tham gia hội nghị được, tôi có kế hoạch khác rồi.
Nữ thư ký nhìn thoáng qua Dương Phàm, gật đầu nói:
- Tôi đi làm ngay.
Sau khi nữ thư ký rời đi, Dương Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Không tự mình nhìn một lần, thật không biết uy quan lớn của chị. Vừa rồi khi nói chuyện với chị, thư ký còn không dám nhìn vào mắt chị.
Chúc Vũ Hàm cười cười nói:
- Lại nịnh bợ, tiểu lưu manh này. Trước kia em cũng đã gặp cô thư ký này rồi đó, là chị kéo từ tập đoàn ô tô Trường Giang tới. Đi cùng chị đã nhiều năm, làm việc cũng quen tay, miệng cũng kín. Đúng rồi, em không đi một mình đấy chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Em cũng mang theo lái xe và thư ký nhưng để họ ở lại khách sạn.
Chúc Vũ Hàm hiểu ý liếc Dương Phàm một cái, ngồi vào bên cạnh sô pha của Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Đây là em có tật giật mình hả!
Ánh mắt này có thể nói là phong tình vạn chủng, Dương Phàm nhìn không khỏi trong lòng hơi rung động. Dương Phàm nhìn thấy cửa sổ đã đóng, cửa chính cũng đóng, liền to gan hẳn lên, gục đầu vào ngực Chúc Vũ Hàm.
- Em muốn làm gì?
Chúc Vũ Hàm thấy biểu tình của Dương Phàm, lộ ra vẻ bối rối, đang định đứng lên thì sau gáy đã bị một bàn tay đỡ lấy, cái miệng bị hôn thật chặt.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu khiến Chúc Vũ Hàm như nhũn toàn thân, ý loạn tình mê, trong lòng vừa hồi hộp vừa cảm thấy kích thích, mặt mũi đỏ bừng, muốn đẩy Dương Phàm ra nhưng không còn chút khí lực nào, chỉ có thể để mặc cho tiểu oan gia này tùy ý nghịch ngợm một hồi.
Thấy Dương Phàm giơ tay ôm mình đặt lên đùi, Chúc Vũ Hàm mới bừng tỉnh lại, vội vàng cầm lấy bàn tay Dương Phàm đang xoa nắn ngực mình, nói:
- Đừng, thư ký quay lại mà thấy thì chết.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn cửa ra vào, cười dâm hỏi nhỏ:
- Cô ấy đi bao lâu nữa?
Chúc Vũ Hàm giãy dụa trượt từ trên người Dương Phàm xuống, đỏ mặt hạ giọng nói:
- Chỉ một lát thôi. Em quả là một tên trộm to gan.
Nói xong, Chúc Vũ Hàm vội vàng sửa sang lại quần áo, ngoài cửa cũng truyền tới tiếng bước chân của thư ký.
- Củ chuối thật!
Dương Phàm lộ vẻ hơi tức giận, ngửa đầu ra sau sô pha.
Chúc Vũ Hàm đá nhanh hắn một cái nói:
- Ngồi tử tế, không xem đây là đâu à?
Dương Phàm cười khổ ngồi ngay ngắn lại, lúc này nữ thư ký gõ cửa. Chúc Vũ Hàm nói:
- Vào đi.
- Đã thông báo với văn phòng. Ngài còn gì phân phó nữa không?
Nữ thư ký cười hỏi.
Chúc Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Không có việc gì, cô cứ đi đi. Có việc gì, tôi sẽ gọi cô.
Nữ thư ký bước ra ngoài, Dương Phàm ngắm nhìn bóng dáng yểu điệu đó, chậc chậc hai cái nói:
- Nữ thư ký này không tồi nhỉ.
Nói xong Dương Phàm quay đầu lại cười hỏi Chúc Vũ Hàm:
- Có phải chị ám hiệu gì với cô ấy hay không? Chỗ ngồi của cô ấy không phải là ở phòng ngoài sao? Tại sao lại đi thẳng ra ngoài thế?
Chúc Vũ Hàm giơ tay lên khẽ cốc đầu Dương Phàm nói:
- Ba hoa, em và thư ký của em chẳng lẽ không có thống nhất gì sao? Chị thấy em có vẻ thích cô bé đó, có muốn chị giới thiệu cho không?
Dương Phàm quay đầu, đánh giá Chúc Vũ Hàm một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Chị đứng lên, xoay người một vòng.
Chúc Vũ Hàm nghi hoặc đứng lên xoay người, Dương Phàm cảm khái nói:
- Khó trách vừa rồi em vẫn cảm thấy, dáng người cô thư ký kia tuy rằng không tồi, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó. Hóa ra là bởi vì vẫn thua chị một cái đầu.
Chúc Vũ Hàm xoay người lại, lườm Dương Phàm nói:
- Càng ngày càng không đứng đắn, nghiêm túc một chút, nơi này là phòng làm việc.
Dương Phàm cười mờ ám, vỗ vỗ đùi mình nói:
- Cưng, lên đây ngồi nào.
Lần này Chúc Vũ Hàm hoàn toàn rụt rè, nhìn ra cửa như thể đang ăn trộm, miệng thì thầm than thở:
- Muốn chết.
Nói xong không ngờ thực sự ngồi lên đùi Dương Phàm, dựa lưng vào Dương Phàm, đầu tựa vào vai hắn. Tiếp đó, Chúc Vũ Hàm nhắm mắt lại, cọ cọ bên dưới, khuôn mặt ửng hồng, miệng nỉ non:
- Trước mặt em, chị đúng là một người đàn bà không đứng đắn.
Dương Phàm vốn không định thế này, tuy nhiên Chúc Vũ Hàm lại làm như vậy, Dương Phàm lập tức nổi sắc tâm. Hắn hôn lên cái cổ mềm mại của Chúc Vũ Hàm, thì thầm vào tai cô:
- Có muốn thử cảm giác ở đây một lần không?
Nói xong, một tay đã chui vào dưới váy, nhẹ nhàng vuốt ve nơi nóng bỏng đó.
Chúc Vũ Hàm hơi bối rối, mở to mắt nhìn Dương Phàm, cầu xin:
- Đừng, làm thế này rồi chút nữa chị không thể đi ra ngoài được.
Những lời này, khiến Dương Phàm nhớ rằng sau khi làm tình xong, bà chị này toàn thân đỏ bừng, thật lâu sau mới hết đỏ. Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể từ bỏ, thở dài nói:
- Đáng tiếc, làm tình trong phòng làm việc quả thật rất hứng thú.
Chúc Vũ Hàm giơ tay sờ xuống bên dưới, chạm vào vật cứng rắn cách lớp quần áo, liền mỉm cười áy náy:
- Nếu không chúng ta về đi, chỉ sợ lúc đó thì chân đã nhũn ra rồi.
Dương Phàm dùng ngón tay nghịch ngợm nơi riêng tư, cảm thấy ẩm ướt, biết Chúc Vũ Hàm động tình, không khỏi cười nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?
Hai người thu thập đồ đạc, nghiêm chỉnh đi ra cửa.
Khi ra bãi đỗ xe, Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Em lái xe, chân chị nhũn cả rồi.
Trở lại biệt thự, vừa mới bước vào trong nhà, Chúc Vũ Hàm đã cảm thấy mình bị Dương Phàm bế bổng lên, không khỏi rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy bờ vai hắn, ra vẻ cừu non chờ bị làm thịt.
Dương Phàm nhẹ nhàng đặt Chúc Vũ Hàm lên giường rồi cùng nằm xuống. Chúc Vũ Hàm quay người sang, hai tay ôm lấy mặt Dương Phàm, bình tĩnh nói:
- Em chính là oan gia của chị, cả đời cũng không thoát.
Nói xong Chúc Vũ Hàm vặn vẹo thân mình như rắn, cúi xuống kéo khóa quần, lấy tiểu Dương Phàm ra, lại ngẩng đầu liếc Dương Phàm đầy quyến rũ rồi há cái miệng nhỏ tiếp cận nó.
Dương Phàm nhớ đã đọc ở một quyển sách nào đó viết "càng là phụ nữ bên ngoài tỏ vẻ đứng đắn thì khi về nhà, lên giường lại càng phóng đãng". Đàn ông vốn yêu cầu cao nhất ở đàn bà chính là hai tính chất này kết hợp với nhau. Bên ngoài thể hiện càng đứng đắn càng tốt, ở nhà càng phóng đãng càng tốt. Đây là hai yêu cầu mâu thuẫn và đối lập, đồng thời lại phải tập trung trên cùng một người đàn bà.
Sau khi tình cảm mãnh liệt, ngồi dựa vào chăn, Dương Phàm nói tới kế hoạch khu công nghiệp. Chúc Vũ Hàm toàn thân mềm nhũn dựa người vào ngực hắn nghe. Sau khi nghe xong lại đứng ngồi nhỏm dậy, mặc cho hai bầu ngực căng tròn lắc lư trước mặt Dương Phàm.
- Có kế hoạch cụ thể không?
Chúc Vũ Hàm hỏi có vẻ rất nghiêm túc nhưng lại cố tình lõa thể trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm nhìn thấy cảm giác kích thích khác thường, tuy nhiên vẫn quay sang với lấy cái cặp bên cạnh giường, rút tập kế hoạch ra.
Chúc Vũ Hàm lấy kính ở đầu giường đeo lên, cầm lấy bản kế hoạch, nằm vào trong chăn xem. Trong phòng lập tức trở nên rất im lặng, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa vù vù.
Sau khi đại khái xem xong, Chúc Vũ Hàm cất bản kế hoạch vào ngăn tủ đầu giường, cũng không tháo kính ra mà gục đầu vào ngực Dương Phàm nói:
- Chuyện này rất phiền toái. Đầu tư quá lớn. Chị hiểu ý của em, hy vọng trong tỉnh có thể ủng hộ em, tốt nhất là có thể hỗ trợ mấy hạng mục mấu chốt.
Dương Phàm nghịch ngợm bộ ngực trắng nõn trước mặt, cảm nhận thấy nó lại cứng lên.
- Ừ, em biết là rất khó, nhưng em vẫn muốn làm.
Chúc Vũ Hàm hơi quay người, đưa một tay xuống, vừa cầm lấy đã khiến Dương Phàm cảm thấy nóng lên.
- Tốt nhất là em đừng chạy trong tỉnh, trước hết cứ làm tốt hai chuyện đã. Thứ nhất, phải làm mỏ than đầu tiên. Thứ hai, tích cực tìm kiếm một công ty sắt thép, tận dụng lợi thế đất đai, mỏ than, đàm phán việc hợp tác xây dựng nhà máy luyện than cốc. Chờ sau khi em làm xong hai hạng mục này sẽ đề xuất kế hoạch này lên tỉnh.
Những lời Chúc Vũ Hàm vừa nói dùng bình tĩnh lý trí để hình dung cũng không quá chút nào. Dương Phàm nghe xong không kìm nổi thở dài một trận, việc này cũng chỉ có thể làm từng bước mà thôi.
Mấy lần gần đây, biểu hiện của Chúc Vũ Hàm phóng túng hơn so với trước kia rất nhiều. Có thể là vì ý thức được không thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Dương Phàm, mỗi lần gặp nhau, Chúc Vũ Hàm đều cực kỳ quý trọng, đồng thời cũng có ý tứ tình cảm vụng trộm cũng khiến Chúc Vũ Hàm hưng phấn hơn hẳn.
Cảm giác thứ cầm trong tay đang rắn lên, Chúc Vũ Hàm nghiêng người, nghểnh mông lên cho Dương Phàm. Vòng eo thon vặn vẹo khiến cặp mông căng tròn khẽ động, dùng thân thể ra hiệu cho Dương Phàm biết tâm tư của mình.
Dương Phàm hiểu ý tiếp cận vào. Chúc Vũ Hàm hơi mở hai chân, để hắn thuận lợi tiến vào, sau đó thoải mái rên lên, hạ giọng nói:
- Sao lại thế, nhỉ, chưa gì đã ướt hết rồi.
Nói xong, Chúc Vũ Hàm ngửa đầu lại hôn lên mặt Dương Phàm, tiếp đó thân thể bắt đầu chuyển động.
Không bột đố gột nên hồ, Dương Phàm dù có bản lĩnh thế nào mà không có tiền cũng chẳng làm được gì. Sau khi Trần Tuyết Oánh từ Bắc Kinh về đã là chuyện của nửa tháng sau.
Trong phòng làm việc của Dương Phàm, Trần Tuyết Oánh có vẻ rất hưng phấn, trong tay cầm một tờ hiệp nghị thư đưa cho Dương Phàm nói:
- Em xem đi, nếu làm được thì ký vào.
Dương Phàm nhìn lướt qua hỏi:
- Cái gì vậy?
Trần Tuyết Oánh nói:
- Hiệp nghị có tính chất tư nhân thôi. Mỏ than chia làm bốn phần, chị và em mỗi người chiếm 30%, Xương Bình Xương Khoa chiếm 20%. Việc kinh doanh và xử lý mọi việc do chị làm, bọn họ xuất ra mười triệu.
Dương Phàm cười hỏi:
- Em không có một phân tiền, làm sao mà chiếm tới 30% vậy?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Mỏ than vốn là của em, chị làm cũng phải có cơ sở chứ. Thủ tục chỉ là để cho hoàn thiện thôi. Quá trình mở rộng quy mô thì chị tính lấy mười triệu để mở rộng quy mô sản xuất, sau đó dùng mỏ than đó vay nợ ngân hàng, tiếp tục mở rộng quy mô thêm. Mấy năm gần đây, giá than đá luôn tăng, nguồn tiêu thụ là không thành vấn đề, chỉ sợ em không lấy được than ra thôi.
Dương Phàm hơi lo lắng hỏi:
- Chuyện lớn như vậy, chị đã bôi trơn từ trên xuống dưới chưa?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Đó là đương nhiên, mỏ than trên danh nghĩa là dựa vào sở Khoáng sản của tỉnh, bề ngoài là tài sản quốc gia, tuy nhiên thực tế là do mình làm, hàng năm nộp lên trên 30% lợi nhuận. Nói ra em đừng giật mình, đây là công trình trọng điểm trong năm nay của tỉnh. Giờ mới thông báo cho cậu em bí thư huyện ủy này.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Rốt cuộc là công ty nhà nước hay công ty tư nhân?
Trần Tuyết Oánh cười lườm Dương Phàm một cái nói:
- Em cần gì quản nó là nhà nước hay tư nhân, về đối ngoại thì chị quản lý, tuy nhiên chúng ta chỉ có thể làm ba mươi năm, sau đó trả lại cho quốc gia. Điểm này khác với mấy mỏ than nhỏ lẻ của em trước kia, khuyết điểm là tất cả tài chính đều phải tự mình tìm cách.
Không ngờ có thể nghĩ đến biện pháp này để làm, Dương Phàm không khỏi âm thầm ngạc nhiên thán phục thủ đoạn đa dạng của những người này. Vốn tính hỗ trợ tìm chút tài chính, lúc này Dương Phàm cũng im miệng. Nếu có biện pháp như vậy để làm, khẳng định là đã có biện pháp tài chính, không cần mình phải quan tâm nữa. Ba mươi năm à, lúc đó thì đã kiếm đầy tiền rồi.
Dương Phàm ký tên vào hiệp nghị xong, nhận lấy một bản. Lúc này Trần Tuyết Oánh mới nói:
- Chuẩn bị đồ đạc một chút đi, ngày mai chúng ta liền ra đi, đi Thượng Hải. Lần này có bốn, năm công ty sắt thép muốn đi, em phải đi cùng để kiến thức một chút, lăn lộn nhiều mới thành thục được.
Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng:
- Toàn bộ kế hoạch to lớn này là của chị cả à?
Trần Tuyết Oánh mỉm cười vẻ hơi hối lỗi:
- Ai mà không muốn làm mỏ than chứ? Chúng ta muốn làm thì phải làm lớn một chút, mọi người cũng sẽ kiếm nhiều thêm một chút phải không? Có một điểm cần phải làm rõ, có phải chị đã vẽ sẵn cho em một tiền cảnh rộng lớn không nào?
Dương Phàm lườm chị mình một cái nói:
- Chị quả là một người chị tốt.
Thượng Hải, đô thị phồn hoa hiện đại.
Dương Phàm vẫn không thể nào thích thành phố này, cảm thấy trừ việc hơi đông người một chút thì chẳng có điểm gì có thể hấp dẫn mình cả. Nhưng nơi này là lá cờ đối ngoại của Trung Quốc, là lựa chọn đầu tiên khi nước ngoài đầu tư vào Trung Quốc. Đây chính là một thành thị đang phát triển mạnh mẽ đầy sức sống.
Mùa đông Thượng Hải mang theo một chút cảm giác ẩm ướt trong không khí. Bước chậm ở đầu đường, nhìn dòng người lui tới, nhìn bốn phía là nhà vô số cao tầng, mỗi một con người đứng ở đây đều có vẻ rất tầm thường.
Dương Phàm đã ngưỡng mộ đại danh đường Nam Kinh đã lâu. Nơi này từng là tiêu chí phồn hoa của Thượng Hải, tuy nhiên hiện tại có lẽ không còn như trước nữa. Kẻ có tiền dường như cũng không hay tới đây nhiều nữa. Những người tới đây thường là tầng lớp thu nhập bậc thấp. Trước cửa một khu chợ đấu giá lớn, có rất đông người đang tụ tập. Sáng mai mới phải đi dự triển lãm kỹ thuật cao, ngày đầu tiên tới đây, Dương Phàm tranh thủ lúc rảnh rỗi đi một vòng. Ở đây tràn ngập đủ loại hàng hóa và giao dịch, tuy nhiên vẫn khiến Dương Phàm có chút cảm giác thất vọng. Thời đại vật chất phong phú dường như cũng là một thời đại mà thế giới tinh thần lại rất nghèo nàn.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phía trước, Dương Phàm hơi hơi do dự một chút, cuối cùng không mở mồm gọi.
Trì Ảnh đang bước chậm có vẻ hơi nhàm chán trên đường. Tiết tấu vội vã của thành phố này khiến Trì Ảnh hơi không hợp. Cô vốn tưởng rằng đổi tuyến hàng không có thể làm mình quên đi nhiều thứ, tuy nhiên, hiện tại xem ra hơi phí công. Bóng dáng người con trai đó vẫn luôn mạnh mẽ xuất hiện, hết lần này tới lần khác.
Kỳ thật Trì Ảnh cũng không cầu mong gì cao xa ở tương lai, chẳng qua loáng thoáng hy vọng ông trời sẽ cho một cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên.
Trì Ảnh biết hy vọng vào ông trời là một chuyện xa vời. Cô lặng lẽ đứng ở bên đường nhìn dòng người qua lại, cảm nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, Trì Ảnh không thể kìm nổi nhớ tới người con trai đó, nhớ tới ánh mắt thản nhiên của người đó, nhớ tới ánh mắt khiến da thịt của mình cũng phải nóng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lơ đãng quay đầu lại, Trì Ảnh dường như phát hiện thứ gì đó, hơi không dám tin vào mắt mình, thân hình như cứng lại.
Trì Ảnh vội vàng quay đầu lại, nhìn chiếc ghế bên đường, thấy nụ cười trên khuôn mặt đã vô số lần xuất hiện trong cơn mơ của mình, đôi môi Trì Ảnh hơi run lên.
Lúc này ở Bắc Kinh, trong một một tòa nhà hai tầng sơn tường đỏ, xung quanh là thảm cỏ xanh, trong phòng khách dưới lầu có bày một bàn cờ. Hai người đánh cờ là Chu Minh Đạo và ông cụ Trần gia. Bên cạnh còn có một người đang ngồi xem là Trần Chính Hòa.
Trên bàn cờ là tình cảnh chém giết kịch liệt. Hai người đã cao tuổi không ngờ lại đánh cờ với toàn những chiêu số mạnh mẽ. Quân trắng quân đen như bốn con rồng giằng co, vật lộn một chỗ với nhau.
Hiện tại đến lượt Chu Minh Đạo đi, trong tay cầm một quân đen. Chu Minh Đạo do dự mãi vẫn không hạ xuống. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Chu Minh Đạo hạ xuống một quân đen, không ngờ lại như một kẻ không hề liên quan tới chém giết ở bên cạnh, giống như một quần chúng bình thường đang quan sát đồng minh chém giết địch trên chiến trường.
- Cục diện ở Vĩ Huyền là theo ý tứ của lão, cho cô bé Trần Tuyết Oánh đi bố trí phải không?
Chu Minh Đạo dường như lơ đãng hỏi một cau.
Nhìn quân đen kia, ông cụ Trần gia cũng cầm lấy một quân cờ trong hộp, bắt đầu suy tư một hồi.
Thật lâu sau, trên trán ông cụ nổi gân xanh, thở dốc kịch liệt. Trần Chính Hòa ở bên cạnh vội vàng đưa tới một chiếc khăn nóng. Ông cụ cầm lấy lau mặt rồi lại nhìn bàn cờ, hung hăng đặt một quân trắng lên bàn cờ đánh bộp một tiếng. Hai khối quân trắng vốn đang ở cách xa nhau không ngờ mơ hồ có dấu hiệu được kết nối.
Hạ quân cờ xuống xong, ông cụ thản nhiên cười nói:
- Cục diện tuy rằng phức tạp, nhưng nếu lập kế hoạch cẩn thận, chưa chắc đã không thể thành công. Cũng giống như bàn cờ này, sau khi kết nối được hai khối quân, tự nhiên cả bàn đều sống.
Chu Minh Đạo chậm rãi nhìn Trần Chính Hòa. Người này ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cụ, không hề có ý phát biểu ý kiến. Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Chu Minh Đạo cau mày nói:
- Đây là ông đỡ cho nó hay là hại nó?
Những lời này vừa nói ra, mí mắt Trần Chính Hòa mấp máy liên tục, lông mày nhăn lại. Tuy nhiên Trần Chính Hòa che dấu rất tốt, cũng không thể thực sự nhìn ra điều gì.
Ông cụ cũng liếc nhìn con trai mình một cái, sau đó cười ha hả cầm chén trà lên uống một ngụm, không chút hoang mang nói:
- Điểm cục diện ấy tính là cái gì? Người làm đại sự mà không có hòn đá trên ngực thì có thể làm nên sự tình gì? Nó muốn nhắm tới mục tiêu quá cao, không có hỗ trợ từ bên ngoài, đây cũng chính là đá thử vàng tốt nhất.
Chu Minh Đạo không trả lời ngay câu nói của ông cụ mà cầm lấy một quân đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ. Quân đen này vừa hạ xuống, hai khối quân trắng tưởng như sắp kết nối với nhau lại giống như cách trăm sông ngàn núi.
- Hừ hừ, khoảng cách xa xôi như vậy mà cũng muốn kết nối à?
Hai người cứ ông một câu, tôi một câu, ẩn chứa ý tứ rất sắc bén trên bàn cờ, đều có ý tấn công rất mạnh mẽ. Thời gian lặng lẽ trôi, Trần Chính Hòa ở bên cạnh vẫn giữ được sự kiên nhẫn từ đầu tới cuối, dường như những gì hai ông nói đều không hề có chút liên quan gì tới mình.
Ván cờ chấm dứt, kết quả cuối cùng là Chu Minh Đạo thắng một phần tư bàn, chính gọi là giết nhiều chết ít là thắng. Kết quả này có vẻ phi thường trùng hợp. Theo Trần Chính Hòa thấy, đây không phải bởi vì hai người chênh lệch trình độ mà chỉ là do đi sai đúng một chút mà thôi.
- Tuyết Oánh đi làm mỏ than, tuy nhiên chỉ có một điểm tựa, có thể khuấy động được cục diện Vĩ Huyền hay không, cần phải xem năng lực của nó (Dương Phàm – dịch giả chú thích). Tôi thừa nhận, nó làm rất không tồi, nhưng đều là chút chuyện nhỏ, lần này có lẽ sẽ làm nên đại sự.
Ông cụ nói những lời này dường như là nói cho hai người nghe.
Chu Minh Đạo đáp lại bằng một tiếng thì thầm:
- Càng già càng dối trá.
Trần Chính Hòa chỉ hơi mỉm cười, không tỏ thái độ.
Chu Minh Đạo đánh xong ván cờ thì rời đi, mang theo vẻ bất mãn mãnh liệt. Ông cụ Trần gia nhìn bóng dáng Chu Minh Đạo, lặng lẽ quay đầu lại nhìn Trần Chính Hòa nói:
- Con không muốn nói gì sao?
Trần Chính Hòa lắc đầu nói:
- Nếu bố đã quyết định, vậy chắc chắn bố đã có đạo lý của mình, con có ý kiến hay không cũng không quan trọng.
Ông cụ thản nhiên cười cười nói:
- Con bất mãn nhưng không nói ra.
Trần Chính Hòa cau mày nói:
- Khi con còn trẻ, có người gây sức ép như vậy với con, bố cũng muốn sao?
Ý này rất rõ ràng, giống như năm đó có người gây sức ép Trần Chính Hòa, ông cụ đã bắt người ta phải xuống đài.
Ông cụ mỉm cười, chậm rãi đi vào thư phòng, khi tới cửa thì quay đầu lại nói:
- Con không đủ tự tin sao?
Nói xong, ông cụ đi vào phòng. Trần Chính Hòa cười khổ hai tiếng, lầm bầm nói:
- Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn.
Trong một quán cà phê, âm nhạc nhẹ nhàng vương vấn, Dương Phàm và Trì Ảnh ngồi đối diện nhìn nhau, mỗi lần hai mắt đối nhau, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
- Em thay tuyến hàng không.
- Anh tới Thượng Hải làm việc.
- Chiều mai em có chuyến bay, có lẽ phải bốn ngày sau mới có thể bay về Thượng Hải.
- Bốn ngày, vừa lúc, tối hôm đó có lẽ anh cũng làm xong việc rồi.
Trì Ảnh đột nhiên cảm khái cười cười, ngẩng đầu nhìn không trung nói:
- Thời tiết thật tốt, ông trời thật tốt.
Dương Phàm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tuy rằng chưa tới mức trời mưa giá rét, nhưng giữa trưa mùa đông Thượng Hải, trời vẫn âm u, làm gì có chút dính dáng tới chữ "tốt" chứ?
Dương Phàm cau mày nói:
- Thời tiết như vậy thích hợp nhất là nằm trong chăn, đọc một quyển sách. Hoặc là…
Dương Phàm nói đến đây chợt ngừng lại.
Trì Ảnh cười truy hỏi:
- Hoặc là cái gì?
- Hoặc là ôm một cô gái hương thơm ngào ngạt nằm ngủ.
Dương Phàm liếc nhìn Trì Ảnh, khóe mắt không hề che dấu ý cười.
Trì Ảnh mở to đôi mắt như mọng nước, liếc Dương Phàm một cái, vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ quyến rũ, lại thêm mấy phần ý nhị, hơi có vẻ hưng phấn cười hỏi:
- Anh đang dụ dỗ em sao?
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ em có thể nói không phải sao?
Trì Ảnh cười tủm tỉm cầm lấy túi xách, đứng dậy, đi tới bên cạnh Dương Phàm, cầm tay kéo Dương Phàm đứng dậy, hơi nghênh mặt lên nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?
Dương Phàm nhất thời không phản ứng lại, hỏi:
- Làm gì?
Khuôn mặt Trì Ảnh nở một nụ cười mờ ám, thì thầm bên tai Dương Phàm:
- Đi thuê phòng, chẳng lẽ anh muốn làm trên đường à? Ồ, ý tưởng kỳ quái, tuy rằng rất kích thích, nhưng em sợ bị cảm mạo.
Dương Phàm:
- Ách!... ..... ..... ..... ....
Trì Ảnh khác với những bạn gái khác của Dương Phàm, chính là cô rất thẳng thắn và mãnh liệt.
Khi ở nhà khách có người đi ngược lại, bước chân vội vã của Trì Ảnh như chậm lại, vẻ rụt rè trên khuôn mặt biến mất, hơi kiêu ngạo nghênh mặt lên. Sau khi nhìn thoáng qua, bước chân của Trì Ảnh lại nhanh hẳn lên, hơi mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng mở cửa phòng. Sau khi cắm thẻ vào ổ điện, điều hòa trung ương bật lên trong nháy mắt, Trì Ảnh quay người ôm lấy Dương Phàm đang đóng cửa, kiễng chân lên, đưa đôi môi nóng hổi ra.
Bắt đầu tiến vào phòng vật lộn. Trì Ảnh điên cuồng hôn lên mặt Dương Phàm, miệng không ngừng than thở:
- Chết em mất, oan gia.
Cả hai hôn môi nhau, rất nhanh chuẩn bị thể hiện bữa tiệc sói và cừa non.
Sau khi ngã xuống giường, Trì Ảnh không chút do dự nhanh chóng tháo khóa quần Dương Phàm, cúi đầu xuống. Dương Phàm nhắm mắt cảm thụ sự phục vụ thoải mái đó. Một lúc lâu sau, Trì Ảnh mới ngẩng đầu lên, liếm chất dịch trên môi, há mổm thở hổn hển:
- Sắp nghẹn chết em rồi.
Dương Phàm cười cười không nói gì, chỉ giơ tay ấn đầu Trì Ảnh xuống. Trì Ảnh vội nói:
- Chờ một chút, em cho anh đổi chỗ. Chưa có ai được dùng đâu…
Một câu nói khiến Dương Phàm thú huyết sôi trào.
Một buổi chiều mây mù âm u không ngờ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, một hồi va chạm tình cảm nhộn nhạo mãnh liệt. Dường như bất cứ người đàn ông nào cũng đều chờ mong có lần như vậy. Dương Phàm cũng không cố ý tránh đi, bởi vì nếu lảng tránh, sẽ làm tổn thương trái tim khát vọng của người phụ nữ.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Trì Ảnh từ trong chăn chui ra, cúi sấp xuống như một con cún, để lộ hết nơi bí mật nhất của người phụ nữ trước mặt Dương Phàm. Theo Dương Phàm thấy, đây là một phụ nữ rất đặc biệt. Cô tiếp cận Dương Phàm không có mục đích gì. Nếu phải nói là có mục đích thì đó chỉ là tâm lý khát vọng theo đuổi cực đỉnh.
Dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn khắp người Dương Phàm như thể làm vệ sinh. Từ trước tới giờ, chưa hề có một ai chủ động làm như vậy, Dương Phàm không hề tìm thấy lý do gì để Trì Ảnh làm như vậy, cho nên không thể quên được buổi chiều hôm nay. Có lẽ đây cũng chính là mục đích cuối cùng của Trì Ảnh.
Bên ngoài khu triển lãm kỹ thuật cao, xe cộ đông như nước. Bước xuống từ taxi, Dương Phàm nhìn quanh một vòng theo thói quen. Tối qua Trần Tuyết Oánh gọi điện thoại, vô sỉ nói là phải về Bắc Kinh có việc, cứ thế để Dương Phàm lại một mình.
Cũng may là Hứa Phi đang từ nhà khách tới đây. Dương Phàm đứng chờ ở cửa, có vẻ hơi nhàm chán. Một bóng người nhỏ bé lặng lẽ hiện ra bên cạnh Dương Phàm, ngẩng đầu muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Dương Phàm cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy, bóng người nhỏ bé đó đã kêu lên vui sướng:
- Oa! Đại ca ca, thật là anh rồi.
Còn chưa dứt lời, Tiêu Tiêu đã đưa hai cánh tay nhỏ bé đấm đấm.
Dương Phàm hơi trở tay không kịp, liền ôm lấy cô bé.
Cô bé này có vẻ cực kỳ hưng phấn, liều mạng lúc lắc trong lòng Dương Phàm. Sau khi thấy rõ là Tiêu Tiêu, Dương Phàm cũng phi thường cao hứng, lập tức bế bổng cô bé lên, cười ha hả nói:
- Bé con, lại chạy loạn hả!
Tiêu Tiêu cười vui vẻ, khuôn nhỏ nhắn hưng phấn đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Không phải, em và ông nội đi với nhau.