Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 203: Năm mới




Những vấn đề trong hội nghị, mọi người hầu hết đã đoán được từ trước. Lúc Dương Phàm đưa ra, rất nhiều người đều lo lắng. Kết quả Dương Phàm không chỉ đích danh phê bình, chỉ nói chung chung: "Có những phương diện không đủ, phải cải tiến..."
Cách làm này làm rất nhiều người không hiểu rõ dụng ý của Dương Phàm. Theo bọn họ nghĩ, hội nghị này là để tính sổ vài người. Kết quả lại là giơ cao đánh khẽ.
Nhưng trong hội nghị Dương Phàm lại khen ngợi ban lãnh đạo xã Thỏ Lĩnh. Từ công việc của cơ sở trồng dược liệu đến phối hợp tiêu thụ dưa lê, cười cười là phát triển du lịch. Theo cách nói của Dương Phàm, trong vòng nửa năm tới, tất cả các xã trong Vĩ Huyền đều sẽ làm theo cách của xã Thỏ Lĩnh.
Bây giờ đã không còn lời đồn Dư Phượng Hà nhờ ngủ với lãnh đạo để giữ được chức nữa. Người ta làm đúng là rất tốt, rất nhiều người đỏ mắt.
Hội nghị chỉ kéo dài trong một ngày, giống phong cách các cuộc họp mà Dương Phàm chủ trì. Sau khi hết giờ, điện thoại di động của Lâm Đốn không ngừng vang lên. Lúc ở nhà ăn cơm, điện thoại cũng vang lên làm Lâm Đốn rất bực. Nhưng Hồ Nhàn lại cười vui. Thấy chồng nói trong điện thoại có chút rụt rè.
Những cuộc điện thoại này, Lâm Đốn đều có cách trả lời, cầm một quyển sổ nhỏ, ghi ghi chép chép. Những cuộc điện thoại này về cơ bản đều muốn qua Lâm Đốn để mời Dương Phàm ăn cơm...
Cả bữa cơm mất hơn tiếng, hai phần ba thời gian là để nghe điện thoại. Cuối cùng cũng ăn xong bữa, Lâm Đốn thở dài một tiếng nói với vợ:
- Không ngờ sau một hội nghị, lãnh đạo không bận mà anh lại thành ra như thế nào. Tất cả đám cán bộ đó đều muốn mời cơm, hoặc sắp xếp để báo cáo.
Hồ Nhàn cười rất tươi, đi đến gần đẩy đẩy Lâm Đốn:
- Anh đã đáp ứng ai chưa?
Lâm Đốn cười nói:
- Bây giờ chưa biết thật giả nên anh không thể đáp ứng.
Hồ Nhàn khẽ thở dài một hơi, hưng phấn nhỏ giọng nói:
- Nghe nói muốn đề bạt trợ lý chủ tịch huyện, anh có hy vọng không?
Lâm Đốn cười nói:
- Sao phải gấp. Anh bây giờ chỉ muốn đi theo phó bí thư Dương ba đến năm năm. Bây giờ chỉ mong như vậy mà thôi. Chờ phó bí thư Dương rời đi, hiển nhiên sẽ sắp xếp cho anh. Phó bí thư Dương là người có tình có nghĩa, điều này em cứ yên tâm, chỉ cần làm tốt, sẽ được đối tốt.
Đang nói chuyện, Đường Gia Sơn đã đến ngoài cửa, cười cười chào. Đường Gia Sơn còn cầm một túi quà trong tay. Lâm Đốn thấy túi quà này, mặt liền sa sầm lại, lạnh nhạt mời Đường Gia Sơn vào chơi. Ý của Đường Gia Sơn rất đơn giản đó chính là muốn mời Dương Phàm đến phòng Vệ sinh môi trường kiểm tra. Lâm Đốn tỏ vẻ sẽ chuyển lại. Đường Gia Sơn chuẩn bị về, Lâm Đốn bảo hắn mang túi quà về. Động tác này làm Đường Gia Sơn có chút xấu hổ, nói:
- Chỉ là chút tâm ý, rượu và thuốc mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Đốn cười nói:
- Nếu phó bí thư Dương biết, tôi nhất định sẽ bị mắng. Trưởng phòng Đường cũng đừng hại tôi.
Đường Gia Sơn lúc này mới nói vài câu khách khí, xách túi quà về.
Sáng hôm sau, Lâm Đốn ở trong phòng làm việc chờ Dương Phàm đến, rót trà cho hắn, sau đó đặt một bản danh sách lên bàn:
- Đây là những cuộc họp tối qua nhờ tôi sắp xếp thời gian báo cáo. Ngoài ra trưởng phòng Đường phòng Vệ sinh môi trường còn tự mình đến nhà tôi, mang theo túi quà. Ý của trưởng phòng Đường chính là muốn anh đến phòng kiểm tra công việc. Quà tôi không nhận, nói sẽ chuyển lời.
Dương Phàm cười nói:
- Anh thấy thế nào?
Lâm Đốn cười nói:
- Danh sách này tôi đã phân tích một chút. Chủ yếu có hai loại. Một đó là những kẻ trong bộ máy cũ, bây giờ đang không có tiếng nói. Mặt khác là những người gió chiều nào che chiều đó. Những người này khá phức tạp, thuộc đủ thế lực.
Dương Phàm trầm ngâm một chút:
- Như vậy sẽ gặp nhóm đầu đi. Anh cứ bố trí.
Lâm Đốn gật đầu đi ra. Dương Phàm thu dọn một chút rồi đứng lên nói:
- Lâm Đốn, chúng ta đến phòng vệ sinh môi trường. Đây là phòng ban gần với đời sống nhân dân nhất, ưu tiên đi kiểm tra trước.
Lâm Đốn sửng sốt một chút, hỏi:
- Có cần gọi điện cho trưởng phòng Đường trước không?
Dương Phàm mỉm cười hỏi:
- Anh thấy thế nào?
Lâm Đốn lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói:
- Tôi cũng nên đi gọi Tiểu Vương.
Dương Phàm không trực tiếp đến phòng Vệ sinh môi trường mà đến xem đống rác trước đây, thấy nơi này đã sớm được dọn sạch. Chẳng qua con mương ở đây vẫn đầy nước thải, đến gần là thấy hôi thối.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, lúc này có mấy người dân đi ngang qua thấy Dương Phàm, lập tức chạy đến.
- Phó bí thư Dương, ngài đến kiểm tra à? Con mương này rất thối. Nhà chúng tôi ở ngay bên cạnh, tối không dám mở cửa sổ.
- Phó bí thư Dương, chuyện này chỉ trông cậy vào ngài giải quyết.
- Đúng, bãi rác lần trước nếu không có ngài thì sao có thể giải quyết được.
Người dân tụ tập càng lúc càng đông, mỗi người một câu. Dương Phàm mỉm cười nhìn mọi người, lớn tiếng nói:
- Xin mọi người yên tâm, tôi đến đây không chỉ để xem cho vui. Chẳng qua tài chính trong huyện bây giờ hơi khó khăn, mong mọi người kiên nhẫn, tôi sẽ mau chóng đưa ra đề án cải tạo con mương này.
Lát sau Dương Phàm rời đi, bảo Tiểu Vương lái xe vào các con hẻm nhỏ. Mỗi khi đến một khu nhà liền thấy rất nhiều công nhân dọn vệ sinh đang làm việc. Bọn họ thấy Dương Phàm xuất hiện, có chút ngạc nhiên.
Rất nhanh Đường Gia Sơn đã nhận được tin tức, vội vàng chạy khắp đường để tìm Dương Phàm. Đáng tiếc hắn hơi đen, lúc tìm được Dương Phàm, Dương Phàm đã đứng trước cửa phòng làm việc đợi hắn được năm phút.
Thấy Dương Phàm đang cười cười đứng ở ngoài cửa, Đường Gia Sơn vội vàng nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, tôi...
- Ha ha, anh không phải hy vọng tôi đến đây sao?
Dương Phàm cười cười làm Đường Gia Sơn xấu hổ, lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:
- Cả phòng Vệ sinh môi trường đều hy vọng ngài đến kiểm tra công việc. Nếu không có ngài, những chiếc xe cũ kỹ đó vẫn chưa được thay thế.
Dương Phàm vào trong phòng, ngồi xuống đợi Đường Gia Sơn rót nước:
- phòng Vệ sinh môi trường cũng được. Tôi đi mấy nơi, tình hình cũng khá tốt. Chẳng qua con mương lần trước sao vẫn như vậy? Nếu không xử lý sẽ có những người biến nó thành bãi rác.
Đường Gia Sơn cười khổ nói:
- Biết làm sao được? Bây giờ phòng chúng tôi đã lập ba điểm thu gom rác ở gần đó nhưng vẫn có người vứt rác xuống mương. Mỗi ngày chúng tôi đều có người đến đó, dọn dẹp một chút.
Đường Gia Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phòng các anh đưa ra một phương án, chuyện này không thể kéo dài. Người dân chửi chúng ta đó.
Đường Gia Sơn vội vàng tỏ vẻ sẽ mau chóng làm. Đến gần trưa, Đường Gia Sơn cố lấy can đảm nói:
- Phó bí thư Dương, bây giờ cũng không còn sớm, buổi trưa phòng chúng tôi tổ chức bữa cơm đạm bạc?
Dương Phàm đi đến đâu đều không ăn, bây giờ tất cả cán bộ lãnh đạo trong huyện đều biết thói quen này của hắn. Nói thật Đường Gia Sơn cũng có chút lo lắng, không ngờ Dương Phàm lại cười nói:
- Vậy làm phiền trưởng phòng Đường, trưa ăn gì đó, không mọi người nói tôi không biết nhân tình.
Nói là tùy tiện, nhưng Đường Gia Sơn nào dám như thế, lập tức đặt một bàn tiệc ở nhà hàng gần đó. Dương Phàm không hề khách khí, ngồi xuống ăn, chẳng qua không nói chuyện. Ăn xong lập tức rời đi, lý do buổi chiều còn có việc.
Thay đổi này chỉ ngày hôm sau đã truyền khắp huyện. Phó bí thư không phải loại người đó, trước đây chỉ là lừa dối mọi người. Rất nhiều người đều đang giậm chân, đấm ngực, thầm chửi mình quá chậm.
Thời gian tiếp theo các trưởng phòng, trưởng ban trong huyện đều muốn báo cao công việc với Dương Phàm, giữa trưa lúc mời đi ăn, Dương Phàm đều vui vẻ đi. Chẳng qua luôn nhấn mạnh đây là bữa cơm vì công việc, không được uống rượu. Một tháng sau đã đi gần hết mấy đơn vị chủ chốt, Dương Phàm lại bắt đầu đi đến mấy cơ quan chuyên môn.
Một cơn mưa đông đổ xuống, trời càng lúc càng lạnh. Phương án mà phòng Vệ sinh môi trường đề xuất đã được đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Dương Phàm cho thông qua, phương án không gặp trở ngại gì hết. Huyện bỏ ra năm trăm nghìn, sửa chữa con mương dài mấy trăm mét.
Ngoài cửa sổ khá âm u, mùa đông năm nay đến muộn, sắp tết dương lịch đến nơi mà thời tiết mới bắt đầu lạnh. Công việc cuối năm rất nhiều, các cuộc họp không ngừng tổ chức, không ngừng phải chạy lên thị, xuống xã.
Ngày thứ sáu nhàn nhã hiếm có, sắp hết giờ làm, Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng đột nhiên rất nhớ Chúc Vũ Hàm. Thầm tính thì thấy đã hai tháng không gặp nàng, thi thoảng nhắn một tin, cũng chỉ là mấy câu thăm hỏi. Tất cả mọi người đều bận công việc, không có thời gian ở bên nhau.
Nghĩ đến Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm không khỏi xấu hổ. Bên cạnh mình còn có Hiểu Vân, thi thoảng có thể lên Uyển Lăng *** với Ngô Yến. Nhưng Chúc Vũ Hàm lại cô đơn một mình. Nghĩ có lúc mình vì bận việc, ngay cả tin nhắn cũng ít gửi. Hắn cảm thấy áy náy liền rút điện thoại di động ra nhắn tin cho nàng.
- Trời trở rét, nhớ mặc ấm vào đó, bận cũng không được ăn đồ lạnh.
Rất nhanh Chúc Vũ Hàm nhắn lại một tin:
- Đang họp.
- Buổi tối có phải làm không?
Dương Phàm nói thêm một câu. Chúc Vũ Hàm nhắn lại:
- Không, ở nhà ngủ cho khỏe.
Dương Phàm cười cười, trong lòng có một chủ ý, nhắn lại:
- Em mệt muốn chết, phải làm thêm. 88.
Chúc Vũ Hàm nhắn lại:
- Gặp sau.
Dương Phàm lặng lẽ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy đã 3 giờ chiều. Dương Phàm nói với Lâm Đốn mấy câu, sau đó lái xe rời khỏi Vĩ Huyền.
Chúc Vũ Hàm cũng như những ngày cuối tuồn, sau khi hết giờ liền mệt mỏi về biệt thư. Nơi này đối với Chúc Vũ Hàm mà nói là chỗ tu dưỡng tinh thần và thể xác. Nhìn ngôi biệt thự, Chúc Vũ Hàm không nhịn được cảm thấy đau lòng, gục vào tay lái một chút, sau đó mới lau nước mắt, lái xe vào trong sân.
Trong bếp truyền ra tiếng nấu nướng, Dương Phàm đang ở trong đó. Mùi thơm thức ăn truyền ra, Chúc Vũ Hàm mỉm cười đứng tựa cửa, khoanh tay nhìn Dương Phàm đang đeo tạp dề.
Dương Phàm quay đầu lại, cười nói:
- Đi rửa tay, nấu canh xong là ăn cơm.
Bữa cơm rất yên tĩnh, hai người chỉ nhìn nhau, giống như đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì. Ăn tối xong, Chúc Vũ Hàm đứng dậy đi rửa bát, Dương Phàm đứng bên hỗ trợ.
Cầm quần áo đi tắm, Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Cùng tắm chứ?
Hai thân thể rất nhanh hòa vào nhau trong bồn tắm làm bọt nước bắn lên tung tóe. Chúc Vũ Hàm lười biếng dựa vào lòng Dương Phàm, một tay đưa ra sau vuốt mặt Dương Phàm.
Cảm thấy *** đang cứng lên, Chúc Vũ Hàm không khỏi xấu hổ, không dám chủ động. Đèn trong toilet rất sáng, Dương Phàm không cần ngồi đã có thể thấy rõ phần trên cơ thể nàng. Hai điểm hồng hồng nổi bật, da dẻ trắng nõn và hồng hào.
Dương Phàm hơi động, Chúc Vũ Hàm trườn xuống, Dương Phàm ra khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm lau người, sau đó lấy một chiếc khác vẫn còn khô trùm lấy người Chúc Vũ Hàm.
Một cảm giác quen thuộc mà xa lạ trỗi dậy trong lòng Chúc Vũ Hàm, nhất là khi Dương Phàm ôm lấy nàng, chui đầu vào giữa hai chân. Nàng không chịu nổi mà run lên. Chúc Vũ Hàm đã chuẩn bị từ trước, nhưng đã lâu không được ***, vẫn kêu lên một tiếng.
Dương Phàm không cho Chúc Vũ Hàm nhiều thời gian thích ứng, cơn mưa bão đột nhiên phủ xuống, gần như đưa Chúc Vũ Hàm đến bến bờ ***, lần thứ hai, lần thứ ba.
- Chị cảm thấy nước trong cơ thể mình đã hết.
Sau khi bình tĩnh lại, Chúc Vũ Hàm dựa vào lòng Dương Phàm, nằm trong căn phòng sáng đèn, Chúc Vũ Hàm không dám mở mắt, ngầm ám chỉ mình lại thua Dương Phàm.
Dương Phàm không có ý bỏ qua cho Chúc Vũ Hàm. Lần đầu bắn vào trong cơ thể Chúc Vũ Hàm, khôi phục một lát, không hề báo trước đâm vào trong *** của nàng. Chúc Vũ Hàm từ nãy vẫn bị Dương Phàm khiêu khích, bên dưới đã ướt.
Chúc Vũ Hàm chỉ có thể cắn răng thừa nhận cảm giác rung động mà ngọt ngào đó, lớn tiếng kêu rên. Dương Phàm nở nụ cười đắc ý, dán sát miệng vào tai nàng:
- Mệ không?
Đang nói, lưỡi lướt trên tai nàng, lại làm cả người nàng run lên.
- Vẫn tốt.
Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói, trên thực tế nàng không còn sức mà động.
Dương Phàm ngừng lại, hai *** vẫn ***, nằm nói chuyện với nhau. Một lúc sau Chúc Vũ Hàm đã khôi phục lại chút, bắt đầu lay động.
- Muốn đổi tư thế không?
Chúc Vũ Hàm đã lấy lại cảm giác ***, chủ động nhìn Dương Phàm.
- Cũng được, hay là chị lên. Dương Phàm cười nói. Chúc Vũ Hàm lắc đầu nói:
- Chị vẫn muốn nằm.
Đêm đó không ngừng ***, hai cơ thể dán sát vào nhau trong mùa đông lạnh giá.
Lúc Dương Phàm thức dậy, mặt trời đã mọc, ánh nắng chiếu vào cửa sổ. Năng lực hồi phục của phụ nữ mạnh hơn đàn ông. Dương Phàm mở mắt ra đã không thấy Chúc Vũ Hàm đâu, chỉ thấy một tờ giấy trên đầu giường.
- Chị đi mua thức ăn.
Nét chữ của nàng rất duyên dáng và rõ ràng, giống như nàng vậy.
Dương Phàm đứng dậy rửa mặt, về giường nằm, châm điếu thuốc dựa lưng vào tường xem thời sự. Không lâu sau cửa phòng mở ra. Chúc Vũ Hàm nhẹ nhàng đi vào, thấy Dương Phàm đã thức liền giơ túi trong tay lên:
- Trứng, bánh bao, thích không?
Dương Phàm cười nói:
- Chị mớm em ăn, cái gì cũng ngon.
Chúc Vũ Hàm xấu hổ đỏ mặt lên, đặt túi xuống đầu giường, nói:
- Chị hôm nay coi em là chồng, được không?
Dương Phàm nhìn Chúc Vũ Hàm đang ăn mặc chỉnh tề, cười nói:
- Đầu tiên đổi bộ đồ khác đi, đỡ phí công.
Chúc Vũ Hàm lại đỏ mặt, cười mắng:
- Em còn có thể nghẹn *** như chị sao? Đừng nói với chị, ở Uyển Lăng em không có ai.
Dương Phàm xấu hổ gãi đầu:
- Em là đàn ông mà. Tính nhẫn nại của đàn ông không đủ, muốn khống chế cũng không được.
Chúc Vũ Hàm cười cười, thay váy ngủ ngay trước mặt Dương Phàm. Một chiếc váy ngủ màu trắng, ngắn. Sau khi thay xong, nàng ngượng ngùng nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đẹp không? Chỉ mặc cho em xem đó.
Bên trong không có gì nên tất cả như ẩn như hiện. Chùm *** đen nhánh hiện lên rõ ràng. Chiếc váy ngủ như thế này khiến Chúc Vũ Hàm còn quyến rũ hơn trần truồng. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Chị muốn em đói chết à.
Vừa nói hắn liền trườn khỏi giường, ôm Chúc Vũ Hàm đi đến trước cửa sổ, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Ở đây đi, chị có thể thấy mọi thứ bên ngoài.
Vừa nói đã vén váy lên, không một khởi đầu, mạnh mẽ tiến vào. Chúc Vũ Hàm ngủ một đêm nên đã hết mệt, không ngừng hẩy hẩy mông về phía sau, nghênh đón. Không lâu sau trong phòng chỉ vang lên tiếng óc ách, cùng với bọt nước văng tung tóe.
Sau cuộc chiến ban sáng, hai người cuối cùng cũng dừng lại, nói những suy nghĩ trong đầu ra. Dương Phàm vừa ăn vừa nói, Chúc Vũ Hàm gối trên đùi Dương Phàm. Dương Phàm nói hết mọi chuyện đã diễn ra gần đây với nàng, nói đến người Trần gia, nói đến việc lên chức. Chúc Vũ Hàm cười cười, thi thoảng nói hai câu. Sau khi Dương Phàm ăn xong, Chúc Vũ Hàm mới bắt đầu ăn. Chính quyền vừa ăn còn phải chịu đựng bàn tay hạ lưu của Dương Phàm không ngừng vuốt ve cơ thể nàng. Cuối cùng đã ăn xong, nàng lại bị bế lên. Hai người lại chui vào chăn ***. Dương Phàm giống như một thanh niên mới *** lần đầu, không hề mệt mỏi.
Ngọt ngào đến mấy cũng có lúc phải chia lìa. Khi Dương Phàm lái xe rời đi, Chúc Vũ Hàm không đi xuống mà đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn hắn đi xa. Lúc này trong lòng Chúc Vũ Hàm rất mâu thuẫn.
Bản báo cáo kinh nghiệm chế độ kiểm soát cán bộ của huyện Vĩ Huyền đã được đồng chí cán bộ trên tỉnh ủy xuống hỗ trợ, coi như đã hoàn thành. Dương Phàm là người phụ trách công việc này, tên liên tục xuất hiện trong bản báo cáo tổng kết. Sau khi hoàn thành việc tổng kết kinh nghiệm, Dương Phàm lại bắt đầu quan hệ với những sinh viên về nông thôn, đi thăm từng người một. Chưa đến cuối năm đám người này đã quan hệ rất tốt với phó bí thư Dương. Dù sao đều là người trẻ tuổi, có tiếng nói chung.
Ngày cuối cùng của năm rốt cuộc đã trôi qua. Năm mới đã đến, huyện Vĩ Huyền coi như sang trang mới. Báo cáo thực tế tình hình năm vừa rồi, GDP của Vĩ Huyền tằng 15%, trong đó 80% đến từ việc tiêu thụ nông lâm sản và thu hoạch dược liệu. Tất cả đều có công của Dương Phàm – phó bí thư phụ trách kinh tế của huyện.
Kỳ nghỉ tế kết thúc, ngày đầu tiên khi Dương Phàm đi làm liền nhận được cuộc điện thoại từ văn phòng thị ủy. Người gọi đến là Trường Chính Dương, vừa mở miệng liền nói:
- Phó bí thư Tiểu Dương, anh phải mời khách đó.
Dương Phàm có chút khó hiểu ý của hắn, vì thế cười nói:
- Thư ký Trường, chỉ cần anh rảnh rỗi, tôi sẽ mời.
Trường Chính Dương cười nói:
- Phó bí thư, anh hiểu lầm rồi. Ha ha, hôm nay anh lên thị một chuyến, đến nơi tôi sẽ nói nguyên nhân với anh.
Dương Phàm cười cười gật đầu, thầm nghĩ Trường Chính Dương đang làm gì.
Dương Phàm sang nói với Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương một câu, sau đó vội vàng lên Uyển Lăng.