Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 180: Mùa thu hoạch




Tối đó Hiểu Vân kể một câu chuyện cười, nói một nữ y tá bệnh viện Nghiễm Châu tối ra công viên bị người ta hiếp. Tối hôm sau trong công viên đó đột nhiên có nhiều y tá.
Sáng hôm sau, Dương Phàm mang theo Lâm Đốn chạy xuống xã Thỏ Lĩnh, đây coi như là đột nhiên tập kích. Đến nơi, Dư Phượng Hà đang dẫn đoàn xuống mấy thôn thị sát. Đúng như lời Dư Phượng Hà nói trong cuộc họp lần trước, xã Thỏ Lĩnh trên cơ bản đã vượt qua các xã khác về cơ sở trồng dược liệu.
Xã Thỏ Lĩnh còn có một khu đất trồng dược liệu lớn nhất huyện. Dư Phượng Hà trọng điểm dẫn Dương Phàm đi xem. Các nhân viên kỹ thuật giới thiệu, kỹ thuật nơi đây đều là tiên tiến, máy tính tự động điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm, ba tháng là có thể thu hoạch.
Sau khi thị sát xong, Dương Phàm từ trong khu đất đi ra, đứng ở cửa liền dừng lại than thở:
- Kinh tế Vĩ Huyền muốn phát triển, nhất định phải giữ được môi trường. Tiền vốn lớn nhất của chúng ta là núi, là sông, không thể vì chút lợi nhỏ mà làm mất đi lợi thế ông trời đã ban cho chúng ta.
Chủ tịch xã Thỏ Lĩnh nghe thấy câu này, mí mắt không khỏi nhảy lên mấy cái. Hắn là anh họ xa của Giang Tâm Hà, hôm qua có nhờ Giang Tâm Hà đi tìm Dương Phàm. Giang Tâm Hà nhận chỗ tốt từ hắn, nên mới đi dò xét ý của Dương Phàm.
Bây giờ Dương Phàm nói như vậy, ánh mắt nhìn xung quanh, mặc dù không phải nhằm vào hắn. Nhưng hắn có tật giật mình vội vàng cúi đầu xuống. Đương nhiên cúi đầu không chỉ có mình hắn, còn có hai phó chủ tịch xã.
Dư Phượng Hà đi lên, ánh mắt lộ ra vẻ kính phục:
- Phó bí thư Dương đúng là nhìn xa trông rộng, giải quyết được vấn đề tiêu thụ nông sản, đẩy mạnh cơ sở trồng dược liệu. Chỉ riêng hai hạng mục này đã đủ để kéo kinh tế các xã lên rất nhiều.
Dương Phàm cười cười xua tay nói:
- Đây là nhiệm vụ công tác, không đáng nhắc đến. Gần đây tôi cẩn thận đọc một số tài liệu, phát hiện tài nguyên du lịch xã Thỏ Lĩnh rất phong phú. Tôi đang suy nghĩ phát triển theo hướng này.
Dư Phượng Hà thật ra không nghĩ đến Dương Phàm chỉ khẽ điểm đến vấn đề mỏ quặng rồi chuyển đề tài. Trong lòng có chút buồn bực, nhưng chỉ có thể nói theo Dương Phàm:
- Đúng vậy, thôn Bài Phường ở xã chúng tôi, trước giải phóng có tên là thôn Tiết Phụ. Thôn Bài Phường quay mặt vào núi, còn có một ngôi chùa từ thời Minh. Nghe nói ngôi chùa đó để các người phụ nữ thủ tiết tụng kinh, bái phật.
Dương Phàm thực ra cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến, nói mấy câu để chuyển để tài, nói về hoàn cảnh và phương hướng phát triển kinh tế, sau đó gõ những người có ý đồ với mỏ quặng. Ai ngờ được Dư Phượng Hà lại nói thế, Dương Phàm lại trở nên hăng hái.
- Ồ, tôi muốn đi xem một chút, không biết chừng sẽ là một địa điểm du lịch.
Dương Phàm nói muốn đến xem, đương nhiên không có vấn đề gì. Dư Phượng Hà đi trước dẫn đường, xe Dương Phàm bám theo sau. Đi trên con đường núi, từ trong xe nhìn ra ngoài, xa xa đều là núi non xanh biếc, nói dễ nghe là phong cảnh đẹp, khó nghe là sơn cùng thủy tận.
Trên con đường phía trước xuất hiện một loạt tấm bia mộ, cuối đường có thể mơ hồ thấy một thôn quê trong thung lũng. Xe phía trước dừng lại, Dương Phàm xuống xe, Dư Phượng Hà và chủ tịch xã đã xuống chờ.
- Đây là thôn Bài Phường, những tấm bia này bắt đầu có từ thời Khang Khi. Trong đó có mười tấm bia được lập tôn vinh sự trung trinh của phụ nữ.
Theo Dư Phượng Hà giới thiệu, Dương Phàm nhìn đống bia ở đó, không khỏi cảm thán nói:
- Bên dưới mỗi một tấm bia trinh tiết đều chôn một cô gái ***. Nực cười đó là làm bia còn phải được hoàng đế phê chuẩn. Theo cổ nhân thì có thể được lập bia là đại biểu cho đức hạnh, lưu danh muôn đời, đây cũng là cách biểu hiện cao nhất của đời người.
- Vừa đi vừa xem.
Chủ tịch xã lấy lòng hỏi một câu. Dương Phàm nhìn thấy hắn đang nói, vẻ mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Bỏ đi, không cần quan sát kỹ quá. Đi xem ngôi chùa kia.
Ngôi chùa nằm trên sườn núi, cao khoảng mấy trăm mét, một con đường uốn lượn đi lên. Trên sườn núi có những cây tùng, cây trúc, bậc thang đã lâu nên mờ đi. Dọc theo đường đi có rất nhiều bậc thang đã bị hư hại, từng miếng vỡ ra.
Đi khoảng mấy trăm mét, một ngôi chùa trong rừng trúc hiện ra trước mặt. Trước cửa chùa có một sân gạch, hai bên còn trồng đào, trồng liễu, đứng trước cửa chùa thấy ba chữ: "Chùa Thúy Phù" Dương Phàm không nhịn được mà phì cười.
Đứng trong sân, nhìn ba chữ này, Dương Phàm nghĩ đến chính ***, nghĩ đến trong lòng lại nhộn nhạo. Có truyện tiểu ni cô vừa thấy đã yêu một anh chàng đẹp trai, nghĩ đến nữ ni cô phóng đãng trong chùa, nghĩ đến thầy tu trẻ không địch nổi hai người ***
Dương Phàm rất dễ dàng nghĩ đến bản thân, không khỏi đưa tay ra lau mồ hôi. Lâm Đốn mỉm cười, đưa một chai nước suối cho hắn. Dương Phàm cầm lấy, nhìn thấy vẻ quỷ dị trên mặt Lâm Đốn, hiểu được người này đã xem qua quyển sách đó.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến có ngôi chùa này tồn tại, trước mặt là tấm biển trinh tiết, như vậy có trái ngược không? Rất nhiều lúc chùa chiền và miếu trong truyện các nhà văn cổ coi đó là dâm tà, tục tĩu. Không biết chừng mấy trăm năm trước, ngôi chùa này đã xảy ra rất nhiều chuyện *** không ai biết.
Không thể suy nghĩ tiếp được nữa, Dương Phàm ho khan một tiếng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, châm điếu thuốc, giả vờ nhìn xung quanh nói:
- Nơi này cần phải sửa sang lại. Sau đó hoàn toàn có thể làm một thắng cảnh du lịch. Theo tôi thấy, trong xã hoàn toàn có thể kết hợp với thôn để mở địa điểm du lịch. Ở đây có núi có suối, có thể làm ra rất nhiều hạng mục. Ví dụ như cắm trại thôn quê.
Dư Phượng Hà là bí thư đảng ủy, đầu tiên nghĩ đến đó chính là hiểu ý của lãnh đạo, sau đó mới là đề nghị này sẽ mang đến chỗ tốt gì cho xã. Chỗ tốt rất rõ ràng, một khi làm tốt, du khách đến đây, tiền cũng đi theo.
Chẳng qua Dư Phượng Hà vẫn có chút băn khoăn, lúc này mới hỏi Dương Phàm:
- Chúng tôi không có kinh nghiệm về chuyện này. Tài chính trong xã cũng khó khăn, không thể mù quáng tiến hành được.
Câu nói này làm mấy cán bộ xã đi cùng đều kinh ngạc. Trong lòng nghĩ Dư Phượng Hà quá ngu, không biết ra vẻ khen lãnh đạo gì hết. Phó bí thư huyện trẻ tuổi, sao có thể suy nghĩ khó khăn cho xã? Đầu tiên đáp ứng đã, kéo dài thời gian. Nếu thực sự không thể kéo dài thì giả vờ làm một chút là được. Hỏi trực tiếp lãnh đạo, đây không phải ngu thì là gì?
Hết lần này đến lần khác Dương Phàm không hề tỏ vẻ không hài lòng với Dư Phượng Hà, ngược lại còn ra vẻ khen ngợi, nói:
- Dư Phượng Hà suy nghĩ rất toàn diện, đúng là không thể làm mù quáng được. Tôi sẽ suy nghĩ thay các đồng chí. Đầu tiên trích một phần tài chính của huyện, sửa chữa ngôi chùa này. Đồng thời phái người lên thị và tỉnh hỏi mấy công ty du lịch về các thao tác cụ thể. Tôi cho rằng du lịch rất có triển vọng. Tôi sẽ lên cục du lịch trên tỉnh giúp các người đưa nơi này thành trọng điểm du lịch của thị và huyện.
Lúc này Lâm Đốn tiếp lời:
- Phó bí thư Dương, cả huyện Vĩ Huyền bởi vì vị trí địa lý nên vẫn bảo tồn được hầu hết kiến trúc cổ, hoàn toàn có thể làm một quy hoạch du lịch trong toàn huyện. Ý tưởng này của anh chính là đang vạch ra chiến lược phát triển du lịch của huyện ta.
Chiêu vỗ mông ngựa này thật chính xác.
Dương Phàm không khỏi mỉm cười, nhìn Lâm Đốn một cái, lập tức cảm thán:
- Đúng thế, ông trời và tổ tiên lưu lại không nhiều lắm, chúng ta phải bảo vệ và tận dụng tốt. Những kiến trúc cổ đó, còn có sơn thanh nước biếc, không thể phá vỡ.
Là thư ký của Dương Phàm, Lâm Đốn hiểu rõ Dương Phàm muốn nói gì, rất biết cách phối hợp, nói tiếp:
- Đúng thế, mấy năm trước xã Thỏ Lĩnh có những mỏ quặng nhỏ hoành hành, phá hủy môi trường, làm người ta đau lòng.
Các cán bộ xã không ngờ đến hai vị vào lúc này, ở địa điểm này lại đi đường vòng, chuyển đề tài. Mọi người không kịp đề phòng nên rất khẩn trương. Nhưng thật ra Dư Phượng Hà lại thấy bình thường, bởi vì cô ta biết Dương Phàm không dễ quên như vậy.
- Chỉ cần Dương Phàm tôi còn ở huyện Vĩ Huyền một ngày, sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Các mỏ quặng trái phép ở xã Thỏ Lĩnh đã được chỉnh đốn, phải duy trì như vậy. Mặc dù có các thủ tục hợp pháp, trong vòng ba năm cũng đừng mong tiến hành.
Những lời này không khác gì cái tát vào mặt đám người đang nhung nhớ mỏ quặng, coi như là nhắc nhở, muốn được việc thì qua cửa này đã.
Dư Phượng Hà nghe xong Dương Phàm nói, vui vẻ nói:
- Phó bí thư Dương, bây giờ trong xã còn có hai mỏ quặng đang sản xuất. Tôi cũng hy vọng một ngày không thấy mỏ quặng nào ở trong xã.
Dương Phàm đang thầm tính kế, sau ba năm nữa, hai mỏ quặng đã khai thác đủ, đủ dùng cả đời. Đến lúc đó ngừng thì ngừng cũng chẳng có gì đáng tiếc. Kiếm tiền từ tài nguyên thiên nhiên này chỉ là để chuẩn bị nếu tương lai cần dùng đến tiền. Hắn không định tiếp tục kiếm tiền bằng cách này.
Dương Phàm lộ ra vẻ trầm ngâm, mọi người đều ngừng thở, sợ ảnh hưởng đến vị phó bí thư suy nghĩ. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm rốt cuộc ngẩng đầu lên cười nói:
- Hai mỏ quặng đó, bây giờ chưa thể động vào nó. Chẳng qua tôi thấy tiền sửa đường, sửa miếu, xã có thể đến quyến góp, coi như là làm việc tốt.
Dư Phượng Hà nghe xong liền mỉm cười, mọi người liên quan đều thầm lạnh cả người. Sau lưng hai mỏ quặng đó, mọi người cũng đã hỏi thăm. Hình như sau khi Bộ Yên bị bắt đã được chuyển vào tay một vị lãnh đạo nào đó, tất cả mọi người đều đoán có quan hệ với vị thường ủy. Dù có quan hệ với thường ủy hay không, nhưng các lãnh đạo huyện đều không có ý đụng vào hai mỏ quặng đó. Chỗ đó ngay cả ban kỷ luật tỉnh ủy xuống đều coi như không thấy, ai dám trêu chọc vào?
Bây giờ Dương Phàm không ngờ cổ vũ mọi người đến gõ gõ, mọi người đều hít sâu một hơi, thầm nói phó bí thư trẻ tuổi này thật to gan.
- Phó bí thư Dương, xã rất ủng hộ các doanh nghiệp khai thác.
Chủ tịch xã nói một câu, ra vẻ khó khăn. Trong lòng hắn lại đoán Dương Phàm không phải đang hại chúng ta đó chứ?
- Ha ha, các người không đi, tôi sẽ đi. Một lần lấy tầm mấy trăm ngàn, sau đó không quấy rầy bọn họ là được. Chẳng qua xã cũng phải có thư giới thiệu, lấy được tiền để các người làm tài chính khởi động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mình đi gõ túi tiền mình, Dương Phàm nghĩ thấy thật thú vị. Thực ra đó chỉ là hành động bất đắc dĩ. Bây giờ tài chính trong huyện mặc dù thoáng hơn, nhưng dồn vào cơ sở trồng dược liệu và sửa đường, tài chính còn lại cũng không đáng là bao. Món nợ ngân hàng mặc dù không bị tính lãi, nhưng cuối cùng vẫn phải trả gốc chứ? Có thể nói trong vòng hai năm, tài chính trong huyện sẽ không thoải mái. Đối với Dương Phàm mà nói, thành tích đạt được quan trọng hơn kiếm tiền nhiều, cho nên hắn liền bỏ từ túi mình ra.
Sau khi Dương Phàm tỏ thái độ, Dư Phượng Hà dù ngu đến đâu cũng phải tỏ thái độ, suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này đúng là có thể làm một lần, liền cười nói:
- Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp bàn bạc vấn đề này. Theo chỉ thị của Phó bí thư Dương, phái mấy người đi đến huyện bạn, các thị khác học tập kinh nghiệm.
Điều cần nói, Dương Phàm đã nói xong, liền nói:
- Chuyện này tôi sẽ nói với phòng du lịch huyện, để bọn họ phối hợp một chút. Xã cũng phải mau chóng tiến hành, phối hợp chặt chẽ với phòng du lịch huyện, tranh thủ trước năm mới làm ra được một vài phần.
Dư Phượng Hà thầm cảm kích Dương Phàm suy nghĩ rất chu đáo. Chuyện này có phòng du lịch tham gia, sẽ bớt đi không ít phiền phức. Hơn nữa có Dương Phàm là chỗ dựa, đám chết tiệt phòng du lịch cũng không dám đùn đẩy.
Dương Phàm còn nghĩ xa hơn, do dự một chút rồi nói:
- Chuyện này tôi sẽ đưa ra ý kiến trong hội nghị thường ủy, đưa ra quan điểm phát triển kinh tế mới cho toàn huyện.
Thị sát kết thúc, ấn tượng mà Dương Phàm lưu lại cho các cán bộ xã Thỏ Lĩnh đó chính là lãnh đạo không sợ cường quyền. Đương nhiên rất nhiều người cho rằng đây là vì Dương Phàm vẫn còn trẻ nên ngông cuồng, xúc động, trong mắt không có đồng chí khác, không có lãnh đạo. Chuyện lớn như mỏ quặng mà dám nói ra ở đây chứ không phải là đưa ra trong hội nghị thường ủy. Mày chẳng qua chỉ là một phó bí thư, không phải là chủ tịch hay bí thư huyện.
Tối hôm đó trong nhà Hồng Thành Cương xuất hiện mấy vị khách. Sau một phen kể khổ, oán giận, Hồng Thành Cương vẻ mặt bình tĩnh, cầm chén trà trong tay không tỏ thái độ gì, cuối cùng mới mỉm cười nói:
- Chuyện mỏ quặng bỏ tạm một bên.
Những người liên quan thất vọng rời đi. Sáng hôm sau, trong phòng làm việc của Hồng Thành Cương, Giang Tâm Hà cau mày ngồi đối diện, oán giận nói:
- Em đã nhận tiền của người ta, hơn tám vạn, còn bỏ ra hai vạn mua đồ trang sức. Bây giờ anh nói không được, em ăn nói với bọn họ như thế nào?
Hồng Thành Cương khẽ thở dài nói:
- Đừng giận, về làm một phiếu chi, anh ký. Chẳng qua chuyện như vậy, sau này em không nên đáp ứng lung tung, như vậy rất dễ có phiền toái. Bối cảnh của Dương Phàm, anh không thể lay chuyển. Anh bây giờ cũng phải dựa vào hắn mà nở mày nở mặt. Bây giờ chỉ mong sớm được thăng chức, điều đi, đến lúc đó anh cũng mang em đi. Cuộc sống sau này còn dài, đừng so đo được mất nhất thời. Bây giờ anh có thể làm chính là toàn lực phối hợp với Dương Phàm, phát triển kinh tế huyện Vĩ Huyền. Thành tích chẳng lẽ anh còn không được nhận một phần sao?
Từ trong phòng làm việc Hồng Thành Cương đi ra, Giang Tâm Hà vẫn còn đau lòng vì phải trả lại tiền. Phụ nữ vốn là như vậy, chẳng qua lúc Hồng Thành Cương nói chuyện tuy bình tĩnh nhưng vẻ mặt rất kiên quyết. Giang Tâm Hà không phải là người phụ nữ có dã tâm lớn, chỉ muốn dựa vào đàn ông, sống thư thái một chút, điểm này Hồng Thành Cương vẫn đủ thỏa mãn cô ta.
Vừa về đến trước phòng làm việc của mình, Giang Tâm Hà thấy Dương Phàm đeo ba lô máy tính xách tay, như một sinh viên đang đi lên. Nhớ đến lời nhắc nhở của Hồng Thành Cương, Giang Tâm Hà lập tức cười cười đi tới.
- Phó bí thư Dương.
Dương Phàm thấy vẻ mặt này của Giang Tâm Hà, trong lòng có chút kinh ngạc, cảm thấy người phụ nữ này đúng là một nhân vật. Bị mình phá hỏng chuyện tốt không ngờ còn có thể cười cười như vậy.
- Ha ha, chánh văn phòng Giang. Sao? Có chuyện gì à?
Giang Tâm Hà cười cười đầy quyến rũ nói:
- Xem anh nói kìa, không có việc gì không thể chào hỏi sao?
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Được mà, chánh văn phòng Giang.
Một ít không hài lòng coi như đã bay đi. Chẳng qua trong lòng Dương Phàm hiểu rõ đây chỉ là mặt ngoài. Bây giờ mình đang chiếm thượng phong, tương lai nếu rơi xuống hạ phong sẽ có rất nhiều người đá cho mình một cú. Quan trường là chốn vô tình nhất. Giết người không thấy máu, tất cả mọi người đều quá quen thuộc. Không đề phòng, không biết điều một chút, tương lai chết như thế nào cũng không rõ.
Mùa hè rất nóng, hơi hoạt động chút là đầu đầy mồ hôi. Các lãnh đạo đều trốn trong phòng điều hòa, hiếm khi đi ra ngoài. Trong hai tháng nay, Dương Phàm không thể nghi ngờ là thường ủy bận nhất.
Gần như mỗi ngày đi làm, buổi sáng không họp sẽ đột nhiên đến các đơn vị kiểm tra, đây là trách nhiệm lãnh đạo tiểu tổ của lãnh đạo. Buổi chiều, Dương Phàm luôn đeo ba lô xuống các xã quan sát cơ sở trồng dược liệu và kinh tế nông lâm nghiệp. Trong lúc đó còn xuất phát từ lợi ích của các hộ nông dân, chỉ huy các nhân viên chuyên trách và cố vấn pháp luật giám sát và chỉ đạo việc ký hợp đồng tiêu thụ giữa nông dân và thương nhân hoa quả.
Chuyện thu hút sinh viên về nông thôn, bởi vì có liên quan đến sự chỉ đạo thống nhất của tỉnh ủy, Dương Phàm không mệt mấy vì chuyện này, đều chuyển cho lãnh đạo huyện ủy phụ trách. Chuyện này tiếp nhận chính là Hồng Thành Cương, được người của đài truyền hình tỉnh xuống phỏng vấn, nói về tình hình huyện Vĩ Huyền, làm như thế nào kết hợp chỉ thị tinh thần của trung ương, làm như thế nào lại làm thí điểm....
Đã đến kỳ thu hoạch dưa lên, mỗi ngày Dương Phàm đều chạy xuống các xã đôn đốc. Các xã cũng trở nên bận bịu. Trước cửa ủy ban mỗi xã đều lập trạm thu mua, xác định phẩm chất và đóng gói tại chỗ. Từng xe từng xe dưa lê được vận chuyển về huyện. Theo hợp đồng một tháng sau sẽ thanh toán tiền. Nông dân đang lo lắng đợi một tháng sau, thương nhân hoa quả đã chuyển tiền về tài khoản các xã đã chỉ định, sau đó dựa theo số lượng đã ghi và phát hàng.
Nông dân rất thực tế, tiền cầm vào trong tay mới là của mình. Hôm nay cả thôn đều sôi trào. Trước cửa ủy ban xã Liên Hoa đã xếp thành một hàng dài. Hôm qua khi dán thông báo thu mua, tất cả các hộ nông dân trồng dưa lê đều sôi sục. Một năm vất vả rốt cuộc đã có thể thu được vào.
Vì đảm bảo mỗi đồng tiền được phát đến tay các hộ nông dân, Dương Phàm sau khi có được tiền đã triệu tập một cuộc hội nghị các cán bộ liên qua, một lần nữa nhấn mạnh ai dám động tay vào tiền, phát hiện lập tức đuổi việc, không hề nương tay. Vì đề phòng vạn nhất, trong hội nghị thường ủy, Dương Phàm đã đưa ra yêu cầu các nhân viên văn phòng huyện ủy và ủy ban đến từng xã hỗ trợ giám sát. Công an huyện cũng phải phái người, kịp thời xuất hiện giữ trật tự ở hiện trường.
Cẩn tắc vô ưu, Dương Phàm làm rất nhiều công việc chuẩn bị, cuối cùng đã đảm bảo đợt đó gió yên sóng lặng, chẳng qua cũng có chút khuyết điểm đó là tốc độ thu mua quá chậm. Suối ba ngày mới coi như thua mua hết. Chuyện này Dương Phàm cảm thấy phải cải tiến.
Biện pháp giải quyết của chuyện này do Ngả Vân cung cấp. Thấy nhóm dược liệu đầu tiên sắp được thu hoạch, Ngả Vân là người phụ trách chính đã về đến Vĩ Huyền.
Hơn hai tháng khi gặp lại Dương Phàm, Ngả Vân cảm thấy người đàn ông trước mặt đen hơn nhiều, cũng gầy hơn nhiều.
Dương Phàm ở trong phòng làm việc gặp Ngả Vân, Lâm Đốn rót nước, Dương Phàm mời Ngả Vân ngồi xuống.
- Ngả Vân, em đến vừa lúc, anh có chuyện muốn bàn với em.
Ngả Vân dở khóc dở cười, hơn hai tháng không gặp, vừa gặp đã nói chuyện công việc. Đúng là người đàn ông vô tình.