Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 172: Ký ức nhạt nhòa




Ăn cơm chiều, Dương Phàm chiếm lấy thư phòng, giai điệu thoải mái khoái trá nháy mắt liền biến mất. Trở lại với cuộc sống vất vả xử lý công văn, Dương Phàm cũng rất bất đắc dĩ, nhưng trên đầu có quá nhiều chuyện phải xử lý.
Trương Tư Tề không biết tìm được một quyển sách ở đâu, ngồi ở ghế bên cạnh đọc sách, có vẻ phi thường im lặng. Nói thật, trong những phụ nữ bên cạnh Dương Phàm, khi ở một mình với hắn, chỉ có Trương Tư Tề là im lặng nhất, không hề có chút ý tứ động chạm nào.
Công vụ, vĩnh viễn không bao giờ xử lý hết. Bận rộn đến tận mười hai giờ đêm, Dương Phàm dừng lại vươn vai. Lâu như vậy mà không hề phát hiện thấy Trương Tư Tề có động tĩnh gì, nhìn lại thì cô gái này đã ngủ rồi.
Khi ngủ, thân mình Trương Tư Tề cuộn lại. Dương Phàm bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Cánh tay cô gái ôm chặt lấy tay Dương Phàm. Đi vào phòng ngủ, Dương Phàm phát hiện như thế nào cũng không thể rút được tay ra khỏi cánh tay của nàng, đành phải cười khổ nằm xuống bên cạnh. Cô gái nhỏ không chút khách khí, ôm lấy cánh tay Dương Phàm, gối đầu lên. Ngủ như vậy có một ưu điểm, chính là trong ngực được ôm một thân hình ấm áp mềm mại, tay được vuốt ve da thịt nhẵn mịn, bóng loáng.
Vừa thức dậy, ánh nắng chiếu vào trên mặt, Dương Phàm mở to mắt cô gái nhỏ này đang rúc vào trong ngực mình, khóe miệng vẫn nhếch lên tươi cười. Tiếp theo Dương Phàm đau đớn mím môi, toàn bộ cánh tay phải đều tê dại.
Thật vất vả mới rút được tay ra, Dương Phàm hâm mộ nhìn cô gái nhỏ này, cảm thấy cô ngủ thật là ngon, chẳng trách da đẹp như vậy. Mọi người vẫn nói, làn da của phụ nữ là do giấc ngủ quyết định, đêm qua cô bé này còn ngủ sớm hơn cả mình.
Mùa hè, mặt trời lên sớm, hiện giờ mới chỉ hơn bảy giờ một chút. Dương Phàm không vội đánh thức Trương Tư Tề dậy đi làm mà rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Khi quay về, cô gái đã không còn ở trong phòng nữa mà đang ca hát ở trong phòng vệ sinh, cũng không biết hát cái gì nữa. Trên giường cũng chưa được dọn dẹp, Dương Phàm nhìn thấy cười khổ. Dọn dẹp xong, hắn quay đầu lại liền phát hiện Trương Tư Tề đang dựa vào cửa, chăm chú nhìn mình.
- Nhìn gì thế?
Dương Phàm cảm thấy thái độ của cô bé này hơi kỳ lạ liền cười hỏi.
Trương Tư Tề chậm rãi đi đến trước mặt Dương Phàm, ngồi xuống, hai tay ôm cổ, trán dựa vào trán hắn, hạ giọng nói:
- Anh tốt với em quá. Đàn ông của Trương gia chẳng bao giờ gấp chăn.
Dương Phàm bất giác muốn trêu cô liền cười vỗ vào mặt cô nói:
- Gấp cái chăn đã tính là tốt à! Nếu nấu cơm cho em ăn, chẳng phải em sẽ theo đuổi anh luôn sao?
Trương Tư Tề lắc đầu nói:
- Bà nội em nói, trừ đàn ông Thượng Hải, đàn ông ở nơi khác chỉ cần sẵn lòng giúp đỡ phụ nữ làm một ít chuyện gia đình đã là đáng để cưới rồi.
Dương Phàm không khỏi vui vẻ cười hỏi:
- Đây là lý luận gì vậy? Vì sao lại kỳ thị đàn ông Thượng Hải?
Trương Tư Tề cười cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Em cũng không kỳ thị, tuy nhiên bà nội em nói, đàn ông Thượng Hải biết làm việc nhà không có gì là ngạc nhiên.
Toát mồ hôi!
Dọn dẹp xong, Trương Tư Tề đi làm, Dương Phàm đi tới sở Lâm nghiệp. Hắn đã quen đường nên tìm tới phòng của phó trưởng phòng Tạ rất nhanh, sau đó khẽ gõ cửa. Bên trong lại là giọng nói không kiên nhẫn giống lần trước:
- Vào đi!
Đẩy cửa tiến vào, phó trưởng phòng Tạ không ngồi máy tính nhưng cũng có vẻ nhăn nhó căng thẳng. Thấy Dương Phàm đang nhìn mình như thể muốn đòi nợ, y rất mất hứng liền trừng mắt nói:
- Anh sao vậy? Chẳng phải tôi nói với anh là mấy ngày nữa quay lại sao?
Dương Phàm thầm nhủ, không ngờ người này nhớ dai thật. Dương Phàm hơi bực mình, cũng không hề có ý định đi mà đứng lại nói giọng không vui:
- Phó trưởng phòng Tạ, là tỉnh nói chúng tôi lên làm công vụ, người của tôi nói anh bảo tôi đến đây chờ anh, vậy thì chi phí đi lại tính cho ai bây giờ?
Phó trưởng phòng Tạ vừa thấy Dương Phàm nói như vậy, lập tức đập bàn nhảy dựng lên, chỉ vào Dương Phàm nói:
- Thái độ của anh là thế nào vậy? Nói chuyện với lãnh đạo như vậy sao? Cút, lập tức cút ra khỏi đây.
Dương Phàm thầm nhủ, hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra chuyện, rõ ràng Trầm Minh bảo mình đến nhanh chóng xử lý công việc, vậy mà thằng này lại bảo mình chờ vài ngày là sao?
- Phó trưởng phòng Tạ, tôi nhận được thông báo từ tỉnh, vì sao anh bắt tôi phải chờ? Nói lý do cho tôi, tôi sẽ đi.
Dương Phàm nói xong lộ ra khí thế gây sự, bước tới một bước.
Phó trưởng phòng Tạ lộ ra một tia biểu tình chột dạ, chỉ vào mũi Dương Phàm nói:
- Lãnh đạo công tác bận rộn không thể tới đây được, cho nên để anh chờ thì sao nào?
- Công tác bận rộn? Tôi thấy anh bận rộn tính toán cổ phiếu mới đúng chứ nhỉ?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói ra sự thật.
Phó trưởng phòng Tạ lập tức thẹn quá thành giận, khuôn mặt lập tức tái nhợt như màu gan lợn, chỉ vào Dương Phàm mắng:
- Tao sẽ không làm việc với loại người trong mắt không có lãnh đạo như mày. Mày làm gì được tao nào?
Dương Phàm cười lạnh hai tiếng, lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm số Trầm Minh, sau đó cười lạnh nói với phó trưởng phòng Tạ:
- Anh không làm, tôi có thể tìm người ngoan ngoãn hơn anh để làm việc.
Nối máy, Trầm Minh ở bên kia dường như tâm trạng khá vui vẻ, hỏi:
- Mọi việc thế nào?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Trầm thúc, chú nói chuyện trực tiếp với phó trưởng phòng Tạ đi. Anh ta bắt cháu chờ mấy ngày liền. Cháu chờ mấy ngày thì không có gì quan trọng, nhưng văn phòng tỉnh chịu khó thanh toán công tác phí cho cháu.
Trầm Minh sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Sao lại thế này? Trước khi đi, chú đã nói rất rõ ràng, để lão Tạ phụ trách việc làm thí điểm ở Vĩ Huyền của cháu mà, các tài liệu liên quan cũng đã chuyển tới rồi, trên đó chú cũng đã viết rất rõ, công việc cấp bách. Cháu chuyển điện thoại cho lão Tạ.
Dương Phàm đưa điện thoại tới. Phó trưởng phòng Tạ vừa mới nhận lấy, Dương Phàm đã mơ hồ nghe thấy ở bên kia, Trầm Minh đang nói gì đó cực kỳ nghiêm túc. Đứng ở đối diện với Dương Phàm, vị phó trưởng phòng Tạ lập tức đổ mồ hôi đầy đầu, hạ giọng giải thích vào trong điện thoại:
- Giám đốc Trầm, thanh niên từ Vĩ Huyền tới này rất không lễ phép. Tôi bảo anh ta chờ một chút, anh ta liền gào lên với tôi, hơn nữa hiện tại tiền bên tài vụ cũng không nhiều mà.
Giọng nói của Trầm Minh trong điện thoại đột nhiên to hẳn lên, gần như là gầm lên:
- Anh là đồ khốn khiếp! Tôi đưa tài liệu anh có xem không? Anh có biết việc tôi giao cho anh là việc gì không?
Phó trưởng phòng Tạ lúc này mới luống cuống tay chân, rút một tập tài liệu ra xem. Sau khi xem xong, lập tức sắc mặt y xạm lại như màu đất, điện thoại di động trên tay rơi bộp xuống bàn. Cũng may, chất lượng của chiếc di động này cũng không tệ, rơi xuống bàn của phó trưởng phòng Tạ vẫn vang lên giọng nói của Trầm Minh từ phía bên kia:
- Có chuyện gì thế? Lão Tạ đang làm cái quái gì vậy?
Phó trưởng phòng Tạ hoảng sợ nhìn chiếc điện thoại, muốn cầm lấy nhưng lại không dám. Dương Phàm nhìn ra vấn đề liền tiến tới cầm lấy di động, nói:
- Trầm thúc, phó trưởng phòng Tạ bị dọa tới mức đánh rơi di động trên bàn. Chú xem, có người nào khác có thể làm được việc này cho cháu hay không?
Lời nói này của Dương Phàm thực sự rất quá phận, ý tứ là trực tiếp gạt vị phó trưởng phòng đang đứng cạnh mình sang một bên, thật sự hoàn toàn không coi vị phó trưởng phòng Tạ này ra gì.
Ở bên kia, Trầm Minh đã nhìn ra được vấn đề, không khỏi cười lạnh nói:
- Dương Phàm, chiều nay chú bay về. Cháu đến chỗ kế toán đi, đưa điện thoại cho trưởng phòng.
Dương Phàm vừa nghe liền đoán được khả năng có vấn đề, tiền dành cho Vĩ Huyền có lẽ không được rồi. Hắn liền đi ra khỏi phòng. Phó trưởng phòng Tạ đứng ở trước bàn lúc này toàn thân mềm oặt, ngồi phịch xuống ghế, miệng lắp bắp:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tìm được phòng kế toán, Dương Phàm trực tiếp tới văn phòng của trưởng phòng, đưa điện thoại tới nói:
- Điện thoại của giám đốc Trầm.
Kế toán trưởng cầm lấy điện thoại, sau đó rất cung kính liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, có tình huống đó. Đúng đúng, phó trưởng phòng Tạ đã dùng danh nghĩa giúp đỡ phòng Lâm nghiệp Vĩ Huyền, chuyển năm triệu ra khỏi tài khoản…
Trầm Minh ở trong điện thoại nói cực kỳ nghiêm khắc:
- Lập tức thông báo cho các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật, điều tra anh ta.
Kế toán trưởng trả lại điện thoại cho Dương Phàm nói:
- Giám đốc Trầm nói với anh!
Dương Phàm nhận điện thoại, bên trong Trầm Minh nghiêm túc nói:
- Tình huống là như vậy, quỹ đặc biệt có mười triệu, phó trưởng phòng Tạ đã dùng đâu đó năm triệu, cụ thể làm gì thì hiện tại không rõ. Cháu cứ đi làm các việc kia trước đi. Chuyện này tạm thời kìm lại đã.
Dương Phàm thầm kêu xui xẻo. Ra khỏi sở Lâm nghiệp tỉnh, nói tin tức này cho Hạ Tiểu Bình. Ở bên kia, Hạ Tiểu Bình nghe xong không khỏi tức giận mắng:
- Tham quan ô lại, chuyện tốt như vậy lại bị phá hủy trên tay những kẻ đó.
Mười triệu biến thành năm triệu, lại còn tạm thời không thể nhận được, Dương Phàm cảm giác trong lòng bực bội, bất đắc dĩ lái xe về phía thị trường nhân tài, muốn làm quen với hoàn cảnh một chút, chờ bọn Võ Cương tới sẽ điều phối công việc cho tốt.
Mới vừa tìm một chỗ đỗ xe xong, đi chưa được hai bước chợt nghe có tiếng phụ nữ hô:
- Cướp, cướp!
Dương Phàm nhìn thấy một thiếu niên đang liều mạng chạy về phía mình, ở xa phía sau có một phụ nữ đang đuổi theo. Dương Phàm không hề nghĩ ngợi, rút ngay cờ lê ở dưới nệm ra, giấu ở sau người, coi tên kẻ cướp này là phó trưởng phòng Tạ, chờ khi y tới gần liền nện cho một nhát.
Cú đánh thật mạnh trúng vào bụng y khiến y ngã nhào xuống đất. Dương Phàm dẫm thẳng vào tay tên cướp, ra sức nghiến một cái. Chiếc ví nữ trên tay y lập tức rơi ra. Dương Phàm cúi xuống nhặt lấy.
- Dương Phàm, sao lại là anh?
Người phụ nữ đuổi theo kia vừa nhìn thấy Dương Phàm lập tức kêu lên.
Dương Phàm vừa quay đầu lại, thấy đó không ngờ là Trang Tiểu Điệp, không khỏi sửng sốt một chút. Lúc này tên cướp ở dưới đất lăn lộn rút tay ra, ôm bụng lảo đảo bỏ chạy. Dương Phàm muốn đuổi theo thì Trang Tiểu Điệp ở phía sau hô:
- Đừng đuổi theo,
Dương Phàm dừng lại, đưa ví cho Trang Tiểu Điệp nói:
- Xem có mất đồ gì không!
Trang Tiểu Điệp cầm lấy, kiểm tra một chút, thấy một chiếc dây đeo điện thoại di động liền ngẩng đầu mỉm cười quyến rũ, nói với Dương Phàm:
- Cảm ơn! Không mất thứ gì.
Dương Phàm vừa nhìn thấy chiếc dây đeo điện thoại di động, không khỏi chấn động trong lòng, hạ giọng hỏi:
- Cái dây đeo điện thoại di động kia chẳng phải lúc đầu anh tặng em, em vẫn còn giữ sao?
Trong mắt Trang Tiểu Điệp hiện lên một tia khác thường. Cô mỉm cười hơi chua xót nói:
- Em thấy khá đẹp nên vẫn giữ lại.
Dương Phàm không ngốc, Ngả Vân cũng từng nói lại một chút, giờ này nhìn thấy chiếc dây đeo điện thoại di động gợi lại ký ức thời trai trẻ của mình, trong lòng Dương Phàm gợi lên cảm giác khó tả.
- À, sao em lại đến đây?
Dương Phàm quyết định nói sang chuyện khác.
Trang Tiểu Điệp mỉm cười khó khăn, tiến lên hạ giọng nói:
- Hôm nay em được nghỉ theo phiên. Trong đài có một bà chị cứ ra sức làm mai cho em, từ chối cũng không tiện nên em tìm một cái cớ để tránh.
- Hẹn gặp ở đâu?
Dương Phàm không ngạc nhiên nhưng vẫn cảm giác có gì đó khó nói.
Trang Tiểu Điệp dường như nghe ra trong lời này có chút gì đó liền mỉm cười chua xót, chỉ về phía quán Kentuckey phía đối diện nói:
- Hẹn ở đó, em ghét nhất là đồ ăn nhanh ngoại quốc.
Dương Phàm cười cười, một ít chuyện quá khứ không kìm nổi cứ chui ra từ một góc nào đó trong trí nhớ.
- Ha hả, đúng vậy. Trước kia em luôn kêu gào đòi giảm béo, chưa bao giờ ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi đó. Hay là đến quán Việt đi, ở đó hai người chắc sẽ thích.
Đôi mắt Trang Tiểu Điệp ánh lên kinh ngạc, nói:
- Anh còn nhớ cơ à?
Dương Phàm cũng hơi sửng sốt, thầm nhủ sao mình lại nói tới chỗ đó, vội vàng chuyển đề tài:
- Không nói việc này nữa. Em đi đến chỗ hẹn đi, anh đến thị trường nhân tài làm việc chút.
Dương Phàm nói xong, nắm lấy tay Trang Tiểu Điệp nói:
- Gặp lại.
- Gặp… lại.
Cũng là hai chữ "gặp lại" nhưng từ miệng Trang Tiểu Điệp nói ra lại có ẩn ý không thể nói nên lời. Dương Phàm dường như nhìn thấy trong mắt Trang Tiểu Điệp có ánh lệ nhưng vẫn nhẹ nhàng rút tay về, quay người chậm rãi bước đi.
Dương Phàm càng đi càng nhanh, càng đi càng xa. Ở bên đường, một cửa hàng âm thanh ánh sáng bật loa ầm ĩ, La Đại Hữu trong loa gào khản cả giọng:
- Nước chảy mang theo thời gian trôi thay đổi chuyện chúng ta. Khi giọt lệ sầu thanh xuân rơi xuống… (1)
Trang Tiểu Điệp ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Dương Phàm, tay phải vẫn còn duy trì tư thế duỗi ra phía trước, dường như muốn nắm lấy cái gì. Nước mắt rốt cục không thể ngăn nổi bật trào ra mạnh mẽ, vẽ nên hai vết rất rõ trên khuôn mặt cô.
Đến chiều, Võ Cương gọi điện thoại tới. Dương Phàm đang ở chỗ Trương Tư Tề bận rộn chỉnh sửa tài liệu. Nhận được điện thoại của Võ Cương, Dương Phàm vội vàng gọi bọn họ tập hợp lại đây. Võ Cương mang theo Lâm Đốn và một lái xe, tổng cộng có ba người tới.
Sau khi hai bên tập hợp, tìm một khách sạn gần trung tâm nhân tài để ở, Dương Phàm dẫn bọn họ tới quầy, nói một số ý tưởng bố trí cụ thể.
Trước khi trời tối, Trầm Minh gọi điện thoại tới. Dương Phàm vừa nghe điện đã thấy Trầm Minh nói:
- Đến phòng làm việc của chú ngay.
Dương Phàm vội vàng đi đến. Trời đã tối, phòng làm việc của Trầm Minh vẫn sáng đèn. Sau khi gõ cửa, Dương Phàm nghe thấy tiếng Trầm Minh từ bên trong:
- Vào đi.
Vào cửa, Trầm Minh vẻ mặt âm trầm ngồi ở giữa, thấy Dương Phàm liền mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi đi.
- Phó trưởng phòng Tạ có vấn đề gì sao?
Dương Phàm bất giác hỏi. Trầm Minh thở dài nói:
- Vấn đề không nhỏ! Đều là do chú sơ suất. Để tiện công việc, trước khi đi, chú đã nói với bên tài vụ, cho hắn quyền ký. Không ngờ lá gan của hắn lại lớn như vậy, dám xuất ra năm triệu đi đầu cơ cổ phiếu. Khi người của Ủy ban Kỷ luật mang hắn đi, hắn còn hô, tôi làm ra tiền, thắng là dừng, các người có thấy không?
Dương Phàm cảm thấy chua xót không nói nên lời. Những việc thế này hôm nay phát sinh ở các sở, cục của tỉnh, ngày mai có lẽ sẽ phát sinh ở địa phương khác, chẳng bao giờ tránh khỏi:
- Tổn thất lớn không?
Trầm Minh thản nhiên cười, vỗ trán nói:
- Vận khí cũng không tệ lắm, mất hơn ba trăm ngàn. Buổi chiều, cổ phiếu của hắn đúng là tăng giá thật.
Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm, thầm nhủ tên phó trưởng phòng Tạ này quả thực quá xui xẻo. Nếu mình muộn lại hai ngày, có lẽ chuyện của y cũng sẽ trôi qua. . Quả nhiên là người tính không bằng trời tính, lại một lần câu nói đó ứng nghiệm. Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!
- Xử lý cụ thể thì phải chờ ý kiến của Ủy ban Kỷ luật. Trước mắt phải kiểm tra xem hắn còn vấn đề nào khác không.
Trầm Minh mặt mày nhăn nhó nói. Dương Phàm nghe vậy không khỏi lo lắng cho Trầm Minh, thấp giọng hỏi:
- Trầm thúc, chú sẽ không bị liên lụy chứ?
Trầm Minh cười cười nói:
- Không đến mức liên lụy nhưng là bị bí thư Chúc điện thoại phê bình một chút, nói chú khẩn trương xử lý tốt vụ này rồi tới làm việc ở sở Xây dựng đô thị tỉnh.
Nghe thấy mấy chữ sở Xây dựng đô thị tỉnh, hai tai Dương Phàm liền dựng lên, không khỏi thấp giọng hỏi:
- Việc cải tạo cựu thành Uyển Lăng, sở Xây dựng tỉnh có quản không?
Trầm Minh kinh ngạc nhìn Dương Phàm, lập tức cười rộ lên nói:
- Tiểu tử này tay dài gớm, muốn học hai người anh họ của cháu hả?
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm nghe người khác nói về "anh họ" của mình, không khỏi hơi ngạc nhiên, tuy vậy vẻ mặt vẫn bình thản nói:
- Bọn họ làm gì cháu cũng chẳng biết, cũng không quan tâm.
Trầm Minh thở dài một tiếng nói:
- Anh họ cả của cháu là Trần Xương Bình, ở tỉnh cũng có chút chức vụ nhưng lại lén từ chức, sau đó mượn thế bố cháu, thắng thầu một đoạn đường 50 km, kiếm được một khoản lớn, hiện tại đang mở một công ty bất động sản, cụ thể tên là gì thì chú không rõ lắm. Đứa thứ hai Trần Xương Khoa thì cực kỳ không tốt. Làm công chức ngon lành thì không làm, nói cái gì mà dấn thân vào nghệ thuật, muốn làm cái cái gì mà công ty điện ảnh và truyền hình, cả ngày chơi bời với mấy nữ minh tinh. TV người ta nói là gì nhỉ? Đúng rồi, gọi là quy tắc ngầm. Cô chị cùng cha khác mẹ Tuyết Dĩnh của cháu càng kỳ quái hơn, chạy đến nước Mỹ, trực tiếp làm thẻ xanh, hiện tại là công dân nước Mỹ. Nghe nói mở công ty tài chính buôn bán lời không ít tiền. Lão thủ trưởng mỗi lần nhắc tới ba người này đều than thở. Lần này chú đến Bắc Kinh gặp lão thủ trưởng, khi ông ấy nhắc tới cháu, ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt thì tỏa sáng.
Dương Phàm thực sự không biết nói gì về vấn đề này. Sau khi Trầm Minh nói xong, Dương Phàm cũng không phát biểu ý kiến mà chỉ thản nhiên nói:
- Bọn họ gây sức ép như thế nào là chuyện của bọn họ, cháu chỉ để ý tới việc của mình, ở Vĩ Huyền cứ làm tốt việc ở Vĩ Huyền, ở Uyển Lăng cố gắng làm tốt việc Uyển Lăng.
Trầm Minh cười nói:
- Cháu có một điểm mà chú đánh giá cao, đó là không lấy tiền của nhà nước. Chỉ cần giữ được điểm này, việc tiến bộ sau này chỉ là vấn đề thời gian. Trầm Ninh nhà chú sau này còn phải nhờ cháu giúp đỡ.
Đây là lời ám chỉ mơ hồ của Trầm Minh đối với Dương Phàm, ông chủ Trần gia đã có nói gì đó. Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Điểm này Trầm thúc cứ yên tâm. Cháu và Trầm Ninh giao tình không phải một ngày hai ngày. Chú cũng biết hồi bọn cháu học trung học, chú đã phải đến chùi đít không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ!
Trầm Minh nghe xong không khỏi cười ha ha, tâm trạng đang âm u liền tốt lên rất nhiều.
- Ngày mai cháu tới một chuyến, khẩn trương mang mười triệu từ quỹ hạng mục đặc biệt đi.
Trầm Minh nói lời này có ý tiễn khách, Dương Phàm hiểu ý liền đứng lên gật đầu nói:
- Trầm thúc nghỉ sớm một chút, cháu về đây.
Dương Phàm đi tới chỗ mấy người Võ Cương. Ba người đang ngồi ở khách sạn, ăn cơm hộp. Dương Phàm thấy thế không khỏi bật cười nói:
- Sao lại ăn cái này?
Võ Cương cười cười nói:
- Tài chính ở huyện đang căng, mỗi ngày chúng ta đi công tác chỉ có chút trợ cấp, vậy bớt được chừng nào hay chừng đó.
Dương Phàm không khỏi cười tán thưởng:
- Tốt, tôi cũng đi mua một hộp cơm.
Lâm Đốn vừa nghe liền cười nói:
- Cứ để tôi đi mua cho. Anh không biết chỗ đâu.
Dương Phàm cười gật gật đầu, Lâm Đốn ăn vội vàng hộp cơm rồi đi nhanh ra ngoài.
Ba người bận rộn tới hơn 9 giờ đêm, công tác chuẩn bị mới cơ bản hoàn thành. Dương Phàm lúc này mới cáo từ đi ra, trở lại nhà Trương Tư Tề. Mở cửa cho Dương Phàm, Trương Tư Tề phát hiện dáng vẻ và khuôn mặt Dương Phàm rất mệt mỏi, không khỏi đau lòng nói:
- Anh đừng làm việc quá sức.
Dương Phàm cũng quả thật mệt mỏi, đêm qua cũng không ngủ ngon, lười biếng nằm lăn ra giường:
- Mệt chết mất!
Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, chỉ muốn ngả lưng một chút, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ ngay lập tức.
Trương Tư Tề cầm quần áo đã giặt sạch của Dương Phàm vào, định cho hắn tắm rửa, phát hiện hắn đã ngủ mất rồi liền nhẹ nhàng bước tới. Nhìn Dương Phàm ngủ say, ánh mắt Trương Tư Tề thoáng dao động, nhoẻn miệng cười, đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một chậu nước ấm.
Dương Phàm ngủ rất say, Trương Tư Tề nhẹ nhàng lau sạch chân cho hắn mà hắn vẫn không tỉnh. Sau khi làm xong mọi việc, Trương Tư Tề đi đổ nước, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Dương Phàm, cầm lấy một bàn tay của hắn, để lên ngực mình rồi mỉm cười ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Biến hóa này khiến sáng sớm tỉnh lại, Dương Phàm hơi xấu hổ. Khi mở mắt ra, hắn phát hiện tuy rằng chưa thay quần áo nhưng một bàn tay đặt ở một vị trí rất đặc biệt. Vấn đề là cảm giác cực kỳ thoải mái. Chỗ đó của Trương Tư Tề tuy rằng không so được với Du Nhã Ny và Ngô Yến, thậm chí không so được với Chúc Vũ Hàm, nhưng bóng loáng nhẵn nhụi cao ngất. Một điểm nhỏ như hạt đậu tương ở đó sau một đêm vô ý thức trêu chọc liền trở nên cứng rắn, vươn lên.