Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 164: Ý tưởng mới




Du Nhã Ny bởi vì lựa chọn đặt trụ sở điện tử Hòa Tinh ở Uyển Lăng, vô hình trung đã có ưu thế nhất định. Chuyện Du Nhã Ny, Dương Phàm tự nhiên phải toàn lực giúp đỡ. Khẽ đẩy lên trên, Du Nhã Ny yêu kiều rên rỉ, Dương Phàm lúc này mới cười hỏi:
- Bên phía Uyển Lăng, chị có thể đối phó sao?
Du Nhã Ny thở hổn hển một lát, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, trạng thái tốt nhất là khống chế được bên dưới, có người bên trên nói một câu, như vậy không khác gì vào cửa đá cho một cước. Hơn nữa, có người bên trên nói chuyện, với các thao tác thực tế ở tương lai khi một ít phòng ban, ngành có suy nghĩ, cũng không dám đưa tay ra sờ mó lung tung.
Dương Phàm hôm nay coi như đã được thỉnh giáo mấy người, Du Nhã Ny hơi điểm một câu, Dương Phàm lập tức hiểu rõ. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm vỗ mông Du Nhã Ny nói:
- Bò trên mặt đất cho em.
Đây chính là tư thế mà Du Nhã Ny thích nhất, bị Dương Phàm tấn công mãnh liệt, Du Nhã Ny bay lên cao, cuối cùng cùng leo lên đỉnh.
Sáng hôm sau, Du Nhã Ny đến thị sát điện tử Hòa Tinh. Dương Phàm liên lạc với Lưu Thiết, mới biết tối đêm hôm qua ở đấy mới tan hết lửa. Không ngờ được tên Chu Phàm luôn nhã nhặn lại kêu hai em. Tề Quốc Viễn cũng không tốt đẹp gì, bảo Lưu Thiết cho một phòng, mất năm ngàn. Người không thể nhìn qua mặt mũi, cầm thú cũng không viết trên mặt.
Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn bây giờ còn đang nằm trong khách sạn ôm MMM ngủ, Chu Phàm phải về ngay trong đêm. Dương Phàm tìm Lưu Thiết, hỏi chuyện về trang trại chè. Lưu Thiết nói mạng lưới tiêu thụ mà Bộ Yên thành lập không có gì thay đổi, chẳng qua chỉ thay đổi người quản lý mà thôi.
Hiện trạng này không phải là kết quả cuối cùng mà Dương Phàm muốn, chẳng qua bây giờ cũng chỉ có thể giữ như vậy. Nhìn xa hơn, sản lượng trang trại chè ở Vĩ Huyền không nhiều lắm, cũng không phù hợp với quy mô tương lai mà Dương Phàm đặt ra. Muốn thay đổi cần phải có động tác và thời gian, những điểm này nói sau.
Mười hai giờ, Dương Phàm đi đến đại sảnh khách sạn Thiên Nam, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện với Lưu Thiết. Lưu Thiết hiểu được bản lĩnh của Chu Tử Dương, cũng kiếm được chỗ tốt. Tiêu thụ xe hơi có được chính là lúc nói chuyện với Chu Tử Dương. Chu Tử Dương cũng mua tụ điểm kinh doanh nhà hàng và giải trí của Lưu Thiết, không cần đầu tư, không khác gì nhặt được tiền.
- Lưu Thiết, mấy khu giải trí của mày, nếu bán ra được thì từ từ bán đi. Dương Phàm cười cười, nói với Lưu Thiết. Lưu Thiết đương nhiên hiểu ý của Dương Phàm.
- Điều này tao vẫn đang an bài, đang dùng hình thức bán cổ phần, từ từ rút lui. Cuối cùng chỉ lưu lại hai nơi làm cứ điểm cho chúng ta. Gần đây tao định tiến quân vào ngành công nghệ cao, chuẩn bị mở một thành phố máy tính.
Lưu Thiết nói làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Tên Lưu Thiết trước kia chỉ biết đánh nhau, suy nghĩ xấu xa, hôm nay không ngờ cũng có đầu óc đó.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:
- Đám huynh đệ thủ hạ của mày, có lẽ cũng khoảng năm sáu mươi người, định xử lý như thế nào?
Lưu Thiết nói:
- Việc này tao vẫn không có suy nghĩ gì cho chính xác cả. Tao định cho bọn họ tham dự vào hệ thống bán hàng ở thành phố máy tính. Đám huynh đệ thủ hạ của tao, tuổi cũng không nhỏ, cũng không có mấy người muốn tiếp tục như bây giờ, ai mà không muốn một gia đình yên ổn và nguồn thu nhập cố định? Tao đang muốn tìm cơ hội để huấn luyện bọn họ, sau đó đưa hết đi làm bảo vệ, lấy một phần tiền lương và cổ phần, như vậy tất cả mọi người có thể an tâm. Ai muốn tiếp tục đi hỗn, tao cũng không cản, cho bọn họ một món tiền.
Suy nghĩ này của Lưu Thiết coi như tương tự Dương Phàm. Chỉ là suy nghĩ về vấn đề thói quen, Dương Phàm nói:
- Đám huynh đệ của mày đều là người tiền ngày mai đã tiêu hết trong hôm nay, hy vọng vào bọn họ thay đổi và bỏ tiền ra rất khó, còn không bằng trực tiếp cho một chút cổ phần, mỗi người bỏ ra mấy ngàn làm tượng trưng, điều này cho thấy mày coi trọng và chiếu cố tốt huynh đệ.
Lưu Thiết có chút đau lòng, nhưng nghĩ thì thấy Dương Phàm nói có lú, gật đầu tỏ vẻ cam chịu. Chẳng qua Dương Phàm vẫn lo lắng, thằng ranh này có thể làm được thành phố máy tính sao?
- Mày có ý định gì với thành phố máy tính?
Lưu Thiết đang chờ Dương Phàm hỏi câu này, cười nói:
- Chuyện này đang hy vọng mày hỗ trợ.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ. Trong lòng thầm nói khó trách thằng ranh này nói lưu loát như vậy, thì ra đang chờ mình. Chẳng qua Dương Phàm không hề giận, Lưu Thiết không phải là kẻ làm ăn nghiêm chỉnh, muốn chuyển nghề như vậy nhất định có việc cầu người.
- Lập tức cải tạo cựu thành, tao muốn kiếm một mảnh đất, sau đó làm thành thành phố máy tính. Mảnh đất đó không cần sát đường, nhưng phải ở trung tâm. Tương lai nếu bán máy tính không tốt lắm, thì mảnh đất đó cũng bán được không ít tiền.
Lưu Thiết nói như vậy, Dương Phàm thiếu chút nữa bị nghẹn. Suy nghĩ này không phải là không tốt, mà khó khăn rất lớn. Chẳng qua Dương Phàm vẫn có ý tán thành suy nghĩ này của Lưu Thiết, cho nên không đả kích hắn.
- Mày nói xem đã nhìn trúng mảnh đất nào?
Lưu Thiết cười hì hì nói:
- Tao coi trọng mảnh đất nhà thể dục phía sau bệnh viện. Tao cũng không tham, có khoảng ba ngàn, năm ngàn mét vuông là đủ rồi.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt của Lưu Thiết, chỉ biết thằng này đã lén lút làm không ít chuyện. Nếu không đã không có suy nghĩ này. Có lẽ người của cục thể dục đã được không ít chỗ tốt từ Lưu Thiết.
- Mảnh đất đó, Chu Phàm định làm gì, mày biết được tin tức này từ đâu? Đừng nói cho tao biết mày không hỏi được gì, nếu là như vậy chuyện này tao mặc kệ.
Trên mặt Dương Phàm mặc dù vẫn còn ý cười, nhưng đã nghiêm túc. Lưu Thiết nhìn thấy thế, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh hoàng, còn tưởng rằng mình làm chuyện sau lưng khiến Dương Phàm mất hứng.
- Hắc hắc, tao lúc đầu chỉ có là có ý tưởng mà thôi. Thời gian trước, mấy người của cục thể dục thường xuyên đến chỗ tao chơi. Tao đến làm quen, có nhiều bạn sẽ tốt hơn mà. Không ngờ cục trưởng bọn chúng uống nhiều, lộ ra việc chính quyền muốn biến mảnh đất đó thành quảng trường. Tao lập tức cảm thấy mảnh đất này kinh doanh sẽ không lỗ đâu nhỉ? Cho nên tao liền lưu tâm, tìm mấy người hỏi một chút, quả thực có chuyện này.
Dương Phàm nghe đến đây, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, cảm thấy chuyện này không quá gấp liền cười nói:
- Tao sẽ đi hỏi thăm một chút, hiểu rõ tình hình rồi nói.
Nói lời này, Dương Phàm đang thầm nghĩ trong lòng, nếu chính quyền không bỏ tiền, tranh thủ mấy mảnh đất xung quanh quảng trường. Đầu tư như vậy nhất định sẽ rất lớn, dựa vào tài sản của mình và Lưu Thiết, muốn nắm được cơ hội này gần như bằng không. Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là dựa vào mấy tên nhà giàu, mình bỏ nhân lực, kiếm lấy một mảnh.
Chuyện này tìm Du Nhã Ny sẽ được giải quyết rất đơn giản. Nhưng Dương Phàm không muốn làm như vậy. Nguyên nhân ít nhiều là do tâm lý, không muốn mọi chuyện đều ỷ lại vào phụ nữ.
Lựa chọn còn lại chính là Tề Quốc Viễn, Dương Phàm cảm thấy chuyện này quan trọng là phải xem có thể lấy được bao nhiêu mảnh đất từ chính quyền. Nếu không Tề Quốc Viễn cũng không phải là người muốn chịu thiệt. Có suy nghĩ này, Dương Phàm cảm thấy nhất định cần giới thiệu một hai người có năng lực cho Tề Quốc Viễn. Nghĩ đến nghĩ lui, Dương Phàm nghĩ đến cục trưởng cục tài chính Mẫn Kiến. Mẫn Kiến bây giờ đã nghiêng về phía Lý Thụ Đường, thuộc về người bên thị ủy. Giới thiệu Mẫn Kiến cho Tề Quốc Viễn, chỗ tốt chính là khi sử dụng chuyện gì cũng thuận lợi.
Rút điện thoại di động ra, Dương Phàm gọi cho Chu Tử Dương, kết quả người này tắt máy. Cười khổ một tiếng, chỉ có thể gọi điện thoại phòng. Lúc này mới chịu nghe điện, Dương Phàm trợn mắt há mồm, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:
- Em đang dưới lầu, anh nhanh chút.
Chu Tử Dương cười hắc hắc nói:
- Dậy phải vận động một chút, lợi cho thể xác và tinh thần.
- Cầm thú.
Dương Phàm mắng một câu, dập máy.
Đợi khoảng nửa tiếng, hai người trên lầu từ từ đi xuống, ba nữ sinh phía sau mặt mày vui vẻ, xem ra được cho không ít.
Đối với chuyện này, Dương Phàm đã không có cảm giác gì. Nữ sinh bây giờ thường thường vì mấy thứ trò chơi, mấy đồ dùng là có thể lên giường với đàn ông. Lúc ở trên mạng Dương Phàm thấy một bài post ghi:
- Mua quần áo cho nhân vật MMM, đổi lại ngủ cùng.
Nữ sinh bây giờ rất nhiều người nghiện game, lại không có nguồn thu, vì lên mạng chơi, trò gì cũng dám làm.
Đứng dậy đón, Dương Phàm cười cười với hai người:
- Ngồi chút đi, tôi gọi một người bạn.
Vừa nói Dương Phàm xoay người ra ngoài, rút điện thoại di động gọi cho Mẫn Kiến. Mẫn Kiến lập tức nghe điện, vô cùng thân thiết nói:
- huynh đệ, lại có chuyện tốt gì nghĩ đến ca ca sao?
Dương Phàm biết, Mẫn Kiến là một người *** rất mãnh liệt, cho nên đối với người như vậy, tiền không có hiệu quả nhiều lắm.
- Không có chuyện gì lớn. Chu Tử Dương con trai bí thư thị ủy Vu Thành tới chỗ tôi chơi, tôi muốn hỏi xem Mẫn ca có rảnh không, làm quen mấy người bạn. Thuận tiện có việc hỏi thăm Mẫn ca một chút.
Mẫn Kiến sắp hết giờ, nghe thấy lời này, mắt sáng rực lên, cười ha hả nói:
- Huynh đệ không sai, chuyện gì tốt đều có thể nghĩ đến ca ca. Chu bí thư Vu Thành đã năm năm tuổi, sớm muộn gì cũng điều lên tỉnh. Được, cậu được đó.
Dương Phàm không để ý đến câu nịnh nọt của Dương Phàm, thản nhiên cười nói:
- Đến không?
- Đến, đương nhiên là đến. Nói địa điểm.
Dương Phàm đứng ở cửa chờ một lát, không đến một phút sau Mẫn Kiến đã lái xe tới. Sau khi xuống hai người bắt tay, Dương Phàm dẫn Mẫn Kiến đi vào, giới thiệu một phen. Lần này Dương Phàm biết khôn, không hề đề cập đến thân phận của Tề Quốc Viễn. Chỉ nói Tề Quốc Viễn có thể hỏi được chút tin tức từ Mẫn Kiến.
Mẫn Kiến là một tên mũi thính, trước khi lên lầu đã nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Chu Tử Dương đến đây không phải là nhân vật chính, thật ra Tề Quốc Viễn kia... ha ha.
Dương Phàm ngầm hiểu gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Mẫn Kiến cứ làm là được, đừng vì nể mặt của tôi.
Mẫn Kiến không thể so với Chu Phàm, cho nên cũng không bảo thủ như vậy, thản nhiên cười nói:
- Người có thể kéo cả Chu Tử Dương và cậu đến mời khách, tôi cũng không dám chậm trễ.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, cười cười đầy ẩn ý:
- Tôi nợ hắn một phần nhân tình, giúp một chút mà thôi.
Cơm trưa do Lưu Thiết sắp xếp, trên bàn rượu mọi người nói đủ thứ nhưng không nhắc đến chuyện cải tạo cựu thành. Tề Quốc Viễn có câu nói làm Dương Phàm nghe xong thấy rất có lý:
- Làm ăn mà, đầu tiên là làm bạn, làm người thật tốt mới khiến làm ăn phát triển.
Cơm trưa xong, Mẫn Kiến về nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải đi làm. Chu Tử Dương nói phải đi, Dương Phàm tiễn ra cửa, quay đầu lại thấy Tề Quốc Viễn đứng một chỗ cười cười nhìn mình, Dương Phàm liền đi tới nhỏ giọng nói:
- Chuyện tối qua mà anh nói, tôi về sẽ suy nghĩ một chút. Tôi cũng có chút hứng thú. Chẳng qua tôi không tham nhiều, muốn một mảnh đất.
Tề Quốc Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trở nên vui mừng nói:
- Chỉ cần phó bí thư Dương muốn, chuyện cụ thể tôi sẽ làm rất tốt.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Tề Quốc Viễn cười ha hả nói:
- Phó bí thư Dương, anh có biết mình giúp tôi rất nhiều không. Cái này còn không phải hết sức thì còn là gì?
Dương Phàm cười hỏi lại:
- Sao thấy được? Tôi chỉ là giới thiệu hai người bạn mà thôi.
Tề Quốc Viễn mỉm cười:
- Làm kinh doanh, muốn làm quen chính quyền, sợ nhất chính là ngay cả cửa cũng không vào được. Tôi đưa ra một ví dụ như sau. Một thằng xử nam lần đầu tiên ngủ với gái, nếu không có cô gái giúp, mười thằng đến chín thằng ***, thằng còn lại là dựa vào bản năng của nó.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười, hiểu rõ ý của Tề Quốc Viễn. Chu Phàm thuộc hệ của Quý Vân Lâm, Mẫn Kiến là cục trưởng cục tài chính, hai người đều có năng lượng trong hai phe phái. Chỉ cần phát huy tốt, chuyện bình thường đúng là không làm khó được bọn họ. Nói không dễ nghe, một phó chủ tịch thị bình thường chưa chắc đã có tác dụng bằng Chu Phàm và Mẫn Kiến.
Sau khi hiểu rõ ý Tề Quốc Viễn, Dương Phàm cười nói:
- Chẳng qua chỉ là giới thiệu một chút, lão Tề đừng quá để ý.
Tề Quốc Viễn cười cười với Dương Phàm, sóng vai cùng Dương Phàm đi ra, vừa đi vừa cười nói:
- Phó bí thư Dương rất khiêm tốn. Anh yên tâm, chuyện khác tôi tự mình làm. Quy củ, tôi hiểu.
An bài xong việc tiếp đón Tề Quốc Viễn trong mấy ngày này, Dương Phàm vội vàng chạy về Vĩ Huyền. Hắn cũng chỉ báo cho Du Nhã Ny một tiếng mà thôi. Thấy mùa mưa sắp đến, Dương Phàm suy nghĩ đến cơ sở trồng dược liệu mới được làm, nên phải về quan sát.
Vừa về đến Vĩ Huyền là lại bận, liên tục ba ngày liền, buổi sáng họp hành, buổi chiều xuống xã.
Hôm nay là ngày cuối tuần, sắp hết giờ làm, trời đột nhiên trở nên âm u, báo hiệu một cơn mưa rào sắp diễn ra. Dương Phàm về đến nhà khách, mới bỏ túi xuống, đứng ở cửa nhìn xa xa đã thấy mây đen giăng khắp trời.
Trong lòng Dương Phàm lại nghĩ đến dược liệu mới được trồng, vội vàng rút điện thoại di động ra, gọi xuống xã. Yêu cầu cán bộ bên dưới nhất định phải phái người ở lại các điểm, có vấn đề gì lập tức báo cáo.
Vừa mới gọi điện xong, mây đen đã che phủ cả bầu trời. Trời đang hoàng hôn lập tức thành đêm tối. Một tia chớp cắt ngang mây đen, sau đó là tiếng sấm vang trời. Dương Phàm cảm thấy nhà khách hai tầng đang rung lên.
Những hạt mưa đậu rơi xuống, trời như bị xé ra, mưa to ào ào đổ xuống, không lâu sau bãi đỗ xe bên dưới đã đầy nước mưa.
Một chiếc xe chạy tới, đỗ ở bãi đỗ xe, sau đó một chiếc ô được mở ra, Hiểu Vân từ bên trong đi ra. Dương Phàm thấy một cảnh rất thú vị. Hiểu Vân mặc váy, vừa mới đóng đóng cửa lại, một cơn gió lớn thổi qua, chiếc ô trong tay bị thổi bay đi rất xa. Hiểu Vân đứng đó không kịp đuổi theo, tức giận giậm chân, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng những giọt mưa, chạy vào nhà.
Lên lầu, thấy Dương Phàm đang khoanh tay cười cười đứng ở đó. Hiểu Vân tức giận mắng:
- Cậu có lòng thương người không đó, không mang ô xuống đón người ta thì thôi, còn đứng ở đây nhìn đầy vẻ hả hê. Có ai đối xử với khách như vậy không?
Hiểu Vân cả người ướt như con gà bị nhúng nước, từng giọt nước từ trên người nhỏ xuống sàn nhà, váy hơi mỏng dán sát vào người, đồ lót màu đen dán sát vào da thịt, thấy hết tất cả.
Dương Phàm cười hì hì nhìn nhìn. Hiểu Vân vô thức cúi đầu nhin, thấy quần lót màu đen gợi cảm bên dưới đã hoàn toàn lộ ra, không khỏi tức giận hừ một tiếng, vội vàng mở cửa chạy tọt vào phòng.
Dương Phàm cười đắc ý nói:
- Chị cũng có ngày hôm nay.
Lúc này Hiểu Vân mở cửa, thò đầu ra, nhỏ giọng nói:
- Muốn nhìn thì vào mà nhìn.
Dương Phàm câm miệng lại ngay. Hiểu Vân lúc này mới đắc ý quay đầu, hừ một tiếng, biết mất trong cánh cửa.
Dương Phàm có chút thất bại quay về phòng, phát hiện điện thoại di động trên bàn đang vang lên, cầm lên thì ra là Trầm Minh gọi tới. Trong lòng không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ nhanh như vậy mà trên tỉnh đã có kết quả?
Nghe điện, Dương Phàm cung kính nói:
- Cháu chào Trầm thúc.
Tâm trạng Trầm Minh đang khá tốt, đang hưởng thụ vợ bóp vai mà, quay đầu lại phất tay bảo vợ tránh ra, Trầm Minh lúc này mới cười nói:
- Tề Phác bị điều đi, điều đến một tỉnh phía bắc, cùng chức vụ.
Dương Phàm không khỏi ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói:
- Trong tỉnh có phải có biến hóa lớn?
Trầm Minh mỉm cười, nói với ý dạy bảo:
- Có ai nói như cháu không. Chẳng qua người của Tề Phác cũng phải điều chỉnh một chút. Tề Phác tốt xấu gì cũng là một *** ở tỉnh Giang Nam.
Dương Phàm nghe ra điểm gì đó, không khỏi mỉm cười:
- Nói như vậy, Trầm thúc muốn động? Cháu sớm chúc mừng chú.
Trầm Minh cười nói:
- Có gì mà chúc mừng chứ. Điều cùng chức vụ mà thôi, chẳng qua đổi một nơi khác cũng hay. Khoản tiền đó cháu phải nắm thật chặt, trước khi đi chú đã làm báo cáo lên tỉnh, gia tăng sự ủng hộ Vĩ Huyền. Ngoài ra, cháu thường xuyên đến nhà bí thư Chúc đi.
Trầm Minh điểm đến là thôi, biến hóa trong đó, sau này có thể nhìn ra. Dập máy, Dương Phàm kéo ghế ra ngồi ở cửa, nhìn mưa rào rơi xuống, Dương Phàm không khỏi thầm kinh hãi trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một bản báo cáo mà chấn động lớn đến vậy, bề ngoài không thấy gì, nhưng thực tế trên dưới đang đầu đá với nhau bao nhiêu hiệp. Kết quả cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Người phía sau Tề Phác đã quyết định bỏ qua cách làm đâm cái đinh vào Giang Nam. Các nhân vật thượng tầng ở Giang Nam cũng đã đạt được mục đích, dừng lại.
Có chuyện thực sự không thể nghĩ quá sâu xa. Coi như là nghĩ ra cũng chỉ có thể để trong lòng.
Dù nói như thế nào, mục đích của Dương Phàm cũng đã đạt được. Không đến nửa tháng, sở giao thông nhất định sẽ làm xong thủ tục sửa đường cho Vĩ Huyền, dù như thế nào cũng không thể làm người bên dưới phí công vô ích chứ? Trầm Minh bảo mình một lần nữa lên tỉnh thành, xem ra là chia sẻ thành quả chiến thắng.
Dương Phàm lúc này đột nhiên phát hiện gần như trước mỗi lần có biến động lớn, Trầm Minh đều chỉ điểm một hai câu. Cẩn thận suy nghĩ, mỗi lần đều sẽ an bài ai đó. Cũng giống như trước mặt có tấm rèm, có người vén nó lên là có thể thấy được thứ phía sau. Trầm Minh hình như luôn đóng vai nhân vật này cho hắn.
Dương Phàm đột nhiên có một tâm trạng khó thể nói thành lời. Tâm trạng này giống như cảnh vật trong màn mưa, thấy loáng thoáng, nhìn thấy nhưng không nắm bắt được.
Dương Phàm đang tập trung suy nghĩ nên không để ý thấy Hiểu Vân đã thay quần áo xong, đứng bên người mình từ lúc nào không biết. Nàng dựa vào lan can nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Đàm phán mấy ngày rồi, cậu không quan tâm một chút sao?
Dương Phàm quay đầu lại, phát hiện Hiểu Vân đang mặc áo ngủ, đang nhìn mình mà cười. Mặc áo ngủ mà lại đứng trong tư thế đó làm cả cái mông đều lộ ra rất rõ ràng, đây là một hình vòng cung đầy hấp dẫn, làm cho đàn ông muốn đưa tay ra sờ. Thấy Dương Phàm quay đầu lại nhìn mình, Hiểu Vân xoay người nói:
- Năm triệu rưỡi, đó là cái giá cuối cùng được quyết định trong hôm nay.
Dương Phàm vội vàng đứng lên, kéo ghế lui vào trong. Nguyên nhân không có gì khác mà là bộ ngực to tròn của Hiểu Vân hiện rõ hai đầu núm sau chiếc áo ngủ. Dương Phàm không muốn đối mặt với sự dụ dỗ của người phụ nữ có dáng người nóng bỏng này.
Hiểu Vân đuổi theo đến tận cửa, giữ cửa, cười nói:
- Ông chủ, cậu sợ tôi sao?