Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 156: Chỗ dựa




Uống hết cốc bia, Trầm Ninh thở dài một tiếng:
- Tao không thể so với mày, trong hệ thống công an, tao bây giờ đã rất quá rồi. Đây cũng là nhờ ông già ở trên tỉnh, người trong thị cho tao ăn của ngọt, trấn an ông già. Tao định làm ở đây năm năm, có thể tiến thêm một bậc là rất được.
Trầm Ninh nói như vậy, Dương Phàm tự nhìn mình, phát hiện thực ra đúng là quá. Nhìn nhau cười, Dương Phàm nói:
- Chuyện do người mà.
Ăn trưa xong, hai người từ trong quá đi ra thì thấy Lâm Đốn và một người thanh niên đang đứng ở trước cửa nhìn xung quanh. Dương Phàm hơi kinh ngạc một chút, phát hiện Lâm Đốn đang đi lên chào hai người cảnh sát.
Dương Phàm đang do dự không biết có nên đi tới hay không, Trầm Ninh đã tính tiền xong, cười nói:
- Đi, đứng đó làm mẹ gì.
Trầm Ninh vừa nói liền đi ra ngoài, Dương Phàm không thể làm gì khác là cười khổ đi ra. Hai cảnh sát từ xa xa đã thấy Trầm Ninh, đều ngẩn ra, vội vàng đi lên chào hỏi:
- Chào trưởng phòng Trầm.
Bởi vì không nhận ra Dương Phàm, hai cảnh sát này không để ý đến hắn. Lúc này Lâm Đốn quay đầu lại thấy là Dương Phàm đang cười cười với mình, không khỏi ngẩn ra, lấy lại tinh thần liền vội vàng đi lên chào:
- Chào phó chủ tịch.
Trực giác nói cho Dương Phàm biết Lâm Đốn có thể đang nhờ người, chẳng qua không tiện nói ra, gật đầu cười nói:
- Đi ăn cơm với bạn à? Các người ăn cơm đi.
Vừa nói, Dương Phàm liền cười cười với Trầm Ninh:
- Lâm Đốn, làm ở ủy ban.
Trầm Ninh cảm thấy kỳ quái, Dương Phàm sao lại giới thiệu mình với Lâm Đốn? Chẳng qua vẫn rất phối hợp cười cười với Lâm Đốn, gật đầu không nói.
Dương Phàm và Trầm Ninh lên xe, hai cảnh sát đưa mắt nhìn hai người rời đi, không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương. Một cảnh sát lớn tuổi hơn hỏi Lâm Đốn:
- Anh có vẻ rất quen thuộc phó chủ tịch Dương?
Lâm Đốn sửng sốt một chút, lập tức có phản ứng cười khách khí:
- Không phải quá quen, gần đây phó chủ tịch có việc muốn tôi làm, thường xuyên báo cáo công việc cho lãnh đạo.
Cảnh sát lớn tuổi liền nghiêm mặt nói:
- Tiểu Lâm, ngươi có suy nghĩ hay không vậy. Tôi thấy thái độ của phó chủ tịch rất thân thiết với cậu, còn giới thiệu cậu với trưởng phòng Trầm của chúng tôi, cậu sắp được đề bạt hả?
Lâm Đốn cảm thấy cảnh sát đã thay đổi thái độ. Mọi người trước kia chẳng qua là quen biết xã giao, hôm nay mời ăn cơm là vì việc của em vợ. Lúc đầu là muốn xem sắc mặt người khác, kết quả chỉ trong nháy mắt địa vị hai bên ngang nhau, thậm chí còn chiếm chút thượng phong. Tất cả đều là vì gặp Dương Phàm.
Lâm Đốn cảm nhận được biến hóa này, đồng thời không khỏi nhắc nhở bản thân đừng làm lãnh đạo phiền phức, cũng đừng lấy lãnh đạo ra để mà... Cho nên Lâm Đốn cười cười đầy ẩn ý:
- Tám chữ còn không nói đủ.
Nói thì nói như vậy, trên mặt hơi căng thẳng, ra vẻ là nể mặt đối phương.
Cảnh sát lớn tuổi lộ ra vẻ ngầm hiểu, cười nói:
- Ồ, hiểu rồi. Tiểu Lâm, cậu trước nay luôn như vậy cả. Đi, vào ăn thôi, trưa nay huynh đệ mời khách.
Lâm Đốn cười nói:
- Đâu thể được, việc gì ra việc ấy mà. Đội trưởng Vương nếu coi tôi là bạn, trưa nay đừng tranh với tôi.
Mới vào giờ chiều chưa lâu, cửa đã vang lên tiếng cốc cốc cốc. Dương Phàm ngồi im nói:
- Vào đi.
Lâm Đốn cười cười đi vào, vẻ mặt mặc dù không khác gì buổi sáng, nhưng vẻ tôn kính trong mắt đã tăng lên một bậc. Dương Phàm cười cười với Lâm Đốn:
- Sao? Có việc gì?
Lâm Đốn cười, hơi khom người nói:
- Bài phát biểu của phó chủ tịch trong hội nghị, tôi đã chuẩn bị xong, đã đưa cho chánh văn phòng Võ xem. Chánh văn phòng cảm thấy được nên bảo tôi mang lên cho ngài xem.
Lâm Đốn khẽ đặt báo cáo lên bàn, Dương Phàm chỉ vào vị trí đối diện nói:
- Ngồi đi, tôi xem rồi nói.
Lâm Đốn phát hiện Dương Phàm chỉ nhìn lướt qua mặt trên bài báo cáo, lập tức cầm lên xem. Trống ngực Lâm Đốn đập mạnh, bên dưới mới là phần quan trọng.
Dương Phàm xem rất nhanh, phát hiện Lâm Đốn viết rất được, giọng văn lưu loát mà trầm ổn, không hoa mỹ. Dương Phàm càng có ý định chọn người này làm thư ký.
Xem hết, Dương Phàm suy nghĩ một chút, khóe mắt phát hiện Lâm Đốn có chút khẩn trương, không khỏi cười nói:
- Tôi bổ sung hai điểm, anh ghi lại.
Lâm Đốn lập tức lấy quyển sổ tay trong túi ra, đặt lên đùi, mắt nhìn Dương Phàm, chuẩn bị ghi lại.
- Thứ nhất, thiết lập đường dây nóng của huyện, công bố số điện thoại giám sát, mỗi ngày đảm bảo có ba trưởng phòng các phòng ban phụ trách. Thứ hai, có thể giải quyết vấn đề, cần phải giải quyết tại chỗ.
Nói xong, chờ Lâm Đốn ghi xong, Dương Phàm cười nói:
- Cầm về thêm hai điều này vào, đưa chánh văn phòng Võ nhìn một chút. Chánh văn phòng thấy không vấn đề gì thì đóng dấu rồi đưa cho tôi.
Lâm Đốn không khỏi kích động, biết mình đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng vẫn rất cẩn thận đứng dậy, cầm sổ nói:
- Phó chủ tịch, ngài xem có phải là hai điểm này không?
Dương Phàm cầm sổ nhìn lướt qua, thấy chữ viết của Lâm Đốn cũng được, trong lòng rốt cuộc có quyết định cuối cùng.
- Ừ, là hai điểm này. Đúng, anh xuống mời chánh văn phòng Võ lên đây. Ngoài ra thông báo lái xe Tiểu Vương, anh cùng tôi xuống xã Thỏ Lĩnh.
Môi Lâm Đốn run run, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Tôi biết, cũng nên đi.
Lâm Đốn rời đi, Dương Phàm rút điện thoại di động ra đặt trước mặt, nhìn đồng hồ.
Ra khỏi phòng làm việc Dương Phàm, hai mắt Lâm Đốn không nhịn được đỏ lên, vội vàng cúi đầu, đi tới trước cửa phòng làm việc Võ Cương, hít sâu một hơi, lúc này mới khẽ gõ cửa.
Dương Phàm đợi không đến hai phút, Võ Cương đã gõ cửa đi vào, thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Phó chủ tịch, quyết định dùng Lâm Đốn?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ngồi đi, anh có ý kiến gì sao?
Võ Cương cười nói:
- Cái khác tôi không lo lắng, Lâm Đốn ở nông thôn, rất nhiều bà con họ hàng. Tôi sợ sau khi hắn làm thư ký của anh, có thể sẽ vì chuyện này là ảnh hưởng. Trưa nay, vợ hắn đến tận đây tìm, cũng không biết là chuyện gì. Đây cũng là nguyên nhân tôi không đề cử hắn.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:
- Đây là chuyện thường tình của con người. Lâm Đốn cũng khá biết quy củ. Trưa nay ra ngoài ăn, lúc thấy hắn, biểu hiện của hắn cũng được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Phàm cười cười, nói chuyện lúc trưa ra. Võ Cương nghe xong không khỏi gật đầu:
- Ừ, không sai. Đó chính là hắn.
Lâm Đốn có thể làm Dương Phàm quyết định, chuyện giữa trưa cũng khá quan trọng. Lúc ấy Lâm Đốn không nói gì, không có ý muốn mượn mình ra để có lợi cho bản thân, điều này càng làm Dương Phàm thêm quyết định. Vừa nãy lúc cần ghi chép Lâm Đốn lập tức lấy sổ ra, điều này nói hắn đã chuẩn bị cẩn thận, thêm một phần. Còn có hắn đặt sổ trên đùi mà viết, nhưng chữ viết cũng được, lại thêm một phần, cuối cùng chi tiết xin chỉ thị tăng thêm một phần.
Võ Cương đứng lên đi ra, không lâu sau Lâm Đốn gõ cửa. Dương Phàm cúi đầu nhìn điện thoại di động, thấy tổng cộng là tám phút, hài lòng cười cười, Dương Phàm nói:
- Vào đi.
Lâm Đốn đi vào lần nữa, trên mặt rất bình tĩnh. Dương Phàm đeo ba lô máy tính xách tay lên lưng, Lâm Đốn cầm lấy. Dương Phàm cuối cùng đưa cho hắn đeo, lúc này mới nói:
- Tôi đã nói với chánh văn phòng Võ, bắt đầu từ chiều nay, anh chính thức làm thư ký cho tôi.
Vừa nói, Dương Phàm lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra đưa:
- Chìa khóa này cho anh. Chìa khóa bàn bên ngoài, lát chánh văn phòng Võ sẽ đưa cho anh.
Đi xuống lầu, Lâm Đốn đi tới trước hai bước, mở cửa cho Dương Phàm. Chờ Dương Phàm lên xe, lúc này mới lên xe.
Xe rời đi, Lâm Đốn quay đầu lại cười nói:
- Có cần thông báo với lãnh đạo xã một tiếng không?
Dương Phàm cười cười lắc đầu. Lâm Đốn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngồi tại chỗ, mắt nhìn phía trước.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm xuống xã Thỏ Lĩnh, trên đường đi phát hiện có công nhân đang tu sửa đường, nói rõ tiền đã bắt đầu phát huy tác dụng.
- Thư ký Lâm, trong nhà có phải có chuyện phiền phức?
Dương Phàm nói vậy làm Lâm Đốn sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần. Hôm nay mình đã đổi việc, vội vàng quay đầu lại cười nói:
- Không có chuyện gì lớn, đã xử lý xong.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy là tốt, trong nhà có chuyện nhất định phải kịp thời xử lý. Xử lý không tốt có thể nói với tối, không được ảnh hưởng công việc.
Dương Phàm nói như vậy, Lâm Đốn lập tức hiểu ý:
- Tôi biết, nhất định không ảnh hưởng đến công việc.
Dương Phàm hỏi một câu, không nói nữa, hai mắt vẫn nhìn hai bên đường. Hoàn cảnh xã Thỏ Lĩnh khá tương tự xã Hắc Câu, chẳng qua từ các nhà hai bên đường thấy phân hóa khá rõ ràng, có không ít nhà lầu và nhà tranh cùng tồn tại.
Lâm Đốn hình như nhận ra gì đó, quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, nhà tôi chính là ở xã Thỏ Lĩnh.
Lâm Đốn nói như vậy, Dương Phàm thầm khen trong lòng, cũng có cái nhìn mới về năng lực quan sát của hắn.
- Ha ha, vừa lúc, anh nói xem vì sao không ít nhà là nhà tranh?
Lâm Đốn nghe xong suy nghĩ một chút, nói:
- Xã Thỏ Lĩnh ít đất thích hợp công tác, thu nhập đầu người một năm không đến một ngàn, từ trước đến nay đều là một trong các xã nghèo nhất. Mấy năm trước có chính sách kinh tế, trồng rất nhiều lê và đào, kết quả lúc thu hoạch lại không bán được, bà con bị thương không nhẹ. Chẳng qua xã Thỏ Lĩnh lại có không ít mỏ quặng, không ít người đến đó làm công nhân, lấy được tiền luôn sống bản thân và gia đình. Gần đây trên huyện chỉnh đốn các mỏ lậu, quần chúng trong xã có chút mâu thuẫn. Nếu không phải công an huyện đắc lực, kịp thời đuổi bắt mấy mỏ lậu, không biết chừng sẽ có loạn.
Dương Phàm nghe xong gật đầu, nhắm mắt lại, không nói nữa.
Không lâu sau xe đến ủy ban xã. Lâm Đốn xuống trước, Dương Phàm cố tình xem năng lực của hắn, cũng sẽ không xuống xe, mà ngồi trên xe đợi.
Lâm Đốn đi, không đầy hai phút đã về, phía sau còn có Dư Phượng Hà vẻ mặt tươi cười. Dương Phàm vội vàng xuống xe, đứng cạnh xe cười cười.
- Phó chủ tịch Dương, xuống xã sao không thông báo trước một tiếng?
Dương Phàm tiến lên bắt tay nói:
- Tôi chỉ xuống xem cơ sở trồng dược liệu, hiểu rõ một chút tình huống là đi.
Dư Phượng Hà có chút áy náy nói:
- Phó chủ tịch, tiến độ ở xã chúng tôi chậm hơn các xã khác một chút, đây là vấn đề chỉ đạo công tác của tôi.
Thái độ của Dư Phượng Hà làm Dương Phàm rất thoải mái, không khỏi cười nói:
- Đừng tự trách, chị làm rất được.
Dư Phượng Hà cười cười mời Dương Phàm vào trong, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Tôi đang mở cuộc họp sắp xếp công việc tiếp theo của cơ sở trồng dược liệu. Ngài đi đến nói hai câu.
Vừa nói Dư Phượng Hà nhỏ giọng nói:
- Thư ký Lâm mời tôi ra một mình, tôi còn chưa kịp nói tin tức ngài đến đây cho mọi người.
Trên mặt Dư Phượng Hà có chút nhăn nhó, nói tin tức có chút bất đắc dĩ. Dương Phàm cảm thấy mình xuống rất đúng lúc. Dư Phượng Hà bị mời đi uống trà mấy hôm, bên dưới có người muốn tạo phản. Bây giờ mặc dù đã về, nhưng sau lưng vẫn có người muốn ngo ngoe vì bối cảnh của Dư Phượng Hà gần như không có.
Mục đích Dương Phàm xuống đây chính là làm chỗ dựa cho Dư Phượng Hà, vì thế không hề do dự:
- Được.
Có được ý kiến của Dương Phàm, Dư Phượng Hà lúc này mới mỉm cười đi trước dẫn đường. Sau khi vào phòng họp, Dư Phượng Hà nghiêm giọng nói với mọi người:
- Kính thưa các đồng chí, phó chủ tịch Dương đến thăm mọi người, mọi người hoan nghênh.
Vừa nói Dư Phượng Hà vỗ tay trước tiên.
Mọi người sửng sốt một chút, đều nhìn ra cửa, thấy Dương Phàm đang cười cười. Người của tổ công tác vỗ tay trước tiên, những người khác đều vỗ tay theo. Dương Phàm cười cười đi vào, ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn quanh một vòng. Sau đó mới nhìn Dư Phượng Hà đã ngồi xuống bên cạnh.
Dư Phượng Hà hiểu ý đứng lên:
- Các đồng chí vỗ tay, phó chủ tịch phát biểu chỉ thị.
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên. Dương Phàm có chút quái lạ, nhưng rất nhanh đã thích ứng, giơ tay phải lên, chờ tiếng vỗ tay ngừng lại mới mỉm cười nói:
- Tôi không có gì nhiều để nói. Vừa nãy nghe bí thư Dư nói đang mở cuộc họp sắp xếp công việc tiếp theo của cơ sở trồng dược liệu. Tôi hôm nay đến chỉ để lắng nghe, tiếp theo mời bí thư Dư chủ trì cuộc họp.
Tiếp theo, Dương Phàm giao quyền chủ động cho Dư Phượng Hà. Có Dương Phàm ngồi ở bên trên, không khí cuộc họp thay đổi hẳn. Dư Phượng Hà rất phấn chấn, nói rõ các vấn đề còn tồn tại trong công việc. Dương Phàm cẩn thận lắng nghe, thi thoảng còn nhìn xuống dưới một vòng.
Dư Phượng Hà trên mặt đầy vẻ tự tin, nói khoảng mười phút, bắt đầu chỉ đích danh những vấn đề tồn tại và đưa ra cách sửa. Người bị chỉ danh, mặt hơi đổi. Nếu là bình thường có lẽ những người này lập tức phản bác. Nhưng hôm nay Dương Phàm ngồi đây, người bị chỉ danh đành cúi đầu tiếp nhận. Thi thoảng có người nhỏ giọng nói hai câu, Dương Phàm sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn. Gần một tiếng, không ai dám phản pháo trong cuộc họp, có ý kiến gì với Dư Phượng Hà.
- Các đồng chí, hôm nay phó chủ tịch Dương lâm thời xuống xã chúng ta, tham gia cuộc họp này. Nói thật, trong lòng tôi rất xấu hổ, tiến độ cơ sở trồng dược liệu ở xã chúng ta chậm nhất trong năm xã. Hôm nay tự kiểm điểm trước mặt đồng chí phó chủ tịch, lại nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể làm tốt công việc mà lãnh đạo thị ủy rất coi trọng. Tôi đã nói xong, tiếp theo xin mời phó chủ tịch Dương cho ý kiến.
Dương Phàm ho khan một tiếng, cầm micro nói:
- Các đồng chí, đầu tiên tôi muốn khẳng định một điểm, trong tình hình xã khá khó khăn, các đồng chí công tác sẽ rất khổ cực.
Bốp bốp. Tiếng vỗ tay vang lên.
Dương Phàm giơ tay lên ra hiệu im lặng, nói tiếp:
- Thời gian trước, tôi nghe nói đồng chí Dư Phượng Hà bị sốt ba mươi chín độ mà vẫn mạo hiểm đi giám sát tiến độ cơ sở trồng dược liệu, nói thật tôi rất cảm động. Xã Thỏ Lĩnh có một bí thư tốt.
Dương Phàm nói như vậy, không khác gì lõa lồ làm chỗ dựa cho Dư Phượng Hà, ở bên dưới có không ít người biến sắc.
- Công tác rất khổ cực, sẽ có đồng chí oán giận, điều này có thể hiểu. Nhưng từ lúc bắt đầu công tác ở cơ sở trồng dược liệu đến nay, tôi chưa nghe thấy đồng chí Dư Phượng Hà oán thán một câu nào. Tinh thần công tác quên mình như vậy, chẳng lẽ không thể nhân rộng sao? Chẳng lẽ không đáng vỗ tay khích lệ sao?
Dương Phàm vừa nói liền đứng lên, mỉm cười nhìn Dư Phượng Hà, vỗ tay. Cả phòng liền vang lên tiếng vỗ tay. Dư Phượng Hà sắp chảy nước mắt đến nơi, cúi đầu với Dương Phàm, cúi đầu với mọi người, vội vàng nói:
- Những việc tôi làm đều là trong trách nhiệm, không đáng được phó chủ tịch khích lệ.
Mặc dù Dư Phượng Hà kiên trì giữ lại, nhưng Dương Phàm vẫn nhân lúc trời chưa tối để về huyện. Trước khi trời tối đen, xe còn cách nội thành mấy phút, điện thoại di động của Lâm Đốn vang lên.
Lâm Đốn quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Vợ tôi gọi điện tới.
Dương Phàm gật đầu, cười nói:
- Thư ký Lâm có một người vợ rất hiền hậu, mau nghe điện đi, đừng làm vợ lo lắng.
Lâm Đốn nghe điện, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Anh đang làm việc, chuyện gì về nhà rồi nói.
Dập máy, Lâm Đốn cẩn thận quay đầu lại nhìn một chút, thấy Dương Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không khỏi an tâm.
Xe đến nhà khách, lúc Dương Phàm xuống xe thì thấy trời đã tối đen, cười nói:
- Muộn quá rồi, khổ cho mọi người.
Lâm Đốn và Tiểu Vương vội vàng nói không dám, đưa mắt nhìn Dương Phàm rời đi, lái xe Tiểu Vương cười nói:
- Thư ký Lâm, lên xe.
Hai người sau này sẽ đi sát bên Dương Phàm, hiển nhiên phải có quan hệ tốt đẹp.
Lâm Đốn mỉm cười:
- Anh Vương quá khách khí, gọi tên tôi đi.
Tiểu Vương cười nói:
- Đừng mà, anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh là Vương ca, anh gọi tôi là Tiểu Vương, như vậy sẽ gần gũi hơn.
Lâm Đốn cười cười, nói:
- Cũng tốt.
Về đến nhà, Lâm Đốn vừa vào cửa, liền nghe thấy vợ đang nói chuyện với người trong nhà:
- Tiền chẳng được bao nhiêu, cả ngày bận rộn chết được. Làm ở ủy ban năm năm, không thấy anh ta có tiền đồ gì. Mẹ đừng nói tốt cho anh ta, vì con cái, con cũng không nghĩ gì khác.
Lâm Đốn đang rất vui vẻ, lập tức bị nghẹn lại, vợ oán giận là chuyện bình thường. Chẳng qua Hồ Nhàn chỉ nói mà thôi, bình thường vẫn rất tốt với Lâm Đốn.
Cười khổ một tiếng, Lâm Đốn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói:
- Bà xã, anh về rồi.
Hồ Nhàn cầm chiếc khăn đang lau bàn ăn, đứng lên nhìn Lâm Đốn:
- Anh ăn cơm chưa? Đồ ăn nguội rồi, em đi hâm lại.
Mẹ vợ Lâm Đốn đang ngồi trước bàn thấy Lâm Đốn liền cười khuyên:
- Tiểu Nhàn thích nói, Lâm Đốn, con đừng giận đó.
Lâm Đốn cười nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bọn con tình cảm tốt mà.
Bà mẹ vợ cười nói:
- Không lo lắng, mẹ về trước.
Lâm Đốn bảo ở lại chơi chút, nhưng mẹ vợ vẫn cố ý đi. Lâm Đốn đưa ra cửa, lát sau Hồ Nhàn đã hâm nóng thức ăn, nhỏ giọng oán giận:
- Lại bị đưa đi làm chuyện gì, mẹ đưa tiền cơm trưa cho anh, em không lấy.
Lâm Đốn cười cười chờ Hồ Nhàn xới cơm. Lâm Đốn đang đói, ăn rất ngon, mặt luôn cười cười. Hồ Nhàn thấy thế không khỏi tò mò.
- Lâm Đốn, anh có chuyện gì tốt à? Trúng số à?
Lâm Đốn cười cười lắc đầu, Hồ Nhàn lại bắt đầu suy đoán, hỏi. Lâm Đốn chỉ còn biết cúi đầu ăn cơm, sau khi bỏ bát xuống mới cười nói:
- Đừng suy đoán lung tung, bây giờ anh công bố đáp án. Bắt đầu từ ngày mai, anh chính thức làm thư ký của phó chủ tịch Dương.
Hồ Nhàn ngẩn ra, nhìn Lâm Đốn đang tươi cười, đột nhiên xoay người ngồi lên ghế, thở hổn hển. Lâm Đốn sợ run lên, cười khổ đi lên ôm vợ, nhỏ giọng nói:
- Mấy năm nay, em đã khổ vì anh.
Hồ Nhàn cố gắng kiềm tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn Lâm Đốn:
- Lâm Đốn, lần này anh phải nắm chắc, đừng có cái tính như trước.
Lâm Đốn gật đầu, Hồ Nhàn lau nước mắt, cười mắng:
- Đáng ghét, sao nãy mẹ ở đây lại không nói?
Lâm Đốn cười khổ nói:
- Em nhìn mình lúc này xem, anh nói trước, còn có thể ăn cơm sao? Anh đi theo phó chủ tịch Dương chạy xuống xã suốt biểu chiều, đói gần chết.
Hồ Nhàn nghe xong, cười tươi như hoa, liên tục gật đầu:
- Em hiểu, sớm nghe nói phó chủ tịch xuống xã, không bao giờ ăn uống.
Lâm Đốn cảm khái nói:
- Anh cảm thấy phó chủ tịch Dương là người theo đuổi sự nghiệp, đi theo phó chủ tịch xem như có ngày nở mày nở mặt. Có một chuyện anh phải sớm nói với em, sau này ít gây phiền phức, anh đợi cơ hội này không dễ dàng gì.
Hồ Nhàn gật đầu nói:
- Anh lo cho trong nhà anh đi.
Lâm Đốn cười cười, sờ mặt Hồ Nhàn:
- Em yên tâm, anh biết.
Nhìn vợ cười tươi như hoa, Lâm Đốn không khỏi đưa tay lên sờ sờ ngực Hồ Nhàn. Hồ Nhàn vội vàng cúi đầu nhìn, khẽ tát vào tay Lâm Đốn, híp mắt cười nói:
- Đi tắm đi, em lấy quần áo cho rồi đó.