Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 154: Ám chiêu




Tâm trạng Tào Dĩnh Nguyên bây giờ rất phức tạp. Đầu tiên lão muốn giữ Hà Tiến Tài, dù sao cũng là thủ hạ nhiều năm của mình. Vấn đề chính là người này lại dính vào Dương Phàm. Đáng chết chính là chuyện này đã đến tai Lý Thụ Đường. Càng đáng chết là Vương Thần còn đến đây. Cho nên sau khi dập máy, suy nghĩ đầu tiên của Tào Dĩnh Nguyên chính là thuyết phục Dương Phàm buông tha ý muốn làm lớn chuyện trước khi Vương Thần đến.
Tào Dĩnh Nguyên hiểu rõ một chuyện, nhất định không giữ được Hà Cường. Bởi vì từ đủ chứng cứ cho thấy hắn đã thuê người định đánh Dương Phàm.
Hà Tiến Tài đúng là thảm một chút, chẳng qua thấy người lại ra tay trước, việc này cũng không có biện pháp che giấu, chỉ có thể tranh thủ bồi thường giải hòa mà thôi.
Bốp. Tào Dĩnh Nguyên tát Hà Tiến Tài một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tỉnh rượu trước đi. Uống mấy ngụm nước đái ngựa. Cậu to gan lắm, không ngờ dám đánh một phó chủ tịch huyện trước cửa trụ sở công an.
Hà Tiến Tài là thuộc hạ lâu năm của Tào Dĩnh Nguyên, cái tát này làm hắn lấy lại tinh thần, ngẩn ra một chút. Tào Dĩnh Nguyên âm trầm nói:
- Nói rõ tất cả mọi chuyện ra, tôi không bao che cậu.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên xoay người đi ra ngoài, đi đến phòng bên cạnh, nhìn người ở bên trong, không khỏi nhăn mày. Thầm nói bố con Hà Tiến Tài này đúng là đầu heo. Đừng nói Dương Phàm, Trầm Minh – bố Trầm Ninh đang là giám đốc sở lâm nghiệp, chuyện này xử lý không tốt, rất phiền phức.
Tào Dĩnh Nguyên đẩy cửa đi vào, mọi người lập tức dừng mọi công việc trên tay, quay đầu lại nhìn một chút. Thấy Tào Dĩnh Nguyên đi vào, mọi người đều kêu lên:
- Phó bí thư Tào.
Thú vị hơn là Dương Phàm ngồi không nhúc nhích, ba người kia đều đã đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Thái độ của Dương Phàm bây giờ, ba người sẽ làm theo.
Tào Dĩnh Nguyên khá xấu hổ. Dương Phàm bất mãn có thể thấy rõ ràng. Chẳng qua trên mặt Tào Dĩnh Nguyên không chút thay đổi, cười cười với mọi người:
- Mọi người tiếp tục.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên đi đến cạnh bàn Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương lấy lời khai xong chưa?
Cảnh sát lấy lời khai cung kính trả lời:
- Coi như xong.
Tào Dĩnh Nguyên cười cười:
- Được được được, mọi người cứ làm.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên nhìn Dương Phàm một cái, rồi xoay người rời đi. Ra khỏi phòng làm việc, Tào Dĩnh Nguyên trực tiếp đến phòng làm việc của trưởng công an, Liễu Chánh Khôn kịp thời đi theo.
- Tôi muốn một mình nói chuyện với đồng chí Dương Phàm.
Tào Dĩnh Nguyên khẽ nói với Liễu Chánh Khôn. Liễu Chánh Khôn gật đầu lui ra. Dương Phàm lấy lời khai xong, thấy Liễu Chánh Khôn đang vẫy vẫy mình, liền đứng dậy.
- Phó bí thư Tào muốn nói chuyện với anh.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Dẫn đường.
Trên đường đi, trong đầu Dương Phàm hiện lên rất nhiều điều, chuyện hôm nay rốt cuộc nên làm thế nào cho tốt? Đầu tiên Dương Phàm nghĩ đến, Uyển Lăng trải qua hai sự kiện lớn, ở góc độ Lý Thụ Đường, nhất định hy vọng giải quyết nội bộ chuyện này. Tiếp theo, đứng ở góc độ mình mà nói, đang ở tình thế tốt đẹp, cũng không nên xảy ra quá nhiều chuyện.
Vào trong phòng, Tào Dĩnh Nguyên thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu không sao chứ.
Tào Ny Ny vẫn đứng ở bên cạnh lúc này mới hỏi:
- Dương Phàm, anh không sao chứ.
Dương Phàm lắc đầu, vỗ vỗ vai Tào Ny Ny, nhỏ giọng nói:
- Em ra ngoài đi, bố em có lời muốn nói.
Tào Ny Ny nhìn Dương Phàm, lại nhìn ánh mắt Tào Dĩnh Nguyên, ồ một tiếng, cúi đầu ra ngoài.
Tào Dĩnh Nguyên chờ cửa được đóng lại, đợi Dương Phàm ngồi xuống, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Cậu muốn xử lý như thế nào? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.
Dương Phàm lạnh lùng cười nói:
- Xử lý như thế nào có kỷ luật đảng và quốc pháp. Tôi nói cũng chẳng tác dụng gì.
Tào Dĩnh Nguyên đứng dậy đi hai bước, quay đầu lại nói:
- Hà Tiến Tài mất chức, kỷ luật đảng một lần. Giam Hà Cường mười năm ngày, phạt mười ngàn.
Dương Phàm nghe xong cũng đứng lên:
- Phó bí thư Tào rất công chính. Đồng chí đã quyết định như vậy, tôi không có ý kiến gì.
Tào Dĩnh Nguyên thở dài một tiếng nói:
- Hà Tiến Tài là thuộc hạ lâu năm của tôi, có thể nể mặt tôi mà thay đổi một chút không?
Trong nháy mắt trên mặt Dương Phàm không còn vẻ tươi cười, lạnh lùng nói:
- Phó bí thư có ý gì.
Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ một chút:
- Điều chuyển công tác đến đơn vị khác?
Có nể mặt Tào Dĩnh Nguyên hay không, Dương Phàm đang do dự một chút. Lúc này bên ngoài lại có tiếng, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Để tôi suy nghĩ rồi mới có quyết định.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Dương Phàm mở ra, thì thấy là Vương Thần, liền cười cười, bắt đầu:
- Trưởng ban Vương đã tới.
Tào Dĩnh Nguyên vừa thấy Vương Thần đã đến, trong lòng không khỏi cười khổ. Chuyện này nếu chẳng may Dương Phàm muốn làm lớn, sẽ rất phiền phức, làm không tốt lão cũng bị liên lụy.
Tào Dĩnh Nguyên khách khí hai câu, rồi nói:
- Tôi ra ngoài xem tờ khai.
Vừa nói lão liền đi ra ngoài, đây là để cho hai người có chỗ nói chuyện. Trong mắt Vương Thần lóe lên vẻ thưởng thức, quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Cậu không sao chứ?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Bị giẫm một cái vào lưng, có lẽ không sao.
Vương Thần gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Lý rất quan tâm đến vụ việc này, có suy nghĩ gì cứ việc nói.
Suy nghĩ đầu tiên của Dương Phàm chính là Vương Thần đang ám chỉ mình, Lý Thụ Đường không hy vọng làm lớn chuyện. Đối với Lý Thụ Đường mà nói, bây giờ cần nhất là ổn định. Dương Phàm lại nghĩ, Tào Dĩnh Nguyên cũng là người khá biết thân phận. Một phó bí thư thị ủy như vậy, đối với Lý Thụ Đường mà nói là rất thích hợp. Lý Thụ Đường là bí thư thị ủy, Dương Phàm phải lo lắng suy nghĩ của hắn.
- Tôi muốn nghe suy nghĩ của trưởng ban Vương.
Dương Phàm đá quả bóng đi. Vương Thần mỉm cười, nhìn Dương Phàm với vẻ tán thưởng, nhỏ giọng nói:
- Hà Tiến Tài ảnh hưởng quá nhiều, điều khỏi vị trí hiện tại, đến cục đất đai làm chủ tịch công đoàn. Những việc khác cứ theo trình tự bình thường.
Dương Phàm lập tức hiểu ý Vương Thần. Người như Hà Tiến Tài, chặt đứt con đường quan lộ của hắn, còn khó chịu hơn cả giết hắn. Vương Thần thấy Dương Phàm đang suy nghĩ, liền đi tới vỗ vỗ vai Dương Phàm:
- Cái khác, cậu tự mình làm. Ha ha.
Dương Phàm gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Vương Thần vừa nói liền đi ra ngoài. Dương Phàm nhìn theo hắn, trong lòng không khỏi bội phục người này, nhất là câu nhắc cuối cùng. Bây giờ đang ở thời kỳ mẫn cảm, làm quá, Lý Thụ Đường sẽ rất phiền phức, đầu tiên làm như vậy, sau đó cho một âm chiêu là được.
Tào Dĩnh Nguyên và Vương Thần trước sau xuất hiện làm cho cơn mưa bão này giảm xuống rất nhanh. Lấy lời khai xong, Dương Phàm và Trầm Ninh liền được thả ra.
Trên đường đi, Trầm Ninh đang lái xe đột nhiên cười âm trầm:
- Điểu nhân, rốt cuộc xử lý như thế nào?
Dương Phàm không ngại người khác, cười nói:
- Một người được điều đến làm chủ tịch công đoàn cục đất đai. Người còn lại bị giam mười lăm ngày, phạt mười ngàn.
Trầm Ninh nhướng mày:
- Cứ như vậy là bỏ qua sao? Không phải phong cách của mày thì phải.
Dương Phàm không để ý đến hắn, mà nhìn Lưu Thiết, nói:
- Lưu Thiết, tìm mấy người, uống say, gây chuyện trên đường, gây chuyện ở địa phận công an Thành Nam.
Dặn Lưu Thiết xong, Dương Phàm nói với Trầm Ninh:
- Mày có quen người bên trại tạm giam không? Bố trí một chút, làm cho thằng ranh Hà Cương không được ngon giấc.
Trầm Ninh vừa nghe thấy thế liền hiểu rõ ý Dương Phàm, cười hắc hắc, cười rất khó nghe.
- Lão tử làm cho thằng Hà Cường thành tân nương.
Trầm Ninh cười dâm đãng. Lưu Thiết ở bên nhíu mày nói:
- Mẹ kiếp, quá tiện nghi cho nó, dám chém người trước cửa quán của tao. Cho nó tàn phế hay nội thương? Nội thương thì bác sĩ không tra được ngay, qua một hai năm mới thấy hiệu quả.
Dương Phàm vừa nghe thấy lời này, mắt sáng rực lên:
- Mày chắc chứ?
Lưu Thiết cười hắc hắc nói:
- Việc này có gì chứ, ném hai trăm ngàn ra, những người trong đó có rất nhiều biện pháp, đều là tay lão luyện. Làm cho thằng ranh đó ngủ qua đêm trong ***, không có việc gì thì cho nó đi làm khổ sai ở đó. Chỉ trong vòng nửa tháng, thằng chó đó nhất định sẽ có bệnh.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền cười cười:
- Được, đến lúc đó đưa mấy bao thuốc vào bên trong, để cho bọn họ tỉnh táo.
Trầm Ninh cười hắc hắc nói:
- Cái gì mà Hà Tiến Tài? Phó đội trưởng Hà à, ngưu lắm mà. Chủ tịch công đoàn rất nhàn đó, phải tìm việc cho hắn làm. Bọn mày nói, vào viện ở có thích không?
Dương Phàm cười mắng:
- Gấp cái gì, chờ cơn gió qua rồi nói.
Người bảo vệ từ đầu không nói gì, lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Hai người, một bao tải, xong.
Dương Phàm lúc này mới nhớ còn người chuyên nghiệp ở bên cạnh, không khỏi cười nói:
- Đi ăn khuya thôi.
Nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ đêm. Trầm Ninh cười nói:
- Lúc này mới nhớ đến, hôm nay là cuối tuần. Đêm mọi người đi tìm mấy cô em, thư giãn chút.
Dương Phàm mắng:
- Đầu mày có bệnh à. Đầu tiên đưa tao vào bệnh viện đã. Mẹ kiếp sau lưng phải đi kiểm tra chút, đừng có bệnh gì đấy.
Xe đến bệnh viện, Dương Phàm vừa mới xuống xe, điện thoại di động vang lên, cầm lên nhìn thì là Tào Ny Ny gọi tới. Dương Phàm do dự một chút, vẫn nghe.
- Anh không sao chứ? Anh đang ở đâu?
Tào Ny Ny nói như muốn khóc. Dương Phàm do dự một chút nói:
- Không có chuyện gì, đang ở bệnh viện kiểm tra chút thôi.
Tào Ny Ny vội vàng nói:
- Em tới đó ngay.
Dương Phàm vừa định nói đừng đến thì Tào Ny Ny đã dập máy. Dương Phàm tdno:
- Mẹ chứ.
Trầm Ninh đến gần hỏi:
- Ai thế? Muộn thế này mà.
Dương Phàm tdno:
- Tào Ny Ny, em bé này sao cứ dây dưa không ngớt thế.
Trầm Ninh cười cười nói:
- Thứ sáu tuần trước, tao về Uyển Lăng, lúc đến rạp chiếu phim thì thấy cô ta và Hà Cường nắm tay nhau đi rất thân thiết. Mẹ nó, Hà Cường còn hôn mặt cô ta, cô bé này sửng sốt, tát một cái, xoay người rời đi. Nếu không như vậy, tao có thể khuyên mày sao?
Dương Phàm nghe xong ngẩn ra:
- Sao mày không nói sớm?
Trầm Ninh cười cười:
- Nói sớm được tác dụng mẹ gì? Mày không lấy cô ta. Bạn gái phóng viên của mày cao hơn cô ta rất nhiều mà? Chẳng qua ngủ một đêm thì được, ít nhất cũng là gái trinh.
Trầm Ninh nói đầy dâm đãng.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ ý của Trầm Ninh. Nếu không có chuyện tối nay, Trầm Ninh cũng không có chủ ý này. Tào Dĩnh Nguyên bảo vệ Hà Tiến Tài, Trầm Ninh liền có chủ ý xấu xa, làm Dương Phàm thành kẻ bạc tình bạc nghĩa. Xem như cho Tào Dĩnh Nguyên một bài học, làm lão tức chết.
Dương Phàm nghĩ đến chuyện Tào Dĩnh Nguyên không vừa lòng với mình, trong lòng không khỏi dao động. Chẳng qua nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa, suy nghĩ này liền bị cưỡng ép ra khỏi đầu.
- Được rồi, bọn mày đi trước đi. Cô ta đến đây ngay bây giờ. Dương Phàm dứt lời, Trầm Ninh cười khổ nói:
- Điểu nhân, tim mày bây giờ quá mềm. Cái hào khí cầm gạch đập Lưu Thiết vứt đi đâu rồi. Con mẹ nó.
Dương Phàm phất tay, Trầm Ninh lên xe rời đi. Dương Phàm một mình đi vào viện. Bệnh viện bây giờ đúng là cũng được, bác sĩ trực hỏi hai câu, sau đó kiểm tra khoảng nửa tiếng. Dương Phàm ra khỏi phòng chụp X quang, thì thấy Tào Ny Ny cầm theo một bình bảo ôn đứng ở ngoài.
Lúc này nhìn vẻ đáng thương và đau đớn của Tào Ny Ny, Dương Phàm vốn định tàn nhẫn đuổi nàng đi, nhưng nghĩ lại không thể nói ra lời khó nghe. Nhưng Dương Phàm thật sự không biết nên nói với Tào Ny Ny như thế nào. Không thể làm gì khác hơn là im lặng gật đầu, cười cười.
Tào Ny Ny đi lên, nhỏ giọng nói:
- Anh không sao chứ? Kết quả kiểm tra như thế nào?
Dương Phàm nhìn ánh mắt quan tâm của nàng, trong lòng lại mềm ra, lắc đầu nói:
- Phải chờ kết quả mới biết. Bệnh viện bây giờ em không phải không biết. Không nghe thấy người ta nói, xem bệnh sẽ rất lâu sao.
Tào Ny Ny ngẩn ra, đúng là nàng không biết, ít nhất lúc nàng bị bệnh không phải lo lắng chuyện này. Chẳng qua Tào Ny Ny rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng, đi lên nhỏ giọng nói:
- Vừa hay, sang kia ngồi, em mua chút canh gà cho anh ăn khuya.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, đi đến ngồi ở ghế bên cạnh. Tào Ny Ny đang mở bình ra, Dương Phàm cười nói:
- Sao em không về nhà ngủ, bố em có đồng ý không?
Tào Ny Ny buồn bã nói:
- Em và bố cãi nhau, bố thiên vị Hà Tiến Tài. Cãi nhau xong em lái xe rời đi. Bố gọi điện tới, em nói tối nay đến nhà bạn ngủ, không về.
Canh gà khá ngon, Dương Phàm bị Tào Ny Ny nhìn chằm chằm, không nói gì nữa, từ từ ăn. Tào Ny Ny dọn dẹp, Dương Phàm đi lấy kết quả kiểm tra. Kết quả cho thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ là thương ngoài da. Bác sĩ kê một đơn thuốc trăm đồng, có cả thuốc uống, thuốc bôi ngoài da.
Tào Ny Ny đoạt lấy đơn thuốc nói:
- Anh chờ chút, em đi lấy thuốc.
Đứng tại chỗ, nhìn Tào Ny Ny vội vàng rời đi, trong lòng Dương Phàm hơi chua xót. Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện tối nay, không khỏi nhìn ra cái gì đó. Dương Phàm nhớ có một chính trị gia phương Tây từng nói:
- Chính trị là gì? Chính trị chính là thỏa hiệp. Khi còn có người với người tranh đoạt và liên minh vì lợi ích, đó là chính trị.
Cho nên nói có người chưa chắc đã có chính trị. Nhưng nơi có lợi ích nhất định có chính trị. Thực ra lời này nói rất chính xác, nói trắng ra chính trị là lợi ích. Không phải còn có một câu nói:
- Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Tối hôm nay, Vương Thần xử lý như vậy đã dạy cho Dương Phàm một bài học. Muốn làm một chính khách tốt, phải biết cách thỏa hiệp. Có thể lén sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng bề ngoài phải không được làm mất lòng.
Nghĩ như vậy, áp lực trong lòng Dương Phàm không khỏi giảm đi mấy phần.
Tào Ny Ny cầm túi thuốc về, cười cười với Dương Phàm:
- Đi, đến chỗ anh.
Dương Phàm ngẩn ra, nhìn Tào Ny Ny. Tào Ny Ny đỏ mặt nói:
- Bên trong có thuốc bôi ngoài da. Anh bị thương trên lưng, em bôi giúp anh.
Dương Phàm đúng là hơi khó xử. Muộn thế này, đưa Tào Ny Ny về, cô nam quả nữ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ. Chẳng qua nhìn ánh mắt mong chờ của Tào Ny Ny, Dương Phàm không đành lòng từ chối.
Lên xe Tào Ny Ny, Dương Phàm nói địa điểm, xe đi đến tiểu khu. Cửa đã đóng lại, Dương Phàm đi xuống, đưa cho bảo vệ một bao thuốc, bảo vệ cười cười mở cửa. Đỗ xe, hai người lên phòng. Tào Ny Ny ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra, sau đó vào tủ lạnh lấy nước suối.
- Uống thuốc, sau đó đi tắm, ra em sẽ bôi thuốc cho anh.
Từ trong toilet đi ra, Dương Phàm cởi trần thân trên, thấy Tào Ny Ny ngồi trên ghế đang xấu hổ, hắn cũng xấu hổ. Đã là ba giờ đêm, hai người ở trong một phòng, đúng là có chút không thể nói.
Tào Ny Ny hình như đã chuẩn bị dũng khí, nhỏ giọng nói:
- Ngồi lại đây, bôi thuốc cho anh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm đi tới, ngồi xuống. Tào Ny Ny nhìn lên lưng hắn, thấy một vết máu bầm, không biết làm như thế nào mà nước mắt không thể khống chế rơi xuống, nhỏ lên lưng Dương Phàm.
Dương Phàm quay lưng về phía Tào Ny Ny, đúng là không dám quay đầu lại, bởi vì quay đầu lại nhất định sẽ mềm lòng. Hôm nay hắn đã phạm sai lầm về vấn đề Tào Ny Ny. Dương Phàm không hy vọng tiếp tục phạm sai lầm.
Tào Ny Ny vội vàng lau nước mắt, cầm thuốc cao cấp bôi lên lưng hắn, sau đó ôm chầm lấy hắn từ phía sau, nước mắt tuôn ra, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi. Đừng trách em, thực ra không liên quan gì đến em, chỉ cầm tay mà thôi.
Trái tim Dương Phàm mềm ra, nhưng lập tức cười lạnh nói:
- Nếu em không có cảm tình với hắn, vậy có thể cùng nhau đi xem phim, còn nắm tay được không? Được rồi, đứng nói đến chuyện đó nữa, chẳng có ý nghĩa gì với anh.
Dương Phàm vừa nói định đứng lên, kết quả Tào Ny Ny ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói:
- Em sai rồi, em biết sai rồi có được không? Em không nên nghe lời bố nói, không nên bị sự ân cần của Hà Cường đánh động. Em đáng chết có được không? Anh muốn thế nào thì nói đi, đừng hành hạ em như vậy có được không?
- Anh muốn như thế nào?
Dương Phàm không có câu trả lời về vấn đề này. Trong lòng tự hỏi, Dương Phàm không muốn Tào Ny Ny tổn thương, mà giữa hai người nếu có quan hệ gì đó, Tào Ny Ny nhất định sẽ tổn thương. Tào Ny Ny không phải là loại người phụ nữ như Ngô Yến nguyên ý suốt đời là cái bóng của Dương Phàm; không phải Chúc Vũ Hàm để có thể lặng lẽ nỗ lực vì Dương Phàm; cũng không phải Du Nhã Ny có sự nghiệp của mình, giữ một trạng thái bình ổn với Dương Phàm; càng không phải người như Trương Tư Tề, có bối cảnh có thể lấy, đồng thời cũng có tình cảm.
Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến Tào Ny Ny. Giữa hai người không thể nào đi tới, tiếp tục như vậy sẽ càng dễ làm tổn thương.
Dương Phàm đang không biết nên giải quyết vấn đề Tào Ny Ny như thế nào. Tào Ny Ny đã thôi khóc, cứ như vậy ôm eo Dương Phàm, dán mặt vào lưng hắn, lẩm bẩm nói:
- Dương Phàm, từ khi anh một lần nữa xuất hiện trước mặt em, em vì anh mà cãi nhau với bố ba bốn lần. Nếu không phải mẹ đòi sống đòi chết, em đã không hẹn với Hà Cường. Em thừa nhận, Hà Cường mặc dù không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng được, hơn nữa rất ân cần với em, không giống như anh. Mười ngày nửa tháng cũng không gọi điện cho anh. Mỗi lần đều là em nhớ anh không chịu được, em gọi cho anh. Nhưng lần nào anh cũng lạnh nhạt, tim em cũng là thịt, cũng biết đau.
Dương Phàm nghe thấy lời này, đột nhiên hiểu được ngay từ đầu mình đã sai, quá sai. Ngay từ đầu mình nên nói cho Tào Ny Ny, hai người không có khả năng.
Dương Phàm suy nghĩ như vậy, hạ quyết định phải kết thúc tất cả trong tối nay. Đang khi hắn định nói chuyện, Tào Ny Ny ở phía sau đột nhiên dán người lên lưng Dương Phàm, ôm đầu Dương Phàm, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên cổ hắn, sau đó thở ra một hơi nóng ấm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Dương Phàm, tối anh ngủ với em đi. Thực ra em cũng biết giữa hai chúng ta không thể ở cùng nhau. Anh cho em một lần, cho em một kỷ niệm đẹp được không?
Dương Phàm nghe thấy thế da đầu như muốn vỡ ra, cảm thấy hai vú Tào Ny Ny đang ma sát trên lưng mình, hắn đã có phản ứng, tê dại da đầu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thật như lời Trầm Ninh nói, làm kẻ bạc tình bạc nghĩa?