Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 130: Tiêu điểm




Cảnh bên trên Dương Phàm không để ý đến. Dương Phàm có tình cảm đặc biệt với đồ ăn. Mỗi lần khi hắn ăn đều tập trung hết tinh thần vào đó. Dương Phàm thậm chí không chú ý thấy Ngả Vân đã đến, cầm đĩa nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong khách sạn sáng bừng, bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, đèn đường đã được bật lên.
- Anh tại sao muốn lừa bọn em?
Lời Ngả Vân có chút cứng nhắc. Dương Phàm quay đầu lại, nhìn lướt qua ánh mắt chờ mong câu trả lời của Ngả Vân, bỏ đĩa trong tay xuống, châm điếu thuốc hút một hơi. Dương Phàm phát hiện mình càng lúc càng nghiện thuốc lá, không khỏi cười tự giễu.
Dương Phàm đương nhiên không biết Ngả Vân đang nghĩ gì. Lúc học đại học, Dương Phàm cũng không oai phong như ngày hôm nay. Ngả Vân thực sự có cảm giác như mình bị lừa. Buồn cười chính là mình cho rằng giày Dương Phàm đi là đồ giả, đúng là nực cười.
Dương Phàm có chút bất đắc dĩ nhìn Ngả Vân, miễn cưỡng cười nói:
- Em cảm thấy anh có cần lừa hai người không? Lừa bọn em, anh có chỗ tốt gì chứ?
Ngả Vân nhìn hắn đầy tức giận, thân hình hơi gầy nhưng vẫn cố ưỡn ngực lên, nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
- Quỷ mới biết mấy học sinh nhà giàu có như anh, có phải đều biến thái hay không, suốt ngày giả vờ nghèo khổ?
Dương Phàm lộ ra vẻ đáng thương, bất đắc dĩ cười cười nói:
- Được rồi, không dây dưa ở vấn đề này nữa. Nếu em cho rằng như vậy, tức là anh lừa Tiểu Điệp. Nhưng bây giờ anh hỏi em, em cảm thấy lúc ấy anh có làm gì sai không? Nếu như em không nhắc lại chuyện quá khứ. Vậy anh cũng muốn nói với em là quá nực cười. Lúc ấy anh tìm suốt một tuần mới mua được quà, ai lại đưa cho người khác như thứ đồ rác rưởi?
Ngả Vân đột nhiên phát hiện mình đúng là đang thiên vị một bên, há mồm định phản bác nhưng không thể nói được gì. Dương Phàm nói tiếp:
- Bỏ đi, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.
Lúc này Chu Tử Dương dẫn một người đến. Dương Phàm thấy thế liền kín đáo đưa chiếc đĩa cho Ngả Vân:
- Mang đi giúp anh, anh có người bạn đang đi tới đây.
Ngả Vân bị nói đến trợn mắt há mồm, chẳng qua vẫn rất phối hợp cầm lấy chiếc đĩa. Chu Tử Dương đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhìn theo bóng lưng Ngả Vân, nói:
- Cô em này lùn quá. Phụ nữ không có đôi chân dài, vậy mà cũng có thể gọi là phụ nữa sao?
Mặc dù Dương Phàm rất muốn đánh cho thằng này một trận, chẳng qua trong lòng không thể không đồng ý với quan điểm của hắn. Phụ nữ không có đôi chân dài, quả thực kém hấp dẫn một chút. Trang Tiểu Điệp có đôi chân thon dài, đây cũng là nguyên nhân mà Dương Phàm nhìn trúng nàng.
Nhận cái trừng mắt của Dương Phàm, Chu Tử Dương không hề tức giận, cười hì hì chỉ vào người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi:
- Bạn anh, Tề Quốc Viễn. Mặc dù không bán hoa quả, nhưng có mấy thị trường hoa quả trong cả nước, kiếm được không ít tiền.
Tề Quốc Viễn thoạt nhìn cao khoảng mét bảy, đôi mắt hữu thần. Chu Tử Dương giới thiệu xong, hắn liền đi lên, bắt tay nói:
- Bạn của Chu đại thiếu gia, quả nhiên là nhân tài, rồng phượng trong loài người.
- Dương Phàm.
Sau khi giới thiệu xong, Chu Tử Dương mặt mày nhăn nhó nói:
- Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi một vòng xem có mỹ nữ nào đáng xuống tay không.
Chu Tử Dương đã nói địa vị và thân phận của Dương Phàm không thấp. Tề Quốc Viễn tự nhiên biết điều, khách khí cười nói:
- Nghe nói phó chủ tịch Dương gặp chút phiền phức, Chu đại thiếu gia nói tôi có thể giúp được một chút.
Câu này của Tề Quốc Viễn có ý, đó là giúp. Tao không phải là tự mở miệng xin giúp mày? Phải do mày mở miệng nói trước chứ.
Lúc này Điền Trọng đang lên đài diễn thuyết. Dương Phàm có chút kỳ quái, không phải là Chúc Đông Phong sẽ tham gia sao? Nhìn thoáng qua đài một chút, Dương Phàm lúc này mới quay đầu lại nói:
- Vĩ Huyền chúng tôi trước kia có mấy dự án nông nghiệp, nhưng lại không giải quyết vấn đề tiêu thụ. Tôi mới nhận chức, đang đau đầu vì chuyện này.
Tề Quốc Viễn cảm thấy Dương Phàm có chút thất thần, không khỏi có chút không hài lòng, nhưng lại không để lộ ra, tiếp tục cười nói:
- Hoa quả gì?
Dương Phàm thấy vẻ khác thường trong mắt Tề Quốc Viễn, vội vàng tập trung tinh thần nói:
- Nói đến thật đúng là đau đầu. Một vạn năm nghìn mẫu dưa lê.
- Cái gì? Một vạn năm ngàn mẫu dưa lê?
Tề Quốc Viễn không khỏi kêu lên một tiếng. Dương Phàm gật đầu. Tề Quốc Viễn lúc này mới nói thầm:
- Huyện các người to lắm à? Một vạn năm ngàn mẫu, tiền nhiệm của cậu đúng là đáng chết.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười giải thích:
- Công trình thành tích mà, làm ra bất chấp hậu quả. Khổ chính là tôi đây, kẻ kế nhiệm.
Tề Quốc Viễn cười nói:
- Nếu không phải Chu đại thiếu gia đã nói trước, tôi thật đúng là không nhìn ra cậu còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ tịch huyện. Ha ha, chuyện này tôi cũng không dám nói trước. Vậy đi, mai cậu rảnh không, tôi hẹn mấy người bạn kinh doanh hoa quả ăn cơm. Ngoài ra...
Nói đến đây Tề Quốc Viễn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm.
- Ha ha, có gì cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo.
Dương Phàm nhìn ra ý trong lời nói của hắn, trực tiếp nói thẳng ý của mình ra, muốn trao đổi gì thì nói.
- Ha ha, nghe nói cựu thành ở Uyển Lăng các người sắp tiến hành cải tạo, tôi muốn đi xem có cơ hội hay không. Phó chủ tịch Dương đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đi làm quen mấy người mà thôi, làm phiền cậu giới thiệu, những việc khác tôi tự lo.
Tề Quốc Viễn nói rất rõ ràng. Tôi không hy vọng nhiều vào mày, cũng không dám chỉ giúp một chút chuyện nhỏ mà mở cái miệng cá mập.
Dương Phàm cảm thấy người này rất biết điều, không khỏi cười cười, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giới thiệu anh với thư ký của chủ tịch Quý đi, quan hệ giữa chúng tôi không tệ. Hôm nay hắn vừa lúc đến. Như vậy đi, để lát tôi gọi hắn, hẹn thời gian mai mọi người cùng ăn bữa cơm. Tôi thấy trực tiếp gọi mấy người bạn kinh doanh hoa quả của anh một thể, đỡ tốn công"
Tề Quốc Viễn không nghĩ Dương Phàm dễ dàng đồng ý như vậy. Theo lẽ người trong chốn quan trường đều muốn nắm lấy đối phương. Dù sao Chu Tử Dương cũng không nói rõ Tề Quốc Viễn có quan hệ mật thiết với hắn hay không. Chỉ giới thiệu một là một người bạn bình thường mà thôi.
Hơi sửng sốt, Tề Quốc Viễn lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Như vậy cũng tốt. Chu đại thiếu gia nhờ tôi tìm mấy người kinh doanh ô tô, chuẩn bị cho cuộc triển lãm xe ở tỉnh thành vào ngày kia. Như vậy đi, sau khi nói chuyện với mấy người bạn kinh doanh hoa quả. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, tôi bảo mấy người kinh doanh xe đến, cậu thấy như vậy được không?
Sắp xếp như vậy làm Dương Phàm cảm thấy Tề Quốc Viễn này là một người có thể làm đại sự. Chuyện cải tạo cựu thành Uyển Lăng, Dương Phàm vốn có ý giúp Du Nhã Ny nhận được. Giới thiệu Chu Phàm chẳng qua chỉ là nể mặt Chu Tử Dương. Nhưng lúc này Dương Phàm có ý muốn kết giao với Tề Quốc Viễn.
Nhìn Tề Quốc Viễn đang rất bình tĩnh, Dương Phàm lộ ra ánh mắt thưởng thức, không khỏi cười cười, gật đầu nói:
- Anh đáng để tôi kết giao. Như vậy đi, việc cải tạo cựu thành Uyển Lăng, tôi nghĩ có lẽ anh sẽ gặp một đối thủ rất mạnh. Đến lúc đó tôi làm cầu nối giữa hai bên, có tiền cùng nhau kiếm tốt hơn nhiều.
Thực sự nếu nói đến cạnh tranh, Du Nhã Ny và điện tử Hòa Tinh có bối cảnh rất cường đại, Dương Phàm cho rằng Tề Quốc Viễn không thể bằng Du Nhã Ny. Nhưng muốn làm bạn nên hắn có ý này.
Lúc này Chu Tử Dương hậm hực đi về, trong miệng nói thầm:
- Đen đủi, vừa thấy một mỹ nữ tuyệt đẹp đi vào. Không ngờ vừa định đến gần chị mày đã đến, đuổi tao đi.
Dương Phàm cười cười trêu chọc:
- Đừng nói với em những lời này, em không đồng tình với anh. Em cũng nên đi gặp chị.
Mới đi được một bước, Dương Phàm dừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói với Chu Tử Dương:
- Anh thấy mỹ nữ đó có lai lịch gì?
Chu Tử Dương lộ ra vẻ mặt thằng ranh này cũng không phải thứ gì tốt, cười trộm nói:
- Chủ tịch điện tử Hòa Tinh. Mẹ nó, Đẹp thật, thấy cô ấy lập tức có phản ứng.
Dương Phàm hiểu Du Nhã Ny và Chúc Vũ Hàm nếu đụng nhau, sẽ không phải tin tức gì tốt. Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu siêu cấp, hơi có chút khác thường, Chúc Vũ Hàm nhất định sẽ cảm thấy có vấn đề. Nhớ đến còn có cuộc hẹn ăn khuya với Trang Tiểu Điệp và Ngả Vân, đầu Dương Phàm như muốn nổ tung.
Hôm nay điên rồi.
Dương Phàm dừng bước, chần chờ một chút liền đi về phía cửa, từ xa đã nhìn thấy Du Nhã Ny và Chúc Vũ Hàm đứng cạnh nhau nhỏ giọng nói.
Du Nhã Ny mặc một chiếc váy màu đỏ để hở vai, thân hình nóng mỏng, trên mặt được trang điểm nhẹ nhàng, phối hợp với làn da trắng nõn làm cả người nàng trông chói mắt. Chúc Vũ Hàm bên cạnh ăn mặc nghiêm chỉnh hơn nhiều. Thân hình Chúc Vũ Hàm cũng rất bốc lửa, mặc một chiếc váy đơn giản, ngoại trừ khuôn mặt kém Du Nhã Ny một chút, những chỗ khác thì tương đương nhau. Hơn nữa Chúc Vũ Hàm còn thêm hai phần đoan trang. Hai người phụ nữ đứng ở đó liền trở thành tâm điểm của bữa tiệc, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Dương Phàm đang định đi tới, do dự một chút. Bây giờ mà đi đến hình như không tốt lắm. Xoay người cầm lấy một chén rượu vang, Dương Phàm giả vờ nhìn xung quanh, do dự nhìn xung quanh xem có ai gọi mình không.
Thực ra lúc này Dương Phàm đang mừng thầm, Trương Tư Tề không ngờ không đến đây tham gia.
- Đang nhìn gì thế?
Bị vỗ vai, Dương Phàm quay đầu lại thì thấy Trương Tư Tề đang cười với mình.
Mẹ chứ. Dương Phàm chỉ muốn giơ ngón giữa lên với ông trời.
- Sao em lại đến đây?
Dương Phàm cảm thấy bực mình, cố gắng hít thở.
- Nhìn thấy em, anh không vui à?
Trương Tư Tề có chút kinh ngạc, lộ ra một tia bất mãn. Người đàn ông này không ngờ lại không vui đến độ nhảy dựng lên, thực sự làm nàng cảm thấy mất mát.
- Sao lại không? Anh đang định tan tiệc sẽ đi thăm em.
Vừa nói Dương Phàm dừng một chút, ngay khi Trương Tư Tề lộ ra vẻ vui mừng, hắn nói tiếp:
- Đáng tiếc, vừa nãy anh gặp hai bạn học, chết sóng đòi tối anh đi ăn khuya với nhau, hay là em đi cùng.
Trương Tư Tề cẩn thận nhìn Dương Phàm, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Được, em nghe lời anh.
Vừa nói vừa tiến lên cầm tay Dương Phàm:
- Em thấy chị Nhã Ny, còn thấy chị anh nữa. Đi, đi tìm hai chị ấy.
Dương Phàm thầm nói trong lòng:
- Anh cũng thấy mà, nhưng không dám tới gần.
Rất nhiều chuyện đều không như mong đợi, ông trời không công bằng. Ít nhất bây giờ rất nhiều người đều đang nghĩ như vậy. Bởi vì bọn họ thấy ba người phụ nữ xinh đẹp nhất trong bữa tiệc đang tụm lại nói chuyện với nhau. Điều này còn chưa tính, nam diễn viên chính đứng cạnh nói chuyện với ba nàng lại không phải mình. Mà là một thằng mặt mày non choẹt làm người ta ghen ghét.
Dương Phàm lại có nỗi khổ không nói lên lời. Cùng Trương Tư Tề ra gặp mặt hai nàng kia. Chúc Vũ Hàm lập tức dịu dàng cười, đưa tay ra chỉnh lại áo Dương Phàm ngay trước mặt Trương Tư Tề, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Em làm gì thế này, áo nhăn nhó lại mà không mang đi là.
Vừa nói Chúc Vũ Hàm có chút bất mãn nhìn Trương Tư Tề, ý chính là cô làm gì thế? Đàn ông không chú ý, cô là phụ nữ cũng không giúp chuẩn bị một chút? Trương Tư Tề bị nhìn như vậy không khỏi xấu hổ. Dương Phàm quay đầu đi không đành lòng nhìn. Vừa lúc thấy Du Nhã Ny đang nhìn mình.
Trên đài đã nói xong, trong bữa tiệc này có hai tâm điểm, một là xung quanh Điền Trọng, hai là ba người phụ nữ xinh đẹp nhất.
Dương Phàm thực sự không quen với ánh mắt như muốn giết người của mọi người nhìn mình, giả vờ nhìn ra cửa nói:
- Có một người bạn tới, chị, mọi người nói chuyện đi.
Vừa nói Dương Phàm chạy như chết.
Chạy ra khỏi cửa khách sạn, Dương Phàm tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, ngồi hút thuốc như một nông dân. Bữa tiệc lúc này vẫn rất náo nhiệt. Dương Phàm hút hết một điếu thuốc, lần nữa vào đại sảnh lại cảm thấy có chút không đúng. Giống như mình là một sinh vật ngoài hành tinh, vốn không nên xuất hiện ở đây.
Coi như may mắn của Dương Phàm đã tới. Lúc này Du Nhã Ny và Trương Tư Tề đang nắm tay nhau đi ra ngoài, thấy Dương Phàm, Trương Tư Tề cười nói:
- Em đưa chị Nhã Ny đến chỗ em, rất nhanh là về.
Dương Phàm cười cười với hai người:
- Được, đi nhanh về nhanh.
Trước khi đi, Trương Tư Tề cười nói với Dương Phàm:
- Mắt chị anh ghê quá, lát em về, anh phải giúp em.
Nàng lè lưỡi, kéo Du Nhã Ny đang có chút không muốn rời đi.
Dương Phàm đưa mắt nhìn hai người rời đi, lúc này vang lên giọng nói của Chúc Vũ Hàm.
- Sao thế? Em và Trương Tư Tề tốt hơn rồi hả?
Dương Phàm vội vàng ho khan một tiếng, hơi nhỏ giọng nói:
- Ý của các trưởng bối, mọi người hay qua lại.
Chúc Vũ Hàm có chút ghen tị, buồn bã nói:
- Cô ấy rất đẹp, cũng còn trẻ.
Dương Phàm dán sát lại gần, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần chị muốn, chúng ta lúc nào cũng có thể lấy giấy chứng nhận.
Trên mặt Chúc Vũ Hàm hiện lên vẻ sáng lạn, có chút chần chờ, rồi tiến lên bám tay Dương Phàm, thở dài nói:
- Bỏ đi, đời này chị không lập gia đình, giữ mình cho em, cho em chiếm tiện nghi cả đời.
Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh, lúc này đã sắp kết thúc bữa tiệc. Điền Trọng lúc này đã lặng lẽ rời đi. Một ít lãnh đạo có thân phận cũng tránh đi, chỉ còn lại đám người thích náo nhiệt. Dương Phàm thấy thế, rút điện thoại di động ra nhìn thấy vẫn còn sớm.
Chúc Vũ Hàm thấy động tác này của Dương Phàm, liền cười hỏi:
- Tối em còn có chuyện gì à?
Dương Phàm chỉ chỉ vào Trang Tiểu Điệp có chút mệt mỏi đứng trên đài, nói:
- Bạn học hồi đại học, đã hẹn cùng nhau ăn khuya, không tiện từ chối.
Lúc này Ngô Yến, Điền Hằng, Hứa Kha xuất hiện. Thấy Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm liền tiến lên chào hỏi. Tất cả mọi người đều biết thân phận của Chúc Vũ Hàm, nên có chút khách khí.
Chúc Vũ Hàm đợi một lát, cũng tìm một cớ rồi rời đi. Đám người Ngô Yến nói phải rời đi, Dương Phàm nói đã hẹn bạn học ăn khuya. Ngô Yến có lẽ nghĩ còn cả Chúc Vũ Hàm và Du Nhã Ny, Dương Phàm sẽ không đến tìm mình được, vì vậy theo hai người kia rời đi.
Ngả Vân hết cả buổi tối lặng lẽ nhìn theo Dương Phàm, lúc này mới có dũng khí đến gần. Ngả Vân không khó có thể thấy Dương Phàm hiện nay rất được, tốt đến độ làm cho nàng rối tinh rối mù. Nhất là lúc hắn nói chuyện với ba người phụ nữ xinh đẹp. Ngả Vân cảm thấy tự ti, đồng thời còn có chút đồng tình nhìn thoáng qua Trang Tiểu Điệp ở trên đài, đang làm người dẫn chương trình.
- Sắp tan tiệc rồi, gọi Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi. Dương Phàm thấy Ngả Vân liền chủ động nói. Ngả Vân do dự một bước, lắc lắc mông đi đến bên cạnh Trang Tiểu Điệp. Sau đó Trang Tiểu Điệp chạy đến nói với người đàn ông bên cạnh mấy câu. Không ngờ thằng này sa sầm mặt, giơ tay định tát Trang Tiểu Điệp.
Dương Phàm từ từ đi theo Ngả Vân, lạnh lùng nói:
- Có giỏi mày thử đánh cô ấy xem.
Thằng này trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Tao đánh bạn gái mình, liên quan đến mẹ gì mày.
Chẳng qua khi hắn thấy rõ là ai, mặt trong nháy mắt xám đen, há mồm định giải thích, nhưng lại hoảng hốt không nói thành lời.
Dương Phàm cảm thấy người này quá buồn cười, nhưng rất ghê tởm. Không chỉ thấy Điền Trọng khách khí với mình sao, đã sợ đến mức như thế này. Đúng là thằng chó má.
Dương Phàm không thèm để ý đến hắn, cười nói với Ngả Vân và Trang Tiểu Điệp:
- Anh chờ hai người ở bên ngoài.
Vừa nói, Dương Phàm không muốn nhìn thằng kia lấy một phút, quay đầu đi ra bên ngoài. Ngả Vân nhìn theo Dương Phàm, thở dài một tiếng rồi đi theo. Đi được vài bước liền quay đầu lại lại nhìn Trang Tiểu Điệp. Thấy người đàn ông kia đang nói gì đó với nàng, mà mặt Trang Tiểu Điệp không khỏi biến sắc, trông rất khó coi.
Ngả Vân suy nghĩ một chút, nàng liền đứng đó đợi Trang Tiểu Điệp.
- Hắn nói gì thế?
Ngả Vân đại khái đoán được thằng kia nói gì, chẳng qua không dám xác định. Trang Tiểu Điệp trông rất mệt mỏi, không khỏi lảo đảo, trong giọng nói có chút buồn bã:
- Tên cặn bã đó, hắn bảo mình tối nay nghĩ biện pháp dụ dỗ Dương Phàm lên giường, sau đó giúp hắn thăng chức.
Ngả Vân vẫn luôn nho nhã tức giận, bỏ tay Trang Tiểu Điệp ra, cầm lấy một chén rượu tạt vào mặt thằng này, sau khi hắt rượu xong, mắng to:
- Mày là đồ cặn bã, đồ rác rưởi.
Vừa nói, nàng không đợi thằng này có phản ứng, Ngả Vân thở hổn hển quay lại, kéo Trang Tiểu Điệp ra ngoài. Lưu lại thằng này đứng đó, vẻ mặt xám xanh nhìn hai người phụ nữ rời đi, còn phải chịu đựng những ánh mắt chế nhạo.
Dương Phàm ra khỏi cửa, trực tiếp xuống hầm ngầm lấy xe. Vừa lái xe ra thì nhận được tin nhắn của Trương Tư Tề:
- Anh đâu rồi? Em đang ở cửa.
Dương Phàm lái xe đến cửa, từ xa xa đã thấy Trương Tư Tề mặc chiếc váy màu vàng nhạt nhìn ngó xung quanh. Hắn cười cười dừng xe bên cạnh nàng, thò đầu ra nói:
- Mỹ nữ, lên xe.
Sau đó Dương Phàm nói với Ngả Vân và Trang Tiểu Điệp vừa ra đến cửa:
- Hai em lên ghế sau.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, phân biệt ngồi xuống. Dương Phàm lái xe rời đi, quay đầu lại hỏi:
- Ăn khuya ở đâu là ngon? Anh không phải người địa phương.
Dương Phàm nói vậy chỉ nhằm mục đích khuấy động không khí, Trương Tư Tề quay đầu lại nhìn hai nữ sinh, cười nói:
- Tối nay anh mời khách, đương nhiên phải do khách chọn địa điểm.
Trang Tiểu Điệp không nói gì, Ngả Vân thuận miệng nói một nơi. Dương Phàm theo chỉ dẫn của Trương Tư Tề, lái xe đến một quán ăn. Ba người phụ nữ xuống xe, Trang Tiểu Điệp nhìn qua cửa kính, nhìn Dương Phàm một cái. Dương Phàm ngẩn ra, bởi vì trong mắt Trang Tiểu Điệp không ngờ có một tia tuyệt vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mấy cô nàng đi vào, Dương Phàm không khỏi có chút buồn phiền vì ánh mắt đó của Trang Tiểu Điệp. Thực ra Dương Phàm không có suy nghĩ lấy nối lại tình xưa. Trang Tiểu Điệp năm đó lưu lại cho Dương Phàm vết thương lòng quá sâu, lần đó làm cho Dương Phàm hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu đẹp. Đến khi Trương Tư Tề xuất hiện, Dương Phàm dường như mới cảm nhận lại được điều này.
Dương Phàm cũng không nghĩ Trang Tiểu Điệp có ý đó. Nhưng ánh mắt của Ngả Vân làm Dương Phàm có chút lo lắng. Dù sao người phụ nữ này sẽ làm việc ở Uyển Lăng/
Đỗ xe, Dương Phàm không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi vì có Trương Tư Tề ở đây. Lúc lên lầu hai, Dương Phàm thấy Trương Tư Tề đang vẫy vẫy mình. Lúc này Dương Phàm thấy vẻ tươi cười trên mặt Trương Tư Tề, không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.