Sword Art Online

Quyển 8 - Chương 3: Ngày đầu tiên (Aincrad tầng 1, Tháng Mười Một năm 2022)




Aincrad tầng thứ nhất

Tháng mười một năm 2022

Trò chơi tử thần.

Cụm từ này không có một định nghĩa rõ ràng. Nếu xem nó là «cuộc thi đấu có hiểm họa về thân thể», thì sẽ bao gồm cả võ thuật, leo núi, đua xe thể thao và vân vân. Thứ phân biệt giữa thể thao mạo hiểm và trò chơi tử thần chỉ là một điều kiện duy nhất.

Một trong những quy tắc của trò chơi, hình phạt là cái chết.

Không phải như kết quả của một sự cố tình cờ. Một cái chết ép buộc, là hậu quả của sai lầm và thất bại của người chơi, hay hình phạt do phạm vào các quy tắc, và nhiều nguyên do khác. Nói ngắn gọn, là giết người.

Với tiền đề này được thiết lập, VRMMORPG đầu tiên của thế giới, «Sword Art Online», hiển nhiên đã trở thành một trò chơi tử thần. Nhà thiết kế trò chơi và cũng là kẻ thống trị, Kayaba Akihiko, đã đích thân tuyên bố rõ ràng điều này không chút do dự, vào khoảng hai mươi phút trước.

Nếu HP của bạn về 0—hay «thất bại», bạn sẽ bị giết. Hoặc nếu Nerve Gear bị tháo ra—hay «vi phạm quy tắc», bạn cũng sẽ bị giết.

Chẳng thật chút nào. Không như nó lẽ ra phải thế. Vô số ngờ vực vẫn xoáy cuộn trong đầu tôi, kể cả là bây giờ.

—Một điều như thế có thể khả thi sao? Xét cho cùng, Nerve Gear đơn thuần chỉ là «một chiếc máy chơi game dành cho gia đình», làm sao nó lại có thể hủy diệt não bộ của loài người được?

—Ngay từ đầu, tại sao điều này lại xảy ra? Bắt giữ người chơi làm con tin trong một thế giới ảo nhằm đòi tiền chuộc thì vẫn còn hợp lẽ. Đằng này, Kayaba lại đem mạng sống người chơi ra đặt cược để phá đảo trò chơi, điều đó chẳng mang lại cho ông ta một ích lợi rõ ràng nào cả. Trái lại, nó sẽ khiến ông ta mất đi toàn bộ danh tiếng của một nhà thiết kế trò chơi và một nhà vật lý lượng tử, khiến ông ta trở tên tội phạm tồi tệ nhất trong lịch sử.

Mình không hiểu. Mình chẳng thấy có lý do nào thỏa đáng.

Nhưng đồng thời, bản năng của tôi cũng hiểu.

Rằng lời tuyên bố của Kayaba hoàn toàn là thật. Vũ đài nơi SAO diễn ra, Tòa Thành Trôi Nổi Aincrad, đã từ một thế giới song song đầy đam mê và phấn khích trở thành một cái lồng chết chóc bắt nhốt mười ngàn con người bên trong nó. Những lời Kayaba đã nói cuối buổi hướng dẫn vừa rồi—[Chính tình hình này, là mục đích của tôi]; có thể câu nói đó chính là mục đích thực sự của ông ta. Bậc thiên tài tàn bạo ấy tạo ra Nerve Gear chỉ đơn thuần vì muốn... hiện thực hóa trò chơi tử thần này, tạo nên SAO.

Tin vào điều đó, tôi—kiếm sĩ level 1 Kirito, lúc này đang chạy hết tốc lực với mạng sống của mình bị đe dọa.

Một mình, giữa đồng cỏ rộng lớn. Bỏ rơi người bạn đầu tiên vừa có được ở thế giới này.

Chỉ để giữ mình sống sót.

Tòa Thành Trôi Nổi Aincrad được tạo nên từ nhiều tầng, vươn cao đến một trăm, và chồng lên san sát nhau.

Vì các tầng mở rộng ở phần thấp và hẹp dần lên cao, cả tòa thành có hình dáng như một cái nón. Tổng đường kính ở tầng đầu tiên và cũng là tầng rộng nhất lên đến mười kilômét. «Khu vực thành phố chính», hay nói cách khác là thành phố lớn nhất ở tầng đầu tiên, «Thành Phố Khởi Đầu», có dạng gần như một hình tròn với đường kính một kilômét nằm ở đầu phía nam của tầng.

Những bức tường thành cao chót vót dựng lên dọc theo đường rìa thành phố, giảm tỉ lệ quái vật tấn công xuống con số 0 tuyệt đối. Ngoài ra, bên trong thành phố còn được bảo vệ bởi «Mã chống tội phạm», khiến HP, thứ giờ đã thật sự trở thành lượng sinh mạng còn lại mà bạn có không thể giảm xuống cho dù chỉ một pixel. Hay nói cách khác, nếu bạn ở lại bên trong Thành Phố Khởi Đầu, thì sự an toàn của bạn sẽ được đảm bảo, loại trừ đi khả năng phải chết.

Thế nhưng tôi lại quyết định rời thành ngay khi Kayaba Akihiko kết thúc bài hướng dẫn đầu game.

Có nhiều lý do. Sự thiếu tin tưởng vào việc «Mã» sẽ hoạt động vĩnh viễn. Mong muốn lẩn tránh bất hòa và nghi ngại chắc chắn sẽ xảy ra giữa những người chơi. Và ngoài ra, là cái ham muốn lên level của một game thủ MMO đã ăn sâu vào tâm trí tôi.

Chắc đây phần nào cũng là số phận; tôi rất thích những tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh và những thứ tương tự có chủ đề trò chơi tử thần. Dĩ nhiên, những game mà tôi có bao gồm khá nhiều thể loại, nhưng tôi tin trong đó thì nó là thể loại phổ biến nhất.

Trong những trò chơi tử thần, luôn có sự cân bằng giữa «sự an toàn» và «tiến độ chơi». Nếu điểm bắt đầu là ở một khu vực an toàn và ta ở lại đó, ta sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nhưng nếu ta trốn tránh hiểm nguy trước cả khi ta thử đương đầu với nó, thì ta không bao giờ có thể vượt qua nổi nghịch cảnh.

Dĩ nhiên, không đời nào tôi lại có cái nguyện vọng anh hùng sẽ chỉ dùng thanh kiếm của mình mà xử hết cả một trăm con boss và phá đảo trò chơi này. Thế nhưng, trong mười ngàn người chơi bị bắt giam ấy, lượng người có tâm lý đó không chỉ là một phần nhỏ—chí ít cũng khoảng một ngàn người. Sớm hay muộn thì họ cũng sẽ rời thành phố, tìm diệt những con quái yếu trong vùng, rồi bắt đầu kiếm điểm kinh nghiệm, bất kể là người chơi solo hay người chơi theo nhóm. Để tăng level, nâng cấp trang bị, và mạnh lên.

Và khi đó, một vấn đề sẽ nảy sinh.

Trong một trò chơi tử thần, người chơi không chỉ phải đối mặt với quy tắc, cạm bẫy, và quái vật. Những người chơi khác cũng có thể trở thành kẻ thù. Tôi không biết đến trò chơi tử thần nào lại không thành ra như vậy.

Trong SAO này, khi ở ngoài khu thành thị, hay có thể nói là khi «ở ngoài ranh giới», việc PK là khả thi. Tất nhiên họ khó mà làm đến mức giết người—vì điều đó sẽ biến họ trở thành kẻ sát nhân thực sự—nhưng dùng đến phương sách cầm vũ khí hăm dọa người chơi khác để cướp item, đáng tiếc rằng tôi không đủ tự tin để nói những cá nhân như thế không tồn tại. Chỉ nghĩ đến khả năng một ai đó với chỉ số mạnh hơn tôi trở thành kẻ thù cũng khiến tôi khiếp sợ kinh hãi, để lại một dư vị đắng ngắt trong miệng tôi.

Và dựa trên những nguyên do đó—

Lựa chọn ở lại Thành Phố Khởi Đầu, từ bỏ việc trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ sự an toàn cho bản thân chẳng mang lại cho tôi lợi ích nào cả.

Và nếu tôi nhắm đến việc lên level thì chẳng có thời gian mà lười nhác đứng một chỗ nữa. Khu vực đồng cỏ tương đối an toàn quanh thành phố sẽ nhanh chóng bị lấp đầy bởi «những người chơi quyết định mạo hiểm tiến lên», như tôi vậy. POP[1] quái vật trong SAO có số lượng cố định trong một khung thời gian ở mỗi khu vực. Sau khi mục tiêu đã bị tiêu diệt, ta sẽ phải điên cuồng tìm đợt POP tiếp theo, và do đó không thể tránh được việc đôi khi lại cướp mất mục tiêu của người khác.

Để tránh điều đó và có tỷ lệ lên level thật hiệu quả, cần nhắm đến xa hơn khu vực «tương đối an toàn»— ta cần phải đến khu vực «có hơi nguy hiểm».

Dĩ nhiên, trong một trò chơi chỉ vừa bắt đầu, nếu không định được phương hướng thì làm vậy cũng tương đương với việc tự sát. Tuy nhiên vì một lý do mà tôi khá quen thuộc với nhiều thứ, dù chỉ ở các tầng thấp – ví dụ như địa hình, hay cả những loại quái xuất hiện trong trò chơi này, SAO, thứ chỉ vừa chính thức ra mắt trong ngày hôm nay.

Ra khỏi Thành Phố Khởi Đầu từ cổng nam, băng qua đồng cỏ rộng lớn rồi chạy thoát khỏi một con đường hệt như một mê cung trong rừng sâu, có một ngôi làng mang tên «Horunka». Nó khá nhỏ, nhưng dĩ nhiên nó vẫn có nhà trọ, một cửa hàng vũ khí và một cửa hàng công cụ nằm «bên trong ranh giới», thế là đủ để làm một căn cứ đi săn. Ở khu rừng bao quanh không hề có POP quái nào có kĩ năng nguy hiểm như độc làm tê liệt hay phá hủy trang bị, nên khó có thể gặp rủi ro mà chết được, cho dù là người chơi solo đi nữa.

Lấy làng Horunka làm căn cứ, tôi sẽ nâng level của mình từ 1 lên 5 ngay trong ngày hôm nay. Bây giờ là 6 giờ 50 phút chiều. Đồng cỏ xung quanh nhuộm màu vàng trong ánh hoành hôn từ bên ngoài chu vi Aincrad, và khu rừng đối diện phủ trong màu lam nhạt lúc chạng vạng. Nhưng may mắn là dù cả vào ban đêm, xung quanh Horunka cũng không có quái vật mạnh xuất hiện. Nếu tôi tiếp tục săn không ngừng nghỉ đến nửa đêm, chắc chắn tôi sẽ tăng đủ chỉ số để tiến đến địa điểm tiếp theo trước khi ngôi làng đầy nhóc những người chơi khác.

"...Ích kỷ cũng là điểm tốt đấy chứ... Trời ạ, mình đúng là hình mẫu đích thực của người chơi solo..."

Vừa chạy hết tốc lực, tôi vừa thầm thì điều đầu tiên mình thốt ra sau khi rời thành phố.

Nếu tôi không nói nó ra bằng giọng hài hước thì nỗi sợ và những thứ cay đắng khác—ghét bỏ bản thân, đe dọa sẽ tự đẩy ra khỏi miệng tôi, chẳng có chút khả năng nào sẽ tiêu biến.

Nếu chỉ mình kiếm sĩ tốt bụng dùng đoản kiếm ấy đi cùng tôi. Hỗ trợ anh ta lên level và bảo đảm sự sống sót cho anh ta; hành động đầy đạo đức đó chắc chắn sẽ làm vơi đi phần nào cảm giác tội lỗi này.

Nhưng tôi đã bỏ rơi người bạn duy nhất ở thế giới này mất rồi, anh chàng ấy tên là Klein, tại Thành Phố Khởi Đầu. Nói đúng hơn, lúc tôi mời anh ta cùng tiến tới Horunka, Klein đã nói rằng anh không thể bỏ mặc những người bạn cùng cùng guild với anh trong một game trước.

Vậy hãy đi cùng họ nữa. Tôi có thể đề nghị như thế. Thế nhưng, tôi lại không làm vậy. Khác với đồng cỏ chỉ có những con lợn lòi hoang và sâu bướm yếu ớt có thể dễ dàng đánh bại dù ở level 1, khu rừng phía bên kia sinh ra những con quái có phần nguy hiểm, như ong độc và cây ăn thịt người. Nếu đối phó sai với những đòn tấn công đặc biệt của chúng, HP của bạn sẽ tụt xuống 0 chỉ trong giây lát... nói cách khác, ta thậm chí có thể bỏ mạng.

Khả năng bạn bè của Klein cuối cùng sẽ chết— không, ánh mắt Klein sẽ nhìn tôi vào lúc điều đó xảy ra— chính là điều tôi sợ hãi. Tôi không muốn phải có bất kỳ ý nghĩ khó chịu nào, tôi không hề muốn bị đau đớn; với duy nhất niềm tin đó trong đầu, tôi bỏ rơi người đã gọi tôi, người đã mời tôi cùng chơi nhóm lần đầu tiên trong thế giới này...

"...!!"

Cảm giác chán ghét không thể che đậy được dù tôi đã tự hành hạ mình, trào ra từ đáy tâm trí tôi, và tôi nghiến răng, ép tay phải đặt vào thanh kiếm treo trên lưng.

Ở lùm cây phía trước, một con lợn lòi hoang màu xanh POP ra. Chúng không phải loại quái hung hăng, nên tôi định bỏ qua tất cả chúng đến khi băng qua được đồng cỏ, nhưng do cơn bốc đồng, tôi rút thanh kiếm thẳng đơn thủ đơn giản có sẵn ra, vào thế một kiếm kỹ đơn kích, «Slant».

Vì bị nhắm vào, con lợn lòi hoang trừng trừng nhìn tôi, và dùng chân trước bên phải khoét vào mặt đất thật mạnh. Tư thế của một đòn công phá. Nếu tôi chùn bước ở đây, ngưng skill của mình, chắc chắn đổi lại tôi sẽ phải nhận một lượng sát thương lớn. Với cảm giác bình tĩnh pha lẫn với cả sự bực bội với chính mình, tôi chằm chằm nhìn vào con quái vật, thả lỏng skill và nhắm vào điểm yếu của nó, phía sau đầu.

Lưỡi kiếm ửng lên một màu lam sáng nhạt, và cùng với một hiệu ứng âm thanh lanh lảnh, cơ thể ảo của tôi chuyển động, nửa bằng chính ý chí của nó. Hỗ trợ hệ thống, duy nhất chỉ dành cho kiếm kỹ, hiệu chỉnh lại tư thế chém một cách rất cưỡng ép. Trong khi để ý không ngăn cản động tác của mình, tôi cố ý gia tốc chân và tay phải để làm tăng sức mạnh của skill. Chỉ để làm chủ được skill này thôi, có lần tôi đã dành đến gần mười ngày dùng skill này để tấn công người nộm luyện tập trong thị trấn.

Chỉ số ở level 1 và sức mạnh của trang bị ban đầu dĩ nhiên là cực kỳ yếu, nhưng nếu một chiêu «Slant» đã tăng sức mạnh đánh một đòn chí mạng vào điểm yếu của con lợn lòi hoang kia—hay tên chính thức của nó là «Frenzy Boar», lượng HP giảm xuống trong một đòn đó sẽ nhiều hơn sức mạnh vốn có của chiêu thức. Nhát chém của tôi đâm vào phần bờm của con lợn lòi đang lao tới, gây ra một lực giật lại khá mạnh, và con quái thú có chiều dài khoảng 1m2 bị đánh bay thật mạnh ngược ra phía sau.

"Giiiiiii!"

Nó vừa kêu lên vừa bật khỏi mặt đất, rồi dừng lại giữa không trung một cách thiếu tự nhiên. *Bashaa!* Một hiệu ứng âm thanh chói tai xuất hiện cùng một hiệu ứng ánh sáng. Trong ánh sáng màu xanh, con lợn lòi hoang biến thành hàng ngàn mảnh đa giác, rồi phát nổ.

Tôi còn chẳng liếc cái nào vào con số chỉ lượng điểm kinh nghiệm vừa tăng lên, hay item nguyên liệu vừa rớt; mặt khác, tôi thậm chí còn không dừng chân lại, và tiếp tục bước xuyên qua hiệu ứng ánh sáng đang trôi đi. Chẳng thấy dễ chịu hơn chút nào. Mạnh mẽ tra thanh kiếm vào lại cái bao trên lưng, tôi đối diện với khu rừng tối đã gần ngay phía trước, và tôi tiếp tục chạy đi ở tốc độ tối đa mà điểm nhanh nhẹn của mình cho phép.

Tuy vậy, tôi phải thận trọng trong khu rừng để tránh vào phải vùng phản ứng của những con quái, nhưng tôi vẫn chạy xuống con dốc nhanh hết tốc lực và rồi cũng tới được mục tiêu của mình, «Làng Horunka», ngay trước lúc mặt trời lặn.

Tôi vội vàng quan sát ngôi làng có khoảng mười công trình, gồm cả nhà riêng lẫn cửa hiệu, ở cửa ra vào của chúng. Những con trỏ màu trôi vào tầm nhìn của tôi đều có nhãn NPC. Có vẻ tôi là người đầu tiên tới được đây, nhưng tôi đã đoán trước điều đó rồi. Dù sao thì tôi cũng đã chạy ra ngoài với tốc độ tối đa và nói chuyện rất ít khi bàis hướng dẫn của Kayaba kết thúc.

Đầu tiên phải đến cửa hàng vũ khí đối diện quảng trường chật hẹp. Trước khi bắt đầu bài hướng dẫn—hay là khi SAO vẫn còn là một trò chơi bình thường, tôi đã săn được khá nhiều quái cùng Klein, nên lượng item nguyên liệu thô trong hòm đồ của tôi cũng khá là lớn. Tôi chẳng định tăng skill nào hệ sản xuất, nên tôi sẽ chỉ bán hết chúng cho NPC. Tôi sử dụng gần hết lượng vàng vừa kiếm được để mua một cái áo choàng da màu nâu có sức phòng thủ tử tế.

Không chần chừ gì cả, tôi chạm vào nút trang bị khẩn cấp hiển thị lên vào lúc tôi mua nó. Trên cái áo sơ mi vải lanh và một cái áo gi-lê vải dày màu xám có sẵn, là một mảnh trang bị da toát ra một cảm giác bền chắc, tỏa ra ánh sáng. Tôi nín thở một lúc, thấy đã ổn định hơn được một chút, tôi nhìn vào cái gương lớn gắn trên tường cửa hàng vũ khí.

"...Kia là... mình..."

Tôi lẩm bẩm trong vô thức, vị chủ tiệm già đang đánh bóng một cái bao dao găm sau quầy bỗng nhíu mày, rồi lập tức trở lại làm việc.

Avatar đang phản chiếu trong gương, ngoài chiều cao và giới tính, khác xa so với anh chàng «Kirito» mà tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để tạo nên.

Cơ thể gầy mảnh khảnh, còn trên khuôn mặt thì chẳng có nét nam tính nào. Chùm tóc mái rũ xuống. Đôi mắt cũng đen, có khi còn đen hơn thế nữa. Một diện mạo hệt như tôi ngoài đời, được tái tạo ở mức chi tiết đến kinh dị—

Chỉ tưởng tượng cái avatar này mang món đồ mà Kirito trước đây từng mang, một cái cái áo giáp kim loại bóng loáng, khiến cả cơ thể tôi chịu một cơn đau cự tuyệt dữ dội. May mắn là trong SAO, dù chỉ với trang bị hạng nhẹ làm bằng da, kiếm sĩ đơn thủ dạng tốc độ vẫn có thể đạt được mức phòng ngự vừa đủ. Dĩ nhiên họ không thể làm tank, những người thu hút sự chú ý của quái vật về mình, nhưng người chơi solo thì cần gì phải build theo hướng tank.

Từ bây giờ, tôi sẽ bám lấy trang bị da càng lâu càng tốt khi điều kiện còn cho phép. Chưa nói đến việc tôi cần phải mặc càng đơn giản càng tốt.

Quyết định vậy trong đầu, tôi rời cửa hàng vũ khí. Thứ duy nhất cải tiến là áo khoác da Leather Coat. Bỏ đi chiếc khiên tròn Buckler, vũ khí của tôi vẫn còn là thanh kiếm có sẵn. Xông vào cửa hàng công cụ nằm bên cạnh, tôi mua thật nhiều thuốc hồi phục và giải độc hết mức có thể, đưa số tiền mà tôi có về con số 0 tuyệt đối.

Có một lý do đằng sau việc tôi không thay vũ khí. Thanh đơn thủ kiếm duy nhất bán ở cửa hàng vũ khí làng này là «Bronze Sword», mạnh hơn vũ khí có sẵn «Small Sword», nhưng độ bền của nó lại dễ dàng giảm xuống, và nó cũng yếu trước chất ăn mòn bắn ra từ những con quái thực vật. Nếu phải gặp chúng thường xuyên, cứ giữ nguyên thanh Small Sword là lựa chọn tốt hơn nhiều. Tuy nói thế nhưng không phải tôi có thể giữ thanh kiếm có sẵn yếu ớt này mãi. Rời cửa hàng công cụ, tôi xông vào căn nhà riêng nằm sâu trong làng.

Một NPC đang khuấy một cái nồi ở trong bếp, người đó thực sự mang lại cho tôi ấn tượng về một «Phụ nữ làng quê». Bà ấy quay sang nhìn tôi và nói.

"Chào buổi tối, kiếm sĩ lữ hành. Cậu chắc đã mệt rồi, tôi muốn được mời cậu ít thức ăn, nhưng vào lúc này tôi lại không có chúng. Tôi chỉ có thể cho một cốc nước mà thôi."

Không để lỡ nhịp, tôi trả lời, phát âm thật rõ ràng để hệ thống có thể nhận ra được.

"Thế cũng được rồi ạ."

Thực ra, chỉ cần "Được" hay "Yes" là đủ, tôi trả lời như vậy chỉ để tạo không khí. Nhưng giả tôi nói một câu còn lịch sự hơn, "Vâng, xin phép cô", chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Người phụ nữ NPC rót nước ra một chiếc cốc nhìn khá cũ từ một cái bình, và đặt nó lên bàn trước mặt tôi, phát ra một âm thanh leng keng. Ngồi trên ghế, tôi uống một hơi hết sạch nó.

Với một nụ cười nhẹ nhàng, người phụ nữ quay người về phía cái nồi. Bất chấp thứ gì đó đang sôi sùng sục, «không thể cho thức ăn» hẳn phải là một lời gợi ý nhỏ. Chờ thêm chút nữa, thì tiếng ho đều đặn của một đứa trẻ phát ra từ bên kia cánh cửa dẫn sang một phòng khác. Đôi vai người phụ nữ dường như chùng xuống trong tuyệt vọng.

Chờ thêm vài giây, một dấu chấm hỏi màu vàng mãi rồi cũng sáng lên trên đầu người phụ nữ. Dấu hiệu việc kích hoạt một nhiệm vụ. Tôi ngay lập tức gọi không chút chậm trễ.

"Điều gì làm cô lo lắng ư?"

Đó là một trong những cụm từ được dùng để nhận nhiệm vụ từ NPC. Nhẹ nhàng quay mặt về phía tôi, dấu «?» trên đầu người phụ nữ chớp nháy liên tục.

"Thật ra là, kiếm sĩ lữ hành, con gái của tôi..."

—Và con gái bà ấy bị một chứng bệnh hiểm nghèo hoàn toàn không suy giảm cho dù cô bé đã uống thuốc mua ở chợ (thứ này nằm trong cái nồi) và không còn cách nào khác để chữa cho con gái bà ngoài cho cô bé uống loại thuốc bào chế từ noãn của cây ăn thịt người sống ở trong khu rừng phía tây. Vấn đề là, thực vật kiểu đó cực kỳ nguy hiểm; hơn nữa, những cây thực sự ra hoa rất hiếm thấy, làm bà hoàn toàn không có khả năng lấy được nó. Thế nên, nếu một vị kiếm sĩ có thể đi lấy nó thay cho bà, thì bà sẽ sung sướng mà trao tặng thanh trường kiếm gia truyền với lòng biết ơn khôn xiết.

Vừa rồi là bản tóm tắt chung cho bài diễn văn của người phụ nữ, bà vừa nói vừa làm cử chỉ, còn tôi thì kiên nhẫn lắng nghe. Nhiệm vụ sẽ không tiến hành nếu không được nghe đến hết, và tôi thì không thể cầm lòng trước những tiếng ho khan thỉnh thoảng lại vang lên của cô con gái trong lúc người phụ nữ kể chuyện.

Người phụ nữ mãi rồi cũng khép miệng lại, và công việc trên bản log nhiệm vụ hiển thị bên trái tầm nhìn của tôi được cập nhật. Tôi đứng dậy, và nói to, "Xin hãy để đấy cho cháu!" — một câu thật thừa thãi, nhưng là để tạo không khí— rồi tôi lao ra khỏi nhà.

Lập tức sau đấy, một giai điệu của những tiếng chuông cho biết thời gian vang vọng khắp ngôi làng từ tòa tháp canh nhỏ ở trung tâm quảng trường. Ban đêm, bảy giờ tối.

Chẳng biết ở thế giới thực thế nào rồi? Chắc chắn là một vụ náo động lớn đã xảy ra. Bên cạnh tôi đang nằm trên cái giường trong phòng mình với Nerve Gear chụp trên đầu, nhất định là hình dáng mẹ tôi hay em gái tôi, có khi là cả hai người.

Không biết giờ đây họ đang cảm thấy thế nào. Sốc? Ngờ vực? Sợ hãi? Hay đau buồn...?

Thế nhưng, việc tôi vẫn còn sống, dù ở trong Aincrad, là minh chứng cho việc mẹ và em tôi đã không giật Nerve Gear ra khỏi đầu tôi. Nói một cách khác, họ chắc chắn đã tin vào điều đó. Vào lời cảnh báo của Kayaba Akihiko —và rằng tôi sẽ sống sót trở về.

Để toàn mạng trong trò chơi tử thần này và trở về, chỉ còn một cách là ai đó vượt qua tầng cao nhất trong một trăm tầng của Tòa Thành Trôi Nổi Aincrad và đánh bại con boss cuối kinh dị đến mức tôi còn chẳng dám tưởng tượng, để phá đảo trò chơi này.

Dĩ nhiên, tôi còn chẳng mảy may nghĩ đến việc tự mình hoàn thành cái kỳ công đó. Điều tôi nên làm, không, điều duy nhất tôi có khả năng làm là: cố gắng hết sức mà đấu tranh để sống sót, chỉ thế mà thôi.

Trước hết, cần phải trở nên mạnh mẽ. Ít nhất là ở tầng này, bất kể loại nào và bao nhiêu quái vật tấn công tôi... hay có lẽ là tới mức tôi có thể bảo vệ mạng sống của mình dù bị một người chơi hiểm độc ám hại. Thứ gì vượt qua mức đó, khi nào đã đến lúc thì tôi sẽ nghĩ tới.

"...Con xin lỗi, mẹ. Vì đã làm mẹ lo lắng... Xin lỗi em, Sugu. Vì điều này lại xảy ra do những game VR mà em chán ghét..."

Lời nói vừa vô tình bật ra khỏi miệng khiến tôi hơi ngạc nhiên. Lần cuối tôi gọi tắt tên em mình như vậy đã là ba năm trước đây, hay có khi còn trước nữa.

Nếu— Nếu tôi tỉnh lại và trở về, tôi sẽ đối diện với nó và gọi nó bằng «Sugu» lần nữa.

Bơ phờ quyết định, tôi đi qua cổng làng, sải bước đến khu rừng bao bọc trong bóng đêm bất tường.

Không có bầu trời trong Aincrad. Chỉ có đáy của tầng tiếp theo trải rộng ra cách một trăm mét phía trên đầu. Do đó chỉ duy nhất vào buổi sáng và buổi tối, ta mới thấy được Mặt Trời. Dĩ nhiên là cả Mặt Trăng cũng tương tự.

Tuy nhiên, không phải vào ban ngày thì lờ mờ còn ban đêm thì tối om. Có sự chiếu sáng khu vực, cũng giống như trong các không gian VR thông thường khác, để đảm bảo đủ nhiều gamma. Dù vào ban đêm ở trong rừng, một ánh lam lờ mờ vẫn chiếu sáng xung quanh chân ta, dù là không đến mức như vào ban ngày, nhưng cũng giúp tránh gây bất tiện kể cả trong lúc chạy.

Dù là thế, nhưng sự ảm đạm trong tim ta lại là vấn đề khác. Bất kể ta có chú ý chung quanh đến mức nào, sự lo lắng rằng thứ gì đó đang ở ngay đằng sau vẫn rất thường xuyên xuất hiện. Chỉ những lúc thế này tôi mới cảm thấy sự thiếu an toàn của việc không chơi theo nhóm. Nhưng tôi chẳng còn đường lùi nữa. Cả về khoảng cách lẫn thứ mà hệ thống đã chỉ định.

Số lượng «ô skill» được cấp cho một người chơi level 1 chỉ có đúng hai mà thôi.

Một ô tôi đã dùng cho «Đơn thủ kiếm» ngay từ lúc bắt đầu game là một giờ chiều hôm nay, và tôi dự định sẽ cân nhắc kĩ càng nên cho thứ gì vào ô còn lại. Nhưng sau bài hướng dẫn như một cơn ác mộng đó và rời khỏi Thành Phố Khởi Đầu, cơ hội được đùa nghịch với skill đã biến mất khỏi tôi.

Có nhiều skill là không thể thiếu được đối với người chơi solo. Trong số đó thì những cái quan trọng nhất là «Tìm kiếm» và «Ẩn nấp». Cái nào đều cũng gia tăng tỉ lệ sống sót cả. Tuy nhiên, cái đầu còn có thể tăng thêm hiệu quả trong đi săn, còn hiệu năng của cái sau thì hơi giảm đi đôi chút ở trong rừng, vì một lý do thật rõ ràng. Do đó nên tôi chọn skill tìm kiếm, quyết định sẽ thêm skill ẩn ấp vào ô skill tiếp theo ở những ở level sau.

Thực ra những skill đó không được coi trọng, vì sức người vốn đã có thể tăng thêm độ an toàn — hiện tượng tương tự cũng có thể đạt được qua việc chơi theo nhóm làm tầm quan sát được mở rộng thêm. Nói cách khác, lúc tôi chọn lấy «Tìm kiếm», là tôi đã chọn từ bỏ mọi con đường khác ngoài con đường mà tôi phải đơn độc chạy đến cùng như một người chơi solo. Có thể rằng, một lúc nào đó có thể lựa chọn này sẽ quay lại ám lấy tôi, nhưng ít ra thì khi ấy không phải bây giờ...

Vào lúc tôi bước đi và ngẫm nghĩ những điều đó ở một góc trong đầu mình, thì một con trỏ màu nho nhỏ hiển thị vào tầm nhìn của tôi. Dù tôi vẫn chưa xác định được bằng thị giác nhưng nó vẫn xuất hiện là nhờ skill tìm kiếm đã mở rộng tầm quan sát của tôi. Con trỏ có màu đỏ cho thấy nó chỉ một con quái, nhưng sắc thái màu của nó hơi tối, gần với màu tía hơn là màu đỏ.

Cái sắc thái đo đỏ này có thể dùng để xác định gần đúng sức mạnh của đối thủ. Con trỏ của những con quái mà ta không thể đánh bại nổi dù có cố gắng biết mấy đi chăng nữa, những con có level chênh lệch áp đảo so với ta, có màu đỏ thẫm tối còn hơn cả màu máu. Hầu hết những con quái yếu, Chắc chắn chẳng cho được mấy kinh nghiệm dù ta có giết bao nhiêu đi nữa, có màu hồng nhạt gần gần với màu trắng. Còn những đối thù phù hợp có level tương đương ta thì con trỏ có màu đỏ thuần túy.

Hiện thời, con trỏ ở trong tầm nhìn của tôi là màu đỏ, có hơi chói hơn trung bình một chút. Tên con quái là «Little Nepent». Dù trong tên nó có từ little, nhưng nó lại là một cái cây ăn thịt người biết đi với tầm vóc cao đến một mét rưỡi. Nó ở level 3, thảo nào con trỏ mà tên level 1 tôi đây trông thấy lại có màu tía.

Dù nó không phải một đối thủ nên xem thường, nhưng cũng không cần thiết phải sợ. Vì cái viền vàng bao lấy con trỏ cho thấy rằng nó là con mob mục tiêu của một nhiệm vụ.

Tôi dừng bước một lúc, và sau khi xác nhận được rằng xung quanh không có con mob nào khác, tôi lại quay về hướng con Nepent và đâm đầu lao tới. Những đòn tấn công từ đằng sau ít khi hiệu quả với quái không có thị giác, chẳng hạn như con này.

Bước khỏi lối đi nhỏ, tôi vòng qua một cái cây già cỗi to vĩ đại, rồi hình dáng con quái tiến vào tầm mắt tôi.

Phần thân dưới nó gợi tới cây họ nắp ấm, vô số rễ quặn xoắn được nó dùng để di chuyển. Hai cái dây leo với những chiếc lá nhọn hoắt gắn trên đó, cuộn lại về hai bên và nó còn có một cái «mồm» lớn để tiêu hóa con mồi nằm gần chỗ mà lẽ ra phải có một cái đầu, mỗi lúc nó đớp đớp, một chất lỏng sền sệt lại nhỏ ra.

"...Trượt rồi."

Đã thấy đến chừng này, tôi khẽ lẩm bẩm. Đôi khi, một con có bông hoa lớn nở trên đỉnh của cái mồm sẽ xuất hiện. Item khóa cần thiết cho nhiệm vụ nhận ở Làng Horunka, «Noãn của Little Nepent», chỉ rơi ra từ con Nepent có gắn bông hoa. Và tỉ lệ một con có bông hoa xuất hiện có vẻ là ít hơn một phần trăm.

Tuy nhiên, dù chúng chỉ là Nepent bình thường, chỉ cần tiếp tục đánh bại chúng, tỉ lệ xuất hiện của con có bông hoa sẽ tăng lên. Do đó việc giao chiến không phí thời gian chút nào, nhưng vẫn còn một điểm quan trọng không thể bỏ qua được.

Đó là, với tỉ lệ tương tự con có bông hoa, một loại Nepent khác có gắn một trái cây tròn cũng có thể xuất hiện. Có thể nói con đó là một cái «bẫy». Nếu giữa trận chiến mà ta tấn công vào trái cây, nó sẽ đứt ra cùng với một âm thanh đinh tai nhức óc, và tỏa ra đám khói có mùi chẳng dễ chịu chút nào. Đám khói đó không phải độc lẫn chất ăn mòn, nhưng nó lại có đặc tính cực kì phiền nhiễu là thu hút những con Nepent khác xung quanh. Dĩ nhiên nó sẽ không gọi được nhiều nếu POP trong khu vực đang giảm thấp, nhưng vào hoàn cảnh hiện tại, rõ ràng một số lượng Nepent nhiều không đếm xuể sẽ tụ về cùng nhau.

Tôi lại căng mắt ra, và khi xác minh được rằng đối thủ không có trái cây nào, tôi lại rút thanh kiếm trên lưng ra một lần nữa. Con Nepent phát hiện thấy tôi và nâng hai cái dây leo của nó lên cao đầy hăm dọa.

Khuôn mẫu tấn công của con mob này gồm dùng cạnh nhọn ở dây leo của nó để chém và đâm như một con dao găm, và nhả ra chất ăn mòn từ mồm nó. Đa dạng hơn nhiều so với con lợn lòi hoang màu xanh chỉ biết liều lĩnh đâm bổ vào, nhưng vì nó không sử dụng kiếm kỹ nên có thể nói nó dễ hơn những con mob nửa người như Kobold và Goblin.

Và trên hết, khả năng của nó nghiêng nhiều về phía tấn công hơn, sức phòng thủ của nó khá là yếu. Dù cả ở trong «Aincrad trước đây», tôi thích đấu những con quái kiểu này. Rốt cuộc, miễn là bạn không nhận phải đòn nào thì có thể đánh bại khá nhiều con chỉ trong một thời gian ngắn.

"Shuuuuu!"

Và với tiếng tru đó vọt ra khỏi cái cơ chế bắt mồi, con Nepent vung dây leo bên phải về phía tôi. Đọc lấy đường đi của nó trong thoáng chốc, tôi nhảy sang bên trái để né nó. Tiếp tục chuyển động đó để quay sang một bên nó, tôi bổ kiếm vào phần nối giữa cái lá hình chén và thân cây —điểm yếu của nó.

Phản đòn tốt. Thanh HP của con Nepent tụt xuống, giảm hơn hai mươi phần trăm.

Lại kêu lên tức giận, cái cây phình cái lá hình chén lên. Nó chuẩn bị bắn ra chất ăn mòn. Tầm bắn ít nhất cũng năm mét. Dù có chạy giật lùi về sau cũng không thể né được.

Bên cạnh sát thương HP và làm giảm mạnh độ bền của trang bị, nhờ tính lầy nhầy của nó mà cử động của người chơi còn bị phong tỏa. Tuy vậy, hiệu ứng ấy chỉ tác dụng vào một góc hẹp 30 độ ở phía trước. Sau khi tính toán thời gian nó làm vậy, lúc phần lá của nó ngừng phình to ra, tôi lập tức nhảy sang phải vào đúng thời điểm này.

Một chất lỏng màu xanh nhạt xịt ra *Bushuu!*, tạo thành một đám sương trắng bạc và chìm dần xuống mặt đất. Nhưng vừa tránh dính dù chỉ một giọt vào người, tôi giậm chân phải xuống đất và vung kiếm làm thêm một đòn thật mạnh vào điểm yếu của nó. Với một tiếng kêu, cái cơ chế bắt mồi của con Nepent nghiêng về sau với một hiệu ứng ánh sáng màu vàng bao quanh nó. Trạng thái choáng. Một cái cây mà có thể bị choáng thì thật là kì quặc, nhưng không đời nào tôi để vuột cơ hội này.

Lại một lần nữa, tôi đẩy kiếm về bên phải một cách mạnh mẽ. Với việc thực hiện cử động đó một cách tức thì, kiếm kỹ được kích hoạt, phủ lưỡi kiếm trong một ánh sáng màu lam nhạt mờ.

"...Raa!"

Lần đầu tiên trong trận đấu này— hay có lẽ là lần đầu tiên từ khi SAO chính thức trực tuyến, một tiếng thét vọt ra khỏi miệng tôi, và tôi bật mạnh khỏi mặt đất. Chiêu thức tấn công đơn kích theo chiều ngang nhắm vào cổ, «Horizontal». Điều duy nhất mà nó khác với «Slant» là thay vì chém xiên thì nó chém ngang, nhưng thế này sẽ khiến việc nhắm vào điểm yếu của Little Nepent dễ hơn nhiều.

Ngay trước khi con mob thực vật hồi phục trạng thái choáng, nó đã mất gần năm mươi phần trăm HP từ hai đòn tấn công trước, cái thân cây đầy sơ hở của nó dính một nhát chém thẳng từ chiêu kiếm kỹ. Dĩ nhiên, tôi đang đẩy sức mạnh lên cao nhất có thể bằng chuyển động từ bàn chân giậm xuống và cánh tay phải. Lưỡi kiếm đâm vào cái thân dai chắc cùng một hiệu ứng ánh sáng, chống lại sức đàn hồi vẫn còn lại trong một chốc—

"Sukaan!", khi tiếng rên đó phát ra, phần bình bị cắt rời khỏi thân, bay lên không trung. Thứ còn lại chỉ là thanh máu nhuộm màu đỏ thẫm, tan biến dần dần từ bên phải. Khi nó xuống mức zero, hình dạng to lớn của con Little Nepent cứng lại thành một màu xanh lam. Và rồi, nó phát nổ.

Với thanh kiếm vẫn còn di chuyển do kĩ năng vừa sử dụng, tôi ngừng cử động. Chỉ số điểm kinh nghiệm cao gấp đôi con lợn lòi hoang kia trôi vào tầm mắt tôi. Trận chiến mất tầm bốn mươi giây. Cứ giữ nhịp độ này, tôi sẽ đạt được hiệu suất khá là tốt.

Hạ thấp thanh kiếm trong tay phải, tôi kiểm tra xung quanh. Gần mức giới hạn mà skill tìm kiếm của tôi có thể phát hiện được, một vài con trỏ Little Nepent hiện ra. Chúng vẫn chưa bị người chơi nào phát hiện.

Trước lúc người khác đến được những bãi săn, tôi phải lên level nhanh nhất có thể. Đến mức làm cho POP trong khu vực phải cạn kiệt. Đó đúng là biểu hiện của thói ích kỉ cực độ đến mức khó mà tin nổi, nhưng cho dù tôi có nói vậy với bản thân mình, thì bây giờ cũng không phải là lúc để một kẻ solo "tốt bụng" như tôi tỏ vẻ đạo đức giả.

Bơ phờ quyết định con mồi tiếp theo, tôi bắt đầu chạy vào khu rừng sâu thêm một lần nữa.

Cứ như thế sau mười lăm phút, tôi đã xử được trên chục con Little Nepent.

Không may là con có bông hoa vẫn chưa xuất hiện. Ngôn ngữ gamer gọi việc này là «lệ thuộc vào vận may»,—nói cách khác, nó dưạ vào chính vận may thực sự mà người chơi có. Theo như tôi nhớ, trong những nhiệm vụ như thế tôi chưa bao giờ được vận may chiếu cố cả.

Việc khiến cho người ta phải khó chịu chính là, có những người chơi có thể khoe khoang về vận may của họ, họ nhận được những item siêu hiếm với tỉ lệ rơi là 0.00 hay khoảng đấy, cái này nối tiếp cái kia, cường hóa trang bị thành công đến mười lần liên tiếp, và bổ sung thêm, họ thậm chí còn có quan hệ tốt với nữ giới trong game; những người chơi như thế thực sự tồn tại. Để cạnh tranh với họ, tôi không còn cách nào khác ngoài không ngừng thử đi thử lại một cách nghiêm túc. Tất nhiên, về “thử” là tôi nói đến item hiếm cơ. Tuyệt nhiên tôi không có ý định rằng gặp người chơi nữ nào cũng sấn đến chào hỏi.

Ngay từ đầu, vì điều Kayaba – kẻ đã có thể xem là một vị thần – đã làm, những avatar trong game giờ đây đã giống hệt với diện mạo của họ trong thế giới thực, và số lượng người chơi nữ trong Aincrad hẳn đã giảm mạnh rồi. Thật tốt vì giờ người ta đã không còn cần phải nghi ngờ rằng thật ra «ở bên trong» người kia có phải là nam hay không, nhưng đây quả là một thử thách với những người định nhập vai thành nữ, chọn một cái tên và trang bị ban đầu thích hợp với điều đó. Tôi không thể làm gì ngoài hi vọng rằng Kayaba đã chuẩn bị một item, nhiệm vụ đổi tên hay gì đó tương tự, vì họ...

Có lẽ nhờ đi trước kế hoạch, trong khi tôi ngẫm nghĩ những điều đó ở một góc trong đầu, vào lúc đánh bại con quái thực vật thứ mười một, một hồi kèn nhẹ vang lên trong tai tôi. Đồng thời, một hiệu ứng ánh sáng màu vàng bọc lấy cơ thể tôi. Cộng với điểm kinh nghiệm mà tôi đã nhận được khi săn lợn lòi hoang cùng Klein bên cạnh thành phố, trước khi trò chơi tử thần bắt đầu, cuối cùng tôi cũng vượt mức điểm kinh nghiệm cần thiết để lên level.

Nếu tôi mà đang chơi theo nhóm, những tiếng hô “chúc mừng” chắc chắn sẽ lập tức nổi lên khắp chung quanh. Nhưng thay vì thế, vừa lắng nghe tiếng xào xạc của những tán cây già, tôi vừa tra thanh kiếm trở vào cái bao trên lưng. Tôi giật ngón trỏ và giữa về sau rồi vuốt xuống, gọi ra cửa sổ menu chính. Chuyển sang thẻ status, với 3 điểm status duy nhất vừa được cộng, tôi dùng 1 cho Sức Mạnh, và 2 cho Nhanh Nhẹn. Trong SAO, nơi ma thuật không tồn tại, hai cái đó là những status duy nhất thấy được, nên thực sự không cần phải lưỡng lự làm gì. Đổi lại, một lượng skill khổng lồ, bao gồm đủ hệ chiến đấu và hệ sản xuất được đưa ra —hay tựa như thế; bởi vậy, người ta sẽ phải lo nghĩ nhiều khi số lượng ô skill dần dần tăng lên.

Tuy nhiên, vào chính ngày hôm nay, để sống sót qua một giờ duy nhất này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mạo hiểm mạng sống của mình. Trước khi nghĩ đến tương lai, trước tiên tôi phải đảm bảo rằng mình đủ level, vì một thứ gọi là, «ngưỡng an toàn».

Sau quy trình tăng status, tôi đóng cửa sổ, và sau lưng tôi—

Đột nhiên, một âm thanh giống như tiếng vỗ tay cứng nhắc vang lên.

“...!”

Tôi nhảy vội về sau, tay đặt lên chuôi kiếm. Chú tâm vào việc điều khiển cửa sổ và mất cảnh giác sau lưng là một lỗi mà đến cả lính mới cũng sẽ không mắc phải.

Mắng nhiếc chính mình và chuẩn bị giao chiến, cái tôi nhìn thấy là một thứ lẽ ra phải không xuất hiện trong rừng, một con quái dạng người —không, nó là người thật.

Và đó không phải một NPC. Là một người chơi.

Một người cao hơn tôi một chút. Trạc tuổi tôi. Trang bị phòng vệ của cậu ta gồm áo giáp da hạng nhẹ và khiên tròn bán ở làng Horunka. Vũ khí của cậu ta cũng là thanh Small Sword có sẵn. Có điều thanh kiếm không rút ra hoàn toàn. Ở tư thế với đôi bàn tay đập vào nhau trước ngực, cậu ta há hốc mồm kinh ngạc.

Nói cách khác, tiếng vỗ tay vừa rồi là tiếng vỗ tay khen ngợi từ người đàn ông này —hay cậu thiếu niên thì thích hợp hơn— cho việc lên level của tôi.

Sau khi tôi thở ra một hơi và hạ tay xuống, cậu thiếu niên nở một nụ cười ngượng, cúi đầu xuống một lúc.

“...X-Xin lỗi vì làm cậu giật mình như thế. Lẽ ra tôi phải gọi ngay từ đầu.”

“......Không, tại tôi nữa... xin lỗi cậu, tôi phản ứng hơi quá.”

Lẩm bẩm trả lời, tôi đưa đôi tay không biết phải làm gì vào hai cái túi trên chiếc áo choàng nửa người của mình. Cậu thiếu niên mang lại ấn tượng đầu tiên về tính lịch sự, nở nụ cười ấp úng, và làm một vài cử chỉ, đưa bàn tay phải lên gần mắt phải. Khi cậu ta ngay lập tức hạ tay xuống cùng với vẻ bối rối, tôi phát hiện ra rằng ở thế giới thực chắn chắn cậu ta có đeo kính.

“C-Chúc mừng lên level. Khá là nhanh đấy.”

Nghe thấy lời cậu thiếu niên, tôi cúi đầu xuống theo phản xạ. Thật mất hứng, như thể cậu ta đã nhìn thấu ý nghĩ “Nếu mà mình đang chơi theo nhóm” lúc trước của tôi. Tôi lắc đầu qua lại trong cơn bối rối.

“Không nhanh đến vậy đâu... —Và nói thế thì cậu cũng nhanh đấy chứ. Tôi cứ nghĩ phải hai hay ba tiếng nữa người ta mới tới được khu rừng này.”

“Ahaha, tôi cũng nghĩ mình sẽ tới đây đầu tiên cơ đấy. Rốt cuộc thì con đường đến đây cũng có hơi rối rắm.”

Ngay khi nghe thấy điều đó thì tôi nhận ra, dù hơi muộn màng.

Cậu ta cũng giống như tôi.

Không phải về trang bị hay giới tính. Cũng không phải về vị trí của một tù nhân trong trò chơi tử thần SAO này.

Cậu thiếu niên này cũng biết nhiều như tôi. Vị trí của Làng Horunka. Lý do tại sao tốt hơn không nên mua Bronze Sword. Thêm nữa, khu vực có lượng POP của Little Nepent lớn nhất. Nói cách khác—cậu ta là một «β tester gốc»[2]. Cũng giống như tôi vậy.

Game VRMMO đầu tiên của thế giới, Sword Art Online, vừa chính thức trực tuyến với mười ngàn người chơi tập trung lại trong ngày hôm nay, ngày 6 tháng mười một, 2022. Tuy nhiên, từ ba tháng trước đó, đúng một ngàn người chơi trúng giải đã được mời chơi thử nghiệm game— hay nói cách khác là một đợt thử nghiệm β.

Cả chục ngàn đơn đã được gửi về đợt thử nghiệm đó, đấy là lần duy nhất tôi thực sự gặp may mắn đến khó tin (nhưng vào lúc này thì có thể nói là xui xẻo kinh khủng), vì được chọn. Đợt thử nghiệm kéo dài suốt cả tháng tám. Vì lúc đó đang nghỉ hè, tôi cứ dive liên tục không ngừng nghỉ từ ngày sang đêm—nói chính xác hơn, là từ buổi chiều đến sáng sớm, chạy lăng xăng đầy mê mẩn trong Aincrad, lúc đó nó còn chưa trở thành một cái lồng chết chóc, cứ vung kiếm, và chết. Lặp đi lặp lại.

Nhờ thử nghiệm vô số lần, qua mò mẫm, tôi đã tích lũy được một lượng kiến thức và kinh nghiệm rất sâu rộng.

Những con đường nhỏ và lối thoát không hiển thị trên bản đồ. Vị trí những ngôi làng và thị trấn, cửa hiệu nào bán hàng gì. Giá tiền và chi tiết tính năng mỗi trang bị bán ở đó. Điều kiện kích hoạt của các nhiệm vụ và phải làm thế nào để hoàn thành chúng. Khu vực xuất hiện của quái, năng lực của chúng, và điểm yếu của chúng nữa—

Nhờ những kiến thức đó mà tôi toàn mạng đến được đây—Sâu bên trong một khu rừng cách xa Thành Phố Khởi Đầu. Nếu tôi mà là một tên lính mới chưa từng tham gia đợt thử nghiệm β, chắc tôi còn chẳng nghĩ đến việc một mình rời khỏi thành.

Cũng có thể nói như thế về cậu thiếu niên đứng trước mặt tôi vài mét.

Chắc chắn kiếm sĩ dùng đơn thủ kiếm có mái tóc dài hơn tôi một chút cũng có kinh nghiệm thử bản β. Cậu ta không chỉ biết đường đi trong khu rừng rối rắm hệt như mê cung này, mà tư thế đứng của cậu ta cũng vậy, rõ ràng là đã quen với hệ thống VR của SAO.

Phỏng đoán mà tôi vừa có vài giây trước càng được củng cố hơn một cách đơn giản nhờ một lời nói của cậu thiếu niên.

“Cậu cũng đang làm nó phải không? Nhiệm vụ «Phương thuốc bí mật của Rừng» ấy.”

Đó chính xác là tựa đề của nhiệm vụ tôi vừa nhận ở ngôi nhà riêng trong làng. Đã bị cậu ta nhìn thấu đến vậy, tôi không cần phải phủ nhận nữa. Khi tôi gật đầu, cậu ta cười toe toét và lại đưa tay lên cái cặp kính vô hình ấy lần nữa.

“Dù sao thì đó cũng là một nhiệm vụ vô cùng cần thiết với người dùng đơn thủ kiếm. Khi nhận được phần thưởng ấy, thanh «Anneal Blade», thì dù đến mê cung tầng thứ ba nó vẫn còn xài tốt.”

“...Nhưng bề ngoài của nó thì lại chẳng có gì đáng nói cho lắm, món vũ khí đó ấy.”

Khi tôi bổ sung vào, cậu thiếu niên bật ra tràng cười sảng khoái “Ahahaha”. Sau khi tràng cười kết thúc, cậu ta ngưng một chút rồi mở miệng. Điều cậu ta nói ra hơi khác với những gì tôi nghĩ.

“Đây quả là một cơ hội hiếm có, cậu có muốn hợp tác với tôi để làm nhiệm vụ này không?”

“Ơ... Nhưng tôi tin đây là một nhiệm vụ cá nhân.”

Tôi đáp một cách tự nhiên. Có những nhiệm vụ cho phép mọi thành viên của nhóm cùng hoàn thành bằng cách để cả nhóm vượt qua nó, và có những cái thì không. Và nhiệm vụ «Phương thuốc bí mật của Rừng» này thuộc về loại thứ hai. Chỉ có duy nhất một item khóa chính yếu, «Noãn của Little Nepent», nên chỉ duy nhất một cái sẽ rơi, và cho dù có làm nó theo nhóm đi nữa, số lượng item cần thu thập cuối cùng cũng sẽ bằng với số người trong nhóm.

Thế nhưng, cậu thiếu niên nở nụ cười như thể cậu ta đã đoán được lời nói của tôi.

“Tuy đúng là thế, nhưng tỉ lệ một «con có bông hoa» xuất hiện sẽ tăng lên nếu săn được càng nhiều càng tốt những con bình thường. Hai người cùng đẩy tỉ lệ đó lên mức cao nhất sẽ hiệu quả hơn nhiều.”

Đúng như cậu ta vừa nói. Tôi chơi solo nên không thể nhắm đến những con không ở một mình, nhưng với hai người, chúng tôi có thể đồng thời đối phó với hai con. Cùng với lợi thế có thể rút ngắn thời gian bỏ ra để chọn mục tiêu, số lượng quái săn được do đó sẽ gia tăng—và cùng với điều đó, tỉ lệ con có bông hoa xuất hiện cũng sẽ tăng lên.

Ngay khi tôi chuẩn bị gật đầu đồng ý, tôi đột nhiên cứng người—avatar lại.

Là bởi vì tôi nghĩ về việc giờ mình có quyền lập nhóm hay không, sau khi đã bỏ rơi anh chàng dùng kiếm một lưỡi vui vẻ ấy, Klein... người bạn đầu tiên của tôi, chỉ mới khoảng một tiếng trước.

Tuy nhiên, cậu thiếu niên hiểu sự ngập ngừng của tôi theo nghĩa khác, và bối rối lắc đầu.

“Không, không sao đâu, cậu không quan tâm đến việc lập nhóm cũng được. Cậu tới được đây đầu tiên, nên dĩ nhiên, tôi sẽ nhường item khóa đầu tiên cho cậu. Nếu chúng ta tiếp tục săn với tỉ lệ đã tăng cao đó, cái thứ hai chắc chắn sẽ nhanh chóng rơi thôi, nên nếu cậu có thể giúp tôi đến lúc đó thì...”

“A... a ah, phải rồi... vậy, thứ lỗi cho tôi...”

Với một câu trả lời rời rạc, tôi gật đầu. Nếu chúng tôi mà chiến đấu theo nhóm, mọi thứ rơi ra từ quái sẽ không vào hòm đồ riêng của mỗi người, mà thay vào đó sẽ vào hòm đồ tạm thời, nên về lý thuyết mà nói, cậu ta có thể sẽ bỏ trốn cùng item khóa của nhiệm vụ. Dường như đó chính là nguồn gốc của mối lo nơi tôi. Tuy thực tế thì điều đó vẫn còn chưa băng qua đầu tôi, nhưng giờ có chữa lại cũng chẳng được gì.

Cậu thiếu niên lại bật cười trước lời đồng ý của tôi, rồi cậu ta bước tới và đưa bàn tay phải ra.

“Thật tốt quá; vậy, từ giờ mong cậu giúp đỡ. Tôi là «Coper».”

Nếu cậu ta là một β tester gốc như tôi thì trước đây tôi có quen biết cậu ta cũng chẳng có gì là lạ, nhưng cái tên này hoàn toàn không hiện hữu trong kí ức của tôi.

Dĩ nhiên, cũng có thể cậu ta dùng một cái tên khác với trong giai đoạn β, và hơn nữa, tên cậu ta cũng không hiển thị trên con trỏ màu, nên tôi còn không thể xác minh được đó có phải là «tên thật» của cậu ta hay không. Tương tự, tôi cũng có thể dùng tên giả. Tuy nhiên, tôi rất tệ về khoản đặt tên nhân vật, nên với tôi thì tôi chỉ dùng duy nhất một cái tên viết tắt từ tên thật trong đủ loại trò chơi mạng mà trước giờ tôi từng chơi, không đời nào tôi có thể làm được một chuyện như lập tức nghĩ ra một cái tên giả.

“...Xin chiếu cố cho tôi. Tôi là «Kirito».”

Khi tôi nói tên ra, cậu thiếu niên—Coper nhẹ nghiêng đầu sang một bên.

“...Kirito... hơ, mình đã nghe thấy cái tên đó ở đâu rồi ấy nhỉ...”

Bằng cách nào đó, có vẻ cậu ta gián tiếp biết tôi từ giai đoạn β. Nghĩ rằng điều đó có thể gây ảnh hưởng tiêu cực, tôi lập tức nói.

“Chắc chắn là người nào khác rồi. Thôi nào, ta đi săn thôi. Chúng ta phải kiếm được hai «noãn» trước khi những người chơi khác đến được đây.”

“Ừ...ừa, đúng thế. Cố gắng lên nào.”

Gật đầu với nhau, chúng tôi nhắm đến một cặp Little Nepent đang hợp nhóm ở gần đây và chạy tới hướng chúng.

Quả là một β tester gốc có khác, khả năng chiến đấu Coper không có gì đáng phải phàn nàn.

Cậu ta biết một chút về khoảng cách cần giữ khi sử dụng đơn thủ kiếm, hành vi mà những con quái phô bày, và cách sử dụng kiếm kỹ. Theo như tôi thấy, cậu ta tập trung hơi quá vào phòng thủ, nhưng trong tình huống này thì điều đó có thể hiểu được. Dần dà chúng tôi tạo thành một trình tự hợp tác tốt, đầu tiên Coper sẽ thu hút mục tiêu, rồi tôi tấn công toàn lực vào điểm yếu của nó, hai người cùng liên tiếp biến những con mồi thành hàng ngàn mảnh đa giác nối tiếp nhau.

Cuộc đi săn tiếp tục một cách trơn tru, nhưng vẫn còn một điều không bình thường nảy đến.

Từ nãy đến giờ chúng tôi vẫn chưa bình luận với nhau về tình trạng hiện tại của SAO. Lời tuyên bố của Kayaba có phải là sự thật? Nếu chúng tôi chết ở đây, liệu chúng tôi có thực sự chết không? Từ giờ trở đi thế giới này sẽ thành ra thế nào...? Tất cả những câu hỏi ấy chắc chắn cũng nảy ra với Coper, nhưng chúng tôi chẳng hề có một cuộc nói chuyện nào về thứ gì khác ngoài item và nhiệm vụ, từ lúc bắt đầu cho đến tận khi kết thúc. Và bất chấp chuyện đó, cuộc nói chuyện của chúng tôi vẫn trôi chảy tự nhiên.

Nói cách khác—chắc chắn đó là vì cả hai chúng tôi đều là dân nghiện MMO. Dù cho thế giới có trở thành một trò chơi tử thần, dù cho nút đăng xuất có biến mất, chừng nào chúng tôi còn ở trong game, thì đó là lúc để làm quest và kiếm điểm kinh nghiệm. Chúng tôi gần như đã chẳng cứu vãn được nữa rồi, nhưng nghĩ lại thì, Coper cũng thế, cũng đã đăng kí tham gia đợt thử nghiệm β, nên không cần phải nghi ngờ rằng cậu ta là một net gamer từ trong cốt lỗi. Nói đơn giản, vượt trên nỗi sợ cái chết, chúng tôi chỉ ưu tiên cho ham muốn làm cho nhân vật của mình trở nên mạnh hơn...

Không.

Không, không phải thế.

Nhất định rồi, cả Coper và tôi vẫn không thể nhìn thẳng vào hiện thực.

Lên level hiệu quả, làm tỉ lệ POP cạn kiệt; cho dù chúng tôi có thực hiện được những tính toán thiển cận đó, những suy nghĩ trên căn bản của chúng tôi vẫn đang ngưng đọng. Chúng tôi ngoảnh mắt ra khỏi hiện thực rằng Nerve Gear đang phóng ra những sóng điện từ cường độ cao, rán cháy não chúng tôi khi HP của chúng tôi về con số 0, và như một con đường trốn tránh thực tại, chỉ nhắm đến mục tiêu là những thứ nằm «phía trước» mà chẳng cần phải cân nhắc gì. Đem so sánh thì những người chơi ở lại Thành Phố Khởi Đầu còn bình tĩnh hơn đáng kể về sự thông hiểu tình huống của họ.

Thế nhưng, nếu là như vậy—

Việc tôi tiến lên chiến đấu chống lại bầy quái vật khủng khiếp như bây giờ, chiến đấu bằng ý chí hoàn toàn của riêng tôi, hóa ra lại có nghĩa rằng tôi rõ ràng không thể nhận thức được thực tế. Không bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ về một cái chết thực sự là toàn bộ cơ sở để tôi vẫn có thể tránh né những dây leo sắc nhọn và chất lỏng ăn mòn có khả năng giết chết tôi, bằng những cử động gọn nhất.

Khoảng khắc tôi nhận ra điều đó, một linh cảm xuất hiện trong đầu tôi.

A a... trong một tương lai gần, tôi chắc chắn sẽ chết.

«Một cái chết thực sự», nói cách khác, là quy tắc cơ bản của một trò chơi tử thần; không hiểu được cái quy tắc đó chính là không chú ý đến ranh giới mà người ta không được phép vượt qua. Việc đó chẳng khác gì đi trên mép vực trong bóng tối, phó mặc toàn bộ cho số phận. Nghĩ lại thì, một mình rời khỏi thành phố, bước vào một khu vực rừng với tầm quan sát hạn chế vốn đã là một hành động liều lĩnh tột cùng rồi...

*Ực!* Một cơn ớn lạnh mãnh liệt chạy dọc sống lưng tôi, đi đến tận mũi bàn tay và bàn chân tôi, khiến avatar của tôi ngừng di chuyển.

Cũng đúng vào lúc đó, tôi đang nhắm vào con Little Nepent—tôi đã hạ được bao nhiêu con rồi, tôi cũng không rõ—và vung thanh kiếm vào yếu điểm của nó, nếu tôi mà cứng đờ người ra như thế thêm chỉ nửa giây nữa thôi thì đổi lại chắc chắn tôi đã phải nhận một chiêu phản đòn tê tái rồi.

Trở lại với các giác quan của tôi, kiếm kỹ được tái kích hoạt, «Horizontal», xẻ đôi thân của cái cây trong tình trạng hiểm nghèo của tôi. Một tiếng vỡ vụn vang lên, và những mảnh nhỏ trông như thủy tinh không có hình dạng cụ thể trôi qua người tôi, phân tán vào trong không trung.

Sau lưng tôi, đang chiến đấu với một con Nepent khác, là Coper, may mắn là cậu ta có vẻ chưa nhận ra hành vi bất thường của tôi. Chậm hơn năm giây và tiêu diệt kẻ địch mà không cần phải dùng đến kiếm kỹ, cậu ta vừa thở dài vừa quay người lại.

“......Nó vẫn chưa xuất hiện...”

Giọng cậu ta quả nhiên đã có dấu hiệu mệt mỏi. Từ lúc cậu ta bắt đầu hợp nhóm với tôi để chiến đấu cũng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Mặc dù cũng phải gần một trăm năm mươi con Nepent đã bị chúng tôi hạ, «con có bông hoa» vẫn chưa POP ra.

Để giũ bỏ cơn ớn lạnh vẫn chưa ngừng lan ra khắp cơ thể tôi, tôi giật vai một cái thật mạnh.

“Có thể tỉ lệ xuất hiện của nó đã thay đổi từ giai đoạn β... Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe nói đến việc một MMO hạ tỉ lệ rơi của đồ hiếm sau khi nó chính thức trực tuyến...”

“...Đúng thế... —Vậy, làm gì bây giờ? Chúng ta đã lên được kha khá level, và độ bền của vũ khí đã giảm xuống một chút, thế nên có lẽ trở về làng lúc này là...”

Khi Coper nói đến đó, một ánh sáng nhạt màu đỏ hiện lên dưới một cái cây nằm cách chỗ chúng tôi chỉ khoảng mười mét.

Những khối đa giác thô kệch và gồ ghề hiện ra, kết nối lại với nhau, tạo thành một hình ảnh mờ nhạt. Đó là cảnh tượng mà tôi đã quen nhìn thấy—POP của một con quái.

Như Coper vừa nói, chúng tôi đã thu được một lượng lớn kinh nghiệm bằng việc «farm quá giới hạn» mà chúng tôi làm từ nãy đến giờ, cả hai chúng tôi đều đã lên level 3. Level phù hợp để phá đảo tầng thứ nhất là khoảng 10, theo như những gì tôi nhớ được ở giai đoạn β, nên mặc dù vẫn còn sớm để tiến lên nhưng không cần thiết phải tranh giành từng con Little Nepent một nữa. Màu con trỏ của kẻ địch cũng đã thay đổi từ màu tía sang màu đỏ.

“...”

Hai chúng tôi đứng trơ như phỗng trên thảm cỏ, và tiếp tục nhìn về đợt phát sinh quái vật một cách ngơ ngác. Trong vài giây, con Nepent thứ một trăm vài chục có được một diện mạo rõ ràng, lên đường với những cái dây leo cuộn xoắn xung quanh. Một cái thân xanh rờn cho thấy nó còn sống; một hoa văn có những đốm nhỏ độc nhất vô nhị trang trí cho cái cơ chế bắt mồi của nó, và trên hết— dù dưới ánh sáng ảm đạm này vẫn lấp lánh một màu đỏ chóe, là một bông hoa khổng lồ trông tựa như hoa tulip.

“.........”

Chúng tôi tiếp tục nhìn sinh vật đó thêm vài giây trong sững sờ, rồi lặng lẽ quay mặt về phía nhau.

“......——!!”

Một tiếng hô xung trận thin thít. Vung kiếm về phía trước, cùng một lòng hăng hái như của một con mèo xông vào con chuột, chúng tôi lao đến «con có bông hoa» mà cuối cùng cũng xuất hiện và—

Ngay trước lúc đó, tôi vừa phanh khẩn cấp bằng cả hai chân vừa ngăn Coper ở bên cạnh lại bằng tay trái.

Tại sao cơ chứ!? Và trong khi cậu ta quay về phía tôi với dòng chữ đó viết trên mặt, trước tiên tôi búng ngón trỏ tay trái ra để khiến cậu ta chú ý, rồi chỉ nó vào thứ nằm xa đằng sau «con có bông hoa».

Dù khó mà nhìn thấy được vì nhiều cái cây đã che khuất đi, nhưng cái bóng của một con Nepent khác đang hiện hữu ở hướng đó. Phát hiện được nó là nhờ vào kỹ năng tìm kiếm và độ thành thạo nó đã tăng lên được một chút của tôi. Có lẽ do chưa tăng kỹ năng tìm kiếm, Coper phải nheo mắt nhìn qua màn đêm của khu rừng, mất vài giây rồi cuối cùng cũng có vẻ đã nhận thấy được nó bằng thị giác.

Nếu con Nepent ở đằng sau con có bông hoa là một con bình thường thì chẳng có lí do gì để mà không tấn công. Nhưng với đủ thời điểm vô lí mà nó lẽ ra đã phải xuất hiện, thì một cái bướu lớn lại nằm ngay trên cơ chế bắt mồi thứ hai, đu đưa qua lại từ đằng sau ra đằng trước.

Nếu đó mà cũng là một bông hoa thì tôi chỉ còn cách rút lại lời tuyên bố rằng mình có «vận may siêu thấp». Có điều thứ lủng lẳng ở cuối cái thân mảnh của con thứ hai lại là một trái cầu có đường kính khoảng hai mươi xentimét—một «hạt giống». Chỉ cần bị sượt nhẹ một cái thôi là thứ lúc nào cũng tấy lên như có thể mở bung ra bất kì lúc nào đó sẽ lập tức vỡ tung và phun ra một làn khói hôi thối. Làn khói đó sẽ lôi kéo một bầy Nepent giận dữ, chúng chắc chắn sẽ nhấn chìm chúng tôi vào một mối nguy hiểm mà chúng tôi không tài nào thoát ra được, dù có là ở level cao hơn đi nữa.

Làm gì đây trời.

Tôi mơ màng. Với khả năng chiến đấu của tôi thì đánh bại «con có hạt giống» mà không hại đến hạt giống không phải là bất khả thi. Nhưng tôi không thể chắc chắn. Nếu có khả năng tử nạn dù chỉ là nhỏ nhất thì tốt hơn hết là kiên nhẫn chờ đợi con có bông hoa và con có hạt giống tách ra xa khỏi nhau.

Tuy nhiên có một lời đồn mà tôi nghe được ở giai đoạn β đã bổ sung vào tình trạng nan giải của tôi. Về con Little Nepent «có bông hoa», một con quái quý hiếm rơi ra item khóa cho một nhiệm vụ, nếu để yên mà mà không tiêu diệt nó thì nó sẽ biến đổi thành con quái vật bẫy cực kì nguy hiểm, «con có hạt giống»... ít nhất thì đó là điều mà hồi ấy tôi nghe được.

Điều đó không phải là bất khả thi; hay đúng hơn đó là một câu chuyện vô cùng hợp lí. Dù nhìn từ những bụi cây này cũng có thể thấy những cánh hoa của bông hoa trên người con Nepent đang đi quanh quẩn cách mười mét phía trước đang rụng xuống lả tả, một hạt giống tròn vo mọc ra, dẫn đến một nhóm hai con Nepent có hạt giống khi cộng với con kia—hay có lẽ sẽ thành ra như vậy.

“...Làm gì đây trời...”

Tôi lẩm bẩm như vậy mà chẳng nghĩ ngợi gì. Việc tôi nản chí ở đây chính là bằng chứng cho việc tôi vẫn chưa vẽ ra được lằn ranh giữa sự nguy hiểm và an toàn. Do dự thế này thì rút lui có vẻ là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng tôi cần phải nghi ngờ sự sáng suốt của chính mình ở thời điểm hiện tại.

Trong khi tôi đờ người ra như thể bị trúng một đòn tấn công gây choáng, tiếng thì thầm thấp giọng của Coper lọt vào tai tôi.

“—Đi nào. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của «con có hạt giống», hãy nhanh chóng kết liễu “con có bông hoa.”

Và không chờ tôi trả lời, đôi giày ống trong bộ trang bị ban đầu ấy đã bước về phía trước.

“.........Được.”

Tôi trả lời và theo sau Coper.

Tôi vẫn chưa giải quyết được sự lưỡng lự của mình. Tôi chỉ mới bỏ nó sang một bên. Nhưng với việc tình trạng này tiếp diễn, tôi chỉ có thể chuyển sự tập trung về phía thanh kiếm và avatar này. Nếu cả việc đó mà tôi cũng không làm nổi, ắt hẳn tôi sẽ thực sự chết.

Con có bông hoa là con đầu tiên phát hiện ra Coper đang tiến lại gần, nó cuộn xoắn thân mình lại. “Shaaaaa!”, Viền của cái cơ chế bắt mồi trông giống như môi của loài người, vừa rống lên vừa run lẩy bẩy.

Ngoặt sang bên tay phải, nhắm vào con có hạt giống nằm xa hơn bên trong, Coper vẫn giữ sự chú ý của con có bông hoa. Đã tới được gần hơn, tôi lợi dụng cơ hội này để vung thanh kiếm trong tay phải mình, cùng với mọi hồ nghi ném vào cơn gió.

Mặc dù là một con quái hiếm với tỉ lệ xuất hiện thấp hơn một phần trăm, con Nepent có bông hoa lại có chỉ số hầu như không khác biệt với những con Nepent bình thường. Sức phòng thủ và tấn công của nó cao hơn một chút, nhưng độ lệch ấy chẳng có ý nghĩa gì với tôi khi đã lên được level 3 sau hơn một giờ săn quái.

Mặc dù những hồ nghi ấy vẫn còn nấn ná trong đầu tôi, kinh nghiệm tích lũy được qua những trận chiến từ giai đoạn β khiến avatar của tôi di chuyển theo bản năng, tránh né những đòn tấn công từ các dây leo của con Nepent bằng cách gạt đi hoặc bước sang một bên, phản đòn này nối tiếp phản đòn khác. Sau mười giây, thanh HP của nó chuyển sang màu vàng, và tôi khởi động một kiếm kỹ để kết liễu nó sau một cú nhảy về phía sau.

VÌ độ thành thạo kiếm thẳng đơn thủ của tôi đã tăng lên sau nhiều trận chiến nên tôi có cảm giác như tốc độ khởi động và tầm đánh của kiếm kỹ cũng đã tăng lên. Khi con Nepent chuẩn bị phun ra chất ăn mòn, nó chưa kịp phồng to cái cơ chế bắt mồi của nó lên được một nửa thì cái thân giống như thịt của nó đã bị xẻ đôi bởi một vòng cung màu lam của chiêu đơn kích «Horizontal» và phát ra âm thanh cót két.

Tiếng kêu có hơi khác những con bình thường của nó cũng phát ra. Phần lá hình chén bị xén mất ngọn vừa xoay vòng vừa rơi xuống đất, phân tán thành những mảnh đa giác—nhưng trước đó thì bông hoa trên đỉnh đầu của nó đã rơi xuống một cách tinh tế.

Lăn ra từ bên trong nó là một quả cầu cỡ nắm tay, tỏa sáng lờ mờ. Thứ đó lăn đến tận chân tôi, và ngay khi nó chạm vào mũi giày tôi, thân của con Nepent và cơ chế bắt mồi lần lượt vỡ vụn.

Tôi khom người xuống, nhặt khối cầu sáng bóng—«Noãn của Little Nepent» lên bằng tay trái mình. Để lấy được cái item khóa này, chắc hẳn hơn một trăm năm mươi con quái vật đã bị đánh bại, chưa nói đến việc tôi còn bị kẹt vào tình trạng lưỡng lự giữa cái này với cái kia.

Và với suy nghĩ ấy lọt vào đầu, tôi bỗng ao ước được ngồi xuống một cách lười biếng trên một bãi cỏ nào đó, nhưng vẫn còn quá sớm để giải tỏa áp lực này. Tôi cần phải hỗ trợ Coper, người đang giữ trách nhiệm thu hút sự chú ý của «con có hạt giống» nguy hiểm cách đây không xa.

“Xin lỗi đã để cậu chờ!”

Vừa hô to vừa ngẩng đầu lên, tôi thả cái noãn trong bàn tay trái vào túi thắt lưng trên eo mình. Thật sự mà nói thì tôi sẽ nhẹ nhõm hơn nếu mở cửa sổ ra và cất nó vào kho đồ, nhưng đây không phải là lúc để mà ung dung thao tác nó như vậy. Tôi lại nắm vào thanh kiếm, và chạy một vài bước—

Vì một lí do nào đó mà chân tôi dường như tự động dừng lại.

Tôi cũng không hiểu. Ngay phía trước là người cộng sự mà tôi bất ngờ có được, Coper, đang xử lí những đòn công kích của con Nepent một cách điêu luyện bằng kiếm và khiên tròn. Có lẽ là vì ngay từ đầu cậu ta đã chuyên về phòng thủ, hình như cậu ta có đủ khả năng điều khiển để quay mặt về phía này, dù là đang ở giữa trận chiến. Toát ra vẻ nghiêm trọng, mắt hơi nheo lại, cậu ta chằm chằm nhìn tôi—bằng đôi mắt đó.

Một thứ gì đó trong ánh nhìn của cậu ta khiến chân tôi phải khựng lại.

Thứ đó là gì? Tại sao Coper lại nhìn tôi bằng đôi mắt đó? Như thể chúng chứa đầy sự nghi ngờ, hay có lẽ là thương hại.

Gạt đòn dây leo của con Nepent đi bằng cái khiên tròn một cách mạnh mẽ, ngưng cuộc chiến lại, Coper vừa nhìn tôi đang đứng trơ như phỗng, vừa nói ngắn gọn một câu.

“Xin lỗi, Kirito.”

Và cậu ta lại trở mắt về phía con quái vật, giương mạnh thanh kiếm trong tay phải lên trên đầu. Lưỡi kiếm sáng lấp lánh màu lam nhạt. Một kiếm kỹ được kích hoạt. Động tác đó—là của đòn chém đơn kích, «Vertical».

“Không... cái đó... tệ quá...”

Mặc dù đang bị lời tuyên bố vừa rồi làm rối loạn, tôi vẫn lẩm bẩm như vậy mà ý thức thì tê liệt hẳn.

Phần trên của cái thân, điểm yếu của con Little Nepent, bị che khuất bởi cơ chế bắt mồi cứng cáp của nó, và bởi vậy nên đòn tấn công theo đường dọc là vô tác dụng. Thêm nữa, có một lí do rất rõ ràng để Coper không sử dụng đòn chém dọc vào lúc này. Lẽ ra cậu ta cũng phải biết rõ điều đó chứ.

Thế nhưng chiêu kiếm kỹ đã không còn có thể rút lại được nữa. Avatar mà một nửa đã vào tay hỗ trợ hệ thống, giậm vào mặt đất một cách hoang dại, và lưỡi kiếm phát sáng lao vào trong cơ chế bắt mồi của con Nepent—hay ít nhất là thứ nằm phía trên nó, thứ lắc lư, tròn trĩnh, «hạt giống».

*Baaan!*

Âm thanh nổ tung đó làm rúng động khu rừng ở một âm lượng lớn đến kì dị.

Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy âm thanh này. Lần thứ nhất dĩ nhiên là trong giai đoạn β. Lần đó, các thành viên trong nhóm mà tôi ngẫu nhiên gia nhập đã vô tư thọc giáo vào nó, và vì bầy Little Nepent bị cái mùi ấy thu hút mà bốn người chúng tôi ở level từ 2 đến 3 đã bỏ mạng khi còn chưa kịp cố tìm đường thoát thân.

Chiêu «Vertical» đã đập vỡ hạt giống của Coper tiếp tục, chém đôi cả cơ chế bắt mồi của con Little Nepent, xẻ qua thanh HP của nó. Con quái liền vỡ tan ngay sau đó, nhưng làn khói mờ màu xanh lục nằm lại trên không trung và mùi hôi thối buồn nôn lọt vào mũi tôi vẫn chưa tan đi.

Đối mặt với Coper, đã tránh làn khói và nhảy sang một bên một cách mãnh liệt, tôi thốt lời trong sửng sốt.

“Tại... Tại sao...”

Đó đâu phải tai nạn. Đòn đánh đó là có chủ ý. Coper đã chém «hạt giống» đó bằng ý chí của mình, phá tung nó ra.

β tester gốc đã chiến đấu bên cạnh tôi suốt hơn một giờ đồng hồ nhắc lại mà chẳng nhìn tôi.

“...Xin lỗi.”

Từ hướng của avatar đó, tôi nhìn thấy một số lượng lớn con trỏ xuất hiện.

Cả từ bên phải nữa. Bên trái cũng thế. Và đằng sau lưng cũng có nốt. Chúng là những con Little Nepent bị làn khói thu hút. Hẳn nhiên mọi cá thể trong loài sinh vật sống riêng lẻ đã POP ra ở khu vực này đang tụ tập, không một con nào vắng mặt cả. Tổng cộng có khoảng hai mươi con... không, dễ có đến ba mươi con ấy chứ. Không thể nào; khoảnh khắc tôi quyết định điều đó, chân tôi bắt đầu cố bỏ chạy bằng chính ý chí của nó, nhưng cả điều đó nữa, cũng là không thể. Dù tôi có vượt qua được vòng vây thì tốc độ di chuyển cao nhất của Nepent cao hơn nhiều so với mức mà người ta tin khi nhìn vào vẻ bề ngoài của nó và tôi sẽ bị những con quái vật khác chú ý trước khi tôi kịp chạy thoát. Rút lui đã không còn là khả thi nữa rồi—

Nói cách khác, đây phải chăng là tự sát hay sao?

Mình lê được đến đây chỉ để chết thôi ư? Phải chăng Coper đã bị đè nát dưới áp lực của nỗi sợ «cái chết ở hiện thực», và mong mỏi được thoát ra khỏi trò chơi tử thần này?

Đứng ở đó, đông cứng người, tôi tự hỏi một cách đờ đẫn.

Thế nhưng, suy đoán đó là sai.

Chẳng buồn nhìn tôi thêm một giây nào nữa, Coper, kiếm đã tra lại vào cái bao trên thắt lưng, quay người về phía một bụi cây gần đó và bắt đầu chạy. Chuyển động của cậu ta không hề có chút do dự nào cả. Cậu ta vẫn chưa từ bỏ hi vọng sống sau chuyện này. Nhưng.

“Vô ích thôi...”

Tôi ép ra lời nói mà gần như không thể thoát ra khỏi cổ họng tôi.

Đàn Little Nepent đang tràn vào từ tất cả mọi hướng. Lẩn ra khỏi một kẽ hở hay mở đường bằng một thanh kiếm là vô cùng khó khăn, và cho dù việc đó có hiệu quả đi nữa, kẻ địch cũng sẽ cản trở bất cứ mọi nỗ lực tiếp tục nào. Không, ngay từ đầu, nếu Coper định chạy trốn vào lúc này thay vì mọi thời điểm khác, thì tại sao cậu ta lại chém hạt giống bằng chiêu «Vertical»? Có lẽ cậu ta định chết, nhưng mất tinh thần khi nhìn thấy đàn quái vật nhung nhúc, và nghĩ đến việc vùng vẫy cho đến cùng?

Tôi vừa nghĩ về những điều đó ở một góc trong đầu; mà hơn một nửa đã tê liệt hẳn, vừa theo sau Coper người vừa lao đầu vào một bụi cây nhỏ. Những cái lá rậm rạp đã che khuất khiến cậu ta nằm ngoài tầm mắt của tôi, nhưng con trỏ màu của cậu ta vẫn còn hiển thị trong khi—...

Nó không hiển thị. Lẽ ra cậu ta phải chưa đi được hơn hai mươi mét, nhưng con trỏ màu của Coper đã biến mất khỏi tầm quan sát của tôi. Có lẽ cậu ta đã dùng một viên «pha lê dịch chuyển» để rút lui khẩn cấp; đó là điều mà tôi đã nghĩ trong chốc lát, nhưng không thể như thế được. Item đó vô cùng đáng giá, và cậu ta cũng không thể nào mua được nó ngay từ lúc bắt đầu như vậy được, chưa nói đến việc ở tầng một chẳng có một cửa hàng nào bán nó hay một con quái nào đánh rơi nó cả.

Trong trường hợp đó thì chỉ còn một câu trả lời duy nhất. Khả năng đặc biệt của skill «Ẩn nấp». Xóa đi hình ảnh con trỏ khỏi người chơi, và không thu hút sự chú ý của quái vật. Coper đã không để trống ô skill thứ hai; cậu ta đã chọn skill ẩn nấp. Có lẽ đó là lý do mà khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi đã không nhận ra cậu ta đang tiến lại gần tôi từ phía sau...

Trong khi tôi cảm nhận được mặt đất chấn động bên dưới bầy quái vật đang vọt tới trước, tôi rút ra kết luận, và cuối cùng—mặc dù là quá muộn màng, tôi nhận ra.

Coper không chạy trốn khỏi một lần thử tự sát sau khi nếm được mùi vị của sự sợ hãi.

Cậu ta đang cố giết tôi.

Đến mức phá vỡ «hạt giống», tập trung đám Nepent từ khắp xung quanh lại. Tiếp đến là một mình che giấu cơ thể bằng skill ẩn nấp. Tập trung hoàn toàn sự chú ý của hơn ba mươi con quái vật vào tôi, kẻ không có khả năng lẩn trốn. Một thủ đoạn thực sự rất chính thống của «MPK»[3].

Hiểu được điều đó rồi thì lý do của cậu ta đã rõ như ban ngày. Cậu ta định trộm lấy item khóa của nhiệm vụ, «Noãn của Little Nepent» mà tôi vừa mới nhặt lên lúc nãy. Nếu tôi mà chết thì item ấy sẽ rớt ra ngay tại chỗ từ trong trang bị của tôi, hoặc từ cái túi mà nó nằm phía bên trong. Sau khi bầy Nepent đã giải tán, Coper có thể nhặt cái «noãn» lên, trở lại làng và hoàn thành nhiệm vụ.

“......Ra là vậy......”

Trong khi nhìn vào đàn quái vật dị thường, đã ở gần đến mức khiến tôi không còn phải dựa vào những con trỏ màu nữa, tôi khẽ nói.

—Coper. Cậu ta không hề chạy trốn khỏi thực tế của tình trạng này. Hoàn toàn ngược lại. Cậu ta đã chấp nhận thực tế của thứ được gọi là trò chơi tử thần này, tiến lên vũ đài với tư cách một người chơi theo đúng như nghĩa của nó. Quyết định của cậu ta là lường gạt, giấu giếm và cướp những người chơi khác, vì mạng sống của riêng cậu ta.

Ngạc nhiên làm sao, tôi chẳng cảm thấy chút hận thù nào bốc lên trong mình cả.

Mặc dù tôi đã rơi vào cái bẫy này, và đã sắp bị giết, nhưng thật đáng tò mò là tâm trí tôi lại rất bình tĩnh. Một phần có lẽ là vì tôi đã nhận ra được một «lỗ hổng» duy nhất tồn tại trong kế hoạch của Coper.

“...Coper. Cậu không biết, đúng không?”

Tôi không rõ cậu ta có nghe thấy tôi hay không, nhưng tôi vẫn nói vậy một cách mạch lạc, về hướng bụi cây cách đây không xa.

“Chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu tăng skill “ẩn nấp”. Có thể đây là một skill hữu dụng, nhưng nó không chống được mọi đòn tấn công đâu. Với những con quái vật dựa vào các giác quan khác ngoài thị giác, nó không có mấy hiệu quả. Ví dụ, một thứ giống như Little Nepent.”

Tập trung lại và nổi cơn thịnh nộ, một bầy cây ăn thịt người xông vào dồn dập như tuyết lở rõ ràng là đang hướng đến bụi cây mà Coper nấp. Chắc hẳn cậu ta đã nhận ra rằng cậu ta đang liên tục thu hút sự chú ý dù đã nấp đi. Đó chính xác là lý do mà tôi chọn tìm kiếm thay vì ẩn nấp.

Cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, tôi quay ra đằng sau và đặt mắt vào hàng Nepent đang xông đến từ hướng đó. Kẻ địch ở phía sau sẽ tấn công Coper, nên bây giờ cứ mặc kệ chúng cũng được. Nếu trước khi chuyện ở đằng sau lưng chấm dứt mà tôi kịp tiêu diệt đám ở trước mặt, có lẽ sẽ có một cơ may sống sót trở về. Nhưng tất nhiên khả năng chỉ là một phần vạn.

Dù rằng cái chết đã đến gần sát bên mình, nhưng tôi vẫn không thể đối mặt với nó như một hiện thực, và đưa thanh Small Sword lên như mọi khi tôi vẫn làm. Độ bền của nó đã cạn kiệt sau khi trải qua một trăm mấy chục trận chiến, chỗ mẻ và vết xước nằm khắp nơi trên lưỡi kiếm. Nếu tôi dùng không cẩn thận thì nó thậm chí có thể sẽ gãy đôi giữa lúc chiến đấu.

Giảm số lần chém xuống mức tối thiểu. Vừa đánh chuẩn xác vào bên dưới cơ chế bắt mồi của kẻ địch, điểm yếu của chúng, bằng «Horizontal» ở sức mạnh đã nâng lên cao nhất vừa giậm bật lên và vung cánh tay, tôi giết mỗi con trong một đòn duy nhất. Nếu việc đó mà tôi cũng không làm được, thì không nghi ngờ gì nữa, cách chết tệ nhất có thể sẽ nghênh đón tôi khi tôi mất đi vũ khí. Tôi nghe thấy tiếng tru của quái và âm thanh tấn công từ phía sau, và cả Coper, người dường như đang hò hét gì đó.

Nhưng tôi không còn quay ra phía sau nữa, và tập trung mọi giác quan vào những kẻ địch mà tôi đang chiến đấu.

Vài phút sau đó—hay có lẽ là vài chục phút sau đó, tôi không có một kí ức rõ ràng về bất kì chi tiết nào ở giai đoạn ấy cả, mặc dù một thời gian dài đã trôi qua.

Tôi đánh mất hầu hết khả năng suy nghĩ logic của mình. Tất cả những gì tôi nhận thức được, là những kẻ địch ở trước mắt tôi, thanh kiếm đơn giản ấy, và tảng thịt dẫn lối cho nó—hay nói đúng hơn, nó chỉ là những lệnh cử động do não tôi phát ra.

Dự đoán loại và quỹ đạo của các đòn tấn công đến từ những sinh vật kì quái thông qua động tác của chúng, tránh né bằng những cử động gọn nhất, phản đòn bằng cách giáng vào một chiêu kiếm kỹ. Với những gì mà tôi đã làm trong các trận chiến từ nãy đến giờ, các động tác dư thừa đều đã bị cắt bỏ, độ chính xác của tôi đã tăng lên.

Trong SAO, «ma pháp không thể tránh né được» không tồn tại. Cho nên về lý thuyết mà nói, nếu óc phán đoán và phản xạ của người chơi nhạy đến phi lý, tránh né bất cứ mọi đòn tấn công nào mà không ngừng nghỉ là có thể. Có điều tôi không phải là một người chơi tài giỏi đến thế, và có quá nhiều kẻ địch, nên một cuộc hành quyết tuyệt mĩ sẽ không xảy ra. Dây leo phóng đến từ cả bốn hướng, sượt qua tôi và và những giọt chất ăn mòn bắn vào tôi khiến những lỗ thủng nối tiếp nhau xuất hiện trên cái áo khoác da. Trong khi thanh HP của tôi bị gọt đi theo thời gian, «cái chết» ảo, thực của tôi bước đến gần hơn một bước.

Thế nhưng tôi tránh né sát nút bất mọi đòn trực diện, và tiếp tục vung thanh kiếm.

Nếu tôi bị chậm đi dù chỉ nửa giây vì bị trúng đòn trực diện, điều đó sẽ dẫn đến một luồng đòn đánh liên tiếp cho đến khi tôi chết mới thôi. Điều gì sẽ xảy ra trước đây: sát thương sẽ tước đi HP của tôi cho đến khi nó tụt xuống zero, hay cử động của tôi bị hãm lại và chết trong một khoảnh khắc?

Trong giai đoạn β, không, trước đó nữa, trong hàng loạt MMO mà tôi từng chơi, tôi đã rơi vào những tình huống tuyệt vọng như thế này vô số lần. Những lúc như thế, sau khi làm một cố gắng nhỏ nhoi để thoát khỏi số phận bất hạnh của mình, tôi sẽ nghĩ về chuyện hồi phục khỏi hình phạt do chết phiền phức như thế nào, hay có lẽ là chuyện nếu vũ khí của tôi mà không bị rơi thì tốt, trong khi ngồi thụt vào ghế và đợi HP của tôi tụt xuống 0.

Nếu tôi mong mỏi một «cảm giác thực tế» trong thế giới này, tôi chỉ cần phải làm điều đó ngay bây giờ. Ít nhất thì tôi cũng sẽ khám phá ra được rằng tuyên bố của Kayaba là sự thật hay là một trò đùa quái ác.

Cảm giác như thể một giọng nói khẽ khàng đang thầm thì điều đó trong đầu tôi. Nhưng tôi mặc kệ nó, và tiếp tục trảm những con Nepent không ngừng xuất hiện chỉ bằng duy nhất «Slant» và «Horizontal».

Bởi vì tôi không muốn chết? Ừm, hẳn nhiên là vậy.

Nhưng còn một điều khác nữa, một lý do khác thúc đẩy tôi lao vào chiến đấu. Vào giây phút này, làm miệng tôi cong lên một cách mạnh mẽ— một cái gì đó đang biến đổi thành thứ mà người ta thậm chí có thể xem là một nụ cười.

Đây chính là nó, đó là điều tôi nghĩ.

Đây chính là SAO. Cho dù đã dive được trên hai trăm giờ đồng hồ trong đợt thử nghiệm β, tôi vẫn hoàn toàn không nhận thức được bản chất của trò chơi mang tên SAO này. Trước giờ tôi chưa hề chiến đấu vì một nguyên do thực sự nào cả.

Thanh kiếm không đơn thuần là một item được xếp vào nhóm vũ khí, và thân thể không đơn thuần là một vật có khả năng chuyển động. Khi đồng nhất với ý thức của một người cho đến tận cùng giới hạn, trong khoảnh khắc tất cả hòa làm một thể, tôi sẽ đạt tới được một giai đoạn mới. Tôi vẫn chỉ có thể nhìn lướt qua lối vào của thế giới đó mà thôi. Tôi muốn biết điều gì đang nằm ở phía trước. Tôi muốn tiếp tục tiến lên.

“U... ooooaaaa!!”

Tôi gào lên, và giậm chân bật khỏi mặt đất.

Một chiêu «Horizontal», để lại đằng sau hiệu ứng ánh sáng của chính nó, vung ra và khiến cơ chế bắt mồi của hai con Nepent đang xếp thành một hàng bay vút lên cao hơn bao giờ hết.

Ngay lập tức sau đó, từ vị trí cách xa lưng tôi một chút, một âm thanh vô cùng chói tai vang lên một cách ngắn ngủn, *Kashaaan!*.

Nó khác một trời một vực với âm thanh một con quái nổ tung ra thành những mảnh lác đác. Một hiệu ứng báo hiệu cái chết của một người chơi.

Coper, bị bao vây bởi hơn mười con quái vật, rốt cuộc đã sức cùng lực kiệt.

“......h!!”

Tôi bắt đầu quay người lại theo phản xạ, nhưng cưỡng lại được điều đó, tôi xả thịt hai con cuối cùng xung quanh tôi, con này nối tiếp con kia.

Rồi cuối cùng tôi cũng quay người ra phía sau lưng.

Sword_Art_Online_Vol_08_-_406

Đám Nepent đã giải quyết xong mục tiêu thứ nhất nhằm sự khát máu về phía tôi. Chúng có tổng cộng bảy con. Tức là Coper đã giải quyết được hơn năm con trong tình thế đó. Lý do cậu ta không hét lên vào giây phút cuối cùng hẳn không phải vì không đủ bình tĩnh để làm vậy, mà vì niềm kiêu hãnh là một β tester gốc của cậu ta.

“......Làm tốt lắm.”

Nói ra câu thường dùng để đáp lại việc «đăng xuất» trong trò chơi mạng, tôi khua thanh kiếm mòn ra ngay phía trước mặt mình. Ngay bây giờ thì trốn thoát khỏi tình thế này là hoàn toàn có thể, nhưng suy nghĩ đó chẳng hề nảy đến với tôi.

Trong bảy con Nepent đã nhìn thấy con mồi mới và đang lao vào, trớ trêu làm sao, một «bông hoa» đỏ tươi mọc ngay trên cơ chế bắt mồi của con dẫn đầu.

Giá mà cậu ta đừng cố giết tôi bằng MPK, và chỉ cố gắng thêm một chút nữa, Coper cũng sẽ có được một cái «noãn» cho riêng mình. Nhưng giờ có nói thế cũng chẳng ích gì. Đây là hậu quả của những hành động đó. Tất cả chỉ có thế mà thôi.

Thanh HP của tôi còn thấp hơn bốn mươi phần trăm, và sẽ sớm tiến vào vùng đỏ nguy hiểm. Nhưng tôi chẳng còn nghĩ ngợi đến cái chết nữa. Tôi cảm giác được rằng hai con ở cánh phải trong bảy con đó đang vào thế để phun chất ăn mòn, tôi lao đến đấy bằng toàn bộ sức lực, và dùng một đòn đánh duy nhất để giải quyết hai tên địch đang kẹt cứng vì tập trung sức mạnh.

Tôi hạ năm con còn lại trong hai mươi lăm giây tiếp theo, và trận đấu kết thúc.

Ở chỗ Coper tan biến, là thanh Small Sword và Buckler đã mất chủ nhân của cậu ta. Cả hai đều đã hỏng, gần giống với thanh kiếm của tôi.

Cậu ta đã chiến đấu ở Tòa Thành Trôi Nổi Aincrad này được vài giờ đồng hồ, và rồi, chết. Nói chính xác ra thì HP của cậu ta về con số 0, và cơ thể ảo của cậu ta vỡ vụn. Thế nhưng chẳng có cách nào để kiểm tra xem một người lạ mặt, ở một con đường của Nhật Bản thật, nằm trong một ngôi nhà ở đâu đó, người đã điều khiển avatar kia có thực sự chết hay không. Tất cả những gì tôi có thể làm là nói lời tiễn biệt với vị kiếm sĩ mang tên Coper này.

Suy tư một hồi, tôi nhặt thanh kiếm lên, và đâm nó vào sâu trong rễ của cái cây lớn nhất ở gần đó. Tiếp theo, tôi đặt cái «noãn», rơi ra từ con có bông hoa thứ hai, lên trên cái rễ ấy.

“Của cậu đây, Coper.”

Tôi lẩm bẩm, và đứng dậy. Độ bền của item bỏ trên mặt đất sẽ từ từ giảm xuống, rồi cuối cùng sẽ biến mất, nhưng hẳn nó cũng có thể làm một bia mộ trong vài giờ đồng hồ.

Quay lưng về phía nó, để trở lại ngôi làng, tôi bắt đầu bước đi trên con đường hướng về phía đông.

Mặc dù tôi đã chứng kiến cái chết của người cộng sự đã đánh lừa tôi, bản thân cũng đã đối mặt với cái chết và chỉ vừa vặn sống sót, «cảm giác về thực tế của trò chơi tử thần này» của tôi vẫn hời hợt như mọi khi. Nhưng ít nhất thì ham muốn trở nên mạnh mẽ hơn đã lớn hơn so với lúc trước. Không phải vì mục đích sinh tồn, mà là để hiểu được những giới hạn của kiếm thuật trong SAO, dù rằng người khác hẳn sẽ không hiểu được khát khao đó.

Có lẽ vì POP đã cạn kiệt sau cuộc săn quá giới hạn của bộ đôi, tôi trở về Horunka mà không gặp phải một con quái nào.

Bây giờ là—chính giờ tối. Ba giờ đã trôi qua kể từ cuối bài hướng dẫn của Kayaba.

Quả nhiên tôi có thể thấy một vài người chơi ở quảng trường làng. Chắc hẳn họ cũng là các β tester. Cứ thế này thì chỉ những ai có kinh nghiệm từ bản thử nghiệm β mới có thể tiến lên phía trước, và rồi một khoảng cách sẽ hình thành giữa họ và đại đa số những người không có kinh nghiệm ấy... nhưng đó đâu phải là điều mà tôi có quyền lo nghĩ tới.

Ngay bây giờ tôi chẳng hề muốn nói chuyện với người khác, nên trước khi những người chơi khác nhận ra tôi, tôi băng qua những ngõ hẻm, và tiến vào khu vực bên trong ngôi làng. May thay, mô thức hành động của NPC dường như đã chuyển sang phiên bản đêm khuya, nên cửa sổ của ngôi nhà mà tôi đang hướng đến vẫn còn sáng một ánh đèn màu cam.

Đập cái vòng sắt gõ cửa để giữ lịch sự, rồi mở cửa, bà chủ nhà quay người lại, với một thứ gì đó đang sôi trên bếp lò như mọi khi. Nổi trên đầu bà là một dấu «!» màu vàng biểu thị một nhiệm vụ đang được tiến hành.

Bước tới chỗ bà ấy, từ trong cái túi treo trên thắt lưng, tôi lấy ra một khối cầu tỏa ánh sáng lờ mờ màu xanh lục—«Noãn của Little Nepent» và đưa nó cho bà.

Khuôn mặt người phụ nữ ngẩng lên, trong một khoảnh khắc trông bà như thể trẻ lại hai mươi tuổi, và nhận cái noãn. Trong khi bà ấy lắp bắp những lời biết ơn, bản log nhiệm vụ ở bên tay trái tầm nhìn của tôi được cập nhật.

Nhẹ nhàng cho cái noãn vào trong nồi, người phụ nữ, giờ trông như là một người vợ trẻ, bước đến một cái rương lớn ở phía nam căn phòng, và mở nắp nó ra. Từ bên trong, bà ấy lặng lẽ lấy ra một thanh trường kiếm trong vỏ bao màu đỏ, và tuy rằng trông cũ kĩ, nó toát ra một cảm giác hoàn toàn khác với trang bị ban đầu. Trở về đứng trước mặt tôi, bà đưa thanh kiếm ra bằng cả hai tay, cùng với những lời biết ơn thêm một lần nữa.

“Cảm ơn.”

Tôi lẩm bẩm một từ duy nhất ấy, và nhận nó. Bàn tay phải của tôi có thể cảm nhận được trọng lượng rõ ràng của nó. Cảm giác nó phát ra lớn gấp năm lần so với thanh Small Sword. Thanh kiếm này thực sự đã phục vụ tôi rất tốt dù là trong đợt thử nghiệm β—thanh «Anneal Sword» này; sẽ cần tập luyện chút đỉnh để làm quen lại với nó.

Thông báo hoàn thành nhiệm vụ nổi lên giữa tầm nhìn của tôi, điểm kinh nghiệm thưởng được thêm vào, và level của tôi tăng lên bốn.

Tôi trước đây hẳn sẽ vọt ra khỏi ngôi làng, tinh thần sung mãn, vung thanh kiếm mới vào những con «Large Nepent» xuất hiện sâu trong khu rừng phía tây.

Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không cảm thấy muốn làm vậy, và sau khi cất thanh kiếm mới của mình vào kho đồ, tôi ngồi thụp xuống một cái ghế ở bên cạnh.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nên người vợ trẻ sẽ chẳng còn mời tôi một cốc nước. Quay lưng về phía tôi, bà lại khuấy cái nồi sôi sùng sục trên bếp.

Sự mệt mỏi trào dâng cuối cùng đã ùa tới tôi, tôi ngơ ngác tiếp tục quan sát hành động của NPC. Tôi tự hỏi tôi đã như thế bao nhiêu lâu rồi. Trong tầm nhìn của tôi, người vợ trẻ lấy ra một cái cốc gỗ từ trong tủ chén, và dùng một cái môi để rót đầy cốc bằng thứ trong nồi.

Cầm cái cốc nghi ngút khói bằng cả hai tay một cách nghiêm túc, cẩn thận hơn nhiều so với thanh kiếm vừa rồi, bà bước đến cánh cửa ở phía trong nhà.

Tôi đứng dậy không vì một mục đích thực sự nào và theo sau người phụ nữ. Người phụ nữ NPC mở cửa và bước về phía căn phòng được thắp sáng lờ mờ. Nếu tôi nhớ không nhầm, trong giai đoạn β, khi tôi thử tự mình mở cánh cửa đó, nó hóa ra lại bị khóa bởi hệ thống. Tuy còn do dự, tôi vẫn theo bước qua ngưỡng cửa.

Bên trong là một phòng ngủ nhỏ. Nội thất chỉ có một tủ áo quần kê sát tường và một cái giường nằm kế cửa sổ, cùng với một cái ghế nhỏ.

Và, nằm trên giường là một bé gái, trông khoảng bảy, tám tuổi.

Sự xanh xao trên mặt cô bé hiện rõ dù là ở dưới ánh trăng. Cổ cô bé cũng mảnh khảnh, hai bờ vai xương xẩu lộ ra khỏi tấm chăn.

Nhận ra mẹ, cô bé hơi mở mắt ra, và sau đó—cô bé nhìn tôi. Ế, trong khi tôi đứng trơ như phỗng với suy nghĩ đó, đôi môi ấy, trống vắng màu sắc, nở một nụ cười yếu ớt.

Người mẹ đưa tay phải ra, đỡ lưng cô bé dậy. Khoảnh khắc đó, người cô bé cong về trước vì một cơn ho. Hai bím tóc màu nâu nhạt lay động yếu ớt trên tấm lưng phủ trong một cái áo ngủ màu trắng.

Tôi kiểm tra con trỏ màu hiển thị gần cô bé thêm một lần nữa. Không thể nhầm lẫn được, nhãn NPC đang gắn vào nó. Tên cô bé là «Agatha». Đọc là A-ga-tha, tôi nghĩ vậy.

Trong khi nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé gái—Agatha, người mẹ ngồi xuống cái ghế nằm ở bên cạnh, và nói.

“Agatha. Đây, vị kiếm sĩ đang du hành đã lấy được một ít thuốc từ trong rừng về cho con. Uống cái này vào rồi chắc chắn con sẽ khỏe hơn.”

Rồi bà đưa cái cốc trong tay trái mình cho cô bé gái.

“...Vâng ạ.”

Với một giọng nói đáng yêu, Agatha gật đầu, và cầm cái cốc bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn, rồi cô bé uống nhanh.

Một ánh sáng vàng rực rỡ tràn ra với một hiệu ứng âm thanh *Paa*, màu sắc lập tức trở về khuôn mặt cô bé, và cô bé bật ra khỏi giường và chạy quanh phòng—chẳng có một việc nào trong số đó xảy ra. Tuy nhiên khi Agatha hạ cái cốc xuống, chắc chỉ mình tôi thấy thế thôi, nhưng tôi nghĩ một sắc hồng nho nhỏ đã trở về đôi má cô bé.

Trả cái cốc rỗng lại cho mẹ, Agatha đưa mắt về hướng mà tôi đang đứng trơ như phỗng, và nhe răng cười.

Đôi môi cô bé cử động, lời nói có phần lắp bắp tuôn ra như những viên đá quý tráng lệ.

“Cảm ơn anh, onii-chan.”

“......A...”

Không thể trả lời rõ ràng, hai mắt tôi mở to khi âm thanh đó phát ra.

Trong quá khứ——

Một quá khứ xa xăm, một điều giống như thế này đã xảy ra.

Em gái tôi... Suguha bị cảm, phải nằm yên trên giường. Bố tôi lại đi công tác ở nước ngoài như mọi khi và mẹ tôi thì không thể hủy chuyến đi cùng với công ty, nên tôi chịu trách nhiệm chăm sóc con bé trong có hai giờ đồng hồ. Khi đó là hồi tiểu học... nhưng mà năm lớp mấy nhỉ? Nói thật, tôi từng nghĩ việc đó có hơi phiền nhiễu một chút, nhưng tôi đã không để con bé lại một mình và bỏ đi chơi, và lau mồ hôi cho Suguha, thay miếng chườm lạnh trên trán nó.

Khi tôi làm vậy, con bé đột nhiên nói nó muốn uống trà gừng.

Tôi miễn cưỡng gọi cho mẹ để hỏi cách làm. Chỉ cần hòa chiết xuất gừng và mật ong vào nước nóng, một quy trình còn đơn giản hơn cả việc nấu ăn trong Aincrad nếu làm quấy quá cho xong, nhưng với tôi, một thằng nhóc chưa từng động tay vào việc bếp núc, việc đó khó khăn vô cùng. Sau khi đưa trà gừng, được làm ra trong khi tôi khiến mấy ngón tay của mình trợt hết cả da lúc sử dụng cái bàn xát, tới bên cạnh giường Suguha, con bé lúc nào cũng ăn nói hằn học, nhìn lên tôi với một khuôn mặt ngoan ngoãn——

“......Ư...ư......”

Bỗng nhiên, bỗng nhiên, âm thanh ấy vô thức phát ra từ cổ họng tôi.

Mình muốn gặp họ.

Mình muốn gặp Suguha, gặp mẹ, gặp bố.

Khao khát mãnh liệt không chút che đậy xuyên thủng avatar của tôi, khiến tôi phải trượt ngã, và hai bàn tay tôi đáp xuống giường Agatha. Tôi quỳ gối xuống nền như thế, nắm chặt tấm khăn trải giường, và âm thanh khản đặc đó lại thoát ra khỏi miệng tôi.

Mình muốn gặp họ. Nhưng điều đó là không thể. Nhiều trường điện từ do Nerve Gear tỏa ra đã tách rời hoàn toàn ý thức của mình khỏi thế giới thực, giam cầm mình trong thế giới này.

Trong khi cầm lại tiếng nức nở mà miệng tôi nhất quyết phải phát ra, tôi cảm thấy như cuối cùng đã hiểu được tình trạng của mình. «Sự thật» của thế giới này.

Không phải về sự sống hay chết. Làm gì có chuyện tôi từng thực sự trải nghiệm một thứ giống như «cái chết» cơ chứ. Rốt cuộc thì kể cả trong thế giới thực—thứ giống với thế giới này, một «thế giới nơi chết đi thực sự có nghĩa là chết», tôi chưa từng cảm thấy sự hiện diện của tử thần kề cận bên mình.

Đúng hơn, đó là sự thật rằng đây là một «thế giới song song». Rằng tôi không thể gặp được những người tôi muốn gặp. Đó là sự thật duy nhất. Đó là «hiện thực» của thế giới này.

Vùi mặt vào sâu trong tấm khăn trải giường, tôi nghiến chặt răng và cả người tôi tiếp tục run rẩy. Không có một giọt nước mắt nào cả. Không, có lẽ chúng đang chảy xuống hai má của cơ thể thực được làm bằng máu và thịt đang nằm trên giường ở thế giới thực của tôi. Có lẽ, thậm chí là ở trước mặt Suguha đang nhìn tôi từ bên cạnh giường.

“......Sao vậy, onii-chan?”

Giọng nói đó vang lên, một lòng bàn tay mềm mại chạm vào đầu tôi một cách lo lắng.

Bàn tay đó liền vuốt ve mái tóc tôi một cách lúng túng. Lần nữa rồi lần nữa.

Đến khi tôi bật khóc, bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn không ngừng cử động.