Sword Art Online

Quyển 6 - Chương 4




Sinon thở dài một lúc lâu, và đồng thời cố gắng tống khứ cái luồng hơi lạnh lẽo trong lá phổi ảo của mình.

Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở cùng với nhịp tim, và rồi tâm ngắm bắt đầu nở rộng ra rồi lại co vào.

Cô nhìn thẳng vào giữa màn hình. Một người chơi đang chạy qua những bụi cây. Anh ta đang cầm một khẩu súng trường «Yatei» cỡ nhỏ, và mặc dù cô không nhìn được một vài loại vũ khí hỗ trợ khác, nhưng vẫn có thể thấy đủ các loại vật dụng lủng lẳng trên người anh ta. Có thể anh ta đã làm khẩu súng của mình nhẹ nhất có thể, và sử dụng tấm khiên quang học công nghệ cao cùng với chiếc áo chống đạn đa lớp để tăng khả năng phòng thủ. Anh ta cũng đang đội một chiếc mũ với một chiếc mặt nạ bảo hộ, trông giống như một con lợn rừng khổng lồ. Tên anh ta là «Shishigane», và theo như chỉ số thể hiện thì anh ta một người chơi thiên hướng phòng thủ tập với VIT là chỉ số căn bản. Anh ta cũng tham gia vào trận chung kết lần trước, thế nhưng Sinon vẫn chưa đối mặt trực tiếp với anh ta.

Với khoảng cách hơn 1.200m, kể cả khẩu súng tỉa chống tăng «Ultima Ratio Hecate II» cũng không thể bắn được một phát chí mạng qua tấm giáp dày đó. Tất nhiên, nó sẽ khác nếu cô có thể bắn được hai viên liên tiếp, nhưng đối phương không khờ đến vậy. Một khi bị bắn trúng, anh ta nhất định sẽ nấp trong bóng cây và sẽ không chịu thò đầu ra nữa. Khi ấy, nếu cô tiếp tục ngồi ở đó chờ anh ta ra mặt, thì những người chơi khác khi nghe thấy phát súng đầu tiên nhất định sẽ bu lại, và rồi quanh cô sẽ là một rừng đạn súng máy như một đàn ong trong tổ.

Sinon nằm sấp xuống giữa tảng đá và bụi cây, cò súng trong ngón tay cô thì thầm khe khẽ.

“…Lại đây đi nào.”

Một khi khoảng cách giữa mục tiêu và cô giảm xuống còn 800m, cô tin rằng mình sẽ có thể bắn thủng lớp mỏng hơn của tấm áo chống đạn, phần mặt, và gây ra một lượng lớn thương tổn đủ để loại bỏ người này ra khỏi cuộc chơi.

Tuy nhiên, mong ước đó của Sinon lại không thành sự thật khi người kia quay đi và di chuyển ra xa cô. Anh ta cũng cẩn thận đặt một tấm giáp nặng sau lưng, và có thể nói rằng anh ta không hề có chút sơ hở nào cả. Thật đáng tiếc, nhưng có vẻ tốt nhất là cô nên bỏ qua con mồi này và đợi kẻ địch tiếp theo. Khi Sinon vừa rời mắt khỏi ống ngắm, thì cô nhìn thấy một vật tròn bên hông phải anh ta.

Lựu đạn plasma cỡ lớn, những hai quả. Có thể anh ta sử dụng nó với ý đồ phòng thủ vì không có vũ khí hỗ trợ nào khác. Tuy nhiên, trong trò chơi này, mấy món «công cụ rẻ mà hiệu quả» đó thường ẩn chứa vài yếu tố nguy hiểm. Sinon căng người lên và nheo mắt lại nơi ống ngắm.

Cô dịch ống ngắm từ lưng anh ta xuống phía dưới cùng bên phải, và cuối cùng là nhắm vào quả cầu kim loại đang đung đưa.

Hít vào, rồi thở ra. Cô lại hít vào—và nín thở.

Trong khi viễn cảnh thành công gạt bỏ mọi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu cô ấy, cơ thể và bàn tay cô trên khẩu súng tỉa hòa làm một, và một vòng tròn nhỏ xuất hiện. Theo bản năng, cô gái bóp cò súng.

Rồi một xung lực chạy dọc cơ thể cô. Tầm nhìn của cô ấy lập tức bị nhuộm trắng do những tia lửa bắn ra từ họng súng. Tuy nhiên, nó ngay lập tức trở lại bình thường khi cô nhìn qua ống ngắm, và qua đó, Sinon có thể thấy quả lựu đạn trên hông phải người kia nổ ‘bùm’, rồi cô ngẩng mặt lên.

“Chuẩn.”

Trong lúc cô đang lẩm bẩm, một vụ nổ màu xanh biển xuất hiện ở giữa ngọn đồi phía xa, và cây cối cạnh đó đều đổ rạp xuống. Vài giây sau, tiếng nổ mới vang đến chỗ cô, và khỏi cần kiểm tra, cô vẫn biết được rằng HP của người đó đã tụt xuống 0.

Lúc đó, Sinon đứng dậy, duỗi thẳng chân và vác khẩu Hecate lên. Do phát súng và tia lửa phát ra từ họng súng đã làm lộ vị trí của cô, vài giây tiếp theo sau khi ngắm bắn sẽ là khoảng thời gian nguy hiểm nhất đối với một tay bắn tỉa. Cô nhanh chóng rà soát xung quanh và rồi xác định sẽ di chuyển theo đường nào.

Lối này có bụi cây xung quanh, nên cô sẽ không bị phát hiện một cách dễ dàng. Hơn nữa, những kẻ thù xung quanh đã bị thu hút bởi vụ nổ lớn lúc nãy. Mặc dù biết là như thế, nhưng Sinon vẫn không hề dừng lại và tiếp tục chạy thêm hơn một phút nữa trước khi ngồi khuỵu gối dưới gốc một cái cây to đã chết và thở một hơi dài. Khi nhìn lên, xuyên qua kẽ hở giữa những tầng mây dày, cô có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực nằm ở hướng tây.

Đã được 30 phút kể từ khi trận chung kết giải Bullet of Bullets bắt đầu.

Cái anh chàng lợn rừng lúc nãy là người thứ 2 bị Sinon tỉa chết, nhưng những người tham gia không thể biết có bao nhiêu người còn sống sót cho đến khi vệ tinh quét mỗi 15 phút một lần. Cô ấy lấy ra chiếc «Máy Quét Vệ Tinh» nhỏ, kích hoạt để nó mở bản đồ của toàn bộ khu vực và lặng lẽ chờ đợi chiếc máy tự động cập nhật thông tin.

Đồng hồ ở bên trái màn hình cho biết thời gian ngoài thế giới thật đang là 8:30 tối, và nhiều đốm sang đang nhấp nháy trên tấm bản đồ chi tiết. Có 21 đốm, có nghĩa là, 9 người đã bị loại bỏ khỏi cuộc chơi. Sinon tiếp tục nhìn vào màn hình và cố kiểm tra diễn biến hiện tại.

Nơi diễn ra giải đấu này là một hòn đảo tròn nằm cô lập rộng 10km. Phía Bắc hòn đảo là sa mạc, và phía Nam thì chỉ toàn là rừng cây và đồi núi. Ở đó cũng có một thành phố bỏ hoang nằm giữa hòn đảo. Lúc này, Sinon đang ở ngọn đồi ở vùng cực Nam. Ở xa hơn một chút về phía Bắc là một con sông, tách rời những quả đồi với khu rừng.

Ngay lúc này, có 3 đốm sáng trong bán kính 1km. Sinon dùng đầu ngón tay nhấn vào tên của những đốm sáng. Cái tên đang ở gần nhất là «Dyne», người đang di chuyển theo hướng Đông-Bắc, cách cô 600m. Xa hơn một chút về hướng Đông là «Pale Rider» đang chạy đuổi theo «Dyne». Và đốm sáng cuối cùng cách 800m, đứng yên trên những ngọn đồi đá là «Vua Sư Tử Richie».

Richie trang bị cho mình khẩu súng máy hỏa lực mạnh «Vickers». Có lẽ anh ta muốn trụ ở điểm cao nhất trong khu vực này và sẵn sàng xử đẹp bất cứ người chơi nào bén mảng lại gần. Anh ta sử dụng cùng một chiến thuật so với giải đấu lần trước, và rút lui khi đã hết đạn. Tuy nhiên, đến giờ thì chắc anh ta cũng đã có giải pháp rồi. Cho dù thế nào thì cô cũng có thể mặc kệ đối thủ không di chuyển này.

Vấn đề là đốm sáng của «Dyne», có vẻ là đang chạy thục mạng, và «Pale Rider», người đang đuổi theo phía sau. Dyne không chỉ là thủ lĩnh đội của Sinon, mà còn là một người chơi kỳ cựu lọt vào vòng chung kết BoB tận những 3 lần. Anh ta dùng khẩu súng trường tấn công «SG550», đặc biệt thích hợp trong những trận chiến tầm trung. Con người này thì cũng không đáng tôn trọng cho lắm, nhưng anh ta không phải là loại đối thủ có thể xem thường.

Còn Pale Rider, người đang đuổi theo sau Dyne, là một kẻ cô không nên coi nhẹ. Thật ra, trước đây Sinon chưa từng gặp, và tất nhiên là cũng chưa từng chiến đấu với anh ta. Anh ta thật sự mạnh đến như vậy ư? Loại vũ khí đó có thích hợp trên chiến trường này không? Khi Sinon vừa mới nghi ngờ điều đó, thì vệ tinh trên trời có vẻ đã mất hút, và mọi đốm sáng trên bản đồ bắt đầu lập lòe. Thông tin trên chiếc máy quét sẽ biến mất sau khoảng 10 giây nữa.

Theo phản xạ, Sinon đưa tay lên, chuẩn bị đếm các đốm sáng đang dần biến mất. Nhưng khi ngón tay trỏ của cô vừa chạm vào màn hình, thì bàn tay đó nắm lại thành một nắm đấm. Đó là vì cô ấy đã nhận ra rằng mình đang tìm một cái tên đặc biệt.

“…Sao mình lại phải bận tâm tới cái tên đó chứ.”

Sinon khẽ lẩm bẩm. Cô không cần phải bận tâm đến loại người đó—cho dù cái tên người chơi dùng kiếm ánh sáng đáng ghét «Kirito» còn sống hay đã chết. Ngay lúc này, cô nên tập trung vào con mồi vừa lọt vào tầm ngắm của khẩu Hecate. Nếu Kirito lọt vào tầm ngắm này, thì cô chỉ cần ngắm, bắn và rồi ngay lập tức kết thúc mạng sống của anh ta mà không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều.

Những đốm sáng lập lòe cuối cùng cũng biến mất. Sinon đút máy quét lại vào trong túi và tiếp tục băng qua khu rừng.

Phía dưới cô là một ngọn đồi thoải, và đối diện nó là một khu rừng rậm rạp. Lúc này, Dyne và Pale Rider đang ở sâu bên trong khu rừng, đang di chuyển từ phía bên phải sang bên trái Sinon. Cả hai đều đang hướng đến con sông chia đôi chiến trường và cây cầu bắc qua sông. Một Dyne thận trọng hẳn sẽ cố tránh một trận chiến tiềm tàng nhiều nguy cơ cao trong rừng và chọn giải pháp chiến đấu trên cây cầu, nơi có tầm nhìn tốt để anh ta có thể đối đầu với Pale Rider, người đang đuổi theo.

Sinon đã tiến lại gần cây cầu hơn bọn họ. Nếu chạy nhanh bây giờ, thì cô có thể sẽ đến được vị trí ngắm bắn trước. Cô muốn theo dõi trận chiến của họ từ chỗ đó và ngắm vào con mồi khi người đó lơ là cảnh giác.

Chuẩn bị sẵn khẩu Hecate bên vai phải, Sinon hạ thấp người xuống và tiếp tục chạy băng qua khu rừng.

Cô gái tìm được cách để vượt qua vùng đồi màu trà đào một cách an toàn, và một dải sáng màu đỏ lọt vào tầm mắt Sinon khi cô nhào người đến bụi rậm phía cuối.

Đó là một con sông. Chảy ra từ ngọn đồi phía Nam, nó chảy quanh co giữa bản đồ và hướng thẳng về hướng Bắc trước khi biến mất khỏi tầm nhìn mù mịt bởi những đống đổ nát phía xa của thành phố bị bỏ hoang này.

Phía bên kia con sông là khu rừng có rất nhiều cây cổ thụ, và phía dưới những tầng cây, cô có thể nhìn thấy một con đường đá khúc khuỷu. Con đường cách dòng sông 200m tính từ vị trí Sinon đang nấp, và dẫn đến một cây cầu kim loại đơn giản. Lúc này, hai người chơi đó hẳn đã đang ở trên con đường—

Trực giác của cô có vẻ là đúng, một hình dáng đang chạy ra từ bóng của những cây cổ thụ mọc lên giữa con đường và cây cầu. Sinon vội vã chuẩn bị khẩu Hecate trên nền đất và đưa mắt lên trước khi nhìn qua ống ngắm.

Người đó đang mặc một bộ quần áo ngụy trang màu rừng núi, và cái cằm của anh ta có thể nhìn thấy phía dưới chiếc mũ bảo hiểm. Cùng với đó, là khẩu súng trường tấn công SIG đã xác định được đó chính là Dyne. Anh ta chạy chầm chậm xuống dưới con đường hệt như một người lính kỳ cựu. Và sau khi ra khỏi khu rừng được vài giây, anh ta chạy nhanh 50m đến cây cầu bằng kim loại, khoảng về phía Sinon đang nấp và ngap lập tức nằm sấp xuống mặt cầu.

“…Hiểu rồi.”

Sinon lẩm bẩm. Trong tình huống này, thì anh ta có thể tấn công kẻ địch đang cố chạy băng qua cây cầu. Tuy nhiên, anh ta vẫn quá bất cẩn. Đối với một kẻ địch có thể nấp bên phía bờ sông, thì anh ta lại làm lộ toàn bộ lưng mình ra.

“Bất cứ lúc nào cũng phải để ý đến sau lưng mình, Dyne ạ.”

Sinon lẩm bẩm trong khi các hồng tâm thẳng hàng lại với nhau và ngắm vào khuôn mặt thô ráp. Bây giờ, cô có thể tấn công trực tiếp mà không cần phải chờ Dyne và Pale Rider đánh nhau. Cho dù Pale Rider có cảm nhận thấy sự hiện diện của Sinon, thì anh ta vẫn phải chạy băng qua cây cầu nếu muốn tiếp cận cô. Sinon chỉ cách cây cầu có 200m, và kể cả khi kẻ địch chạy hết sức, cô vẫn tin chắc rằng phát bắn của mình sẽ là chí mạng.

—Tất nhiên, mình cũng thấy luyến tiếc cho những người đang xem trực tiếp qua màn ảnh thật.

Sinon thầm nghĩ trong khi đưa ngón tay lên cò súng khẩu Hecate, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo…

Có một sự ớn lạnh phía đằng sau cô.

Có ai đó cũng đang ở đằng sau cô.

—Thôi chết rồi! Mải ngắm quá nên quên không để ý đằng sau lưng!

Sinon hét trong đầu, rồi cô nhanh chóng bỏ tay phải ra khỏi khẩu Hecate. Cô quay ngoắt 180 độ như thể người cô là một cái lò xo và lấy tay trái rút vũ khí hỗ trợ, khẩu tiểu liên «MP7». Trong lúc hành động, những ý nghĩ hỗn độn vụt qua đầu cô.

—Nhưng làm sao lại có người đằng sau mình được cơ chứ? Chẳng phải chỉ có Vua Sư Tử Richie khi mình kiểm tra «Máy Quét Vệ Tinh» vài phút trước hay sao? Tên này không thể chạy xuống từ ngọn đồi được. Và mình cũng không thể không chú ý tới bước chân của kẻ địch nếu hắn chạy với một khẩu súng máy hạng nặng được. Như vậy, không thể có tên nào ngoài Richie có thể vòng ra sau lưng mình trong thời gian ngắn như vậy. Chuyện gì đang diễn ra thế này— Hắn là ai cơ chứ—

Dù rất bất ngờ nhưng Sinon vẫn rút được khẩu MP7 ra phía sau lưng, và giơ họng súng đen lên phía trước. Tất nhiên, cô không quan tâm lắm đến những thứ đó; cô không thể tin rằng có người còn đi trước mình một bước.

Ngay lúc này, cô không thể né được khẩu súng trường này được nữa. Họ sẽ sớm sử dụng toàn bộ đạn trong băng để làm giảm HP của nhau— Sinon đã sẵn sàng để bóp cò súng sau khi chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này.

Nhưng ngay khi cô định bóp có và bắn thì…

Kẻ tấn công khe khẽ thì thầm và giơ tay phải lên, trông nhưng muốn ngừng Sinon lại.

“Chờ đã!”

“Uehh…!?”

Sinon mở to mắt và dời ánh mắt từ họng súng vào khuôn mặt của kẻ địch.

Cô liền nhìn thấy mái tóc dài đen quyến rũ, và làn da trắng cho dù đang trong buổi hoàng hôn, và đôi mắt dài hẹp đang lấp lánh.

Kẻ thù không đội trời chung Kirito của cô ngã nửa người lên Sinon, cầm khẩu súng lục FiveSeven bằng tay trái và đang chĩa vào cô.

Sau khi nhận ra tình huống hiện tại, trái tim của Sinon cùng một lúc trải qua vô vàn cảm xúc, và tất cả tập trung lại trong một lưỡi kiếm. Cô quên đi họng súng trước mặt và vô thức nghiến răng, quẳng ra một ánh mắt hiểm độc, và di chuyển để bắn khẩu MP7 đang ở bên tay trái.

Nhưng Kirito lại một lần nữa nói với giọng bình tĩnh khiến buộc Sinon phải dừng ngón tay lại.

“Chờ chút đã. Tôi có một đề nghị.”

“…Đề nghị gì trong tình huống như này chứ…”

Sinon cãi lại với một giọng nhỏ nhẹ chứa đầy sát khí.

“Có gì để đề nghị và đàm phán trong tình huống này? Chúng ta chỉ có chờ xem ai chết trước thôi!”

“Tôi đã có thể bắn trước nếu tôi muốn!”

Những lời nói của Kirito căng thẳng một cách lạ thường, khiến Sinon phải ngừng nói lại. Có cảm giác có thứ gì đó khiến anh ta lo lắng hơn việc bị chĩa súng vào mặt này.

Và mặc dù cô không lấy làm vui vẻ gì, nhưng điều Kirito vừa nói là đúng. Nếu anh ta có thể tiến lại gần dễ dàng như vậy, thì anh ta đã có thể đánh lén sau lưng cô bằng mấy viên đạn hoặc thanh kiếm ánh sáng.

“…”

Đối mặt với Sinon, lúc này đang nín lặng, Kirito tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng.

“Tôi không muốn hai người đó nghe thấy chúng ta đang cãi nhau.”

Mắt Kirito liền nhìn ra phía sau Sinon, về phía cây cầu kim loại nơi sắp diễn ra một trận chiến khác.

“Ế…? Anh định…”

“Tôi muốn theo dõi trận chiến trên cây cầu đó cho đến khi người chiến thắng được xác định. Xin đừng có làm gì cho đến lúc đó.”

“…Theo dõi? Vậy sau đó anh định sẽ làm gì? Nói ba cái thứ ngốc nghếch như kiểu ‘ta đánh nhau đi’ hả?”

“Chúng ta cần phải kiểm soát được tình hình… nhưng tôi sẽ sớm rời đi nên không đánh lén cô đâu, đừng lo.”

‘Nhưng tôi có thể tỉa anh từ sau mà, anh biết chứ?”

“Thế thì chịu thôi. Nhưng giờ hãy nhịn khó một chút nhé. Trận chiến bắt đầu rồi kia kìa!”

Kirito thấp thỏm quay sang nhìn về phía cây cầu và hạ khẩu FiveSeven bên tay trái xuống. Mặc dù đối thủ vẫn đang chĩa một khẩu súng tiểu liên vào giữa trán, nhưng anh vẫn đặt nó vào lại bên trong bao.

Mặc dù có vẻ giận dỗi, nhưng Sinon không thể làm gì khác được, và cứ thế cô thả lỏng vai xuống.

Nếu cô nhấn mạnh ngón tay ở cò súng thêm một chút nữa, thì 24 viên đạn 4.6mm của khẩu MP7 có thể đã bắn vào Kirito. Tuy nhiên, Sinon đã coi Kirito là kẻ thù lớn nhất, thế nên cô thật sự không vừa lòng khi kết thúc trận chiến đánh lại anh ta theo cách như thế này chút nào.

Nếu là Kirito, thì anh ta có thể tránh được phát bắn từ khẩu Hecate mà không cần nhìn thấy đường đạn, Sinon đã có kế hoạch cho điều này và đã nghĩ mọi cách có thể để chiến đấu với anh ta. Nếu họ đánh nhau, tất nhiên cô hy vọng rằng cô và Kirito là hai người cuối cùng còn trụ lại trong số 30 người chơi và đánh một trận sinh tử bằng tất cả con tim và linh hồn của cô.

“…Anh sẽ chiến đấu với tôi sau khi chúng ta làm xong việc này chứ?”

“Ừ.”

Kirito gật đầu, và Sinon hạ khẩu súng tiểu liên xuống sau khi nhìn vào mắt anh ta trong vòng nửa giây. Cô biết rằng việc đó sẽ không như vậy, nhưng để tránh việc Kirito tấn công bất ngờ, cô vẫn không bỏ ngón tay ra khỏi cò súng. Tuy nhiên Kirito lập tức thả lỏng cơ thể và nằm sấp vào bụi cây bên cạnh Sinon. Anh ta lấy ra cái ống nhòm mini từ chiếc túi đai lưng và bắt đầu theo dõi trận chiến.

Thái độ lơ đễnh không coi việc Sinon có thể là một mối nguy hiểm tiềm tàng khiến cô vừa giận dữ vừa không bằng lòng. Sao cái tên này lại phải theo dõi trận chiến của người khác? Thêm nữa, hắn ta xuất hiện khi nào thế? Không có tên Kirito trong phạm vi bán kính 1km khi cô kiểm tra «Máy Quét Vệ Tinh» một vài phút trước.

Tuy nhiên, Sinon vẫn đành phải bỏ đống thắc mắc đó lại và đặt khẩu MP7 vào bên hông trái. Rồi bằng cả hai tay, cô cầm khẩu Hecate lên và nhìn qua ống ngắm, theo dõi hai người kia đang đánh nhau.

Trên cây cầu kim loại dài, Sinon vẫn có thể nhìn thấy Dyne đang nằm sấp gần phía cô. Khẩu SG550 kề trước mặt anh ta không hề di chuyển chút nào, và sự tập trung không ngừng này cho thấy anh ta không phải là một người có thể coi thường được. Tất nhiên, gã Pale Rider dai dẳng chạy đuổi theo Dyne cũng không hề dễ dàng ló mặt ra từ khu rừng phía trước.

“…Trận chiến mà anh đang mong chờ có lẽ sẽ không xảy ra đâu.”

Sinon thì thầm chế giễu Kirito đang ở bên cạnh.

“Dyne sẽ không nằm ở đó mãi được. Một khi anh ta di chuyển, tôi sẽ nhắm bắn vào anh ta trước.”

“Nếu thế thì cô có thể làm vậy… Không, chờ đã.”

Kirito bất ngờ trả lời. Sinon theo phản xạ rời mắt khỏi ống ngắm và nhìn về phía cây cầu kim loại.

Lúc này, một hình bóng đột nhiên xuất hiện từ con đường sâu phía bên trong khu rừng rậm.

Đó là một người chơi cao và gầy, mặc bộ quần áo ngụy trang bí ẩn màu xanh trắng. Do có một chiếc mũ bảo hiểm trên đầu nên họ không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Người đó trên tay chỉ cầm khẩu shotgun hạng nhẹ «ArmaLite AR 17». Người này có thể là— không, chắc chắn anh ta là «Pale Rider», người đang đuổi theo Dyne.

Dyne đang nằm ở phía bên kia cây cầu, ngay lập tức nhổm vai dậy, và bầu không khí bất thường này lan ra đến tận chỗ Sinon đang ở đằng xa. Trái lại, cô chẳng cảm nhận được gì từ vị trí của Pale Rider. Trông có vẻ anh ta không hề sợ sệt trước khẩu SIG đang nằm trong tay Dyne khi đi qua cây cầu.

“…Người đó mạnh phết đấy…”

Sinon không biết làm gì ngoài việc nói ra câu đó, và phía bên cạnh cô, Kirito bỗng nhiên di chuyển. Sinon nhìn anh ta một lúc và nhận ra mặt bên khuôn mặt trông giống con gái đó đang hiện ra một sự căng thẳng. Nói cách khác, Kiroto đang nhìn Pale Rider? Cho dù vậy thì đây là lần đầu tiên Sinon nhìn thấy tên và diện mạo của người chơi này, hành động của anh ta là minh chứng cho sự dày dạn của mình.

GGO có tính năng hỗ trợ dự báo «Đường Đạn» không tồn tại ngoài thế giới thật. Không hề dễ dàng để tiến đến gần kẻ địch bằng một khẩu súng máy hoàn toàn tự động. Thông thường, sẽ có vài chướng ngại vật để người chơi nấp đằng sau, vì thế anh ta có thể chạy từ chỗ nấp này đến chỗ nấp kia, di chuyển sang hai bên để tiến lại gần kẻ địch.

Tuy nhiên, lạ lùng thay, Pale Rider lại cứ thế mà bước đi trên cây cầu một cách thiếu cẩn trọng. Không có gì, không có vật thể nào để chặn lại những viên đạn. Cho dù có là Dyne, người đã tạo ra tình huống này cũng chỉ có thể nằm sấp trên sàn cầu, và chỉ có thể nhìn thấy một chút lưỡng lự ở trên lưng anh ta.

Tuy nhiên, Dyne là thủ lĩnh của một biệt đội cũng khá lâu rồi, nên kinh nghiệm của anh xóa tan đi sự lưỡng lự trong lòng. Một giây sau, khẩu súng trường SG550 khai hỏa với những âm thanh dữ dội đúng chất súng Thụy Sĩ, và lia đạn qua mặt sông.

Tuy nhiên, Pale Rider đã tránh được loạt đạn 5.5mm theo cách mà Sinon không hề nghĩ tới. Anh ta chạy đến chỗ một cái dây cáp cầu và dùng tay trái để trèo lên. Dyne vội vã chĩa khẩu súng về phía anh ta, nhưng đó lại là một khó khăn đối với một người đang nằm sấp ngắm vào kẻ địch phía bên trên; khi Dyne bắn trượt phát thứ hai, Pale Rider sử dụng lực đẩy của đoạn dây cáp và nhảy xuống chỗ khá là gần Dyne.

“Một người chơi theo đường STR, sử dụng trang bị hạng nhẹ và cơ động trong không gian… điểm kĩ năng của anh ta hẳn cũng khá là cao.”

Sinon lẩm bẩm, Dyne đứng dậy như thể không muốn bỏ lỡ một giây phút nào và bóp cò súng lần thứ 3. Tuy nhiên, đợt tấn công này đã bị Pale Rider nhìn thấu. Vì đường đạn của Dyne cách mặt đất một khoảng, cái bóng trắng xanh lập tức nhảy xuống mà không ngã nhờ dùng tay trái chống và lăn tới luôn. Anh ta chỉ còn cách Dyne có 20cm.

“Chết tiệt…!”

Dyne thốt ra một câu rủa quen thuộc và cố thay nhanh băng đạn 30 viên đã trống rỗng. Tuy nhiên…

Khẩu ArmaLite trong tay phải của Pale Rider lóe sáng.

Ở khoảng cách gần như vậy, thì những viên đạn của khẩu shotgun không thể trượt đi đâu được nữa. Dyne ngay lập tức ngã ngửa ra đằng sau và hiểu ứng ánh sáng đặc biệt bao trùm lấy anh ta. Nhưng điều đáng chú ý là, anh ta không hề dừng lại, tiếp tục nạp đạn và sẵn sàng chĩa khẩu súng vào khuôn mặt đó— tuy nhiên, phát súng thứ hai từ khẩu shotgun bắn ra.

Pale Rider lại tiến lại gần và bắn lần thứ hai để khiến Dyne mất thăng bằng. Đó là điểm đáng sợ của súng shotgun; ngoài sát thương, nó còn gây ra một khoảng dừng, khiến cho người chơi liên tục bị tấn công mà không tài nào chống đỡ nổi.

—Không cần thiết phải đưa khẩu SIG lên tận mặt để bắn vì ánh lửa phụt ra từ nòng súng khi bắn ngang hông cũng cực mạnh rồi.

Tuy nhiên, những suy nghĩ của Sinon không đến được với Dyne, và tất cả đã quá muộn. Pale Rider tiếp tục tiến lại gần và chậm rãi thay đạn khẩu AR17 trước khi bóp cò súng ngay trước mặt Dyne lần thứ 3. Viên đạn cỡ 12 gauge phát nổ, bắn ra một tràng đạn và làm tụt lượng HP còn lại của Dyne về 0.

Dyne nằm bệt trên sàn cầu, kèm theo dòng chữ màu đỏ [Đã chết] to đùng chầm chậm quay phía trên. Giờ anh ta đã bị loại ra khỏi trận chung kết. Trong thời gian này, anh ta sẽ không thể đăng xuất ra được để tránh việc người chơi trao đổi thông tin ngoài thế giới thật. Cái «xác» này giờ chỉ có thể theo dõi buổi trực tiếp cho đến khi trận chiến kết thúc.

“Người mặc đồ xanh biển đó lợi hại thật đấy…”

Kirito ở bên cạnh khẽ nói. Sinon vô thức gật đầu đồng ý, rồi ngay lập tức nhíu cặp lông mày lên khi nghe thấy câu nói tiếp theo.

“…Có phải…người đó là một trong số những người mà chúng ta đã đề cập đến trong danh sách…?”

Sinon cảm thấy vô cùng đáng ngờ, nhưng liền nhớ ra «Pale Rider» là một trong 3 người chơi mà Kirito để ý đến. Nói cách khác, Pale Rider có thể là mục tiêu đó. Hai người họ đều cố giết lẫn nhau trong game VRMMO mà Kirito chơi hồi trước, và tên của trò chơi đó là— không, có thể đó là cái trò chơi đầy tai tiếng ấy…

Lúc này, Sinon thúc ép lòng mình thôi không suy nghĩ nữa.

Kirito cũng có những vấn đề riêng của mình, nhưng đó là chuyện của anh ấy. Không ai được phép chen vào và họ không phải chịu trách nhiệm về việc đó.

Sinon trông như thể muốn thoát ra khỏi vấn đề này và khóa chốt an toàn của khẩu Hecate lại trước khi nói với giọng nhỏ nhẹ.

“Tôi sẽ ngắm bắn vào gã đó.”

Không đợi Kirito trả lời, cô đưa ngón tay vào cò súng. Sau khi Pale Rider loại Dyne bằng một đợt tấn công hết sức kịch tính, anh ta rời khỏi cây cầu và đi về phía hướng Bắc. Hồng tâm của Sinon liền hướng đến tấm lưng gầy gò của anh ta, và để ý đến yếu tố hướng gió và khoảng cách trước khi sẵn sàng bắn.

Cuối cùng Kirito cũng trả lời với cái giọng khàn khàn.

“Ahh… Tôi hiểu rồi. Nhưng, nếu anh ta là gã đó…”

—Nếu là gã đó thì làm sao? Anh đang cố nói với tôi rằng với khoảng cách chưa đến 300m và đang quay lưng lại như vậy thì anh ta có thể tránh «cú bắn đầu tiên không có đường dự báo» đặc thù của tôi được ư?

“…Đừng có đùa.”

Sinon há môi trả lời lại Kirito và bắt đầu bóp cò súng mà không hề do dự—

Nhưng đúng lúc đó…

Sinon nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được qua ống ngắm.

Một viên đạn nhỏ vọt khỏi vai phải tấm áo ngụy trang xanh trắng của Pale Rider, và cái người cao và gầy gò đó đổ gục xuống sang bên phải như thể do tác động của viên đạn vậy.

““Ahh…!””

Sinon và Kirito, người đang theo dõi cảnh tượng đó qua chiếc ống nhòm ở bên trái, thốt lên cùng một lúc.

Mặc dù bị ngạc nhiện, nhưng Sinon theo bản năng vẫn tập trung vào thính giác của mình. Tất nhiên là để kiểm tra phát súng bắn vào Pale Rider xem nó bay ra từ đâu và chất lượng âm thanh ra sao. Tuy nhiên…

Dù có dỏng tai lên như thế nào, tất cả những gì cô có thể nghe thấy chỉ là tiếng gió thổi và nước chảy từ con sông.

“…Tôi có bỏ qua cái gì à…?”

Sinon lẩm bẩm, và Kirito, trông có vẻ đang suy nghĩ về điều đó, lặng lẽ trả lời.

“Không đâu, tôi cũng chẳng nghe thấy gì cả. Chuyện gì đang diễn ra vậy…?”

“Tôi chỉ nghĩ ra được 1 thứ… Phải chăng đó là một khẩu súng trường laze phát ra một âm thanh rất nhỏ… hoặc là một khẩu dùng đạn thật với một bộ giảm âm. Tuy nhiên…”

“Ca… Cái gì…?”

Sinon quay sang và nhìn chằm chằm vào một Kirito đang bối rối, nghĩ về những thứ mà cô phải nói cho anh ta biết và bắt đầu giải thích.

“Đó là một bộ giảm âm. Một trang bị đặt ở phía trước nòng súng để làm giảm âm thanh của phát bắn.”

“Vậy… Vậy là một ống giảm thanh à…”

“Có thể gọi như vậy. Dù sao, một khẩu bắn tỉa được trang bị thứ đó, có thể chặn lại âm thanh của phát bắn đến một mức độ nhất định. Nhưng thứ đó sẽ gây ảnh hưởng đến độ chính xác, phạm vi bắn, và cũng khá là đắt tiền.”

“Hiểu rồi…”

Kirito gật đầu trong khi mắt liếc nhìn phần nòng khẩu Hecate II của Sinon. Phia trước nòng súng là bộ phận chống giật, và một kẻ nghiệp dư như Kirito cũng đủ biết nó không phải là bộ giảm thanh. Sinon đế thêm trước khi anh ta kịp nói gì đó.

“Không phải là tiết kiệm tiền, nhưng những thứ đó không hợp với tôi.”

Fuun.

Cô khịt khịt mũi và lại nhìn qua ống ngắm. Pale Rider đã nằm gục trên sàn cầu, trông không có vẻ anh ta có thể đứng dậy được, nhưng đó không phải là một phát bắn chí mạng. Bởi nếu như vậy, sẽ có một ô chữ màu đỏ ‘Đã chết’ phía trên anh ta giống như Dyne, người đang nằm cách xa anh ta. ‘Anh ta vẫn còn sống, vậy sao anh ta không chạy đi hay tấn công lại’—

Ngoài ra cũng còn vài điểm đáng nghi ngờ khác. 10 phút trước, Sinon đã kiểm tra trên bản đồ hiển thị ở «Máy Quét Vệ Tinh» và không thấy ai khác trong phạm vi 1km. Nói cách khác, tay xạ thủ bí ẩn đó đã bắn Pale Rider ở khoảng cách khá là xa. Nhưng như vậy, thì hắn phải sử dụng loại đạn khá lớn. Trong GGO, nòng súng càng lớn, thì hiệu quả giảm thanh càng kém, và độ chính xác cũng như phạm vi ngắm bắn cũng bị ảnh hưởng theo. Tuy nhiên, lúc này lại không nghe thấy được gì,và cô không thể nào hiểu được tại sao lại như vậy.

Trong khi đang suy nghĩ, Sinon đột ngột nhớ ra cô cũng đã từng thắc mắc về một điều tương tự như vậy về người chơi đang ngay bên cạnh cô ấy, và cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để hỏi. Cô quay lại và nói.

“…Nói mới nhớ, Kirito, lúc nãy anh từ đâu chui ra thế? 10 phút trước tên anh không xuất hiện trên bản đồ hiển thị ở máy quét vệ tinh cơ mà.”

“Eh…? Tôi bám theo cách Pale Rider 500m thôi mà, nó phải hiện ra chứ nhỉ… không, à, tôi hiểu rồi.”

“Cái gì thế?”

“Nhắc mới nhớ, 10 phút trước tôi đang lội qua con sông. Có lẽ là bởi vì tôi ở dưới mặt nước nên máy quét không phát hiện ra được…”

—ANH, ANH BƠI QUA SÔNG Ư?

Sinon cố hết sức kiềm chế để khỏi hét to lên.

Cần phải biết rằng những con sông và hồ nước trong trò chơi này không phải là khu vực cấm, và họ sẽ không bị chết nếu bị chìm xuống bên trong. Tuy nhiên, trong môi trường dưới nước, lượng HP sẽ tiếp tục giảm xuống, và người chơi sẽ không thể bơi được bởi trọng lượng của trang bị trên cơ thể. Thực tế đó là điều không thể đối với bất cứ người chơi nào muốn bơi qua con sông rộng đó ngoại trừ những người chơi theo đường thợ lặn với trang bị hỗ trợ cho việc hô hấp dưới nước.

“Anh, anh làm vậy bằng cách nào…?”

Sau khi Sinon hỏi câu đó một cách khó khăn, Kirito chỉ nhún vai và trả lời.

“Tất nhiên là tôi phải bỏ hết trang bị ra rồi. Tất cả các game sử dụng đặc tính của «Hạt Giống» đều có thể gỡ bỏ trang bị trong cửa sổ nhân vật vào lại túi hành trang. Không việc gì mà phải mang chúng theo, đúng chứ?”

“…”

Có lẽ đây là một ví dụ thích hợp để mô tả một ai đó bị sốc mà không thể trả lời lại được. Tạm gác chuyện bơi qua sông lại, việc dám dũng cảm cởi bỏ hết vũ khí và áo giáp ở giữa chiến trường cũng đã không thể tin được rồi.

“…Mọi người sẽ thấy rất vui khi thấy nhân vật của anh ở dưới nước như vậy.”

“À… Chẳng phải truyền hình trực tiếp chỉ chiếu những cảnh đánh nhau thôi sao?”

Thấy Kirito nói như kiểu đừng-có-coi-tôi-là-kẻ-ngốc như vậy, Sinon hờ hững khịt mũi rồi trả lời.

“…Sao cũng được, như vậy là «Máy Quét Vệ Tinh» không thể phát hiện ra được người đang ở dưới nước. Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Nhưng, Pale Rider cũng khá mạnh, nhưng không phải là một người chơi nổi bật lắm. Anh ta không thể đứng dậy sau khi bị đạn bắn, và trông như thể…”

Sinon vừa định nói ‘sẽ không sống sót nổi’, thì cô bị ngắt lời bởi Kirito đang đưa ống nhòm lên nhìn.

“Không… Tôi không nghĩ anh ta sợ hãi đến mức không thể đứng dậy được… Nhìn kia kìa, chẳng phải có vài hiệu ứng ánh sáng kì lạ trên avatar của anh ta hay sao…?”

“Eh…”

Sinon vội vã tăng độ phóng đại của ống ngắm. Mặc dù rất khó nói bởi ánh hoàng hôn quá chói, nhưng có những tia điện màu xanh xung quanh tấm áo ngụy trang xanh trắng của Pale Rider. Sinon đã từng nhìn thấy hiệu ứng này trước đây, và đó là—

“Một… Một viên đạn sốc điện…!?”

“Cá… Cái gì cơ?”

“Như tên gọi, nó là một loại đạn đặc biệt tạo ra một dòng điện cao áp khi bắn trúng mục tiêu. Nhưng cần súng có cỡ nòng khá lớn để chứa nó, và ngay giá của một viên đạn cũng rất đắt, nên người ta hầu như không dùng trong những trận đấu PvP. Loại đạn đó thường được sử dụng khi một tổ đội đi săn một con quái lớn."

Thật ra, trong lúc Sinon đang giải thích, thì những tia sáng làm tê liệt Pale Rider bắt đầu giảm ít đi. Thêm vài giây nữa, thì hiệu ứng ánh sáng đó sẽ biến mất. Chắc lượng HP của anh ta cũng không bị hao hụt bởi phát bắn, nhưng giờ thì cô thật sự không thể hiểu tại sao kẻ địch lại thực hiện phát bắn khó như vậy.

“—!”

Sinon không thể biết được chút rung động đó đến từ cô hay từ Kirito đang ở bên cạnh.

Cách 200m về phía Bắc tính từ nơi họ đang nấp là một cây cầu to bằng kim loại kéo dài sang cả hai hướng Đông và Tây. Ở phía Tây cây cầu là Dyne đã tử nạn. Còn ở phía Đông, Pale Rider đang bị gục xuống bởi một viên đạn sốc điện đến từ khu rừng cách anh ta 5m về hướng Bắc. Tuy nhiên, lúc này anh ta chuẩn bị đứng dậy.

Ngay giữa Pale Rider và Dyne, một hình bóng màu đen xuất hiện, bước ra từ bóng của một trụ đỡ cầu.

Nhìn lần đầu, thì thứ đó trông không giống như một con người (người chơi). Avatar được che phủ hoàn toàn bởi một vẻ ngoài đầy bí ẩn. Sau khi cố hết sức để nhìn, cuối cùng Sinon cũng hiểu vì sao mà cô lại không nhìn thấy rõ anh ta được. Người đó được bao phủ bởi một tấm áo choàng phủ đầu, và cái mũ trùm đầu đó lật phật như một thứ gì đó mỏng manh trước con gió. Đó là một bộ trang phục của lính bắn tỉa, Ghillie Suit. Không, đúng hơn phải gọi là «Ghillie Mantle». Nhưng—

“…Hắn ta đứng đấy từ lúc nào vậy…?”

Sinon lẩm bẩm. Gã mặc áo choàng đó có thể là người đã bắn Pale Rider. Tuy nhiên, anh ta bước ra ngoài khu rừng từ lúc nào thế? Kể cả có một bộ Ghillie Mantle có khả năng ngụy trang đặc biệt, thì chắc chắn anh ta phải bị phát hiện ra nếu di chuyển trên cây cầu kim loại mà không bị ai để ý đến. Hay anh ta cũng bơi qua con sông giống như Kirito? Nhưng nếu như vậy, thì Sinon lại chưa từng thấy anh ta mở cửa sổ ra và đeo lại các trang bị.

Nhưng lúc sau, câu trả lời gạt bỏ mọi nghi hoặc của Sinon xuất hiện.

Tấm áo choàng rách rưới di chuyển, và rồi để lộ ra món vũ khí chính bên tay phải ẩn sau lớp áo.

“—«Sát Thủ Vô Thanh».”

Cô há hốc mồm, hét lên.

Đó là một khẩu súng tỉa lớn như khẩu Hecate. Mặc dù khẩu súng đó bé hơn Hecate, nhưng các lỗ vít lại vượt xa so với các cơ cấu máy móc thông thường, báng súng chất lượng cao có phần bấm đầu ngón tay and thân súng đen xám bóng loáng tạo ra một cảm giác ớn lạnh. Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất về nó là bộ giảm thanh lớn gắn ở phía đầu họng súng. Không, nói là nó được cài thêm vào thì không đúng, mà là, nó là một khẩu súng tỉa được thiết kế với ý định sử dụng bộ giảm thanh.

Tên thật của nó là «Accuracy International L115A3», và dùng loại đạn Lapua Magnum 0.338 inch. Mặc dù sức công phá của nó thấp hơn nhiều so với loại đạn 0.50 BGM của khẩu Hecate II, nhưng khẩu L115A không phải là một khẩu súng tỉa chống tăng. Nhìn vào khẩu súng, hẳn ai cũng biết rằng nó vốn được trang bị với một bộ giảm thanh được tạo ra để bắn tỉa người. Vì tầm bắn lớn nhất của nó lên đến hơn 2000m, nên những người bị bắn không hề nhìn thấy được tay xạ thủ, và không thể nghe thấy tiếng súng trước khi gục xuống. Do đó, người ta gọi nó với cái tên—«Sát Thủ Vô Thanh».

Sinon đã nghe nói về khẩu súng tỉa đáng sợ này trong GGO, nhưng cô chưa từng nhìn thấy nó trước đây. Và cô cũng chưa từng nghe thấy có một xạ thủ bắn tỉa nào đó có thể hoạt động độc lập ngoài cô ra. Tuy nhiên, tấm áo choàng tả tơi đó có thể bắn từ sâu trong rừng, qua con sông và bắn trúng vào Pale Rider. Không thể thực hiện được phát bắn đó nếu không có đủ kĩ năng, sự tập trung cần thiết, cũng với sự điều khiển nhịp tim tốt.

—Gã này là ai vậy?

Sinon nhìn đồng hồ đeo bên tay trái. Giờ đã là 8.40pm. Còn 5 phút nữa «Máy Quét Vệ Tinh» sẽ quét lần thứ 3, và trong tình huống như này, mọi thứ dường như trôi chậm hơn bình thường.

Gã mặc áo choàng bí ẩn trong ống ngắm của cô tỏa ra tử khí nồng nặc khi đeo khẩu L115 ra sau lưng. Sinon mở to mắt ra xem có ai hay tổ đội nào bám theo sau không, nhưng không có gì khác ngoài họng súng và cái mũ trùm đầu xám đen đó. Gã này trông như đang lướt đi khi hắn bước đến gần Pale Rider đang nằm gục trên sàn cầu.

Pale Rider, người đã có thể hạ gục Dyne mà không hề bị xây xát chút nào, là một người chơi có đáng điệu mạnh mẽ. Sinon chưa từng nghe thấy tên anh ta trước đây, nhưng ở lục địa phía bằng xa xăm đó, anh ta có lẽ là một người chơi nổi tiếng như «Behemoth» cùng với khẩu minigun của anh ta. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cả 2 người bọn họ nằm gục xuống như thế này, sự hiện diện của gã mặc áo choàng lại càng gây sốc hơn. Trong lần đầu tiên để có được khẩu Hecate, Sinon đã từng hạ gục một con quái to như một con boss, và gã mặc áo choàng đó làm Sinon cảm thấy ớn lạnh hơn khi đối đầu với con quái đó— không, nó còn ớn lạnh hơn nhiều.

Nhưng khi cô nhận ra khả năng của gã mặc áo choàng, có một điều mà Sinon không thể nào hiểu được.

Mặc dù hắn ta có một khẩu súng hiếm và kĩ năng ngắm bắn cao, vậy thì tại sao lại sử dụng một viên đạn sốc điện mà không phải là đạn thật? Pale Rider chỉ có những trang bị hạng nhẹ, nên một viên Laqua.338 sẽ có cơ hội giết chết anh ta nếu bắn vào đầu hoặc vào tim. Tuy nhiên, việc này là có thể hiểu được nếu hắn muốn làm tê liệt trước khi ngắm bắn ai đó một cách chính xác hơn. Tuy nhiên, hắn ta lại xuất hiện từ phía khu rừng đằng xa sau khi bắn phát đạn sốc điện đầu tiên và bước thẳng đến Pale Rider, người vẫn còn rất nhiều HP, từ đó làm lộ ra vị trí của mình. Chẳng nhẽ vIệc ngắm bắn khó khăn đó lại không có chút ý nghĩ nào.

Nỗi băn khoăn đó cùng với việc không thể biết trước được kế hoạch của kẻ địch khiến Sinon tức giận và cắn vào môi.

Kirito, người đang đứng bên cạnh cô, vẫn đang im lặng. Mặc dù Sinon muốn kiểm tra tình hình với anh ta, nhưng cô lại do dự khi rời mắt khổi gã mặc áo choàng, và chỉ có thể nhìn qua ống ngắm của khẩu Hecate.

Sword_Art_Online_Vol_06_-1032

Gã mặc áo choàng bước đến phía trước Pale Rider và giơ tay phải lên cái mũ trùm đầu trong khi vẫn đang cầm khẩu L115. Sinon nghĩ Hắn ta định kết thúc bằng vũ khí phụ? Trong khoảng cách gần như này, thì chỉ cần một khẩu súng trường mini cũng có thể làm HP của Pale Rider tụt xuống 0—

“…Eh…”

Nhưng Sinon lại ngạc nhiên thốt lên.

Thứ mà hắn ta lôi ra là một khẩu súng lục. Do bóng của nó dưới ánh hoàng hôn quá lớn và ngày lập tức bị che lại bởi phần thân, nên Sinon không thể đoán được đó là loại súng nào, nhưng cũng đủ để nhận ra đó là một khẩu súng lục tự động thông thường.

Một phát bắn từ một khẩu súng lục cũng gây ra lượng tổn thương không hề ít hơn so với một khẩu súng trường, nhưng sau khi bóp cò liên tục vài lần, nó sẽ không bắn tự động được nữa, và sẽ cần rất nhiều thời gian để có thể làm tụt hết HP của đối phương. Ngay lúc này, Pale Rider đang nằm gục trên sàn cầu, và có vẻ đang phục hồi lại trạng thái. Khi đã có thể di chuyển, anh ta chắc chắn sẽ bắn khẩu shotgun bên tay phải. Lúc đó, người sẽ chết sẽ là gã mặc áo choàng đó.

Dù vậy, gã mặc áo choàng vẫn đứng đó chờ, mặc cho cơn gió chiều tà thổi vào tấm áo choàng Ghillie. Không có chút cảm giác sợ sệt hay lo lắng xuất hiện ở hắn. Hắn ta tiếp tục chĩa tay phải vào Pale Rider đang nằm gục trên sàn cầu, và rồi bỏ tay trái ra khỏi chiếc mũ trùm. Bàn tay đó không hề nắm giữ thứ gì cả. Không thể biết được hắn ta định là gì khi đặt ngón tay trái lên phần trán của chiếc mũ trùm. Rồi xuống ngực, và cuối cùng là sang trái rồi sang phải.

Hành động đó là biểu tượng chữ Thập thánh giá— hắn ta đang cầu nguyện cho kẻ địch sắp chết ư? Nhưng hắn không còn nhiều thời gian để làm việc đó. Hắn nghĩ hắn có thể tránh được phát bắn từ khẩu shotgun trong khoảng cách gần như thế ư? Hay hắn là một gã tự phụ khi may mắn có được một khẩu súng hiếm…?

Nhưng câu hỏi không cần thiết khiến Sinon lo lắng và cắn vào môi mình. Bất thình lình, một giọng nói nhỏ nhẹ đến từ phía tai trái cô.

“…Sinon, bắn đi.”

Đó là giọng của Kirito. Câu nói ngắn gọn này chứa sự gấp gáp mà cô chưa từng cảm nhận thấy trước đây. Sinon không thể làm gì khác ngoài hỏi một câu.

“Eh? Bắn ai?”

“Bắn gã mặc áo choàng đó!! Chỉ việc bắn thôi! Hãy bắn trước khi hắn kịp hành động!!”

Giọng nói bồn chồn bất thường đó khiến Sinon tác dụng lực vào ngón trỏ phải ở cò súng của khẩu Hecate. Thông thường thì Sinon sẽ càu nhàu về việc này, nhưng trong lúc này, cô lại ngắm hồng tâm vào lưng gã mặc áo choàng. Cô đoán hướng gió cũng như độ ẩm không khí qua hiệu ứng cát bụi xung quanh và từ từ điều chỉnh góc bắn. Khi cô tác dụng lực vào ngón tay đang ở trên cò súng, đường đạn màu xanh ngay lập tức bao phủ lấy kẻ địch.

Sẽ hợp lý hơn nếu Sinon chờ người chiến thắng được xác định ra giữa bọn họ. Nếu bây giờ cô tấn công gã mặc áo choàng, Pale Rider sẽ phục hồi trạng thái và chắc chắn sẽ trốn vào các bụi cây phía bên trái, và Sinon sẽ không có cơ hội để ngắm bắn anh ta.

Nhưng dù biết điều đó, Sinon cũng không thả lỏng ngón tay ra. Vì vài lý do nào đó, cô có cảm giác rằng mình phải bắn bất kể lý do là gì. Cô ngừng thở, tưởng tượng ra một luồng khí lạnh dừng ở trước lồng ngực. Cảm giác lạnh lẽo đó có thể khiến nhịp tim cô chậm lại. *Bekun*…*bekun*… Ngay khi hồng tâm co lại và dịch chuyển khi tụ lại trong một vòng tròn.

Một tiếng nổ súng.

Họng súng to bắn ra một tia lửa lớn trong giống một con Hỏa Long.

Khoảng cách giữa cô và mục tiêu chỉ là 300m, nên phát súng đó không thể trượt được. Sinon còn có thể hình dung ra một lỗ lớn trên avatar đó.

—Tuy nhiên.

Thật ra, lúc Sinon bóp cò, phần thân trên của gã mặc áo choàng ngả về phía sau như một bóng ma phi định chất. Viên đạn chí mạng bay vèo qua cách xa ngực hắn và mở ra một lỗ lớn phía đằng xa.

“Cái…”

Sinon không còn biết nói gì và có một cảm giác lo lắng. Sinon nhận thấy hắn quay đầu thẳng về phía cô, và đối mặt với cô từ sâu phía bên trong tấm áo choàng. Khuôn mặt ghê sợ đó nở một nụ cười, khiến Sinon thở hổn hển.

“Hă… Hắn, ngay từ, hắn đã biết chúng ta ở đây…”

“Sao có thể như thế được…! Hắn còn chưa nhìn ra chỗ này một lần nào cơ mà!”

Nghe thấy giọng nói bàng hoàng của Kirito, Sinon lắc đầu và nói.

“Không thể tránh được viên đạn đó nếu không nhìn thấy được đường đạn. Nói cách khác, hắn đã bắt đầu để ý đến tôi từ lúc nào đó và đã kiểm tra qua hệ thống…”

Trong lúc nói điều này, tay phải cô tự động nạp viên đạn tiếp theo vào khẩu Hecate. Sinon lại sẵn sằng ngắm bắn lần nữa, nhưng bắt đầu có một chút lưỡng lự. Đối mặt với kẻ địch có tốc độ phản ứng như thế, thì 99% sẽ tránh được viên đạn này. Cô có thể bắn cả 4 viên đạn trong băng, nhưng nếu làm vậy, sẽ dẽ dàng hơn cho kẻ địch đánh trả lại. Mình nên làm gì đây… Mình nên làm gì đây…

Gã mặc áo choàng trở lại tư thế cũ khi nhìn thấy sự ngập ngừng của Sinon.

Hắn ta lại chĩa khẩu súng lục tự động ở tay phải vào Pale Rider, và dùng ngón tay cái gạt cò sau xuống. Tay trái hắn đỡ ở phía dưới báng súng, và rồi hắn bóp cò súng.

Một tia sáng lóe lên. Sau vài giây, Sinon có thể nghe thấy tiếng súng dội vào tai mình.

“Ahh…!”

Kirito lẩm bẩm, trông như thể đang sợ hãi thứ gì đó.

Tất nhiên, viên đạn găm vào giữa người Pale Rider. Nó chỉ gây sát thương vật lý, nhưng không ai trong thế giới này sẽ chết ngay lập tức bởi một viên đạn 9mm dù có bị bắn vào chỗ nào trên cơ thể. Ngoài ra, Pale Rider vẫn còn ít nhất 90% HP. Nhưng vì lý do nào đó, mà gã mặc áo choàng lại ngừng lại. Hắn chỉ giơ khẩu súng lên và đứng ở đó. Hắn biết Sinon đang ngắm vào hắn, nhưng lại không hề có ý định ẩn nấp gì cả. Hắn tin rằng hắn sẽ tránh được mọi viên đạn.

1 giây, 2 giây, rồi 3 giây—

Lúc đó, tác dụng của viên đạn choáng làm tê liệt Pale Rider cuối cùng cũng hết.

Người mặc bộ quần áo ngụy trang màu xanh trắng bật dậy rồi nhanh chóng giơ khẩu shotgun A17 với tốc độ kinh hồn và đặt nó lên trước ngực của gã mặc áo choàng. Khoảng cách bây giờ là bằng 0, và tất cả mọi viên đạn sẽ găm vào ngực của gã mặc áo choàng. Sức mạnh của nó khác so với một khẩu súng lục, và hắn có thể bị giết chết chỉ bằng 1 phát bắn.

Sinon và người đang ở bênh cạnh cô, Kirito, và những khác giả trong thế giới GGO cũng như thế giới thật đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp có lẽ cũng đang xem cảnh tượng này với đôi mắt mở to.

Phát súng phản công—chưa bao giờ nghe đến.

Thay vào đó là tiếng rơi xuống của một vật thể nặng. Đó là khẩu AR17 trong tay phải của Pale Rider rơi xuống mặt đất cát bụi.

Rồi Pale Rider gục xuống như thể các khớp xương của anh ta bị phá hủy như một con rối rồi chầm chậm nghiêng sang phải trước khi hoàn toàn nằm gục xuống đất.

Từ vị trí của Sinon, cô có thể nhìn thấy đôi môi phía dưới mũ bảo hiểm của Pale Rider. Anh ta mở miệng, có vẻ như là một tiếng kêu thầm lặng, và trông cũng giống như anh ta đang thở hổn hển một cách tuyệt vọng.

Đột nhiên anh ta giơ tay trái lên một cách yếu ớt, đặt vào giữa ngực mình. Và khoảnh khắc tiếp theo—

Cơ thể đang mặc bộ áo ngụy trang xanh trắng trông như thể bị vây quanh bởi thứ ánh sáng do các tia điện phát ra rồi đột nhiên biến mất.

Cuối cùng, thứ còn lại của anh ta chỉ là một dòng chữ sáng [MẤT KẾT NỐI], nhưng rồi cũng nhanh chóng phai vào ánh hoàng hôn và biến mất. “….Cái… gì thể?”

Vài giây sau, Sinon cuối cùng cũng làm chủ được bản thân và nói ra câu đó.

Gã mặc áo choàng chỉ đơn thuần là bắn Pale Rider bằng một khẩu súng ngắn. Đáng ra lúc này, Pale Rider phải vẫn còn chút HP. Hơn nữa, Pale Rider đã thoát ra khỏi trạng thái bị tê liệt và đã sẵn sàng để chiến đấu lại với khẩu shotgun. Nhưng khi anh ta đang định bắn thì thật không may, những mạch điện cứ như là bị chập, làm anh ta bị văng ra khỏi trò chơi.

Nếu có cần một lời giải thích về những gì vừa xảy ra trước mắt cô, thì đó là lời giải thích hợp lý nhất.

Nhưng làm sao mà lại bị mất kết nối vào lúc thuận lợi như thế? Và, hơn cả may mắn, gã mặc áo choàng sắp phải hứng chịu một đợt phản công lớn dường như đã biết trước được việc mất kết nối đó sẽ xảy ra. Không, chẵng nhẽ là—

Có cảm giác như hắn có thể khiến Pale Rider rời khỏi game bằng sức mạnh ý chí của hắn.

Không thể như vậy được. Không thể can thiệp vào kết nối mạng của người chơi khác từ trong game.

Tuy nhiên, gã mặc áo choàng trông có vẻ không hề ngạc nhiên trước sự biến mất của Pale Rider đút tay trái lại vào bên trong tấm áo choàng. Rồi, lại giơ khẩu súng lục bên tay phải lên và chĩa vào một điểm nào đó. Sinon ngay lập tức biết thứ đó là gì. Đó là máy quay video đang chiếu trực tiếp giải đấu. Giải đấu thiết lập một vật màu sáng trên trời để hiển thị người chơi quay được. Nói cách khác, đó như là một lời truyên bố chiến thắng tới tất cả khán giả. Tuy nhiên, hắn ta đang cố chứng tỏ điều gì? Trận chiến với Pale Rider khi nãy là không công bằng do lỗi kết nối mạng, cho nên không cần phải khoe khoang như vậy. Hay là—sự biến mất khi nãy là một chiến thắng thực sự dành cho gã mặc áo choàng? Nói cách khác…

“Gã đó… Có thể ngắt kết nối người chơi khác khỏi server ư…?”

Sinon lẩm bẩm bằng cái giọng khàn khàn.

Và bên cạnh cô, Kirito trả lời một cách hão huyền.

“Không… Không phải đâu. Đó không phải chỉ là một sức mạnh bình thường.”

“Cái gì mà bình thường chứ? Vấn đề lớn đó! Làm sao mà hắn lại có thể sử dụng phương pháp gian lận đó chứ? Công ty điều hành Zasker đang làm cái trò gì đây…?”

“KHÔNG PHẢI!”

Kirito đột nhiên túm chặt lấy vai phải của Sinon. Sinon muốn đẩy anh ta ra, nhưng những câu tiếp theo khiến cô cừng đờ người lại.

“Tên đó không đẩy người chơi ra khỏi server. Hắn đã giết anh ta. Pale Rider lúc nãy… người chơi điều khiển Pale Rider ngoài đời thật đã chết!!”

“…Anh…”

Anh đang nói cái gì?

Sinon định nói như vậy, nhưng điều Kirito nói tiếp theo khiến Sinon lại phải nuốt lại những gì định nói.

“Vậy là tôi đã đoán đúng. Gã đó… Gã đó là «Death gun»—«Death Gun»!”

Sinon đã từng nghe thấy cái tên đó trước kia. Sau khi những thứ mơ hồ hiện lên từ sâu bên trong kí ức, cô trả lời.

“…Death… Gun. Cái lời đồn đó ư…? Về kẻ đã bắn quán quân giải đấu lần trước «Zekushiido», và cả người có thứ hạng cao «Usujio Tarako», ở quán rượu trên phố và quảng trường, và rồi họ không bao giờ đăng nhập lại vào game nữa..."

“Đúng thế…”

Kirito gật đầu rồi nhìn vào mặt Sinon. Có một phản ứng mạnh mẽ cùng với nỗi sợ hãi bên trong đôi mắt to và đen đó mà chưa hề từng nhìn thấy trước đây ở Sinon. Anh cũng đang run rẩy bởi một cảm giác nào đó.

“Tôi thấy… Điều đó là không thể. Hôm qua, khi đừng chờ trong mái vòm, tôi đã gặp anh ta và vẫn tiếp tục phủ nhận khả năng đó. Nhưng tôi không cần phải hoài nghi về điều đó thêm nữa… Gã đó thật sự đã dùng cách nào đó để giết chết người chơi khác ngoài đời thật. Thật ra, thi thể của «Zekushiido», và «Usujio Tarako» đã được tìm ra dạo gần đây…

“…”

—Làm thế quái nào mà anh biết được chuyện đó? Anh là ai? Quan hệ giữa anh với gã mặc áo choàng đó là như nào đây…?

Trước khi bị bất ngờ bởi sự thật rằng «Death Gun» thật sự tồn tại. Trái tim của Sinon đã bị hỗn loạn bởi người có tên Kirito này, và điều này khiến cô thật sự không thể nắm bắt được việc gì đang xảy ra.

Tất nhiên, Sinon vẫn không thể tin được việc này. Giết ai đó ngoài thế giới thật từ trong trò chơi ư? Điều đó quá là bất thường… và chẳng phải nó cũng vô lý hay sao? Nếu có thứ gì đó gây ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài thế giới thật, thì nó sẽ không còn là một trò chơi nữa. Tuy nhiên, khi thấy biểu hiện của Kirito nghiêm trọng như vậy, cả giọng nói lẫn ánh mắt của anh ta trông không giống như điều một avatar ảo có thể thực hiện được, thì cô cảm thấy cô không thể cười đùa với chuyện này được nữa. Anh—chính xác thì anh là ai đây…

Trí óc của Sinon hoàn toàn bị rối bời và chỉ có thể giữ im lặng. Lúc này, Kirito vẫn tiếp tục nhìn với ánh mắt sắc bén, cuối cùng cũng kiềm chế được và rời mắt khỏi Sinon tới cây cầu kim loại, và Sinon cũng nhìn về hướng đó.

Gã mặc áo choàng bí ẩn, người đã khiến Pale Rider phải «đăng xuất» đặt khẩu súng lục vừa giơ ra trước camera xuống và quay sang nhìn Dyne đang nằm ở hướng Bắc. Dyne có dòng chữ [đã chết] phía trên bụng, vẫn còn đang đăng nhập trong game, nhưng lại không thể nói, và cũng không thể biểu lộ cảm xúc được, nên không ai có thể biết được anh ta đang nghĩ gì về trận chiến kì lạ vừa diễn ra ở bên cạnh mình.

Gã mặc áo choàng đặt khẩu súng lục lại vào trong bao, đeo khẩu L115 ra đằng sau lưng với một tiếng soạt, và bắt đầu bước đến chỗ Dyne. Hắn định tấn công cái «xác chết» này của Dyne ư? Sinon không thể làm gì ngoài việc thở hổn hển khi nghĩ về điều đó, và Kirito có vẻ như cũng trầm ngâm như vậy khi cơ thể mảnh khảnh của anh ta có hơi chút co giật, trông như thể anh ta muốn chạy thẳng ra ngoài bụi cây này.

Nhưng có lẽ Dyne—may mắn hơn khi gã mặc áo choàng không lôi ra khẩu súng lục tự động của hắn, mà bước qua Dyne và đi lên cây cầu kim loại. Hắn không đi hết cây cầu, nhưng lại biến mất đằng sau cột trụ lớn như khi hắn xuất hiện. Hẳn là hắn đang bước đi trên con sông cạn. Mặc dù họ không còn nhìn thấy hắn nữa, nhưng con đường đó chỉ có thể dẫn hắn lên hướng Bắc hoặc xuống hướng Nam con sông. Nêu bắt đầu di chuyển từ bây giờ, thì cô chắc chắn sẽ lại gặp được hắn—…

“…Vẫn chưa xuất hiện…”

Kirito lẩm bẩm. Còn Sinon thì vẫn gật đầu. Sau 10 giây, gã mặc áo choàng vẫn chưa hiện ra. Có nghĩa là hắn vẫn đang nấp phía dưới bóng của cây cầu. Có vẻ như hắn phải thận trọng về khẩu súng tỉa của Sinon.

Lúc này, Sinon cảm thấy một tiếng rung chuông nhẹ ở bên cổ tay trái, và rồi Sinon nhìn đồng hồ của mình. Giờ đã là 8'4450 tối. Còn 10 giây nữa trước khi «Máy Quét Vệ Tinh» quét lần thứ 3. Sinon lấy chiếc máy ra từ trong túi đai lưng và nhìn vào màn hình.

“Kirito. Trông chừng phía cây cầu. Tôi sẽ sử dụng cơ hội này để xem tên hắn ta là gì.”

“Hiểu rồi”

Khi nghe thấy câu trả lời của anh ta, Sinon chờ cho đến khi bản đồ tự động làm mới lại. Còn 3 giây…2,1, chiếc máy bắt đầu quét. Vệ tinh do thám của thời chiến tranh ngân hà bay vèo qua bầu trời, và quét toàn bộ bề mặt chiến trường mà không bỏ sót mọt điểm nào. Con mắt điện tử của nó có thể dễ dàng nhìn xuyên qua những vật cản nhỏ. Không có cách nào để tránh được nó ngoại trừ nấp vào trong hang động hay bơi dưới nước như Kirito đã làm.

Cách anh ta 800m về hướng Bắc, 2 đốm sáng đang nhấp nháy ẩn giữa khu rừng và những ngọn đồi là Kirito và Sinon. Với những người chơi đang ở cách xa họ, 2 người họ nghĩ chắc chắn rằng những người đó đang đánh cận chiến với nhau. Họ sẽ không thể bị tấn công từ các phía, và tiếp tục ẩn nấp trong những bụi cây. Tất nhiên, Sinon cũng đang cầu nguyện rằng những người chơi khác sẽ không biết được việc này.

Và cách 200m về hướng Bắc, có một đốm sáng mờ, hiển thị Dyne, người đã tử nạn. Chếch lên một chút về hướng Bắc, đáng nhẽ đó là đốm sáng của Pale Rider, nhưng nó lại không hiển thị trên bản đồ. Và hướng Đông của Dyne, đốm sáng của gã mặc áo choàng phía dưới cây cầu là—

“Eh… Không-không có ở đó?”

Sinon nói một cách ngạc nhiên khi cô nhìn chằm chằm vào màn hình độ phân giải cao.

Nhưng dù cô có tiếp tục nhìn như thế nào, thì xunh quanh cây cầu cũng chỉ hiện lên đốm sáng của Dyne. Gã mặc áo choàng đã đi ra chỗ khác. Nhưng nếu hắn ta di chuyển trên con sông, thì cô có thể đã chú ý đến. Sinon hoang mang sợ hãi thắc mắc không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng rồi ngay lập tức, cô bắt đầu suy nghĩ lại sự việc.

Cô chỉ có thể nghĩ ra duy nhất một khả năng. Hắn đã sử dụng cùng một phương thức như Kirito và bơi dưới nước để tránh máy quét vệ tinh. Nếu như vậy, nghĩa là…

“…Có một khả năng.”

Kirito cau mày lại khi nghe thấy tiếng Sinon lẩm bẩm. Sinon liếc nhìn anh rồi nhanh chóng giải thích toàn bộ tình huống.

“Gã mặc áo choàng đó không xuất hiện trên màn hình, do đó chắc chắn hắn đang nấp ở phía dưới đáy con sông. Nếu như vậy, hắn phải gỡ bỏ tất cả trang bị của mình ra. Kể cả nếu hắn muốn ngoi lên, thì cũng phải mất ít nhất 10 giây để mở cửa sổ ra và trang bị lại đầy đủ. Chúng ta chỉ cần tấn công hắn…”

“Nếu đó là một khẩu súng lục thì sao? Hắn có thể di chuyển được với cánh tay nhẹ như vậy, đúng chứ?”

Trước khi cô kịp nói hết câu, thì Kirito lại đưa ra một vấn đề như vậy. Sinon chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.

“Tôi chưa từng thử làm như vậy trước đây, nhưng nếu chỉ số STR và VIT đủ cao, thì có lẽ… nhưng kể cả thế, chúng ta có thể dễ dàng áp đảo được ai đó với việc hắn chỉ có một khẩu súng lục.”

“KHÔNG!”

Kirito đột nhiên dừng lại và hét lên, rồi nắm chặt lấy tay của Sinon.

“Cô vừa nhìn thấy điều đó, đúng chứ? Khẩu súng lục màu đen của hắn đã khiến Pale Rider biến mất! Có thể cô sẽ chết thật nếu bị bắn trúng đấy!”

Sinon không thể nhìn ra chỗ khác khỏi đôi mắt đen rực sáng của Kirito. Cô buộc lòng mình không được nhìn ra chỗ khác, lắc đầu, và trả lời.

“…Nhưng tôi vẫn không thể tin rằng sẽ bị chết thật bởi một phát bắn trong một trò chơi…Ưm, hay đúng hơn, nếu điều đó là thật, thì gã mặc áo choàng đó có thể giết bất cứ ai, đúng chứ? Làm sao mà lại như thế được chứ… Thật sự tôi không thể tin được điều đó. Làm sao mà một người như thế lại tồn tại trong GGO.. trong một game VRMMO được chứ…”

Đúng thế. Kể cả trong nơi hoang vu «Gun Gale Online», nơi mà những ý định giết chóc tồn tại khắp mọi nơi, thì đó vẫn là «một thế giới lý tưởng» đối với Sinon/Shino.

Thế giới này không hề tồn tại những ác ý hay ý định giết người thật sự nào cả. Lý do họ thay thế việc giao tiếp với nhau bằng những viên đạn và khói bụi đơn giản là vì họ muốn vượt qua những người có cùng địa vị xã hội, trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác. Trong thế giới này, không quan trọng họ bắn bao nhiêu hay bị bắn bao nhiêu viên đạn, thì họ cũng sẽ không phải đổ một giọt máu nào ngoài đời thật. Hơn nữa, chắc chắn họ cũng sẽ không cảm thấy bất cứ cơn đau, chấn thương hay bất cứ thương tổn thật sự nào cả. Do đó, mặc dù có thể cảm thấy đau xót khi thua một trận chiến, nhưng họ sẽ không giữ lại chút hận thù nào đối với đối thủ của mình. Như trận chiến dai dẳng trước kia, toàn bộ chân trái của Sinon đã bị thổi bay đi bởi khẩu minigun của Behemoth, và Behemoth bị bắn xuyên qua người bởi khẩu Hecate của Sinon. Nhưng sau trận chiến đó, Sinon rời đi với sự tự tin, suy nghĩ cùng với sự kính trọng giành cho con người mạnh mẽ Behemoth đó. Cô tin rằng Behemoth cũng cảm nhận về cô giống như vậy.

Do đó Sinon quyết định ở lại thế giới GGO này. Nó như một chiến khiên bảo vệ cô khỏi những thứ làm tổn thương đến cô bên ngoài thế giới thật và cái ký ức kinh khủng đó. Cô tin rằng nếu cô còn tiếp tục chiến đấu trong thế giới này, sự tin tưởng cô gây dựng được trong thế giới ảo một ngày nào đó có thể vượt qua được mối hận thù đã làm cô đau khổ rất nhiều ngoài thế giới thật.

Không thể có ý định ác ý hiểm ác thật sự nào trong một game VRMMO được, nếu không thì nó sẽ không còn là một thế giới ảo nữa. Nó sẽ không trở thành một thực tế u tối mà Sinon luôn luôn sợ hãy và phải chạy trốn khỏi nó…

“Tôi… thật không thể tin rằng có một game thủ VRMMO thật sự giết chết người khác ngoài Pking ra.”

Khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Sinon—

Kirito trả lời với một giọng nói hết sức đau đớn.

“Nhưng họ thật sự tồn tại. Gã mặc áo choàng đó… «Death Gun», hắn đã từng giết chết rất nhiều người trong game VRMMO tôi chơi hồi trước. Kể cả sau khi biết rằng kẻ địch sẽ bị chết thật, nhưng hắn vẫn vung kiếm lên. Giống như khi hắn bắn Pale Rider lúc nãy, và…tôi…”

Lúc này, Kirito đột nhiên ngừng lại, nhìn xuống và thả tay Sinon ra.

Tuy nhiên, bằng cách ghép lại những câu nói nặng nề đó và cuộc nói chuyện với Kirito lúc trước, có thể dễ dàng đoán ra được những thứ mà anh ta đã không nói hết ra.

3 năm trước đây—hồi cuối năm 2022 sau công nguyên. «thảm kịch» đó đã làm trấn động toàn Nhật Bản. Kể cả Sinon, người không có bất cứ hứng thú nào với game VRMMO cũng biết khá rõ về thảm kịch này vì các phương tiện truyền thông đã nói về nó hàng ngày trong thời gian dài. Có hơn 10,000 con người trẻ tuổi đã bị giảm giữ lại trong thế giới ảo đó; và 2 năm sau, khoảng 6,000 người đã thoát ra được và trở lại với thế giới thật. Nói cách khác, 4,000 sinh mạng đã ra đi bởi thảm kịch năm đó.

Kirito chắc hẳn là một trong số những «người sống sót ở thế giới đó». Và nếu anh ấy nói không sai, thì «Death Gun» cũng có thể giống như anh ấy. Không, không phải vậy. Có một sự thật thậm chí còn đáng sợ hơn ẩn đằng sau lời nói của Kirito.

Về cơ bản, những người đã chết trong thế giới đó cũng chết ngoài thế giới thật. «Death Gun» biết được rằng họ sẽ chết và càng hăng say với việc đi giết nhiều người hơn. Sinon nói hắn là «game thủ thật sự giết chết người khác trong một game VRMMO».

Gã đó trong game GGO… Lúc này, hắn đang trên chiến trường của «trận chung kết giải đấu BoB lần thứ 3» và thậm chí, bằng cách nào đó, cướp đi sinh mạng của những người chơi khác ngoài thế giới thật. Đó chắc hẳn là điều mà Kirito đang nói đến.

Sinon cuối cùng cũng kiềm chế được bản thân và nhớ ra thứ gì đó từ những suy nghĩ rồi bời của mình, rồi cơ thể cô liền cảm thấy ớn lạnh.

Tầm nhìn của cô bắt đầu tối sầm lại. Có vẻ như có cái gì đó đang theo dõi cô từ trong bóng tối. Cái nhìn đó—cái nhìn hời hợt, yếu ớt và đầy nhớp nháp đó....

“…-Không, Sinon!”

Đột nhiên, Sinon nghe thấy có ai đó đang gọi tên cô, khiến cô tỉnh dậy một cách mạnh mẽ. Đằng sau cái bóng màu đen đang rời đi, Kirito tỏ ra lo lắng và nhìn cô. Khi nhìn thấy ánh mắt trong và đẹp của anh ta, cô gái cảm thấy khó chịu việc nó đi ngược lại so với các tiêu chuẩn, khiến nối ám ảnh của cô bị chặn lại.

Sinon thở dài và trả lời.

“…Không sao đâu, tôi chỉ bị choáng một chút thôi. Thật ra… tôi thật sự không thể tin ngay vào những lời nói của anh… nhưng tôi không có cảm giác tất cả đều là những lời nói dối hay là một câu chuyện bịa đặt.”

“Cảm ơn cô. Như vậy cũng đủ rồi.”

Kirito khẽ gật đầu. Cùng lúc đó, các đốm sáng trên thiết bị trong tay phải của Sinon mờ đi. Vệ tinh phía trên trời cũng bay đi. Sinon nhanh chóng thay đổi bản đồ sang toàn cảnh chiến trường và bắt đầu đếm số lượng các đốm sáng. Ngay lúc này, còn 17 đốm sáng, tức là có 11 đốm sáng đã biến mất, tất cả là 28 đốm. “Số lượng các đốm sáng không khớp nhau…”

Có 30 người khi trận chiến bắt đầu. Bỏ qua sự biến mất của Pale Rider do bị đứt kết nối, thì vẫn phải còn 1 người nữa. Đó có thể là «Death Gun» đang lặn dưới nước để tránh máy quét. Không, có lẽ hắn không chỉ ngồi chờ dưới nước, mà có thể đã đi lòng vòng phía dưới đó. Tuy nhiên, khó có thể biết được hắn có ý định đi đến hay rời xa khỏi chỗ của hai người bọn họ. Nếu như đang tiến lại gần, thì hắn có thể bất ngờ xuất hiện từ dưới nước ở hướng Đông của bụi rậm nơi Sinon và Kirito đang nấp và bắt đầu cuộc tấn công một cách mạnh mẽ…

Khi Sinon nghĩ đến điều đó, thì tất cả đốm sáng trên màn hình biến mất. Giờ đây, họ chỉ có thể tìm kiếm kẻ địch bằng 5 giác quan của mình trong 15 phút tới.

Sinon nhìn về hướng Đông, nhưng không thấy bất cứ động tĩnh nào cả. Gã mặc áo choàng có lẽ đã di chuyển từ dưới đáy con sông về hướng Bắc. Mặc dù vũ khí chính của hắn, khẩu «Sát Thủ Vô Thanh» L115, là một vũ khí đáng sợ, nhưng nó vẫn là một khẩu súng tỉa hoạt động bằng tay như khẩu Hecate II, nên nó không thích hợp trong trận đánh tầm trung và gần. Nhiều khả năng là hắn sẽ không tấn công, nhưng sẽ nấp đi để che giấu vị trí của mình.

Nghĩ như vậy, Sinon thở ra và lẩm bẩm.

“Chúng ta phải rời khỏi đây đã… những người ở đằng xa sẽ nghĩ rằng cả 2 chúng ta đang đánh nhau và sẽ tiến lại gần làm 'ngư ông đắc lợi'.”

“…Cô nói đúng…”

Kirito liền nhìn xuống phía dưới, nhưng ngay lập tức quay sang Sinon và nói.

“Nếu tôi nói rằng cô hãy đi kiếm một nơi ẩn nấp tuyệt đối an toàn cho đến khi giải đấu kết thúc… thì cô sẽ không nghe theo, đúng không?”

“TẤT… TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI!”

Sinon ngay lập tức lớn giọng quát lại.

“Sao mà tôi có thể làm một việc ngu ngốc như «Camper Richie» đã làm chứ. Hơn nữa, không có nơi nào tuyệt đối an toàn trên hòn đảo này… Lúc nãy, cảm ơn vì đã không nặng lời và nghe những gì tôi nói.”

Sau khi gật đầu, anh chàng mặc bộ quần áo màu đen và sử dụng thanh kiếm ánh sáng bước ra khỏi bụi rậm.

“A… Chờ đã…”

Ngay khi Sinon định gọi lại, thì anh ta nhảy xuống nền đất màu trà rồi đứng dậy và bước thẳng đến cây cầu kim loại ở hướng Bắc mà không thèm quay lại nhìn.

Sau khi nhìn cái thân hình mảnh khảnh đó dần dần rời đi một lúc, Sinon đành lòng nhắm mắt lại.

“…”

Luồng không khí được hít vào một cách mạnh mẽ rồi thở mạnh ra với một tiếng nói khe khẽ ‘đủ rồi đó’, và Sinon ngay lập tức đứng dậy từ những cành cây. Những bụi cây bị dẫm đạp lên bởi hành động mạnh mẽ của cô làm những chiếc lá rơi lả tả xuống trước khi biến mất.

“ĐỨNG LẠI ĐÓ!”

Cô gái hét to lên, và người cách 20m phía đằng trước dừng lại. Cô liền túm lấy khẩu Hecate và vác nó lên trên vai phải trước khi chạy đuổi theo Kirito. Không có vấn đề gì nếu những người chơi khác nhìn họ với ánh mắt hoàn toàn ngạc nhiên, Sinon nhìn ra hướng khác và nói.

“…Tôi cũng sẽ đi với anh.”

“Eh…?”

“Anh định đấu lại «Death Gun» đúng không? Gã đó là một thiện xạ ngay cả khi không có khẩu súng đó. Sao mà anh có thể giữ lời hứa của mình nếu bị hạ gục trước khi đối mặt với tôi? Thật sự tôi không bằng lòng, nhưng chúng ta nên hành động cùng với nhau để loại hắn ra khỏi hòn đảo này… và khỏi trận chung kết của giải đấu BoB lần này.”

Sau khi nói tất cả những lời có thể hiện ra trong trí óc mình, Sinon nhìn Kirito. Cuối cùng, dù cho người chơi sử dụng kiếm ánh sáng đó có cau mày lại, môi anh ta cong lên, trông khá là lạ. Kirito suy nghĩ một lúc, có vẻ vẫn còn lo lắng về sự an toàn của Sinon, rồi lắc mái tóc đen và nói.

“Không… Cô cũng vừa thấy trận chiến lúc nãy rồi chứ? Tên đó thật sự rất nguy hiểm. Một khi đã bị bắn trúng, thì cơ thể ngoài thế giới thật của cô sẽ…”

“Chúng ta không biết «Death Gun» đã đi đến đâu, nó vẫn sẽ nguy hiểm dù tôi có đi với anh hay không. Hơn nữa, một tay gà mờ tiếp tục chạy đi mà không thèm để ý đến xung quanh như anh không cần phải lo cho tôi!”

“…Chà, cô nói cũng có lý đấy…”

Kirito lại ngập ngừng trong vài giây, nhưng cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng trên vai và gật đầu, ngay trước khi vẫy tay phải với tốc độ nhanh như chớp. Khi Sinon để ý đến thanh kiếm ánh sáng được rút ra từ thắt lưng, lưỡi gươm năng lượng màu xanh tím hiện lên từ tay nắm đang nằm trong tay của Kirito.

Ah, tên này định tấn công mình để thực hiện lời hứa của anh ta ư? Sinon không thể làm gì khác ngoài việc nín thở, nhưng rồi Kirito nhìn về hướng Tây. Sinon nhìn về hướng anh ta đang nhìn, và lúc đó, cách khoảng 100m, dưới bóng của một tảng đá lớn, có vài đường màu đỏ xuất hiện—đường dự đoán đường đạn sẽ bắn vào đâu trên người họ.

Khẩu súng máy hoàn toàn tự động của kẻ địch gầm lên, và thanh kiếm ánh sáng của Kirito để lại vài dư ảnh khi nó đánh bật những viên đạn trong cơn bão đạn không để lại chút kẽ hở nào để thoát ra này. Sinon bị choáng bởi cảnh tượng cô chưa từng được nhìn thấy trong GGO này, và chỉ có thể đứng yên ở đó như một khúc gỗ, nhưng sau vài giây, cô ngay lập tức hồi phục lại được khả năng tư duy và nằm xuống. Cô lôi khẩu Hecate ra giữa không trung, và khi nằm sấp xuống, cô vào thế sẵn sàng ngắm bắn trên mặt đất.

Tại thời điểm này, họ có thể xác định kẻ địch dùng một khẩu súng máy hoàn toàn tự động, nhưng trong ống ngắm không hiện lên tấm áo choàng Ghillie của «Death Gun». Kẻ địch có một chiếc mũ bảo hiểm kì lạ với phần đầu, và mắt phải có một thấu kính để ngắm chính xác. Sinon nhớ ra cô đã từng gặp người này trước đây. Anh ta là một tay súng tham dự vào giải đấu lần trước, được gọi là «Xiahou Dun». Vũ khí trong tay anh ta là một khẩu «Norinco CQ». Mặc dù đó là một người chơi kỳ cựu với những kĩ năng kinh ngạc, nhưng anh ta lại đang trong một trạng thái khá sốc khi há miệng to ra. Không thể làm gì khác với phản ứng đó của anh ta, khi một băng đạn bắn ra đã bị làm chệch hướng bởi một thanh kiếm ánh sáng, một vũ khí mà ai cũng nghĩ chỉ để trưng bày mà thôi.

“Không thể nào~!”

Khuôn mặt nghiêm nghị với chòm râu phổ biến thời Trung Quốc cổ đại của Xiahou Dun hét lên một tiếng không phù hợp với thời điểm rồi nấp lại vào trong bóng của tảng đá. Kirito hạ thấp đầu xuống, nhìn Sinon, nhún vai và nói.

“Chúng ta sẽ chăm sóc người này. Tôi sẽ chạy vào. Và cô sẽ phụ trách việc ngắm bắn.”

“…Rõ.”

Bây giờ mọi thứ mới bắt đầu thú vị. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Mặc dù ý nghĩ này hiện lên trong đầu, nhưng Sinon vẫn đặt má lên báng súng bằng gỗ của khẩu súng yêu quý của cô.