Sword Art Online

Quyển 6 - Chương 1




“Onii-chan~!”

Đó là một ngày Chủ Nhật đẹp trời. Tôi đang ngồi ở bàn ăn và dùng bữa trưa của mình, và tôi bất ngờ có một «cảm giác không lành» chạy dọc giữa cặp lông mày khi thấy cô em gái thân yêu nở nụ cười rạng rỡ nhất với mình. Đó là bằng chứng cho thấy tôi, Kirigaya Kazuto, đã làm gì đó không tốt rồi.

Dù vậy, tôi vẫn ngừng tay đang đưa trái cà chua bi vào miệng và hỏi,

“C...có gì không ổn vậy, Sugu?”

Hỏi xong, tôi thấy em gái mình - hay đúng hơn, là em họ, Kirigaya Suguha đã ngồi xuống đối diện với tôi. Em ấy cầm lên thứ gì đó đặt trên chiếc ghế bên cạnh, và ngay lúc đó, tôi biết rằng linh cảm của mình đã chính xác.

“Ờm...anh đã xem cái tin này trên mạng sáng nay chưa?”

Em ấy vừa nói, vừa đẩy một tờ giấy in khổ A4 về phía tôi. Có vẻ như em ấy đã in ra mục bản tin của trang web về thông tin game VRMMO lớn nhất hiện nay là «MMO Tomorrow», hay còn gọi tắt là ‘M Tomo’.

Tiêu đề là dòng chữ ‘Danh sách 30 người chơi tham gia vào Trận Hỗn Chiến «Bullet of Bullets» lần thứ ba để tìm ra người mạnh nhất của «Gun Gale Onlie» đã được công bố’ được viết bằng phông chữ đậm.

Ở bên dưới, kèm theo danh sách tên còn có thông tin ngắn gọn về từng người tham gia.

Ngón tay của Suguha, với móng tay được cắt tỉa gọn gàng, chỉ vào dòng chữ ‘Đứng đầu bảng F: Kirito ‘Số một’ ‘ tôi nhìn chăm chăm vào những chữ đó và cố che giấu một cách yếu ớt.

“Hề hề— vậy là cũng có người đặt cái tên giông giống anh—”

“Anh nói giông giống là sao? Giống y hệt còn gì.”

Dưới làn tóc mái cắt ngang, Suguha nở nụ cười trên khuôn mặt sáng sủa rất phù hợp với một cô nàng yêu thể thao.

Trong đời thực, em ấy được tham gia vào giải vô địch Kiếm đạo các trường Cao Trung toàn quốc và cả giải vô địch đồng đội Gyokuryuuki. Một tên yếu đuối suốt ngày trốn trong nhà như tôi không thể bì nổi em ấy về thể lực. Thêm nữa, Suguha còn điều khiển nữ kiếm sĩ tinh linh «Leafa» trong một game VRMMO hoàn toàn dựa vào kĩ năng như «Alfheim Online». Những kĩ thuật dùng kiếm căn cơ và được luyện thuần thục ấy hoàn toàn vượt trội so với mớ kiếm kĩ mèo quào múa may loạn xạ của tôi. Không cần biết là ngoài đời thực hay trong thế giới ảo, mỗi lần vướng vào một cuộc tranh cãi với Suguha thì tôi chỉ còn cách xin lỗi ngay, nhưng bình thường thì tôi cũng không phải lo lắng mấy. Là vì suốt một năm qua, kể từ khi tôi quay về với thế giới thực, chúng tôi đã xóa tan tất cả những cảm giác xa cách giữa hai anh em khi còn nhỏ, thậm chí có thể nói hai đứa có mối quan hệ khá tốt đẹp. Bố thậm chí còn thấy ghen tị khi ông trở về từ Mỹ nhân dịp nghỉ hè.

Hôm nay—Chủ Nhật, ngày 14 tháng Mười Hai năm 2025. Mẹ lại đang bận bịu ở phòng biên tập như mọi khi, nên Suguha và tôi phải tự đi mua nguyên liệu để làm bữa trưa. Chúng tôi có món xa-lát Caesar kèm trứng luộc cùng với cơm thập cẩm hải sản, và cứ thế cả hai ngồi đối diện nhau trên bàn ăn và bắt đầu đánh chén vui vẻ...cho đến khi Suguha lôi mẩu giấy đó ra.

“...Ừ-Ừm, đúng là giống hệt, hừm.”

Tôi cố gắng tránh nhìn vào tờ giấy với cái tên Kirito chình ình trên đó và đưa quả cà chua bi vào miệng ăn. Tôi vừa nhai vừa nói lấp lửng,

“Nh-Nhưng mà, đó là một cái tên khá phổ biến, đúng không? Anh chỉ viết tắt tên mình thôi mà. Tên Kirito bên GGO này có thể tên là, Kiri...Kirigamine Tougorou. Đó có thể là tên thật của hắn ta, đúng vậy.”

Lý do tôi cảm thấy nhoi nhói sau khi nói dối trắng trợn như vậy là vì đó là lời nói dối với cô em gái yêu quý của tôi. Phải, Kirito mà Suguha đang nói tới không ai khác hơn mà chính là nhân vật của tôi trong game.

Còn vì sao mà tôi phải che giấu điều đó, là bởi tôi đã phải «chuyển đổi» avatar Kirito của mình từ ALO sang MMO bắn súng «Gun Gale Online», một game đầy những rắc rối, để có thể tham gia vào giải đấu «Bullet of Bullets».

Cái việc «chuyển đổi» này tức là lợi dụng chức năng chia sẻ giữa những game VRMMO phát triển trên nền tảng chương trình «Hạt Giống». Nó có thể chuyển một nhân vật từ một game nhất định sang một game bất kì khác trong khi «vẫn giữ nguyên sức mạnh». Đây là một hệ thống mà chỉ vài năm trước là khó có thể tưởng tượng nổi.

Dĩ nhiên, vẫn có một vài hạn chế với hệ thống này, và khó khăn lớn nhất chính là tôi chỉ có thể di chuyển mỗi nhân vật, còn toàn bộ tiền và trang bị thì không thể chuyển hết sang game mới được. Chính vì vậy mà sự chuyển đổi này chỉ mang tính chất tạm thời chứ không phải là vĩnh viễn.

Nếu tôi nói rằng mình muốn chuyển từ ALO sang một game khác, thì chắc chắn sẽ gây tác động xấu đến Suguha, người vốn rất thích cái Vương quốc Tinh linh ấy. Mặt khác, tôi vẫn đang đắn đo về việc có nên giải thích cho Suguha rõ tại sao tôi lại chuyển «Kirito» sang GGO hay không. Là vì điều đó có liên quan đến những bí mật đen tối nhất của thế giới game VRMMO.

Người đã yêu cầu tôi điều tra về thế giới GGO tên là Kikuoka Seijirou. Anh ta từng là thành viên của «Đội đặc nhiệm xử lý biến cố SAO» thuộc chính quyền, và bây giờ thì thuộc Bộ Nội vụ và Cục quản lý thế giới thực tế ảo, tên chính thức mà chính quyền đặt cho cái vẫn được biết đến là «Cục Ảo».

Vào ngày Chủ Nhật một tuần trước, Kikuoka đã hẹn tôi ra và kể cho tôi nghe một chuyện hết sức lạ lùng.

Theo anh ta nói thì đâu đó trên những đường phố của GGO, một avatar nói với những avatar khác điều gì đó về «phán quyết» và bắn họ bằng đạn. Nếu chỉ có thế thì sự việc chẳng qua là một trò đùa hay gây khó chịu mà thôi. Tuy nhiên, trong đời thực, đã có hai người chơi chết thật sau khi bị bắn trong game—đó là nội dung cơ bản của câu chuyện.

Tôi cảm thấy khá chắc chắn là đến 90% đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Dù vậy, tôi thực sự không thể bỏ qua được cái 10% khả năng còn lại về một «mô típ cụ thể» nào đó...nên tôi đã nhận lời ủy thác nguy hiểm của Kikuoka và đi vào thế giới GGO, hi vọng có thể chạm mặt với tên xạ thủ đã tạo ra vụ việc chấn động này.

Vì không có thời gian để luyện nhân vật mới, nên tôi chỉ còn cách bê nhân vật Kirito từ ALO sang, và tham gia vào vòng loại giải đấu BoB vào thứ Bảy hôm qua để thu hút sự chú ý của hắn. Trận đấu súng đầu tiên đã làm tôi khá đau đầu, may thay, người chơi đầu tiên mà tôi gặp gỡ và kết bạn đã giải thích cho tôi nội dung và luật chơi của game, giúp tôi vượt qua được vòng loại và có cuộc tiếp xúc đầu tiên với nhân vật có khả năng là gã xạ thủ đó.

Đến bây giờ, tôi vẫn không biết cái gã tự gọi mình là «Death Gun» đó có thực sự giết được người khác ngoài đời thực thông qua chính trò chơi hay không.

Tuy vậy, cuộc gặp giúp tôi khám phá ra một điều.

«Death Gun» và tôi có một mối liên hệ không ngờ.

Cũng giống như tôi, «Death Gun» chính là một «người sống sót» từ cái game chết chóc đó—Sword Art Online. Chưa hết, có thể tôi đã từng đánh với hắn trước đây và thậm chí còn định kết liễu mạng sống của hắn nữa—...

“Onii-chan, anh lại làm vẻ mặt đáng sợ đó nữa rồi.”

Tôi giật nảy mình khi nghe tiếng gọi. Cặp mắt vốn đang ngó vô hồn lên bầu trời lập tức nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Suguha khi em ấy đang nhìn tôi đầy lo âu.

Em ấy đặt tờ giấy photo vừa đưa cho tôi xuống bàn, hơi nhẹ nắm hai bàn tay vào nhau và nhìn thẳng vào tôi.

“...Thì, ừm, thực ra, em biết là Onii-chan...«Kirito-kun» đã chuyển từ ALO sang GGO.”

Câu nói quá bất ngờ làm tôi chỉ còn biết tròn mắt ngạc nhiên. Thấy vậy cô em gái kém tôi một tuổi nhoẻn một nụ cười ra vẻ người lớn như thể em ấy biết tỏng tất cả về tôi.

“Làm sao em lại không để ý thấy là Kirito-kun đã biến mất khỏi danh sách bạn bè của em chứ.”

“...Ừ thì không, nhưng dù sao, anh cũng định sẽ chuyển về lại ngay sau cuối tuần này mà...và em không cứ phải thường xuyên kiểm tra danh sách bạn bè như thế đâu...”

“Em có thể linh cảm thấy mà chẳng cần phải kiểm tra.”

Suguha nói chắc nịch. Đôi mắt to tròn lấp lánh như tỏa ra một thứ hào quang bí ẩn, và ngay lúc đó, tôi thực sự có suy nghĩ rằng người trước mặt tôi đúng là một cô gái. Ý nghĩ này quả thực làm tôi thấy khó xử, thêm nữa cảm giác tội lỗi vì lén chuyển đổi mà không cho em gái mình biết khiến tôi quay đi tránh nhìn vào mắt em ấy. Nhưng Suguha nhìn tôi và nói tiếp,

“...Ngay khi thấy Kirito-kun biến mất vào hôm qua, em liền đăng xuất ngay và chuẩn bị xông vào phòng anh. Nhưng mà, onii-chan chắc hẳn không có lý do gì phải giấu em mà lẳng lặng rời bỏ ALO như thế cả. Em đã nghĩ chắc phải có việc gì không ổn, thế nên em đã liên lạc với Asuna-san.”

“Anh hiểu rồi...”

Tôi rụt cổ lại sau câu trả lời ngắn gọn đó.

Tôi chỉ nói với mỗi Asuna—Yuuki Asuna cùng «con gái» Yui của chúng tôi, rằng tôi sẽ chuyển từ ALO sang GGO. Dù gì thì chỉ cần tôi biến mất 2 giây thôi, chứ nói gì đến 2 ngày, thì Yui, vốn có quyền truy cập cục bộ vào hệ thống sẽ phát hiện ra ngay tức khắc.

Và Yui thì không thích tôi giấu Asuna chuyện gì hết. Dĩ nhiên, con bé sẽ hiểu cho tôi nếu tôi giải thích rằng mình gặp chút rắc rối, nhưng tôi không thể làm thế vì nhớ ra rằng những gì tôi nói sẽ làm Yui căng thẳng vì lo lắng và gây tổn hại đến chương trình chính của Yui.

Vì thế mà tôi chỉ nói đại khái với Asuna và Yui rằng tôi phải xâm nhập vào GGO vì Kikuoka Seijirou yêu cầu tôi làm thế, thậm chí còn nói dối rằng mục đích là để ‘điều tra về những mối liên kết của Hạt Giống’. Và tôi không thể nói ra lý do chính yếu được. Sự thật, đây là nghi án về hai vụ bắn người của «Death Gun» trong game dẫn tới hai cái chết ngoài đời thực—

Chuyện nghe hết sức phi lý, nhưng chính vì nó quá thiếu thực tế khiến cho tôi thấy có gì đó không ổn. Hơn nữa, đó cũng chính là lý do lớn nhất khiến tôi không thể nói với Suguha hay những người bạn khác rằng tôi sẽ chuyển dữ liệu của nhân vật của mình sang GGO.

Tôi cúi đầu xuống mà miệng lẩm bẩm, rồi tôi nghe tiếng gì đó di chuyển.

Sau đó là những tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếp đến là cảm giác hai vai tôi được chạm vào.

“...Onii-chan.”

Suguha tựa người vào lưng tôi và thì thầm bên tai tôi.

“Asuna-san bảo rằng ‘anh ấy sẽ quay về như mọi lần sau khi đã tạo nên một phen sóng gió ở GGO thôi’, nhưng em đoán là chị ấy cũng khá lo âu. Em cũng vậy, vì...bởi vì, onii-chan à, tối qua anh về quá muộn, và gương mặt anh thì trông thật đáng sợ.”

“Vậy...à.”

Tôi chỉ biết trả lời như vậy. Mái tóc ngắn của Suguha quệt nhẹ vào gáy tôi, và giọng nói mang theo chút hơi thở thơm ngát vang lên sát bên tai trái của tôi,

“Sẽ...không có gì nguy hiểm, đúng không...? Em thực sự không muốn để anh đi đến nơi nào đó xa xôi đâu...”

“...Anh sẽ không bỏ đi đâu.”

Lần này, tôi nói điều đó thật rõ ràng, rồi đặt bàn tay phải của mình lên bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên vai bên trái của tôi.

“Anh hứa đấy. Tối nay, sau khi sự kiện ở GGO kết thúc, anh sẽ trở về từ GGO...và trở về ngôi nhà này.”

“...Vậy được rồi.”

Sword_Art_Online_Vol_06_-0192

Và lý do còn lại chính là nỗi ám ảnh của tôi về «Death Gun».

Tôi nhất định phải gặp gã mặc áo choàng xám đó một lần nữa, xác nhận lại «cái tên cũ» của hắn—và hai tên đồng bọn của hắn mà tôi đã giết bằng chính thanh kiếm của mình. Đây là nghĩa vụ mà đáng lẽ tôi phải làm ngay từ khi vừa trở lại thế giới thực...

Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay của Suguha đang đặt trên vai mình, và nói lần nữa,

“Đừng lo, anh nhất định sẽ quay về. Giờ thì ăn mau đi thôi. Đồ ăn sắp nguội lạnh cả rồi.”

“...Vâng.”

Suguha gật đầu và giọng em ấy giờ đã mạnh mẽ lên đôi chút, em ấy ôm lấy vai tôi một lúc rồi mới bỏ ra.

Em ấy bước nhanh về chỗ của mình và ngồi xuống, với một nụ cười rạng rỡ. Xúc một muỗng cơm thật lớn, cho vào miệng, rồi vừa nói vừa xoay xoay chiếc muỗng,

“À quên nữa, onii-chan.”

“...hửm?”

“Em nghe Asuna-san bảo là anh kiếm được kha khá từ cái «công việc» này đúng không?”

“Ực!”

Trí óc tôi liền nhớ lại số tiền thưởng 300 ngàn yên mà Kikuoka đã hứa, và cả một danh sách linh kiện máy tinh mà tôi tính dùng số tiền đó để mua...và cuối cùng tôi quyết định rằng mình có thể tạm không tăng dung lượng lưu trữ cho máy, thế nên tôi vỗ ngực một cách đầy tự tin.

“Ơ, ờ, anh sẽ mua cho em bất cứ món gì, vậy nên cứ đợi anh về.”

“Tuyệt quá! Em luôn muốn mua một thanh shinai làm bằng sợi nanocarbon!”

...Có vẻ như tôi cũng phải từ bỏ luôn ý định sắm bộ nhớ mới.

Tôi rời nhà trước 3 giờ chiều để tránh phải chen trong đám đông cuối buổi chiều, tôi leo lên chiếc xe máy và phóng đi ngay.

Chiếc xe chạy qua những con phố của Kawagoe và cứ thế đi về hướng Đông, băng ngang Ikebukuro, rồi đến Kasuga. Sau đó, đến Hongo tôi liền rẽ về hướng Nam, đi ngang qua thành phố Bunkyou và cuối cùng dừng chân ở nơi cần đến, bệnh viện đa khoa.

Tôi vừa đến đây vào hôm qua, thế mà cứ như là đã lâu lắm rồi.

Thực ra, lý do khá đơn giản. Tôi đã không thể nào ngủ được dù có nằm trên giường suốt đêm qua, mắt cứ mở thao láo trong bóng tối khi cố nhớ lại cái quá khứ đã ngủ sâu trong tâm trí, là toàn bộ diễn biến của cuộc bố ráp guild sát thủ «Tiếu Quan Tài» khi còn ở SAO.

Cuối cùng, tôi đành chấp nhận bị mất ngủ vào khoảng 4 giờ sáng, đội AmuSphere vào, đi vào không gian thực tế ảo và dùng mạng nội bộ để gọi «con gái» Yui từ máy PC ra và bắt con bé ngồi nói chuyện với tôi cho đến khi «trạng thái ngủ» được kích hoạt. Tuy vậy tôi vẫn chẳng thể ngủ ngon được và không thể có một giấc mơ đẹp.

Cũng may là tôi chẳng nhớ nhiều lắm về nội dung của giấc mơ, nhưng một giọng nói cứ văng vẳng bên tai kể từ lúc tôi thúc dậy.

--Mày là Kirito?

Có thể đó là những câu lẩm bẩm mà gã xạ thủ có tên «Death Gun» đã nói với tôi vào vòng đấu loại hôm qua.

Và nó cũng là một câu hỏi dành cho tôi, người đã dùng kiếm của mình để hạ thủ hai—không, ba thành viên của «Tiếu Quan Tài», tính luôn cả gã vệ sĩ của Asuna.

Là mày sao? Mày chính là cái tên «Kirito» đã giết bọn ta đó sao?

Tôi không thể nào thẳng thắn trả lời ‘đúng thế ‘ khi phải đối mặt với câu hỏi đó được, cả trong vòng loại BoB hay cả trong giấc mơ cũng vậy.

Trong vòng chung kết diễn ra vào 8 giờ tối nay, tôi đoán là mình sẽ phải đối mặt với gã đó, mà trông hắn thì như một thây ma. Nếu hắn hỏi tôi câu đó lần nữa, thì dù gì đi nữa tôi cũng phải thú nhận.

Nhưng tôi lại không đủ tự tin rằng mình có thể làm điều này.

“...Mình biết thế nào cũng thành như vầy mà...”

Đáng lẽ tôi phải dùng một cái tên hoàn toàn mới để xâm nhập vào GGO thay vì chuyển cái tên «Kirito» từ bên ALO qua.

Tôi tự chế giễu bản thân bằng cách cười phì vào cái suy nghĩ dở hơi của mình, rồi dắt xe để vào bãi đỗ và đi bộ vào tòa nhà.

Cô y tá Aki đang chờ sẵn trong phòng bệnh ngày hôm qua bởi trước khi ra khỏi nhà tôi đã gửi tin nhắn cho cô. Vẫn như hôm qua, tóc của cô ấy được tết thành một bím tóc lỏng lẻo, nhưng hôm nay cô có thêm một cặp kính không gọng trên sống mũi. Cô đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bên chiếc giường, vắt chéo chân, và đang đọc một cuốn sách nhìn cũ mèm. Nhưng khi nhìn thấy tôi, cô đóng ngay quyển sách lại và mỉm cười.

“Ya, đến sớm quá nhỉ, chàng trai.”

“Xin lỗi vì hôm nay lại làm phiền chị, Aki-san.”

Tôi gật đầu chào cô ấy và nhìn lên đồng hồ thì thấy vẫn chưa đến 4 giờ chiều. Còn tới hơn 4 tiếng đồng hồ nữa vòng chung kết giải BoB mới bắt đầu, nhưng tôi sẽ không thể học hỏi thêm được gì nhiều nếu lại phải ướt mồ hôi ở bàn đăng kí vì trễ giờ. Vậy nên tốt nhất là tôi đến sớm và khởi động tay súng một chút.

Tôi treo áo khoác của mình lên rồi nói với y tá Aki.

“À, vì 8 giờ giải đấu mới bắt đầu, nên chị có thể quay lại để theo dõi điện tâm đồ của em lúc đó.”

Nghe vậy, cô y tá trong bộ áo trắng chỉ khẽ nhún vai.

“Không sao. Chị vừa làm xong ca tối. Và hôm nay coi như chị xong việc rồi, vậy nên chị có thể ở cạnh em vài tiếng.”

“Ế...ưm, vậy có hơi kì không...”

“Thế à? Chị còn định sẽ xài ké giường của em khi thấy buồn ngủ cơ.”

Cô ấy nói thế và nháy mắt. Một tên nghiện game VRMMO nặng như tôi vốn không quen bị phái nữ chọc ghẹo chỉ còn biết ngó lơ chỗ khác. Y tá Aki cười khúc khích khi thấy tôi như vậy. Vì cô ấy đã từng thấy tôi trong bộ dạng đáng xấu hổ trong thời gian tập hồi phục chức năng nên tôi chẳng dám ngẩng lên nhìn.

Tôi ngồi lên giường để cố giấu sự khó xử, và liền quét mắt qua màn hình được trang bị cạnh giường cùng chiếc vòng đội đầu màu bạc—«AmuSphere» đã được chuẩn bị sẵn cho mình.

Kikuoka đặc biệt cung cấp cho tôi một chiếc máy mới toanh, không hề có bất cứ dấu vết gì trên phần thép không gỉ cũng như phần da may bằng tay. Thiết kế hợp thời trang của nó nhìn hơn hẳn chiếc Nerve Gear đời đầu, và có thể xem nó như là một thứ đồ trang sức hơn là một thiết bị điện tử.

Chiếc máy này chắc sẽ không thể tạo ra những vi sóng chết người như dòng giới thiệu «an toàn tuyệt đối» trong quảng cáo. Không, đúng hơn là nó được thiết kế rất cẩn thận để chỉ có thể tạo ra những tín hiệu điện yếu.

Vì vậy, vốn dĩ tôi không cần phải đến tận bệnh viện và nối vào một máy điện tâm đồ, và có cả một cô y tá ngồi canh bên cạnh để bảo đảm an toàn như thế này. Dù ai có làm gì đi nữa, thì khả năng họ có thể làm hại tôi thông qua chiếc AmuSphere này là gần như bằng không. Không hề có cơ hội nào cả.

...Vậy mà.

Hai người chơi nổi tiếng trong GGO, «Zekushido» và «Usujio Tarako», đã chết thật ngoài đời.

Và cái avatar «Death Gun» đã bắn những viên đạn ảo vào họ đó lại là người đã từng PK điên cuồng bởi chính dã tâm của hắn trong SAO...một người chơi “đỏ”.

Sẽ thế nào nếu thực sự vẫn còn một chức năng nguy hiểm nào đó được ẩn giấu trong công nghệ FullDive?

Ví dụ như, có thể những người đã từng giết người trong cái thế giới SAO bất thường đó bắt đầu phát ra «sát khí» hay «ác ý», một dạng điện toán nào đó phù hợp với môi trường thực tế ảo. Nó được chuyển thành dữ liệu bởi chiếc AmuSphere, truyền tải qua hệ thống mạng, trở thành một loại tín hiệu trong hệ thần kinh của nạn nhân bị nhắm đến, xuyên vào trong...và thực sự khiến cho tim của họ ngừng đập.

Nếu giả thuyết này đúng, thì có thể việc «Death Gun» tấn công trong game mà giết người được ngoài đời thực là có khả năng xảy ra.

Cùng lúc đó, khả năng thanh kiếm ảo của «Kirito» vung lên cuối cùng sẽ sát hại «Death Gun» hay một ai khác cũng hoàn toàn có thể.

Rốt cuộc thì, chính tôi cũng từng giết người khi còn ở Aincrad. Có thể còn nhiều hơn bất cứ một người chơi “đỏ” nào.

Đến bây giờ, tôi đã dần dần quên đi những kẻ đã ngã xuống dưới mũi kiếm của mình. Nhưng ngày hôm qua cánh cửa niêm phong của những kí ức đó đã bị mở ra.

Không, đúng hơn là tôi đã không thể quên chúng đi được. Suốt một năm qua, tôi cứ thế sống giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, và luôn may mắn thoát khỏi việc phải trả giá cho tội lỗi mình đã gây ra...

“Có chuyện gì với em vậy, cậu bé? Trông em không được khỏe.”

Mũi của một chiếc dép màu trắng bất ngờ gõ vào đầu gối tôi.

Tôi giật mình đến nỗi hai vai căng cứng. Ngẩng nhìn lên, tôi thấy y tá Aki đang chằm chằm nhìn tôi qua cặp kính không gọng.

“...À...không có gì đâu...”

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng cuối cùng lại cắn môi rất mạnh. Vài tiếng trước, tôi đã làm Suguha lo lắng với cùng một lý do. Thật đáng xấu hổ nếu tôi lại để cho cô y tá Aki phải lo lắng về mình sau khi cô ấy đã nhận lời làm cái công việc kì cục này.

Tuy nhiên, Aki lại tặng tôi một nụ cười khích lệ giống như lúc tôi còn đang phải tập phục hồi chức năng. Cô ấy đứng dậy khỏi ghế, đi đến bênh cạnh tôi và nói,

“Cơ hội để được một cô y tá xinh đẹp tư vấn là rất hiếm có đấy. Cứ nói ra những tâm sự của em đi nào.”

“... Có vẻ em sẽ bị trừng phạt thê thảm nếu từ chối đấy nhỉ.”

“...Là thế này, chị Aki à. Chị từng làm việc ở khoa ngoại trước khi chuyển sang khoa hồi sức, đúng không?”

“Phải, đúng rồi.”

“Xin thứ lỗi cho câu hỏi thẳng và hơi khiếm nhã này của em...”

Tôi hơi nhìn sang bên trái và hỏi bằng một giọng trang trọng hơn bình thường,

“...Mất bao lâu thì chị quên được những bệnh nhân đã chết...”

Với câu hỏi này có lẽ tôi sẽ bị nện cho một trận hay chí ít cũng bị ném cho một ánh mắt trừng trừng tức giận. Nếu bản thân tôi là một y tá, tôi sẽ tự hỏi rằng sẽ ra sao nếu một thằng nhãi không biết tí gì về cảnh tượng của một ca mổ lại đi hỏi han như thể nó biết rõ về những gì tôi phải trải qua chứ.

Tuy vậy, cô vẫn cười với tôi và trả lời,

“À thì...”

Cô nhìn lên trần phòng bệnh một lúc, rồi mới từ từ nói tiếp,

“Nếu cố nhớ lại, chị vẫn nhớ được tên và gương mặt của họ. Cho dù đó chỉ là một bệnh nhân mà chị ở cùng họ có một giờ đồng hồ trong phòng mổ...hưm, chị vẫn nhớ rõ. Đó là chị chỉ nhìn thấy họ trong tình trạng đang say ngủ vì thuốc mê đấy. Thật khó tin, phải không?”

Nói vậy là, đã từng có những người chết trong những ca mổ mà cô ấy tham gia...tôi biết đây là vấn đề tế nhị mà tôi không nên hỏi quá vô tư, nhưng tôi không kìm được và vẫn buột miệng,

“Chị không muốn quên họ đi sao?”

Y tá Aki chớp mắt hai lần, chắc cô thấy lạ vì biểu hiện trên mặt tôi khi tôi hỏi câu vừa rồi. Nhưng đôi môi thoa son nhẹ của cô vẫn mỉm cười.

“Hừm, thật ra...chị không biết mình có trả lời được câu hỏi này không...”

Cô ấy tiếp tục nói dù giọng có hơi khàn đi,

“Con người chắc chắn sẽ quên đi khi họ cảm thấy có điều gì đó họ nên quên đi. Khi đó họ thậm chí còn không suy nghĩ về việc muốn quên nó đi. Càng muốn quên bao nhiêu, kí ức đó lại ăn sâu vào trí óc, làm cho nó càng rõ ràng hơn bấy nhiêu, chẳng phải sao? Trong trường hợp đó, chị đoán là...sâu thẳm trong trái tim, trong tiềm thức của em, em không thực sự muốn quên nó đi, phải không?”

Câu trả lời bất ngờ này làm tôi khựng lại.

Tôi càng muốn quên đi, thì tôi lại càng không thể quên được sao...?

Những lời đó đâm trúng tim đen của tôi, làm cho miệng tôi đắng ngắt. Tôi cố nặn ra một nụ cười khổ và nói,

“...Vậy thì, em quả là một đứa tồi tệ...”

Cố tránh ánh mắt đầy vẻ khó hiểu của y tá Aki, tôi nhìn vào khoảng giữa hai bàn chân mình đang đặt trên sàn, nắm chặt tay đặt trên hai đầu gối, rồi tôi lợi dụng sức ép chặt đó để tống ra những lời đang bị đè nén trong lồng ngực,

“...Em đã từng giết 3 người...trong SAO...”

Giọng nói khô khốc va vào những bức tường trắng xóa của phòng bệnh và dội lại tạo thành một tiếng vọng kì lạ. Không, tôi đoán là chỉ có một mình tôi bị ảnh hưởng.

Tôi đến bệnh viện này vào khoảng tháng Mười Một và Mười Hai năm ngoái để tập hồi phục, và y tá Aki là người chịu trách nhiệm trông nom tôi. Chính vì vậy cô ấy biết về việc tôi bị giam cầm trong thế giới ảo trong suốt hai năm qua. Nhưng tôi vẫn chưa bao giờ kể cho cô ấy nghe về những gì đã xảy ra trong thế giới đó.

Bất cứ ai làm việc trong ngành chăm sóc y tế chắc đều sẽ thấy không hài lòng khi nghe nói tôi đã lấy đi mạng người. Tuy nhiên tôi không thể ngừng nói được. Tôi chỉ có thể cúi thấp đầu hơn nữa và giọng nói thì trở nên khàn đục.

“Họ đều là những người chơi đỏ...tất cả đều là những «tên giết người», nhưng lẽ ra em đã có thể lựa chọn không giết họ mà chỉ làm họ không còn chiến đấu được nữa thôi. Nhưng rồi em vẫn chém họ, vì sự nóng nảy, vì cơn giận của mình...và cả khao khát trả thù. Một năm qua em thậm chí đã quên khuấy về những người đó. Không, ngay cả khi đang nói những điều này em cũng không thể nhớ nổi tên hay mặt mũi của họ. Nói cách khác...em là loại người đồi bại đến mức quên cả những mạng người do chính tay mình giết.”

Khi tôi vừa ngừng nói, căn phòng bệnh chìm vào im lặng hoàn toàn.

Một lúc sau, tiếng cọ xát của vải vóc và sự rung lắc của chiếc giường lay tỉnh tôi. Tôi đoán y tá Aki ngồi bên trái tôi sắp sửa rời khỏi phòng.

Nhưng tôi đã lầm. Một cánh tay vươn qua lưng và đặt lên vai bên phải của tôi, rồi kéo mạnh cả người tôi lại. Lúc đó, phần thân bên trái của tôi dính sát vào chiếc áo khoác trắng của nữ y tá. Cả người tôi căng cứng và tôi nghe một giọng nói kèm hơi thở nhẹ vang lên ngay bên tai.

“Chị xin lỗi, Kirigaya-kun. Chị tự tin nói rằng mình có thể xoa dịu những cảm xúc rắc rối của em, nhưng rốt cuộc chị lại không thể xóa đi gánh nặng đang đè trên vai em. Và quả thật chị cũng không thể cùng em chịu đựng nó được.”

Bàn tay vốn đang đặt trên vai tôi giờ lại vuốt nhẹ lên bàn tay tôi.

“Chị chưa bao giờ chơi một game thực tế ảo nào hết chứ đừng nói đến «Sword Art Online»...thế nên chị không thể hiểu được sức nặng của từ «giết người». Nhưng...có một điều chị chắc chắn biết đó là em đã buộc phải hành động như thế chỉ vì muốn giúp người nào đó, đúng không?”

“Ế...”

Những lời nói đó làm tôi ngạc nhiên.

Để giúp người khác. Đúng là có yếu tố đó, như-nhưng, tôi không thể vì vậy mà...

“Trong việc chăm sóc sức khỏe, cũng có những tình huống phải lựa chọn xem mình muốn cứu ai, ví dụ như việc bỏ một cái thai để cứu người mẹ, hay bỏ một cây rau để cứu một người đang cần nội tạng thay thế và nhiều nữa. Trong một bối cảnh lớn hay một thảm họa, có nhiều tiêu chuẩn để đưa vào xem xét ‘mức độ thiệt hại’ cũng như việc ưu tiên ai trong những người cần giúp đỡ. Dĩ nhiên...không phải là chúng ta có thể giết người mà không cần lí do chính đáng. Một mạng sống đã mất đi sẽ không lấy lại được dù trả bất cứ giá nào. Nhưng...một người như em vẫn có quyền nghĩ rằng một ai đó đã được cứu mạng nhờ hành động của mình. Em có quyền dùng những người đã được em cứu đó để chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra.”

“Cho phép em...chuộc tội cho mình à...”

Nói bằng giọng khản đặc, rồi tôi lắc đầu trong khi y tá Aki vẫn quàng tay lên tôi.

“Như-nhưng...em đã quên hết về những người mà em giết, cố tình lờ đi trách nhiệm và bổn phận của mình, vậy nên em không nên được chuộc tội mới đúng...”

“Nếu em thực sự đã quên thì nó chẳng làm em đau đớn đến vậy đâu.”

Nói chắc nịch như vậy xong, Aki đặt tay trái lên bàn tay tôi và xoay tôi lại đối mặt với cô ấy. Đôi mắt hơi nhíu lại đằng sau cặp kính lóe lên một tia nghiêm khắc. Tôi bỗng nhận ra là có nước mắt đang trào ra từ khóe mắt mình khi cô ấy dùng ngón tay cái với móng tay đã được cắt ngắn để lau chúng.

“Em vẫn nhớ rõ đấy thôi. Tất nhiên, em có thể nhớ lại mọi thứ khi đến lúc mà em cần phải nhớ. Chính vì vậy, em phải nhớ đến cả những người mà em đã cứu giúp lúc ấy nữa chứ.”

Nói xong, cô ấy chạm nhẹ trán mình vào trán tôi.

Cái chạm mát lạnh lập tức làm trí óc đang rối và nặng như chì của tôi bình tâm lại. Hai vai tôi cũng bắt đầu thả lỏng, và tôi từ từ nhắm mắt lại.

Vài chục phút sau, tôi đã cởi trần phần thân trên với những điện cực của máy đo điện tâm đồ gắn khắp người và đôi tay đang nâng chiếc AmuSphere lên.

Kể từ đêm qua, tôi luôn mang một nỗi sợ nặng nề và lạnh như băng, đồng thời cảm giác về trách nhiệm luôn làm tôi thấy bất an, và giờ thì gánh nặng tâm lý đó đã được gỡ bỏ. Nhưng một khi tôi gặp lại gã đó—«Death Gun»—trong «Gun Gale Online», nó sẽ lại đè lên tâm trí tôi lần nữa.

Chiếc máy hiển thị thế giới ảo có cảm giác nặng như làm bằng thép nguội được tôi đội lên đầu. Tôi bật nguồn, một đèn điện tử chớp tắt liền xuất hiện báo hiệu máy đang ở chế độ chờ và sẵn sàng. Tôi chuyển ánh mắt và nhìn sang y tá Aki đang ngồi cạnh bên đống màn hình và thiết bị.

“Em đành nhờ chị lo phần điều khiển ngoài này. Và, nhân tiện...về chuyện vừa nãy...cám ơn chị.”

“Không, chẳng có gì phải cám ơn hết.”

Sau khi trả lời giống một cố vấn viên như vậy, cô kéo một tấm chăn mỏng đắp lên người tôi. Tôi cố nhắm mắt lại giữa mùi hương xà phòng giặt thơm mát.

“Chà, em nghĩ sẽ chẳng có gì xảy ra cho đến tận 8 giờ...có thể em sẽ trở về vào khoảng 10 giờ. Giờ em phải đi đây.——LINK START—!

Sau tiếng hô, ánh sáng đủ màu xuất hiện trước mắt tôi, và rồi chúng nuốt chửng lấy tôi.

Khi các giác quan của tôi mờ dần đi, thì tôi vẫn nghe thấy được giọng của cô y tá Aki nói.

“Chị hiểu rồi. Lên đường đi nhé, «Hero Kirito»-kun.”

Gì cơ...?

Trước khi kịp nghĩ gì thì ý thức của tôi đã rời bỏ hiện thực và đi vào vùng đất hoang vu đầy khói và bụi đó.