Ba ngày sau, bác Nishida báo với chúng tôi từ buổi sáng rằng bác ấy chuẩn bị đi câu thổ địa. Có vẻ như bác ấy đã báo với những người bạn đi câu khác về việc này, vì có khoảng 30 người tập trung tới đó để xem.
“Chuyện này phiền phức rồi đây. Asuna… chúng mình nên làm gì bây giờ?”
“Hưmmmm…”
Nói thực là, chúng tôi cảm thấy không vui lắm về chuyện này. Cả hai đứa tới đây là để tránh những người hay đồn thổi cũng như đám fan của Asuna, nên chúng tôi có chút ngần ngại khi phải xuất hiện trước mặt quá nhiều người như vậy.
“Như thế này thì sao?!”
Asuna búi gọn tóc lại rồi buộc cao lên. Sau đó nàng dùng một cái khăn đội đầu lớn để che kín mặt lên tới tận phần mắt. Chưa dừng lại ở đó, nàng tiếp tục ấn thêm vài nút trên cửa sổ menu để mặc lên người một cái áo khoác ngoài giản dị.
“À – ừ. Khá ổn đấy. Trông em giờ đúng là giống một người vợ thôn quê rồi.”
“…đó có phải là lời khen không vậy?”
“Dĩ nhiên rồi. Về phần anh thì, chỉ cần không mặc chiến phục thì chẳng có ai nhận ra đâu.”
Trước cả khi mặt trời lên, tôi đã ra khỏi nhà cùng với Asuna, lúc này đang xách một cái giỏ dã ngoại. Thực ra khi tới nơi nàng lấy nó ra sau cũng được, nhưng Asuna lại khăng khăng rằng đây cũng là một phần của việc cải trang.
Dù hôm nay là một ngày đầu đông, nhưng thời tiết khá ấm áp. Sau khi đi qua một cánh rừng thông, chúng tôi cuối cùng cũng thấy được mặt hồ lấp lánh đằng xa giữa những thân cây to lớn. Đã có rất nhiều người tụ tập ở đó rồi. Khi tôi tiến tới một cách rụt rè, một bóng người rắn rỏi quen thuộc vẫy tay với chúng tôi và cười.
“Oa-ha-ha, thật may là hôm nay trời rất đẹp.”
“Chào bác Nishida.”
Asuna và tôi gật đầu. Bác Nishida nói rằng nhóm người đủ mọi lứa tuổi tập hợp tại đây đều là thành viên của một guild câu cá do bác Nishida đứng đầu. Chúng tôi chào mọi người một cách dè dặt, nhưng có vẻ như là không ai nhận ra Asuna cả.
Bỏ chuyện đó qua một bên, phải nói là bác Nishida năng động hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Hẳn là lúc còn ở công ty bác ấy là một lãnh đạo nhóm giỏi. Bầu không khí trở nên có tinh thần hơn hẳn, vì trước khi chúng tôi đến mọi người đã tổ chức một cuộc thi câu cá rồi.
“Ờ, vậy là, sự kiện chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu.”
Bác Nishida lớn tiếng tuyên bố, đồng thời bước về phía chúng tôi với một chiếc cần câu dài trong tay, còn đám đông quan khán thì hào hứng cổ vũ. Tôi nhìn chiếc cần câu bác ấy đang cầm, ánh mắt lướt dọc thân nó mà không để tâm lắm, cho tới khi nhìn thấy thứ ở phía đầu nó thì tôi mới kinh ngạc.
Đó là một con thằn lằn lớn đến bất thường. Nó dài cỡ cẳng tay của người lớn, bộ da màu đỏ đen trông dường như khá độc, và sáng lóa như thể tô đậm thêm sự tươi sống của nó.
“Hiiii–“
Asuna chú ý đến nó trước cả tôi, khuôn mặt nàng đờ ra còn đôi chân thì bước lùi về phía sau vài bước. Nếu chỉ mồi câu mà đã thế này thì cái thứ mà chúng tôi định câu hẳn là khó tưởng tượng nổi.
Nhưng trước khi tôi kịp có thời gian để hỏi thì bác Nishida đã quay về phía hồ và đưa cần câu lên. Thét lên một tiếng gãy gọn, bác ấy vung cần một cách đầy ấn tượng, con thằn lằn vẽ lên một đường vòng cung trên không trung trước khi rơi xuống mặt hồ khiến nước bắn tung tóe.
Việc câu cá trong SAO gần như không tiêu tốn thời gian. Một khi bạn đã thả mồi câu thì chỉ trong vài chục giây sau, hoặc là có cá cắn câu, hoặc miếng mồi sẽ bị rỉa mất. Chúng tôi bất giác nuốt nước bọt khi thấy sợi dây câu chìm xuống dưới nước.
Chỉ một lát sau, chiếc cần câu giật mạnh vài lần. Nhưng bác Nishida vẫn không hề nhúc nhích.
“Nó, nó tới rồi đấy Nishida.”
“Vẫn còn quá sớm!”
Phía sau cặp mắt kính của bác Nishida, đôi mắt vốn bình thường có dáng vẻ như thuộc về một người ông hiền từ, giờ phút này lóe lên. Bác ấy tiếp tục đứng bất động nhìn phía đầu cần câu giật xuống.
Thế rồi chiếc cần câu bát thần giật mạnh hơn.
“Chính lúc này!”
Bác Nishida uốn cong cả thân mình nhỏ nhắn về phía sau, và dùng sức toàn thân để kéo cần câu. Chỉ nhìn thôi tôi cũng có thể đoán được rằng dây câu đã căng hết cỡ, nó phát ra tiếng bật “tưng tưng”.
“Nó cắn câu rồi!! Bác sẽ giao phần còn lại cho cháu!!”
Tôi cẩn trọng kéo chiếc cần câu mà bác Nishida vừa đưa cho, nhưng nó chẳng hề nhúc nhích chút nào, cứ như thể là lưỡi câu đã mắc vào thứ gì đó gắn với mặt đáy hồ vậy. Tôi quay lại nhìn bác Nishida, trong lòng lo lắng không biết liệu nó đã thật sự cắn câu chưa. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt–
Dây câu bị kéo mạnh xuống dưới nước bằng một thứ sức mạnh khủng khiếp.
“Aaaa!”
Tôi vội dẫm chân lún xuống đất và kéo cần câu lên. Thanh biểu kế dụng lực nhanh chóng vượt qua mức bình thường.
“K-kéo căng tới cỡ này có sao không?”
Tôi quay lại hỏi bác Nishida vì lo lắng về độ bền của chiếc cần câu.
“Nó là hàng chất lượng cao cấp nhất rồi đấy! Cháu muốn kéo cỡ nào cũng được!”
Bác Nishida gật đầu, gương mặt bác ấy đỏ lên vì phấn khích. Tôi nắm chắc lại chiếc cần câu và kéo hết sức. Phần giữa của chiếc cần câu uốn cong lại thành hình chữ U.
Khi một người chơi lên level, họ có thể chọn tăng điểm sức mạnh hay nhanh nhẹn. Những người sử dụng rìu như Agil chẳng hạn sẽ chọn tăng sức mạnh, còn những người dùng liễu kiếm như Asuna thì lại tập trung vào điểm nhanh nhẹn. Mặc dù tôi là một người sử dụng kiếm bình thường và tăng cả hai loại, nhưng cá nhân tôi thì lại ưu tiên điểm nhanh nhẹn hơn.
Nhưng có vẻ như tôi đang giành lợi thế trong cuộc giằng co này, nguyên nhân chủ yếu hẳn là do level của tôi quá cao. Tôi chầm chậm bước lùi lại, kéo cái thứ khổng lồ đó lên khỏi mặt nước một cách đều đặn.
“A, em có thể nhìn thấy nó rồi!!”
Asuna rướn người về phía mặt nước và chỉ tay về hướng đó. Tôi đang ngả người dần về phía đằng sau nên không thể quan sát được. Đám đông khán giả càng lúc càng ồn ào hơn và lao tới để nhìn cho rõ mặt hồ. Tôi không thể nén nổi sự tò mò và tập trung hết sức mạnh để kéo chiếc cần câu về phía mình.
“…?”
Đột nhiên, có thứ gì đó khiến đám người đang đứng sát mép hồ hoảng hồn. Tất cả đều lui về phía sau mấy bước.
“Sao thế…?”
Tôi chưa kịp nói xong thì mọi người đã quay lưng lại và bỏ chạy hết. Đến cả Asuna và bác Nishida cũng chạy tới hai bên tôi với vẻ mặt trắng bệch. Khi tôi định quay lại nhìn về phía họ thì – sức nặng phía đầu kia dây câu biến mất, khiến tôi ngã bổ ngửa về phía sau. Dây câu đứt rồi sao!?
Nghĩ vậy, tôi vất cần câu đi và chạy về phía hồ. Đúng lúc đó, mặt hồ lấp lánh bỗng trào lên.
“Hở–!?”
Tôi đứng ngây người ra tại chỗ, mắt mở to. Thế rồi ngay lúc đó, tiếng gọi của Asuna từ phía xa vọng đến tai tôi.
“Kirito– nguy hiểm lắm–!!!”
Khi tôi quay lại nhìn thì Asuna, bác Nishida và mọi người đã leo lên con đê chắn nhô lên phí ven hồ, vốn nằm ở khá xa tôi. Tôi có thể nghe được tiếng nước bắn tung tóe ồn ã phía sau lưng. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được tình hình hiện tại, và rồi, tôi quay lại với cảm giác đầy lo lắng.
Con cá đang đứng đó.
Nói chính xác hơn thì sinh vật đó giống một con cá vây tay, dạng lai giữa cá và bò sát, có điều con này nghiêng về phía bò sát nhiều hơn. Sáu cái chân rắn chắc của nó đứng vững chãi trên thảm cỏ, còn nó thì cúi xuống nhìn tôi trong khi nước trên người chảy rào rào xuống như thác đổ.
Sở dĩ tôi nói là “nhìn xuống” là bởi vì nó cao ít nhất phải đến 2 mét. Cái mồm, to đến độ dường như có thể nuốt trọn cả một con bò, nằm ở vị trí cao hơn đầu tôi một chút với một cái chằn thằn lằn quen thuộc đang thò ra ngoài.
Hai con mắt to cỡ quả bóng rổ nằm ở hai bên cái đầu vĩ đại của nó, lúc này đây đang nhìn chằm chằm vào tôi. Một con trỏ màu vàng tự động xuất hiện báo hiệu đây là một con quái vật.
Bác Nishida đã bảo với chúng tôi rằng vị thổ địa ở cái hồ này là một dạng quái vật rất khác với loại xuất hiện ở bãi luyện cấp. Nhưng thế này thì khác biệt quái gì chứ? Đây chắc chắn là một con quái vật theo đúng nghĩa đen luôn.
Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi lui lại vài bước, sau đó quay người và bỏ chạy. Con cá vĩ đại gầm lên một tiếng đinh tai và bắt đầu đuổi theo tôi với những bước chạy làm rung chuyển cả mặt đất.
Tôi đẩy chỉ số nhanh nhẹn tới mức cực hạn và lướt đi như bay. Chỉ sau vài giây tôi đã chạy tới được chỗ Asuna và lớn tiếng phàn nàn:
“Th-thật không công bằng! Em bỏ chạy một mình!”
“Ư oa, Kirito, giờ không phải là lúc nói chuyện đó!”
Tôi quay lại và thấy con quái vật đang tiến về phía chúng tôi một cách nhanh chóng, dù thân hình nó cực kì to lớn.
“Ồ, nó chạy được trên mặt đất kìa… Vậy ra nó là loại cá thở kép[1]…?”
“Kirito, giờ không phải lúc để nói mấy chuyện vô vị đó!!! Chúng ta nên chạy mau thôi!!”
Lần này tới lượt bác Nishida hét lên đầy sợ hãi. Đám đông mấy chục khán giả lúc này bị chấn động trước tình huống vừa xảy ra, vài người còn ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt trống rỗng.
“Kirito, anh có mang vũ khí theo không?”
Asuna ghé đầu sát lại phía tôi rồi hỏi. Ừ thì, đúng là rất khó để sắp xếp cho mọi người chạy trốn khỏi đây một cách có trật tự trong tình cảnh như hiện giờ–
“Xin lỗi, anh không mang …”
“Vậy là em không có sự lựa chọn nào khác rồi…”
Asuna lắc lắc đầu rồi quay về phía con cá, lúc này đã tiến gần tới chỗ chúng tôi. Nàng mau chóng bấm chọn menu với vẻ đầy quả quyết.
Thế rồi trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của bác Nishida và những người khác, Asuna bỏ áo choàng và khăn đội đầu ra trong khi quay lưng về phía chúng tôi. Mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió, phản chiếu những tia nắng lấp loáng.
Mặc dù Asuna chỉ mặc một cái váy dài màu xanh lá cùng với một cái áo bằng vải gai, nhưng ở bên hông trái của nàng lại xuất hiện một thanh liễu kiếm sáng choang như gương. Nàng đưa tay phải ra rút thanh kiếm, tạo nên một thứ thanh âm lanh lảnh, và đứng chắn trước con quái vật một cách đầy cương quyết. Bác Nishida, vốn đang đứng ngay cạnh tôi, rốt cuộc đã tỉnh táo lại và lắc mạnh tay tôi trong khi hét lên:
“Kirito! V, vợ cháu đang gặp nguy hiểm!!”
“À không, cứ để cô ấy lo việc này đi.”
“Cháu nói gì thế!? N-nếu cháu đã nói thế thì bác sẽ…”
Bác ấy giật lấy cần câu của một người đứng gần đó và chuẩn bị lao tới chỗ Asuna, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi. Tôi phải vội vàng ngăn bác ấy lại.
Con cá khổng lồ không hề chậm chân chút nào. Nó há cái miệng to đùng của mình ra, trên đó là những chiếc răng sắc nhọn nằm tua tủa, rồi lao tới Asuna như thể muốn đớp nguyên cả người nàng vào bụng. Asuna xoay người sang trái, tay phải vung lên để lại một vệt sáng trắng bạc phía sau.
Một tia sáng chói mắt lóe lên trên mồm con quái, tạo ra một âm thanh như tiếng nổ. Con cá bị đánh văng lên không trung, nhưng Asuna cũng không đứng yên tại chỗ.
Mặc dù kích cớ quá khổ của con cá dễ gây ra sự sợ hãi cho mọi người, nhưng tôi đoán là level của nó không cao lắm. Làm gì có chuyện một con quái vật ở tầng thấp, lại còn từ một event liên quan đến câu cá, có thể mạnh được chứ? Dù sao thì SAO vẫn giữ những đặc trưng cơ bản của một game online.
Con cá ngã xuống mặt đất cái rầm, thanh HP sụt giảm đáng kể sau khi dính đòn của Asuna. Thế rồi Asuna tiếp tục tung ra một chuỗi đòn liên hoàn như vũ bão mà không hề thương tiếc, quả không hổ danh là «Tia chớp».
Bác Nishida và đám đông khán giả câm lặng nhìn nàng liên tục tung ra các kiếm kĩ trong khi bước đi một cách uyển chuyển như thể đang múa. Không rõ là vẻ đẹp hay là sức mạnh của Asuna đã khiến họ ngây người ra như vậy? Tôi đoán là cả hai.
Trong khi vung kiếm với phong thái hoàn toàn áp đảo, Asuna nhận thấy HP của kẻ địch đã tụt xuống mức đỏ và nhảy lùi lại để gia tăng khoảng cách. Ngay khi vừa tiếp đất, nàng lao tới tấn công. Asuna xông về phía con cá, để lại phía sau lưng một vệt sáng tựa như một ngôi sao chổi. Đó là một trong những kiếm kĩ cấp cao nhất của dòng liễu kiếm: «Flashing Penetrator».
Một âm thanh tựa như tiếng nổ siêu âm vang lên, và ngôi sao chổi đam xuyên từ miệng tới đuôi của con cá. Sau khi Asuna trượt trên một đoạn rồi dừng lại hẳn, cơ thể khổng lồ của con quái vật sau lưng nàng vỡ ra thành vô vàn mảnh nhỏ văng tứ tung. Một tiếng nổ mạnh vang lên khiến mặt hồ phía xa gợn sóng.
Asuna tra kiếm vào bao tạo ra một tiếng “keng” rồi bước một cách hờ hững về phía chúng tôi. Bác Nishida và những người khác há hốc miệng, đứng đờ người ra.
“Này, em làm tốt lắm.”
“Không công bằng tí nào cả, anh để em chiến đấu một mình như vậy à. Lần sau anh phải mua bữa trưa cho em đấy.”
“Tiền của chúng mình bây giờ dùng chung rồi còn gì.”
“À ừ, phải rồi…”
Nghe thấy cuộc trò chuyện đầy thoải mái của tôi và Asuna, bác Nishida cuối cùng cũng chớp mắt được vài lần rồi mở miệng.
“…a, bất ngờ thật đấy. Quý cô à, cô thật sự rất mạnh. Hỏi thế này thì hơi bất lịch sự, nhưng không biết là level của cô cao tới đâu…?”
Asuna và tôi nhìn nhau. Cứ nói dây dưa về vấn đề này thì sẽ rất nguy hiểm cho cả hai đứa.
“T-trước khi nói chuyện đó thì, nhìn này, con cá để lại một item.”
Asuna bấm bấm vài cái lên cửa sổ, thế rồi một cái cần câu màu bạc xuất hiện trên tay nàng. Vì nó rơi ra từ một con quái vật trong event, nên đây hẳn là một item hiếm không thể bán được.
“Ồ ồ, đây là…!?”
Mắt bác Nishida sáng lên khi nhìn thấy chiếc cần câu. Ngay cả đám khán giả cũng cảm thấy hứng thú với nó. Ngay khi tôi nghĩ là rốt cuộc cũng tránh được tình huống xấu nhất thì…
“Cô… cô là Asuna thuộc guild Huyết Kị Sĩ phải không?”
Một người chơi trẻ tuổi tiến vài bước lại gần Asuna và nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Thế rồi khuôn mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên.
“Đúng, đúng là cô rồi! Tôi cũng có một bức ảnh của cô!!”
“A…”
Asuna gượng cười và lui lại vài bước. Đám đông càng trở nên phấn khích hơn.
“Th,thật là vinh dự! Không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến Asuna-san chiến đấu như vậy… Ồ phải rồi! Cô, cô có thể kí cho t…”
Anh ta bỗng dưng ngừng nói rồi cứ quay qua quay lại nhìn tôi và Asuna vài lần. Cuối cùng anh ta cũng lắp bắp lên tiếng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Hai…hai người cưới nhau rồi ư?”
Giờ thì đến lượt tôi phải gượng cười. Những tiếng than thở đầy vẻ đau khổ vang lên từ khắp bốn phía, trong khi tôi và Asuna chỉ biết đứng đó cố nặn ra một nụ cười rất mất tự nhiên. Chỉ có bác Nishida cứ chớp mắt lia lịa vì chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Kì trăng mật bí mật của chúng tôi đã kết thúc như vậy sau vỏn vẹn có hai tuần. Nhưng có lẽ tôi và Asuna nên cảm thấy may mắn vì đã được tham gia vào một sự kiện thú vị như vậy trước khi kì nghỉ kết thúc.
Tối hôm đó, chúng tôi nhận được tin nhắn từ Heathcliff yêu cầu cả hai tham gia vào việc hạ con boss tầng 75.
Sáng hôm sau.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Asuna đi về phía tôi, lúc này đang ngồi bên mép giường cúi mặt nhìn xuống sàn. Đế sắt của đôi giày nàng đeo gõ xuống nền nhà tạo nên một thứ âm thanh leng keng của kim loại phát ra.
“Này, anh đâu thể rầu rĩ như thế mãi được.”
“Nhưng mới chỉ có hai tuần thôi mà.”
Tôi ngẩng đầu lên và trả lời một cách bướng bỉnh. Nhưng không thể phủ nhận là sau một thời gian dài không được nhìn thấy, thì dáng vẻ Asuna trong bộ đồng phục kị sĩ màu trắng – đỏ như hiện giờ quả thật rất hấp dẫn.
Nếu xét tới việc chúng tôi đang tạm thời rời khỏi guild thì cả hai đứa đều có thể từ chối lời yêu cầu của Heathcliff. Thế nhưng dòng chữ cuối cùng trong tin nhắn: “đã có người bị thiệt mạng”, lại cứ đeo đẳng lấy tâm trí tôi và Asuna.
“Ừm, ít ra chúng mình cũng nên tới nghe xem tình hình hiện tại ra sao. Thôi nào, tới giờ rồi.”
Asuna vỗ nhẹ vào lưng tôi. Rốt cuộc tôi cũng miễn cưỡng đứng dậy và mở màn hình trang bị ra. Vì hiện giờ chúng tôi không phải là thành viên của guild, nên tôi chỉ khoác lên người cái áo da màu đen quen thuộc cùng với bộ giáp trụ đơn giản tối đa, rồi tra hai thanh kiếm vào hai cái bao nằm bắt chéo sau lưng. Cảm giác nằng nặng đè lên lưng như thể là do chúng phàn nàn về việc bị bỏ xó trong thùng đồ quá lâu. Bằng một động tác rất nhanh gọn, tôi hơi kéo hai thanh kiếm lên một chút rồi lại đẩy chúng vào bao, tạo ra tiếng kim loại va chạm trong trẻo cao vút vang vọng khắp căn phòng.
“Phải rồi. Bộ dạng này vẫn là hợp với anh nhất.”
Asuna mỉm cười rồi ôm lấy cánh tay phải tôi. Tôi ngoảnh lại và nói lời từ biệt với căn nhà mới – chúng tôi sẽ phải xa nó một thời gian.
“…hãy giải quyết nhanh chuyện này rồi quay lại đây thôi.”
“Vâng!”
Chúng tôi nhìn nhau và gật đầu. Thế rồi chúng tôi mở cửa và bước ra ngoài, đối mặt với khí hậu lạnh giá của mùa đông.
Ở quảng trường cổng dịch chuyển của tầng 22, chúng tôi bắt gặp bác Nishida đang đứng chờ với chiếc cần câu trong tay. Bác ấy là người duy nhất mà chúng tôi cho biết thời điểm hai đứa rời đi.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tôi gật đầu, thế rồi ba bác cháu ngồi xuống cạnh nhau trên một chiếc ghế ở quảng trường. Bác Nishida bắt đầu nói một cách chậm rãi, trong khi hướng ánh mắt lên tâng trên.
“Nói thật là… tới tận ngày hôm nay, câu chuyện về những người đang chiến đấu ở những tầng trên để phá đảo trò chơi nghe như thể chuyện từ thế giới khác đối với bác vậy… Có lẽ bác đã từ bỏ ý nghĩ sẽ rời khỏi đây mất rồi.”
Tôi và Asuna im lặng lắng nghe.
“Chắc các cháu cũng biết rồi đấy, ngành công nghệ thông tin phát triển gần như mỗi ngày. Bác bắt đầu làm việc trong ngành này từ khi còn trẻ, nên trước đây bác vẫn theo kịp được tốc độ phát triển của nó. Nhưng giờ bác đã rời khỏi ngành được hai năm rồi, và nhận ra rằng giờ có lẽ mình không còn bắt kịp được nữa. Bác không biết mình có còn quay về làm công việc cũ được không, hay là bị coi như gánh nặng và bị vất bỏ. Vì thế bác đã nghĩ cứ ở lại đây đi câu có khi còn tốt hơn–“
Bác ấy ngừng lại, trên gương mặt già nua, nhăn nheo nở một nụ cuời. Tôi không biết phải nói gì đây. Có lẽ tôi chẳng thể nào tưởng tượng hết được bác ấy đã đánh mất những gì khi bị giam cầm trong SAO.
“Cháu cũng–“
Asuna bất chợt lên tiếng.
“Tới tận nửa năm trước, cháu cũng suy nghĩ về những chuyện đó và bật khóc một mình mỗi đêm. Cứ mỗi ngày trôi qua, cháu cảm tưởng như mọi thứ: bạn bè, gia đình, việc vào đại học, tất cả những thứ liên quan tới thế giới thực đã hoàn toàn bị hủy hoại. Cứ mỗi khi thiếp đi là cháu lại mơ về thế giới bên ngoài… Lúc đó cháu đã nghĩ, tất cả những gì mình có thể làm là mau chóng trở nên mạnh mẽ để có thể hoàn tất trò chơi nhanh hơn, và cách duy nhất để làm được việc đó là luyện cấp kiếm kĩ một cách điên cuồng.”
Tôi nhìn Asuna một cách ngạc nhiên. Mặc dù khi trước tôi chẳng quan tâm mấy tới người khác… nhưng qua những lần tiếp xúc với Asuna trước đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy điều gì tương tự như thế từ phía nàng cả. Mà thôi, đây cũng phải là lần đầu tiên tôi đoán sai về tính cách của một người… Khi ánh mắt của Asuna và tôi chạm nhau, nàng khẽ mỉm cười và tiếp tục nói.
“Nhưng khoảng nửa năm về trước, vào một ngày nọ khi cháu vừa dịch chuyển tới thành phố ở tiền tuyến, cháu bắt gặp một người đang nằm dài ra ngủ trên bãi cỏ ở quảng trường. Trông người đó có vẻ là có level khá cao, thế nên cháu đã rất tức giận và bảo: ‘Nếu có thời gian để thảnh thơi ở đây, sao anh không tiến vào khu vực hầm ngục mà khám phá thêm…!’.”
Thế rồi nàng đưa tay che miệng và cười khúc khích.
“Rồi người đó bất ngờ trả lời, ‘Đây là mùa đẹp nhất trong năm ở Aincrad, thời tiết cũng tốt nữa. Vào một ngày đẹp trời thế này mà lại đi vào hầm ngục thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?’. Sau đó anh ta chỉ vào chỗ bên cạnh mình và nói, ‘Sao cô không nằm xuống đây mà ngủ luôn này?’. Đúng là một người thô lỗ mà.”
Asuna ngưng cười, ánh mắt trở nên xa xăm rồi kể tiếp:
“Nhưng những điều người đó nói khiến cháu rất ngạc nhiên. Cháu nhận ra là anh ta đang thực sự sống một cách đúng nghĩa trong thế giới này. Anh ta không hề để tâm tới việc đánh mất thời gian ở thế giới thực, và thay vào đó, cố gắng tập trung vào việc trải nghiệm mỗi ngày trôi qua ở nơi này. Cháu phát hiện ra rằng thật sự có những người như vậy, thế là cháu điều những thành viên trong guild đi chỗ khác, còn mình thì nắm xuống bên cạnh anh ta. Vì những cơn gió hiu hiu thổi qua rất dễ chịu và ấm áp, nên cháu đã thiếp đi. Lần đó, cháu không gặp cơn ác mộng nào cả. Đó có lẽ là lần đầu tiên cháu ngủ yên lành kể từ khi đặt chân vào thế giới này. Đến khi cháu tỉnh dậy thì trời đã ngả chiều, còn người đó thì đang sốt ruột nhìn cháu. Người đó, chính là anh ấy.”
Nói xong, Asuna nắm chặt lấy bàn tay tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ hết sức. Quả thực tôi cũng nhớ là có chuyện như vậy từng xảy ra, nhưng…
“Xin lỗi, Asuna… Anh không có ý gì sâu sắc khi nói vậy đâu. Lúc đó chỉ là do anh muốn chợp mắt một lát thôi…”
“Không cần anh nói em cũng biết mà!”
Asuna bĩu môi, thế rồi nàng mỉm cười quay về phía bác Nishida và nói tiếp:
“Từ ngày hôm đó… Cứ mỗi khi đi ngủ cháu lại nghĩ về anh ấy, và thế là những cơn ác mộng dần biến mất. Cháu tìm ra được nơi anh ấy ở và thi thoảng lại thu xếp thời gian để đến gặp anh ấy… dần dần cháu bắt đầu mong chờ mỗi ngày tới… Khi cháu nhận ra là mình đang yêu, cháu đã rất hạnh phúc và tự hứa với lòng là sẽ trân trọng cảm xúc này. Đó là lần đầu tiên cháu nghĩ rằng bước vào thế giới này là một điều tuyệt vời…”
Asuna cúi đầu, đưa đôi bàn tay đang đeo găng lên dụi dụi mắt, rồi hít một hơi thật sâu.
“Kirito chính là điều ý nghĩa nhất trong hai năm cháu sống ở thế giới này. Anh ấy minh chứng cho sự tồn tại của cháu, cũng là lí do cháu mong chờ một ngày mới tới. Cháu đeo Nerve Gear và bước vào thế giới này là để gặp được anh ấy. Bác Nishida… có lẽ cháu không có tư cách để nói điều này, nhưng cháu nghĩ bác nhất định đã đạt được điều gì đó ở đây. Thế giới này hoàn toàn là một thế giới ảo, tất cả những thứ ta nhìn thấy và chạm vào đều chỉ là những ảo ảnh được mô phỏng bằng dữ liệu. Nhưng đối với chúng ta, trái tim của mình thực sự tồn tại ở đây. Và nếu điều đó là sự thật, thì tất cả những gì chúng ta đã trải nghiệm ở đây cũng đều là thật.”
Bác Nishida chớp mắt liên tục và gật gật đầu. Đôi mắt đằng sau cặp mắt kính ngân ngấn nước. Tôi cũng đang cố kìm nén những giọt lệ đang chực rơi ra.
Đó là mình, tôi nghĩ vậy. Chính tôi mới là người được cứu rỗi khi không tìm được lí do để tiếp tục sống, cho dù là ở đây hay là ngoài đời thực.
“…phải. Phải, cháu nói đúng lắm…”
Bác Nishida lại ngước nhìn lên trời và nói.
“Những điều bác đã nghe thấy ở đây cũng là những trải nghiệm vô giá. Việc bắt được một con cá dài 5 mét cũng vậy… Dường như cuộc sống của bác ở nơi này không hề vô nghĩa, hoàn toàn không hề vô nghĩa.”
Bác ấy gật đầu rồi đứng dậy.
“A, có vẻ như bác làm tốn quá nhiều thời gian của hai đứa rồi. Bác tin chắc rằng nếu những người như các cháu đang chiến đấu để giải phóng cho mọi người, vậy thì chúng ta nhất định sẽ có thể sớm quay trở về thế giới thực… Mặc dù bác không giúp được gì, nhưng ít ra bác cũng có thể ủng hộ và cổ vũ cho các cháu.”
Bác Nishida nắm lấy tay chúng tôi và khẽ lắc.
“Chúng cháu sẽ quay lại. Đến lúc đó bác cháu ta sẽ lại gặp nhau nhé.”
Tôi đưa ngón trỏ ra hứa, bác Nishida gật đầu cười toe toét, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bác ấy.
Chúng tôi bắt tay bác ấy thật chặt, rồi bước về phía cổng dịch chuyển. Khi chúng tôi bước vào trong vùng không gian tỏa ánh sáng dìu dịu như hư ảo, tôi và Asuna đưa mắt nhìn nhau rồi mở miệng gần như cùng lúc:
“Dịch chuyển, Grandum!”
Luồng ánh sáng xanh bắt đầu khiến cảnh vật phía xa mờ đi, xóa nhóa dần hình bóng bác Nishida đang vẫy tay về phía chúng tôi.