Sword Art Online

Quyển 1 - Chương 17




Giữa hai người chơi trong SAO có thể có 4 loại quan hệ khác nhau.

Loại thứ nhất là hai người hoàn toàn không quen biết nhau. Loại thứ hai là quan hệ bạn bè. Những người có tên trong danh sách bạn bè của nhau có thể gửi tin nhắn cho người kia bất kể họ đang ở nơi đâu. Họ cũng có thể xem vị trí của bạn mình trên bản đồ.

Loại thứ ba là đồng đội trong cùng một guild. Ngoài những lợi ích kể trên, chỉ số của người chơi sẽ tăng thêm một chút khi họ lập party đi chung với thành viên khác trong guild. Tuy vậy, họ phải trích một phần nhỏ trong lượng Coll kiếm được để đóng “thuế” cho guild.

Cho đến bây giờ, Asuna và tôi là bạn bè và cũng đồng thời là thành viên của cùng một guild, mặc dù hiện giờ chúng tôi hiện đang tách ra khỏi guild để nghỉ ngơi một thời gian. Và giờ đây chúng tôi quyết định đi tới loại quan hệ cuối cùng trong SAO.

Đó là quan hệ vợ chồng. Thủ tục cưới xin thật ra rất đơn giản: một người đưa ra thông báo cầu hôn và người kia chấp nhận nó, vậy là họ đã kết hôn. Thế nhưng mối quan hệ này khác biệt hoàn toàn so với quan hệ bạn bè hay đồng đội trong guild.

Kết hôn trong SAO có nghĩa là hai người sẽ cùng chia sẻ thông tin và item với nhau. Họ có thể xem bảng chỉ số của nhau nếu muốn, thậm chí là hòm đồ của họ cũng được nhập chung lại với nhau luôn. Nói cách khác là tin tưởng và giao phó mọi thứ cho người bạn đời của mình. Ở Aincrad, nơi đầy rẫy sự phản bội và lừa lọc, rất hiếm người đi tới hôn nhân ngay cả những cặp đôi rất thân thiết. Tất nhiên, một nguyên nhân nữa là do sự mất cân bằng giới tính trong trò chơi.

Tầng thứ 22 là một trong những tầng có dân cư thưa thớt nhất tại Aincrad. Do là tầng nằm ở khu bên dưới nên diện tích của nó khá rộng, nhưng bị bao phủ phần lớn bởi những cánh rừng và hồ nằm rải rác khắp nơi. Chính vì thế mà khu vực có người sinh sống chỉ chiếm một phần nhỏ tới nỗi có thể gọi là thôn hay xóm cũng được. Quái vật hiếm khi xuất hiện ở đây, và mê cung ở tầng này thì cực kì dễ vượt qua thì chỉ mất có 3 tuần nó đã bị chinh phục, thành ra chẳng có mấy người nhớ tới nơi này.

Asuna và tôi quyết định mua một căn nhà nhỏ nằm phía trong rừng ở đây. Ngôi nhà không rộng lắm nhưng dù sao thì việc mua nhà cửa trong SAO cũng tốn một khoản tiền không nhỏ. Ban đầu Asuna đề nghị bán căn nhà của cô ấy ở Salemburg, nhưng tôi đã phản đối kịch liệt. Bán đi một căn nhà được trang trí đẹp đến mức gần như hoàn hảo như vậy thì quá đáng tiếc. Cuối cùng chúng tôi gộp chung hết lượng item hiếm mà cả hai đã kiếm được lại rồi nhờ Agil bán hộ, và kiếm được vừa đủ tiền để mua căn nhà.

Mặc dù Agil nói với vẻ mặt rầu rĩ rằng nếu muốn thì hai đứa có thể ở trên tầng hai cửa tiệm của anh ấy, nhưng tôi lại nghĩ bắt đầu cuộc sống hôn nhân ở trong một cửa hàng thì bi kịch quá mức rồi. Với lại tôi cũng không tưởng tượng nổi việc tin tức về việc Asuna nổi tiếng vừa kết hôn mà lan truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào. Tôi nghĩ rằng ở tầng 22 yên ả này chúng tôi có thể sống với nhau trong thanh bình.

“Uoaaa, cảnh vật ở đây đẹp quá!”

Asuna nói đầy phấn khích trong khi nghiêng người ngó ra ngoài cửa sổ phòng ngủ; gọi là phòng ngủ vậy chứ thực ra trong nhà cũng chỉ có hai căn phòng thôi.

Khung cảnh bên ngoài quả thực đẹp đến mê người. Nơi này nằm ở phần rìa của Aincrad, nên ta có thể cùng lúc nhìn thấy những hồ nước lấp lánh ánh bạc, cánh rừng xanh tươi và cả bầu trời trải dài ngút tầm mắt. Vì thường chúng tôi phải sống chung với lớp trần bằng đá cao khoảng một trăm mét phía trên đầu, nên giờ đây khung cảnh bầu trời rộng lớn trước mặt khiến cả hai có cảm giác tự do đến khó tả.

“Đừng có ngã lăn ra ngoài trong khi em ngắm cảnh là được.”

Tôi ngừng sắp xếp đống vật dụng trong nhà rồi choàng tay ôm lấy Asuna từ phía sau. Người phụ nữ giờ đây là vợ của mình rồi – khi tôi nghĩ đến đó, hơi ấm từ những tia nắng mùa đông sáng rực, cảm giác ngây ngất đến tuyệt vời, và cả sự ngạc nhiên khi nhìn lại những gì chúng tôi đã trải qua, tất cả ùa vào trong lòng cùng một lúc.

Trước khi tôi bị kẹt trong trò chơi này, tôi chỉ là một đứa nhóc chỉ có biết đi từ trường về nhà rồi lại từ nhà tới trường, hoàn toàn không có một mục tiêu phấn đấu gì cả. Thế nhưng giờ đây, cái thế giới thực đó trở thành một dĩ vãng đã trôi đi rất xa.

Nếu – nếu như trò chơi được phá đảo, chúng tôi sẽ có thể trở về với thế giới thực… đó từng là điều mà tất cả người chơi, bao gồm cả tôi và Asuna, mong muốn. Nhưng bây giờ tôi lại không thể kìm được lo lắng khi nghĩ về chuyện đó. Vòng tay tôi không tự chủ được siết chặt lấy Asuna.

“Đau quá, Kirito… Có chuyện gì sao?”

“A-anh xin lỗi… Asuna này…”

Tôi thoáng ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi.

“…mối quan hệ của chúng mình, có phải chỉ là ở trong game thôi không? Liệu nó có biến mất khi chúng mình quay trở về thế giới thực không?”

“Em sẽ giận thật đấy, Kirito.”

Asuna quay người lại phía tôi, đôi mắt nàng nhìn tôi đầy tình cảm.

“Cho dù đây chỉ là một trò chơi chứ không phải tình huống đặc thù gì, thì em vẫn không dễ dàng yêu ai đó đến vậy đâu.”

Nàng đưa đôi bàn tay lên ôm chặt lấy hai má tôi, rồi nói:

“Ở nơi đây em đã học được một điều, đó là phải luôn luôn cố gắng và không bao giờ được từ bỏ. Nếu như chúng mình trở về thế giới thực, em nhất định sẽ lại đi tìm Kirito, và vẫn sẽ thích anh như trước.”

Đã bao nhiêu lần tôi phải ngạc nhiên vì trái tim chân thành và mạnh mẽ của Asuna rồi nhỉ? Hoặc có lẽ chỉ là do trái tim tôi quá yếu đuối mà thôi.

Nhưng cho dù tôi là kẻ yếu đuối thì cũng chẳng sao cả. Đã rất lâu rồi tôi quên đi cái cảm giác thoải mái khi dựa dẫm vào người khác và người đó cũng nương tựa vào mình. Tôi cũng không biết rằng hai người chúng tôi sẽ được như thế này trong bao lâu, nhưng ít nhất là khoảng thời gian này chúng tôi cũng đã rời khỏi chiến trường–

Tôi mặc kệ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu ấy rồi chú tâm vào cái cảm giác mềm mại và mùi hương ngọt ngào nơi đôi tay mình đang ôm ấp.