Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 39: 39: Tỏ Tình






Một trận ốm phải nghỉ ngơi cả nửa tháng, đợi đến khi nàng vui vẻ nhảy nhót như bình thường thì đã đến tháng tám rồi.
Người bị trời nóng hun cho chẳng còn tí tinh thần nào, thế mà quy củ trong cung lại nhiều, phải mặc đến ba tầng trong, ba tầng ngoài quần áo.

Dù chất vải có mỏng đến đâu nhưng nhiều lớp thế cũng khó chịu.

Lạc Anh nằm nghiêng trên tháp, bực bội không vui, mặc một bộ áo lụa ôm sát da thịt, chỗ nào cũng không muốn đi.
Đến cả tiểu Anh tử được yêu thích nhất cũng không tự mình cho nó ăn.
Theo lý thuyết, nên chuẩn bị chậu băng ở dưới.

Nhưng nàng vừa khỏi ốm, không thể chịu được lạnh.

Ngay cả hoa quả thích ăn nhất cũng phải ngâm nước giếng, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, tạm thời xem là bữa ăn thịnh soạn.
Lạc Anh không có khẩu vị, Phương Cẩn gặp khó, may mà Trương Đại bạn kịp thời đưa đến tin tức tốt, cuối cùng cũng giải vây thay cậu ta.
Cậu ta kích động chạy tới rồi nhìn thấy một cảnh trước mắt.
Người đẹp duỗi dài mình ngọc (1), áo ngắn màu xanh lá lỏng lẻo, lộ ra cái cổ trắng noãn.

Chân thon gác bừa lên chăn lạnh, bàn chân nhỏ để trần (2) đang được đặt trên tay cung tỳ.
Ánh mắt Phương Cẩn nhìn chằm chằm, Lạc Anh liếc thấy góc áo thêu hoa văn hình rồng, cũng không ngẩng đầu: “Trên bàn còn một đĩa dưa bở đấy, cậu tự ăn đi.”
Không phải là không có tí tinh thần nào à?
Cậu ta ngồi sáp lại gần, thấy ngón chân phấn nộn kia được bọc bằng từng cái lá xanh một, lại dùng sợi bạc mỏng buộc lại.

Không kiềm nổi mà hỏi: “Đang làm gì đây?”
“Sáng sớm thấy ở sân sau có một gốc cây phượng tiên, họ nói dùng với phèn chua có thể nhuộm móng.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chỉ là bọc cái này mất rất nhiều thời gian không thể nhúc nhích, nếu không tôi đã nhuộm cả móng tay rồi.”
Phương Cẩn nghĩ thử cảnh tượng kia, thế mà lại hết sức đồng ý: “Thế chị đợi buổi tối đi ngủ thì bảo cung tỳ làm cho, không ảnh hưởng đến chị đi ngủ, sáng dậy là đẹp rồi.”
Cậu ta ở sát bên cạnh, trên người con trai lại nóng hừng hực, Lạc Anh chỉ thấy như một cái chậu than, không kiên nhẫn mà đẩy cậu ta:
“Ngồi xa chút, nóng chết tôi rồi.”
Không chuẩn bị trước nên cả người bị đẩy ra, vẻ mặt Phương Cẩn đau lòng, u ám gọi một tiếng: “Chị.”
Nếu là bình thường, Lạc Anh sẽ kiên nhẫn trêu cậu bé hai câu.

Nhưng vừa vào tháng tám, thời tiết quỷ quái như một cái lồng hấp vậy, vừa bí vừa nóng, sắp thở không ra hơi rồi.
Trong lòng buồn bực cũng lười để ý đến cậu ta.

Chỉ chờ mong trời nhanh mưa một chút, mát mẻ hơn một chút.
Thấy nàng không quan tâm đến mình, Phương Cẩn rút quạt lông từ tay cung tỳ, chậm rãi quạt cho nàng.
Gió thổi nhẹ tới, dù chẳng mát thế nào nhưng mà có còn hơn không.
Lạc Anh thoải mái, nhắm mắt lại, cũng không chú ý đến đứa bé nào đó càng dựa vào gần hơn.
Đợi đến khi sát bên cạnh nàng, Phương Cẩn cúi người xuống, ra vẻ thần bí:
“Này, ta chuẩn bị cho chị một đại lễ, có muốn nhìn thử không?”
“Không nhìn.”
Cũng không ngẩng đầu lên, lỗ mũi hừ hừ luôn.
Phương Cẩn dừng tay lại: “Đến lễ vật mà cũng không thích á?”
Lạc Anh trở mình, hướng mặt lên trên, ra hiệu bảo cậu ta tiếp tục quạt.

Cho đến tận khi gió mát thổi vào mặt mới thoải mái nhắm mắt: “Không phải đồ trang sức vàng bạc thì cũng là đồ trang trí cổ lỗ, tôi chán ngấy rồi.

Bây giờ tôi chỉ muốn đi về quận Trác, ít nhất thì mùa hè chẳng nóng như thế này.

Cậu có thể làm được không?”
Phương Cẩn sốt ruột: “Sao chị biết ta không làm được?”
Lạc Anh mở mắt ra, liếc cậu ta nửa con mắt, đột nhiên, phì cười một tiếng.
Cậu ta chẳng hiểu nụ cười này ra sao, lấy tay sờ loạn trên mặt, không dính cái gì mà.
“Đừng có mà trêu tôi cho vui, cứ cho là bây giờ tôi về quận Trác, đợi đến khi về được nhà thì đã là mùa thu rồi.

Trời mùa thu cao vời vợi, không khí thoải mái, ở chỗ nào mà chẳng giống nhau.

Ai da, cậu vẫn nên nhanh đưa quạt cho người khác đi, chỉ dựa vào chút sức lực này của cậu, lưng tôi sắp ướt hết rồi.”
Phương Cẩn vội phe phẩy cái quạt, cúi người dỗ nàng, lại bị nàng ghét bỏ né đi.
Nàng trốn, cậu ta lại cười đùa cợt nhả tiến gần một lần nữa.
Lần này, dứt khoát không cầm quạt, hai cánh tay đặt thẳng bên hông nàng.
“Chị nghe ta nói đi mà.”
Hơi thở nóng hầm hập của Phương Cẩn phả trên mặt nàng, một đôi mắt mang theo ý cười:
“Mặc dù ta không thể lập tức cho chị về quận Trác, nhưng ta ở Ưng Thiên tạo cho chị một quận Trác, thế nào?”
Tạo một quận Trác?
Lạc Anh không hiểu, ngước nhìn cậu ta, trong đôi mắt hạnh to tròn chứ đầy nghi hoặc.
——— Ngát dịch và đăng tại dđLQĐ ———
“Tạo một quận Trác?”
Lý Uyển hỏi ngược lại người đang quỳ trên đất: “Nó thật sự nói thế?”
“Bẩm Thái hậu, đầu tiên là Hoàng thượng mua tòa nhà của Ngô gia, lại ra lệnh đi tìm một đám người quận Trác.

Nha hoàn, bà giúp việc, hộ vệ, quản gia, đầy đủ vị trí.

Đến cả đầu bếp nữ cũng chuẩn bị hơn hai mươi người, làm cho Ưng Thiên nổi một trận gió mới, phàm là nô bộc xuất thân từ quận Trác đều đắt gấp hai lần giá người nơi khác.”
“Ha ha, thằng nhóc giỏi thật, ta còn cho là tuổi nó còn nhỏ, gặp được con bé biết dỗ trẻ con.

Ai ngờ, nó đúng là trò giỏi hơn thầy đấy, nhóc con mới bảy, tám tuổi đã học được con đường của vua mất nước rồi.”
Vừa nhớ đến cũng không khác gì mấy với cách tiên đế dỗ con hồ ly kia, Lý Uyển hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại hỏi:
“Tra được rõ ràng lai lịch của con kia chưa?”
“Bẩm Thái hậu, con bé kia là người hộ nông dân bình thường.

Mấy năm đầu khó khăn, cha nó tòng quân.

Không đến hai năm thì mẹ và em trai đều bị bán mất, trong nhà chỉ còn một bà nội bị mù.

Nghe nói cũng từng tính kế nó, nhưng nó thông minh, trốn thoát được.”
Lý Uyển càng nghe lại càng căm hận, bà ta hận nhất là loại con gái nhà nghèo này, vì quyền thế mà cái gì cũng làm ra được.
“Nhưng mà…..”
Người bên dưới ấp a ấp úng, làm cho bà ta càng không vui: “Nhưng mà cái gì?”

Người kia ậm à ậm ờ không dám nói, thẳng đến khi Lý Uyển thật sự tức giận mới cẩn thận trả lời:
“Nghe người ta nói, trước khi con bé kia rời nhà đi đã gả cho một người.”
Lý Uyển nhíu mày.
Người ở quê thành hôn sớm, mười bốn, lăm tuổi cũng không lạ gì.

Nhưng mà trong lòng Lý Uyển lại thêm một tội trạng cho nàng:
Bỏ nhà theo trai, tham lam đê tiện.
“Nghe người trong thôn nói, thành hôn chưa được mấy ngày thì người kia đã đi rồi.

Nó nói là hai người tìm được việc làm hỏa kế ở trên trấn, nhưng nô tài ra ngoài nghe ngóng, đừng nói là trên trấn, đến cả cái quận Trác cũng chưa từng thấy qua người này.”
Lý Uyển hơi không kiên nhẫn: “Ngươi vòng vo thế rốt cuộc muốn nói gì? Chẳng qua chỉ là một nông dân, cũng đáng làm mất thời gian của ai gia?”
“Thái hậu, tên của người kia… là Ninh Mặc.”
?
Lý Uyển đứng bật dậy rất mạnh mẽ, rồi sau đó lại ngồi trở về.
Người trùng tên trùng họ nhiều lắm, hơn nữa, đoạn thời gian đó Ninh Mặc vẫn còn đang ra vào hoàng thành, sao có thể chạy đến quận Trác ở xa nghìn dặm được.
“Nô tài còn nghiêm túc đi hỏi mấy người đã từng gặp Ninh Mặc kia, theo lời miêu tả của họ lại vô cùng tương tự với diện mạo của công tử nhà chúng ta.

Thêm vào đó, quận Trác ngay sát Bắc Ngụy, nếu đúng là công tử đi Bắc Ngụy tìm người, cũng không phải không có khả năng…..”
Lần này, Lý Uyển thật sự không ngồi yên được nữa.
Cháu trai mà bà ta yêu thương nhất lại có thể dây dưa cùng một chỗ với một con bé không biết hổ?
Mặc kệ việc này chỉ là đoán mò, nhưng chỉ vừa nghĩ đến Lý gia và Phương gia có thể chỉ vì một con bé mà bị ghép cùng một chỗ, bà ta thấy ghê tởm như là bị nhét đồ dơ bẩn vào miệng.
Vì thế, Lý Uyển tức giận đến phát run cả người, tóm lấy chung trà trắng ngần ở bên cạnh, ném thật mạnh xuống đất.
“Rốt cuộc là kiếp nào của ta tạo nghiệt, nhất định phải làm ta ghê tởm đến mức này? Ngươi đi tra, tra đi! Nếu đúng là con này có liên quan đến Diên Tú, giết chết nó cho ta.

Ta tuyệt đối không cho phép nó đến gần Diên Tú chút nào, biết chưa?”
“Dạ!”
Sau khi người đã lui xuống, quả thật là đầu ngón tay Lý Uyển lạnh băng, cả người run rẩy, không nhịn được mà mắng:
“Tô Tần à Tô Tần, tiện nhân nhà ngươi, sinh ra cũng là một tiện chủng.

Sớm biết thì ta nên bóp chết con súc vật này, chôn cùng với ngươi!”
Dường như bà ta sắp tức đến điên rồi, nhìn đồ vật nào trong phòng cũng thấy ngứa mắt.

Đưa tay lên cầm cái gì là cái đó vỡ.

Đến cuối cùng, đến tay cũng lười giơ lên, trực tiếp vung một cánh tay ra, tất cả đồ cổ quý báu trên kệ trang trí rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.
Sau khi phát tiết, trong lòng bà ta vẫn còn tích tụ như cũ, không thoải mái tí nào.

Nghĩ đến nếu con tiện nhân kia mà có liên quan với cháu trai thật, chỉ sợ cháu trai hồi kinh không tránh được chạm mặt.

Nghĩ đi nghĩ lại, quyết tâm làm một việc lớn.
——— Ngát dịch và đăng tại dđLQĐ ———
Sao lại là hắn?
Lạc Anh ngước nhìn Tần Miện cao hơn mình tận hai cái đầu, trong lòng hết sức không vui.

Hoàng thượng không thể tùy ý xuất cung thì nàng có thể hiểu được.

Nhưng vì sao mỗi lần Phương Cẩn đều phải chọn con gấu đen này đi cùng chứ.
Thân hình cường tráng như một tòa núi nhỏ, lại giống hệt một người câm.

Chỗ tốt duy nhất chính là có thể che chút ánh nắng.
Đi cùng người không thú vị, Lạc Anh cũng nói ít đi hẳn.

Cả dọc đường nhìn đông ngắm tây, chẳng hề để ý bước chân của Tần Miện lúc này chậm đi rất nhiều.
Thẳng cho đến khi đến tòa nhà, đột nhiên hắn dừng bước.
Lạc Anh rất kỳ lạ, sao không đi nữa?
“Việc đó.”
Tần Miện hơi ấp a ấp úng, nước da ngăm đen phiếm chút đỏ, làm cho người ta nghi ngờ có phải thằng nhãi này bị cảm nắng hay không.
“Tên trộm chúng ta bắt được lần trước, sau ta lại đi kiểm tra, hóa ra hắn còn là tên cầm đầu, chuyên đi dụ dỗ lừa gạt một đám trẻ con đi ăn xin thay hắn, thỉnh thoảng sẽ cướp giật.

Ta đã thả những người kia ra rồi, trong đó có không ít người quận Trác.
Ngay lập tức Lạc Anh nhớ đến tên mặt sẹo ở cái miếu nát kia, hết sức tán thành: “Anh làm rất đúng, loại người này là đáng hận nhất.

Nhất định phải báo quan, trừng trị tội của hắn thật nghiêm khắc vào.”
“Đây là đương nhiên.”
Sau khi nói xong, Tần Miện lại không lên tiếng.
Hai gò má hắn ửng đỏ, khuôn mặt mạnh mẽ lại lộ ra biểu cảm vô cùng ngượng ngùng.

Một lúc lâu sau ậm à ậm ờ một câu:
“Lạc Anh cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng cô có thể đáp ứng.”
Hắn như thế này còn thật sự làm cho người ta khó thích ứng.

Cứ giống như một con tinh tinh lớn bỗng học làm nũng vậy, làm cho người ta phải nổi nguyên một lớp da gà.
Đột nhiên trái tim nàng rộng mở, phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Không thể nào, không thể nào.
Chàng trai như cái tháp bằng sắt ở trước mặt này… không lẽ nào… thích mình rồi đấy chứ.
Đây thật sự không phải là Lạc Anh tự yêu chính mình đâu.
Nếu là lúc mới đến, nàng cũng không có cách nghĩ như thế.

Nhưng đoạn thời gian này ở trong cung, từng đống lớn cống phẩm được đổ vào miệng, lại các loại mật này, sương này trát lên da.

Làn da càng ngày càng trắng, tóc tai khô vàng được dưỡng bóng mượt trơn láng.

Bình thường khi nàng nhìn người trong gương đều không dám tin đây chính là nàng đấy.
Thêm vào đó, nàng là người phía bắc, lại được tẩm bổ, tưới tiêu như thế, giống hệt như một cây mạ non chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà lớn lên không ít.
Đối với sự yêu thích của Tần Miện, đương nhiên là nàng có chút đắc ý, có chút hư vinh.

Nhưng ông trời có mắt, nàng cũng không thích chàng trai như thế này mà.
Lại thêm vào hai thân phận cao của đối phương là Tướng quân, là con trai của Công chúa thì cũng không được.
Nàng thích kiểu chàng trai mặt trắng không râu ria, dịu dàng như ngọc cơ!
Giống như trước đây anh Cẩu Tử cũng thích nàng, nhưng nàng không muốn làm vợ Cẩu Tử một chút nào, từ chối thẳng luôn.
“Không, tôi không đồng ý!”
Lạc Anh dùng lời lẽ nghiêm chỉnh, chắc như đinh đóng cột.

Tần Miện nhìn nàng, hết sức ngạc nhiên, chắc không hề nghĩ đến việc sẽ bị từ chối, trong mắt có vẻ bị tổn thương.


(Đây là Lạc Anh nhìn thấy*)
Nàng đau lòng nhức óc, một mặt rất kiêu ngạo vì sự xuất sắc của bản thân, mặt khác lại cảm động vì tinh thần không chịu khuất phục của mình.
“Tần Tướng quân, tôi biết tôi xinh đẹp, tính cách lại tốt, con người cũng thú vị.

Anh thích tôi là chuyện rất bình thường, tôi sẽ không vì thế mà tránh né anh.

Đương nhiên, anh cũng rất ưu tú.

Nhưng mà anh không phải là loại người mà tôi thích.

Thứ cho tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh được.”
Vệt đỏ trên mặt Tần Miện đã biến mất không thấy từ lâu, bởi vì ngạc nhiên quá mức mà miệng há to thành một vòng tròn.
Ở trong mắt Lạc Anh lại càng cảm thấy bản thân nàng làm thế này là đúng rồi.
“Tần Tướng quân, người ta vẫn nói góc trời nào chẳng có cỏ thơm, nghe nói có không ít các cô nàng ở trong kinh yêu thích anh, thật đấy.

Anh là một người tốt nhưng không thích hợp với tôi.”
Nàng vỗ vai Tần Miện, tỏ ra vẻ người tốt một cách hoàn hảo.
Đồng thời, trong đáy lòng đang tiếc hận:
Ta không thể ưu tú hơn thế này nữa, nếu không về sau có một đám oanh oanh yến yến ở bên cạnh thì có gì tốt đâu.

Dù sao, không phải mỗi chàng trai đều thức thời giống Tần Miện.
Sau khi nàng tự cảm động và tự khiển trách một lúc lâu, cuối cùng Tần Miện cũng tìm được giọng nói của mình:
“Lạc Anh cô nương, ta nghĩ cô hiểu lầm rồi.”
Tần Tướng quân rút đi vẻ ngượng ngùng, giọng nói vẫn còn chưa hồi phục trầm tĩnh của lúc trước.

Đương nhiên, cũng có khả năng là bị dọa sợ.
“Ta có một em gái khoảng tuổi cô, hàng ngày không thích ra ngoài.

Cũng không biết nghe được tên của cô ở đâu, muốn ta mời cô đến phủ.”
Cái gì?
Lạc Anh ngơ ngẩn, chợt nhìn Tần Miện có chút xem thường, trong mắt viết đầy chữ: Anh đừng có dùng cái cớ vụng về như thế đến dỗ tôi.
Lúc nãy còn cảm thấy anh là một hán tử đấy, dũng cảm biểu đạt tình yêu.

Bây giờ lại lấy em gái ra che đậy, thật chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đương nhiên là Tần Miện đã hiểu, liều mạng nuốt ngụm máu do bị chọc giận kia xuống, trầm giọng nói:
“Còn nữa, tại hạ đã có người trong lòng từ lâu, năm sau sẽ thành hôn.

Nếu cô nương không đồng ý đi, tại hạ sẽ về từ chối em gái là được.

Hôm nay làm cô nương khó xử là tại hạ đã càn rỡ rồi.”
Lời nói rất lịch sự, nhưng nếu đừng treo lên biểu cảm như bị hít phải rắm kia thì sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.

~~~~~~~~~~
Ngát dịch
(1) “Ngọc thể hoành trần”: thành ngữ TQ, có nghĩ là người đẹp đang nằm, xuất phát từ bài thơ “Bắc Tề nhị thủ” của Lý Thương Ẩn (Đường).

(Baike)
(2) “Vị trữ thốn lâu”: không mặc quần áo.

(Baike).