Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 37: 37: Bỏ Lỡ






Trời tháng sáu như tính tình đứa trẻ con.
Vừa nãy vẫn còn ánh nắng rực rỡ, chỉ qua một buổi trưa mà mây đen che kín chân trời, cuồn cuộn biến đổi, che lấp một tia sáng cuối cùng.
Cung tỳ vội vàng thắp nến, đóng cửa sổ rất có trật tự, rèm cửa tung bay chậm rãi rủ xuống, khôi phục bình tĩnh như cũ.
Tiếng nổ đùng đoàng, nóc nhà truyền đến một tiếng sấm rền, theo sau là một tia chớp sáng chói cung điện u tối.

Cũng không biết là ai run tay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng giòn tan.
Lạc Anh không đi ra hỏi, nàng tranh thủ lúc mọi người thu dọn đồ đạc, lén đẩy mở cửa sổ ra.

Một cơn gió loạn ập tới, cuốn đầy bụi đất vào mặt nàng.
“Phi, phi phi.”
Sau khi nàng vuốt lại tóc bị bay loạn, gió cũng biết điều nhỏ dần.

Đột nhiên Lạc Anh phát hiện ở trên cành hải đường ngoài sân viện, con chim mồm thối có chân buộc vào cành cây bị gió thổi rơi thẳng xuống.

Á một tiếng, nàng không nói gì mà lao ra ngoài, cởi vòng buộc chân ra cho con chim.
Con chim ấy thừa dịp người không phòng bị, lại nghiêng nghiêng ngả ngả thoát ra ngoài.
Lạc Anh kinh ngạc, chạy đuổi theo, tiểu hoàng môn vội tiến lên khuyên nhủ:
“Cô nương đừng đuổi theo, tránh gió trước đã, con súc sinh kia không bay xa được.”
Nàng nửa tin nửa ngờ, đi theo tiểu hoàng môn vào hành lang.

Chỉ nghe thấy tiểu hoàng môn thổi một tiếng còi, rồi có mấy tiếng phành phạch, một vật màu vàng xanh từ không xa bay thẳng vào tay hắn.
“Nuôi vật này lâu rồi, nó cũng thành thói quen từ sớm, chỉ cần nghe thấy hiệu lệnh sẽ bay đến ăn uống, trên thân nó đã không còn linh tính của loài chim nữa.

Mình nó bẩn, nô tài mang xuống lau rửa, cẩn thận kẻo làm bẩn váy áo của cô nương.”
Lạc Anh nhìn hắn.
Tiểu hoàng môn nâng tay, con chim ấy liền ngơ ngẩn đứng thẳng trên đó.

Dù trên chân không còn đeo vòng sắt nhưng trái tim nó đã bị trói lại, cài chốt từ lâu.

Không hướng tới bầu trời rộng lớn, bay lượn ngược gió nữa, mà là tình nguyện ở lại nhà giam đẹp đẽ quý giá này, trở thành vật nuôi.
Đây là những suy nghĩ, cảm giác trong lòng Phương Cẩn đang đứng sau lưng nàng.
Cũng là chỗ mà cậu ta lo lắng.
Trời vừa mới sầm xuống, cậu ta hơi sốt ruột, lo Lạc Anh sợ tối, không biết làm sao đối diện với đại lao là cái nhìn chằm chằm từ đôi mắt cá chép của Thái phó.

Nhưng đến khi sấm dội vang trời, cậu ta không thể nhịn nổi nữa.
Trước kia, mỗi lần có sấm sét, mẫu phi đều sẽ trốn trong chăn gấm run bần bật.
Khi đó, phụ hoàng sẽ xuất hiện như một vị thần, mẫu phi sẽ nhào vào trong lòng ngài.

Đương nhiên, cậu ta chưa bao giờ được gặp phụ hoàng và mẫu phi.

Những điều này đều là cậu ta lặng lẽ lật xem một quyển sổ ghi chép của mẫu phi lưu lại.

Lúc cậu ta còn nhỏ, khát vọng trở thành người giống như phụ hoàng, có thể bảo vệ tất cả những gì mà mình quan tâm.
Cậu ta muốn giữ Lạc Anh lại, biết rõ là nàng y hệt con chim trên trời, có một đôi cánh bay lượn trên không, lại ích kỷ muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Cung đình quá lớn, cậu ta quá nhỏ.
Thân thể nho nhỏ ở trong cung điện rộng lớn như vậy, thường xuyên làm cậu ta sợ hãi.
Con vẹt vừa nãy làm cậu ta liên tưởng đến chính hành vi của mình trong nháy mắt.

Lại sợ nàng sẽ hiểu ra cái gì, trong lúc nhất thời, do dự, tàn nhẫn, lo lắng, khó chịu.

Các loại cảm xúc không ngừng xoay chuyển trong lòng cậu ta, khiến cậu ta quên hết tất cả, ánh mắt cứ chằm chằm vào bóng lưng nàng.
Rốt cuộc, nàng mở miệng.
Trái tim của Phương Cẩn nghẹn ở cổ họng, cực kỳ khó chịu.
“Cũng không biết con chim này có rụng lông không, màu sắc cũng rất dễ nhìn.

Chốc nữa nhổ một ít làm cầu lông gà, lâu lắm không được đá cầu rồi.

Hê hê!”
Cậu ta sững sờ.
Lập tức cười khì khì ra tiếng.
Nàng luôn như vậy, lời nói việc làm đều là chuyện siêu việt lạ thường như thế, làm cho người ta không thể tưởng tưởng được.

Nghe thấy tiếng cười, Lạc Anh quay người mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà Phương Cẩn đã đến rồi, vui mừng ngạc nhiên a một tiếng, đi đến véo mặt cậu ta:
“Canh vịt hầm măng lúc trưa ngon lắm ý, tôi ăn tận hai bát.

Đầu bếp Ngự thiện của cậu thật sự có tài, món gà băm xào đậu lần trước cũng đặc biệt tốn cơm.

Cậu xem, tôi lại béo lên rồi.”
Dù nói như thế nhưng trên mặt nàng không hề có chút phiền lòng nào, mà ngược lại, còn hơi dương dương đắc ý.
Không thể so được với quý nữ trong kinh cuồng nhiệt theo đuổi phong cách thắt lưng kiến, mày liễu làm cho người ta cảm mến.

Năm mất mùa, mọi người đều không được ăn no, ai cũng vàng vọt gầy yếu.

Nếu nhà nào có thể nuôi được một cô nương béo trắng chính là đại biểu cho nhà đó có dư lương thực, cuộc sống tốt đẹp, ai thấy cũng phải thèm.
Lạc Anh hơi đẫy đà vô cùng hài lòng thưởng thức dáng vẻ châu tròn ngọc sáng của bản thân.

Thấy ánh mắt của Phương Cẩn cứ như mê mẩn vậy, nàng đắc ý xoay vòng tròn, rồi còn bắt chước tư thế của cô gái trong trong vẽ mà tự cho là quyến rũ.
Lại không biết, tóc nàng rối loạn, còn có một cái lông chim màu lam lục rơi trên đầu.
Phương Cẩn vỗ tay, hưng phấn như chưa từng thấy qua gì khác: “Rất đẹp, rất đẹp, chị đẹp nhất.”
Đám cung tỳ ở bên cạnh che miệng cười trộm, một tiếng sấm rền ngăn lại hành động của họ, Trương Đại bạn vội tiến lên khuyên nhủ:
“Thấy lát nữa sẽ có mưa rơi, Hoàng thượng và cô nương vẫn nên nhanh vào phòng đi ạ.”
Phương Cẩn cũng tranh thủ cơ hội bày ra tư thế, phong cách anh hùng của chính mình, bảo vệ nàng an toàn.

Không ngờ Lạc Anh lại rất hưng phấn:
“Nghe tiếng sấm này không nhỏ đâu, tám phần là sẽ mưa trắng đấy.

Dứt khoát chúng ta ở đây ngắm mưa đi, còn có thể thấy cầu vồng nữa.”
Phương Cần kỳ lạ: “Mưa trắng là gì?”
“Chính là trời đang sáng rỡ lại có mưa rất to, mưa thế này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Lúc còn nhỏ tôi rất mong mỏi mưa trắng trời, hết mưa thì cá trong sông đều bơi lên mặt nước, lấy một cái chậu múc một phát được chuẩn một con.

Ài, nói đến làm tôi chảy cả nước miếng rồi, tối nay chúng ta ăn cá nướng đi.”
Hai người càng nói càng hưng phấn, Trương Đại bạn xét thấy không ngăn nổi, chỉ có thể lệnh cho người mau đi dựng một cái lều che mưa đơn giản ở hành lang để đỡ bị lạnh.
Tay chân luống cuống mới làm xong, trời đen xì bỗng trở nên trắng.
Từ xám trắng đến trắng hẳn, càng ngày càng chói mắt.

Trong khoảnh khắc, đột nhiên bắt đầu có hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất lộp bộp.

Chẳng bao lâu, hạt mưa dần dính lại với nhau thành đường, sau đó nữa thì mưa to như trút nước, làm mờ đi tất cả tầm nhìn trước mắt.
Đại khái là phía bắc thường bị hạn, Lạc Anh vô cùng yêu thích ngày mưa.

Nàng giơ tay ra hứng nước mưa, kết quả là làm cho tay áo bị ướt một mảng lớn.
Lạc Anh chẳng để ý gì, lại chụm hai tay, hứng một vốc nước rồi tạt vào đầu Phương Cẩn.

Nhìn lông mi thật dài của cậu bé đang treo hạt châu bằng nước mưa, dáng vẻ ngốc nghếch, nàng không nhịn được mà ôm bụng cười to:
“Cái cậu ngốc này, cứ đứng yên như thế đợi tôi té nước à?”
Trẻ con trong thôn thích nhất là mùa mưa.

Cởi giầy ra đi chân đất, cảm nhận cảm giác ngứa ngáy khi bùn nhão ở kẽ ngón chân.


Mưa to rơi xuống người như đi tắm vậy, lại hứng nước tạt vào đầu nhau.
Trong cung chẳng có bùn đất, cũng chẳng thể nào nghịch ngợm như lúc ở trên đồng ruộng, giảm đi rất nhiều niềm vui.
Trương Đại bạn run rẩy khóe môi muốn ngăn cản, nhưng lại thấy ngay sau đó, Phương Cẩn cũng đứng lên theo, xắn tay áo, học bộ dạng Lạc Anh hứng nước, tạt vào người nàng.
Tiếng cười nói vui vẻ quanh quẩn thật lâu trên hàng lang điện Kiêu Dương, ngưng tụ lại không hề tan mất.
Quả thật giống như lời Lạc Anh nói, mới mưa có một khắc thời gian, thế mưa dần dần yếu đi.

Đến cuối cùng lại hóa thành chuỗi hạt châu bị cắt đứt, rơi xuống từng hạt một.
Không còn rèm che bằng nước, cảnh sắc trước mắt rõ ràng hẳn lên.
Hoàng thành được nước rửa qua đẹp như một bức tranh, tường đỏ ngói biếc, cây xanh hoa tươi.

Bầu trời lam chói mắt, một tia sáng được rót vào bức tranh làm tăng thêm mấy phần sức sống.
“Thật đẹp, chẳng trách người người đều muốn vào cung.”
Trong lòng Phương Cẩn vừa động, quay đầu nhìn nàng, phát hiện tóc nàng đã ướt, sợi tóc tán loạn dính đầy trên khuôn mặt tươi cười.

Ánh mắt hơi bướng bỉnh kia vào lúc này lại đong đầy tán thưởng, kinh diễm.
Cậu ta rất vui vẻ.
Tòa hoàng thành này có thể được nàng thích, đột nhiên cậu ta lại không chán ghét nơi đây nữa.
Cảnh đẹp như tranh vẽ lại có vẻ như thiếu chút gì đó.
Bỗng nàng lóe lên ý nghĩ, bỏ lại hai chữ cho Phương Cẩn:
“Đợi tôi.”
Chạy vào phòng nhanh như một làn khói, lúc quay lại thì ôm một cái bình sứ to.

Mấy cung tỳ đi theo phía sau, mỗi người cũng ôm một cái trong lòng.
Điểm bất đồng là cỡ to nhỏ không giống nhau.
Nàng xếp bình thành một hàng, đặt ở dưới hành lang theo thứ tự.

Giọt mưa rơi vào bình phát ra tiếng đinh đinh đoong đoong khác nhau.
“Nghe hay không?”
Lạc Anh đắc ý: “Đây là Cẩu Tử dạy tôi, hắn nói bình to, bình nhỏ có độ dày khác nhau, tiếng giọt nước rơi vào cũng khác nhau.

Lúc trước khi tạnh mưa, chúng tôi đều sẽ về nhà lấy các loại chậu, bát ra.

Buồn cười nhất là Dương Đề Nhi, nhà nó nghèo đến nỗi cả nhà chỉ có một cái bát, đành lén lút ôm cái bô ra.

Ha ha ha, Cẩu Tử nói đây là khúc nhạc trời ban cho chúng ta.

Người giàu có thể nghe, người nghèo cũng có thể nghe.”
Nàng kể về quá khứ một cách tự hào, chẳng hề để ý xuất thân của chính mình.

Trương Đại bạn bỗng hiểu được tại sao Hoàng thượng lại đối xử với nàng như thế rồi.
Có lẽ, hơi hâm mộ đi.
Nhưng mà --
Lão nhìn mấy đồ vật trên đất.

Hũ miệng tròn màu xanh đậu Nhữ diêu, cái đấu có hoa văn chìm màu xanh da trời Quan diêu, bình mai sứ trắng… đồ quý nhất nhất nhất là cái lô (lò đốt lửa) có hai tai (tay cầm) với hoa văn con cá Ca diêu đã tuyệt tích kia.
Phải biết rằng đây chính là chí bảo mà tiên hoàng yêu thích nhất, mỗi ngày đều thích đến không rời tay.

Nếu lão nhân gia ngài ở dưới đất có linh, biết được bảo bối chân ái của mình hôm nay lại bị dùng để hứng nước mưa, còn có thân phận ngang hàng với cái bô, không biết sẽ tức giận nhảy ra mắng đồ bất hiếu không nữa.
Nhưng mắt nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở chưa từng thấy qua của Hoàng thượng, thôi, thôi, bảo bối của tiên hoàng còn có thể quý hơn vị này hay sao?
Bên ngoài cửa, tiểu hoàng môn cẩn thận che ô thay hai vị công tử đang dừng chân không tiến lên.
“Cô bé kia thật sự có bản lĩnh, lâu lắm không thấy Hoàng thượng cao hứng như thế rồi.”
Đối với cảm thán của bạn tốt, Lý Diên Tú không cho là đúng: “Đây là hoàng cung mà bao nhiêu người có lòng mơ ước, còn sợ không thể dỗ nổi một đứa trẻ vui vẻ sao? Bà trẻ vẫn luôn xem trọng quy củ, sao lần này lại không để ý rồi.”
Ninh Mặc còn chưa kịp nói, tiếng cười của Phương Cẩn lại truyền ra từ bên trong.
Xác thật là hơi không hợp quy củ.
“Dù có nghiêm túc thận trọng như lão thần thế nào đi nữa, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi.

Tôi đã từng gặp cô bé kia rồi, tính cách hơi hoang dã chút, lại không hề mang bụng dạ gì.

Chỉ sợ Thái hoàng thái hậu cũng âm thầm thăm dò cụ thể, thế mới yên tâm để nàng ở bên người Hoàng thượng.”
Lý Diên Tú vẫn cảm thấy không ổn, cho rằng nếu đã có mưu đồ sẽ không thể để Phương Cẩn bị người ta làm cho xiêu vẹo đi.

Nghĩ ngợi: “Lần trước không phải cậu ta nói muốn học chút võ công quyền cước à? Đợi tôi làm xong việc này, mỗi ngày đều ở cùng với cậu ta đi.”
Điều này làm cho người ta không ngờ tới.
“Tôi tưởng anh muốn đề cử Tần Miện.”
“Chẳng qua là mỗi ngày dạy chút bài quyền mà thôi, tôi cũng đủ rồi.

Lại nói, thật ra tôi không kiên nhẫn được với dáng vẻ này của cậu ta nữa.

Nếu đã ngồi lên vị trí kia, dù sao cũng nên thận trọng, vững vàng chút.

Còn có nữ nhân, anh cũng biết Phương gia bọn họ ít nhiều cũng đều ngã trên người nữ nhân.”
“Diên Tú!”
Ninh Mặc hạ giọng trách cứ: “Cậu ta nhỏ tuổi đến đâu cũng là Hoàng thượng, anh không nên nói lời này.”
Lý Diên Tú không lên tiếng, liếc mắt nhìn cánh cửa màu đỏ đang đóng chặt.

Hắn ta không thể nào không nhận thức được mối quan hệ huyền diệu giữa nhà họ Lý và nhà họ Phương, nay đã lựa chọn, nói không có chút khó chịu nào là không thể được.
“Đi thôi.”
Lý Diên Tú thu lại ánh mắt chẳng hề lưu luyến: “Tôi còn phải hỏi thật kỹ mấy việc về nhà tổ ở Kiền Châu của anh, bây giờ quản sự là ai? Hôm qua nhận được thư của cha anh, vừa vặn hôm nay cùng đi thăm hỏi.”
Phụ thân viết thư cũng ở trong dự liệu của hắn, Ninh Mặc đã chuẩn bị xong phương án vẹn toàn từ lâu, hai người vừa đi vừa thảo luận những chi tiết vụn vặt.

Cho đến tận khi đi xa rồi, bên trong mới truyền ra tiếng phun nước phì phì của Lạc Anh, ngay sau đó là tiếng ha ha cười lớn:
“Trận này tôi thua rồi!”
~~~~~~~~~~
Năm loại đồ gốm sứ nổi tiếng nhất của thời Tống - Trung quốc (Ngũ đại danh diêu): Nhữ diêu, Quân diêu, Quan diêu, Định diêu, Ca diêu.
Lý Diên Tú còn nói Phương gia, không phải Lý Diên Tú cũng vì một Ninh Nghiên sao?.