Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 100: 100: Cố Nhân Trùng Phùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lạc Anh ôm bé gái sơ sinh, bước một bước mà quay đầu đến ba lần để nhìn xe ngựa, rồi nàng hung hăng lau nước mắt, sải bước tiến về phía trước.
Nhìn thành quách có vẻ như ở ngay trước mặt, nhưng thực tế đi bộ bằng chân thì cũng khó khăn vô cùng.

Càng khỏi nói đến nàng đã bị nhốt bao nhiêu ngày nay, đôi chân đã yếu ớt như bông từ lâu.
Cho dù là như thế, nàng cũng phải để xe ngựa lại cho chị Ngọc Nhi.
Nàng không thể để cho chị ấy phơi thây nơi hoang dã được.
Đã không thể lập mộ, dựng bia cho chị ấy, tối thiểu cũng phải để cho thân xác chị ấy có một chỗ an nghỉ.
Còn may, còn may…..
Nàng cúi đầu, khẽ vén góc chăn quấn bé gái lên, bé gái sơ sinh nàng đang ôm trong lòng vẫn còn chưa mở mắt, trên tóc vẫn còn dính vết máu, đang ngủ say sưa.
Lạc Anh hít một hơi thật sâu, vì chị Ngọc Nhi, vì bé Tiểu Ngọc Nhi, nàng phải vào thành, sau đó phải sống cho thật tốt.
Vào trong thành, nàng đã tìm được quán trọ một cách nhanh chóng.
Nàng kéo lại áo khoác bông to rộng, cũ nát, giơ một tay lên vuốt lại tóc tai bay tán loạn.


Xong xuôi mới ôm chặt bọc chăn quấn em bé, khập khà khập khiễng đi vào.
Quán trọ cũng không lớn nhưng việc buôn bán lại rất náo nhiệt, tầng một có tám cái bàn thì khách đã ngồi đầy bảy cái.
Lạc Anh ngồi xuống cái bàn không người ở trong góc.
Tiểu nhị cầm bình trà, vui vẻ chạy đến.

Đợi đến khi tập trung nhìn trước mắt, sắc mặt thay đổi ngay lập tức:
“Đi, đi, đi, ăn mày xin cơm mà cũng dám chạy đến đây, mau cút đi, nếu không lát nữa nắm đấm của ông đây sẽ không nhận người quen đâu đấy.”
Lạc Anh nhịn xuống cơn đói trong bụng, vừa hé miệng muốn hỏi có người nào họ Tần không, bỗng thấy tiểu nhị tươi cười đầy mặt, khom lưng chạy đến trước cửa:
“Ai da, đây không phải là Ngọc Xuân gia gia à, sao ngài lại đích thân đến đây, có chuyện gì thì cứ căn dặn là được ạ.”
Cây cột trong phòng đã chắn hình bóng của một người, chỉ nghe thấy giọng nói rất dịu dàng:
“Tiểu nhị, cửa hàng cậu đề cử thật sự rất được đấy.

Lần này mua hàng thuận lợi như thế cũng không thể bỏ qua công lao của cậu được.

Chỗ bạc này xem này quà tạ lễ đi.”
Tiểu nhị mừng rỡ như điên: “Ngọc Xuân gia gia, ngài quả đúng là ông nội ruột thịt của tôi rồi!”
……….
Ngoài cửa truyền vào âm thanh ồn ào, người trong phòng ngừng đũa ngay lập tức, ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Một gã mặc trang phục Bắc Ngụy, dùng tiếng Hán cứng đờ hỏi:
“Có nhìn thấy, một người nữ?”

Dáng người gã cao to, bên thắt lưng có treo một thanh loan đao cực lớn, nhìn cả người có vẻ hung tợn, dữ dằn, hết sức đáng sợ.
Những người khách đều cúi đầu, không dám đáp lời, chỉ sợ rước họa vào thân.
Tiểu nhị vội tiễn ôn thần ra ngoài:
“Vị lão gia này, ngài xem chúng tôi đây toàn đàn ông, đàn ang, làm gì có nữ đâu.”
Gã kia tinh mắt, chỉ liếc một cái đã thấy Lạc Anh ngồi ở trong góc.
Gã trừng mắt tức giận, dùng ánh mắt dọa tiểu nhị lui bước, rồi sải chân đi đến trước mặt Lạc Anh:
“Ngươi, là nữ!”
Cả người Lạc Anh đã run rẩy.
Nàng không ngờ đến đám người Bắc Ngụy này lại hung tợn như thế, dám diễu võ dương oai ngay trên đất Nam Trần.
Ôm chặt bọc chăn trong lòng, gắng gượng bình tĩnh, ngẩng mặt lên, cười nói:
“Vị đại ca này, tiểu nữ ở đây là đang đợi phu quân.”
Lại không hề hay biết có một người ở phía bên kia cột, lúc nghe thấy giọng nói của nàng, cả người chấn động, không thể tin nổi mà quay đầu sang, nhìn nàng chằm chằm.
Tiểu nhị cũng sợ xảy ra chuyện gì, vội đi qua giúp giảm nhiệt:
“Đúng thế đại gia, vị này cũng vừa mới vào thôi, ngài xem, còn chưa kịp gọi đồ nữa.”
Con ngươi màu hổ phách của gã kia nhìn nàng chằm chằm, người bị gã nhìn cũng toát một lớp mồ hôi.

Đúng vào lúc này, có người mở miệng:
“Không phải đã bảo mình về phòng đợi à, lúc tôi về sẽ gọi cơm lên phòng mà? Tiết trời giá lạnh, nhỡ đâu bị đông cứng thì phải làm sao cho tốt đây.”
Trong lúc lời được cất lên, một chàng trai mặc áo khoác bông màu xanh nước biển đi đến.
Khi đến trước mặt nàng, Ngọc Xuân nắm lấy tay nàng, tình ý sâu nặng:
“Xem mình này, cứ luôn bất cẩn thế.”
Lại dặn dò tiểu nhị: “Bảo nhà bếp làm mấy món ngon đưa thẳng vào phòng tôi đi.

À, đun chút nước nóng nữa, để phu nhân nhà tôi tắm rửa.”
Há chỉ là Lạc Anh, đến cả tiểu nhị cũng ngẩn ra rồi.
Đã ở quán trọ
.