Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 37: Đột biến




Mười giờ tối, Đoàn Luật Minh kết thúc công việc, tắt máy tính, mặc áo khoác, ra khỏi văn phòng. Đi đến cửa thang máy.

Con số màu đỏ trên cánh cửa chậm rãi nhảy đến lầu tám, cánh cửa mở ra, Đinh Huyên đứng ở bên trong.

“Sao em lại đến ——” lời anh còn chưa dứt, đã thấy Đinh Huyên ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ ngầu.

“Phương Cách rõ ràng không nên chết.” Mũi Đinh Huyên rất cay, cô ra sức muốn nhịn nước mắt chảy xuống, nhưng mà dòng lệ vẫn cứ tuôn rơi, “Nhưng tôi không làm được gì hết…”

“Chuyện này không phải lỗi của em.” Đoàn Luật Minh kéo cô ra, lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô.

“Nhưng tôi đã viết ra như vậy, là tôi cố tình viết cậu ấy thành người mắc bệnh nặng, là tôi ——”

“Em hãy nghe tôi nói, Đinh Huyên.” Đoàn Luật Minh cất cao giọng, bàn tay vịn trên bờ vai cô, gằn từng tiếng vô cùng nghiêm túc, “Số phận của cậu ta không dựa theo câu chuyện của em. Thế nên chẳng có liên quan gì đến em, hiểu không? Ở trong câu chuyện của em, nguyên nhân cậu ta qua đời là vì chịu kích thích quá lớn trái tim không chịu nổi, mà hiện tại cậu ta bởi vì căn bệnh đột ngột nặng thêm bị suy tim. Chuyện này không hề giống với đề cương của em. Tôi nhìn thấy số mệnh của cậu ta mang màu đỏ, điều này đại diện cậu ta nhất định sẽ như vậy. Tôi là bác sĩ, làm bác sĩ tôi còn có trách nhiệm nặng nề hơn em. Tôi đã cố hết sức, y học hiện đại cũng không làm nên chuyện, sao em có thể thay đổi được chứ? Đừng ôm tất cả trách nhiệm lên người mình.”

Đinh Huyên nhìn anh chăm chú, hình như có phản ứng với lời nói của anh, cuối cùng cô mất mát cúi đầu, sắc mặt ảm đạm u ám.

“Chuyện này hãy nghe tôi.” Đoàn Luật Minh thả nhẹ giọng nói, lại khôi phục vẻ ôn hòa như trước kia, “Đừng nghĩ tới những cái khác. Cho dù sau này có vấn đề gì, để tôi xử lý là được rồi.” Anh đổi đề tài.

“Nhưng mà…tôi hoàn toàn không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.” Đinh Huyên cầm khăn giấy lau khô nước mắt, vẫn còn mang theo giọng mũi.

Thực tế có lẽ…đã hoàn toàn không thể kiểm soát. Thế thì cô không bao giờ biết tiếp theo câu chuyện sẽ phát triển như thế nào nữa, cũng như sẽ chấm dứt ra sao. Đinh Huyên mê man tựa như toàn thân ở trong làn sương mù dày đặc, không tìm thấy phương hướng, con đường phía trước khó lường.

“Nhưng tôi ở đây.” Anh nói.

“Hở?”

“Đừng quên, tôi là nam chính.” Anh chậm rãi nói.

“Nam chính gì hả?” Bên cạnh đột nhiên có người nói xen vào, “Phim truyền hình nào thế?”

Đinh Huyên lập tức xoay người, lại nhìn thấy cô bé Trang Hàn đút hai tay trong túi, đứng ở đầu thang máy.

“Chị à, sao chị khóc vậy?” Trang Hàn đi tới, lại nghiêng đầu nhìn Đoàn Luật Minh, “Bác sĩ Đoàn bắt nạt chị ư?”

“Không có.” Đinh Huyên gục đầu xuống, để mái tóc xõa xuống, che khuất khuôn mặt cô.

“Bác sĩ Đoàn,” từ trong túi Trang Hàn lấy ra một chiếc đồng hồ kiểu xưa, “Đây là của Phương Cách để quên ở chỗ em, anh có thể giúp em giao cho mẹ anh ấy không? Cám ơn.”

Đoàn Luật Minh nhận lấy đồng hồ. Trang Hàn nhún vai, lại nhét tay vào trong túi áo lông, tỏ vẻ không có việc gì, “Vậy em trở về đây. Em vốn muốn giao cho chị Tiểu Tề, nhưng chị ấy đã tan tầm rồi.”

“Người nhà của Phương Cách…có khỏe không?” Đinh Huyên thấy Trang Hàn xoay người muốn đi, cô vội hỏi. Hơn nữa, dáng vẻ không đau lòng của Trang Hàn khiến cô rất kinh ngạc. Lần trước không phải còn nhìn thấy quan hệ giữa Trang Hàn và Phương Cách rất tốt sao?

“Mẹ Phương Cách khóc đến ngất xỉu mấy lần, may mà ở bệnh viện. Ba và em trai của anh ấy ngày mai sẽ tới.” Ngữ khí của Trang Hàn điềm tĩnh giống như là đang dự báo thời tiết, lại nhìn Đinh Huyên, “Chị à, chị không phải vì chuyện của Phương Cách mà khóc đấy chứ?”

Đinh Huyên đình trệ.

“Chuyện này có gì mà khóc chứ.” Trang Hàn lắc đầu, “Em sẽ không khóc. Thật ra em cảm thấy Phương Cách được giải thoát rồi, không cần cả ngày ở bệnh viện uống mọi loại thuốc còn tiêm đủ thứ khác nữa.” Ngữ khí này khiến Đinh Huyên loáng thoáng đọc ra một tia hâm mộ.

Đoàn Luật Minh nhíu mày.

“Anh ấy đi rồi, em cũng sẽ đi.” Trang Hàn không biết nhìn ở đâu, lẩm bẩm, “Các người không hiểu đâu. Thật ra Phương Cách không muốn tiếp tục điều trị nữa, nhưng mẹ anh ấy không chịu. Mà ba anh ấy lại không chịu bỏ tiền ra. Đối với bọn em mà nói…” Trang Hàn nói nửa câu, im lặng, không lên tiếng nữa.

Đinh Huyên đột nhiên nghĩ tới, Trang Hàn xuất thân từ cô nhi viện. Nói cách khác, rất có khả năng ba mẹ ruột phát hiện Trang Hàn mắc bệnh nặng cho nên vứt bỏ cô bé. Bệnh tim lại còn cô độc, con đường trưởng thành của Trang Hàn sẽ không thuận lợi.

“Hồi nhỏ có bác sĩ đến cô nhi viện khám bệnh miễn phí, nói em sẽ sống đến tuổi thành niên.” Trang Hàn nhớ lại quá khứ, “Sang năm em mười tám rồi.” Trang Hàn cau mày suy nghĩ gì đó, lại đột nhiên lắc lắc đầu, ngữ khí nhất thời thoải mái lên, “Haiz, không nghĩ nữa không nghĩ nữa! Em muốn đi xem tivi! Đứa nhỏ ở giường bên cạnh cứ giành tivi với em.” Trang Hàn than thở, xoay người bỏ đi.

Đinh Huyên nhìn bóng lưng của Trang Hàn, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

“Đi thôi.” Đoàn Luật Minh giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi tan tầm rồi, em còn muốn ăn gì không?”

……

Đoàn Luật Minh vẫn chưa ăn tối, vốn dựa theo thói quen của anh, không nhất định phải ăn cơm. Nhưng Đinh Huyên lại cố ý muốn anh mua ăn.

Đoàn Luật Minh đành phải tìm một cửa tiệm còn chưa đóng cửa ở ven đường, mua một phần thức ăn. Đinh Huyên ngồi đối diện nhìn anh ăn hết.

Chờ ăn uống xong thì đã là mười một giờ đêm, lúc này nếu quay về trường, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu. Thế nên Đoàn Luật Minh lái xe đưa Đinh Huyên về thẳng nhà.

Dọc đường đi thấy Đinh Huyên khàn cổ họng, anh xuống xe đến tiệm tiện lợi 24 giờ mua nước.

“Nước khoáng và sữa nóng, em muốn cái nào?” Anh mở cửa xe ngồi về chỗ.

Đinh Huyên không lên tiếng.

Nhờ ánh đèn đường lờ mờ chiếu qua tàng cây đằng trước, lúc này anh mới phát hiện cô đã nhắm mắt nghiêng đầu tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Chiếc khăn quàng cổ ca-rô màu xanh trắng thật dày che khuất cằm và môi cô, hướng lên trên chính là chóp mũi xinh xắn, sợi tóc lướt qua khuôn mặt.

Đoàn Luật Minh đặt nước ở một bên, cởi khuy áo khoác, nghiêng người đắp lên người cô.

Hô hấp nhè nhẹ của cô ở ngay gang tấc, trong mờ tối tầm mắt của Đoàn Luật Minh dừng tại bờ môi nửa che đậy của cô, động tác đắp áo cho cô tạm dừng một chút.

Sau đó, anh mới chậm rãi ngồi trở lại.

Màn hình điện thoại di động đặt tại kính chắn gió đột nhiên phát sáng, biểu thị có một tin nhắn gửi tới ——

“Bác sĩ Đoàn, mẫu người phù hợp mà lần trước anh nói, đã điều tra ra bệnh nhân phù hợp thứ hai và thứ ba. Người thứ hai là nữ, tên Trang Hàn, mười bảy tuổi, đang nằm tại bệnh viện của anh. Người thứ ba là một ông cụ hơn tám mươi tuổi, họ Cổ, tên là Cổ Thường Khôn, là giáo sư gạo cội của Hoa Đại. Lẽ ra tính về mức độ phù hợp, ông cụ kia nên xếp thứ hai, nhưng hồi trước từng làm cấy ghép nên phải suy nghĩ kỹ lưỡng cố gắng kéo dài tác động của cơ quan, cộng thêm tuổi tác và tình hình sức khỏe của bệnh nhân, bởi vậy bệnh nhân Trang Hàn được xếp trước.”

Thế thì trái tim của chủ nhiệm Cầu, chính là của Trang Hàn. Nếu Trang Hàn gặp chuyện, thì là của Cổ Thường Khôn.

Đoàn Luật Minh lấy ngón tay sờ màn hình di động, lâm vào trầm tư.

Đinh Huyên ở bên cạnh vẫn ngủ say.

Anh nhìn cô chăm chú, đã hạ quyết tâm.

Tin tức này đến quá đột ngột, Đinh Huyên sẽ không biết.

Ngày hôm sau.

Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống, Đinh Huyên dần dần tỉnh lại.

Mở mắt ra, cảm giác đầu tiên đây không phải nhà cô. Trên tủ đầu giường sạch sẽ chỉ có một chiếc đèn bàn màu trắng.

Sau một lúc lâu tư duy trở về vị trí, cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh đèn bàn đặt một ly nước, đè một tờ giấy ở dưới ——

“Hôm nay đột nhiên có ca giải phẫu, tôi đi làm trước. Bữa sáng ở trong lò vi sóng tại phòng bếp. Trên bàn ăn có dĩa trái cây, quần áo trong máy sấy, đồ dùng rửa mặt ở phòng tắm —— tôi đã nhờ Uông Ninh xin phép với đoàn kịch cho em, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe.”

Phần đề tên, ba chữ rồng bay phượng múa: Đoàn Luật Minh.

Đinh Huyên nhìn đồ ngủ kiểu nam rộng thùng thình trên người mình, thế nên tối qua anh lại tìm nhân viên quét dọn sao?

Cô ngồi ở mép giường mang dép vào, đi vài bước lại khom người xuống xắn ống quần lên vài cái.

Mở cửa ra, liếc mắt một cái trông thấy có người ngồi cạnh bàn ăn, cầm tờ báo che khuất nửa người trên.

“Anh không đi làm à?” Đinh Huyên đi tới.

Tờ báo giũ ra, gấp lại đặt xuống lộ ra khuôn mặt vô tội của Cửu Vĩ: “Tôi không cần đi làm.”

Đinh Huyên nhìn thấy dĩa trái cây trên bàn chỉ còn thừa lại một quả cà chua bi trơn bóng: “Tôi nhớ anh nói anh không biết chữ thì phải?”

“Đúng vậy. Cho nên tôi đang nhìn hình vẽ.” Cửu Vĩ đẩy tờ báo tới trước mặt cô, trên đó là tranh biếm họa bốn khung.

“Được rồi.” Đinh Huyên xoay người đến phòng bếp, mở ra lò vi sóng nhìn thấy bên trong quả nhiên có sữa sandwich.

“Cô rảnh rỗi nhỉ.” Cửu Vĩ ngồi bên cạnh quan sát cô.

“Hôm nay xin nghỉ.” Đinh Huyên chờ đun nóng bữa sáng.

“Cô có biết hôm nay Đoàn Luật Minh bị gọi đi làm giải phẫu gì không?” Cửu Vĩ nheo mắt, đột nhiên hỏi.

“Gì cơ?” Đinh Huyên bưng sandwich và sữa đi tới.

“Phẫu thuật cấy ghép tim.” Nụ cười bên môi Cửu Vĩ có phần gian xảo.

Đinh Huyên đứng bên cạnh bàn, sững sờ: “Cấy ghép tim?”

“Phải,” Cửu Vĩ hất cằm, tỏ vẻ nhàm chán, “Nghe nói một người họ Cầu khó mà qua khỏi. Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ ông ta lên đường thì lập tức lấy ra phẫu thuật, giao trái tim cho một người tên là Trang Hàn.”

Sắc mặt Đinh Huyên bắt đầu có phần không thích hợp.

Cửu Vĩ lạnh lùng liếc cô một cái: “Thật ra nên cho một ông lão họ Cổ. Chẳng qua người kia già quá rồi.”

“Cổ Thường Khôn?” Đinh Huyên chợt ngẩng đầu nhìn anh ta chăm chú.

“Có lẽ vậy.” Cửu Vĩ ngáp một cái, “Dù sao ông lão này cũng có tiền, không đợi được trái tim này thì đợi trái tim kế tiếp vậy.”

Trong nháy mắt sắc mặt Đinh Huyên tái xanh.

Kế tiếp?

Cùng ký thỏa thuận hiến tạng với chủ nhiệm Cầu…còn có Tư Nam. Mà theo lời Vương Lực, trợ lý của giáo sư Cổ, hiện giờ là đạo diễn của “Thương Long” Thái Nhung, nếu có thể để giáo sư Cổ thuận lợi sống đến đại thọ chín mươi, sẽ có một khoản năm trăm vạn. Mà giáo sư Cổ, là người thân duy nhất, cũng là ân nhân duy nhất của Thái Nhung đã mất đi cha mẹ. Như vậy, hình như mọi việc đều liên kết với nhau.

Cô đẩy ghế ra về phòng tìm di động, lập tức gọi điện thoại cho chú Kim.

“Chú Kim, là cháu. Hôm nay Tư Nam có đến nhà hát không?” Giọng nói của cô cấp bách.

“Không có, xin nghỉ rồi. Trẹo thắt lưng hơi nặng, đoán chừng phải tĩnh dưỡng mấy hôm.” Chú Kim nói, dừng một chút, “Cháu đừng lo lắng, hôm nay đạo diễn đến thăm cậu ta.”

“Gì ạ?!” Đinh Huyên cảm giác màu toàn thân trào dâng.

“Chuyện này có gì ngạc nhiên chứ? Đạo diễn vốn nên chiếu cố diễn ——”

“Tư Nam đang ở đâu ạ?” Đinh Huyên ngắt lời ông ta.

“Cháu cũng muốn đi? Thật ra một mình đạo diễn là đủ rồi.”

“Chú hãy cho cháu biết địa chỉ của Tư Nam đi!” Đinh Huyên sắp khóc tới nơi.

Cửu Vĩ ngồi cạnh bàn, đong đưa cái chân, lấy quả cà chua bi cuối cùng bỏ vào trong miệng.

Phía sau vang lên tiếng phịch, Đinh Huyên đã ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa phòng ra chạy về phía huyền quan.

“Cửu Vĩ, tôi không gọi được cho Đoàn Luật Minh ——” cô vừa thay giày vừa nói.

“Anh ta đang làm phẫu thuật.”

Trong lòng Đinh Huyên nóng nảy bất an: “Anh mau chóng đến bệnh viện tìm anh ấy được không? Bây giờ tôi có việc gấp. Bảo anh ấy giải phẫu xong thì mau chóng đến số 23 khu A biệt thự Cảnh Thiên quận Trường Vân.”

“Được.” Cửu Vĩ ngồi trước bàn không nhúc nhích.

Đinh Huyên tựa như một cơn gió bước ra ngoài.

Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại một mình Cửu Vĩ.

Anh ta nhìn huyền quan, khóe môi hiện lên nụ cười tựa như một trò đùa dai.

Sáng hôm nay, anh ta —— nhìn lén di động của Đoàn Luật Minh.