Gió biển nghênh đón mùa đông lạnh lẽo, Đinh Huyên đứng trên tảng đá ngầm, cô quấn chặt áo, một mình đứng đó, sợi tóc tung bay nhìn đạo diễn hô một tiếng “Bắt đầu”, Tiêu Yến thay thế Nhan Nghiên liền “trượt chân” ngã vào trong biển.
Tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh từ sớm, hôm nay Đinh Huyên mặc chiếc áo len màu vàng nhạt rộng rãi, quần bò, cố gắng không đến gần phía ven biển, bằng không đôi giày trắng sẽ bị ướt —— đây là lời cô nói với chị Lưu, mà trên thực tế mâu thuẫn của cô đối với biển cả là bởi vì một hôm nào đó… hồi ức chẳng hề đẹp đẽ. Hôm nay cô vốn định ở lại trường xử lý chuyện xin chuyển học vị, nhưng việc ăn uống của Đinh Nhược Kỳ xảy ra chuyện, dạ dày vô cùng đau đớn, thế nên cô vẫn sang đây chăm sóc chị không có trợ lý.
Giống như Đinh Huyên, Tiêu Yến cũng không biết bơi, nhưng hôm nay cô ta phải mặc quần short ngắn mỏng và áo phông trắng, cắn chặt bờ môi lạnh đến tím ngắt, nhảy vào trong nước biển lạnh giá đến xương cốt. Mà Nhan Nghiên không xuất hiện, có lẽ vẫn còn trong phòng của mình ở trên xe đắp mặt nạ.
Cảnh này nên là Nhan Nghiên tự diễn xuất, kịch bản của Uông Ninh viết rõ ràng cô ta ở trong nước còn có một đoạn lời thoại. Nhưng mà Nhan Nghiên lúc thì nói lời thoại khó đọc, lúc thì nói mình bị cảm, cuối cùng nói thẳng: “Biên kịch Đinh, cô xóa bỏ đoạn thoại này đi.” Khi nói lời này, cô ta thờ ơ, nghĩ rằng dù sao nhiều ngày trôi qua cô ta vẫn chưa xoi mói, như vậy Đinh Huyên nhất định ngại phản bác lại.
Nhưng mà Đinh Huyên lại rõ ràng nói khéo từ chối: “Nếu là lời thoại khác thì không thành vấn đề, dù sao hiện tại quay cảnh dưới nước đối với diễn viên rất vất vả. Nhưng lời thoại này rất quan trọng đối với việc phát triển tình tiết của bộ phim, tôi cảm thấy không thể bỏ được.”
Nhan Nghiên đương nhiên không vui, nhưng sau vài câu phát hiện hoàn toàn không nói thông với Đinh Huyên, cuối cùng khi Đinh Huyên dứt khoát hỏi cô ta, “Thế cô cảm thấy phải sửa thế nào”, cô ta cười lạnh một tiếng, coi như không nghe thấy cúi đầu xem kịch bản, ăn rau salad, một mình kết thúc cuộc đối thoại này, hình như nói thêm câu nữa sẽ lãng phí tinh lực của cô ta, làm hạ thấp đẳng cấp của cô ta.
Đinh Huyên tưởng rằng mình bảo vệ kịch bản của giáo sư hướng dẫn, nhưng đến khi cảnh này quay cô mới phát hiện, lời thoại vẫn bị cắt bỏ, Nhan Nghiên vốn nên xuống nước đổi thành thế thân, nhảy xuống biển hết lần này tới lần khác.
“Mau lên mau lên.” A Hoan, trợ lý của Nhan Nghiên, cầm tấm chăn sốt ruột đứng ở ven biển. Chờ Tiêu Yến được nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp lặn xuống tìm rồi dìu lên bờ, cô ta đã lạnh đến nỗi mạch máu màu xanh loáng thoáng hiện trên cánh tay, đường vân mạch máu mỏng manh cũng hiện rõ trên làn da.
Cuối cùng quay xong, đạo diễn ra lệnh một tiếng, toàn thể nhân viên quay lên bờ, đến địa điểm quay tiếp theo —— biệt thự bờ biển.
Đinh Huyên lấy ra bảng kế hoạch mà chị Lưu phát cho cô để xác nhận một chút —— kế hoạch quay ban đầu là tại khách sạn, giờ lại đổi thành biệt thự tư nhân.
Gió biển rất lớn, đám mây cuồn cuộn rồi dãn ra ở chân trời, rốt cuộc đến trưa thổi tan mây đen u ám hồi sáng. Thừa dịp ánh mặt trời hơi ấm áp, Đinh Huyên đi ra ngoài mua thuốc cho Đinh Nhược Kỳ. Khu biệt thự nằm dưới núi, khoảng cách mỗi nhà rất xa, từng nhà đều có hồ bơi bãi cỏ, hiếm khi thấy người, chỉ thỉnh thoảng trông thấy một hai ông chú dắt chó đi tản bộ.
Căn biệt thự lấy cảnh này cách bờ biển gần nhất, phía sau nhà một bên là hồ bơi, một bên là sân phơi bày đặt bàn ghế, ra bên ngoài chưa đến một trăm mét chính là biển cả. Trông về phía xa thì nhìn thấy đảo Minh Xà mười hai dặm biển. Trên biển có mấy con thuyền đánh cá và du thuyền.
Đinh Huyên xách theo túi đồ đi tới lối vào cửa chính của biệt thự, trông thấy cửa ga ra đã cuốn lên, có một chiếc xe Maybach đậu bên trong.
Cô không nghĩ tới muốn đi xem biển số xe, chỉ là tự mở ra cánh cửa khép hờ.
Trong phòng khách lầu một đều là cửa sổ sát đất ở hai bên, Đoàn Luật Minh vừa mới đến vài phút đang đứng cạnh quầy bar nhỏ, thản nhiên nhận lấy ánh mắt mang chút địch ý và chất vấn của Đinh Nhược Kỳ.
“Bác sĩ Đoàn, ngọn gió nào thổi anh tới đây?”
“Các người quay phim ở nhà tôi,” Đoàn Luật Minh tùy ý ném chìa khóa lên bàn, “Mà bạn gái tôi cũng ở đây.”
Vừa dứt lời, cánh cửa chính được đẩy ra. Đinh Huyên tiến vào liền trông thấy Đoàn Luật Minh, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Hỏi xong mới phát giác cả phòng lặng ngắt như tờ, biểu tình của mọi người đều rất phấn khích, sắc mặt Nhan Nghiên đầu tiên hơi thay đổi ngay sau đó tỏ ra bình thường, Đinh Huyên lại nhìn Đoàn Luật Minh như lọt vào sương mù.
Chỉ có Đinh Nhược Kỳ bật cười ra tiếng, đẩy Đinh Huyên về phía Đoàn Luật Minh: “Bạn trai cô đến thăm cô kìa, biên kịch Đinh.”
Bước chân Đinh Huyên hỗn loạn, đụng thẳng vào lồng ngực Đoàn Luật Minh, mà anh thì đứng thẳng người một cách vững vàng đỡ lấy cô, sừng sững bất động.
Trong lòng cô căng thẳng, thầm nghĩ nguy rồi.
Nhưng mà nguy cái gì? Cô lại không biết.
……
Đinh Nhược Kỳ uống thuốc giảm đau và thuốc dạ dày, tiếp tục quay phim. Hôm nay phân cảnh của cô phải quay đến nửa đêm.
Hôm nay tâm trạng đạo diễn có vẻ tốt, buổi chiều bỏ tiền mời mọi người ăn hải sản. Đĩa sashimi vừa bưng lên liền trống không ngay lập tức. Đinh Huyên không ăn, mà cầm mấy con tôm chạy vào phòng bếp.
Đoàn Luật Minh đến đây, Đinh Huyên mới biết người ta là chủ nhân căn nhà này, cô dứt khoát không khách khí, đi vào phòng bếp, dùng thẳng nguyên liệu có sẵn, muốn nấu cháo hải sản bồi dưỡng dạ dày cho Đinh Nhược Kỳ.
Đầu tiên cô tìm kiếm công thức nấu ăn, đặt sẵn từng loại gia vị cần dùng, sau đó hỏi Đoàn Luật Minh đang ở cạnh bàn trong phòng bếp uống cà phê: “Xì dầu ở đâu?”
Anh tựa cạnh bàn, một tay bưng tách cà phê, tư thế rất nhàn nhã, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài: “Ngăn tủ phía trên.”
“Cái nào?” Cô đặt di động xuống, nhón chân mở ngăn tủ trên cùng, bước chân nghiêng ngã, vừa lùi ra sau liền đụng trúng Đoàn Luật Minh. Cô đột nhiên xoay người, chóp mũi cạ vào cổ áo sơ mi của anh, lúc này cô mới để ý anh đứng gần trong gang tấc đang cầm một cái bình nhỏ đặt trên bàn.
Tư duy của cô trì hoãn trong phút chốc, trong hô hấp đều là dấu ấn riêng biệt trên người anh, khiến cô nhớ tới mùi hương của đêm tối.
Đoàn Luật Minh không hề nhúc nhích, anh cụp mắt xuống hình như đang dùng ánh mắt nhìn cô vẫn còn đang ngẩn người một cách tỉ mỉ. Tựa như một thứ nào đó, nhân loại thể hiện ra, hoặc là nói Đinh Huyên thể hiện ra thứ gì đó —— dùng hai chữ cảm xúc hình dung thì thích hợp hơn, khiến anh chú ý.
Hồi lâu sau Đinh Huyên mới hoàn hồn, đột nhiên mặt đỏ lên: “Anh anh ngồi trở lại đi.”
Đoàn Luật Minh rất tự nhiên lùi ra sau, làm như không có gì nhàn nhã uống cà phê.
“Đinh Huyên?” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, A Hoan, trợ lý Nhan Nghiên cười ngọt ngào, tiến vào, “Thuốc cảm tôi nhờ cô mua ——”
“Đã mua rồi.” Đinh Huyên đặt dao xuống lau tay, hơi ngượng ngùng mở túi ra, “Xin lỗi tôi quên mất…”
“Không có gì.” A Hoan cầm lấy thuốc cảm. Vóc dáng cô ta không cao, mập mạp, bàn tay duỗi ra trên mu bàn tay có mười cái lúm. Tính tình cô ta rất tốt, nhưng không đủ lanh lợi, luôn bị Nhan Nghiên la mắng. Lúc tâm trạng Nhan Nghiên không tốt, những trợ lý khác có chuyện gì cũng đẩy A Hoan đâm vào thùng thuốc súng. Mà A Hoan và Tiêu Yến là đồng hương, quan hệ cá nhân giữa hai người không tệ, còn phải tốn sức gạt Nhan Nghiên.
“Thuốc này mua cho Tiêu Yến à?” Đinh Huyên hỏi.
“Ừm, bây giờ cô ấy đang ngủ, chờ cô ấy thức dậy tôi bảo cô ấy uống thuốc.” A Hoan một tay cầm thuốc, một tay bấm di động, “Tiền mua thuốc tôi chuyển qua Alipay trả cho cô nhé.”
Alipay.com là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba không có phí giao dịch được tập đoàn alibaba sáng lập vào năm 2004 tại Trung Quốc.
“Uống xong thuốc cảm nửa tiếng sau lại uống thuốc kháng sinh.” Đoàn Luật Minh lướt mắt nhìn thuốc trong tay cô ta.
“Cám ơn bác sĩ Đoàn.” A Hoan vội vàng nói cảm ơn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đinh Huyên cầm dao lần nữa, sau đó nhìn chằm chằm con tôm nằm trên thớt gỗ to như con ốc vòi voi, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ địch, không biết nên xuống tay thế nào.
Đoàn Luật Minh hết chỗ nói, trông thấy tư thế cầm dao của Đinh Huyên là biết cô khẳng định không biết nấu nướng. Anh đặt tách xuống, lấy con dao từ trong tay cô.
“Tôi ——” Đinh Huyên khó hiểu đã bị đẩy ra.
“Em đứng bên cạnh nhìn đi.” Đoàn Luật Minh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Thế là Đinh Huyên đứng bên cạnh nhìn anh nấu nướng thành thạo. Chẳng biết tại sao, Đinh Huyên luôn cảm thấy dáng vẻ làm việc của anh đều giống như đang làm giải phẫu cẩn thận tỉ mỉ, kỹ năng dùng dao sắc bén.
“Anh…rốt cuộc cảm thấy Nhan Nghiên thế nào?” Đinh Huyên chợt nhớ tới Nhan Nghiên. Bây giờ quan hệ gọi là người yêu giữa cô và Đoàn Luật Minh đều được cả đoàn phim biết, mà lúc ấy Nhan Nghiên cười khẩy một hồi lâu.
“Không có cảm giác.” Anh chuyên tâm làm việc trong tay.
“Thật ra lúc ấy tôi viết cô ta…” Đinh Huyên nhíu mày, dứt khoát nói thẳng, “Một ngày nào đó cô ta sẽ xảy ra chuyện. Nếu anh cảm giác được trên người cô ta có yêu khí, thế thì ngày đó sẽ không xa. Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc ngày nào cô ta sẽ gặp sự cố, đề cương dù sao cũng là đề cương, không có thời gian cụ thể. Tuy rằng tôi không thấy được, nhưng cô ta hẳn là có một cái thẻ bài, có một con mị yêu ám trong tấm thẻ bài đó, một ngày nào đó sẽ hại chết cô ta.”
“Sau đó?” Đoàn Luật Minh đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trên tấm thớt gỗ thả vào trong nồi, chẳng hề quan tâm, “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
Đinh Huyên sửng sốt một chút: “Anh không muốn đi cứu cô ta sao?” Đây mới là dựa theo sự sắp đặt trong kịch bản.
“Tại sao tôi muốn đi cứu cô ta? Em hãy cho tôi một lý do.” Anh ôn hòa nhã nhặn hỏi cô.
Đinh Huyên nhất thời cùng đường, cô không thể đưa ra một lý do. Tại sao Đoàn Luật Minh muốn cứu Nhan Nghiên? Bởi vì tình yêu? Hiện tại xem ra không có khả năng này. Bởi vì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp? Đoàn Luật Minh hoàn toàn không quan tâm.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đã nằm trong nồi, Đoàn Luật Minh rửa tay sạch sẽ, sau đó trở về bàn ngồi tiếp.
“Đinh Huyên!” Tiểu Thường đột nhiên mở cửa vào, sau đó khựng lại, hít hít cái mũi, “Thơm quá đi —— Đinh Huyên cô đang làm gì đó?”
“Tôi…” Đinh Huyên ngớ ra, “Cháo hải sản.”
“Wow, cô thật là khéo tay.” Tiểu Thường vội vã mở nắp nồi ngửi ngửi.
“Cái này không phải tôi làm, là Đoàn —— Đoàn Luật Minh làm.”
Tiểu Thường nhìn Đoàn Luật Minh điềm nhiên như không chẳng có biểu cảm, con mắt xoay vòng, thuận tay vỗ trên cánh tay Đinh Huyên: “Chao ôi, cô thừa nhận đi, khen cô mà, còn đẩy lên người người ta —— bác sĩ Đoàn làm sao biết nấu nướng. Lát nữa tôi có thể ăn một chén không? Đúng rồi, đi thôi đi thôi, đi giúp thợ ánh sáng. Bác sĩ Đoàn tôi mượn người của anh trước nhé.”
“Ừm.” Đoàn Luật Minh lên tiếng.
Đinh Huyên cứ thế bị kéo đi. Mà nửa tiếng sau khi cô trở về, đã có năm sáu người chen chúc ở phòng bếp, đều đang cầm chén ăn cháo.
Đinh Huyên: “…”
“Ôi đầu bếp Đinh về rồi.” Chị Lưu thổi hơi nóng trong chén.
“Đinh Huyên tay nghề của cô lợi hại ghê, biết nấu nướng như vậy.”
“Có công thức nấu ăn không? Viết một cái cho tôi, về nhà bảo bà xã tôi nấu.”
“…Ai nói là tôi làm?” Đinh Huyên hoài nghi, đi tới mở nắp nồi, thế mà chỉ còn chút ở đáy nồi.
“Bác sĩ Đoàn ấy.” Chị Lưu vui vẻ nói.
Ngay sau đó Đoàn Luật Minh tiến vào, anh làm như không nghe thấy những lời này, tự nhiên rót cà phê.
Ngoài cửa, A Hoan bưng một chén cháo một cách cẩn thận muốn đưa cho Tiêu Yến. Trông thấy Đinh Nhược Kỳ đi ngang qua, A Hoan lập tức gọi cô lại: “Nhược Kỳ, có thể giúp tôi được không. Cô đưa khăn choàng này cho chị Nhan nhé? Tôi muốn đi thăm Tiêu Yến.”
Tuy nói Đinh Nhược Kỳ chẳng muốn gặp Nhan Nghiên, nhưng lúc này cô không ngại chạy việc vặt: “Được, Tiêu Yến khỏe hơn chưa?”
“Vẫn còn nôn mửa.” A Hoan hơi buồn bã.
“Bảo cô ấy ngày mai nghỉ ngơi cho khỏe.” Đinh Nhược Kỳ cầm lấy khăn choàng, quay đầu nhìn thấy Nhan Nghiên một mình đứng ở ban công hút thuốc, cô liền đi qua kéo ra cửa sổ sát đất.
“Tại sao bị nứt? Nếu tôi biết còn hỏi bà à?” Trong cơn gió đứt quãng truyền đến âm thanh của Nhan Nghiên, hóa ra cô ta đang gọi điện thoại, “Nếu không phải cắn trả…thì là cái gì? Chịu uy hiếp sao? Nói xàm, trong đoàn phim có thể có vật tà ma gì chứ?”
Nghe được tiếng động ở đằng sau, Nhan Nghiên đột ngột xoay người, nhìn thấy Đinh Nhược Kỳ cách đó vài bước.
“Khăn choàng của cô.” Đinh Nhược Kỳ đưa khăn choàng cho cô ta.
Nhan Nghiên cầm lấy khăn choàng, túm trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Đinh Nhược Kỳ rời khỏi, đột nhiên cô ta cắn chặt bờ môi đỏ mọng tựa như màu máu.