"Cô đã làm nơi đây thành cái gì thế này?" Vào lúc mặt trời nhô lên cao tỏa ra những tia nắng gay gắt, một tiếng rống to lớn như sấm động ngang trời, đột nhiên vang lên.
Trong vườn hoa ở phía sau nhà, mỗ nữ nọ đang vừa mải mê cắt tỉa vừa ngâm nga “hừ là”, bằng cái giọng phá tiếng không biết phải diễn tả thế nào, bị tiếng rống vang động đột ngột kia làm cho giật nảy mình, “răng rắc” lại một đóa hoa hồng phấn còn hàm tiếu liền rơi xuống, nhẹ nhàng hy sinh rất quang vinh.
"Ai vậy? Ai mà lại lớn tiếng như vậy thế? Chẳng lẽ không nhìn thấy là tôi đang làm việc hay sao?" Bị nhảy dựng lên vì hoảng sợ, Xá Cơ Hoa liền nhíu mày quay đầu lại trừng mắt nhìn.
Cô đã phải cực kỳ vất vả mới gây dựng được linh cảm nghệ thuật thế này, cứ như vậy liền bị tiếng rống hét kia làm cho biến mất sạch trơn, điều này có thể làm cho cô không giận dữ được sao?
Chỉ thấy bốn phía quanh vị trí cô đang đứng, một đống lớn những cành hoa chỉ còn lá xanh nằm rải rác khắp nơi. Bên trái, phía trước lúc này chỉ còn những thân cây hoa hồng đã bị cắt cụt hoàn toàn. Cả một vườn hoa hồng vốn dĩ dày đặc những hoa, nhìn đẹp đến tê dại cả mắt, nhưng bây giờ đã bị phá hủy sạch sẽ gần như đến quá nửa. Toàn bộ cây hoa giờ này đều nằm ở trên mặt đất, bốn phía chỉ còn lại những gốc, những thân với những chiếc lá trơ trụi, không còn lấy một đóa hoa nào nữa.
Vườn hoa hồng mà ông đã dồn tất cả tâm huyết, tốn rất nhiều thời gian công sức mới trồng được, lại còn loài hoa Bách Hợp đỏ được ông lai tạo thành công nữa chứ, giờ đây ở bên phía tay phải, phía trước đống thân cành kia, chỉ còn sót lại một vài đóa hoa xinh đẹp đang lay động trong gió, dưới ánh nắng gay gắt.
"Cô...cô...cô..."
Bác Phúc tức giận đến nghẹn lời, trên gương mặt đã đỏ rực lên. Ông nhìn khu vườn hoa mà mình đã mất bao công sức cẩn thận chăm sóc kia, giờ đây đã trở thành cái hình dạng thế này. Ông dường như đã bị cơn tức giận kích động đến nghiêm trọng, cánh tay chĩa thẳng vào cô cũng run rẩy, nói “cô...cô...” mãi một hồi lâu mà cũng không biết phải nói tiếp từ gì khác sau từ “cô” này nữa. Có thể nói, chỉ thoạt nhìn cũng đã nhận ra, lúc này ông lão quản gia đang đau lòng lẫn tức giận đến mức nào
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, thì mỗ nữ luôn thô lỗ không biết một cái gì kia, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com rất có khả năng trên cơ thể đã sớm đã bị ánh mắt của bác Phúc bắn thành mấy ngàn mấy vạn cái lỗ thủng rồi.
"Quản gia, ông không sao chớ?" Nhìn sắc mặt của ông lão kia càng ngày càng thêm đỏ rực, thân thể cũng ngày càng lảo đảo run bắn cả lên, Xá Cơ Hoa có chút lo lắng vội vàng đứng dậy tiến lên định đỡ lấy ông lão.
Ông già này cũng thật là, đã già cả đến ngần ấy tuổi rồi, còn đi ra đây để phơi người cho khô sao? Chắc hiện tại ông ấy đã bị cảm nắng rồi, làm sao bây giờ?
"Quản gia, nhanh lên, để tôi đưa ông đến chỗ có bóng mát nghỉ ngơi nhé!"
Xá Cơ Hoa đưa tay định đỡ bác Phúc rời đi, nhưng đột nhiên cánh tay cô liền bị một lực rất mạnh gạt ra một cái, chỉ thấy bác Phúc vừa mới tức đến đỏ mặt kia đang thở phì phì, trừng mắt nhìn cô, phẩy tay một cái, xoay người rời đi.
Lúc trước ông còn tưởng rằng cô gái trẻ này vẫn còn có chỗ dùng được, lại nhưng ông không ngờ rằng...Ngực bác Phúc phập phà phập phồng mãnh liệt, nổi giận đùng đùng, chạy thẳng đến sảnh trước, ông dự định gọi điện thoại cho lão phu nhân xong, sau đó, sẽ đuổi cô gái kia ra ngoài, thật sự cô ta đã làm ông tức chết mất.
"Ấy này, quản gia, quản gia..."
Nhưng ông già kia lại đang tức giận đến mức, cũng không thèm nhìn lại cô đến một liếc mắt.
Nhìn tấm lưng kia, mỗ nữ nào đó, lông mày nhăn lại vẻ rất bất mãn: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Xá Cơ Hoa vuốt vuốt cái tay vừa mới bị ông già kia gạt đi, mắt lại nhìn về phía bác Phúc rời đi mà vẫn còn nổi giận đùng đùng, vẻ mặt khó chịu, làu nhàu tự nói với mình: "Cũng thật là, đột nhiên xuất hiện, rống lên một tiếng rồi lại bỏ đi, chẳng lẽ ông ta lại là người chuyên môn đến để dọa mình hay sao?"
Động một chút lại chạy đến rống vài ba câu, lại còn không chịu nói cho thật rõ ràng, bây giờ lại còn định đi bẩm báo nữa hay sao? Thật là một ông già có tật xấu.
Quên đi, mặc xác ông ta, cái đồ giỏi nịnh hót! Xá Cơ Hoa giơ tay che ngang trán ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng trên bầu trời, đôi mắt nhắm lại nhẩm tính thời gian một chút, lúc này trước hết cô phải đi tưới nước một chút đã.
"Thật đúng là, cái kẻ có tiền này đã làm cả một vườn hoa lớn như vậy lại không chịu quản lý cho tốt, chẳng lẽ lại không biết rằng tất cả những loại hoa này đều bị tàn rất nhanh chóng sao? Chỉ có điều may mà bọn họ có vận khí tốt, nên mới gặp được một người có tay nghề làm vườn cao như mình."
Xá Cơ Hoa kéo đường ống nước từ đàng xa lại, nhìn vào chỗ những cây hoa Bách Hợp đỏ mà mình vừa mới trồng lại ở chỗ góc thoáng mát kia, cô vừa tưới nước cho cây rất cẩn thận, vừa cảm thấy vô cùng thoả mãn và kiêu hãnh.
Đến khi đã tưới nước xong xuôi, cô dùng những cành lá xanh cắm ngay ngắn xung quanh làm thành một hàng rào nhỏ. Lúc này, người nào đó vẫn luôn luôn bận bịu làm việc dưới ánh mặt trời dưới chói chang kia mới hài lòng ngừng tay lại, mồ hôi đầm đìa, làn da bị phơi nắng đến hồng rực, nhìn rất đáng yêu.
Xá Cơ Hoa xoay người lại, ngồi chồm hổm xuống nhìn những đóa hoa Bách Hợp đỏ như máu kia, cười híp mắt, vuốt cằm nói: "Xem ra tay nghề làm vườn của mình vẫn không đến nỗi tệ lắm! Lần sau nhất định phải tìm lão phu nhân kia để bà ấy bổ sung chuyện mình thêm chút tiền lương nữa mới được, nói như thế nào đây cũng coi như phí lao động của mình chứ!"
"Ờ, nhưng mà “cái thằng nhóc thối” mà trong miệng bà cố nội đó vẫn hay nói kia, rốt cuộc là ai đây nhỉ?"
Ngày đó, cô đã được lão phu nhân ghé vào tận bên tai dặn dò đến nửa ngày, cô nghe nhưng cũng chỉ hiểu “cái thằng nhóc thối” mà miệng bà hay nhắc đến kia, chính là “thằng cháu nội” của bà, nói rằng lúc trước cô đã từng gặp ở nơi cửa chính ra vào của công ty rồi. Thật là buồn bực, ngay cả một tấm ảnh chụp “thằng cháu nội” thôi, mà bà cũng không chịu đưa cho cô. Sự việc này đã qua từ lâu như vậy rồi, cô làm sao còn nhớ rõ được chứ, huống chi, giữa tiền và người lại không có một chút liên quan nào, mà cô gần đây lại lười ghi nhớ.
Xá Cơ Hoa ngồi xổm chỗ thoáng mát không ngừng suy nghĩ, mãi một lúc sau, khi đã không còn nghĩ ra được hình ảnh gì nữa, cô mới đứng lên, đi đến bên đống cánh hoa hồng đủ các màu mà lúc trước cô đã đặt chúng thành đống lớn ở một chỗ thoáng mát, bưng tất đống cánh hoa hồng đó đi ra.
Sau đó, cô lắc lư đi về hướng mà lúc nãy cô thấy bóng lưng của bác Phúc đi vào đó, hy vọng trước khi chỗ cánh hoa hồng này có thể hoa bị phơi khô, cô sẽ tìm thấy phòng bếp, ướp những cánh hoa hồng này rồi sau đó sẽ ép để làm nước hoa hồng, nhất định uống sẽ rất ngon.
Mà đồng thời ở phía bên kia, điện thoại được nối thông giữa một người làm công ở trong đình viện của khu biệt thự xa hoa nằm ở sườn núi, với một người trong tòa thủy đình được xây dựng trên mặt nước, trong hồ có đủ các loại các chép vàng đang bơi qua bơi lại.
Bốn góc của toà thủy đình được bao phủ lớp không khí nóng rực do ánh nắng gay gắt tỏa ra. Chu Hữu Mai mặc trên người một bộ quần áo thoải mái, nằm ở trên một chiếc ghế đặt trên bãi cát, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái, một tay cầm chiếc cần câu cá, tay kia cầm chiếc điện thoại di động, bà vừa nằm vừa nói chuyện.
"Cô gái kia là một đứa bé ngoan, tiểu Phúc à, ông hãy chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút. Còn về phần vườn hoa bị phá hỏng ấy, ngày mai ông hãy gọi người bảo mang một số loại hoa khác mới được lai tạo cấy ghép ở nước ngoài tới, những cây hoa kia ta cũng đã nhìn chán rồi, thay đổi một chút cũng tốt."
Đầu điện thoại bên kia, bác Phúc tựa như không ngờ Chu Hữu Mai lại không hề có một chút nào gọi là ầm ầm giận dữ, mà ngược lại, bà lại giải vây giúp cho cô gái kia, lập tức ngạc nhiên nói: "Lão phu nhân, vấn đề không phải là nằm ở việc thay đổi lại những cây hoa kia một lần nữa cho đẹp hơn, mà chính là, đấy là tất cả những gì của lão gia khi còn sống đã để lại cho thế hệ tiếp theo."
Bên kia Chu Hữu Mai nhấc thân thể mượt mà của mình từ trên ghế ngồi dậy, đáy mắt thoáng hiện vẻ chần chờ một lát, hơi ngập ngừng một chút, nhưng sau đó sắc mặt trở nên nghiêm nghị, giọng nói vang lên có vẻ lớn hơn: "Lão già ma quỷ kia đã lâu như vậy rồi vẫn không hề báo mộng cho ta, hiện tại chúng ta đập phá vườn hoa mà lão ta đã để lại như vậy là rất tốt, cho lão một chút giáo huấn, thử xem từ nay về sau lão ta còn dám nữa hay không."
"Nhưng mà, lão phu nhân..."
"Đã xong rồi, ta rất yêu mến cô gái kia, anh đã giúp thì hãy chú ý thêm một chút. Mà này, anh hãy nói với thằng nhóc thúi kia một chút, nếu như nó dám đuổi cô bé kia ra, vậy thì cũng không cần gọi, cũng không cần chấp nhận mụ già như ta đây là bà nội." Dứt lời, không đợi bác Phúc chen vào lời nói, liền “soạt” một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.
Chu Hữu Mai để chiếc điện thoại xuống ở một bên trên mặt chiếc bàn, vừa bưng ly nước trái cây lên, tiếp đó ngả người xuống nằm lại như cũ, cũng không quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với chị Liễu đang ngồi ở bên cạnh: "Chị Liễu à, chị có lời gì cần nói thì cứ nói ra đi, không nên dừng lại nửa chừng như vậy."
Nghe vậy, chị Liễu, một người phụ nữ cũng khoác trên mình bộ trang phục của người quản gia, xoay người phất phất tay đối với hai người hầu gái khác đang đứng ở phía sau lưng. Mãi đến khi các cô gái kia đã lui xuống dưới, chị Liễu mới tiến lên phía trước nói: "Lão phu nhân, ngài thật sự cảm thấy cái cô gái nhỏ kia có thể làm được việc chứ? Dựa vào cá tính của thiếu gia, tôi e rằng sẽ có chút khó khăn, ngài xem có cần phải phái thêm vài người nữa qua đó hay không, như vậy sẽ càng có nhiều người để có thể chăm sóc được cho thiếu gia được nhiều hơn."
Người này buổi sáng vừa mới đi, buổi chiều liền đã xảy ra cái vấn đề này, điều nầy lại có thể không làm cho người ta lo lắng hay sao?
Đối với sự lo lắng của chị Liễu, Chu Hữu Mai ngược lại, tuyệt không hề có chút gì gọi là lo lắng, tinh thần vô cùng phấn chấn, đôi mắt lão phu nhân hơi liếc nhìn về phía chị một chút: "Chăm sóc cho nó để làm gì vậy! Chỉ có một mình thằng nhóc thúi kia thôi, vậy mà còn phải cần thêm bao nhiêu người để chăm sóc cho nó nữa đây?"
Chu Hữu Mai đặt lại ly nước trái cây ở trên mặt bàn, đột nhiên hình như bà vừa chợt nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng đột nhiên tràn ra một nụ cười vui vẻ, ánh mắt vụt lóe sáng, trở nên giảo hoạt, lập tức quay đầu về phía chị Liễu đang đứng ở bên cạnh nói: "Nhưng mà, vừa lúc nãy nghe chị nói như vậy, ta lại nghĩ tới một chuyện khác. Chị Liễu, chờ một chút, chị hãy gọi điện thoại đến đó cho ta, bảo rằng từ hôm nay thím Lưu bắt đầu liền trở về nơi này để ở, nói bà lão già này rất nhớ món dưa muối của thím ấy."