Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 124-3: Bữa tối dưới ánh nến (3)




Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc này, trên bầu trời đen như mực kia, những vì sao như mắc cửi, vầng trăng khuyết tản ra những ánh sáng màu bạc lạnh lùng, khiến cho Mân Côi Viện mơ mộng như được che đậy bằng tầng lụa mỏng, càng cảm thấy tao nhã và yên tĩnh hơn.

Hoàng Bộ Tuyết không tự chủ được dừng bước chân lại, giơ hai tay lên cao duỗi cái lưng mỏi như, hít sâu một hơi, khiến cho không khí mát mẻ tràn ngập trong lòng; sự nóng nảy cũng biến mất hết, trong lòng cũng lắng đọng xuống.

“Anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, anh tốt nhất đừng trêu chọc tới tôi.” Cô thì thầm nói.

“Đó là điều không thể, cũng không kịp nữa rồi.”

Hơi thở nam tính mãnh liệt thổi tới, khiến cho cô không kịp phản ứng, hai bàn tay lửa nóng giống như một cơn lũ chui vào trong váy dạ hội khoét hở lưng của cô, bàn tay lớn như vậy ngang ngược đặt lên vào lúc cô không chút phòng bị nào...

Bỗng chốc, máu trong người của cô như tuôn trào lên, trong nháy mắt mặt của Hoàng Bộ Tuyết đỏ lên. Hơi thở này... La Vũ Hiên! Tại sao anh lại có thể... Cả người cô cứng ngắc lại không cách nào nhúc nhích được.

Cô ngây người, không có nghĩa là anh không có cử động gì, mà ngược lại, hai bàn tay kia càng hành động nhiệt tình hơn.

“La Vũ Hiên, anh là tên khốn kiếp... “Giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn cầm lấy bàn tay phách lối của anh ta, nhưng mà cách một lớp quần áo, cô muốn cầm lấy cũng không cầm được. “Tên háo sắc, mau buông tôi ra.”

“Đừng! Hoàng Bộ Tuyết, tôi thấy là em không cần mặc áo corset nịt chặt như thế này đâu, nếu không thì ở đây sẽ bị đè bẹp, nhìn không đẹp...” La Vũ Hiên vuốt ve sự mềm mại ở trong lòng bàn tay, “Còn đầy đặn nữa, tôi rất hài lòng.”

“Hài lòng cái đầu nhà anh á..., anh... Anh thật quá đáng, nếu không buông tay, đừng trách tôi không khách khí...” Lời còn chưa dứt, lại bị bàn tay tàn sát ở trước ngực như muốn trừng phạt...

“Á!” Chợt đau nhói lên..., Hoàng Bộ Tuyết chấn động, hai chân mềm nhũn ra, cả người ngả vào lồng ngực kiên cố của anh.

Anh chặn ngang ôm lấy cô, thấp người ngồi xuống chiếc ghế dựa trong bụi hoa; lồng ngực bền chắc dán sát vào lưng trắng như tuyết của cô, cánh tay rắn chắc vòng lên eo của cô buộc cô giạng chân ngồi lên đùi của anh, một tay kia thì dạo chơi trên người của cô.

“Anh... Anh mau dừng tay, không... Đừng như vậy...” Bàn tay nhỏ bé của cô bận rộn gạt bàn tay rắn chắc như núi của anh, cực kỳ tức giận la ầm lên: “Tôi cảnh cáo anh, trong bữa tiệc còn rất nhiều người, anh dám vô lễ với tôi... tôi sẽ kêu to...”

“Tôi khuyên em đừng uổng phí hơi sức, chỗ này cách một khoảng cách khá xa so với nhà chính; trời lại đang se lạnh, người ta không ở trong phòng ấm áp, tôi không tin là người ta sẽ nghe thấy tiếng mèo kêu của em.” Lòng bàn tay quyến luyến vuốt ve làn da trắng mịn như mỡ đông của cô, cảm xúc non mềm đẹp đẽ như vậy khiến cho anh nheo mắt lại.

“Anh...” Cô tức giận có suy nghĩ muốn hét to lên, nhưng rồi lại sợ nếu thật sự kêu lên có một đống người đi tới thì cô cũng quá thê thảm. “Linh sẽ tới tìm tôi, nếu như anh ấy biết anh bắt nạt tôi, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Thật sao? Anh ta sẽ...” Anh thì thầm, hàm răng trắng tinh của anh khẽ gặp nhấm lên bờ vai mượt mà như trân châu của cô, rồi đi xuống đường cong đẹp đẽ ở cổ, nửa lưỡi nóng lộ ra khẽ liếm lỗ tai nhạy cảm của cô. “Đối phó tôi như thế nào đây?”

“Anh ấy sẽ, ưm...”Giống như có một dòng điện chạy qua toàn thân của cô, cô cảm thấy bụng dưới dâng lên một dòng nước ấm khác thường, lực chống đỡ của đôi tay nhỏ bé của cô càng lúc càng trở nên yếu ớt.

Mà bàn tay ma chưởng kia như đi vào chốn không người, không chút kiêng kỵ têu đùa trên da thịt mềm mại của cô, mỗi một chỗ đốt lên một ngọn lửa.

Cô thở hổn hển dồn dập, nóng nảy vặn vẹo người, cảm thấy nhiệt độ trên da thịt chỗ nào cũng tăng lên nhanh chóng, giống như cả người đều là lửa, ngay cả hô hấp cũng nóng lên.

Nhưng dường như anh cảm giác vẫn còn chưa đủ, hai tay giữ chặt lấy eo thon của cô, dễ dàng nhấc cô lên xoay người cô lại, để cho cô dạng chân trên người của anh, quay lại đối mặt với anh; lặng lẽ cởi lễ phục của cô xuống tới thắt lưng, hai tay lại cẩn thận từng li từng tí bưng lấy... (Lời tác giả: Không cho viết đen tối, tự động tưởng tượng)...

“A...”. Cô ưỡn ngực theo bản năng, đầu bắt đầu choáng váng, giống như là uống rất nhiều rượu, cả giác mờ mịt lại lâng lâng, ý thức từ từ biến mất.

Gió đêm khẽ thổi, khí lạnh luồn qua hoa qua lá thổi tới, trêu chọc cơ thể trắng mịn như ngọc của cô; nhất thời giống như trên đầu dội xuống một chậu nước đá, khiến cho cô run lên, nhất thời tỉnh táo lại.

“A...” Cô sợ hãi hô lên một tiếng, chợt đẩy anh ra nhảy dựng lên, ba chân bốn cằng kéo chiếc váy đã được cởi tới thắt lưng lên, che lại thân thể trần trụi; vô cùng tức giận, giơ tay lên muốn cho La Vũ Hiên một cái tát.

“Đừng nghĩ.” Anh kịp thời giơ tay lên giữ chặt tay của cô lại dùng sức kéo, khiến cho cô kêu lên một tiếng, rồi nhào vào trong lòng anh; một tay kia nâng gáy của cô lên, miệng mở rộng ra, không chút khách khí nuốt hết đôi môi anh đào của cô.

Cô còn chưa kịp giãy giụa, thì lại một lần nữa luân hãm vào trong ái tình say lòng người.

Vào lúc hai người sắp mất khống chế thì có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới đã gọi lý trí La Vũ Hiên quay trở về..

Tâm không cam tình không nguyên buông môi của cô ra, chỉ thấy Hoàng Bộ Tuyết vô lực nằm trong lòng của anh; yêu kiều thở hổn hển, đôi mắt khép hờ, gương mặt đỏ ửng khiến cho ý xuân càng dập dờn quyến rũ, thân hình như sứ như ngọc lại hiện ra dưới đáy mắt nóng rực của anh.

La Vũ Hiên tiếc nuối vì địa điểm không thích hợp! Nhưng mà đã xác định là cô, vậy thì anh cũng sẽ không giống như Lão đại lề mà lề mề ở bên kia, khiến cho bao nhiêu chuyện xảy ra.

Không khí đang rất lạnh lẽo, anh không muốn vì ham muốn nhất thời, mà lại hại cô bị ngã bệnh; huống chi với tình hình trước mắt, chờ khi anh đủ hài lòng, e là phải đưa cô đi cấp cứu vì viêm phổi.

Anh lưu luyến gặm nhấm làn da trơn mềm lại trắng như ngọc của cô, “Đây là địa phận của tôi, tôi không thích bị người đàn ông khác nhúng chàm, em tốt nhất hãy cách xa những người đàn ông kia, nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Anh thâm trầm đe dọa.

“Anh không có tư cách cảnh... cảnh cáo tôi!” Cô quật cường tranh thủ quyền tự chủ, nhưng mà giọng nói khàn khàn và cơ thể run cầm cập của cô lại thể hiện cô vô dụng.

“Đừng nói là em không biết tối nay em tới bữa tiệc này là vì cái gì? Tôi muốn gì, trong lòng người ‘ba’ kia của em hẳn là vô cùng rõ ràng.” Hai bàn tay to màu lúa mì khoan thai tự đắc chơi đùa chỗ nõn nà tuyết trắng giống như quả đồi của cô.

Cô cắn môi thở gấp, nhưng lại mạnh miệng nói: “Cũng chỉ là xem mắt thôi, như vậy thì đã sao? Đàn ông cũng không chỉ có một mình anh.”

“Em cho rằng em phản đối thì có đường sống sao?”

Có ý tứ gì? Hoàng Bộ Tuyết chưa kịp hỏi, thì cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa bị anh nuốt hết; La Vũ Hiên hôn cô tới mức không thở nổi, mới khẽ nạt cô: “Không cho phép tiếp tục nhận lời khiêu vũ của người đàn ông khác, nghe thấy không? Không cho phép!”

“Anh có quyền gì...” Sự lạnh lùng sắc bén dưới đáy mắt anh chợt lóe rồi biến mất, cả người cô run lên, liên tục nói: “Buông tôi ra.”

“Rất tốt.” Cô ngầm đồng ý khiến cho tâm tình anh vui vẻ, “Tôi thích kiệt tác này trên người của em.”

Ồ, không phải mới vừa rồi còn chê là miếng ‘vải rách’ sao?

Thấy cô không phản ứng kịp, bộ dạng ngây ra, anh mới khẽ cúi xuống tai của cô tà khí nói: “Bởi vì... Cởi xuống rất dễ dàng.”

“Anh...” Khuôn mặt nhỏ nhắn như bị hun nóng lên, cô xấu hổ và giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt xinh đẹp trợn lớn lên như muốn phun lửa.

Nhưng mà anh lại không cảm nhận được chút uy lực kia một chút nào, chỉ cười khẽ một tiếng.

“Em chỉnh trang lại một chút, tôi đi vào trong trước đây!” Nhìn cánh môi của cô đỏ ửng vì hôn, hình như cảm giác vẫn còn chưa đủ, lại hôn một cái, lại một cái... Cho tới khi anh cảm thấy thế nào cũng không đủ mới lưu luyến không rời đứng lên rời đi.

Nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch, sờ sờ gò má nóng bừng và đôi môi sưng đỏ, “Má ơi, ghê tởm, quỷ háo sắc!”

Hoàng Bộ Tuyết tức giận phỉ nhổ hành vi ác liệt của La Vũ Hiên, sau đó lại buông tiếng thở dài; cũng không biết bây giờ mình trở thành bộ dạng quỷ nào nữa, bảo cô làm sao dám đi ra ngoài dọa người? Dù sao vốn không có hứng thú gì với bữa tiệc, không bằng nhân lúc này cô trốn đi?

......

“Như thế nào? Tất cả những thứ ở trước mắt, có thích không?

Trong phòng ăn, bốn phía trang trí đủ các loại hoa tươi, hoàn toàn trang trí theo kiểu lãng mạn mà các cô gái vô cùng thích.

Trong giọng nói của Huyền Vũ Thác Hàn, có một chút mong đợi, giống như một đứa nhỏ đang vô cùng chờ đợi một lời khích lệ, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Chỉ là nhìn bộ dạng hơi nghi ngờ khẩn trương của anh, thì Xá Cơ Hoa bị anh kéo đi theo ở sau lưng, ngược lại thật sự đang quan sát bốn phía, đầy trời màu hồng, màu đỏ, hoa hồng, sâm banh, thảm đỏ, ánh nến...

Anh ta đang muốn làm gì đây? Ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, lơ đãng đối diện với ánh mắt của anh, lúc cô rời tầm mắt đi thì trên gương mặt tuấn tú kia cư nhiên lại thoáng đỏ ửng lên.

Căn phòng ăn này? Không thể nào, người đàn ông này...

Mặc dù không hiểu rõ là tại sao, nhưng mà Xá Cơ Hoa cũng biết rằng, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy, lần đầu tiên anh làm như vậy cho một cô gái...

Huyền Vũ Thác Hàn là một người đàn ông không hiểu thế nào là lãng mạn đó, để cho anh đi làm những chuyện này, cũng thật sự là hơi làm khó anh rồi.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nếu anh làm, vậy thì có phải là muốn cô cảm động hay không?

Có sao? Nhưng mà không phải rất kỳ lạ sao?

“Như thế nào?” Đối với hành động chỉ nhìn mà không nói gì của cô, khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy dễ nổi nóng, khẩn trương hỏi lại lần nữa.

“Tốt lắm, cũng không tệ, nhưng mà tại sao cả nhà hàng này chỉ có chúng ta?!” Sẽ không phải là...

Chưa cho cô có cơ hội tưởng tượng ra những thứ khiến cho người ta hộc máu kia, tránh cho làm loạn kế hoạch về sau: “Nhà hàng này danh nghĩa là của tôi, ngồi xuống trước đi!”