Edit: jena
Những NPC này chẳng khác gì sinh viên bình thường nhưng Sở Nhuế vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Anh không hiểu bất cứ nội dung nào trong bài giảng, anh chỉ cố gắng giả dạng thành một sinh viên.
Anh mở lòng bàn tay, ở đó có một lá bùa hộ mệnh của Thương Trọng Lệ cho, khi anh gặp nguy hiểm thì cậu sẽ nhanh chóng xuất hiện. Có lá bùa này giúp Sở Nhuế yên tâm hơn.
"Em đang cầm gì trong tay?"
Sở Nhuế giật bắn cả người, ngẩng đầu nhìn, cô giáo vốn dĩ đang đứng trên bục giảng giảng bài đứng bên cạnh anh, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm anh như thể anh chẳng khác gì người chết.
"Đưa đồ của em cho tôi!"
Sở Nhuế siết chặt lá bùa trong tay theo bản năng: "Thưa cô, đây là đồ cá nhân của em."
"Đưa ra ngay!" Cô giáo cứng nhắc lặp lại.
Sở Nhuế lo sợ hơn: "Cô... cô..."
Toi đời.
Anh lại nói lắp rồi.
Chờ anh bình tĩnh lại cũng phải mất cả ngày, càng nghiêm trọng hơn là có lẽ sẽ bị NPC này cho rằng anh đang nói dối.
"Nói dối, đi học làm việc riêng, đưa đồ trong tay em cho tôi ngay!"
Đôi mắt trắng dã kia nhìn anh như một chiếc máy khoan điện khoan vào đầu Sở Nhuế, khiến anh choáng váng, ngay sau đó, anh cũng nhìn thấy các bạn cùng lớp đều đang nhìn mình, kể cả 7823. Dần dần, đầu óc của anh trở nên trống rỗng, hai tai ù ù, không còn nghe thấy được gì, chẳng nhìn thấy được gì, mọi thứ đều tối đen, giữa bóng tối vô tận là những con mắt vô cảm nhìn mình đầy miệt thị.
Không thể đưa, chắc chắn là do NPC của ảo cảnh nhận ra lá bùa trong tay anh nên mới cố ý muốn anh giao, nếu mất nó, anh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, anh không dũng cảm trực diện đối mặt với nguy hiểm, cũng không có đủ dũng cảm đối diện với nỗi sợ hãi.
Không được!
"Nhuế Nhuế ngoan nào, con ngủ một mình được không? Các cô đều rất bận, không thể luôn ở bên cạnh con được." Trong tâm trí anh hiện lên một hình ảnh, xung quanh là những bạn nhỏ cùng tuổi, bọn họ nằm trên giường của mình, ngoài cửa sổ tối đen, bây giờ là buổi tối, trước ô cửa sổ có một chiếc váy đỏ đong đưa, anh không nhớ rõ váy đỏ là ai, anh chỉ biết anh sắp gặp phải một thứ cực kỳ đáng sợ.
"Không! Không mà! Ngủ với con, ngủ với con đi!"
Đứa trẻ khóc nấc lên, cậu bé không yên lặng thì những đứa trẻ khác cũng không thể đi ngủ.
"Nhuế Nhuế ngoan nào, con cứ thử ngủ một mình, dũng cảm lên, chờ một chốc rồi cô sẽ ngủ chung với con."
Không mà, không được, một mình ở lại đây là không thể!
Hình ảnh chuyển đổi, Sở Nhuế quay về thực tại, ký ức vừa rồi có lẽ là từ khi anh còn rất nhỏ, cụ thể như thế nào anh lại không nghĩ ra, mà trong hiện thực, tiếng khóc thê lương vẫn văng vẳng bên tai, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Đưa ra đây ngay!"
Gương mặt của cô giáo dần vặn vẹo, làn da trắng bệch, rõ ràng vẫn là hình thái của con người nhưng Sở Nhuế có ảo giác đây là một con quái vật. Không biết giọng nói của cô giáo có ẩn chứa ma lực hay không lại khiến cho đầu của anh đau đớn vô cùng, phải dùng hai tay bịt chặt hai tai lại, đúng lúc này, lá bùa trên tay anh liền bị cô giáo giật lấy, cầm chắc trong tay, lá bùa liền tan tành thành bột phấn.
Đồng thời, âm thanh kỳ quái cũng biến mất.
"Sao lại..." Sở Nhuế kinh ngạc nhìn lá bùa đã vỡ vụn.
Vật quái tiêu hủy lá bùa?
Đùa giỡn cái gì vậy?!
Không phải vật quái sẽ sợ bùa chú ư?
Bùa không phát sáng, không có tiếng thét chói tai, thậm chí Thương Trọng Lệ cũng không xuất hiện, là bùa chỉ lặng yên bị phá hủy dễ như trở bàn tay.
Tiếng hít thở âm lãnh lan tràn khắp cả người Sở Nhuế, anh bắt đầu nhận ra rằng ảo cảnh này không hề bình thường, và anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Đi học làm việc riêng, đi ra ngoài chịu phạt!" Cô giáo quát lớn một tiếng, Sở Nhuế không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Anh lưu tâm rằng trạng thái của giáo viên và sinh viên cũng không phải quá máy móc mà chúng lại có một sự điên cuồng, chỉ cần sự tình có chút thoát khỏi guồng quay sẽ hấp dẫn lực chú ý của họ ngay. Biểu hiện bên ngoài của họ không biểu đạt đủ nội tâm điên cuồng bên trong, nói đơn giản thì bọn họ giống như những con thú bông được ký thác, thú bông không thể làm ra những biểu cảm và hành động quá khoa trương nhưng bên trong lại có sự tò mò và sự điên cuồng với những thứ khác biệt xung quanh nên đã biểu hiện bằng một hình thức khác. Ví dụ như cái nhìn chằm chằm, ví dụ như âm thanh kỳ quái tiến sâu vào đầu của người khác.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Sở Nhuế, nhưng nếu suy đoán này là thật thì có nghĩa rằng toàn bộ sinh viên trong ngôi trường này đều là vật quái ký sinh lên sinh viên sống hoặc toàn bộ là quỷ hồn.
Người chơi bị quái vật vây quanh.
Sở Nhuế đứng trên hành lang quan sát xung quanh, cây cối và kiến trúc của trường lớp. Khu dạy học của trường được tách riêng, xây hình chữ U, có hai dãy học song song nhau, hai bên còn có một số chỗ khác ví dụ như là sân thể dục, đi thêm một chú là căn-tin. Đây là những gì mà Sở Nhuế quan sát được.
Anh học lớp Y học Lâm sàng, ở dãy lớp chính giữa, Thương Trọng Lệ học Luật, ở dãy bên trái, Đường Kiền và La Lịch ở dãy bên phải.
Khi Sở Nhuế quan sát bốn phía thì bỗng nhìn thấy một người đi từ chỗ ngoặt rồi đi lên.
Giám thị đi tuần?
Sở Nhuế bỗng nhớ đến lời của 7823. Nếu bị bắt thì sẽ chết.
"Sinh viên của lớp nào? Đang trong giờ học sao lại không ở trong lớp?"
Sở Nhuế cúi đầu, tim đập nhanh, thậm chí anh còn cảm nhận rõ ràng phần lưng ướt đẫm của mình.
"Tôi hỏi em, sao em không trả lời?"
Tiếng bước chân ngày một đến gần khiến trái tim của Sở Nhuế muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, anh lập tức đáp: "Em bị phạt đứng!"
"Bị phạt... Ở lớp nào, em tên gì?"
Tên gì? Anh có thể nói tên thật của mình được không?"
"Nói! Em học lớp nào, tên là gì? Sao trước đây chưa từng nhìn thấy em trong trường?"
Sở Nhuế ngẩng đầu, nhìn hình ảnh trước mặt lại khiến trái tim anh như ngừng đập.
Người đó có một gương mặt trắng quá mức, trên mặt không có một chút thịt, làn da hõm xuống thấy rõ xương, đôi mắt như bằng nhựa được lắp vào hốc mắt không hề có sức sống, chuyển động của không như con mắt bình thường khiến người nhìn lo sợ sẽ rơi rớt ra ngoài.
Người đàn ông tiến sát đến, Sở Nhuế giật bắn người, ở đây chỉ có một mình anh, không có Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ sẽ không đến cứu anh...
Sở Nhuế bỗng nhiên nhớ đến thẻ sinh viên, anh lấy thẻ sinh viên ra nhìn tên rồi nói: "Thưa... Thưa thầy! Em là Ngô Cảnh Văn, sinh viên Y học Lâm sàng lớp 11."
Bước chân của người đàn ông chậm lại: "Sao lại bị phạt?"
"Làm việc riêng... riêng trong giờ học... Em, em... xin lỗi!" Sở Nhuế gian nan nói, hy vọng có thể lừa được, quả nhiên, người đàn ông lấy sổ ra ghi chép một chút, sau đó dặn dò rồi rời đi, đi dọc theo hành lang, đến khúc cua lại biến mất tăm.
Không... Không sao rồi?
Sở Nhuế cũng có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lớp 11 Y học Lâm Sáng, Ngô Cảnh Văn.
Anh nhẩm lại dòng này.
Sau khi tan học, Sở Nhuế cũng được quay về lớp, anh lo lắng mình không giống sinh viên nên cố gắng không dám lộn xộn.
Anh ngồi vào chỗ của mình, Sở Nhuế có cảm giác khác thường, giây tiếp theo, anh cảm thấy bị bỏng rát, cúi đầu nhìn thấy trên ghế ngồi có vài chiếc đinh, may mắn là không chết nhưng lại chẳng khác gì tra tấn người ngồi.
"Đây là gì?" Sở Nhuế không hiểu, sao trên ghế của anh lại có đinh. Anh lấy đinh ra, ném vào thùng rác, lại quay về chỗ ngồi, suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp. Đúng là nên tiếp tục sắm vai "Ngô Cảng Văn" để tìm thẻ nhiệm vụ ở trong trường. Nghĩ xong, Sở Nhuế mở sách vở trên bàn, không mở thì thôi, nhưng khi mở rồi thì anh lại bị nội dung bên trong dọa sợ.
Toàn bộ sách giáo khóa đều bị gạch xóa sửa lung tung, không có một trang sách nào hoàn chỉnh.
"Ch ó đẻ", "Rác rưởi", "Đồ không cha", "Tao là bố mày" là những từ dễ nghe nhất, còn lại hoàn toàn là những từ xúc phạm không thể hiểu nổi.
Sở Nhuế nhíu mày, anh nghĩ đến một chuyện.
Bạo lực học đường.
Người ở lớp này, Ngô Cảnh Văn? Thương Trọng Lệ, Đường Kiền và La Lịch có gặp tình trạng tương tự không?
Có lẽ đến khi gặp nhau, anh phải nói với mọi người.