Edit: jena
Xác sống vùng dậy, những cái đầu từ trên cây rơi rụng xuống, những cái xác nằm la liệt trên mặt đất đều điên cuồng gào thét.
"Bảo vệ Sở Nhuế!" Thương Trọng Lệ dặn dò Đường Kiền.
Đường Kiền hô to đáp lời, lấy kiếm gỗ đào ra, dùng chút công phu sứt sẹo của mình chống đỡ, phần lớn hỏa lực đều dồn về phía Thương Trọng Lệ, từ những cái đầu xác sống màu xanh đến những xác sống trườn bò dưới mặt đất.
Đối phó với hàng trăm con quái vật cùng một lúc, Thương Trọng Lệ cũng phải cố gắng hết sức mình.
Sở Nhuế nhận ra theo mức độ khó gia tăng của phó bản, quái vật trong phó bản cũng càng khó giải quyết hơn.
"Đừng tới đây!" Đường Kiền đá một chân về phía một xác sống lao tới, sở trường của cậu là bùa chú, nhưng dùng bùa chú lại tốn nhiều thời gian hơn, cũng không thích hợp khi cận chiến.
Không thể ngồi chờ chết.
Sở Nhuế nín thở, bị dọa đến cứng đờ người, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng hoạt động cơ thể, cố gắng lấy thuốc máu tím phun về phía xác sống.
Máu thuốc tím có thể cố định quái vật một lát, cũng vừa đủ để Đường Kiền vẽ bùa dán lên người xác sống.
Hai người anh tới tôi đi, phối hợp vô cùng ăn ý.
Những cái đầu xác sống màu xanh lục nhảy tới, Sở Nhuế không phản ứng kịp, bị đẩy ngã về phía tượng đồng, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Anh có sao không?!" Đường Kiền chạy tới ngăn chặn đòn tấn công, thấy Sở Nhuế đau đến ôm ngực.
"Tôi không sao!"
Sở Nhuế vịn vào tượng đồng để đứng lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của bức tượng hình đầu ngựa đuôi rắn ở phía đối diện.
Ánh mắt của nó dường như chứa đựng linh hồn, kết hợp với gương mặt dữ tợn càng khiến cho người khác sợ hãi tột độ.
Đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn, bên cạnh bức tượng anh đang vịn vào là bức tượng đầu dê, ở phía sau là bức tượng chim đen cánh dài, tiếp theo là bức tượng đầu trâu thân hổ móng rồng, sau đó là bức tượng đầu khỉ miệng gà, rồi lại là bức tượng đầu gà đuôi chim tứ chi chạm đất, cả thảy có tám bức tượng đồng nối liền nhau.
Sở Nhuế lại nhìn những phương hướng mà tám cái đuôi của tám bức tượng này chỉ vào, quả thực là tám hướng khác nhau, toàn bộ đều chỉ đều khắp nơi trong ngôi mộ.
Tuyệt đối không phải trùng hợp.
"Đường Kiền, đầu tám con vật, đuôi tám con vật chỉ tám hướng khác nhau, cậu nghĩ đến cái gì?" Anh dốt đặc cán mai ở lĩnh vực này, nhưng Đường Kiền lại rất tinh thông.
Cậu cũng hiểu rõ nhiều thứ ở trong cổ mộ.
Đường Kiền đang đối phó với xác sống, đột nhiên nghe thấy vấn đề của Sở Nhuế: "Cái gì? Bây giờ mà anh còn có tâm trí nghiên cứu động vật nhỏ hả?"
"Tôi phát hiện tám cái đuôi của tám bức tượng này chỉ về tám hướng khác nhau, có phải có liên quan gì đến bát quái hay không?" Sở Nhuế hỏi.
"Đúng rồi! Càn là ngựa, Khôn là trâu, Chấn là rồng, Tốn là gà, Khảm là heo, Ly là chim trĩ, Cấn là chó, Đoài là dê." Một cái đầu xanh lao tới, Đường Kiền thiếu chút nữa né không kịp, cậu nghĩ mà sợ, nói: "Không được, tôi không phân tâm nổi đâu!"
"Vậy cậu dạy cho tôi một lần đi!"
"Hả?" Đường Kiền nuốt nước miếng: "Tám cửa sinh khắc âm dương, mười tám cửa thoát phức tạp khôn lường, nội dung rườm rà, ở đây cũng không có giấy bút, anh có thể nhớ ngay được à?"
Một xác sống lại đánh tới, Sở Nhuế lập tức phun thuốc máu tím về phía nó, trốn ra sau tượng đồng: "Tôi sẽ thử!"
Xác sống ùn ùn kéo đến không dứt vô cùng vô tân, hiện tại không còn cách nào khác, bài học đã học thuộc nằm lòng, không cần suy nghĩ cũng có thể đọc như máy chạy, Đường Kiền vừa đánh xác sống vừa thuật lại cửa sinh cửa tử âm dương thuận nghịch lý cho Sở Nhuế: "Nói cho anh nghe thiên can địa chi trước, mười Can gồm Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý, mười hai Chi gồm Tý Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi, dựa theo một giáp, Ất Sửu tương hợp, có 60 tổ hợp của 10 can và 12 chi, dương thuận là kết hợp đồng đều giữa địa chi và thiên can, âm nghịch là thiên can không đối xứng với địa chi, trong một giáp, theo thứ tự từ Giáp Tuất, tám cửa là cửa sinh chặn lại cửa chết..."
Đường Kiền đột nhiên dừng lại, Sở Nhuế hỏi: "Sao không nói tiếp?"
"Học nhồi nhét thế mà anh nhớ được hả?" Đường Kiền cắn răng hỏi, thể lực đã tiêu hao quá độ.
Sở Nhuế thấy cậu không tin thì thuật lại một lần những gì cậu vừa nói.
"Được ta, anh Sở Nhuế, trí nhớ anh tốt quá!" Đường Kiền lại có tinh thần, tiếp tục nói: "Không chỉ nhớ mà anh còn phải hiểu nữa, tiếp theo anh nhớ sáu ký hiệu và tám cánh cửa..."
Đường Kiền có tri thức gì đều nói ra hết một lần, cậu vừa nói một bên, Sở Nhuế vừa nhớ một bên, chỉ trong chốc lát, Sở Nhuế đã có thể thông hiểu tất cả, khiến cho Đường Kiền rất khiếp sợ.
Tám cửa được sắp xếp đúng vị trí, cách thức theo đó cũng sẽ hạ bút thành văn, mười tám hướng âm dương trước kéo theo thêm chín thế cục, tiếp theo căn cứ vào lục giáp để suy tính, cuối cùng đặt cửa theo can chi.
Dựa vào thứ tự của tám cửa sắp xếp để mở cả tám cửa ra.
Sở Nhuế bắt đầu suy tư, kỳ môn độn giáp tám cửa âm dương làm sao tương ứng với tám bức tượng đồng này.
Bầy xác sống giống như được hấp thu dinh dưỡng, dù có bao nhiêu xác sống bị giết chết, chúng vẫn có thể vùng dậy sống lại như cũ, Đường Kiền không nhịn nổi: "Sở Nhuế, anh làm được không?"
Sở Nhuế lo âu cau mày, anh phát hiện mình đang đi vào ngõ cụt, gà mờ quả nhiên là gà mờ.
Một cái đầu xanh bay ra từ bên trái bức tượng, Sở Nhuế vẫn đang suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra, chờ đến khi nó túm được tay anh thì anh mới kinh ngạc nhận thấy, dùng sức vung tay quăng nó đi.
Sở Nhuế lảo đảo bước chân, ngã vào trong quan tài.
Anh chưa kịp định hình, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy hai đứa trẻ một nam một nữ trong quan tài.
Hai thi thể này tách ra, trông như vừa cố tình lại vừa vô ý sắp đặt như vậy.
Sở Nhuế còn đang tập trung suy nghĩ, phía sau lại có xác sống nhào tới cũng không phát hiện ra.
Khi nó nhào về phía anh, một luồng sáng xanh trên lưng Sở Nhuế đẩy lùi nó, ra là lá bùa mà Thương Trọng Lệ cho anh lúc trước phát huy tác dụng.
Chẳng lẽ hai cái xác này có liên quan đến cửa sinh cửa tử?
Sở Nhuế muốn xác định phương hướng của hai cái xác, anh nhận ra phần chân của hai cái xác này đều chỉ phương hướng ứng với Càn Khôn, nếu không để ý thì quả thật không một ai nhận ra chúng có liên quan đến phần đuôi của tám bức tượng đồng.
Thiên là Càn và là Khôn, nam hướng Càn, nữ hướng Khôn, sau khi định ra Càn Khôn thì cũng có thể xác định được phương hướng của tám bức tượng đồng.
Sở Nhuế nhanh chóng tính toán cửa sinh.
Anh chạy ra ngoài, trên vách tường quả nhiên có một cái lõm hõm vào bị che giấu.
Sở Nhuế dùng tay áo phủi đi bụi bẩn và cành lá khô cằn, dúng sức đánh vào vách tường, nhưng nó không động đậy.
"Thương Trọng Lệ, Đường Kiền, ở đây!"
Hai người đang chém chém giết giết nghe thấy giọng của Sở Nhuế thì vọt tới ngay: "Ở đây có thể ra ngoài!"
Thương Trọng Lệ: "Anh tránh ra một chút."
Sở Nhuế lùi sang bên cạnh, Thương Trọng Lệ thấy anh ở nơi an toàn rồi mới vung kiếm lên.
Một đường sáng hình chữ thập hiện lên, cửa đá từ từ mở ra, bụi đất ầm ầm đổ xuống.
Sở Nhuế nhìn ra phía sau, xác sống chồng chất như núi vẫn đang lao đến đây.
Ba người họ không hề do dự mà chạy vào trong cánh cửa.
Sau khi đi vào, Sở Nhuế lại quay đầu nhìn thoáng qua, những xác sống đó khi đến trước cửa liền ngừng lại, chúng cảm nhận được gì đó nên quay đầu rời đi.
"Chúng sẽ không đuổi theo vào đây?" Đường Kiền hỏi.
"Không đâu..." Sở Nhuế dừng bước chân, quay đầu nhìn cửa đá trống rỗng: "Chúng sẽ không theo vào."
"Chúng..."
Thương Trọng Lệ nhíu mày, nhìn quanh bốn phía để xác nhận nguy hiểm: "Chúng đang sợ hãi.
Là sợ thứ gì?"
Đường Kiền phát run cả người: "Bát quái của tôi lại run lên rồi, hay là chúng ta đừng đi vào?!"
"Đây không phải cửa sinh?" Sở Nhuế hỏi.
Con đường phát ra không khí quỷ quyệt, giống như bên trong có một ai đó đã ngủ say từ rất lâu.
"Cũng không hẳn, mấy trăm ngàn năm trôi qua, ai biết trong mộ xảy ra chuyện gì, không chừng cửa sinh đã biến thành cửa tử rồi."
"Vào trước đã, bây giờ cũng không còn lối ra nào khác." Thương Trọng Lệ nói.
Đường Kiền đi bên cạnh Sở Nhuế: "Anh tính như thế nào vậy? Anh nói lại thử để tôi xem anh có tính sai không."
Sở Nhuế liền nói lại tính toán của mình, ánh mắt Đường Kiền đầy vẻ ngưỡng mộ: "Anh nhớ rõ thật! Tôi chỉ mới nói một lần mà anh đã biết cách tính rồi, anh không cảm thấy chúng khó hiểu hả? Wow, chính xác từ đầu đến cuối, Sở Nhuế giỏi quá, chắc chắn anh học rất giỏi!"
Sở Nhuế mím môi không nói gì, anh sẽ không nói cho Đường Kiền biết chuyện năm xưa của mình, vì sự kiện kia nên anh đã bỏ học, chỉ học ở nhà.
17 tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ xuất sắc, sau đó từ chối hết phỏng vấn của báo đài mà vào một công ty bình thường làm lập trình viên, sống khuôn phép, cố gắng làm người bình thường.
Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế, cảm thấy một giây này anh rất mờ mịt, giống như trong lòng đang có chuyện gì đó nhưng xung quanh trái tim anh lại có một hàng rào bao bọc, không cho một ai đến gần.
Giờ phút này, đột nhiên cậu muốn biết Sở Nhuế của trước đây, không biết trong quá khứ anh là người như thế nào.
Ba người dừng chân một lúc rồi lại tiếp tục bước đi, tới đâu hay tới đó.
Sau khi đi một con đường quanh co khúc khuỷu, họ lại đến một khu vực rộng lớn hơn căn phòng khi nãy.
Trên vách từng vẽ những bức bích họa có màu sắc rực rỡ, so với những bích họa họ thấy từ trước đẹp hơn rất nhiều.
Ở giữa lại là một cỗ quan tài, bên dưới dùng ngọc lục bảo nâng đỡ.
"Chúng vẽ gì vậy?" Đường Kiền hỏi.
"Nhìn trên tranh, đuôi báo răng hổ, xung quanh tập trung nhiều thần thú..." Sở Nhuế kinh ngạc phát hiện ra trên bích họa có rất nhiều quái vật mà họ gặp được lúc trước.
Có mãng xà hai đầu, hai đóa hoa khổng lồ, cây ăn quả màu xanh lá, nhưng trên bức tranh thì những trái quả được vẽ bằng màu vàng, hình dạng như quả táo.
"Không phải chúng ta đã gặp chúng rồi ư?" Đường Kiền kinh ngạc hỏi.
Biểu tình ba người trở nên ngưng trọng.
Sở Nhuế cẩn thận đánh giá nét vẽ trước mặt, ngoài ý muốn phát hiện trong đám thần thú đang tụ tập kia có một con hơi thấp bé, toàn thân trắng tinh, bộ dáng hơi giống Bàng Kỷ.
Trên bức tranh cũng có tám con vật từ tám bức tượng đồng, chúng đang vây quanh một người phụ nữ, cách đó không xa, ở hướng đông, có một người đàn ông anh tuấn, đối phương cưỡi ngựa, đầu đội lưu miện, hiển nhiên là đế vương trong bức bích họa trước.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Còn hai chương nữa là câu chuyện này sẽ kết thúc
24.10.22.